
Chương 3. Những bí ẩn về thành phố cổ Atlantic
Không ai nói một lời. Đại dương quanh họ im lặng đến lạ — không có tiếng gió, không có tiếng sóng, chỉ còn âm vang của nhịp tim hòa vào những gợn sáng xanh mờ. Trước mắt họ, thành phố hiện ra như một giấc mơ chưa tan: những tháp đá san hô vươn lên như cột trụ của bầu trời, những mái vòm pha lê phản chiếu ánh sáng từ các sinh vật phát quang, và những con đường lát bằng tinh thể trắng chạy dọc theo những dòng nước chảy ngược.
Marina cúi xuống, nhặt một mảnh đá vỡ dưới chân. Bề mặt nó khắc những ký tự Hy Lạp cổ lẫn biểu tượng mà cô nhận ra từ bản đồ sao.
“Những ký hiệu này… mô phỏng quỹ đạo các hành tinh. Nhưng có điều gì đó khác. Đây không phải thiên văn học cổ, mà là dạng toán học lượng tử — cách mô tả không gian đa chiều.”
Minh nhìn quanh, đôi mắt cậu sáng lên với vẻ tò mò của một người yêu biển:
“Nếu Atlantis từng tồn tại thật, thì họ hẳn phải vượt xa cả nền khoa học hiện tại.”
Akira đứng cạnh một cột đá lớn, tay chạm vào vết khắc sâu. Anh khẽ nói:
“Có thể họ không chỉ là con người. Hoặc… là con người đã hòa vào một thứ gì đó khác.”
Gió không thổi, nhưng nước lại chuyển động nhẹ quanh họ, như đang lắng nghe. Rồi từ xa, một chuỗi ánh sáng bắt đầu di chuyển — hàng trăm sinh vật biển bơi thành hình xoắn ốc, tạo thành một luồng sáng trắng bạc. Lyra ngẩng lên, đôi mắt phản chiếu những đốm sáng:
“Đó là gì? Cá phát quang?”
Marina lắc đầu. “Không… chúng di chuyển quá đều, như được điều khiển. Có thể là dạng năng lượng sinh học, hoặc… ký ức được lập trình.”
Những sinh vật ánh sáng dần kết tụ, biến thành hình một người phụ nữ khổng lồ bằng nước, mái tóc dài hòa vào những đợt sóng. Khuôn mặt bà không rõ ràng, nhưng giọng nói lại vang vọng như đến từ lòng đại dương.
“Những kẻ lạc giữa hai thời đại… Các con đã nghe tiếng gọi của biển.”
Amara khẽ lùi lại, nhưng giọng nói ấy không mang đe dọa, chỉ chan chứa một nỗi buồn xa xăm.
“Ta là Thalassa — linh hồn của vùng nước này, là ký ức cuối cùng của Poseidon.”
Không ai dám ngắt lời. Thalassa tiếp tục:
“Atlantis không bị hủy diệt bởi biển cả, mà bởi chính khát vọng của mình. Chúng ta đã tìm cách chạm đến lõi của nước — nơi thời gian và năng lượng giao hòa, nơi mọi tri thức đều trở thành sự sống. Nhưng con người đã vượt quá giới hạn.”
Elias khẽ hỏi: “Vậy thành phố này… vẫn còn sống sao?”
“Phải. Biển không cho phép nó chết. Chúng ta bị nhấn chìm, nhưng linh hồn thành phố tan vào nước, trở thành mạch sống của đại dương. Và giờ, các con đang đứng trong giấc mơ của Atlantis.”
Không gian quanh họ khẽ rung lên, những hình ảnh hiện ra như hologram trong làn nước — những nhà khoa học cổ mặc áo choàng lam, những thiết bị quay tròn bằng tinh thể, cỗ máy khổng lồ vận hành bằng năng lượng sóng. Và rồi, một khoảnh khắc chói sáng: mặt đất rung chuyển, nước tràn vào, các tòa nhà sụp đổ trong im lặng.
Thalassa nhìn họ, đôi mắt nước ánh lên nỗi buồn không tên:
“Chúng ta tưởng rằng đã chế ngự được biển cả. Nhưng biển không thuộc về ai. Nó là ký ức của vũ trụ.”
Ánh sáng từ cơ thể bà dần tan, chỉ còn lại những hạt nước sáng lấp lánh như sao.
Noah chụp vội vài bức hình, nhưng khi anh xem lại, toàn bộ khung hình chỉ là một làn sóng trắng, không lưu lại hình người nào. Anh thở dài:
“Máy ảnh không thể ghi lại ký ức. Chỉ mắt người mới thấy được điều đó.”
Marina quay lại, ánh nhìn xa xăm:
“Câu chuyện này không chỉ về Atlantis… mà còn về chúng ta. Nếu biển là trí nhớ, thì con người đang dần quên mất tiếng nói của nước.”
Một tiếng rền vang vọng lên từ sâu bên dưới, khiến cả mặt đất rung chuyển. Bên dưới những tầng san hô, có gì đó đang cựa mình — một tiếng động trầm, cổ xưa, như tiếng thở của một con thú khổng lồ.
Akira nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên pha lẫn sợ hãi và phấn khích:
“Các bạn có nghe không? Có gì đó ở dưới kia… thức giấc.”
Elias siết chặt chiếc máy đo trong tay. Kim đồng hồ rung dữ dội, rồi đứng im hẳn — như thể toàn bộ năng lượng quanh họ bị hút về một điểm.
Từ xa, giữa lòng thành phố đổ nát, một vầng sáng khổng lồ từ từ dâng lên, xoáy tròn như mắt bão.
Minh khẽ thì thầm:
“Có lẽ… đó là trái tim của Atlantis.”
Không ai biết điều gì đang chờ đợi họ bên dưới. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cả bảy người cùng hiểu rằng, hành trình của họ vừa mới thật sự bắt đầu.
Và đại dương, như một sinh thể vĩ đại, đang mở mắt ra nhìn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro