
Chương 5.Những tiếng thì thầm dưới vực sâu
Trời đêm mênh mông, mặt biển như một tấm gương khổng lồ phản chiếu bầu trời ngàn sao. Trên boong tàu Aurelia, sáu ngọn đèn chiếu nhẹ lay động theo nhịp sóng, hắt lên những gương mặt trầm ngâm của nhóm thám hiểm.
Elias đứng bên lan can, đôi mắt xám của anh phản chiếu ánh trăng. “Ngày mai, chúng ta sẽ rời khỏi vùng biển an toàn. Từ đây trở đi, bản đồ không còn chỉ dẫn.”
Không khí im lặng lan ra như một đợt sóng vô hình. Chỉ có tiếng động cơ của Aurelia khẽ rền trong lòng nước.
Noah gật đầu: “Có lẽ chính những vùng không được đánh dấu mới là nơi cất giấu điều con người chưa hiểu.”
Lyra nâng máy ảnh, bắt lấy khoảnh khắc ánh trăng rơi trên mặt biển — những đốm sáng lung linh như vảy của một sinh vật khổng lồ.
Marina khẽ nói: “Biển đêm hôm nay... có mùi lạ. Mùi sắt và tảo mục, như hơi thở của thời cổ đại.”
Gia Minh đang kiểm tra thiết bị khí tượng bỗng ngẩng lên: “Tín hiệu gió đổi hướng. Có thể sắp có dòng hải lưu mạnh kéo về phía nam.”
Akira nhìn màn hình radar, trán khẽ nhíu: “Kỳ lạ, không có gì trên bản đồ vệ tinh, nhưng có một vùng nhiễu sóng hình xoắn ốc dưới đáy.”
Amara ngẩng nhìn lên trời, môi cô khẽ mấp máy những từ ngữ bằng tiếng Swahili cổ. “Tổ tiên tôi từng nói: dưới đáy biển có những linh hồn không yên, chúng mượn gió để nói chuyện với người trần.”
Một tia sét lóe lên ở đường chân trời, không mưa, không bão — chỉ một ánh sáng rạch ngang bầu trời rồi tắt. Sóng biển sau đó lại phẳng lặng đến đáng ngờ.
Elias ra lệnh:
“Giữ hướng nam – độ sâu hai nghìn mét. Nếu đó là vùng xoáy, chúng ta sẽ khảo sát từ rìa ngoài.”
Aurelia nghiêng mình, lao vào vùng nước tối thẳm, ánh đèn vàng quét qua những sinh vật phát quang lấp lánh như những vì sao đang trôi ngược.
Khi họ đến gần tâm xoáy, tiếng “rè rè” vang lên trong hệ thống liên lạc. Một giọng nói yếu ớt, vỡ vụn:
> “A...urelia... Chúng ta... vẫn... còn... ở đây...”
Cả khoang điều khiển im phăng phắc. Akira tái mặt: “Không thể nào… tín hiệu này phát ra từ dưới đáy, sâu hơn 5.000 mét.”
Marina thì thầm: “Có thể là tàu đắm?”
Noah lắc đầu, ánh mắt u tối: “Tên Aurelia... chưa từng được ai đặt trùng. Là tiếng vọng từ chính tương lai của chúng ta chăng?”
Sóng biển bỗng bùng lên, kéo tàu chao đảo. Dưới ánh đèn, họ thấy một cánh cửa khổng lồ bằng đá san hô hiện ra dưới đáy sâu, khắc những ký tự Hy Lạp cổ hòa trộn với biểu tượng Ai Cập và cả nét chữ Đông Nam Á cổ xưa.
Gia Minh thốt lên: “Đây… không chỉ là tàn tích của Atlantic. Nó giống như một giao điểm — nơi mọi nền văn minh từng cúi đầu trước đại dương.”
Elias nhìn xuống qua kính tiềm vọng, giọng anh trầm như tiếng biển:
> “Nếu biển thật sự có trí nhớ, thì đêm nay, nó đang mời chúng ta bước vào ký ức của nó.”
Aurelia dừng lại giữa tầng sâu, bốn bề chỉ còn ánh sáng xanh huyền ảo của sinh vật biển. Mỗi người đều cảm thấy như có thứ gì đó quan sát họ từ trong bóng nước — một sự sống không thuộc về thời đại này.
Marina nắm chặt sợi dây đeo cổ — bên trong là mảnh vỏ sò cổ mà cô nhặt được khi còn nhỏ. Cô nghe thấy tiếng vọng như từ xa xăm:
> “Ngươi đã chạm vào vùng ký ức của biển... hãy nhớ, những ai xuống sâu đều phải trả giá bằng một phần linh hồn.”
Sóng nước dâng cao, vầng trăng phản chiếu thành hàng ngàn mảnh gương vụn.
Aurelia bắt đầu lặn xuống tầng sâu đầu tiên — nơi mà ánh sáng chưa từng chạm tới.
Và ở nơi đó, biển bắt đầu kể chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro