Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Kanna White]

Trong căn phòng được chiếu sáng bởi những chiếc đèn vàng toả ánh sáng dìu dịu và ánh trăng bạc, có hai người đang ở trong đó.

"Kanna, lại đây nào."

Nữ hoàng đang gọi Kanna lại, như mọi khi. Mỗi lần được gọi như vậy, như một phản xạ tự nhiên, cô lại gần, nhanh nhất có thể, và đúng mực nhất có thể. Lệnh của nữ hoàng đối với cô là mệnh lệnh tuyệt đối. Bước từng bước tới trước mặt nữ hoàng, quỳ xuống, đặt một tay lên ngực, và đáp lời người:

"Vâng, thưa nữ hoàng."

Người đưa một tay ra, cô đón lấy với một bàn tay đi găng trắng, và đặt một nụ hôn nhẹ lên bàn tay mềm mại cao quý của người. Vị nữ hoàng mỉm cười, và ra lệnh cho cận thần của mình ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Kanna vâng lệnh, ngồi xuống bên cạnh người. Người đưa tay, vuốt mái tóc dài trắng như tuyết của Kanna, rồi đến đôi tai phủ lớp lông mềm mại cùng màu, hơi vân vê nó. Kanna hơi giật mình một chút, nhưng vẫn để mặc cho nữ hoàng làm vậy với mình. Nữ hoàng cười khúc khích, người hỏi cô với một chất giọng trong cao vút, mà đối với Kanna, nó như tiếng nói của thiên thần vậy.

"Điểm nhạy cảm của ngươi đó nhỉ? Haha, ta xin lỗi nhé."

"Thưa nữ hoàng, thần không có ý kiến. Người có thể tiếp tục, nếu người muốn."

"Kanna, ngươi lúc nào cũng như vậy. Thật sự, ngươi không cảm thấy thoải mái khi ta làm vậy phải không?"

"Thưa nữ hoàng, mệnh lệnh của người là tuyệt đối. Người muốn thần làm gì đi nữa, thần cũng sẽ làm, chỉ cần đó là mệnh lệnh của người. Luôn luôn, và mãi mãi trung thành với người."

Nữ hoàng mỉm cười, và dùng hai ngón tay thon dài nâng cằm Kanin lên. Kanin có hơi bất ngờ vì cử chỉ của nữ hoàng với mình, nhưng trên mặt cô không biểu lộ cảm xúc gì.

"Kanna yêu quý của ta... Ta có một mệnh lệnh dành cho ngươi..."

"Thưa nữ hoàng, xin người hãy ra lệnh cho hạ thần."

Vị nữ hoàng mỉm cười nhưng không nói gì, mà chỉ đưa tay vuốt má cô, chạm lên từng đường nét trên khuôn mặt cô, như để ghi nhớ. Rồi người ôm lấy cô. Kanna ngạc nhiên, có hơi xấu hổ, nhưng cũng ôm lại người. Giữ nguyên tư thế đó trong một lúc, người buông cô ra, hai bàn tay ôm lấy mặt cô, và người nhìn, nhìn thật kỹ, như để in sâu vào trong ký ức khuôn mặt của cô. Dịu dàng kéo gương mặt cô lại gần, người trao cho cô một nụ hôn lên trán, rồi ghé sát môi lên tai cô, nhẹ nhàng buông từng lời:

"Hãy giết ta, và chạy khỏi nơi này. Hãy sống, và không được để mình chết. Sống cho cả vương quốc này."

Một tay người đặt trên vai cô, một tay người dẫn tay cô đến chỗ thanh kiếm, và cuốn chặt tay mình và cả cô xung quanh tay cầm, và hướng nó về phía ngực trái của mình.

"Nào, đừng do dự, hãy dùng thanh kiếm này đâm xuyên trái tim của ta."

Kanna vốn là cận thần trung thành nhất của Nữ hoàng, người chỉ cần buông một mệnh lệnh, và cô sẽ ngay lập tức vâng lệnh, không làm sai đến một li nào. Tất cả mọi thứ, với cô, phải thật hoàn hảo, vì chúng đều là của người, và người muốn chúng phải luôn hoàn hảo. Nhưng lần này, Kanin lại hơi do dự. Thái độ khi làm việc mọi khi của cô là thật nghiêm túc, và lạnh lùng. Từ những việc như giết người, đàm phán, thương lượng, hay phục vụ đều vô cùng hoàn hảo, không thừa một động tác nào, và chẳng bao giờ biểu lộ một chút xíu cảm xúc nào. Vì tất cả đều là mệnh lệnh của người. Lần này, cũng là mệnh lệnh từ Nữ hoàng cơ mà? Tay Kanin đang run. Cô nhận thấy điều đó.

"Thưa Nữ hoàng, nếu cần, thần có thể giúp người trốn khỏi đây mà không cần phải làm như vậy..."

Kanna lần đầu tiên dám phản bác mệnh lệnh của Nữ hoàng. Bây giờ, tâm trí cô không có ý nghĩ là do đó là mệnh lệnh của người, mà là cô không muốn thấy người chết.

"Đây là mệnh lệnh của ta, và cũng là yêu cầu ích kỉ cuối cùng của ta dành cho ngươi. Hãy giết ta, và hãy sống. Không được phép chết. Dù sao, cả đất nước này cũng sắp theo phe kia mà phản bội ta rồi. Ta không muốn nhìn thấy cảnh người dân của ta dùng những thứ vũ khí mà chính ta đã trao cho chúng, dùng những kỹ thuật mà ta truyền cho chúng để phản bội ta. Ngươi là kẻ duy nhất trung thành với ta giữa những kẻ phản bội đó. Ta muốn ngươi hãy trung thành với ta cho đến khi ta chết."

Vị Nữ hoàng nhìn Kanna, và mỉm cười với cô. Một nụ cười dịu dàng, nhưng đầy chua xót.

"Vậy, hãy dùng thanh kiếm đâm vào tim ta đi. Ngay bây giờ, Kanna."

"Vâng, thưa Nữ hoàng. Mệnh lệnh của người là tuyệt đối, và thần sẽ trung thành với người đến khi chết, mãi mãi không bao giờ phản bội người."

Kanna dùng đôi bàn tay đeo găng trắng của mình nâng bàn tay của vị Nữ hoàng lên, và hôn lên đó nụ hôn vĩnh biệt người. Rồi, dùng một tay đỡ lấy người, và đâm thẳng thanh kiếm bạc vào bên ngực trái của người. Người mỉm cười, rồi nhắm mắt lại, lịm đi.

"Vĩnh biệt người, Nữ hoàng của tôi. Nếu kiếp sau có thể tái ngộ, tôi vẫn sẽ nguyện làm bề tôi của người, và vĩnh viễn trung thành với người."

Cô ôm xác Nữ hoàng đặt lên giường, và lấy chăn phủ lên. Gương mặt người khi chết rất thanh thản và bình yên, chỉ như đang ngủ, trừ việc thân nhiệt người đang lạnh dần đi. Kanna dùng dây leo hoa hồng đỏ để quấn quanh chiếc giường người đang nằm, rồi quay người bước ra khỏi phòng. Mặc vào chiếc áo choàng đen, cô chạy ra khỏi cung điện bằng lối đi bí mật, và chạy ra khỏi vương quốc trước khi bình minh lên.

"Không được chết, hãy sống cho cả vương quốc này."

Cô lẩm bẩm nhắc lại mệnh lệnh của Nữ hoàng. Kẻ bề tôi này sẽ theo lệnh người mà làm thế, nên người hãy ngủ yên, và hẹn người cho đến kiếp sau nếu có duyên sẽ được gặp lại. Khi đó, thần sẽ lại làm kẻ hầu hạ người bằng tất cả mọi thứ mình có như bây giờ.

______________________________________________________________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro