Chương 9: Câu chuyện về những quả bom
Cánh rừng tràn ngập những thân cây cao vút, mảnh khảnh.
Tôi đang lướt đi trên cây chổi, bay dọc con đường nhấp nhô đâm xuyên qua những khoảng trống ngẫu nhiên giữa các thân cây. Những chiếc lá rơi trên mặt đất chồng chất quấn vào nhau, vang lên tiếng kêu xào xạc.
Khí trời mát mẻ với những cơn gió dịu dàng lướt qua.
Ôi, thoải mái quá đi mất.
Được ngủ trưa một lát ở nơi này thì thích quá.
Sau khi đi trong rừng một lát, tôi nhìn thấy một cỗ xe ngựa, cỗ xe được buộc vào một chiếc thùng chở hàng khá lấn chiếm khoảng không, dừng ngay chính giữa con đường chật hẹp, gây cản trở đi lại.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy phía sau xe ngựa, vậy nên không biết người đánh xe trông bộ dáng ra sao. Có khi nào anh ta đang thư thái ngủ trưa không nhỉ? Hay là anh ta muốn tỏ ý rằng đoạn đường phía trước không thể đi được?
"Ô..."
Không còn cách nào khác, tôi kéo chổi bay lên cao hơn. Cây chổi đang bay gần sát mặt đất từ từ nhích lên, cho đến khi nó vượt qua chướng ngại vật.
Đến khi bay ngang qua cỗ xe ngựa, tôi đưa mắt nhìn xuống dưới. Ở đó có thể thấy nóc xe ngựa, rồi chú ngựa đang cặm cụi gặm cỏ, và ngay sát bên còn có một chàng trai đang lăn ra bất tỉnh nhân sự nữa. Nhìn lướt qua là tôi đã hiểu được lí do khiến cỗ xe dừng lại chính giữa đường thế này. Hóa ra không phải vì có người lười biếng nằm ngủ trưa mà đường đi của tôi bị cản trở.
Cả người chàng trai đầy máu và những vết thương, nằm rũ rượi ngay sát cạnh cỗ xe ngựa.
Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nhỉ?
Tôi không nắm rõ được tình hình, nhưng nếu cứ mặc kệ thì tính mạng của anh ta sẽ bị nguy hiểm mất.
Cứ thế mà bay đi thì vô tình quá, nên tôi lập tức bước xuống chổi, rút đũa phép ra, dùng phép thuật để chữa trị cho anh ta.
Một luồng khói trắng ấm áp bao trùm lấy cơ thể người thanh niên, ngăn chặn dòng máu đang rỉ ra từ miệng vết thương và xóa đi những vết bầm tím.
Có vẻ anh ta vẫn còn trẻ, nhưng hẳn là phải hơn tuổi tôi, chắc khoảng gần ba mươi gì thôi. Mái tóc đen dính đầy bụi đất trông như tổ quạ.
Sau khi vết thương lành lại, anh ta mở bừng mắt, nhanh tới mức tôi còn chẳng kịp nhìn.
Đôi con ngươi chậm rãi nhìn lên khoảng rừng, rồi chẳng mấy chốc, anh chàng đã nhận ra sự tồn tại của tôi.
"Anh cảm thấy ổn chứ?"
Giọng nói của tôi từ trên cao vọng xuống.
Không thấy có tiếng đáp.
"Anh gì ơi, anh có ổn không đó?"
Tôi giơ tay lên, khua khua trước mặt nhằm thu hút tầm nhìn của anh ta.
Anh ta chớp chớp mắt, miệng hết mở lại đóng, rồi dần dần nhổm người dậy.
"Cho hỏi... Có thể cho tôi biết tôi đã nằm ở đây bao lâu rồi không?"
Có vẻ như anh ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tôi có cảm giác trong câu hỏi của anh ta vẫn còn hỗn độn lắm.
"Tôi cũng chỉ tình cờ đi ngang qua đây nên không rõ lắm... Nhưng chắc không lâu lắm đâu."
Bởi vì máu vẫn còn chưa khô lại mà.
"Vậy thì tốt, tốt quá rồi! Thế có lẽ vẫn còn kịp. Vậy, tôi có thể hỏi danh tính của cô không?"
"Tên tôi là Elaina."
"Elaina. Xin cô hãy lắng nghe lời thỉnh cầu của tôi!"
Nói rồi anh ta tiến tới định nắm lấy tay tôi. Tôi vừa tránh né, vừa lịch sự từ chối.
"Xin lỗi, nhưng tôi cũng đang vội."
"Dù thế nào đi nữa cũng xin cô đấy!"
"Ấy..."
Tôi buông tiếng thở dài. Cảm giác chuyện phiền phức cứ hết cái này đến cái khác ùa đến sau lưng.
Phớt lờ vẻ ngán ngẩm của tôi, anh ta vẫn thao thao nói tiếp.
"Tôi biết là cầu cứu sự giúp đỡ của cô thế này, bản thân tôi cũng trơ trẽn lắm. Nhưng cứ để yên như vậy thì một chuyện kinh khủng ngoài sức tưởng tượng sẽ xảy ra mất! Làm ơn giúp tôi đi! Làm ơn cho tôi mượn sức mạnh của cô với!"
Anh ta quỳ gối, dập đầu xuống đất hết lần này đến lần khác, rồi hết lần này đến lần khác, không ngừng nói lời cầu xin.
Xem ra anh ta thực sự cần làm điều gì đó...
Tôi thử suy nghĩ mấy lượt nhưng vẫn chẳng hiểu tại sao mình chỉ chữa lành vết thương cho anh ta thôi mà cũng có thể dính líu đến một chuyện kỳ quái khác được.
Có cảm giác lần này chắc chắn tôi không trốn nổi. Cứu chữa cho người bị thương xong liền bị dính luôn vào chuyện của anh ta.
Tôi vừa thờ ơ chạm tay lên chiếc huy hiệu hình ngôi sao trên ngực, vừa nói:
"Vậy, nếu chỉ cần lắng nghe câu chuyện của anh thì tôi sẽ thử xem."
Nghe vậy anh ta ngay lập tức cất cao giọng, nói:
"Cứ để yên thế này thì sẽ có rất nhiều người chết!"
Thay vì thấy thú vị, tôi cảm thấy khó hiểu.
Cuối cùng, tôi đã nghe anh ta kể lại sự tình.
Chuyện rằng anh ta là một thương nhân, trước đây cũng có người đánh xe ngựa đi cùng. Anh ta đang trên đường vận chuyển hàng hóa đến vùng đất phía trước.
Thế nhưng giữa đường thì xe ngựa bất ngờ gặp phải rắc rối.
Nói đơn giản là cỗ xe đã bị lũ cướp tấn công.
Anh ta chỉ có một con ngựa, hơn nữa lại là một người đàn ông yếu ớt. Trái lại, lũ cướp là một nhóm thanh niên cường tráng vài chục tên. Dĩ nhiên anh ta không thể chiến thắng bọn chúng rồi.
Bọn cướp rất nhanh lôi anh ta xuống khỏi xe, đấm đá túi bụi rồi bỏ anh ta lại và cướp đi toàn bộ tài sản.
"Vậy thì kinh khủng quá."
"Đúng vậy. Tôi đau lắm đó. Vậy mà không chết. Đúng là trong cái rủi có cái may."
"Vậy chuyện anh bị bọn cướp tấn công thì liên quan gì đến chuyện rất nhiều người sẽ chết?"
Có phải vì anh ta là người hoàng tộc giả dạng làm thương nhân? Hay là vì báo thù mà những tên cướp sẽ chết rất nhiều?
Anh ta hít thở thật sâu rồi nói:
"Ừm... thứ mà tôi chất trên xe ngựa là hàng hóa mà đất nước phía trước yêu cầu chúng tôi chế tạo, chính là những quả bom."
"Bom á?"
"Đúng vậy. Tôi thấy họ nói là để làm đường hầm hay gì đó. Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng mà họ đã giao một số tiền cực kỳ lớn, và chúng tôi nhận lời chế tạo giúp."
"Ồ. Bao nhiêu tiền vậy?
"Khoảng một vạn đồng vàng."
Tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu rồi. Chỉ để mua bom làm đường hầm thôi mà phải bỏ ra từng ấy tiền sao. Ngu ngốc.
Nhưng tôi cũng đã hiểu rõ sự tình. Có thể nhìn thấy được mọi việc sẽ tiến triển theo hướng nào.
"Tóm lại là chỗ bom đắt đỏ đó đã rơi vào tay lũ cướp, chúng có thể lợi dụng chỗ bom ấy để làm việc xấu, phải vậy không?"
"Đúng vậy. Chuyện này hệ trọng lắm. Nếu lũ cướp mang bom tiến vào trong nước của tôi thì có thể nhiều người sẽ chết đấy."
"Chuyện nghiêm trọng thật."
Nhưng nói vậy thì nếu lũ cướp mang bom vào đất nước trước mặt thay vì đất nước của anh ta chẳng lẽ lại không sao.
Không hiểu có chuyện gì nhỉ. Hai nước bất hòa à. Tại sao họ lại chế tạo bom?
"Hơn nữa, chỉ cần sử dụng hơi sai cách thì những trái bom đó sẽ phát nổ ngay lập tức. Nó là thứ hàng hóa vô cùng nguy hiểm."
"Đến mức vậy cơ á..."
"Tôi cũng là người tham gia chế tạo nên tôi biết mà. Cấu tạo của chúng cực kỳ phức tạp. Uy lực của chỗ bom đó đương nhiên cũng phải tương xứng với giá tiền."
"Anh cũng tham gia hỗ trợ chế tạo ư?"
"Đúng vậy. Tôi đã cùng với nhóm thiết kế làm ra một bản hướng dẫn."
Chỉ cần tham gia vào việc chế tạo thì có thể gọi là nhà sáng chế rồi. So với một thương nhân có lẽ nên gọi anh ta là nhà sáng chế thì hơn.
Tại sao anh ta lại nói dối nhỉ.
"Có giấy hướng dẫn khái quát cách sử dụng ở đó, nhưng dù vậy đông bom đó vẫn rất có thể bị dùng sai cách."
"Tức là lũ cướp cũng có thể dễ dàng sử dụng chỗ bom đó ư?"
"Đúng vậy. Ai cũng có thể dùng chỗ bom đó theo hướng dẫn, nên tôi thực sự không biết sẽ có việc gì xảy ra nữa."
Hẳn là anh ta muốn tránh việc bọn cướp lạm dụng bom để tấn công quê hương mình.
Tôi đã hiểu vì sao người thương nhân sốt ruột như vậy. Nếu đất nước của mình bị phá hoại bởi chính những quả bom bản thân làm ra thì thật không còn chuyện gì đau đớn hơn.
"Cứ thế này thì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Cô hãy giúp tôi lấy lại số bom từ trong tay bọn cướp đi."
Đương nhiên tôi cũng hiểu được rằng nếu cứ để mặc thì sớm muộn gì chuyện không hay cũng sẽ xảy ra.
Tôi có cảm giác mình chẳng còn thời gian để hao phí nữa. Cứ thế này chắc chắn sẽ có người phải bỏ mạng thôi.
Trong vô thức, tôi với tay túm lấy cây chổi, rồi nhận ra bản thân cũng đang thấy sốt ruột theo.
"Tôi sẽ quan sát đường đi của bọn cướp từ trên cao. Còn anh mau tới đất nước phía trước thông báo việc bom đã bị cướp đi."
Anh ta trợn tròn mắt một lúc rồi leo lên xe ngựa.
"À, vâng, vâng. Tôi biết rồi."
"Vậy tôi đi đây."
Đúng lúc đó, ngay sau khi tôi leo lên cây chổi, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên trong khu rừng. Kéo theo sau đó là tiếng cây đổ hàng loạt, tiếng các loài động vật xôn xao khắp nơi. Ngước mắt nhìn lên trời còn có thể thấy rất nhiều chim vừa kêu vừa bay vụt đi.
Trong đầu hai chúng tôi cùng nghĩ đến một chuyện.
Khuôn mặt của người thanh niên trở nên phức tạp, hiện ra đủ loại biểu cảm hỗn độn. Lúc này anh ta mới thấy hối hận vì cuộc nói chuyện lê thê ban nãy.
Tôi hốt hoảng bảo anh ta chờ ở đó rồi một mình tiến về phía ấy.
Bởi vì tôi không muốn để cho chính người chế tạo ra những quả bom chứng kiến khung cảnh nơi ấy.
Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ hốt hoảng lắm. Tôi đi theo hướng tiếng bom nổ vang lên.
Cưỡi chổi bay lên cao trên những hàng cây, tôi có thể nhìn thấy những luồng khói mỏng màu cát vàng đang bay lên ở chân trời phía Nam.
Nhìn về phía khói bốc lên, có thể thấy một ngôi làng nhỏ. Nói chính xác hơn là tại đó có một ngôi làng.
Nơi đó không còn tồn tại sinh vật sống nào.
Chỉ có những mảnh vỡ cùng máu và thịt trải ra trên đất.
Những ngôi nhà được dựng lên một cách hoàn hảo từ thân cây cũng bị phá hủy hoàn toàn. Các mảnh vỡ rời rạc như thể vừa bị một vật sắc nhọn cắt nát.
Ở chính giữa ngôi làng, có một cái lỗ to tướng như thể có một vật hình tròn khổng lồ vừa mới rơi xuống.
Từ nơi ấy, bụi cát bay vút lên, tạo thành những vệt khói bốc lên bầu trời.
Tôi nhặt được hai mảnh giấy rách nát ở đó.
Một mảnh là bản hướng dẫn, còn mảnh còn lại là một lá thư.
Tôi đọc hai mảnh giấy đó.
"Chuyện là vậy sao..."
Tôi cất hai thứ ấy vào túi, chỉ kể cho người thanh niên về cảnh tượng trước mắt.
Đáp lại lời tôi nói, anh ta chỉ nói một câu:
"Vậy ư... thật là đáng tiếc."
"Ngài có ổn không ngài thương nhân!"
Ở trong rừng vang tới một âm thanh rất lớn...
Bước tiếp trên con đường xuyên qua cánh rừng, chào đón chúng tôi ở đất nước phía trước không phải là lính gác mà là một sĩ quan.
Đúng như dự đoán, anh ta cũng có vẻ hốt hoảng.
"Ngài sĩ quan! Thực lòng rất xin lỗi!"
Sau đó hai người đàn ông trao đổi sơ với nhau những chuyện đã xảy ra.
Nghe xong nguyên nhân chính gây ra tiếng bom nổ khủng khiếp khi nãy, người sĩ quan thở dài một cách cường điệu.
"Trời ạ... Chuyện như vậy thật là... Ngài thương nhân có bị thương ở đâu không?"
"Tôi đã được vị phù thủy này đi ngang qua cứu chữa cho. Mà không, bỏ qua chuyện vết thương của tôi đi. Quan trọng hơn thì bom để làm đường hầm đã mất. Lỗi cũng do sự bất tài của tôi. Chắc chắn tôi phải nhận trách nhiệm này."
Hừm.
"Nhưng bọn chúng là một lũ trộm cướp. Đều là tự làm tự chịu."
Tôi buột miệng xen vào một câu. Vị sĩ quan quay sang lườm tôi.
"Nữ phù thủy, cô không nên nói như vậy. Người xấu cũng là người. Chỉ cần có người thiệt mạng thì đã là chuyện đáng buồn."
Anh ta nói gì vậy? Tôi đưa tay vào trong túi, chạm vào lá thư, không nói gì thêm.
Hai người đàn ông phớt lờ tôi, tiếp tục giải thích với nhau.
"Nhưng mà tôi thật sự rất xin lỗi! Dù thế nào đi nữa, các ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội không?"
"Một cơ hội nữa là sao?"
"Các ngài để chúng tôi chế tạo lại số bom đó lần nữa được không? Không cần thêm tiền phí. Cả phí tổn làm đống bom đầu tiên cũng không cần. Tôi thật sự xin lỗi vì khiến chậm tiến độ, nhưng chúng tôi sẽ chế miễn phí cho các ngài số lượng bom mới trong khả năng của mình."
Người sĩ quan vô cùng sửng sốt trước đề nghị của anh ta.
"Chuyện đó... sao có thể như vậy được! Phía chúng tôi còn đang muốn biếu ngài ít tiền thăm hỏi ấy."
"Tiên thăm hỏi cái gì, các ngài đừng làm như vậy. Hãy để tôi nhận trách nhiệm của mình. Làm ơn hãy để chúng tôi cung cấp bom cho đất nước các ngài, có được không?"
"Không không, sao có thể như vậy được."
"Không không, tôi phải làm vậy..."
Cuộc đối thoại rỗng tuếch của hai người ấy kéo dài một lúc lâu và đi đến kết quả thỏa hiệp là người thương nhân làm lại số bom mới, còn người sĩ quan sẽ trả tiền thăm hỏi cho anh ta.
Tiền thăm hỏi lần này là một trăm đồng vàng.
Thực tế, số tiền này khá thấp so với số tiền thỏa thuận ban đầu. Liệu người thanh niên có thể làm hài lòng những người còn lại ở đất nước mình không?
Tôi vẫn giữ im lặng, chờ ở bên và không nói gì cả.
"Vậy một tuần sau hẹn gặp lại ngài tại đây nhé."
Tôi nhìn theo điệu bộ bắt tay của hai người đàn ông từ phía sau.
Một tuần sau đó, tôi lại bắt gặp người thương nhân trong rừng cây.
"Ô xin chào. Trùng hợp thật đấy. Chúng ta lại gặp nhau ở đây rồi."
Loáng thoáng có bóng người đứng trước cỗ xe ngựa, đang vẫy tay với tôi.
Người thanh niên từ trên xe ngựa, nhìn xuống tôi, nói:
"Nữ phù thủy, cảm ơn cô chuyện tuần trước. Tôi thực sự rất cảm kích vì cô đã giúp tôi chữa thương."
"Không có gì."
"Cô có muốn lên xe ngựa của chúng tôi không? Để cảm ơn cho việc lần trước, hãy để tôi làm gì đó cho cô."
"Không cần đâu. Tôi còn việc gấp cần làm."
"Vậy thì tiếc quá. Thế tôi đi trước nhé."
Nói rồi anh ta quất roi ngựa, cỗ xe một lần nữa lăn bánh.
Nhưng sau đó, chiếc xe lập tức dừng lại. Những chú ngựa vừa dậm chân, vừa thở phì phò tức tối.
Là tôi đã khiến cỗ xe dừng đột ngột. Tôi xoa đầu chú ngựa, có chút ép buộc khiến nó phải dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?"
Che giấu vẻ khó chịu sau nụ cười mỉm, người thương nhân nhìn xuống tôi, hỏi.
Tôi đứng trước cỗ xe, chặn đường đi.
"Cũng không có gì. Có điều này tôi phải nói với anh..."
"Là gì vậy?"
"Thực ra, đất nước đối diện đã rút lại đơn đặt hàng mua bom của các anh."
"Chuyện này là sao?"
"Ô, anh không nghe thấy tôi nói gì ở khoảng cách này ư?"
"Tôi hiểu cô đang nói gì. Thế nhưng tại sao đất nước phía trước rút đơn đặt hàng mua bom của chúng tôi? Và tại sao cô lại là người đi truyền lời?"
"Hừm, chẳng phải là vì mấy người đó đã nhận ra việc anh định làm với chỗ bom ấy rồi ư?"
"........"
"Đất nước của anh cũng thủ đoạn thật đấy."
Tôi bước lại gần cỗ xe ngựa.
"Bây giờ ở trong cỗ xe này đang chứa bom phải không? Có khi nào là những thứ giống với lần trước?"
Tôi mở bên trong ra xem. Không sai, trong đó không phải bom, mà là những bộ phận rời rạc của bom.
Tờ giấy hướng dẫn cách lắp ráp số bom này đã rơi lại trong đống đổ nát của ngôi làng lần trước.
Trên đó có ghi "Chỉ cần sai một bước thôi thì bom cũng có thể phát nổ, vì vậy rất nguy hiểm", rồi thì "Trước khi mang tới hầm mỏ, hãy lắp ráp chỗ bom này ở trong đất nước". Tôi đã chú ý đến điểm kỳ lạ này.
"Ngay từ đầu anh đã biết sẽ có vấn đề trục trặc phát sinh từ đống bom này đúng không?"
"Không, đó chỉ là một tai nạn bất hạnh thôi mà."
"Anh đang muốn ám chỉ những người bị sát hại vì đống bom này gặp trục trặc không phải là dân chúng của đất nước đối diện mà là lũ cướp sao?"
"Nãy giờ cô đang nói gì vậy?"
Chuyện đơn giản thôi.
Đông bom anh ta mang theo có đầy những điểm lạ.
Mặc dù là bom dùng để làm đường hầm, nhưng lực sát thương lại quá mạnh, hơn nữa chúng còn có nguy cơ phát sinh trục trặc. Việc chế tạo có thể thấy vẫn chưa hoàn thành.
Thêm vào đó, tôi vẫn còn một phỏng đoán nữa. Trên tờ giấy hướng dẫn sử dụng cũng ghi rằng bom có khả năng cao bị lỗi, có thể bất ngờ bùng phát bất cứ lúc nào. Tóm lại thì đất nước của anh ta vốn đã định sử dụng đống bom được khéo léo ngụy trang là bị lỗi này nhằm cướp đi sinh mạng của những người dân. Lắp ráp chúng trong nước, chẳng phải sẽ gây ra một vụ tàn phá lớn sao.
"Tôi đã nhận được lời nhắn từ viên sĩ quan của đất nước phía trước, anh có muốn nghe không?"
Giữ im lặng cũng tức là khẳng định, vậy nên tôi nói tiếp. Đối với một kẻ nói dối như anh ta, tôi cũng trả lại những lời dối trá.
"Đất nước chúng tôi không muốn đặt hàng của các anh lần thứ hai. Mong anh đừng dính dáng đến đất nước chúng tôi thêm nữa. Anh ta đã nhắn lại như vậy đó. Cho nên anh hãy mang đống bom này quay về đi."
"Nhảm nhí. Có biết chúng tôi đã đổ bao nhiêu tiền để chế tạo đống bom này không hả..
"À nói về chuyện đó, đây là tiền thăm hỏi của đất nước phía trước gửi cho anh. Nó cũng không nhiều nhặn gì, nhưng mong anh nhận cho."
Tôi chặn ngang lời anh ta, đặt lên xe ngựa một trăm đồng tiền vàng.
Nó nặng thật đấy.
Tôi vừa xoay vai, vừa nói tiếp:
"Như vậy anh vừa lòng rồi chứ. Mau trở về đi."
"Dù gì chúng tôi cũng đã mất công như vậy rồi, sao họ không thử dùng thứ này làm hầm mỏ xem sao."
Chuyện này diễn ra từ cách đây một tuần, trước khi tôi đối mặt với người thương nhân lần nữa.
Ngay sau khi anh ta nói mấy chuyện rỗng tuếch với viên sĩ quan, tôi đã lấy bức thư từ trong túi ra, đưa cho người kia xem:
"Viên sĩ quan, anh còn nhớ thứ này chứ?"
Bức thư đã rơi lại giữa tàn tích của lũ cướp.
"Đây là..."
Người sĩ quan nhìn bức thư, sắc mặt trắng bệch.
"Quả nhiên anh nhớ được nó."
Chắc chắn không thể nhầm lẫn.
Bên mép bức thư là chữ ký ngay ngắn của viên sĩ quan.
Không hiểu vì sao sĩ quan của một nước lại có dính dáng đến lũ cướp nên tôi đã đọc thử bức thư. Càng đọc tôi càng cảm thấy kỳ lạ.
"Tôi muốn các anh đi cướp đống bom dùng làm hầm mỏ về. Nếu thành công, tôi sẽ đưa các anh một trăm đồng tiền vàng."
Khái quát nội dung của bức thư là như vậy.
Phản ứng của tôi lúc đó là "Ô này, trời ạ".
"Vậy thì cuộc tấn công của lũ cướp không phải là chuyện tình cờ."
Đó hẳn là một kế hoạch đã được dàn dựng sẵn. So với việc dùng một vạn đồng tiền để giao dịch với đất nước có mối quan hệ không tốt thì thà giao dịch với một lũ cướp không có tình nghĩa gì còn có lợi hơn.
Đúng là chẳng còn chuyện nào tầm phào hơn chuyện này.
"Vậy cô muốn gì, nữ phù thủy?"
Anh ta muốn đưa ra đề xuất để bịt miệng tôi chăng.
"Thế anh muốn tôi làm gì?"
"Mong cô hãy giữ bí mật chuyện này."
Đến lúc ấy, tôi nói dối anh ta:
"Vậy sao. Nhưng nếu thế thì không chỉ tôi, cả người thương nhân cũng cần nhận được gì đó nữa. Lúc chúng tôi đến chỗ thi thể của lũ cướp, anh ta cũng đã nhìn thấy bức thư này."
"Thật vậy ư... Nhưng anh ta đã hứa sẽ làm lại chỗ bom khác mà..."
"Ô này... có khả năng chỗ bom mới là dùng để báo thù đất nước của anh đó. Tôi khuyên anh nên từ chối nhận bất cứ thứ gì đất nước họ mang đến thì hơn."
Người sĩ quan im bặt, chìm vào suy nghĩ. Tôi lại nói tiếp.
"À đúng rồi. Vậy còn tiền phí bịt miệng thì sao nhỉ."
Để bảo vệ đất nước của mình khỏi đất nước đối địch thì mức giá đó chẳng phải quá rẻ sao? Tôi đã nói với anh ta như vậy.
Vì khiến cho bất kỳ ai phải mất mạng đều là chuyện rất đau buồn, nên tôi đã nỗ lực để ngăn không cho những việc đau buồn xảy ra thêm nữa.
Cơ mà tình hình hai nước sau đó ra sao thì người lữ khách như tôi đâu thể biết được.
Nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ từ nay về sau, mối quan hệ giữa hai nước vẫn sẽ tiếp tục xa cách như trước.
Cả đất nước lợi dụng lũ cướp rồi sau đó gây ra tai nạn bất hạnh, lẫn đất nước định dùng bom để phá hoại đối phương đều ngu xuẩn như nhau.
Có điều, dù gì, so với việc cho những quả bom phát nổ thì việc hai nước giữ mối quan hệ lạnh nhạt vẫn còn dễ chịu hơn đôi chút.
Rồi thời gian trôi đi, biết đâu một ngày nào đó mối quan hệ thù ghét giữa song phương sẽ thay đổi.
Chính vì vậy, tôi không ngừng cầu nguyện cho hai đất nước tiếp tục chờ đợi đến ngày đó, cho đến khi tình trạng quan hệ hiện nay không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro