Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Di sản để lại



Một ngày nọ tôi đang ngắm cảnh trên một con phố, bỗng dưng có chàng trai lạ mặt từ đâu chạy tới bắt chuyện.

"Nè, bạn gì ơi, bạn là phù thủy nhỉ? Bạn cũng cưỡi được chổi phải không?"

Không hiểu sao tôi cứ thấy kiểu nói chuyện đó có vẻ xấu xa.

"Đúng vậy, tôi là phù thủy, hiện đang đi du ngoạn, và tôi cưỡi được chổi."

Tất nhiên là phải cưỡi chổi thì tôi mới đi du ngoạn được chứ.

Chàng trai gật đầu, có vẻ rất thỏa mãn. "Nếu vậy thì tốt rồi! Nè nè, tôi có chút việc này muốn nhờ bạn ý."

Không chờ tôi trả lời có đồng ý hay không, anh ta đã giơ bản đồ ra, nói liên tục hết cái này đến cái khác.

"Nhờ bạn đưa tôi đến khu này trên bản đồ. Tôi có chút việc cần làm ở đó."

"Hả?"

Nơi anh ta đang phấn khích chỉ vào, nhìn thế nào cũng thấy là một khu rừng. Anh ta cần làm gì ở nơi ấy được nhỉ? Chẳng hiểu anh ta định làm gì nữa. Mà thôi làm gì thì cũng mặc.

Tôi nói:

"Không phải là tôi ngại đưa anh đi... nhưng anh có thể trả phí cho tôi không?"

"Cái đó thì bạn không cần phải lo, tôi nhất định sẽ trả tiền đầy đủ, bạn cứ an tâm!"

"Vậy thì không có vấn đề gì."

"Nếu thế thì tốt quá rồi. À, nhưng mà tôi có thể trả tiền sau được không?"

"Ấy, tôi muốn được thanh toán trước."

Chẳng hiểu sao tôi không tin tưởng được người này. Lời nói và hành động của anh ta khiến tôi có cảm giác nếu cứ thế đưa anh ta đi, anh ta sẽ bỏ trốn mất.

"Vậy bạn chờ một chút, đừng vội! Nếu bạn đưa tôi an toàn tới đó, nhất định tôi sẽ trả tiền. Tôi đến đó để lấy tiền mà."

"Ô, ở trong khu rừng đây á... Đến lấy như kiểu nơi chôn giấu kho báu ấy hả?"

Tôi đùa cợt bảo. Nhưng anh ta lại gật mạnh đầu, xong còn nói:

"Đúng vậy! Di sản bố tôi để lại cho tôi được chôn ở đó mà."

Nghe anh ta nói vậy, tôi cũng lấy làm ngạc nhiên.

Vừa nhìn theo bản đồ, vừa nhìn đường, chúng tôi cũng tiến tới được trung tâm cánh rừng.

Một chiếc xe kéo buộc vững chắc vào cán chổi bằng một sợi dây. Tôi để anh ta leo lên đó, còn tôi bay tới nơi giấu kho báu mà anh ta chỉ.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa"

Cứ mỗi lần vọt lên phía trước là lại nghe thấy giọng anh ta từ đằng sau hét lên, nhưng tôi chẳng thèm để ý. Chắc chắn trong suốt một giờ đồng hồ đầu tiên khi mới leo lên chổi, tôi đã đi rất nhẹ nhàng. Ngay lúc vừa leo lên, anh ta đã nói: "Ôi tại sao lại là xe kéo chứ. Cho tôi ngồi sau bạn đi" rồi rên rỉ vô số những lời kêu ca khác. Lúc đó tôi rất thân thiện đáp lời anh ta: "Nếu anh có ý đồ muốn leo lên ngồi đằng sau tôi thì anh có thể xuống luôn ở đây đi".

Thế nhưng thời gian càng trôi đi thì anh ta càng trở nên phiền phức.

Cũng chẳng có cách nào khác vì có vẻ như anh ta là người thích nói. Không hiểu sao giờ anh ta lại chuyển sang nói chuyện chiến tranh rồi.

Lại lịch sử.

Anh ta có vẻ là con trai của một kẻ chuyên cá cược đã trở thành truyền thuyết, người từng kiếm được rất nhiều tiền từ các vụ cá cược. Thừa hưởng tố chất từ cha, cho đến vài năm về trước anh ta cũng kiếm được kha khá từ việc cá cược.

Thế nhưng dạo gần đây, vận may đã biến mất rõ rệt. Anh ta đã hứa hẹn như "Nếu thắng nhất định tôi sẽ trả tiền", "Tôi chắc chắn sẽ trả lại tiền mà", rồi vay nợ chồng chất một khoản tiền lớn từ bạn bè để tiếp tục chơi cá cược. Thế nhưng như thể cười vào mặt chàng trai đen đủi ấy, vận may của anh ta với tiền hoàn toàn biến mất.

Đã vậy, mỗi lần gặp gỡ bạn bè và người quen, những người quen biết bố anh ta đều mắng chửi anh ta là: "Đúng là một người cha ăn mày thì cũng đẻ ra một đứa con tệ hại".

Nếu cứ như thế này thì anh ta sẽ phải chết đường chết chợ trong khi vẫn ôm một khoản nợ lớn mất. Đúng lúc đang lo lắng không yên, anh ta tình cờ tìm thấy tấm bản đồ chỉ nơi cất giấu kho báu của bố ở nhà bố mẹ đẻ.

Việc này cũng xảy ra gần đây thôi. Anh ta vui sướng, nhảy nhót reo hò: "Thấy chưa? Các vị thần không bỏ mặc tôi đâu!"

Sau đó anh ta túm được tôi giữa lúc đang trên đường đi du ngoạn, liền lôi luôn tấm bản đồ ra sử dụng.

Ôi có phải máu cờ bạc trong anh ta đang sôi sục không nhỉ.

Tôi cũng không lý giải được hết, nhưng mà dù sao thì tình hình là như vậy đó.

"Tôi sẽ quay lại cho đám người dám khinh thường tôi biết mặt! Tôi sẽ cho họ biết thế nào là: con của cóc thì cũng chỉ là nhái mà thôi!"

Câu nói "con của cóc thì cũng chỉ là nhái mà thôi" chắc có nghĩa là con của những người tầm thường thì dù có nỗ lực đến mấy cũng vẫn chỉ là người tầm thường ấy mà... Thôi kệ đi. Tôi hiểu là được rồi.

Sau đó anh ta vẫn cứ một mình lải nhải về cuộc đời mình, ngày anh ta kiếm nhiều tiền nhất là bao nhiêu, đã yêu đương cuồng nhiệt cô gái xinh đẹp nào, rồi nhiều chuyện khác nữa.

Lúc đầu thì tôi cũng đáp lời, phụ họa theo, nhưng dần dần tôi càng lúc càng thấy phiền phức.

Đó là lý do tại sao tôi cố ý chuyển sang cách di chuyển thật dữ dội này.

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Thật sảng khoái quá đi mất!

Cuối cùng chúng tôi cũng tới nơi.

"Ọeeeeeeeeeeeeeeee!"

Không chờ được lâu, anh ta lập tức ôm lấy một thân cây to rồi nôn ọe tung tóe.

Eo ôi.

"Anh ổn không?"

"Không việc gì! Vì di sản của bố mẹ tôi đang ở ngay trước mắt nên chút việc như này cũng chẳng có gì to tát cả."

"Nhưng mà di sản ở chỗ nào vậy?"

"À ừm..."

Anh ta gạt miệng. Mắt nhìn vào tấm bản đồ.

"Ở đây phải không nhỉ? À không nhầm rồi... Vậy là ở đây thì phải? Không không, cũng không phải chỗ đó. Ừm..."

Anh ta cứ xoay vòng vòng tấm bản đồ trên tay.

Cứ thế này liệu anh ta có nôn tiếp không nhỉ? Tôi lo lắng đứng tránh sang một bên trong khi anh ta vẫn tiếp tục xoay vòng vòng.

"Ô, là ở thân cây này. Di sản được chôn ở dưới thân cây này."

Nói rồi anh ta chỉ tay vào một gốc cây.

Đó chính là chỗ anh ta đã nôn vào.

"Ôi tôi xin lỗi nhé..."

"A... không sao. Ừm, tôi cũng không để ý đâu..."

Công việc của mình đã kết thúc, nên tôi sẽ không giúp anh ta đào bới đâu. Lại còn phiền phức nữa chứ.

Tôi vừa nhìn theo bóng lưng anh ta cầm chiếc xẻng đào quanh gốc cây, vừa chuyên tâm chờ đợi thời gian trôi qua.

"Kho báu!... Kho báu!... Kho báu!"

Dáng vẻ của anh ta không hiểu sao trông cứ như kẻ trộm ấy.

Thời gian trôi qua chán ngắt.

Sau khi đào lên một đống lớn đất cát, chất thành một núi đất ở gần chiếc hố, xẻng của anh ta cũng kêu keeng lên một tiếng, âm thanh va chạm của kim loại vang lên.

Nghe thấy âm thanh đó, tôi đứng lên, còn anh ta quay người lại giơ ngón cái lên với tôi.

"Tôi tìm thấy rồi! Nhìn xem này! Đây là kho báu đó!"

Anh ta dùng xẻng đào thứ ấy lên, quăng ra phía tôi. Chiếc hộp kẽm đổ nhào trên nền đất cứng.

"Ha ha. Chắc chắn tất cả đều ở trong này đây."

"Anh thử mở ra xem đi!"

Thấy tôi gật đầu xác nhận, anh ta mở chiếc hộp ra, sau đó rướn cổ nhìn vào bên trong.

"Ô la la... thếlà từ giờ tôi lại có thể trở lại làm người giàu có rồi... Ủa?"

Nụ cười của anh ta chỉ trong chốc lát liền biến thành khuôn mặt ngờ vực, thậm chí tái mét cả đi.

"Trong đó có cái gì vậy?"

Tôi cũng từ bên cạnh rướn cổ nhìn vào trong. Và rồi tôi đã thấy thứ được đóng gói trong đó.

Bên trong hoàn toàn chẳng có đồng tiền nào. Thế nhưng lại có rất nhiều mảnh giấy được nhồi nhét trong hộp.

Từ bạn bè, người thân, tên nhà trọ cho đến quán bar, quán thịt rồi nhà bán rau củ quả, tất cả các khoản nợ của cha anh ta và cả kì hạn trả nợ đều được ghi lại rất chi tiết, thậm chí cả tên người bảo lãnh trong trường hợp cha anh ta không thể trả hết nợ nần cũng được ghi lại đầy đủ trong đó.

Ngoài ra còn có một bức thư ghi đại khái là: "Con trai, hãy thay cha trả hết số nợ này nhé! Cha của con".

"Thật ngu ngốc! Thật là... Thật dối trá! Cha ơi là cha!"

Vừa hét anh ta vừa lôi mọi thứ đựng trong hộp ra ném đi. Những tờ hóa đơn thanh toán nối tiếp nhau bay ra.

Trong số đó có một lá thư tay nhưng có vẻ anh ta không để ý gì tới nó mà cũng vứt luôn ra ngoài.

Trên lá thư viết mấy lời như sau:

"Xin lỗi con trai. Cha đã nói dối chuyện kho báu. Ngay từ đầu cha đã không phải tay cá cược truyền thuyết hay gì cả. Lúc đầu tình hình cũng tốt nhưng rồi thời gian càng trôi qua cha càng không thắng được gì nữa. Nợ nần chồng chất như vậy, cha thật là một người cha tệ hại. Nhưng dù sao thì cha cũng mong con hãy tha thứ cho cha, tiện thể giúp cha trả luôn các khoản nợ. Cha đã nói chuyện rõ ràng với những người cha nợ tiền rồi. Họ nhất định sẽ đợi đến lúc con sẵn sàng trả nợ. Cha nhờ cả vào con đó."

Quả là một cú đau. Đúng là một phong cách hạ gục người khác mà vẫn khiến người ta cảm thấy thoải mái.

"Cha ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!"

Tôi cũng chỉ biết đồng tình cho chàng trai đang gào thét đó thôi.

Giờ thì tôi đã hiểu thế nào gọi là "con của cóc thì cũng chỉ là nhái mà thôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln