Phần kết
Giữa bầu trời xanh trong trải dài bất tận, những bông tuyết chậm rãi rơi, đáp xuống một dải bình nguyên.
Một bóng cây lặng lẽ đứng đó, cắt ngang vầng sáng của thái dương, tạo ra một khoảng râm mát mẻ. Những tán cây rung động trong gió. Lá cây bị gió thổi xô vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc, lìa khỏi thân cây đơn độc giữa bình nguyên thanh tĩnh rồi bay vào không trung. Những chiếc lá lay động như nhảy múa, chạm vào một nữ phù thủy trong chốc lát rồi biến mất vào không gian.
"Hừm..."
Mặc cho những chiếc lá chạm vào má, nữ phù thủy đó ngước nhìn bóng cây đứng trước mặt.
Cô gái có mái tóc màu tro mượt mà bay phấp phới đó là một phù thủy, đang cưỡi chổi đi du ngoạn. Trên người cô mặc chiếc áo choàng màu đen cùng một chiếc mũ tam giác có đỉnh nhọn, trên ngực cài huy hiệu hình ngôi sao, đại biểu cho một phù thủy.
Cô gái vừa ngước nhìn thân cây đơn độc, vừa nghiêng đầu suy ngẫm.
"Hừm?"
Một cái cây điềm tĩnh đứng đó, được những bông hoa dại nhỏ xíu bao quanh, dường như đã từng xuất hiện trong ký ức của cô gái.
Tiến đến ngay dưới bóng cây, bước xuống chổi, cô gái nhớ ra đã từng thấy cái cây này ở đâu.
"Đây chẳng phải là nơi mà mình đã từng dừng lại trú mưa sao?"
Những cảnh sắc nhìn thấy lúc ấy cũng ùa về trong ký ức cô gái. Trong lúc đi du ngoạn, gặp mưa rơi, cô đã mượn nơi này để trú mưa một lúc.
Không hiểu bằng cách nào mà cô quay trở lại đây.
Nữ phù thủy nhớ lại khung cảnh mình từng ngắm nhìn tại nơi này khi trước, khóe miệng khẽ cong lên.
Sau đó cô ngồi lại lên chổi, nhẹ nhàng bay vào không gian. Phản chiếu trong mắt cô lúc này là không gian bao la nhuộm màu xanh lam kết hợp với những mảng xanh lục nhàn nhạt.
Thật đẹp.
Phong cảnh này ở đâu cũng có, nhưng càng đắm đuối ngắm nhìn, cô gái lại càng thấy nó tuyệt đẹp.
Tuy nhiên cô không dừng lại như lần trước. Lần này mưa không rơi nên cũng chẳng có lí do gì để dừng lại cả.
So với việc ngắm nhìn một khung cảnh đẹp đẽ thì đối với nữ phù thủy, đối với một người lữ khách như cô, được đi du ngoạn giữa những khung cảnh thiên nhiên đẹp đẽ mới là việc hạnh phúc nhất.
Cô gái bay vòng quanh thân cây, suy nghĩ xem nên đi về hướng nào. Nhưng giữa chừng, có lẽ cảm thấy phiền phức, cô gái quyết định chọn một điểm phù hợp, từ đó rời đi, một lần nữa nhắm tới mục tiêu đã định.
Dưới tầm nhìn của nữ phù thủy, những cây hoa dại dập dờn đung đưa như vẫy tay chào đón, phản chiếu ánh sáng dịu dàng.
Những cơn gió mơn man thổi.
Một khung cảnh phổ biến, lúc nào cũng vậy, tất cả đều như đang chào đón nữ phù thủy.
Giữa thế giới rộng lớn không có điểm kết, dường như luôn có một nơi mà nữ phù thủy chưa từng trông thấy đang mời gọi cô.
"Đất nước tiếp theo sẽ như thế nào nhỉ?"
Cô gái tự mình lẩm bẩm chẳng để cho ai nghe cả.
Không ai biết được câu trả lời.
Chính vì đó là những điều chưa được biết, nên cô lại càng muốn tìm hiểu.
Giữa làn gió dịu nhẹ, mang theo trái tim có chút rung động, cô gái tiếp tục cuộc hành trình.
Cô gái đó là ai vậy nhỉ?
Vâng, chính là tôi đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro