Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4.Trái tim của Atlantic

Cơn rung chuyển dừng lại, nhưng nước xung quanh họ vẫn xoáy chậm, như hơi thở của một sinh thể khổng lồ đang chờ đợi. Ở giữa trung tâm thành phố chìm, ánh sáng lam đang tụ lại, tạo thành một xoáy tròn khổng lồ, dẫn xuống nơi sâu nhất mà ánh sáng không thể chạm tới.

Elias đặt tay lên mặt nước, cảm nhận sự dao động nhẹ như mạch đập.
“Có dòng năng lượng đang di chuyển bên dưới. Không phải địa nhiệt… mà là dạng trường dao động lượng tử.”

Marina nghiêng đầu:
“Có lẽ đây chính là nguồn năng lượng Poseidon mà các truyền thuyết nhắc đến — thứ mà người Atlantis dùng để giữ thành phố nổi giữa biển.”

Minh nhìn xuống, đôi mắt phản chiếu ánh sáng xoáy:
“Nếu nó vẫn còn hoạt động sau hàng nghìn năm, thì hẳn bên dưới là một hệ thống không tưởng. Chúng ta phải xem tận mắt.”

Không ai phản đối. Họ mang theo những thiết bị gọn nhẹ, lần theo con đường đá dẫn xuống. Những ký tự cổ khắc dọc vách tường dần sáng lên khi họ đi qua, tựa như đang nhận ra bước chân con người sau hàng kỷ nguyên lãng quên.

Dưới sâu hơn, nước trở nên đặc lại. Mỗi bước đi khiến xung quanh họ chuyển sắc — từ xanh ngọc sang xanh đậm, rồi dần hóa thành thứ ánh sáng chập chờn như phản chiếu của bầu trời sao.

Akira khẽ nói:
“Như thể chúng ta đang bơi trong dải Ngân Hà.”

Amara mỉm cười:
“Có lẽ người Atlantis từng nghĩ vậy. Họ biến biển thành bầu trời của riêng mình.”

Khi họ chạm tới tầng đá cuối cùng, ánh sáng mở ra, để lộ một hang động khổng lồ — ở giữa là Trái tim của Atlantis: một khối cầu trong suốt, lớn bằng tòa nhà, quay lặng lẽ trong cột nước. Bên trong nó, hàng nghìn tinh thể sáng nhấp nháy như sao đêm, còn bên ngoài, vô số mảnh vỡ san hô lơ lửng quanh nó, di chuyển theo quỹ đạo hoàn hảo.

Lyra lặng đi, khẽ thì thầm:
“Đẹp quá… Giống như vũ trụ đang gói gọn trong một giọt nước.”

Elias tiến lại gần, tay anh run nhẹ khi chạm vào bề mặt khối cầu. Một luồng ánh sáng lập tức truyền sang anh, tràn vào não, thành chuỗi ký hiệu và hình ảnh. Anh thấy những người Atlantis — mặc áo choàng trắng, đang điều khiển năng lượng biển bằng đôi tay trần; thấy họ giao tiếp với sóng, sử dụng âm thanh để tạo nên vật chất; và thấy cả ngày thành phố sụp đổ — biển nuốt chửng mọi thứ, nhưng trái tim vẫn tiếp tục đập.

Elias ngã khuỵu, Marina vội đỡ anh.
“Anh thấy gì vậy?”

“Trí tuệ… và nỗi sợ. Họ muốn trở thành thần, điều khiển được nước, nhưng biển đã phản kháng. Poseidon không nổi giận — chính năng lượng này nổi loạn. Nó là ý thức của đại dương.”

Marina sững sờ.
“Ý anh là… đại dương có trí tuệ riêng?”

“Không chỉ là trí tuệ. Nó là ký ức sống — nơi lưu giữ mọi thứ từng tồn tại. Người Atlantis chỉ đánh thức nó.”

Từ trong khối cầu, ánh sáng rực lên. Một âm thanh trầm vang vọng khắp hang động, không phải tiếng động mà là cảm giác — như hàng triệu giọng nói cùng thì thầm.

Một giọng nói vang lên trong tâm trí họ, trong trẻo mà xa xăm:
“Các ngươi là những kẻ cuối cùng nghe thấy ta. Biển chưa bao giờ quên. Nhưng loài người… đã quên ta từ lâu.”

Noah siết chặt tay cầm máy ảnh, khẽ hỏi trong tâm tưởng:
“Ngươi là ai?”

“Ta là dòng chảy. Là trí nhớ của nước. Là Poseidon, là Thalassa, là Atlantis — tất cả và không là gì cả.”

Một cột sáng bắn lên từ khối cầu, xuyên qua lòng biển, chiếu rọi toàn bộ thành phố chìm. Những tòa nhà cổ bắt đầu phát sáng, như được đánh thức khỏi giấc ngủ dài. Từng tượng thần, từng cánh cổng đá, từng mái vòm san hô đều tỏa ánh lam huyền ảo.

Minh kinh ngạc:
“Trời ơi… nó sống lại!”

Nhưng Elias nhận ra điều khác — không phải chỉ có ánh sáng, mà là sự thức tỉnh. Mặt đất dưới chân họ rung lên, nước chuyển động như nhịp tim đập nhanh dần.

“Không ổn,” anh nói. “Cỗ máy đang quá tải. Họ đã phong ấn nó để tránh thảm họa — chúng ta đang kích hoạt lại!”

Marina lao đến bảng điều khiển cổ — những vòng tròn ký tự xoay liên tục quanh khối cầu.
“Có cách nào tắt nó không?”

Elias hét lên:
“Nếu đây là hệ thống cộng hưởng sinh học, chúng ta phải ngừng dao động âm!”

Amara nhắm mắt, lắng nghe âm thanh quanh mình. Cô bắt đầu hát — một khúc ca cổ xưa, trầm và kéo dài. Tiếng hát ấy dần hòa vào nhịp rung của nước, rồi nhẹ nhàng làm nó chậm lại. Cột sáng mờ dần, khối cầu trở nên tĩnh lặng.

Mọi thứ ngừng lại. Chỉ còn ánh sáng lam nhẹ tỏa ra như hơi thở đều.

Akira nhìn Amara, giọng khẽ run:
“Cô… làm sao biết được giai điệu đó?”

Amara mở mắt, ánh nhìn xa xăm:
“Ở làng tôi, người già kể rằng có bài hát làm yên lòng biển. Tôi không tin… cho đến hôm nay.”

Elias thở ra, nhìn quanh thành phố đang sáng mờ dần:
“Có lẽ… đại dương chỉ cần được lắng nghe.”

Marina gật đầu, khẽ nói:
“Atlantis không chết đi vì sự kiêu ngạo. Nó chỉ ngủ, chờ một ai đó hiểu rằng biển không phải để chinh phục — mà để đối thoại.”

Từ sâu trong khối cầu, một luồng sáng nhỏ tách ra, trôi lơ lửng về phía họ. Khi chạm tay vào, nó hóa thành một tinh thể nước, trong suốt như pha lê, phản chiếu hình ảnh cả bảy người.

Lyra cầm lấy, khẽ mỉm cười:
“Có lẽ đây là quà của Atlantis.”

Không ai đáp. Ở phía xa, qua lớp vòm trong suốt, họ nhìn thấy bóng một sinh vật khổng lồ bơi lượn ngoài rìa thành phố — thân dài như rồng biển, đôi mắt sáng tựa trăng. Nó lặng lẽ nhìn họ, rồi biến mất vào bóng tối.

Elias khẽ nói, gần như thì thầm:
“Chúng ta không chỉ tìm thấy Atlantis… mà còn chạm vào điều nằm ngoài thời gian.”

Bên trên, những cột sáng mờ dần, thành phố trở lại yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng hát của biển, ngân dài trong lòng nước — như một lời hứa chưa được nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro