Chương 8: Đất nước của những người trung thực
"Đất nước của những người trung thực ư?"
Tôi đang đứng trước mặt anh lính gác của một đất nước nhỏ bé nằm ven biển. Nghe anh lính nói ra một cái tên kỳ lạ, tôi lấy làm khó hiểu.
"Đúng vậy. Đất nước của chúng tôi gọi là "Đất nước của những người trung thực". Đúng như ý nghĩa của cái tên, ở đất nước này không có ai nói dối cả. Đúng là một đất nước ngớ ngẩn nhỉ."
"Ồ."
"Một khi bước qua cánh cửa này vào đất nước của chúng tôi thì dù là ai đi chăng nữa, kể cả các vị phù thủy, cũng sẽ không thể nói dối được."
Dù có ngớ ngẩn thì tôi cũng cảm thấy hứng thú với đất nước này.
"Không biết vì nguyên nhân gì mà đất nước này lại thành ra như vậy?"
"Quốc vương của chúng tôi sở hữu một thanh kiếm có năng lực rất kỳ lạ, dường như nó có thể khiến cho toàn bộ đất nước không một ai có thể nói dối. Chuyện độc nhất vô nhị này nghe có vẻ khó tin nhưng mà bằng cách nào đấy nó đã ra được như thế."
"........."
"Vậy thưa nữ phù thủy này, cô thấy sao? Cô có muốn tiến vào đất nước của chúng tôi không?"
Tôi đã đáp ứng lời mời đó.
Sau khi yêu cầu được trọ lại ba ngày hai đêm, tôi bước qua cổng.
Những cơn gió đầu hạ thổi vào, mang theo mùi hương của biển.
Con phố bên bờ biển nhuộm mình bằng những màu sắc rực rỡ với những ngôi nhà dọc lối đi màu xanh, đỏ, vàng, tím và nhiều màu sắc khác. Những sắc màu phối với nhau tạo nên một khung cảnh nổi bật. Không hề có sự sắp đặt trước nào cả. Thế nhưng những màu sắc sắp xếp so le nhau vẫn rất ăn ý.
Không khí ở đất nước này có vẻ khá được.
"Cô phù thủy ơi, mua bánh mì của chúng tôi đi! Nó không được ngon cho lắm, lại còn bị để đây lâu rồi nên hơi cứng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, vì đây là bánh chúng tôi bán còn thừa từ ngày hôm qua. Thế nhưng giá vẫn không đổi đâu! Mau mua đi nào!"
"Ôi không... Thứ rác rưởi như vậy thì ai mà thèm mua chứ."
Những lời nói khó tin từ cửa hàng bên vỉa hè vọng tới khiến tôi buột miệng buông lời chỉ trích.
Không hiểu tại sao tôi lại có thể nói ra những lời tồi tệ hơn đến 20% mức bình thường như thế nhỉ. Vì tôi không thể nói dối ư?
"Cô nói gì vậy? Để ở ngoài lâu thế thì đương nhiên mùi vị và chất lượng phải kém đi rồi! Nhưng cũng đâu phải là không thể ăn! Cô mua mà xem!"
"........"
Không thể nói dối cũng là một tội lỗi.
Sau khi vừa tới đất nước này, tôi đã vướng phải cuộc đôi co kỳ lạ với bà lão bán hàng vỉa hè. Có lẽ, tôi nghĩ chỉ có lẽ mà thôi, nhưng chắc hẳn những người dân sống trong đất nước này đôi khi cũng vướng phải những chuyện tương tự.
"Ôi, cô phù thủy này trông đáng yêu quá, đến mức khiến tôi cảm thấy ghen ghét! Mà chỗ tôi vừa có loại nước hoa mới này, ghé lại mua thử xem sao đi? Tôi cũng chẳng muốn bán cho những thiếu nữ dễ thương như cô đâu, nhưng chỗ chúng tôi cũng phải làm kinh tế mà."
"Xin chào. Tôi không phải tuýp người trung thực cho lắm, tính nết còn có phần trẻ con và tấm lòng thì lại hẹp hòi, quả thực là một kẻ tồi tệ. Nhưng mà bây giờ tôi đang thèm khát phụ nữ vô cùng. Nếu được thì cùng tôi đi uống một cốc trà nhé. A, không được sao?"
Rõ ràng mọi người đang trung thực quá mức cần thiết, đến mức khiến người khác chỉ muốn mắng cho một trận.
Đương nhiên là do họ toàn nói lời thừa thãi nên khiến cho những người đi qua có cảm giác không ổn.
"Ông vẫn hói như mọi khi nhỉ."
"Ông cũng vẫn béo như mọi khi đấy thôi."
"Tôi đã nghĩ thế này từ rất lâu rồi nhưng chưa nói, miệng của ông hôi quá đi mất."
"Nhắc tới chuyện mùi thì ông cũng bị bệnh hôi nách kinh khủng khiếp."
"Ha ha ha."
"Ha ha ha."
Bản tính thích công kích của những con người này khiến họ không giấu giếm điều gì mà cứ thản nhiên công kích nhau.
Không hiểu quốc vương của đất nước này nghĩ gì nữa mà lại biến đất nước thành ra như vậy?
Tôi đi tiếp dọc con phố thì nhìn thấy một cung điện.
"Từ ngày chúng ta xóa bỏ hoàn toàn những dối trá khỏi đất nước đến nay đã được nửa năm! Mọi người thấy thế nào? Một đất nước không có lời nói dối quả là tuyệt vời đúng không!"
Tôi đến vừa đúng lúc vị quốc vương trẻ tuổi đang có một buổi diễn thuyết tuyên truyền.
Trên tay anh ta cầm một thanh kiếm kiểu dáng hết sức lập dị. Những cảm nghĩ của tôi bất chợt buột lên thành tiếng một cách kỳ lạ:
"A, sở thích của anh ta tệ quá nhỉ."
Tiếng hò hét của những người dân đang tụ tập ở đó vang lên:
"Quốc vương tuyệt vời!"
"Cảm ơn vì đã mang đến một đất nước tuyệt vời không có sự dối trá!"
"Nhờ quốc vương mà tôi đã có người yêu!"
"Quốc vương vạn tuế!"
Những lời như vậy vang lên. Không một ai hạ giọng khiến cho những tiếng hoan hô quá mức thật thà vang vọng khắp nơi.
Vị quốc vương gật đầu hài lòng trước phản ứng của dân chúng, cầm thanh kiếm giơ lên trời.
"Dối trá là một điều vô cùng tồi tệ! Là thứ đáng ghê tởm! Trước thanh kiếm này, xin thề, đất nước của chúng ta từ nay về sau sẽ hoàn toàn không có những lời nói dối, trở thành một đất nước chỉ toàn những người trung thực mà thôi!"
"Trọn đời sẽ như vậy!"
"Tôi yêu quốc vương!"
"Tuyệt vời quá! Ôm tôi đi!"
"Quốc vương vạn tuế!"
"Quốc vương vạn tuế!"
Nghe lời tán thưởng của những người trung thực vang lên không ngớt, vị quốc vương càng cất cao giọng hơn:
"Vì không có những lời dối trá, không có lừa bịp, chỉ có thành ý thực sự nên chúng ta sẽ sống trong mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau! Chúng ta sẽ thật lòng thật dạ trao đổi với nhau, cùng nhau dẫn dắt đất nước đi theo hướng đúng đắn có được không!"
Tôi đứng cách xa một khoảng để theo dõi buổi diễn thuyết. Đúng là một khung cảnh kỳ lạ khiến tôi chẳng thốt lên được lời nào. Bỗng có ai đó vỗ vào vai tôi.
Khi quay lại đằng sau, tôi liền thấy một nữ phù thủy mặc áo choàng màu nâu đất, đầu đội chiếc mũ phù thủy có chóp nhọn. Cô ta chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi với mái tóc màu nâu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bạn là phù thủy do Hiệp Hội Phù thủy cử tới ư?"
Cô gái viết câu hỏi lên một quyển sổ phác thảo, biểu tình đắc ý đưa tôi xem.
Tôi lắc đầu:
"Không phải, bạn nhầm rồi."
Tiện nói thêm, Hiệp Hội Phù thủy là nơi tổ chức các kỳ kiểm tra để quan sát, đánh giá các phù thủy, ngoài ra còn quản lý những vụ việc do phù thủy gây ra, hoặc là tổ chức nghiên cứu các loại phép thuật mới. Nói đơn giản thì đó là một tổ chức bí ẩn có dính líu tới mọi thứ liên quan đến phép thuật.
"Nhân đây tôi cũng nói luôn, những người thuộc Hiệp Hội Phù thủy sẽ đeo huy hiệu cài áo có hình mặt trăng trên ngực."
Còn chứng nhận phù thủy tôi đeo trên ngực lại là huy hiệu cài áo hình ngôi sao.
Sau khi nghe tôi giải thích tường tận, có vẻ cô gái đã nhận ra mình lầm. Hai má đỏ ửng như đang xấu hổ, bối rối xoay xoay chiếc bút trong tay.
"Xin lỗi nhiều. Bạn hãy quên chuyện tôi nhận nhầm này đi nhé!"
Cô gái viết rồi lại giơ quyển sổ lên cho tôi xem, sau đó liên tục cúi đầu với tôi rồi chạy đi. Chẳng hiểu có chuyện gì nữa.
Nói tôi mới để ý, không biết nếu viết lên giấy thì sao nhỉ? Liệu có giống như lời nói, ta chỉ có thể viết những lời trung thực ở nơi này không?
Trong lúc nhìn theo cô gái kỳ lạ chẳng nói chẳng rằng và nhìn lại những người đang tụ tập quanh cung điện, tôi bỗng nảy sinh nghi vấn đó.
Kết luận của tôi là dù có viết lên giấy đi nữa thì cũng không thể nói dối trong đất nước này.
Ví dụ như món đồ ngọt do tiệm bánh kẹo mới làm ra được ghi là "Chúng tôi đã làm ra được một loại sản phẩm mới", nhưng sau đó lại được thêm vào "Thực chất chúng tôi chỉ thêm vào loại kẹo sẵn có một vài thành phần mới mà thôi". Những cửa hàng khác, từ tiệm café đến cửa hàng sách, những dòng chữ quảng cáo đều chung một tình trạng nhem nhuốc.
"Sản phẩm mới do chính trưởng quầy giới thiệu! Rất tuyệt vời! Nói dối đó. Rác rưởi và tệ hại đến mức ăn vào là chết luôn."
"Một gương mặt tác giả mới đầy bí ẩn! Đến cả tác giả có lượng sách bán chạy nhất cũng phải ngạc nhiên! (Vì khả năng tồi tệ quá mức mà)."
"Sản phẩm mới này mang lại hiệu quả cao hơn tới 40%! Hiệu quả đó chỉ là do cảm giác bị đánh lừa mà thôi."
Vân vân...
Lời quảng cáo ở tất cả các cửa hàng đều mang hai nửa bất nhất, nửa đầu có vẻ như không đúng thực tế cho lắm, chính xác phải là nửa sau. Bất kỳ bảng quảng cáo nào cũng có dấu vết tẩy xóa của phần thêm vào đó, khiến cho tấm bảng nhem nhuốc tới mức khó mà đọc được chữ.
Ngán ngẩm trước khung cảnh những sự thực được phô bày lộ liễu trên cả con phố, tôi tiến về phía một nhà trọ có tấm biển quảng cáo ghi "Nhà trọ cực kỳ rẻ! Rẻ nhưng đẹp một cách vô lý",
Thế nhưng phòng trọ tôi ở thì còn xa mới có thể nói là đẹp. Đúng là một căn phòng rác rưởi, tệ hại. Nếu sống ở đây chắc tôi chết mất.
Có lẽ nhìn từ góc độ của người chủ nhà trọ thì căn phòng đây đẹp lắm chăng? Có vẻ như gu thẩm mĩ của người này u ám thật đấy.
Tôi chán nản trước hiện thực tàn khốc, vừa giam mình trong phòng vừa lấy sổ và bút ra.
"Nên viết cái gì bây giờ nhỉ..."
Tôi nghĩ muốn thử viết thứ gì đó để tìm hiểu xem tình trạng viết cũng không viết được lời nói dối ở đây là thế nào.
Tôi ngồi ngậm bút một lúc, chắp nối lại trong đầu những việc đã xảy ra trong suốt một ngày.
Sau những trăn trở, hồi tưởng, cuối cùng tôi cũng đặt bút viết.
Dù có định thử viết ra những lòi dổỉ trá bao nhiêu lần chăng nữa, bàn tay tôi cũng sẽ tự ý viết ra sự thật. Tôi đã định viết một lời nói dối có vẻ hợp tình hợp lý nhưng kết quả sau khi cầm bút vẫn chỉ là sự thật hiện ra mà thôi.
Ví dụ như khi tôi định viết: "Thực ra tôi là đàn ông" thì những chữ tôi viết ra vẫn bị sắp xếp lại và kết quả trên giấy là "Thực ra tôi là phụ nữ". Dù thế nào những chữ viết ra cuối cùng vẫn là những sự thật.
Dù tôi có sửa lại sau thì cũng vô dụng. Tôi muốn viết thêm "Lời vừa xong là nói dối đó", nhưng khi định viết ra thì tai và mắt lại hoạt động thành "Lời vừa xong là sự thực đó", không có cách nào làm khác được.
Dù tôi có đổi sang tờ giấy khác, dù có dốc sức ra sao, nỗ lực như thế nào thì cũng không thể viết được một câu dối trá nào.
"Hừ chuyện gì thế này không biết..."
Sao tôi cứ có cảm giác quái lạ thế nào ấy. Cái cảm giác ấy giống như trở thành thói quen, đánh gục cơ thể tôi khiến cho nó không nghe theo mong muốn của tôi nữa.
"Ủa?"
Sau khi viết được một lúc, tôi đã chú ý tới một điểm kỳ lạ.
Tôi đã nhận ra một thỏa thuận ngầm mà những người trung thực ở đất nước này không ai nói ra.
Ngày hôm sau tôi cũng xuống phố đi dạo.
Vừa đi dọc theo con phố rực rỡ sắc màu, tôi vừa hỏi "Thứ này có ngon không? Có tươi không?", khiến cho những người bán hàng vỉa hè phải nói ra sự thực để tôi có thể lựa chọn được những đồ ăn tươi ngon nhất. Vừa đi tôi vừa ngâm nga hát thầm.
Là một đất nước ven biển nên một mặt bên của con phố cũng là bờ biển. Tôi vừa mua đồ ăn vặt, vừa bình thản nghe tiếng sóng vỗ.
"Đồ tồi! Tao đánh chết mày! Tên hói! Đồ hôi miệng!"
"Tên béo khốn kiếp! Đồ hôi nách!"
"Đi chết đi!"
"Mày mới chết đi ấy!"
...
Bầu không khí tươi đẹp lập tức bị phá vỡ.
Ở ngay phía trước, tôi có thể nhìn thấy hai người đàn ông vừa xô đẩy, vừa chửi mắng nhau. Một người béo đến mức có cảm giác như nếu dùng kim châm vào cơ thể, ông ta sẽ nổ tung ngay lập tức, và một người hói bị ánh mặt trời chiếu vào đầu tỏa ra ánh sáng chói lọi, lấp lánh. Nhân tiện, đó chính là hai người hôi nách và hôi miệng mà tôi gặp ngày hôm qua.
"Ái chà chà..."
Hai người đàn ông xung đột gay gắt, không thèm để ý tới những cái nhìn của mọi người. Có điều, người quanh đó cũng chỉ thờ ơ theo dõi chứ chẳng ai có ý định ngăn họ lại.
Tôi cũng định làm như vậy, nhưng...
"Cứ để mặc hai người đó như vậy có ổn không?"
Tôi túm lấy một người đàn ông đứng gần đó, hỏi. Biết là nên ngăn hai người đó lại thì hơn, nhưng không muốn tự mình làm việc ấy nên tôi tìm cách phó mặc cho người khác.
Nhưng người đàn ông đó hỏi lại tôi:
"Ô? Nữ phù thủy, cô từ nơi khác đến sao?"
Thấy tôi gật đầu, người đàn ông mỉm cười.
"Ở đất nước chúng tôi, chuyện tranh chấp như vậy là chuyện thường như cơm bữa ấy. Nhưng mà đứng xem người ta đánh nhau cũng giúp giải tỏa căng thẳng rất nhiều nên mọi người xung quanh chẳng ai muốn ngăn họ lại cả."
"........"
"Tại ông vua ngu ngốc mà chúng tôi đều bị dồn nén một đống nóng giận trong người, nên những việc này đã trở thành thứ giết thời gian vô cùng hữu hiệu."
Lời nói của ông ta nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Quốc vương đã nói cần tạo ra mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau thông qua việc xung đột, nên dân chúng chẳng còn cách nào khác là đứng ngoài chứng kiến.
"Này, mau dừng lạiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii."
Đúng lúc đó, một giọng nói lớn đến mức khiến người khác phải bịt tai vang lên giữa đường.
Nhìn kĩ sẽ thấy ở bên cạnh hai người đàn ông đang xung đột có một nữ phù thủy trẻ tuổi đang cầm đũa phép trong tay. Nữ phù thủy giơ đũa phép lên, khiến cho hai người đàn ông đang chuẩn bị tung nắm đấm vào nhau dừng lại, đứng im tại chỗ.
Nữ phù thủy choàng áo khoác màu đen, trên ngực cài huy hiệu hình mặt trăng và ngôi sao, tuổi trẻ hơn tôi một chút. Mái tóc ngắn màu đen được chải gọn gàng, bóng mượt. Nữ phù thủy giận dữ trừng trừng nhìn hai người đàn ông đang xô xát.
"Dừng ngay việc ẩu đả với nhau vì những lí do vớ vẩn này giữa ban ngày ban mặt cho tôi. Không thấy phiền phức cho những người xung quanh à."
Cô bé đó đội một chiếc mũ tam giác có chóp nhọn, khuôn mặt trông quen quen.
"Cả mấy người xung quanh nữa, có thời gian rảnh đứng nhìn sao không ngăn họ lại? Tại sao một người không phải dân của đất nước này, cũng chẳng là gì cả như tôi lại phải đứng ra làm chuyện này?"
Cô gái tức giận nói.
Đây chính là cô bé đã được tôi tặng chiếc mũ phù thủy cho khá lâu trước đây.
"Saya, em đang làm gì ở đây vậy?"
Tôi lách qua đám người, tiến tới trước mặt cô gái. Cô bé cũng nhìn lại tôi:
"Ô, chị Elaina?"
Mắt vừa đảo sang phía tôi, cô bé liền há hốc miệng ngạc nhiên.
Có lẽ vì ngạc nhiên quá độ mà cánh tay đang cầm cây đũa phép nói lỏng ra, phép thuật ngăn cản hai người đàn ông cũng biến mất.
Bỗng dưng được giải thoát khỏi phép thuật, sức lực tăng lên, hai người đàn ông tung cú đấm vào má nhau rồi cũng ngã nhào xuống, bất tỉnh.
"Ối, tôi xin lỗi."
Một lời xin lỗi mong manh cất lên.
"Không ngờ em lại được gặp chị Elaina ở nơi này! Đây gọi là duyên phận phải không? Đúng là do số phận sắp đặt rồi."
Sau khi giao lại hai người đàn ông bất tỉnh nhân sự cho người dân gần đó, chúng tôi vừa đi dạo phố vừa buôn chuyện sau một quãng thời gian khá dài không gặp.
"Đúng là lâu quá rồi không gặp nhau. Em vẫn khỏe chứ?"
Tôi quyết định coi như không nghe thấy những lời vô nghĩa vừa rồi của cô bé.
"Nhờ có chiếc mũ này của chị mà em rất khỏe! Em cũng đã trở thành phù thủy một cách thuận lợi rồi."
Saya vừa dịu dàng chạm nhẹ vào chiếc mũ như thể quan tâm đến nó hơn bất kì thứ gì khác, vừa nói.
"Vậy danh hiệu phù thủy của em là gì?"
"Em là phù thủy Than Củi."
"Ô, gần giống của chị nhỉ."
Tôi là phù thủy Tro Tàn. Nghe khá giống nhau nhỉ.
"Em đã nhờ sư phụ chọn cho một cái tên gần giống với tro tàn đó chị."
Vừa nói, cô bé vừa ưỡn ngực. Hai chiếc huy hiệu gắn trên ngực va vào nhau, phát ra tiếng leng keng.
Hai chiếc huy hiệu, một chiếc có hình mặt trăng còn một chiếc có hình ngôi sao.
"Em đã vào Hiệp Hội Phù thủy à?"
Saya gật đầu:
"Vâng. Em nghĩ muốn vừa đi du ngoạn vừa kiếm được tiền thì đây là cách nhanh nhất."
Nêu được ghi tên vào danh sách của Hiệp Hội Phù Thủy thì sẽ nhận được một huy hiệu hình mặt trăng và có thể đến các chi nhánh của hiệp hội ở nơi mình tới để nhận nhiệm vụ, từ đó sẽ kiếm được một khoản thu nhập ổn định. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra.
"Hôm nay em đến đất nước này vì công việc sao?"
"Đúng vậy. Nên nếu chị có thể kể cho em nghe một chút về đất nước này thì tốt quá. Em chưa biết gì nhiều về nơi này cả."
"Chưa biết gì nhiều về nơi này mà em vẫn nhận nhiệm vụ sao...?"
Con bé này bị ngốc hả?
"Chuyện là, dạo gần đây em mới mua một món đồ khá đắt đỏ nên đang thiếu tiền trầm trọng... Mà tình cờ là nhiệm vụ lần này lại có mức thù lao khá cao. Vậy nên em mới đến đây."
Tôi thở dài trước cách làm việc ngốc nghếch, không có kế hoạch chu đáo của Saya.
"Thế nếu mức thù lao đó là lời nói dối thì em làm thế nào?"
"Nhưng đây là đất nước của những người trung thực mà nhỉ? Chẳng phải là họ sẽ không thể nói dối sao?"
"Có vẻ như cũng không hẳn là như thế đâu."
"Ý chị là sao?"
"Saya, em có tờ giấy nào không dùng đến ở đây không?"
"Em có nhưng mà..."
"Đưa chị mượn."
Cô gái tỏ vẻ khó hiểu, lấy từ trong túi ra một mảnh giấy đưa cho tôi.
"Đây chị."
Mảnh giấy cô bé đưa cho tôi, nhìn thế nào cũng thấy là tờ giấy yêu cầu nhiệm vụ được gửi đi từ đất nước này.
"Chắc là không nên viết bừa bãi lên những giấy tờ thế này đâu nhỉ?"
Nhìn sơ qua mảnh giấy sẽ thấy những con chữ ngay ngắn được xếp thành hàng san sát, xem ra là khó có thể viết lung tung lên đó.
Nhân tiện, nội dung đại khái của nhiệm vụ là thế này:
"Gửi Hiệp Hội Phù Thủy. Tôi có một thỉnh cầu. Hiện nay quốc vương của chúng tôi đang có một thanh kiếm. Nó có sức mạnh khiến cho cả đất nước không thể nói dối. Việc không thể nói dối cũng chẳng phải là xấu, nhưng mà nó khiến cho người dân ở đất nước chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Các ngài có thể làm ơn đến đây giải quyết giúp chúng tôi vấn đề này được không? Để cảm tạ, chúng tôi sẽ trả số tiền sau..."
Tôi chăm chú đọc bản yêu cầu nhiệm vụ, còn Saya đứng bên cạnh tôi, hai má phồng lên.
"Trong bản yêu cầu nhiệm vụ này có viết số tiền thưởng khá cao, thế nhưng tên người yêu cầu và cả địa chỉ của họ đều không thấy ghi. Chị sẽ giúp em, chúng ta cần phải tìm chủ nhân của nhiệm vụ trên. Tóm lại là từ tờ giấy chúng ta chẳng thu được thông tin gì hết. Vậy nên trông tờ giấy có vẻ quan trọng nhưng thực chất nó cũng chẳng cần thiết lắm. Em muốn ninh, nấu, nướng, ăn nó hay làm gì tùy thích."
"Chị nghĩ em là con dê đấy à?"
Thở dài trước một Saya đang gắt gỏng, tôi nhìn chăm chú tờ giấy trên tay lần nữa.
Tôi cứ có cảm giác đã nhìn thấy tờ giấy như thế này ở đâu đó. Chất giấy giống như loại hay được dùng trong sổ phác thảo. Những con chữ chồng chéo gợi lên trong ký ức của tôi về một nét chữ xinh đẹp.
Ô này...
"Có lẽ chị biết người đưa ra nhiệm vụ này đấy."
"Ô! Thật ấy ạ?"
"Em có biết chúng ta đang ở đất nước nào không hả?"
Tôi vừa trả lại tờ giấy vào tay cô bé vừa nói.
Chúng tôi đi tới gần cung điện. Không giống như ngày hôm qua, ở đây không còn đám đông hò hét nữa, người dân đi qua đi lại trên quảng trường.
Tôi liền có thể tìm thấy mục tiêu ngay lập tức.
Cô gái vừa giơ cuốn sổ phác thảo với dòng chữ "Có ai biết vị phù thủy được Hiệp Hội Phù Thủy cử đến không? Người đó có phù hiệu hình mặt trăng cài trên ngực", vừa bối rối đáp lại ánh mắt của người đi đường. Hành vi của người này trông rất đáng ngờ, nên mới trở nên vô cùng nổi bật.
"Ô này, lại là cô à! Người đã bị trục xuất khỏi Cung điện không được lảng vảng quanh khu vực này đâu! Đồ phù thủy không có năng lực!"
"Ôi! Tôi xin lỗi! Xin lỗi!"
Cô gái đó bị mấy người lính canh đuổi theo.
"Là người kỳ lạ đó sao?"
"Đúng, chính là cô ta đấy."
Tôi gật đầu trước nghi ngờ của Saya.
Sau đó chúng tôi đuổi theo cô phù thủy đang bỏ chạy.
"Lại gặp phải rắc rối rồi..."
Cô phù thủy chạy một mạch tới một con ngõ nhỏ, ôm cuốn sổ phác thảo trong tay, cuộn người lại. Đôi mắt đẫm nước.
Tôi thò đầu ra ngó đường lớn để xác nhận không có lính canh quanh đó.
"Xin chào. Hôm qua chúng ta đã gặp nhau."
Nghe thấy tiếng tôi, cô phù thủy ngẩng mặt lên, tỏ ra sửng sốt.
"Cô là vị phù thủy hôm qua! Có chuyện gì vậy?"
"Cô vẫn đang tìm nữ phù thủy do Hiệp Hội Phù Thủy cử đến sao?"
"À đúng vậy..."
"Giới thiệu với cô. Đây là bạn tôi, Saya. Cô ấy là người được Hiệp Hội Phù Thủy cử tới."
Tôi đặt tay lên vai Saya, tay còn lại chỉ vào ngực cô bé, nói.
"Xin chào."
Saya buông lời chào hỏi theo đúng lễ nghĩa.
Cô gái lại giật mình lần nữa.
"Chiếc phù hiệu đó! Bạn chính là người được cử tới sao!? Tôi hiểu rồi... Tôi là phù thủy Cát Chảy, tên là Eihemia. Tôi chính là người đã gửi yêu cầu nhiệm vụ đến Hiệp Hội Phù Thủy."
Saya đưa ra một mảnh giấy.
"Nhiệm vụ mà bạn nói có phải là cái này không?"
Eihemia vừa gật đầu liên tục vừa lật sổ ra, giơ lên dòng chữ "ĐÚNG RỒI". Sau đó cô lật thêm trang nữa, trên trang sau đó có ghi lời giải thích: "Xin lỗi. Tôi sốt ruột quá nên đã lơ đãng quên không ghi tên và địa điểm gặp mặt".
Những lời đó như đã được chuẩn bị từ trước.
"Bạn có thể nói được không?"
"Được."
"Vậy tại sao?"
"Vì giọng nói của tôi chính là nguồn gốc của tai họa."
"Bạn có thể trả lời rõ ràng hơn không?"
"Trong chuyện này có một số ẩn tình liên quan tới vật hiện có sức mạnh ảnh hưởng tới tình trạng của đất nước này. Hai bạn có muốn nghe toàn bộ câu chuyện của tôi không?"
"Ừm."
"A, chờ chút. Tôi cần ghi chú lại."
Tôi gật đầu còn Saya lấy ra một chiếc bút và một mảnh giấy. Đây đúng là dáng vẻ của người mới vào nghề có ý thức cao đây mà.
Eihemia nhìn chúng tôi rồi tiếp tục cầm bút.
"Thật ra thanh kiếm mà quốc vương đang sở hữu là do tôi chế tạo."
Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy có chút khoe khoang nhỉ.
Đó là chuyện của nửa năm về trước.
Lúc đó Eihemia đang làm việc trong Cung điện. Cô nhận được một yêu cầu từ quốc vương:
"Ta muốn xóa bỏ sự dối trá khỏi đất nước này. Ta muốn khiến cho mọi người trao đổi với nhau những suy nghĩ thực sự."
Sau khi nghe ngóng sự tình thì dường như vị quốc vương này đã bị người hầu thân cận lừa dối rồi bị phản bội. Không chịu đựng được chuyện đó, anh ta muốn loại bỏ hoàn toàn những lời dối trá.
Vì một lòng tôn kính quốc vương và yêu đơn phương anh ta, Eihemia đã lập tức đồng ý và nghĩ cách để loại bỏ những lời nói dối.
Ý tưởng đã lóe sáng trong đầu Eihemia.
"Đúng rồi! Mình có thể tạo ra một kết giới khiến không ai có thể nói dối ở bên trong!"
Thế nhưng để tạo ra được kết giới cần một lượng pháp lực rất lớn. Vậy nên Eihemia đã hi sinh giọng nói của mình để đổi lấy nguồn pháp lực mạnh mẽ. Thế nhưng chỉ giọng nói thôi vẫn chưa đủ, nên cuối cùng, cô gái đã trút ra toàn bộ nguồn phép thuật của bản thân.
Kết quả là cô ấy không thể sử dụng phép thuật được nữa, cũng chẳng thể nói được, thế nhưng thanh kiếm đã được hoàn thành.
Nhưng tại sao cô ấy lại quyết định hi sinh giọng nói của mình nhỉ? Tôi đã hỏi Eihemia việc này. Cô gái đỏ mặt, viết: "Nếu không thể nói dối thì tôi sợ tôi sẽ để lộ tình cảm của mình với quốc vương mất..."
Cô gái này có vẻ nhút nhát quá.
Sau khi hoàn thành thanh kiếm, cô gái ngay lập tức dâng lên quốc vương.
"Thưa quốc vương. Nếu ngài cầm thanh kiếm này bằng tay thuận của mình, ngay lập tức cả đất nước sẽ không thể nói dối. Còn nếu nó rời khỏi cánh tay thuận của ngài ra thì hiệu lực sẽ mất."
Cứ như vậy, món quà do Eihemia dâng lên đã trở thành vật bất ly thân của quốc vương. Quả là mưu mô mà.
"Tại sao lại cứ phải là tay thuận vậy?"
"Vì như thế thì công hiệu sẽ cao hơn."
Nói dối đó. Thực ra là khi quốc vương không thể sử dụng cánh tay thuận, Eihemia mới có cớ để chăm sóc những việc thường ngày cho anh ta.
Sau khi nghe Eihemia kể rõ mọi chuyện, quốc vương vừa tỏ vẻ ngạc nhiên, vừa thở dài, chua xót nói:
"Hừm... tại sao cô không nói ra chuyện đó? Chỉ vì mệnh lệnh của ta mà cô ra nông nỗi này... Nếu như mọi người đều một lòng trung thành với ta như vậy thì ta đã không phải làm đến mức đó."
"Quốc vương đừng nói vậy."
Sau đó quốc vương cầm thanh kiếm lên, và:
"Nhưng mà thanh kiếm chết tiệt này trông chẳng đẹp gì cả. Ta không muốn cầm cái thứ này chút nào."
"Hả?"
"Lỡ miệng nói ra mất rồi..."
Quốc vương buột miệng nói ra suy nghĩ thực sự của mình.
Ngày hôm đó cuối cùng đã khép lại trong bầu không khí lúng túng khó hiểu như vậy.
Từ sau hôm đó, quốc vương đã sử dụng thanh kiếm ấy để thay đổi đất nước. Đầu tiên những cận thần không tuân theo mệnh lệnh đều bị trục xuất. Tiếp theo, anh ta dùng vũ lực để đàn áp những người dân bất mãn với việc không thể nói dối. Từ đó đất nước trở thành đất nước của những người trung thực, hay nói đúng hơn là đất nước chỉ còn lại những người không thể chống đối quốc vương.
Cho đến bây giờ, ở đất nước này chỉ còn lại những người luôn tuân theo bất cứ mệnh lệnh nào của anh ta.
Còn Eihemia, vì không thể sử dụng phép thuật nữa nên bị xem là không có năng lực và cũng bị trục xuất khỏi hoàng cung.
"Ngoài việc có phép thuật ra thì tôi chẳng còn chút giá trị nào cả."
Sau khi kể lại mọi chuyện, Eihemia viết những lời đó lên trang giấy.
Quả là không còn chuyện nào lố bịch hơn việc này nữa.
"Cô được trọng dụng với tư cách là một phù thủy thì ngoài phép thuật ra, cô không có chút giá trị nào khác là chuyện đương nhiên mà."
"Tôi đã hi vọng rằng dù không còn chút phép thuật nào vẫn có thể được giữ lại bên cạnh."
Saya phớt lờ vẻ suy sụp của Eihemia, vẫn tiếp tục tấn công:
"Nhưng vì mệnh lệnh mà hi sinh cả giọng nói lẫn pháp lực thì lớn lao quá. Quốc vương chắc là thấy chuyện đó khó chịu lắm nhỉ."
Một người đã bỏ lỡ cả duyên phận lẫn hôn nhân trong một thời gian dài quả thực không nên nói những lời này. Phớt lờ vẻ ngạc nhiên của tôi, Saya nhìn vào tờ giấy yêu cầu nhiệm vụ.
"Yêu cầu của Eihemia là khiến đất nước này trở về như ban đầu đúng không. Vậy phải làm thế nào để nó trở lại như trước?"
"Chỉ cần lấy thanh kiếm ra khỏi tay quốc vương là được."
"Tôi hiểu rồi!" Saya gật đầu. Tôi nói tiếp:
"Nếu đập vỡ thanh kiếm thì chuyện gì sẽ xảy ra?"
"Khi đó nguồn phép thuật bị kìm giữ trong thanh kiếm sẽ không còn nữa, giọng nói và phép thuật của tôi sẽ trở tại như trước đây."
"Ồ."
"Vậy thì chờ đến buổi diễn thuyết tiếp theo giống như ngày hôm qua, chúng ta có thể nhanh chóng cướp thanh kiếm khỏi tay quốc vương."
"Buổi diễn thuyết tiếp theo phải một tháng sau mới tiến hành cơ."
"Chị Elaina, trong một tháng này hai chúng ta ở chung một phòng..."
"Cô hãy nghĩ biện pháp khác đi."
"Để cướp được thanh kiếm từ trong tay quốc vương, có lẽ chúng ta phải đột nhập vào hoàng cung."
"Nhưng nếu không thể nói dối thì sẽ gặp khó khăn đó. Vì bị hỏi lí do vào cung là chúng ta xong đời."
Đó chính là sự thực.
"Vì đây là đất nước trung thực mà. Chúng ta không thể nói dối để vào cung được. Nhưng nếu dùng đến thứ Eihemia đang cầm, có lẽ chúng ta sẽ vào được. Ta không thể nói dối, nhưng có thể đánh trống lảng thế nào cũng được."
Ở đất nước này, không thể nói ra lời nói dối nhưng nếu viết thì vẫn có thể.
Eihemia gật đầu, viết: "Đúng vậy". Bởi lỗ hổng của kết giới mà tại đất nước này đã hình thành một thỏa thuận ngầm, Eihemia cũng đã nhận ra điều đó. Cũng có thể là cô ấy đã cố tình làm như thế.
"Ý chị là sao, Elaina?"
Tôi bắt đầu giải thích cho Saya.
Tôi mượn quyển sổ phác thảo cùng cây bút của Eihemia, viết lại kế hoạch tác chiến.
"Như vậy có được không?"
Không biết tôi đã trở thành người hỗ trợ Saya thực hiện công việc từ lúc nào, nhưng dù sao chúng tôi sẽ không tách ra cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Chúng tôi không thể để mặc đất nước này trong tình trạng không thể nói dối dù chỉ một lời như vậy được.
"Xin lỗi. Các vị có việc gì? Không có sự cho phép của quốc vương thì không ai được bước vào khu vực này."
Bước tới cánh cửa vào hoàng cung, quả như dự đoán, ba người chúng tôi bị lính gác cổng chặn lại.
Tôi để ý thấy anh lính có vẻ phân tâm khi nhìn thấy Eihemia.
"A, là ngài sao, nữ phù thủy! Không biết có chuyện gì mà ngài lại tới đây vậy? Ngài đã bị trục xuất khỏi hoàng cung rồi mà?"
"Ôi xin lỗi! Xin lỗi!"
"Đây đây!"
Tôi nắm vai Eihemia, giữ lại rồi đẩy vào lưng Saya, trao đổi vị trí hai người:
"Saya, mau giải thích tình hình đi."
Saya chặn đường người lính gác, đưa ra một tờ giấy lộng lẫy.
"E hèm. Anh lính, anh hiểu những gì viết trên tờ giấy này chứ?"
Trên tờ giấy nguệch ngoạc đó có ghi thế này: "Việc trục xuất phù thủy Cát Chảy Eihemia được bãi bỏ. Đồng thời cũng cho phép phù thủy Tro Tàn Elaina, phù thủy Than Củi Saya được tiến cung". Sau đó tờ giấy vừa vặn kết thúc bằng chữ ký của quốc vương.
"Lệnh trục xuất bị bãi bỏ á? Sao có vẻ đáng ngờ thế nhỉ. Đây là đồ thật ư?"
Ô này.
"Anh đang nói gì vậy? Đây là đất nước của những người trung thực kia mà? Chắc chắn không thể có chuyện dối trá. Chẳng lẽ ngài quốc vương lại nói dối chúng tôi sao?"
"Ừm... hẳn là không có chuyện đó rồi..."
"Vậy, để cho chúng tôi đi qua đi."
Người lính gác bất đắc dĩ lui ra. Chúng tôi bước qua một cánh cửa lộng lẫy, trong tay vẫn cầm tờ giấy giả mạo.
Đúng như đặc điểm của đất nước này, lúc đứng trước cánh cổng, chúng tôi không hề nói dối một lời nào. Thế nhưng khi viết trên giấy thì mọi chuyện lại khác.
Những chữ viết trên giấy, khi viết sai vẫn có thể tẩy xóa được. Sau khi viết đúng sự thật lên giấy, nếu tẩy xóa khéo léo thì câu chữ liền đơn giản trở thành lời nói dối.
Lời nói chỉ có thể sửa đổi lại bằng lời nói đúng đắn khác mà thôi, vậy nên dù thế nào cũng không thể nói dối được. Nhưng mà câu chữ thì ngoài bút viết ra còn nhiều cách khác có thể tác động lên đó.
Mấy hôm trước khi thử viết chữ ở nhà trọ, tôi đã phát hiện ra điều này. Rõ ràng những biển hiệu nguệch ngoạc nhọ nhem treo khắp đất nước cũng được làm ra theo cách tương tự. Nếu vậy thì tôi cũng hiểu tâm biển hiệu đẹp đẽ được tô điểm một vài vết bẩn treo bên ngoài nhà trọ tôi đang ở được tạo ra bằng cách nào rồi.
Những người dân ở đây đã phát hiện ra việc có thể nói dối khi viết chữ, nhưng họ đã giữ bí mật.
"Cuối cùng chúng ta cũng vào trong trót lọt. Đúng là chị Elaina có khác."
"Cảm ơn, không có gì."
Vừa dạo bước trong cung điện, Saya vừa nhìn lại tờ giấy tôi đã làm giả. Chữ ký trên đó cũng là do tôi bắt chước bút tích của quốc vương mà thành. Sau khi viết xong câu giải thích hợp lý: "Đây là chữ ký mô phỏng lại chữ ký của quốc vương", tôi đã ký lên tờ giấy. Sau đó tôi giữ lại chữ ký rồi xóa bỏ những phần còn lại đi, như vậy việc giả mạo đã hoàn thành.
"Không nghi ngờ gì nữa, bút viết chắc chắn mạnh mẽ hơn thanh kiếm nhỉ."
Không hiểu sao tôi lại quên mất còn một người có mặt ở đó, đang đứng một bên viết ra những lời kỳ quái. Có vẻ Saya cũng vậy.
"Nhưng mà Eihemia này. Chúng ta nên đi tiếp thế nào?"
"Ừm? Có lẽ là ở ngai vàng chăng? Quốc vương lúc nào cũng dành thời gian rảnh ở đó mà."
"Ồ. Vậy ngai vàng nằm ở đâu?"
"Nó còn cách đây một đoạn khá xa ở phía trước."
"Tôi hiểu rồi. Vậy hai người tiếp tục theo sát phía sau tôi nhé! Tôi sẽ bảo vệ hai người."
"Saya, em có vẻ hăm hở quá nhỉ!"
"Dù sao thì tôi cũng không thể chiến đấu, nên tôi sẽ trốn ở phía sau."
"Cứ giao cho tôi. Tôi mà đã ra tay thì chỉ trong chốc lát thôi chúng ta sẽ lấy lại được thanh kiếm từ tay quốc vương."
Không hiểu từ đâu mà Saya lại sôi sục tự tin như vậy.
"Em có kế hoạch gì rồi ư?"
"Đầu tiên, em sẽ đi vào từ chính diện, sau đó nói 'Ôi xin chào, tôi là phù thủy đến từ Hiệp Hội Phù Thủy. Hiện tại tôi đang nghiên cứu một chút về phép thuật. Nếu được thì ngài có thể cho tôi xem qua thanh kiếm lộng lẫy đó chứ?'. Sau đó chẳng phải quốc vương sẽ đưa thanh kiếm cho em sao. Ôi vậy là hoàn hảo rồi."
"Chị chỉ thấy toàn lỗ hổng thôi."
"Tôi nghĩ với lí do chính đáng thì chưa hẳn là không thể lấy lại thanh kiếm của tôi."
Tôi thấy còn cách khác tốt hơn là dùng hai người thu hút sự chú ý của quốc vương về một hướng, trong khi người còn lại sẽ từ phía sau xông ra cướp lấy thanh kiếm. Mà không, dù chẳng có tới hai người đánh lạc hướng chúng tôi vẫn làm được ấy chứ.
Thực ra trước khi đối đầu với quốc vương, cả ba nên bàn bạc thật kỹ thì hơn. Vừa đi vừa suy nghĩ, chúng tôi đã tiến tới được trung tâm cung điện.
Đúng lúc đó, có tiếng nói phát ra từ sau cánh cửa ngay trước mặt chúng tôi:
"Có chuyện gì mà ồn ào thế. Không hiểu việc quái gì nữa..."
Sau đó vị quốc vương cáu kỉnh bước ra.
Nhưng sao lại thế nhỉ. Rõ ràng còn một đoạn dài nữa mới đến cơ mà? Tôi vừa đặt nghi vấn trong đầu, vừa đổi hướng đi. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy dòng chữ viết trên tay Eihemia.
"Xin lỗi. Phòng của quốc vương là ở đây. Gần hơn so với tôi nghĩ."
Lời xin lỗi này thực mong manh quá.
"Dù sao cũng bị lộ rồi, đâu còn cách nào khác. Quốc vương, mau chóng buông thanh kiếm trong tay ngài ra."
Sau khi nhận thức rằng không thể an toàn tiến hành mọi việc được nữa, tôi lập tức rút đũa phép ra, hướng về phía quốc vương, chân bước tới, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Thế nhưng quốc vương vừa lui về đằng sau, vừa hô hoán thuộc hạ:
"Có kẻ đột nhập!!!"
Trời ạ, tiếng hét của quốc vương đúng là một sự cố. Không hiểu sao anh ta vừa hô lên thì ngay lập tức một lượng lớn binh lính đã xông vào từ phía cánh cửa đang mở, khiến đường lui của chúng tôi cũng bị chặn lại.
"Saya, chị sẽ đối phó với quốc vương. Em xử lý đám binh lính đi nhé."
"Cứ giao cho em!"
Saya cũng cầm đũa phép lên, còn Eihemia từ bên hông tôi giơ lên dòng chữ khiến tôi xao nhãng đôi chút: "A, còn tôi đã trở thành người thường mất rồi".
Quả thực là không có động lực phấn đấu gì hết. Thôi thì vẫn hơn là tăng thêm gánh nặng.
"Quốc vương, mau đưa thanh kiếm đó cho chúng tôi."
Tôi chậm rãi rút ngắn khoảng cách với quốc vương.
"Không đời nào! Câm miệng ngay! Eihemia... Cô có ý đồ gì vậy!"
"Quốc vương. Thứ đó nguy hiểm lắm. Mặc dù là do tôi làm ra đi nữa."
Eihemia đứng phía sau tôi, giơ quyển sổ lên.
"Nên hãy trả lại nó cho tôi."
"Cô nói gì vậy!? Thanh kiếm này chắc chắn là thứ vũ khí tốt nhất để dẫn dắt đất nước. Chính nhờ có nó ta mới đưa đất nước đi theo đúng hướng như ngày hôm nay. Chỉ cần có thanh kiếm này trong tay thì dù kẻ xấu có đến đây, ta vẫn có thể một mình đối phó. Thanh kiếm này hữu dụng như vậy đó."
Quốc vương nói rồi vung thanh kiếm lên.
Từ cánh tay quốc vương vung lên bắn ra một mảnh pháp lực. Mảnh ánh sáng màu xanh trắng có hình giống mặt trăng lưỡi liềm theo đà bay ra, lao về phía chúng tôi.
"Á."
Theo lẽ thường, đương nhiên tôi sẽ tránh ngay. Nó liền đánh trúng Saya.
"Đau quáaaaaaaaaaa..."
Tiếng thét nghe như tiếng kêu cuối cùng trước lúc lâm chung vang lên.
"A, xin lỗi nha."
"Ôi, kinh khủng quá..."
Nhưng mà chúng tôi chưa từng nghe nói rằng thanh kiếm đó có thể bắn ra pháp lực.
"Thanh kiếm đó có thể bắn ra nguồn pháp lực tích tụ trong nó đó, nên mọi người cẩn thận nhé. Nếu bị trúng thì sẽ đau lắm."
Tại sao bây giờ cô mới nói?
"Đối thủ quả thực không phải dạng vừa đâu. Nếu thế thì làm như này thử xem! Ôi ôi!"
Quốc vương không ngừng bắn pháp lực từ thanh kiếm ra. Để những tia sáng đó không trúng vào Saya, tôi phải thận trọng đánh hạ từng tia một. Phía sau lưng tôi chỉ nghe thấy tiếng Saya, người đang liều lĩnh bảo vệ phía sau lưng, hô: "Tới đây!", "Đến đây đi!".
"Quốc vương, có thật đất nước này đã thực sự trở thành đất nước không hề có lời nói dối?"
"Đương nhiên rồi! Cả ta và dân chúng, không phải tất cả đều đang rất vui mừng vì điều này sao!"
"Đó là bởi vì ngài chỉ lưu lại những người ca tụng ngài. Còn tất cả những người khác đều đã bị trục xuất."
"Như nhau cả thôi. Không có chuyện ta lưu giữ những phần tử phản loạn ở lại đây."
"Vậy sao. Về việc đó thì tôi đồng ý với ngài. Thế nhưng đâu phải tất cả những người còn lưu lại tại đất nước này đều ca tụng ngài."
"Thế là sao...?"
Quốc vương nhíu mày, trong khi suy nghĩ của tôi chuyển tới những bảng quảng cáo khi quan sát phố phường và cảnh trận ẩu đả giữa hai người đàn ông.
"Đất nước này là đất nước của những người trung thực đúng không? Nên rất nhiều người thú nhận cảm nghĩ thực sự của mình một cách thành thực, dù đôi khi có xô xát xảy ra, nhưng họ cũng đã nói rõ suy nghĩ thực sự của mình. Tuy nhiên vẫn còn những mặt trái ẩn giấu đằng sau đó."
Việc cố nói ra những điều không nên hẳn chẳng phải vì muốn khiến cho đối phương không vui. Có thể đơn thuần là vì áp lực tích tụ quá nhiều mà thôi.
Cả việc cố tình viết ra những điều không nên viết cũng vậy. Mà không, có khả năng những người có ý xấu cũng sẽ viết ra những điều như vậy.
Khi theo dõi buổi diễn thuyết trước cửa hoàng cung, có những người đã cất tiếng nói, nhưng còn những người không nói lời nào thì sao? Có thể họ đang che giấu suy nghĩ thật sự của mình.
"Không phải lúc nào việc thành thực cũng luôn đúng. Vậy nên ở xã hội này lời nói dối..."
"Chị Elaina! Nhanh lên không còn thời gian đâu! Quân địch đông đảo quá em không xử lý nổi! Đầu em sắp nổ tung rồi đây! Không đượcccccccccc!"
"Cố gắng lên, phù thủy của Hiệp Hội Phù Thủy!"
"Cô cũng giúp đỡ gì đó đi chứ!"
"Xin lỗi nhưng mà chuyên môn của tôi là quan sát học hỏi thôi."
"........"
"Không còn thời gian nữa, chúng ta sử dụng sức mạnh bí mật thôi."
Nhưng quốc vương khịt mũi trước đề xuất của tôi.
"Sức mạnh bí mật sao? Đừng hòng. Rõ ràng ngươi đã phải dùng toàn lực để tránh công kích của ta."
"Chưa đâu. Xin lỗi nhé. Tôi đã chuẩn bị xong để lấy thanh kiếm ra khỏi tay ngài rồi."
"Hừ. Dối trá."
"Thử nhìn ra sau lưng mình xem ngài có còn nghĩ như thế được nữa không?"
"Hử?"
Quốc vương vẫn không nới lỏng cánh tay đang vung lên tấn công, nghi ngờ nhìn lướt lại phía sau, sau đó liền sững lại.
Đằng sau anh ta, cây chổi đã được tôi giấu đi đang bay lên.
"Ôi, từ lúc nào mà..."
Chặn ngang lời đang nói dở, tôi điều khiển cây chổi tăng hết tốc lực lao về phía anh ta.
Ngay sau đó "bang" một tiếng, cây chổi đập trực diện vào lưng quốc vương. Anh ta kêu lên một tiếng yếu ớt, rồi thân hình bay về phía tôi.
Khi đó, thanh kiếm được quốc vương nắm chặt trong tay cũng rơi ra. Tôi nhân lúc thanh kiếm đang rơi xuống, bắn ra một nguồn pháp lực thật lớn. "Boong", tiếng động nặng nề vang lên, thanh kiếm đã bị gãy làm đôi, đập mạnh xuống khiến bề mặt sàn lõm hẳn xuống.
Cùng lúc một âm thanh dễ chịu vang lên, phép thuật tích tụ trong thanh kiếm bay ra, tạo thành những tia sáng xanh trắng bao lấy Eihemia. Những hạt ánh sáng lấp lánh lơ lửng bay trong không trung, trông như những vì sao.
Vừa say sưa ngắm nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp đó, tôi vừa cúi người xuống.
"Đã là người xấu thì dù không nói dối, họ vẫn có thể làm được việc xấu. Ở đất nước này chắc chắn vẫn còn những người xấu tồn tại."
"........"
"Hơn nữa không thể nói tất cả mọi lời nói dối đều xấu được."
Thực ra thanh kiếm chỉ là vỏ bọc của lời nói dối mà thôi. Thậm chí để không tổn thương những người xung quanh, cũng có thể dùng lời nói dối để bao bọc cho sự thật.
Đó cũng là một cách sử dụng lời nói dối.
Quốc vương từ từ động đậy thân thể, vẫn nép mình tại đó.
Không biết đang nghĩ đến điều gì, chỉ thấy anh ta có vẻ suy sụp, chăm chăm nhìn xuống sàn nhà.
Cảnh đó kéo dài trong một khoảng khá lâu.
"Vậy là sao... Chẳng lẽ ta đã nhầm sao...?"
Quốc vương tự lẩm bẩm như đang nói với ai đó.
"Không, ngài không nhầm đâu."
Giọng nói vừa đáp lời quốc vương nghe thật lạ lẫm. Tôi ngay lập tức hiểu ra đó là tiếng nói của ai.
Đó là Eihemia, lúc này đã lấy lại được giọng nói.
"Chỉ là quốc vương quá thành thực với cảm nghĩ của mình thôi."
Vậy nên từ nay về sau, sao quốc vương không thử thả lỏng một chút, thử nói dối, rồi giữ im lặng với những chuyện không cần nói ra, sử dụng một chút thủ thuật như vậy xem sao nhỉ?
Eihemia vừa dịu dàng mỉm cười, vừa nói.
Những lời đó là lời chân thực hay là dối trá vì nghĩ đến cảm nhận của quốc vương, tôi cũng chẳng biết nữa.
Sau đó thì mọi chuyện tiến triển.
Quốc vương đã đứng trước mặt người dân xin lỗi vì đã khiến cho cả nước không thể nói dối trong suốt nửa năm. Anh ta nghiêm túc bày tỏ rằng mọi chuyện tới mức này là do lỗi lầm của bản thân và hi vọng được mọi người tha thứ.
Phản ứng của dân chúng phải nói là sửng sốt thay vì phàn nàn. Bạo động gì đó cũng không xảy ra, cũng chẳng có ai cười nhạo hay la ó, mọi người chỉ tỉnh bơ tiếp nhận lời xin lỗi. Đoạn phát biểu kết thúc, những tiếng vỗ tay rời rạc vang lên rồi lan rộng ra khắp đám đông phía trước cung điện.
Có lẽ vị quốc vương này sẽ lấy lại được tín nhiệm của người dân.
Còn Eihemia, sau khi lấy lại được giọng nói và phép thuật, đã trở lại làm phù thủy phục vụ trong cung điện.
"Từ nay về sau chắc sẽ bận rộn lắm đây!"
Cô gái có vẻ tràn đầy sinh khí. Đôi mắt lấp lánh nhìn theo vị quốc vương đang bận rộn giải quyết tàn cuộc sau vụ bê bối.
Để giải quyết toàn bộ những việc của quốc vương, và đưa đất nước trở về như cũ vẫn phải cần thời gian.
"Chị Elaina, về chuyện thù lao lần này..."
Sau khi bước qua cánh cổng, ra khỏi đất nước, Saya níu ống tay áo tôi.
"Làm sao vậy?"
"Em đã được chị Elaina hỗ trợ rất nhiều trong vụ này, nên em mong chị sẽ nhận một phần tiền thù lao."
"Không cần đâu."
"Làm sao lại thế được. Quy tắc là phù thủy được nhận sự hỗ trợ phải chia tiền thưởng cho người trợ giúp mà. Cho nên em phải làm gì đó để cảm ơn chị."
"Chuyện gì em cũng nghe theo sổ hướng dẫn thì sẽ không thể học hỏi mọi chuyện nhanh chóng được."
Ngay từ đầu, tôi đã không làm vì tiền. Tôi chỉ không nói ra thôi.
"Nhưng mà chị cứ để cho em cảm ơn chị bằng thứ gì đó nhé."
"Thực sự không cần đâu mà..."
Tôi từ chối lời năn nỉ của Saya. Không hiểu sao tôi cứ có cảm giác là lạ.
"Vậy thế này đi. Ngoại trừ mũ ra, em có thể tặng chị thứ gì đó cũng được."
Cô bé vỗ tay đánh bốp một tiếng, lục tìm trong chiếc túi đang đeo rồi lấy ra một thứ nhỏ nhắn.
Trên tay cô bé là hai chiếc vòng cổ. Em ấy cầm một chiếc ấn vào tay tôi.
"Đây là gì vậy?"
Cầm chiếc vòng trong tay, tôi hỏi. Saya vui sướng nói bằng giọng mũi:
"Ha ha. Đây là chiếc vòng em đã mua để chờ khi nào gặp được sẽ tặng chị. Nhân tiện, vì mua chiếc vòng này nên em mới trở nên nghèo kiết xác và nhận nhiệm vụ lần này, vậy mà ở nơi thực hiện nhiệm vụ lại gặp được chị Elaina, quả đúng là duyên phận nhỉ!"
"Ừm, nó nặng ghê."
Tôi nghĩ có lẽ Eihemia cũng cảm nhận được sức nặng tương tự. Chắc là ngay từ đầu, vì muốn tặng chiếc vòng này cho tôi nên Saya mới nài nỉ tôi để cho cô bé cảm ơn bằng thứ gì đó. Đúng là một âm mưu mà.
"Mỗi lần nghĩ đến em, chị hãy nâng niu vật này nhé."
"......."
Tôi chẳng mong nhận được những lời như vậy lắm đâu...
Có lẽ mỗi lần nhìn thấy vật được tặng, tôi sẽ nhớ lại những kí ức cũ, và chắc sẽ cảm thấy buồn man mác.
Với một lữ khách thì việc đó không tốt cho lắm.
Sau một khoảng lặng hết nhìn Saya lại ngắm sang chiếc vòng, tôi nói:
"Cảm ơn em. Chị sẽ giữ chiếc vòng thật cẩn thận bên mình."
Tôi vừa nói, vừa nghĩ thực ra thì như vậy cũng không sao cả.
Có lẽ đôi khi buông lỏng để thay đổi cách sống một chút cũng tốt.
"Vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé. Em phải đến chi nhánh của Hiệp Hội Phù Thủy đây. Chị Elaina cũng quay lại với chuyến du hành chứ?"
"Đúng vậy."
Tôi vừa đeo chiếc vòng, vừa nói.
"Vậy tạm biệt nha, Saya."
"Lần sau chúng ta lại gặp nhau ở đâu đó nhé."
"Nếu có thể gặp thì sẽ gặp. Nếu không thể gặp thì đây là lần cuối cùng đó."
"Không được, lần cuối là thế nào."
Cô bé vừa nói, vừa giơ ngón út lên, chìa ra trước mặt tôi.
"Đây là cái gì?"
"Là bùa may mắn để giữ lời hứa được mọi người truyền nhau ở quê hương em! Chị ngoắc ngón út của chị vào ngón út của em đi."
Không hiểu ngoắc ngón út vào với nhau thì có thể tạo thành được bùa may mắn gì nhỉ?
Tôi vừa thắc mắc, vừa giơ ngón út lên, đưa về phía Saya. Cô bé liền ngoắc ngón út của mình với tôi.
"Chị Elaina, chúng ta cùng hứa nhé. Nhất định một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau. Ngày đó, nhất định em sẽ trở thành một phù thủy giỏi giang hơn."
Cô bé mỉm cười và nói. Tôi cũng đáp lại:
"Vậy chị sẽ vừa đi du ngoạn, vừa kiên nhẫn chờ đến ngày ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro