1-10
Chương 1: Bức Tường Biết Nói
Ánh sáng dịu dàng của buổi sáng sớm phủ lên Học Viện Phép Thuật Starlumine, ngôi trường đồ sộ nằm lặng lẽ trên đỉnh núi Lunaris. Những cánh cổng bạc cao ngất phản chiếu ánh sáng mặt trời, làm nổi bật biểu tượng của ngôi trường: một viên ngọc tròn phát sáng bên dưới đôi cánh chim phượng hoàng.
Trong đám đông học viên năm nhất, ba anh chị em họ nhà Hikemi thu hút ánh nhìn không chỉ vì phong thái tự tin, mà còn vì vẻ ngoài có phần bí ẩn.
“Không thể tin được cuối cùng chúng ta đã ở đây!” Nieu reo lên, đôi mắt tròn xoe tràn ngập sự phấn khích. Cô bé không thể đứng yên, đôi chân như muốn lao vào khám phá mọi ngóc ngách của học viện.
“Bình tĩnh nào, Nieu,” Nuji nhẹ nhàng nhắc. Giọng cô trầm ổn nhưng toát lên sự quyền uy. Cô kéo chiếc áo choàng đen bóng về đúng nếp, ánh mắt quan sát đám đông như đang phân tích từng người một.
Poite, đi phía sau, chỉ khẽ cười. Anh họ của Nuji và Nieu luôn giữ một phong thái hòa nhã, với tay ôm chặt chiếc túi chứa đầy dụng cụ chế tạo phép thuật. “Chị em đừng quên, chúng ta cần tìm Phòng Phân Nhà trước. Nếu đi lạc, sẽ rất xấu hổ đấy.”
Sau khi đi qua những hành lang rộng lớn và cầu thang xoắn bằng đá cẩm thạch, nhóm ba người bước vào Đại Sảnh Lunaris – một căn phòng khổng lồ với mái vòm bằng kính, nơi ánh sáng mặt trời tạo thành những họa tiết hoa văn phức tạp trên sàn.
“Các học viên năm nhất, xếp hàng!” Giọng nói uy quyền của Hiệu trưởng Audric vang lên. Ông là một pháp sư cao tuổi với bộ râu bạc dài và đôi mắt sắc bén.
Các học viên lần lượt bước lên phía trước, đối mặt với Bức Tường Phân Nhà – một bức tường đá kỳ lạ có thể nói và cảm nhận phép thuật của mỗi học sinh để phân họ vào bốn nhà: Noctis, Solaris, Lumina, và Astra.
...
Khi đến lượt Nuji, không khí trong sảnh dường như trở nên yên tĩnh hơn. Cô bước lên với vẻ tự tin và đặt tay lên bề mặt đá mát lạnh. Bức tường phát ra âm thanh trầm đục, như tiếng thì thầm từ một nơi xa xôi.
“Hmm... thông minh, sắc sảo, và đầy tính toán... Noctis là nơi dành cho con.” Giọng nói từ bức tường vang lên chắc chắn, và ánh sáng màu đen huyền bí tỏa ra, bao quanh Nuji.
Nieu là người tiếp theo. Cô đặt tay lên tường với một nụ cười tươi rói. Bức tường im lặng một lúc lâu trước khi nói:
“Trái tim mạnh mẽ và tinh thần tự do... nhưng cần sự kiểm soát. Noctis sẽ dạy con cách làm chủ sức mạnh ấy.”
Cuối cùng là Poite. Cậu đặt tay lên bức tường, ánh sáng trắng nhạt lóe lên trước khi tắt đi.
“Noctis,” bức tường quyết định, giọng nói có phần chậm rãi hơn.
Cả ba bước xuống, ánh nhìn thoáng chút tự hào. Nhưng trước khi họ kịp trao đổi, một giọng nói vang lên:
“Cũng chỉ là Noctis thôi sao?”
Họ quay lại và thấy một chàng trai đứng đó. Eric – với mái tóc đen bóng và đôi mắt sắc lạnh – đang nhìn họ chằm chằm. Cậu vừa được phân vào nhà Solaris, đối thủ truyền kiếp của Noctis.
“Ý cậu là gì?” Nieu hỏi, cau mày.
Eric nhếch mép, nhưng không trả lời. Thay vào đó, cậu bước đi, để lại sự im lặng đầy khó chịu.
Nuji giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt cô lóe lên sự nghi ngờ. “Người đó... không đơn giản.”
---
Sau buổi lễ phân nhà, cả ba trở về khu vực của nhà Noctis – một tòa tháp cao chót vót được bao quanh bởi những làn sương mờ. Trong lúc sắp xếp đồ đạc, Nieu bất ngờ phát hiện một tờ giấy cũ kỹ bị nhét vào khe cửa phòng ký túc xá của họ.
“Nhìn này! Có ai đó gửi thư cho chúng ta!” Nieu phấn khích.
Nuji cầm lấy tờ giấy, mở ra đọc:
“Trái Tim Hắc Nguyệt đã bị đánh cắp. Nếu muốn biết sự thật, hãy đến hầm ngầm dưới thư viện vào đêm nay. Nhưng hãy cẩn thận, có những thứ không phải lúc nào cũng như vẻ bề ngoài của chúng.”
Poite cau mày. “Chúng ta mới vào học được vài giờ, đã có người kéo chúng ta vào rắc rối?”
Nuji gấp tờ giấy lại, ánh mắt trầm tư. “Đây không phải là ngẫu nhiên. Ai đó đang thử thách chúng ta, hoặc họ biết chúng ta có liên quan.”
“Liên quan đến gì chứ?” Nieu hỏi.
Nuji không trả lời, nhưng một nụ cười mơ hồ xuất hiện trên môi cô. “Đêm nay, chúng ta sẽ biết.”
Và đó là khởi đầu cho cuộc phiêu lưu của ba anh chị em họ trong một năm học đầy bí ẩn tại Học Viện Starlumine.
Chương 2: Lời Thì Thầm Trong Hầm Ngầm
Đêm khuya, ánh trăng lạnh lẽo len lỏi qua những ô cửa kính cao vút của Học Viện Starlumine. Mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Nuji, Nieu, và Poite, mặc những chiếc áo choàng đen kín đáo, lặng lẽ rời khỏi ký túc xá của nhà Noctis.
“Chúng ta thật sự sẽ làm việc này sao?” Nieu thì thầm, đôi mắt sáng rực ánh háo hức nhưng cũng xen lẫn chút lo lắng.
“Nếu sợ, em có thể quay lại,” Nuji đáp ngắn gọn, đôi mắt sắc lạnh nhìn lướt qua em gái.
“Em không sợ! Chỉ là... nếu bị bắt thì sao?” Nieu vội vàng thanh minh, kéo chặt chiếc áo choàng.
“Không ai bắt được chúng ta, nếu em giữ im lặng và đi theo chị.” Nuji nhấn mạnh.
Poite bước đi sau cùng, luôn để mắt quan sát xung quanh. Cậu không nói gì, nhưng bàn tay đã sẵn sàng nắm lấy cây đũa phép trong túi áo, phòng khi có chuyện bất ngờ xảy ra.
Hành lang tối om dường như kéo dài vô tận. Ánh sáng từ các ngọn đèn dầu leo lét khiến bóng của cả ba đổ dài trên sàn đá. Khi đến gần thư viện, một cơn gió lạnh kỳ lạ thổi qua, mang theo cảm giác rờn rợn.
Thư viện Starlumine là một nơi đầy bí ẩn. Những giá sách cao vút đến tận trần chứa vô vàn cuốn sách cổ, mỗi cuốn đều được bảo vệ bởi bùa chú mạnh mẽ. Nhưng đích đến của nhóm không phải là sách, mà là lối đi bí mật được nhắc đến trong tờ giấy: một cánh cửa giấu sau tấm thảm cũ kỹ.
“Tới đây rồi,” Nuji nói, giọng trầm thấp. Cô rút đũa phép ra và lẩm bẩm một câu thần chú. Tấm thảm dịch chuyển, để lộ một lối đi hẹp dẫn xuống dưới.
Cầu thang đá xoắn ốc dẫn họ vào sâu trong lòng đất. Ánh sáng mờ ảo từ các ngọn đuốc gắn trên tường hắt ra thứ ánh sáng xanh kỳ dị, khiến Nieu rùng mình.
“Em không thích nơi này chút nào,” cô lẩm bẩm, nhưng vẫn bước theo Nuji.
Hầm ngầm rộng lớn mở ra trước mắt họ, với những bức tường đá phủ đầy rêu xanh và hoa văn cổ xưa. Chính giữa hầm là một bệ đá lớn, trên đó khắc những ký tự kỳ lạ. Căn phòng hoàn toàn im lặng, nhưng dường như có một tiếng thì thầm vang vọng đâu đó, mơ hồ và bí ẩn.
“Chào mừng.” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ bóng tối, khiến cả ba giật mình.
Một bóng đen từ từ hiện ra. Người đó mặc một chiếc áo choàng dài che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh. Giọng nói của ông ta khàn khàn, đầy uy lực:
“Các ngươi là những người ta cần. Ta không có nhiều thời gian, hãy lắng nghe.”
Nuji bước lên trước, không hề tỏ ra sợ hãi. “Ông là ai? Tại sao chúng tôi lại được chọn?”
Bóng đen im lặng một lúc lâu trước khi trả lời:
“Tên ta không quan trọng. Các ngươi được chọn vì các ngươi mang trong mình những phẩm chất cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ này. Trái Tim Hắc Nguyệt – một bảo vật cổ xưa bảo vệ sự cân bằng của học viện – đã bị đánh cắp. Nếu không tìm lại được, học viện này sẽ chìm trong hỗn loạn và bóng tối.”
Poite cau mày, cậu tiến lên một bước. “Ông nghĩ chúng tôi có thể làm gì? Chúng tôi chỉ là học sinh năm nhất.”
“Các ngươi không chỉ là học sinh,” bóng đen đáp, ánh mắt quét qua từng người. “Trong các ngươi, mỗi người mang một mảnh ghép quan trọng của số mệnh. Nhưng hãy nhớ, cuộc hành trình này đầy nguy hiểm. Những kẻ đã đánh cắp Trái Tim Hắc Nguyệt không phải người thường. Chúng ta không biết chúng là ai, nhưng chúng đã ẩn mình trong học viện.”
Nuji nhíu mày, cố gắng suy ngẫm. “Ông muốn chúng tôi bắt đầu từ đâu?”
Bóng đen đưa ra một cuộn bản đồ cũ kỹ và đặt nó lên bệ đá.
“Manh mối đầu tiên nằm tại Căn Phòng Ký Ức. Nhưng hãy nhớ, không phải mọi thứ các ngươi nhìn thấy đều là thật. Phép thuật của căn phòng ấy có thể đánh lừa trí óc và trái tim các ngươi.”
“Còn điều gì nữa mà chúng tôi cần biết?” Nuji hỏi tiếp, ánh mắt nghiêm nghị.
Bóng đen im lặng một lúc lâu, rồi hạ giọng:
“Có một kẻ khác cũng đang tìm Trái Tim Hắc Nguyệt. Kẻ đó nguy hiểm và có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích. Hãy cẩn thận, vì hắn đang theo dõi các ngươi.”
Trước khi cả ba kịp hỏi thêm, bóng đen biến mất, để lại căn phòng trống rỗng và bản đồ trên bệ đá.
Nieu phá tan sự im lặng: “Chúng ta có nên tin ông ta không? Chuyện này nghe thật điên rồ.”
Nuji cầm lấy cuộn bản đồ, ánh mắt sắc lạnh. “Không quan trọng ông ta là ai hay mục đích của ông ta là gì. Nếu Trái Tim Hắc Nguyệt thực sự quan trọng như vậy, chúng ta phải tìm ra nó trước khi kẻ khác kịp ra tay.”
“Nhưng còn kẻ mà ông ấy nhắc đến?” Poite hỏi. “Nếu kẻ đó thật sự nguy hiểm thì sao?”
Nuji nhếch mép cười nhạt. “Cứ để hắn đến. Chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng.”
Chương 3: Căn Phòng Ký Ức
Ánh trăng lạnh buốt chiếu xuống tòa tháp Lunaris, nơi những bức tường đá sừng sững phủ rêu phong kể lại hàng ngàn câu chuyện bí ẩn. Đứng trước cánh cửa dẫn vào Căn Phòng Ký Ức, Nuji, Nieu và Poite đều cảm nhận được một áp lực vô hình.
“Cánh cửa này dường như có thể ‘đọc’ được chúng ta,” Nuji khẽ nói, ngón tay chạm vào những đường hoa văn khắc trên cửa.
Ngay khi cô chạm vào, cánh cửa phát sáng và mở ra, để lộ một không gian kỳ ảo. Những tấm gương cao lớn được sắp xếp thành vòng tròn, nhưng chúng không chỉ phản chiếu hình ảnh mà còn mang lại cảm giác như có thứ gì đó sống động ẩn trong chúng, đang dõi theo từng bước chân.
Giọng nói bí ẩn vang lên:
“Không ai có thể bước qua đây mà không đối mặt với bản thân. Nếu các ngươi thất bại, ký ức của các ngươi sẽ trở thành gông xiềng, giam cầm các ngươi mãi mãi.”
Ngay lập tức, ba tấm gương lớn tách ra khỏi vòng tròn, di chuyển về phía từng người, bao vây họ bằng ánh sáng bạc lấp lánh.
---
Thử thách của Nuji: Trận chiến với quá khứ
Trong chiếc gương của Nuji, cảnh tượng hiện dần hiện ra rõ nét trong màn sương mù : khu rừng tối, nơi cô bé Nuji năm 8 tuổi đang cầm một cành cây nhỏ, đối mặt với con quái thú khổng lồ bảo vệ em gái mình.
Nhưng lần này, không chỉ là hình ảnh ký ức. Con quái thú bước ra khỏi gương, hình dáng đồ sộ của nó tràn ngập sát khí. Nó gầm lên, lao thẳng về phía Nuji với tốc độ đáng sợ.
“Chuyện này... không phải thật! Nó chỉ là ký ức!” Nuji cố gắng tự trấn an. Nhưng khi con quái thú bổ nhào về phía mình, cô cảm nhận được sức nặng thực sự từ đôi chân nó dậm xuống mặt đất, tạo ra những cơn rung chấn mạnh.
Nuji lập tức vung đũa phép, niệm một câu thần chú bảo vệ. Nhưng phép thuật của cô bị con quái thú dễ dàng phá tan, giống như cách nó từng làm với cành cây nhỏ trong ký ức.
“Ngươi sẽ luôn bất lực, giống như trong quá khứ,” giọng nói lạnh lẽo từ đâu đó vang lên.
Nuji cắn chặt răng. Cô biết mình không thể đánh bại con quái thú này bằng sức mạnh. Cô cần phải dùng trí óc.
Nhìn quanh, Nuji nhận ra con quái thú đang bảo vệ một mảnh sáng nhỏ trên người – thứ ánh sáng tượng trưng cho nỗi sợ lớn nhất của cô. Cô nảy ra một ý:
“Nếu ta không thể đối mặt trực tiếp, ta sẽ thay đổi cách tiếp cận.”
Nuji bắt đầu di chuyển, sử dụng tốc độ để tránh những đòn tấn công nguy hiểm của con quái thú. Cô tìm cách tiếp cận ánh sáng trên người nó, dùng phép thuật nhỏ để đánh lạc hướng. Cuối cùng, khi nó lao tới tấn công cô lần nữa, Nuji xoay người, tung ra một phép Trói Bóng, giữ con quái thú đứng yên trong chốc lát, đủ để cô chạm tay vào ánh sáng ấy.
Lập tức, con quái thú biến mất, để lại Nuji đứng đó, thở hổn hển nhưng ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
---
Thử thách của Nieu: Vượt qua nỗi sợ hãi bản thân
Trong tấm gương của Nieu, một sân tập luyện tại nhà Hikemi . Cô bé Nieu đang đứng giữa sân tập , tay cô run rẩy cầm chiếc đũa phép. Trước mặt cô là một phiên bản khổng lồ của Nuji, ánh mắt lạnh lùng, như thể đang xét nét từng hành động của em gái mình.
“Ngươi vẫn luôn là kẻ thất bại.Ngươi sẽ không bao giờ giỏi như chị mình,” phiên bản Nuji nói, giọng đầy khinh miệt. “Ngươi chỉ là một cái bóng. Một kẻ yếu đuối không bao giờ dám đối mặt với chính mình.”
Nieu cảm thấy những lời đó như từng nhát dao đâm vào tim. Nhưng điều khiến cô kinh hoàng hơn cả là phiên bản Nuji trong gương bắt đầu tấn công cô. Những tia sáng phép thuật rực rỡ lao về phía Nieu, buộc cô phải vội vàng dùng phép chắn đỡ.
“Ta không thể làm được... Ta không đủ mạnh...” Nieu thì thầm, nước mắt dâng lên.
Nhưng ngay lúc đó, cô nghe thấy giọng của chính mình trong đầu:
“Ngươi sẽ để điều này tiếp diễn mãi sao?Không lẽ ngươi cứ trốn sau lưng anh chị mình khi có nguy hiểm. Hay ngươi sẽ đứng lên chứng minh rằng ngươi có thể?”
Nieu nhìn thẳng vào phiên bản Nuji, hít một hơi sâu. Cô bắt đầu phản công. Dù các phép thuật của cô không mạnh mẽ, nhưng bằng sự kiên trì, từng chút một, cô ép phiên bản Nuji vào thế phòng thủ. Cuối cùng, với một cú niệm phép quyết định, cô làm tan biến ảo ảnh, vượt qua thử thách.
---
Thử thách của Poite: Chấp nhận thất bại để trưởng thành
Trong gương của Poite là cảnh tượng một đấu trường lớn hơn. Trước mặt cậu là một đối thủ mạnh mẽ – chính là hình ảnh phản chiếu của cậu, nhưng trái ngược kẻ đó nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường và nụ cười kiêu ngạo.
“Ngươi luôn sợ thất bại. Vì thế, ngươi không bao giờ dám thử thách bản thân,luôn trốn tránh” phiên bản kia nói. “Ngươi là kẻ hèn nhát.”
Poite siết chặt nắm tay. Anh biết điều đó đúng. Anh đã từng bỏ chạy khỏi những trận đấu quan trọng, từ chối cơ hội để chứng tỏ bản thân vì sợ bị mất mặt.
Nhưng lần này, anh quyết định không chạy trốn.
“Ta sẽ không né tránh nữa,” Poite nói, giọng chắc nịch. “Dù phải đối mặt với thất bại, ta cũng sẽ chiến đấu.”
Poite lao vào trận đấu với phiên bản phản chiếu của mình, từng đòn phép thuật được tung ra với quyết tâm mạnh mẽ. Dù có lúc bị đánh ngã, anh vẫn đứng lên, từng bước kiểm soát tình thế. Cuối cùng, khi phiên bản phản chiếu biến mất, Poite thở dốc nhưng nụ cười nhẹ nở trên môi.
Sau khi vượt qua thử thách trong chiếc gương.Ba người đứng giữa căn phòng, với sự mệt mỏi nhưng ánh mắt sáng lên với quyết tâm. Ở trung tâm căn phòng, một mảnh ngọc sáng lấp lánh xuất hiện.
“Chúng ta đã vượt qua,” Nuji nói, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắc lạnh nhìn quanh.
Ngay lúc đó, một giọng cười lạnh vang lên từ bóng tối:
“Đừng nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như thế.”
Cả ba lập tức cảnh giác. Họ biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu cho những thử thách lớn hơn đang chờ đợi.
Chương 4: Lớp Học Phép Thuật Và Những Góc Tối Chưa Hé Lộ
Buổi sáng tại học viện Stellaris luôn bắt đầu bằng tiếng chuông vang vọng từ Tháp Thiên Văn. Ánh mặt trời chiếu qua những ô cửa kính lộng lẫy, phủ lên hành lang dài một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
Nuji, Nieu, và Poite bước vào lớp Phép Thuật Phòng Thủ, nơi mà mọi học viên năm nhất đều háo hức chờ đợi. Đây không chỉ là một môn học bắt buộc, mà còn được xem là cơ hội để chứng tỏ tài năng trong việc đối phó với các mối nguy hại.
---
Bắt đầu buổi học
Giáo sư Evander đứng trước lớp, đôi mắt sắc sảo quét qua từng học sinh.
“Hôm nay, chúng ta sẽ học cách bảo vệ bản thân trước những đòn tấn công bất ngờ. Nhưng trước khi bắt đầu, tôi muốn nghe ý kiến của các em: Theo các em, điều gì tạo nên một người sử dụng phép thuật phòng thủ giỏi?”
Lớp học trở nên xôn xao. Một số học sinh giơ tay, nhưng phần lớn vẫn giữ im lặng. Lyra, cô bạn thông minh và hơi kiêu kỳ, nhanh chóng trả lời:
“Sức mạnh phép thuật, thưa giáo sư. Nếu phép của mình mạnh hơn đối thủ, thì phòng thủ chẳng còn cần thiết nữa.”
Evander mỉm cười, nhưng đôi mắt ông không giấu được chút thất vọng.
“Một quan điểm thú vị, nhưng sai lầm. Sức mạnh không phải là tất cả. Ai khác có ý kiến không?”
Nuji giơ tay, giọng nói trầm ổn nhưng đầy tự tin:
“Khả năng quan sát và phán đoán tình huống. Nếu có thể đọc được ý định của đối thủ, ta sẽ biết phải phòng thủ ở đâu và khi nào.”
Evander nhìn Nuji một lúc lâu trước khi gật đầu tán thưởng:
“Đúng vậy. Và đó là điều chúng ta sẽ luyện tập hôm nay. Nhưng hãy nhớ, quan sát không chỉ dừng ở đối thủ – mà còn ở chính bản thân mình.”
Thực hành và cạnh tranh trong lớp
Buổi thực hành bắt đầu với các bài tập đối kháng. Học sinh được chia thành các nhóm nhỏ, mỗi nhóm phải đấu với những con rối ma thuật được lập trình để tấn công không ngừng.
Nhóm của Nuji nhanh chóng nhận ra rằng, dù họ đã có kinh nghiệm từ Căn Phòng Ký Ức, nhưng môi trường lớp học lại khác hoàn toàn. Các con rối được lập trình để phá vỡ bất kỳ lá chắn nào nếu người sử dụng phép phòng thủ mắc lỗi nhỏ nhất.
“Poite, đừng chỉ tấn công mãi!” Nuji hét lên khi thấy anh họ mình liên tục tung các đòn phép nhưng lại không chú ý bảo vệ phía sau.
Nieu, dù rất cố gắng, vẫn gặp khó khăn khi phải đối mặt với các đòn phép liên tiếp. Một lúc sau, cô bị trúng một luồng sáng đỏ, bị đánh bật ngã ra đất.
“Em xin lỗi,” Nieu lắp bắp, khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ.
Nuji bước lại, đưa tay đỡ em gái dậy. “Không sao. Nhưng lần sau em phải chú ý hơn. Chúng ta phải phối hợp thay vì tự mình làm tất cả.”
Lyra, đứng ở nhóm kế bên, không bỏ lỡ cơ hội chế nhạo:
“Có vẻ như nhóm của các cậu không hoàn hảo như lời đồn nhỉ? Tôi nghe nói các cậu đã vào được Căn Phòng Ký Ức, nhưng nhìn cách các cậu làm việc với nhau thì…”
“Đó không phải chuyện liên quan đến cậu,” Poite đáp trả, giọng gắt gỏng.
Evander, chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện, bước tới, giọng ông trầm nhưng đầy uy lực:
“Lyra, chế nhạo không làm em giỏi hơn. Và Poite, cảm xúc của em không thể giải quyết vấn đề. Một nhóm mạnh là nhóm biết cách học hỏi từ thất bại. Hãy nhớ điều này.”
Lời nói của ông khiến cả lớp im lặng.
---
Một buổi tối đầy suy tư
Tối hôm đó, Nuji ngồi ở thư viện, lật giở những cuốn sách về phép phòng thủ. Nieu ngồi bên cạnh, vẫn còn cảm thấy tội lỗi vì đã làm nhóm thất bại.
“Chị Nuji… em xin lỗi. Em đã làm hỏng buổi thực hành hôm nay.”
Nuji ngẩng lên, đặt tay lên vai em gái:
“Nieu, thất bại không có gì đáng sợ. Điều quan trọng là em phải rút ra bài học từ nó. Ai cũng phải bắt đầu từ đâu đó, kể cả những người giỏi nhất.”
Poite bước tới, mang theo ba cốc cacao nóng. “Nuji nói đúng đấy, Nieu. Lần sau, chúng ta sẽ làm tốt hơn.”
Cả ba ngồi lại với nhau, bàn về cách phối hợp hiệu quả hơn trong các buổi học tiếp theo. Nhưng khi cuộc trò chuyện bắt đầu lắng xuống, một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu Nuji: Ai đã để lộ việc họ vào được Căn Phòng Ký Ức?
Ngày hôm sau, Nuji quyết định tìm gặp Giáo sư Callista. Với kinh nghiệm của bà, Muji tin rằng mình có thể nhận được lời khuyên cần thiết.
“Giáo sư, làm thế nào để em có thể dẫn dắt nhóm của mình tốt hơn?” Nuji hỏi, ánh mắt nghiêm túc.
Callista nhìn Nuji, ánh mắt bà dịu dàng nhưng sâu sắc.
“Em là một người có tố chất lãnh đạo. Nhưng lãnh đạo không chỉ là kiểm soát. Đôi khi, em cần lùi lại một bước, để những người khác có cơ hội tự mình đối mặt với thử thách. Hãy để họ thất bại, và hãy ở đó để giúp họ đứng dậy. Đó mới là cách một nhóm phát triển.”
Lời nói của bà như một cú đánh thức đối với Muji. Cô nhận ra rằng mình đã quá cố gắng kiểm soát mọi thứ, đến mức vô tình làm lu mờ khả năng của Poite và Nieu.
---
Chương 5: Bí Ẩn Từ Những Đêm Khuya
---
Lớp học Biến Hình
Sau giờ học Phòng Thủ, Nuji, Nieu và Poite bước vào lớp Biến Hình, nơi họ phải đối mặt với những thử thách không dễ dàng. Bài học hôm nay là biến đổi vật thể, một kỹ thuật đòi hỏi sự tập trung và kiên nhẫn cực kỳ cao.
Giáo sư Callista đã chuẩn bị cho cả lớp một bài tập đầy thách thức: biến một viên đá thành chiếc đũa phép. Phép biến hình tưởng chừng dễ dàng, nhưng lại đòi hỏi sự thay đổi không chỉ từ bên ngoài mà còn phải nắm bắt được bản chất của vật thể.
Lớp học trầm lắng khi từng học viên bắt đầu thực hành. Các nhóm làm việc riêng, cố gắng thực hiện phép biến hình dưới sự giám sát của giáo sư. Nhưng rõ ràng, đây không phải là điều dễ dàng.
“Poite, tập trung vào phép thuật, đừng để cảm xúc chi phối,” Nuji nhắc nhở anh họ của mình, nhưng Poite không phản ứng ngay lập tức.
Poite vẫn tiếp tục thử phép biến hình, nhưng viên đá chẳng thay đổi. Cả nhóm có thể thấy rõ sự căng thẳng của anh, một phần vì anh muốn chứng minh mình có thể làm tốt, nhưng phần khác, có vẻ như Poite đang đấu tranh với một điều gì đó sâu kín trong lòng mình.
Nieu, ngược lại, mặc dù rất cố gắng nhưng không thể tập trung được. Cô gái nhỏ cảm thấy bản thân luôn bị lu mờ trong nhóm, cảm giác như mình không đủ tốt để sánh vai với chị gái và anh họ. Nhưng không vì thế mà cô nản chí , bởi bên cạnh cô còn Poite và Nuji , cô cần phải trở nên mạnh mẽ mới xứng khi đứng bên cạnh hai người ấy.
“Làm thế nào đây, khó quá?Nhưng mình không thể nản chí mình phải cố gắng” Nieu lẩm bẩm,rồi lại tự động viên bản thân. Nuji không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô bé, vì chính bản thân Nuji cũng đang đấu tranh với những suy nghĩ của mình.
Giáo sư Callista đi ngang qua, dừng lại trước mặt Nieu. Bà nhẹ nhàng nhìn cô, không vội vàng mà chỉ nói một câu:
“Đôi khi, việc không làm được điều mình muốn là cơ hội để tìm ra cách khác. Hãy để bản thân em cảm nhận và đừng vội vã.”
Nieu im lặng, suy nghĩ về lời khuyên đó.
---
Quá trình trưởng thành của Poite
Poite, cảm giác thất bại cứ đeo bám anh, nhưng anh lại không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt người khác. Hơn nữa, mâu thuẫn trong lòng Poite ngày càng rõ ràng: anh muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ, nhưng lại không thể thoát khỏi những giới hạn mà chính anh đặt ra. Anh muốn có thể bảo vệ những người thân của mình khi gặp nguy hiểm.
Khi Nuji nhắc nhở, Poite cảm thấy bị chỉ trích.
“Em lúc nào cũng chỉ trích anh. Em biết là Anh đang cố gắng mà.” Poite quát lên, giọng anh hơi run rẩy vì tức giận.
Nuji đứng im một lúc, rồi trả lời bình tĩnh:
“Em không chỉ trích, em chỉ muốn anh nhận ra rằng đôi khi không phải lúc nào sự nỗ lực cũng đủ. Anh cần phải biết cách đối mặt với sự thật: không phải lúc nào anh cũng có thể làm được tất cả một mình.”
Poite nhìn Nuji, cảm giác giận dữ bắt đầu nhường chỗ cho sự chán nản. Anh không muốn dựa vào ai, nhưng lại nhận ra rằng trong khoảnh khắc đó, anh không thể làm gì khác ngoài việc đối mặt với thất bại.
Giáo sư Callista tiếp cận Poite một lúc sau đó, bà không nói gì mà chỉ đưa cho anh một cuốn sách dày về phép biến hình. Poite nhìn cuốn sách, rồi nhìn giáo sư, như muốn hỏi: "Tại sao lại là tôi?"
Callista mỉm cười, nhưng không trả lời. Cả bài học cứ thế tiếp tục, nhưng trong lòng Poite, một sự thay đổi đang bắt đầu. Anh nhận ra rằng việc làm theo cảm xúc không thể giúp anh tiến bộ.
---
Nuji và bài học về sự lãnh đạo
Trong khi Poite và Nieu tiếp tục vật lộn với các bài tập, Nuji đứng quan sát. Cô hiểu rằng, dù có giỏi đến đâu, cô cũng không thể đơn giản thay thế sự nỗ lực của các thành viên khác. Họ phải tự tìm ra cách của mình, tự giải quyết vấn đề và học cách trưởng thành qua những thất bại.
“Có lẽ em đã quá áp đặt họ chăng ?” Nuji tự nhủ. “Nhưng sao lại không thể giúp họ?”
Một phần của Nuji vẫn cảm thấy bất an, vì cô lo sợ rằng nếu không giúp được, nhóm sẽ không thể tiến xa. Tuy nhiên, cô cũng nhận ra rằng, nếu cứ tiếp tục can thiệp, họ sẽ không bao giờ học được cách tự đứng vững.
Sau giờ học, nhóm của Nuji quay về phòng ký túc xá. Đêm hôm đó, một mảnh giấy nhỏ lại xuất hiện trước cửa phòng họ. Nuji mở mảnh giấy và đọc những dòng chữ đỏ rực:
“Các em đã đi quá xa rồi. Đừng mong sẽ an toàn mãi mãi. Căn Phòng Ký Ức không phải là một trò đùa.”
Nuji cảm thấy có điều gì đó rất bất thường. Nhưng trước khi cô kịp nói gì, Poite đã nhìn vào mảnh giấy và bỏ đi mà không nói một lời.
Nieu nhìn chị gái, ánh mắt đầy lo lắng.
“Chị Nuji… Em sợ…”
Nuji đặt tay lên vai em gái, lần này không nói gì thêm. Cô biết rằng, giờ là lúc tất cả phải đối mặt với những gì sẽ đến, và họ cần phải tự mình giải quyết, dù có sợ hãi hay không.
---
Sáng hôm sau, Nuji lại tìm đến Giáo sư Callista một lần nữa, nhờ bà chỉ bảo về những điều vừa xảy ra. Giáo sư nghe xong, không nói gì mà chỉ nở một nụ cười thâm thúy.
“Hãy để họ tự tìm ra con đường của mình. Đôi khi, việc không có ai để dựa vào là điều tốt nhất để chúng ta khám phá bản thân.”
Nuji gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn đầy suy tư. Liệu đây có phải là thời điểm để các thành viên trong nhóm tự trưởng thành, hay liệu họ sẽ gặp phải thử thách quá lớn mà không thể vượt qua?
---
Chương 6: Khám Phá Bản
Sau nhiều ngày liên tiếp gặp phải những thử thách, nhóm của Nuji đã dần quen với nhịp học tập và cuộc sống tại trường. Tuy nhiên, những sự kiện kỳ lạ không hề chấm dứt. Cảm giác rùng rợn về Căn Phòng Ký Ức không hề phai nhạt, và mỗi lần nghe về nó, Nuji lại thấy lòng mình trĩu nặng. Cô biết rằng, dù có muốn hay không, nhóm của họ vẫn phải tiếp tục đối mặt với những bí ẩn đó.
Một tối, trong phòng ký túc xá, Nuji ngồi suy tư bên bàn học, ánh đèn leo lét chiếu sáng khuôn mặt trầm tư của cô. Những câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cô: Nếu không thể tìm ra lời giải, liệu chúng ta sẽ mãi bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn này?
Cùng lúc đó, trong phòng chung của ký túc xá, Nieu và Poite đang trò chuyện với nhau. Dù không nghe được toàn bộ, Nuji cũng biết rằng họ đang tìm cách giải quyết những khó khăn riêng của mình. Trong những lúc này, cô cảm thấy sự trầm lặng của mình càng rõ nét hơn. Dù mình có mạnh mẽ, có khôn khéo đến đâu, cuối cùng, Nuji cũng không thể làm thay tất cả.
---
Poite và Cảm Giác Tự Ti
Poite vẫn đang đấu tranh với một sự thật mà anh không thể phủ nhận. Dù có kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ và trí thông minh, nhưng anh luôn cảm thấy mình không đủ khả năng để hoàn thành những thử thách trong học tập. Mỗi lần thất bại, cảm giác thiếu tự tin lại dâng lên, khiến anh nghi ngờ chính bản thân.
Một ngày, trong giờ học Độc Dược, Poite lỡ tay làm đổ một lọ dung dịch, khiến một vụ nổ nhỏ xảy ra. Các bạn xung quanh nhìn anh với vẻ mặt hoài nghi và thương hại, có người lại hả hê . Tuy không ai lên tiếng, nhưng cái nhìn của họ đủ khiến Poite cảm thấy mình như kẻ thất bại.
“Tôi không thể làm được!” Poite nói nhỏ, giọng anh có chút gắt gỏng.
Ngay lúc đó, Nieu bước lại gần, nhìn anh với ánh mắt không hề phán xét.
“Chúng ta đều có thể gặp thất bại mà, Poite. Nhưng điều quan trọng là đứng dậy và tiếp tục thử lần nữa. Nếu chỉ vì một lần thất bại mà bỏ cuộc, chẳng phải chúng ta sẽ chẳng bao giờ tiến bộ sao?”
Nieu nói vậy, và những lời động viên của cô như một liều thuốc chữa lành cho Poite. Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng chút động viên.
“Cảm ơn, Nieu. Có lẽ anh đã quá khó với chính mình.”
Câu trả lời của Nieu chỉ là một nụ cười tươi rói, rồi cô quay lại tiếp tục làm bài của mình. Dù chẳng nói nhiều, nhưng những lời động viên ấy đủ để Poite cảm thấy nhẹ lòng và quyết tâm thử lại.
Mặc dù nhóm của họ đang đối mặt với những thử thách, Nieu vẫn không để những khó khăn đó làm giảm đi niềm vui của mình. Mỗi sáng, cô thức dậy với một nụ cười trên môi và luôn tìm cách động viên mọi người trong lớp.
Trong giờ học Thảo Dược, khi cả lớp vật lộn với một loại cây dược liệu khó chế biến, Nieu vẫn không hề nao núng. Dù cô không phải là người giỏi nhất trong lớp, nhưng cô luôn tìm ra cách khiến mọi người thấy dễ chịu hơn.
“Cứ thử làm từng bước một, đừng vội vàng!” Nieu nói, giọng cô đầy tự tin.
Dù là người có ít kinh nghiệm hơn những học viên khác, Nieu lại luôn biết cách chia sẻ niềm tin vào khả năng của mọi người. Cô chẳng bao giờ để sự tự ti hay lo lắng chiếm lấy mình, và điều đó truyền cho người khác cảm giác an lòng.
---
Giáo Sư Callista và Lời Khuyên Quan Trọng
Sau một tuần căng thẳng, Nuji nhận được một lời mời từ Giáo sư Callista. Giáo sư là người luôn tinh tế, nắm bắt được từng cảm xúc của học sinh và giúp đỡ họ khi cần thiết.
Khi Nuji bước vào phòng của giáo sư, bà ngẩng đầu lên và nhìn cô với ánh mắt chăm chú.
“Nuji, tôi nhận thấy gần đây bạn luôn gánh vác rất nhiều. Nhưng đừng quên rằng không phải lúc nào bạn cũng có thể làm thay cho người khác,” Giáo sư Callista nói nhẹ nhàng, nhưng mỗi từ đều như một lời nhắc nhở sâu sắc.
“Nhưng… nếu không giúp họ, em sợ họ sẽ không thể vượt qua được,” Nuji trả lời, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đôi khi, chính việc để họ tự mình đối mặt với thử thách mới là cách giúp họ trưởng thành. Hãy để những khó khăn đó rèn luyện họ, như cách bạn đang rèn luyện chính mình.”
Nuji lặng im suy nghĩ. Những lời này thật sự khiến cô nhận ra rằng, không thể lúc nào cũng đứng ra bảo vệ những người xung quanh. Họ phải tự mình trưởng thành, và chính những khó khăn sẽ giúp họ phát triển.
---
Căn Phòng Ký Ức: Chìa Khóa Bí Ẩn
Sau cuộc trò chuyện với Giáo sư Callista, Nuji cảm thấy như một phần trách nhiệm đã được gỡ bỏ. Cô biết rằng, dù không thể giúp đỡ mãi mãi, nhưng mình vẫn có thể quan sát và đứng bên cạnh khi cần thiết.
Một đêm, trong khi cả nhóm đang làm việc tại thư viện, một tấm bản đồ cũ xuất hiện trên bàn, một cách kỳ lạ. Trên đó có những ký hiệu và biểu tượng lạ mắt mà nhóm chưa từng thấy.
“Có thể đây chính là manh mối về Căn Phòng Ký Ức,” Poite lên tiếng, mắt anh lóe sáng.
Nuji nhìn vào bản đồ, đôi mắt suy tư. Cô không nói gì, nhưng trong lòng, cô cảm thấy rằng điều gì đó lớn lao hơn đang chờ đợi nhóm mình. Căn Phòng Ký Ức không phải là thứ dễ dàng có được, và lần này, họ sẽ phải tự mình giải mã mọi bí ẩn, không có sự giúp đỡ của ai khác.
---
Nieu - Niềm Tin Từ Bên Trong
Khi nhóm Nuji chuẩn bị rời khỏi thư viện, Nieu lại một lần nữa là người duy trì tinh thần cho mọi người. Cô nhìn vào ánh mắt lo âu của mỗi người và mỉm cười:
“Chúng ta không chỉ là những học viên năm nhất đâu. Chúng ta là những người mạnh mẽ và không bao giờ từ bỏ! Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi mà.”
Nieu nói với tất cả sự tự tin và lạc quan của mình. Và chính sự lạc quan ấy, không chỉ khiến nhóm cảm thấy an tâm mà còn khiến họ hiểu rằng, dù có gặp phải bao nhiêu khó khăn, chỉ cần họ đứng cạnh nhau, không gì là không thể vượt qua.
Chương 7: Những Thử Thách Mới
---
Tương Lai Mở Ra Trước Mắt
Sau khi đối mặt với những thử thách trong môn Độc Dược, nhóm của Nuji bắt đầu hiểu rằng những điều khó khăn không chỉ là vật cản, mà còn là cơ hội để họ phát triển. Sự quyết tâm của Nuji, sự lạc quan của Nieu, và những bước chậm mà vững chắc của Poite đang dần tạo nên một đội ngũ mạnh mẽ, có thể vượt qua bất kỳ thử thách nào.
Mặc dù môn Độc Dược vẫn là một trong những môn học khó khăn nhất, nhưng dần dần, các học viên trong lớp bắt đầu nhận ra rằng những bài học này không chỉ là về các loại chất độc hay thuốc giải, mà còn là về cách hiểu bản thân và tìm ra những chiến lược để đối mặt với khó khăn.
Một ngày nọ, trong giờ học Độc Dược, giáo viên của họ, Giáo sư Lanora, yêu cầu học viên phải tự chế tạo một loại thuốc giải đối với một chất độc rất mạnh mà bà mang vào lớp. Đây là một bài tập đặc biệt, vừa thử thách trí tuệ, vừa đòi hỏi sự tập trung và khéo léo.
Khi bắt đầu, mọi thứ có vẻ đơn giản, nhưng sau khi pha trộn các thành phần, thuốc giải mà họ chế tạo lại không hiệu quả, và một số học viên bắt đầu cảm thấy thất vọng.
"Tại sao lại không có tác dụng?" Poite thở dài, nhìn chằm chằm vào hỗn hợp sền sệt trước mặt mình.
Nieu, đứng bên cạnh, liếc nhìn Poite rồi khẽ động viên:
"Đừng lo, Poite! Thử xem lại một lần nữa, có lẽ là do tỷ lệ các thành phần chưa đúng."
Dù Poite không nói gì, nhưng ánh mắt của anh nhìn Nieu như một lời cảm ơn. Anh biết rằng cô không chỉ động viên mà còn tin tưởng vào khả năng của anh.
Nuji đứng bên cạnh, quan sát mọi thứ một cách sắc bén, nhưng cô không vội vã giúp đỡ. Cô biết rằng đôi khi, Poite cần tự mình nhìn nhận vấn đề và tìm ra cách giải quyết. Đây là cơ hội để anh trưởng thành.
---
Khi giờ học kết thúc, giáo sư Lanora đưa ra một nhận xét quan trọng:
"Đây là một bài học không chỉ về Độc Dược, mà còn là về việc kiên trì và học hỏi từ thất bại. Cái quan trọng nhất không phải là kết quả mà bạn nhận được ngay lập tức, mà là cách bạn phản ứng và học hỏi từ những sai lầm đó."
Giáo sư nhìn vào Nuji, Poite và Nieu một cách sâu sắc.
"Mỗi người trong các bạn đều có những thế mạnh riêng, nhưng cũng cần hiểu rằng, không phải lúc nào các bạn cũng có thể làm tất cả một mình. Đôi khi, sự hợp tác và tin tưởng vào nhau sẽ mang lại kết quả tốt hơn."
Nuji gật đầu, ánh mắt thâm trầm như thể đang suy ngẫm về những lời dạy này. Cô hiểu rằng mỗi thử thách đều có một bài học, và không phải lúc nào chiến thắng cũng đến từ việc giành được ưu thế ngay từ đầu.
---
Lời Khuyên Từ Giáo Sư Callista
Sau giờ học, Nuji lại nhận được lời mời từ Giáo sư Callista, người đã luôn theo dõi sự tiến bộ của cô.
"Nuji," Giáo sư bắt đầu, giọng bà đầy kiên nhẫn, "trò có thể làm được tất cả, nhưng đừng quên rằng trò không cần phải làm tất cả một mình. Chúng ta luôn có những người bạn đồng hành để cùng nhau vượt qua thử thách."
Nuji im lặng lắng nghe. Cô đã học được rằng đôi khi, sự giúp đỡ của người khác mới chính là chìa khóa để mở ra những cánh cửa mới, dù mình có giỏi đến đâu.
---
Khám Phá Về Căn Phòng Ký Ức
Sau khi nhận được những lời khuyên bổ ích, nhóm của Nuji tiếp tục đối mặt với những bí ẩn trong hành trình của mình. Những manh mối về Căn Phòng Ký Ức dường như ngày càng trở nên phức tạp và khó đoán hơn.
Một đêm, khi nhóm ngồi lại với nhau trong phòng học, họ bất ngờ phát hiện một phần của bản đồ có thể dẫn đến Căn Phòng Ký Ức. Mặc dù đây không phải là một thử thách dễ dàng, nhưng nhóm đã quyết định tiếp tục.
Nieu, như mọi khi, là người đầu tiên cất lên tiếng nói đầy hy vọng:
"Chúng ta không thể bỏ cuộc, phải không? Cùng nhau, chắc chắn chúng ta sẽ tìm ra được mọi bí mật."
Câu nói đó không chỉ mang lại niềm tin cho các thành viên trong nhóm, mà còn củng cố thêm ý chí vững mạnh trong lòng Nuji và Poite.
---
Đối Mặt Với Những Nguy Hiểm
Khi nhóm tiến vào một khu vực tối tăm trong lâu đài, những cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến họ cảm thấy sự căng thẳng càng lúc càng gia tăng. Mỗi bước đi, họ đều cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang rình rập từ bóng tối, nhưng họ không lùi bước.
"Dù có khó khăn đến đâu, chúng ta vẫn sẽ đi tiếp,"
Nuji nói, và lần này, cô không cảm thấy áp lực phải làm mọi thứ một mình. Bởi vì, cô biết rằng nhóm của mình luôn ở bên cạnh, cùng nhau vượt qua mọi thử thách.
---
Những thử thách vẫn còn phía trước, nhưng với sự lạc quan của Nieu, quyết tâm của Poite và sự sắc bén của Nuji, nhóm của họ bắt đầu tin tưởng hơn vào khả năng vượt qua mọi khó khăn. Họ không chỉ đang học hỏi về Độc Dược hay các phép thuật, mà còn là học cách trưởng thành từ những thất bại, những bài học mà cuộc sống đã trao cho họ.
---
---
Chương 8: Sự Kiên Cường Của Tinh Thần
---
Hành Trình Qua Bóng Tối
Sau những tuần học căng thẳng tại trường, nhóm của Nuji tiếp tục cuộc hành trình khám phá Căn Phòng Ký Ức. Những manh mối liên tục xuất hiện, nhưng cũng như những bóng tối bí ẩn, chúng luôn dường như lẩn tránh họ ngay khi họ tưởng chừng đã nắm bắt được.
Một đêm nọ, nhóm đang di chuyển qua những hành lang tối tăm của lâu đài. Ánh sáng từ cây đèn nhỏ trong tay Nuji chỉ đủ để họ nhìn thấy từng bước đi. Mọi thứ xung quanh họ đều tĩnh lặng, nhưng trong lòng mỗi người, một sự lo lắng không thể .
Nieu đi sau cùng, cố gắng nắm bắt mọi dấu hiệu xung quanh. Cô là người luôn có niềm tin mãnh liệt vào khả năng của cả nhóm, nhưng lần này, sự im lặng kéo dài khiến cô cảm thấy bất an. Cô quay sang nhìn Poite, đang bước đi với vẻ mặt căng thẳng.
"Poite, sao trông anh có vẻ mệt mỏi thế?" Nieu hỏi, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.
Poite khẽ lắc đầu, cố gắng gượng cười:
"Chỉ là cảm giác thôi. Không sao đâu."
Tuy nhiên, Nieu cảm nhận được sự mệt mỏi trong anh. Cô không ép buộc Poite nói ra, nhưng biết rằng anh cần phải vượt qua những cảm giác này một mình. Dù vậy, cô vẫn luôn ở bên cạnh, sẵn sàng động viên anh bất cứ lúc nào.
---
Một Chuyến Phiêu Lưu Mới, Một Thử Thách Đột Ngột
Khi nhóm tiến gần hơn đến nơi mà họ tin là Căn Phòng Ký Ức, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, và một cánh cửa đá khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, ngăn chặn họ.
Trước mắt họ là một thử thách hoàn toàn mới – cánh cửa này không thể mở bằng phép thuật thông thường. Trên cửa, có một dãy các biểu tượng lạ mắt, và Yuji, với trí thông minh nhạy bén, nhận ra rằng đây là một dạng mật mã cổ xưa.
"Đây là một bài kiểm tra," Nuji nói, ánh mắt kiên định. "Cánh cửa này chỉ có thể mở khi chúng ta giải được câu đố."
Poite nhìn vào các biểu tượng trên cửa, rồi lại nhìn xuống mặt đất, nơi những mảnh vỡ của các bức tượng đã bị bỏ lại.
"Chúng ta sẽ làm sao để giải được mật mã này?" Poite hỏi, giọng anh chứa đựng sự bối rối.
Nieu đứng gần đó, suy nghĩ một lúc rồi cười tươi:
"Đừng lo, chúng ta đã học rất nhiều bài học, đúng không? Cứ nghĩ theo cách đơn giản thôi. Mỗi biểu tượng có thể tượng trưng cho một yếu tố gì đó. Ví dụ, nếu biểu tượng là ngọn lửa, có thể liên quan đến sự thay đổi hay sức mạnh."
Nuji gật đầu, đồng ý với cách suy nghĩ của Nieu. Cả nhóm bắt đầu phối hợp, thử phân tích từng biểu tượng một. Với sự hỗ trợ của nhau, họ từ từ tìm ra được câu trả lời.
Khi Nuji đưa ra đáp án cuối cùng, cánh cửa đột nhiên mở ra, để lộ một không gian khác – một căn phòng lấp lánh với ánh sáng huyền bí.
---
Khám Phá Những Bí Ẩn
Căn Phòng Ký Ức không giống như những gì họ tưởng tượng. Nó không chỉ là một phòng chứa đựng các vật phẩm cổ xưa, mà còn là nơi gắn liền với những ký ức từ quá khứ. Những bức tranh sống động treo trên tường, những cuốn sách không còn trang giấy bình thường mà thay vào đó là những ký tự phát sáng.
Nieu nhìn xung quanh với ánh mắt ngỡ ngàng:
"Đây không giống một căn phòng bình thường chút nào… Nó như chứa đựng cả một thế giới vậy!"
Nuji bước vào, nhìn chăm chú vào từng chi tiết, đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ về cách giải mã những bí ẩn này. Đột nhiên, cô cảm thấy có một điều gì đó kì lạ đang chờ đợi họ.
Một chiếc gương cổ nằm giữa phòng, phản chiếu bóng của từng người trong nhóm, nhưng không phải như những gì họ nhìn thấy trong thực tế. Những hình ảnh trong gương dường như chứa đựng những ký ức và cảm xúc chưa được giải mã.
---
Poite và Sự Khám Phá Bản Thân
Trong lúc Nuji và Nieu nghiên cứu các cuốn sách, Poite tiến lại gần chiếc gương. Khi anh nhìn vào, không phải hình ảnh phản chiếu của chính mình mà là những ký ức mơ hồ về quá khứ của anh hiện lên. Cảm giác đó khiến anh choáng váng, nhưng cũng giúp anh nhìn nhận rõ hơn về những gì anh đã trải qua.
Nieu nhận ra Poite đang mất bình tĩnh, cô bước tới bên anh và nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh.
"Poite, đừng lo. Đây chỉ là một phần của cuộc hành trình. Hãy để những ký ức ấy chỉ là ký ức. Chúng không định nghĩa con người của anh."
Những lời nói của Nieu như một liều thuốc giúp Poite lấy lại bình tĩnh. Anh hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu.
"Cảm ơn, Nieu. Có lẽ tôi đã để quá nhiều thứ trong quá khứ chi phối mình."
Nhìn thấy Poite dần lấy lại sự bình tĩnh, Nuji cũng mỉm cười. Cô biết rằng nhóm của họ đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thử thách, và giờ đây, họ đang học cách trưởng thành và đối diện với những ký ức, những cảm xúc của chính .
Khi mọi người tiếp tục khám phá Căn Phòng Ký Ức, họ nhận ra rằng mỗi phòng, mỗi vật phẩm không chỉ đơn giản là một món đồ, mà còn chứa đựng những câu chuyện, những bài học quý giá. Nhưng có một điều mà họ đều hiểu rõ: Căn Phòng Ký Ức không phải là nơi họ chỉ đơn giản tìm kiếm manh mối, mà là nơi họ học cách hiểu bản thân, đối diện với quá khứ và tự khẳng định chính mình.
Nieu nhìn vào Nuji và Poite, cười rạng rỡ.
"Chúng ta có thể làm được tất cả, phải không?"
Nuji gật đầu. Và lần này, không phải chỉ có mình cô, mà là cả nhóm, đều tin rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.
Chương 9: Từng Bước Trưởng Thành
---
Một Thử Thách Thực Sự
Mặc dù đã mở được cánh cửa dẫn vào Căn Phòng Ký Ức, nhóm của Nuji vẫn chưa cảm thấy nhẹ nhõm. Đằng sau cánh cửa là một không gian tối tăm và mờ ảo, đầy những cuốn sách, vật phẩm cổ xưa, và những bức tranh kỳ lạ. Cảm giác như mọi thứ trong phòng đều quan sát họ, như thể mỗi bước đi của họ đều được ghi lại trong thời gian vô tận.
Nuji cảm thấy một chút bất an. Dù là người đầu tiên giải được mật mã và mở cánh cửa, nhưng cô biết rằng mỗi thử thách trong căn phòng này sẽ càng khó khăn hơn. Cô không phải là người lãnh đạo tài ba, chỉ là một cô bé 11 tuổi có khát khao học hỏi và một trái tim đầy lòng quyết tâm.
Poite và Nieu, mặc dù đang ở cạnh cô, cũng cảm thấy sự mệt mỏi dâng lên trong lòng. Không chỉ riêng Nuji mà cả họ đều có những lo âu riêng, đặc biệt là khi bước vào không gian kỳ lạ này.
---
Sự Trưởng Thành Qua Những Đoạn Đường Khó Khăn
Sau khi quan sát căn phòng, Nuji nhận ra rằng họ không thể tự giải quyết mọi thứ chỉ bằng sự thông minh hay may mắn. Một cảm giác lo lắng bao trùm cô khi nhìn vào những tấm bản đồ và bản ghi chép kỳ lạ trên bàn. Những gì họ cần làm không chỉ là giải mã những câu đố, mà còn phải đối diện với chính những cảm xúc và sự trưởng thành của bản thân.
"Có lẽ chúng ta cần phải suy nghĩ kỹ hơn về cách giải quyết vấn đề này," Nuji nói, giọng cô hơi lo lắng.
Nieu liếc nhìn Nuji, nhận thấy rằng cô bạn không phải lúc nào cũng tự tin như vẻ ngoài của mình. Cô tiến lại gần và vỗ vai Nuji một cách nhẹ nhàng.
"Đừng lo, Nuji. Chúng ta có nhau mà."
Câu nói đơn giản nhưng đầy ấm áp của Nieu giúp Nuji cảm thấy yên tâm phần nào. Dù chưa bao giờ là người có khả năng lãnh đạo tuyệt vời, Nuji nhận ra rằng cô không cần phải làm mọi thứ một mình. Nhóm của cô không chỉ có trí tuệ, mà còn có sự hỗ trợ từ những người bạn thật sự.
---
Poite: Một Chặng Đường Của Nội Tâm
Trong lúc Nuji và Nieu trò chuyện, Poite lại đứng lặng lẽ một góc, nhìn chằm chằm vào một bức tranh treo trên tường. Trong tranh, hình ảnh một chàng trai trẻ đang giơ cao cây đũa phép, nhưng xung quanh anh ta lại chỉ có bóng tối. Ánh mắt của chàng trai đó khiến Poite bất giác cảm thấy đồng cảm – một cảm giác mâu thuẫn giữa mong muốn khẳng định bản thân và sự lo sợ về việc không đủ khả năng.
Poite luôn muốn chứng tỏ rằng anh là người có thể bảo vệ Nieu và Nuji, nhưng đôi khi, chính kỳ vọng đó khiến anh bị áp lực. Anh quay sang Nuji và nói:
"Nuji, em nghĩ chúng ta có thể giải được bí ẩn trong căn phòng này không? Nếu lỡ không thành công thì sao?"
Nuji ngạc nhiên trước câu hỏi của Poite. Đây là lần hiếm hoi cô thấy anh để lộ sự hoang mang. Nhưng thay vì cố gắng đưa ra câu trả lời trấn an, Nuji thành thật:
"Em không chắc đâu, Poite. Nhưng em nghĩ điều quan trọng không phải là chúng ta giải quyết mọi thứ hoàn hảo, mà là chúng ta đã cố gắng hết sức."
Poite im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu. Dường như câu nói của Nuji, dù giản dị, lại giúp anh nhận ra rằng không phải lúc nào anh cũng cần gánh vác tất cả. Đôi khi, việc cho phép bản thân học hỏi từ thất bại cũng là một phần của trưởng thành.
Sau một hồi tìm hiểu, cả nhóm nhận ra họ cần quay lại lớp học để tìm thêm manh mối. Dù sao họ vẫn chỉ là những học viên năm nhất, và kiến thức hiện tại không đủ để họ hiểu rõ các biểu tượng và phép thuật phức tạp trong Căn Phòng Ký Ức.
Sáng hôm sau, trong lớp Độc Dược của giáo sư Alluvin, Nuji chủ động hỏi:
"Thưa giáo sư, có những loại độc dược nào có thể gợi lại ký ức hay không?"
Câu hỏi này khiến cả lớp chú ý. Giáo sư Alluvin ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn Nuji.
"Ký ức là một thứ rất phức tạp, cô bé. Có những độc dược có thể gợi lại ký ức, nhưng chúng không chỉ đơn thuần là hỗn hợp của các thành phần. Chúng đòi hỏi người sử dụng phải hiểu rõ cảm xúc của mình. Cô có sẵn sàng đối diện với những gì mình có thể thấy không?"
Câu hỏi của giáo sư khiến Nuji im lặng một lúc. Cô không ngờ rằng việc gợi lại ký ức có thể phức tạp đến vậy. Nhưng trước khi cô trả lời, Nieu lên tiếng, nụ cười của cô tràn đầy niềm tin:
"Chúng em sẵn sàng, thưa giáo sư. Dù có chuyện gì xảy ra, chúng em sẽ cùng nhau vượt qua."
Cả lớp mỉm cười trước sự lạc quan của Nieu. Giáo sư Alluvin cũng khẽ gật đầu, dường như ông hài lòng với tinh thần của nhóm.
"Rất tốt. Nhưng hãy nhớ rằng, những ký ức bạn nhìn thấy không phải lúc nào cũng dễ chịu. Để trưởng thành, các trò phải học cách đối diện với chúng."
---
Những Kết Nối Trong Lớp Học
Trong giờ học, nhóm của Nuji được ghép cặp với một số bạn học khác để thực hành pha chế độc dược. Đây là cơ hội để họ giao lưu và học hỏi thêm từ bạn bè. Nieu, với tính cách vui vẻ, nhanh chóng hòa đồng với nhóm của Violet, một cô gái thông minh nhưng có chút kiêu ngạo.
"Nieu, cậu nghĩ chúng ta có thể hoàn thành độc dược này trước giờ hết không?" Violet hỏi, giọng có chút nghi ngờ.
"Tất nhiên rồi!" Nieu cười rạng rỡ. "Chỉ cần cậu tin vào bản thân, mọi chuyện đều có thể."
Violet bật cười trước sự lạc quan của Nieu, và nhờ đó cả hai bắt đầu làm việc ăn ý hơn. Trong khi đó, Poite và Nuji đang hợp tác với một cậu bạn khác tên Cedric, người khá trầm lặng nhưng rất giỏi quan sát. Cedric giúp cả nhóm nhận ra một vài sai sót trong công thức mà họ đang thực hiện.
Qua giờ học, nhóm của Nuji không chỉ học thêm được nhiều kỹ năng mới, mà còn bắt đầu mở rộng mối quan hệ với các bạn học khác – những người sau này có thể trở thành đồng minh quan trọng trong cuộc hành trình của họ.
---
Khép Lại Một Ngày Dài
Sau giờ học, cả nhóm ngồi lại trong phòng sinh hoạt chung để thảo luận về những gì họ đã học được. Nieu, như mọi khi, là người khuấy động bầu không khí bằng những câu chuyện hài hước và sự lạc quan của mình.
Nuji nhìn Nieu, Poite và các bạn học mới, cảm thấy rằng mặc dù hành trình phía trước còn nhiều khó khăn, cô không cần phải một mình gánh vác tất cả. Mỗi người đều có một vai trò, một sức mạnh riêng, và điều quan trọng nhất là họ cùng nhau trưởng thành qua từng trải nghiệm.
---
Chương 10: Cánh Cửa Bí Mật
---
Thử Thách Mới
Sau buổi học Độc Dược đầy ý nghĩa, Nuji, Nieu, và Poite cùng các bạn học bắt đầu thảo luận nhiều hơn về những gì họ khám phá được từ Căn Phòng Ký Ức. Đêm hôm đó, Nuji ngồi bên ánh sáng leo lắt của ngọn nến, đọc lại những ghi chép từ phòng học. Cô cảm nhận được rằng, để mở cánh cửa tiếp theo trong căn phòng, không chỉ cần kiến thức mà còn phải đối diện với những ký ức sâu thẳm nhất của mỗi người.
Nieu, đang ngồi vẽ linh tinh bên cạnh, cất lời:
"Nuji này, cậu nghĩ ký ức nào là quan trọng nhất đối với cậu?"
Nuji đặt bút xuống, ánh mắt thoáng qua vẻ ngẫm nghĩ.
"Có lẽ... ký ức về mẹ. Đó là thứ mà tớ luôn muốn nhớ rõ, nhưng có những chi tiết cứ mờ đi theo thời gian."
Poite, đứng dựa vào cửa sổ, ngắt lời:
"Nhưng đôi khi, việc cố nhớ lại quá khứ có thể khiến cậu bị mắc kẹt trong đó. Còn hiện tại thì sao? Chúng ta còn nhiều việc phải làm."
Lời nói của Poite chứa đầy mâu thuẫn. Anh không hề muốn bản thân bị ám ảnh bởi quá khứ, nhưng cũng không thể hoàn toàn buông bỏ. Nuji nhìn anh, hiểu rằng những lời ấy không chỉ nói với cô mà còn là với chính bản thân anh.
---
Một Tia Hy Vọng
Sáng hôm sau, nhóm của họ lại tiến vào Căn Phòng Ký Ức. Nhưng lần này, cánh cửa bí mật dẫn đến tầng tiếp theo đã bị phong ấn bởi một loạt câu đố. Những câu đố này không chỉ kiểm tra trí thông minh, mà còn khai thác cảm xúc cá nhân của từng người.
"Câu hỏi này yêu cầu mỗi người phải cung cấp một ký ức quan trọng của mình," Nuji đọc lớn, ánh mắt trở nên căng thẳng.
Nieu nhanh nhảu bước tới trước, khuôn mặt cô lộ rõ sự tự tin nhưng vẫn giữ vẻ dịu dàng thường ngày:
"Tớ sẽ bắt đầu trước."
Ký ức của Nieu hiện lên qua một khung hình phép thuật: hình ảnh cô bé nhỏ nhắn đang an ủi một cậu bé bị lạc đường trong một khu rừng tối. Nieu, khi ấy dù rất sợ hãi, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để giúp người khác. Khung hình biến mất, và một phần phong ấn của cánh cửa được giải.
Poite nhìn cảnh đó mà bất giác lặng đi. Khi đến lượt mình, anh ngập ngừng một lúc lâu. Ký ức hiện lên là hình ảnh anh nhìn thấy Nuji và Nieu lần đầu tiên sau khi mẹ anh mất. Nỗi đau xen lẫn cảm giác trách nhiệm đã biến Poite thành con người mâu thuẫn như ngày hôm nay.
Nuji cảm thấy trái tim mình nhói lên. Khi đến lượt cô, ký ức mà cô chọn là khoảnh khắc mẹ cầm tay cô, dạy cô những câu thần chú đầu tiên. Nhưng ký ức đó bất ngờ bị gián đoạn bởi một cảm giác trống rỗng, như thể có điều gì đó cô đã quên đi mà không thể tìm lại được.
"Cậu ổn chứ, Nuji?" Nieu thì thầm.
Yuji chỉ gật đầu, giấu đi cảm xúc của mình.
---
Bài Học Từ Một Người Thầy
Quay trở lại lớp học, Nuji không thể ngừng suy nghĩ về ký ức bị đứt đoạn. Giáo sư Alluvin dường như nhận ra tâm trạng bất ổn của cô. Sau giờ học, ông gọi cô lại.
"Cô bé, ký ức không phải lúc nào cũng rõ ràng. Có những thứ ta cần để lại phía sau để tiến về phía trước. Nhưng nếu nó thực sự quan trọng, nó sẽ quay lại với cháu, vào lúc cháu sẵn sàng đối diện."
Lời nói của giáo sư Alluvin khiến Nuji suy ngẫm. Cô hiểu rằng mình không thể ép bản thân nhớ lại mọi thứ ngay lập tức. Cô chỉ có thể trưởng thành qua từng trải nghiệm, từng bước chạm tới câu trả lời.
Buổi tối hôm đó, cả nhóm ngồi lại bàn bạc kế hoạch tiếp theo. Nhưng không khí trong phòng có phần nặng nề. Poite thì bận tâm về mâu thuẫn nội tâm của mình, còn Nuji thì im lặng suy tư.
Nieu quyết định phá vỡ sự căng thẳng bằng cách kể một câu chuyện hài hước về lần đầu tiên cô thử pha độc dược ở nhà, khiến cả nồi bốc khói tím và phát ra âm thanh như tiếng mèo kêu.
"Thật đấy! Poite đã hoảng loạn chạy ra ngoài vì tưởng cái nồi sẽ nổ!" Nieu cười lớn, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Tiếng cười của cô lan tỏa trong phòng, kéo mọi người trở lại trạng thái thoải mái hơn. Nuji nhìn Nieu, cảm thấy biết ơn vì có một người em gái luôn biết cách đem lại sự lạc quan và động lực.
---
Cánh Cửa Hé Mở
Nhờ sự động viên của Nieu và những bài học từ giáo sư Alluvin, cả nhóm quyết định quay lại Căn Phòng Ký Ức lần nữa. Họ nhận ra rằng không phải tất cả các câu trả lời đều nằm trong sách vở hay phép thuật phức tạp – đôi khi, đó là sự thấu hiểu bản thân và những người xung quanh.
Cánh cửa phong ấn dần hé mở, để lộ một cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Nhưng thay vì cảm giác chiến thắng, nhóm của Nuji cảm thấy một sự hồi hộp lạ lùng, như thể thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro