Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Cho đến lúc tuyết tan



Đó là một ngày mùa đông lạnh giá.

Trên con đường phủ đầy tuyết rơi, rất nhiều người đang qua lại. Trong số đó, có một bé gái rách rưới, đầu trùm mũ kín mít, cúi gằm mặt bước đi.

"Lạnh quá..."

Tên cô bé đó là Eliza. Mái tóc màu vàng xõa ra trên vai, làn da trắng như tuyết, có vẻ là một cô bé rất dễ thương.

Cô bé đó mới mười hai tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Sau khi đi một đoạn khá xa, cô bé cũng đến được tiệm bánh mì.

Trong tiệm bánh vắng vẻ, chỉ có người chủ quán ngồi đọc báo cùng một cô phù thủy trẻ đang ngắm nhìn những chiếc bánh được bày biện trên quầy với đôi mắt hạnh phúc.

Eliza bước vào, vội vã cầm bánh mì lên rồi lao ngay ra quầy thanh toán, lấy tiền ra trả.

"Chú ơi, bán cho cháu cái này với."

Nghe vậy, người chủ tiệm gập báo lại, nhìn lướt qua Eliza rồi trưng ra một vẻ mặt phiền phức.

"Lại là cô, cô lại tới nữa đây à. Khổ quá đi mất. Tôi không bán bánh mì cho cô đâu. Mau đi về đi."

"Tại sao? Cháu có tiền mà. Chú bán bánh cho cháu đi chứ. Cháu chỉ muốn cho em gái được ăn đồ ăn ngon thôi mà."

"Với mấy đồng tiền có khả năng do lấy cắp mà có thế này, tôi không thể nhận được."

Người chủ tiệm bánh lấy những đồng tiền đã được đặt trong lòng bàn tay trả lại cho Eliza.

"Chú bán bánh mì cho cháu đi mà..."

"Lèo nhèo quá đấy. Tôi đã nói là không bán cho cái thứ quỷ quái như cô rồi cơ mà."

Kết cuộc, cô bé phải rời khỏi cửa hàng bánh mì mà chẳng mua được gì.

Nữ phù thủy trẻ đã chứng kiến toàn bộ cảnh trao đổi qua lại đó với vẻ khó hiểu.

Sau khi bị cự tuyệt ở hàng bánh mì, Eliza bực dọc đi tới cửa hàng nhỏ bên vỉa hè.

Đó là một cửa hàng không người bán. Không có chủ cửa hàng, chỉ có một chiếc hộp đựng tiền nhỏ để bên trong. Trên đó có ghi "Mỗi quả táo một đồng tiền. Vui lòng chỉ bỏ số tiền tương đương số lượng bạn mua".

Vì các cửa hàng đều không chịu bán đồ ăn cho mình nên gần đây cô bé chỉ có thể ăn những quả táo này.

Mặc dù cô bé rất muốn mua những món khác ngoài táo cho em gái ăn.

Vừa nghĩ vậy, Eliza vừa nhét táo vào trong túi nilon, sau đó bỏ số tiền vừa đủ vào trong hộp.

Thế nhưng:

"Này, con bé kia. Mày đang làm gì đấy hả?"

Cùng lúc tiếng nói vang lên, một bàn tay túm lấy tay của cô bé. Cô bé giật mình nhìn lên thì thấy một người đàn ông với khuôn mặt đáng sợ.

"Đây là hộp táo tao chuẩn bị để bán cho mọi người, không phải để bán cho cái thứ không phải người như mày. Mau trả lại số táo đó."

"Nhưng cháu đã bỏ tiền vào rồi mà."

"Mặc kệ mày. Tao không muốn bán cho mày."

"Nhưng..."

"Nào, mau trả lại cho tao. Cái thứ ma quỷ."

Nói xong người đàn ông siết chặt vào tay cô bé.

Nếu cứ thế này thì sẽ chẳng kiếm nổi thứ gì để ăn nữa mất. Cô bé cần phải vượt qua mùa đông. Nhỡ chẳng may em gái cô không chịu đựng nổi thì sao... Những trăn trở chồng chất trong đầu giữa giây phút trầm mặc khiến Eliza cảm thấy sợ hãi. Ngay lập tức, cô bé đã có một hành động bất thường.

Cô cắn phập một phát thật mạnh vào cánh tay người đàn ông đang giữ lấy mình.

"Ối đau quá! Mày làm cái gì thế hả, con ranh hỗn xược!"

Nhân cơ hội người đàn ông bước loạng choạng vì đau, Eliza vùng tay ra rồi len qua kẽ hở, ôm túi táo chạy đi.

Sau một đoạn đường dài vừa chạy vừa bồn chồn, thấp thỏm nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cô bé cũng về tới nhà.

Đó là một căn nhà nghèo nàn, đổ nát, đầy tro bụi còn sót lại sau hỏa hoạn. Mái nhà có vết tích bị cháy hơn phân nửa cùng với những mảnh đổ nát khác. Trên tường đầy những lỗ hổng, không còn đủ khả năng che chắn mưa, gió hay tuyết nữa.

Eliza gọi nơi đó là nhà.

Trước cửa, một chiếc bọc ôm vừa hai tay trông có vẻ đẹp đẽ được đặt ở đó.

Cả buổi sáng, buổi trưa lẫn buổi tối, ngày ngày đều sẽ có những chiếc bọc được đặt ở đó như thế.

Có lẽ thứ được đặt bên trong hôm nay sẽ khác mọi khi chăng. Mang một chút kì vọng, Eliza ngồi xổm xuống, cầm chiếc bọc lên rồi mở ra.

"Ôi! Kinh khủng quá!"

Ngay lập tức, cô bé quăng chiếc bọc đi. Do bị quăng mạnh hết sức nên khi va vào tường, những đồ gói trong bọc văng tung tóe ra ngoài. Một con chuột chết cùng vài con sâu văng ra trên tuyết.

Một chất lỏng màu nâu như bùn từ từ chảy ra, thấm vào nền tuyết.

"Ôi lại thế rồi. Người ta đã mất bao nhiêu công làm ra vậy mà..."

"Tốt nhất là không nên làm chuyện phí công vô ích nữa."

"Kinh khủng quá đi mất."

Những người dân quanh đó chứng kiến tình cảnh của cô gái, buông ra lời bình luận.

Eliza trừng trừng nhìn những người đó đầy giận dữ, sau đó bỏ vào trong nhà.

"Chị đã về rồi à."

Từ trong góc nhà có tiếng nói bay ra, vang vọng vào tai Eliza. Tiến vào sâu thêm chút nữa, Eliza có thể thấy một cô bé gái đang được bọc trong cái chăn vá chằng chịt từ nhiều mảnh vải, đang mỉm cười với mình.

Cô bé có vẻ ngoài giống Eliza y đúc: mái tóc vàng cùng làn da trắng như tuyết.

Đó là cô em gái kém Eliza hai tuổi, tên là Mirina.

"Chị về rồi này Mirina. Đây, đây là quà cho em."

Eliza xích lại gần bên Mirina, cùng nhau đắp chung một cái chăn, sau đó lấy ra những quả táo màu xanh tươi rói từ trong túi giấy, đưa cho Mirina.

"Ôi thích quá! Ở đâu ra thế ạ?"

"Vì muốn Mirina mau khỏi bệnh nên chị mua cho em đó. Em ăn nhiều vào nhé."

"Vâng! Em cảm ơn chị!"

Nhìn Mirina mỉm cười gặm quả táo, biểu tình của Eliza cũng dịu xuống.

"Em cảm thấy trong người sao rồi?"

"Nhờ ăn táo nên em thấy tốt hơn ạ."

"Vậy sao? Thế thì tốt quá."

Eliza nhớ lại lúc bị túm tay ở cửa hàng bên vỉa hè, trái tim đau nhói lên một chút.

"Nhưng mà, chị xin lỗi nhé."

"Tại sao chị lại xin lỗi em?"

"Ngày nào cũng ăn cùng một thứ, chắc em chán lắm nhỉ."

"Nhưng em thích ăn táo lắm. Ngày ngày ăn táo cũng được!"

"Thế à."

Nếu vậy thì tốt rồi. Eliza thò tay vào trong túi, lấy ra phần táo cho mình. Sau khi chỗ táo này hết thì chẳng còn đồ gì ăn được nữa. Chỉ có duy nhất một nơi để cô bé phụ thuộc vào thì mới ban nãy thôi cũng đã không còn nữa. Vừa suy sụp nghĩ về tương lai đen tối mình sắp phải bước tới, Eliza vừa gặm táo ăn, sau đó cởi áo choàng ra. Do đang ở trong nhà nên cô bé không cần che giấu thứ đang mọc trên đầu mình nữa.

Trong chiếc áo choàng gò bó, chật hẹp là một cặp sừng dê cong cong, uốn lại thành một vòng. Cô bé đó chính là một người thú.

Điều đáng buồn là chỗ táo cô bé lấy về có lẽ chỉ giúp cầm cự được trong một ngày. Vào buổi sáng ngày hôm sau, đồ ăn đã hết, Eliza thức dậy, khẽ khàng rời khỏi chăn để Mirina không bị tỉnh giấc. Cô bé đi ra phố lớn, quay trở lại quầy bán táo bên vỉa hè.

Sau khi xác nhận không có chủ quán ở gần đây, Eliza lấy một vài quả táo bỏ vào túi.

Sau khi nhét đầy táo vào chiếc túi giấy, cô bé lấy tiền từ trong túi ra, định bỏ vào hộp nhưng mà...

"Chắc không cần đâu nhỉ. Dù không bỏ tiền vào cũng chẳng sao."

Cô bé quyết định không bỏ tiền vào hộp nữa. Đằng nào dù có bỏ tiền vào hộp hay không thì kết quả cũng đâu thay đổi gì. Đã vậy, mình cứ lấy trộm của họ thôi. Đây nhất định không phải việc xấu. Mình cũng không phải người xấu.

Vừa tự biện bạch trong lòng một vài lần, cô bé vừa rời khỏi cửa hàng.

Đúng lúc đó, "bộp" một tiếng, có một bàn tay đặt lên trên vai Eliza.

Cô bé giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, và thấy một nữ phù thủy đang đứng đó.

"Không thanh toán tiền là không được đâu nhé."

Đó là chính là nữ phù thủy trẻ tuổi đã bắt gặp cô bé ở tiệm bánh mì ngày hôm qua.

Nữ phù thủy vừa ném mấy đồng tiền vào chiếc hộp vừa nói.

"Chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Mái tóc màu tro nhẹ nhàng lay động. Nữ phù thủy mỉm cười dịu dàng hỏi.

Đó là ngày đầu tiên tôi đến đất nước này. Khi đang thong dong dạo chơi thì một người quản sự đã gọi tôi đến. Lúc đó là ngay sau khi tôi mua đồ ở tiệm bánh mì.

Vì mang thân phận nữ phù thủy nên tôi thường xuyên bị gọi đến giải quyết những việc phiền phức của các vùng đất, hết lần này tới lần khác.

"Xin mời ngồi ở đây, thưa cô phù thủy Elaina."

Tôi được dẫn vào phòng khách. Sau khi gật đầu chào hỏi, tôi ngồi xuống ngay giữa chiếc sofa được đặt cạnh chiếc bàn nằm giữa phòng.

"Vậy, ông muốn yêu cầu chuyện gì? À, ông có muốn ăn bánh mì không?"

"À không, cảm ơn."

"Vậy tôi vừa ăn vừa nghe được chứ?"

"... Xin cứ tự nhiên."

"Cảm ơn."

Tôi lấy bánh từ trong chiếc túi mua ở cửa hàng bánh mì ban nãy ra, gặm một miếng.

Người quản sự hít sâu một hơi rồi bắt đầu thuật lại câu chuyện.

"Đất nước chúng tôi hiện đang phải đối mặt với một chút vấn đề... Chúng tôi muốn nhờ nữ phù thủy giải quyết giúp chúng tôi vấn đề này."

"Hừm, để xem đã."

Tôi vẫn nhai bánh, làu bàu trong miệng.

Người quản sự trưng ra biểu tình kỳ lạ.

"Việc chúng tôi muốn nhờ cô có liên quan tới một người thú."

Nói rồi ông ta đưa cho tôi một bản vẽ.

Trên đó vẽ một sinh vật giống con người nhưng bộ dáng lại hơi kỳ lạ. Điểm đặc trưng nhất là trên đầu có mọc hai chiếc sừng. Hai chiếc sừng uốn cong tròn một vòng giống như sừng của loài dê vậy.

"Thực ra người thú này hiện sống ở đất nước của chúng tôi, nhưng lại có một vấn đề... Nói một cách đơn giản thì mối quan hệ giữa cô bé và người dân tại đây đang có một khoảng cách đáng kể. Nên tôi hi vọng nữ phù thủy có thể tạm thời đưa cô ấy rời khỏi đất nước chúng tôi."

Sau đó ông ta thuật lại cho tôi toàn bộ việc mà ông muốn tôi làm.

Đó là câu chuyện về một đất nước khủng khiếp với những người tệ hại, và một cô bé người thú rất đáng thương.

Sau khi nghe kể xong toàn bộ câu chuyện, tôi cũng không biết mình đã phản ứng thế nào nữa.

Tôi nghĩ chắc hẳn vẻ mặt tôi lúc ấy không được tốt cho lắm.

Trái lại, thậm chí tôi còn xem nhẹ mọi việc và chẳng hề tức giận gì cả.

"Các vị muốn đuổi cô bé này ra khỏi đất nước vì một lí do như vậy sao?"

Trước câu hỏi của tôi, người quản sự nắm chặt nắm đấm, rồi gật đầu.

"Tôi cũng đau khổ lắm nhưng lại không còn cách nào khác cả. Thế nhưng để tránh cho sự tình xấu đi như ngày hôm nay, chỉ còn lại cách đó."

Nói rồi ông trưng ra một bộ mặt đau khổ, u ám và nói tiếp:

"Nhờ cả vào cô. Dù thế nào cũng mong cô hãy giúp đỡ cô bé..."

Tôi không muốn quyết định nhận lời chỉ với câu chuyện của người quản sự, nên sẽ dành trọn một ngày để xem xét sự tình.

Theo tấm bản đồ mà người quản sự đã đưa cho, tôi thử tìm đến địa điểm nơi cô bé người thú đang sống thì thấy đó là một ngôi nhà bỏ hoang đã hư hại hơn một nửa.

"Ôi chao..."

Sau khi tìm thấy bé gái đang sống trong ngôi nhà đó, tôi cũng rất ngạc nhiên.

Đó chính là đứa bé gái tôi đã bắt gặp hôm nọ ở hàng bánh mì.

Vậy nên tôi quyết định chấp nhận yêu cầu của người quản sự.

Cả ngày hôm đó, tôi không trực tiếp gặp mặt đứa bé người thú. Thay vào đây, tôi đi điều tra thông tin về cô bé. Tôi hỏi chuyện người bán bánh mì hôm nọ, người chủ quán hàng rong trên đường lớn, những người đi bộ trên đường và cả những người sống quanh đó nữa.

Hầu như ai cũng có câu trả lời tương tự nhau.

Sau hôm đó, từ sáng sớm tôi đã đợi ở căn nhà ngay bên cạnh nhà cô bé người thú, chờ em ấy ra khỏi nhà. Nơi em hướng đến là con đường lớn. Có vẻ như cô bé đang đi tới cửa hàng không người bán ven đường, nơi đặt một chiếc hộp đựng tiền.

Ở đó cô bé đã định làm một việc xấu, nên tôi liền lập tức cản lại.

"Không thanh toán tiền là không được đâu nhé."

"Bộp" một tiếng, tôi đặt tay lên vai cô bé rồi nói.

Sau đó, tôi dẫn em đến một cửa hàng ăn ở góc phố. Vì đang là sáng sớm nên người trong cửa hàng còn khá thưa thớt.

Chúng tôi chọn một chỗ bên cửa sổ, ngồi đối mặt nhau.

"Em đừng lo lắng. Hôm nay chị sẽ mời em."

Nhìn cô bé đang cúi thấp mặt, lảng tránh trước đống đồ ăn ngon miệng bày trên bàn, tôi lên tiếng, nhưng vẫn chẳng thấy cô bé có biểu hiện gì.

Cô bé vẫn đang lo lắng hay sao ấy. Hay em để ý ánh nhìn ái ngại của những người khác trong cửa hàng?

"Tên của em là gì?"

"Eliza."

"Eliza sao? Chị tên là Elaina. Là một phù thủy đang đi du ngoạn."

"........."

"Thế, không biết ban nãy em định làm gì vậy?"

Lời vừa nói ra, cô bé trở nên hốt hoảng, nắm lấy vạt áo choàng dày đang phủ trên người, tầm nhìn hạ thấp hơn nữa.

"... Chuyện này, em xin chị. Xin chị đừng nói với ai."

"Chị hỏi không phải để dọa dẫm hay bắt nạt em. Đơn giản là vì có hứng thú thôi. Chắc hẳn chúng ta đã gặp nhau ở tiệm bánh mì ngày hôm trước rồi nhỉ? Lúc đó thấy em có vẻ lạ nên chị đã để ý tới em."

"........"

"Cho nên nếu được, em có thể kể chị nghe chuyện của em không?"

Cuối cùng Eliza cũng chịu thẳng thắn mở miệng, đáp lại câu hỏi của tôi:

"Nếu nghe câu chuyện của em, nhất định chị sẽ thấy ghê tởm."

"Bởi vì đôi sừng đang mọc trên đầu em sao?"

"........"

"A, ban nãy chị đã nhìn thấy từ khe hở của áo choàng. Một cặp sừng dê cuộn tròn trông thật đáng yêu."

Eliza sửng sốt, phóng ánh mắt ra phía cửa sổ. Xen lẫn với cảnh sắc bên ngoài là hình ảnh phản chiếu của Eliza, qua kẽ hở trên chiếc áo choàng, một chiếc sừng màu nâu đất hơi hé lộ.

"Chị là một lữ khách. Đến thời điểm này chị đã gặp qua nhiều loại người rồi. Chị chẳng có thành kiến hay phân biệt đối xử gì đâu. Nhìn thấy những người như em, chị cũng không cảm thấy ghê tởm chút nào cả."

Ngược lại, tôi còn thấy đáng yêu ấy. Sau khi nghe tôi nói những lời như vậy, từ từ cô bé cũng quay mặt về phía tôi.

Rồi giống như chuẩn bị tinh thần, cô bé bắt đầu kể từng chút một.

"Vậy mong chị đừng nói chuyện này với ai cả..."

Cô bé nói. Trước đây Eliza sống lặng lẽ cùng gia đình ở một ngọn núi tách biệt hẳn với nơi ở của loài người. Bố mẹ em hàng ngày đều dùng cung tên để săn bắn động vật trong núi, xẻ thịt mang về làm thức ăn cho Eliza cùng cô em gái nhỏ ốm yếu vì bệnh tật. Những ngày tháng êm ả như vậy cứ thế trôi qua.

Đó là những chuyện của một tháng trước.

Ngày hôm đó, trước khi đi săn, bố mẹ đã nói với Eliza: "Khi nào trở về, bố mẹ sẽ dạy con sử dụng cung tên."

Eliza cùng em gái vừa chờ mong bố mẹ trở về, vừa thấp thỏm, hồi hộp vì cuối cùng mình sắp được trở thành người lớn.

Thế nhưng chờ mãi, lâu rất lâu mà bố mẹ vẫn không về. Hay là bố mẹ gặp chuyện khó khăn gì? Hai chị em băn khoăn, chờ mãi, đợi mãi nhưng vẫn chẳng thấy bố mẹ quay về.

Một vài ngày sau, có mấy người lạ mặt đi xe ngựa đến ngôi nhà của hai chị em. Một người tự xưng là người quản sự của đất nước này. Ngoài ra còn có ba người thương nhân nữa.

Những người lạ mặt bỗng dưng xuất hiện, vác từ trên xe ngựa hai chiếc túi to, thông báo với hai chị em một thực tế đau buồn.

Bố mẹ của Eliza trong lúc đi săn đã bị ngã xuống vách núi và mất mạng. Mấy người thương nhân trong lúc đi ngang qua núi đã tìm thấy thi thể của họ.

Người quản sự đã mở túi ra cho hai chị em nhìn thấy thi thể thảm hại của bố mẹ và thuật lại sự tình.

Hai chị em ôm chặt lấy thi thể của bố mẹ rồi òa lên khóc thảm thiết. Thế nhưng bố mẹ các em lúc này đã trở thành những cái xác lạnh lẽo.

Vì hai cô bé đã mất đi chỗ dựa, người quản sự đưa ra một đề nghị.

"Không thể bỏ mặc hai chị em cháu thế này được. Hãy để đất nước chúng tôi bảo hộ hai người."

Sau khi để những thương nhân tìm thấy thi thể bố mẹ Eliza làm công việc mai táng, người quản sự nắm lấy tay hai em, lúc này vẫn đang chưa hết bàng hoàng.

Không có thời gian để tiếp nhận hiện thực, hai chị em Eliza được đưa đến một nơi ở khác.

Đất nước này đã chuẩn bị một căn nhà cho hai em.

"Từ giờ trở đi, mỗi ngày tôi đều sẽ để cơm ở trước nhà, hai cháu nhớ ăn nhé. Còn đây là tiền sinh hoạt phí."

Người quản sự đưa cơm và tiền để sống trong mấy ngày cho Eliza rồi nói tiếp.

"Tôi sẽ mang tiền đến định kỳ cho hai cháu. Hai cháu cứ sử dụng theo cách mình muốn. Nếu hết cứ báo cho tôi nhé."

Người quản sự cũng nói rằng người dân ở đây sẽ chăm sóc hai chị em cho đến khi vết thương được chữa lành.

"Thế nhưng những người sống ở đây lại không như thế."

Eliza tạm dừng một chút rồi nói tiếp.

"Ngay sau khi chúng em chuyển về đây sinh sống, họ đã đến đốt nhà của bọn em."

"........"

Tôi nhớ lại nơi cô bé đang ở lúc này, một căn nhà xập xệ rách nát với hơn một nửa là gạch vụn.

"Sau khi đốt căn nhà, đương nhiên bọn họ vẫn tiếp tục ghét bỏ bọn em. Mỗi lần đi qua nhau trên đường, họ đều nói em là thứ ma quỷ. Dù em có tiền cũng không thể mua được thứ gì. Cả đồ ăn lẫn tiền người quản sự mang đến cho bọn em đều không dùng được."

"........"

"Vì thế nên cho đến ngày hôm qua, bọn em vẫn ăn táo ở cửa hàng vỉa hè để sống qua ngày."

Nhưng bây giờ chẳng được như thế nữa rồi.

Thì ra là vậy.

"Hóa ra sự tình câu chuyện là thế. Nếu cứ tiếp tục thế này thì khả năng cao là em sẽ chết đói mất đúng không?"

"Đúng... Có lẽ là như vậy đó."

"Hiểu rồi, hiểu rồi. Chị đã hiểu được đại khái câu chuyện."

Tôi vừa gật đầu liên tục, vừa nói.

"Thế nhưng có một chuyện chị muốn nhờ em, được chứ?"

"Là gì vậy?"

"Nếu em chấp nhận đề nghị của chị thì em có thể ăn hết chỗ đồ ăn này. Tất nhiên cũng có thể gói mang về nhà."

"Ủa không phải lúc nãy chị mới nói sẽ chiêu đãi em sao?"

"À, vậy em hãy quên chuyện ban nãy đi."

"........"

"Em thấy sao?"

"Chuyện gì cơ ạ? Chuyện chị muốn nhờ em á?"

Cô bé tỏ ra thận trọng, chăm chú nhìn tôi.

Một lát sau, tôi cũng nhìn thẳng vào cô bé, nói ra chuyện mình muốn đề nghị.

"Hãy để cho chị chăm sóc em."

Có lẽ không ngờ tôi sẽ nói như vậy, Eliza ngây người nhìn tôi chằm chằm.

Tôi chờ đợi câu trả lời của cô bé, tay lướt qua dao và dĩa đặt trên bàn.

Những món thức ăn được bày biện công phu đã lạnh tanh do cuộc nói chuyện kéo dài.

Nếu nói lúc này liệu Eliza có còn sự lựa chọn nào khác thì câu trả lời là không. Tiền không thể dùng, đồ ăn thậm chí chẳng thể cầm đến tay, ở đất nước này cũng không còn người nào có thể nhờ cậy được, vậy nên con đường duy nhất còn lại là nắm lấy tay một người ngoài cuộc như tôi.

Tôi nghĩ cô bé sẽ không phải kiểu người mơ mộng đến mức trơ mắt ra nhìn cơ hội này vụt qua.

"Nếu em từ chối lời đề nghị đó thì sao?"

"Vậy thì chị sẽ loan tin khắp nước về việc em định làm ở cửa hàng ven đường lớn."

"Gian xảo quá... Mới nãy chị đã nói sẽ không dọa dẫm em cơ mà."

"Ồ, vậy em cũng quên chuyện đó đi nhé."

"........."

"Vậy em thấy sao? Em sẽ tiếp nhận lời đề nghị của chị chứ?"

"Có được không ạ? Em không thể báo đáp cho chị Elaina thứ gì cả."

"Không cần báo đáp. Đằng nào thì chị cũng rảnh rang mà."

"......."

"Nghe xong câu chuyện đó mà có thể phớt lờ bỏ mặc, chị cũng không phải loại người nhẫn tâm như vậy."

Và vì thế nên, tôi đã bắt tay vào giúp đỡ Eliza, thế nhưng không phải ngay hôm đó. Tôi cần thời gian chuẩn bị, nên chúng tôi tạm thời tách nhau ra.

Buổi sáng hôm sau, chúng tôi đi ra khỏi đất nước đó, hẹn gặp nhau ở ngay cạnh cổng vào.

"Lạnh quá!"

Tôi vừa ôm đống đồ vừa đứng dậm dậm chân, chờ đợi khoảng vài chục phút.

Eliza cuối cùng cũng lấp ló sau cánh cổng với bộ dáng y hệt ngày hôm qua, chạy từng bước nhỏ tới chỗ tôi.

"Xin lỗi em đến muộn, ủa đồ gì đây ạ?"

Eliza hướng ánh mắt vào đống đồ tôi đang ôm trong tay.

"À, đây hả? Đây là cung tên."

Tôi kéo căng dây cung tạo ra tiếng kêu viu viu, rồi vừa nghịch vừa giải thích thêm cho Eliza:

"Chị nghĩ từ giờ sẽ dạy cho em cách sử dụng cung tên."

"Tại sao vậy?"

"Nếu em có thể tự mình săn bắt được đồ ăn thì đâu cần mất công nhờ vả người dân sống ở đất nước đó nữa đúng không?"

Ngày hôm qua tôi đã thu thập cung tên cùng nhiều thứ khác cần thiết cho cuộc sống sau này.

"Chị phù thủy cũng biết dùng cung tên sao?"

"Chị còn giỏi đến độ có thể bắn xuyên qua quả táo đặt trên đỉnh đầu người ấy chứ."

"Ôi, giỏi vậy á..."

"Thậm chí có lần chị được yêu cầu bắn xuyên qua chiếc quạt giấy trên một con thuyền đang bập bềnh để làm trò tiêu khiển đó."

"Đến mức đó cơ á..."

Trước sự ngờ vực của cô bé, tôi nắm lấy tay Eliza, kéo đi tới trước cái cây đã được sơn trắng.

Giữa một rừng cây cao vút, chúng tôi đứng tại khu tập bắn mà tôi đã cất công chuẩn bị. Trên bề mặt thân cây đã gọt giũa cho phẳng được khắc một hình tròn. Cách cái cây đó một đoạn không xa là một cái bảng ghi "Hãy đứng từ đây để nhắm vào đích bắn (Nếu bắn trúng hồng tâm sẽ có thưởng)". Nhân tiện chữ ghi trên đó là chữ của tôi đấy.

"Dù sao hiện giờ có tập bắn động vật sống thì cũng không trúng, vậy nên em hãy tranh thủ thời gian tập luyện ở đây nhé."

Đây chính là nơi tôi đã dành cả ngày hôm qua để lén lút chuẩn bị.

"Phần thưởng là gì vậy ạ?"

"Ha ha ha. Đó là món quà sẽ khiến em vui vẻ khi bắn trúng được hồng tâm."

Sau đó, tôi đứng sang bên cạnh Eliza, biểu diễn lần lượt tư thế, bộ dáng, cách để bắn được trúng đích.

"Trước tiên em bắn thử một phát đi."

"Vâng... Ôi..."

Khi cô bé buông tay thả mũi tên ra, và mũi tên liền rơi xuống đất, ngay tại chỗ.

"Em tưởng đích bắn được giấu trong tuyết đấy à?"

"........."

Ngày hôm đó là mở đầu của chuỗi ngày luyện tập.

Mỗi sáng chúng tôi ra khỏi đất nước ấy từ sớm, chuyên chú tập bắn cung trong khu rừng, rồi đến trưa lại run rẩy quay trở về dưới cái lạnh của mùa đông, cùng nhau ăn uống no nê rồi quay trở lại khu rừng một lần nữa.

Từ lúc còn chẳng bắn nổi mũi tên bay đi cho đến khi Eliza bắn được trúng đích cũng không mất nhiều thời gian lắm.

Chỉ chưa đến ba ngày, cô bé đã có thể bắn tên trơn tru. Thực sự là nhanh đến bất ngờ. À không, có thể là do tôi dạy giỏi chăng? Có khi tôi chuyển sang làm giáo viên cũng được đấy nhỉ.

"A, trúng rồi! Chị Elaina nhìn kìa! Em bắn trúng hồng tâm rồi!"

Sau tiếng viu là tiếng reo hò phấn khích của Eliza. Từ lúc bắt đầu việc luyện tập đến nay mới khoảng năm ngày trôi qua.

"Chị, phần thưởng mà chị bảo là gì đó?"

Eliza tươi cười vui vẻ rồi hưng phấn chạy lại chỗ tôi. Vậy nên tôi ra vẻ trịnh trọng, nói:

"Chị sẽ mua cho em quần áo em thích. Chỉ cần là đồ em thích chị sẽ tặng em. Đó là phần thưởng."

Tôi cứ nghĩ Eliza sẽ vui mừng lắm cơ, nhưng vẻ mặt cô bé trông có vẻ khổ sở.

"Là vậy ạ. Vậy là chỉ có phần của mình em thôi ạ?"

"Ý em là sao?"

"À ừm... Em muốn mua quần áo cho em gái nữa..."

"........"

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Eliza.

"Chỉ cần là em muốn thì mua bao nhiêu cũng được."

Khi tôi chạm vào chiếc sừng qua lớp vải cứng ngắc cô bé khép hờ mắt, nhoẻn cười và kêu "ngao" một tiếng.

Sau khi nhận được quần áo mới thì việc luyện tập của Eliza cũng bước sang giai đoạn khác.

Giữa cánh rừng phủ đầy tuyết trắng, có những dấu chân nhỏ nhắn dễ thương. Phía trước là một chú thỏ với một phần tư bộ lông trắng muốt, vừa nhảy vừa bị lớp tuyết làm phân tâm. Chiếc mũi và đôi tai vểnh rung rung theo từng bước nhảy. Chắc chú thỏ đang đi đâu đó.

Từ giờ trở đi đích bắn không còn là thứ đứng yên tại chỗ nữa, mà sẽ là động vật sống.

"Lần này sẽ có những thứ như phần thưởng lần trước chứ ạ?"

"Nếu em bắn trúng thì chị sẽ tự tay làm đồ ăn cho em."

"Vậy... có ngon hơn đồ ăn ở cửa hàng chúng ta vẫn hay ăn không ạ?"

"So sánh người chuyên nghiệp với kẻ nghiệp dư như vậy là không được đâu nhé."

"Giá mà là một phần thưởng khác thì tốt..."

"Eliza, em thật thà quá nhỉ."

"Ê hê hê..."

"Nhưng mà trong lúc chúng ta nói chuyện phiếm, con thỏ đã chạy mất rồi kìa."

Nghe tôi nói, Eliza mới sực nhớ ra, lập tức vào tư thế giương cung, lia ánh mắt sắc bén về phía con thỏ.

Cô bé hít sâu một hơi rồi buông tay.

Mũi tên cắm thẳng xuống đất, vùi trong lớp tuyết.

"Không lẽ em nghĩ là có con thỏ nào đó ngủ đông dưới đông tuyết này sao?"

Mấy hôm nay cũng giống như trước đây, ngày ngày chúng tôi vẫn đi qua đi lại giữa nhà hàng và bên ngoài đất nước.

"Ôi, hôm nay chị lại gọi nhiều món đến không ăn hết nổi rồi. Thật là kém quá. Đây là quà cho em. Em mang về nhà ăn nhé."

Và tôi cũng vẫn như mọi khi, lần nào cũng gói đồ còn thừa cho Eliza mang về nhà ăn.

"Lần nào cũng vậy. Em cảm ơn chị, chị Elaina."

Cô bé đón nhận bằng cả hai tay như nhận thứ gì đó rất quan trọng, khẽ mỉm cười.

Một cô bé trước đây luôn cáu kỉnh, gắt gỏng, nếu để ý thì sẽ thấy em đã trở nên ấm áp, dịu dàng hơn với nụ cười hạnh phúc luôn thường trực trên môi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó.

Hay đó chỉ là tôi tưởng tượng ra mà thôi. Liệu tôi có quá tự mãn không?

Thế nhưng tôi có cảm giác mình đang từng chút từng chút một khiến mọi chuyện đi theo chiều hướng tốt hơn.

Cứ theo đà này có lẽ tôi sẽ hoàn thành công việc được yêu cầu theo cách của riêng mình.

Thời điểm Eliza có thể bắn trúng được con thỏ là một buổi chiều sau đó.

Tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống.

"Chị Elaina nhìn kìa! Em bắn trúng rồi! Trúng rồi, hoan hô!"

Trên nền tuyết được ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, một con thỏ hoang đang nằm đó. Mũi tên đã cắm trên cổ nhưng tứ chi vẫn vặn vẹo, co giật một chút như vẫn muốn chạy trốn, khiến cho lớp máu đỏ nhuốm trên tuyết lan ra rộng hơn.

"Cuối cùng cũng được rồi. Khá đấy!"

Tôi không chờ đến lúc con thỏ chết hẳn, nhấc mũi tên lên. Dưới sức nặng của mình, con thỏ rũ xuống rồi cũng bị lôi theo mũi tên.

"Vậy phần thưởng mà chị Elaina đã nói thì sao?"

"Đây, chị sẽ tự tay làm đồ ăn cho em."

"Dùng thứ này á?"

"Đúng vậy."

"Chị sẽ làm thịt nó ư?"

"Nhìn thế này thôi nhưng mấy thứ liên quan tới làm thịt thỏ thì chị là hạng nhất đó. Giỏi đến mức con thỏ còn phải run rẩy đấy."

"Đến mức con thỏ còn phải run rẩy ý ạ?"

"Còn một chuyện nữa, không liên quan tới phần thưởng, mà chị có một đề nghị thế này."

"Đề nghị gì ạ?"

Tôi đặt con thỏ đã ngừng giãy giụa lên nền tuyết sạch không bị dính máu. "Bịch" một tiếng, con thỏ rơi xuống khiến nền tuyết bên dưới bị xê dịch.

"Em còn có ngôi nhà cũ nhỉ. Em có muốn quay trở lại đó sống lần nữa không?"

"Về nhà sao? Nhưng..."

"Giờ em có thể một mình săn bắn rồi. Vậy nên đâu còn lí do gì để phải băn khoăn về đất nước đó cả. Em nghĩ sao? Có muốn quay trở lại nơi trước đây từng sống cùng cả gia đình không?"

"........"

Cô bé giữ yên lặng.

"Tất nhiên nếu không được thì chị sẽ không nói gì thêm."

Tôi phải đợi đến dài cổ thì cô bé mới chịu mở miệng đáp lại. Trong khoảng thời gian đó, bầu không khí tĩnh lặng bao phủ toàn bộ khu rừng.

Eliza như đang hồi tưởng lại chuyện cũ, gật đầu.

"Vâng. Em muốn đi. Giờ em có thể rời khỏi đất nước ấy rồi."

Nghe những lời ấy, tôi như được giải tỏa. Tôi cứ tâm niệm từ nay trở đi nhất định sẽ cứu giúp cô bé.

Sau khi con thỏ bị rút sạch máu, tôi dùng một sợi dây buộc lại rồi mang trở lại đất nước kia.

Thời gian chúng tôi trở về vừa vặn trước buổi trưa, trên đường người người qua lại tấp nập. Mỗi lần ai đó đi qua chúng tôi, họ đều nhìn chúng tôi như thể vừa thấy thứ gì đó rất kỳ lạ, khiến cho Eliza rụt mình lại.

"Em không cần phải để ý đến người khác nữa."

Tôi nói rồi chạm nhẹ vào vai cô bé, mỉm cười.

Đối với Eliza, được rời khỏi đất nước này, nơi mà căn nhà của em bị hỏa hoạn làm hư hại, có khi bản thân cô bé cũng thấy vui mừng. Sau khi về tới nhà, Eliza chạy đi thu dọn đồ đạc.

Đúng lúc đó thì người quản sự đã đưa ra lời yêu cầu cho tôi xuất hiện.

"Nữ phù thủy Elaina. Việc tôi nhờ cô thế nào rồi?"

Tay ôm một cái bọc, ông ta cúi nhẹ người hành lễ với tôi.

"Mọi việc vẫn thuận lợi. Tôi nghĩ nguyện vọng của các vị sắp được thực hiện."

"Vậy sao... Thế thì tốt rồi."

Điều kỳ lạ là tôi không thấy vẻ mặt của ông thể hiện sự vui mừng.

"Một kết quả như mong muốn thực ra với chúng tôi mà nói cũng chẳng phải là điều tốt nhất."

Tôi giữ im lặng một lúc rồi nói:

"Tôi đã đối xử với cô bé theo cách tốt nhất mà tôi biết. Cho đến bây giờ tôi vẫn cố gắng hết sức để ông không phải đặt chiếc bọc ấy ở đây nữa."

Người quản sự tăng lực cánh tay ôm chiếc túi mạnh đến nỗi đứng từ phía tôi cũng có thể cảm nhận được.

"Cảm ơn cô rất nhiều. Thật xin lỗi vì đã khiến cô bị kéo vào việc của đất nước này."

Người quản sự chân thành cúi thấp đầu trước tôi.

"Tôi biết là mình nhiều chuyện, nhưng liệu tôi có thể nhờ cô thêm một việc nữa không?"

"Tùy thuộc vào nội dung công việc, cơ mà tôi có thể thu thêm tiền phí không?"

Người quản sự không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói:

"Nếu như có cơ hội, cô làm ơn hãy cho cô bé biết cảm xúc thật sự của chúng tôi."

Ông ta chỉ truyền đạt như thế rồi rời đi.

Tôi không hề đáp lại lời ấy. Tôi cũng chẳng rõ mình có nên thực hiện nó hay không.

Người quản sự rời đi được một lúc sau thì Eliza mới quay trở lại.

Hai tay cô bé ôm đầy đồ đạc.

"Em để chị chờ lâu quá. Em gái em mãi không chịu dậy nên hơi mất thời gian."

Đứa em gái được buộc ở đằng sau lưng cô bé.

"Em chưa giới thiệu cho chị Elaina nhỉ. Đây là em gái em, tên là Mirina."

Cơ hội để tôi truyền đạt cho cô bé biết cảm nghĩ của dân chúng ở đây có lẽ là sau khi tiến đến vùng lân cận. Có lẽ tôi sẽ vừa đi vừa nói dần dần.

"Về đến nhà rồi."

Quay trở về được nơi ở cũ, Eliza dừng trước cửa vừa phủi lớp tuyết mỏng bám trên giày vừa nói. Rồi vẫn ôm theo Mirina, Eliza bước vào trong nhà.

Tôi cũng bắt chước động tác của Eliza, phủi tuyết trên giày, khiến cho vệt tuyết trên sàn phía cửa vào càng lan rộng ra.

Vết chân nhỏ nhắn do tuyết bám kéo dài từ cửa vào cho đến phòng khách.

Đối diện gian bếp có đặt một cái bàn và bốn chiếc ghế mỗi bên hai chiếc song song nhau. Đây chắc là đồ mà gia đình bốn người trước đây thường dùng.

Chỉ có một chiếc ghế được kéo ra. Eliza để em gái mình ngồi lên đó.

"Chị Elaina. Chị định dùng con thỏ đó làm món gì vậy?"

Tầm nhìn của Eliza hướng về phía tay tôi.

"Em thấy món thịt hầm kem thế nào?"

"Vâng! Mirina cũng sẽ thích lắm đó."

Eliza nắm lấy vai em gái từ phía sau, tỏ vẻ vui mừng.

Nhưng không có câu trả lời đáp lại.

"Ừm. Vui thật đấy nhỉ!"

Mặc dù vậy nhưng cô bé vẫn trưng ra khuôn mặt vui vẻ, gật đầu với em gái.

Tôi nói:

"Bây giờ chị sẽ làm đồ ăn nên Eliza chờ chút nhé."

"Vâng. Em sẽ cùng em gái ở đây chờ chị."

Eliza nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh em gái.

"Ừm..."

Thanh âm của tôi vang lên trong vô vọng.

Trong lúc nấu ăn, tôi nghe thấy tiếng Eliza trò chuyện ra chiều rất vui.

"Này, ở đây gợi nhớ kỉ niệm quá nhỉ."

"Từ giờ trở đi chị sẽ làm thay phần của bố và mẹ nhé. À nhưng mà chị còn phải nấu ăn nữa, như vậy là phải làm nhiều việc hơn cha mẹ rồi."

"Ừm. Không sao cả. Nhất định chị sẽ làm thật tốt."

Trên suốt chặng đường đến đây cô bé vẫn cứ như thế. Phải ôm theo em gái từ lúc ra khỏi đất nước chắc vất vả lắm.

Cô bé cứ luôn tỏ ra vui vẻ khi nghe em gái nói chuyện, trong khi tôi chẳng nghe thấy tiếng gì cả.

Từ chiếc nồi đang ninh thịt, một mùi hương ngon lành bay ra, lan tỏa khắp nơi.

Giữa không gian ngập tràn hương thơm, tôi hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục khuấy nồi.

Mùi sốt kem trắng đục trộn lẫn với cà rốt, khoai tây cùng thịt thỏ ngập tràn quanh nhà.

Những chuyện tôi đã làm từ khi đến đất nước này có vẻ như chưa có ý nghĩa gì.

Đáp ứng yêu cầu của người quản sự, tôi đã lập kế hoạch để đưa Eliza ra khỏi đất nước, giúp cho song phương được tự do, đồng thời hướng dẫn cho cô bé cách săn bắn và sinh sống một mình. Vậy nên tôi đã để cô bé quay trở lại căn nhà này.

Cho đến bây giờ, từ lúc rời khỏi đất nước ấy, tách khỏi dân chúng nơi ấy đến bây giờ, tôi nghĩ cô bé đáng thương đó đã mất trí rồi.

Tồi tệ thật đấy.

Tôi chỉ có một nguyện vọng đơn thuần thôi. Tôi mong Eliza có thể rũ bỏ những chuyện đau buồn mà em đang cố bấu víu.

Tôi rời khỏi bếp, quay trở lại phòng, nhìn Eliza.

Cô bé đang hướng về phía em gái với khuôn mặt tươi cười nhưng cũng chú ý tới tôi.

"A chị Elaina. Đã xong rồi sao?"

"Giờ chỉ cần ninh một chút nữa thôi."

"Vậy ạ. Tức là sắp xong rồi nhỉ."

"........"

"Có chuyện gì thế?"

"Không có gì."

"Chị Elaina hôm nay lạ lắm nhé. Suốt quãng đường tới nơi này chị chẳng nói gì mấy. Khi đến đây rồi em cũng chẳng thấy chị nói gì cả."

"........."

"Chị cũng chưa nói chuyện với em gái em nữa... Lạ thật đấy. Em thấy lạ lắm."

"Là chị kỳ lạ sao?"

"Vâng."

Tôi giữ im lặng.

"Quả là vô cùng kỳ lạ."

Eliza lẩm bẩm với âm lượng mà người khác không thể nghe thấy.

Sau đó cô bé bỏ qua tôi, quay trở lại với cuộc đối thoại vui vẻ cùng cô em gái.

"Em có thấy không khỏe chỗ nào không? Chắc là vậy."

"A ha ha. Vậy hả. Nếu được ăn thịt hầm thì em sẽ khỏe lại nhỉ."

"Đúng thế. Lần tới chị phải tự tay làm đồ ăn để đáp lễ mới phải phép."

Cô bé giữ nguyên khuôn mặt vui vẻ, hướng về phía em gái.

Tôi chịu đựng cảnh này quá đủ rồi.

"Eliza."

"Có chuyện gì ạ?"

Cô bé vẫn giữ khuôn mặt vui vẻ khiến tôi có chút chùn bước. Bỗng dưng tôi thấy khuôn mặt tươi cười của em thật đáng sợ.

Tôi trốn tránh ánh nhìn của cô bé, và nói:

"Eliza, đủ rồi đó. Em thôi đi có được không?"

Chỉ trong khoảnh khắc, khung cảnh tôi đang chứng kiến có sự thay đổi.

"Em gái em đã chết rồi."

Trong bốn chiếc ghế, có một chiếc ghế đang đặt em gái của Eliza.

Cô bé mặc một chiếc áo dài giống hệt của Eliza, qua khe hở của áo choàng có thể nhìn thấy mái tóc dài xinh đẹp màu vàng được buông xõa. Từ người cô bé bốc ra mùi hôi thối đến nghẹt thở, chính là mùi của xác chết. Cô em gái đã chết.

"Cách đây một tháng, một nhóm thương nhân ở đất nước chúng tôi đã phạm phải sai lầm lớn."

"Hừm."

Ngày đó, người quản sự ngồi trước mặt tôi đã kể lại một câu chuyện khủng khiếp và rất đáng buồn.

"Ở gần đất nước chúng tôi có một gia đình người thú sinh sống. Thế nhưng mấy người thương nhân đất nước tôi đã lên kế hoạch bắt giữ nhóm người thú đó để bán lấy tiền. Theo lời họ nói thì do đang gặp khó khăn về tiền bạc.

Mấy người thương nhân định bắt giữ đôi vợ chồng người thú nhân lúc họ ra ngoài đi săn. Họ nói dối là bị lạc đường để tiếp cận cặp vợ chồng, sau đó chờ lúc sơ hở để bắt cóc.

Đương nhiên cặp vợ chồng người thú không dễ bị bắt như vậy. Khi bị mấy người thương nhân bao vây, họ đã gay gắt chống trả.

Trong lúc xô xát nhau bên rìa núi, đôi vợ chồng bất hạnh đã trượt chân ngã xuống vách núi.

Những người thương nhân còn sống sót leo xuống vách núi để tìm kiếm, nhằm chấm dứt mọi việc. Đôi vợ chồng vô tội mất mạng vì mấy người thương nhân xấu xa đó.

Đây chính là nguồn gốc của mọi chuyện.

Chỉ còn ba người thương nhân còn sống. Bọn họ mang thi thể của vợ chồng người thú về đất nước chúng tôi và kể lại sự tình. Tuy nhiên họ đã nói dối."

"Theo lời ba người thương nhân thì hai vợ chồng người thú sống ở vùng lân cận đã gặp tai nạn và bỏ mạng."

"Họ đã kể lại câu chuyện như vậy. Tôi tin vào lời họ, còn nghĩ rằng ở nơi họ sống có khả năng vẫn còn trẻ nhỏ. Có lẽ mấy đứa trẻ vẫn đang ở nhà chờ bố mẹ về. Nghĩ vậy, tôi dẫn mấy người thương nhân đi vào trong núi, và tìm ra nhà của họ."

Chuyện người quản sự kể tiếp, đại khái đều có liên quan tới chuyện Eliza đã kể.

Sau khi thông báo việc bố mẹ cô bé qua đời do tai nạn, người quản sự đã đón hai em ấy về nước.

Thế nhưng câu chuyện sau đó mà người quản sự kể so với chuyện Eliza kể hoàn toàn mâu thuẫn.

"Chúng tôi chăm sóc hai cô bé ở đất nước này được vài ngày, sau đó đã có một vụ án xảy ra."

Từ đây người quản sự kể cho tôi chân tướng sự việc.

"Mấy người thương nhân còn sống muốn báo thù và cướp tiền nên lần này họ nhắm vào hai chị em Eliza. Một buổi tối, chúng mang theo đuốc và đao đột nhập vào nhà hai cô bé.

Đầu tiên, ba người thương nhân tìm thấy cô chị trước.

Eliza cũng giống như bố mẹ mình, khi bị mấy người lớn quây lại, cô bé cũng không chút nao núng mà giận dữ phản kháng.

Thế nhưng cô bé vẫn còn là trẻ con. Lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn nên chẳng mấy chốc cô bé bị bọn thương nhân dồn ép. Từ đó sự trả thù của những thương nhân ấy bắt đầu.

Chúng đặt dao xuống rồi xông vào đánh đập và đá tới tấp. Dù cô bé có nép mình cầu xin tha thứ, dù có chảy bao nhiêu nước mắt, chúng cũng không dừng lại.

Chúng đánh đấm dã man tưởng chừng như muốn đánh chết người, rồi định bắt cóc cô bé.

Lúc đó bỗng có con dao từ phía sau những người đàn ông đâm tới.

Mấy người đó quay lại thì thấy một cô bé còn nhỏ tuổi hơn Eliza. Thấy chị gái đang đơn độc chịu sự hành hung của bọn chúng, Mirina đã xông vào cứu chị.

Một tên trong bọn nói mấy lời không rõ tiếng, sau đó buông cô chị ra, dùng cây đuốc đang cầm trong tay đánh đập cô em gái, Sau đó hắn vứt cây đuốc đi nhặt con dao từ dưới đất lên, mặc cho Mirina ôm mặt kêu gào, hắn đâm liên tiếp từng nhát từng nhát vào người cô bé cho đến chết.

Thực sự quá tồi tệ. Hai người đàn ông còn lại định ngăn hắn, nhưng ngay khi chân chúng vừa chuyển động thì tên đàn ông đang cưỡi trên người Mirina đã không cử động được nữa rồi.

Eliza đã dùng con dao còn lại đang rơi trên nền nhà, đâm chết hắn.

Trong lúc Eliza còn đang sững sờ đứng yên tại đó, những ngọn đuốc bị vứt dưới đất bén lửa lên, ngọn lửa bập bùng thiêu đốt căn nhà.

Hai tên đàn ông còn sống luống cuống bỏ chạy.

Khi được người dân ở khu lân cận báo lại về vụ hỏa hoạn, tôi nhanh chóng chạy đến nhà của hai cô bé thì lửa đã ăn ra đến bên ngoài căn nhà. Chúng tôi nhanh chóng dập tắt đám cháy, thế nhưng căn nhà vẫn bị hư hỏng hơn phân nửa.

Sau đó tôi lập tức điều tra nguyên nhân cháy nhà. Ở hiện trường có ba con dao của ba tên thương nhân cùng với một cái xác cháy đen, ngoài ra còn có thêm thông tin chỉ điểm của một vài người xung quanh nữa. Với những chứng cớ đó, chúng tôi liền nghi ngờ hai tên thương nhân còn lại nên đã bắt giữ chúng.

Sau khi bị tra khảo, cuối cùng bọn chúng cũng khai ra chân tướng sự việc.

Thế nhưng dù biết được sự thật thì cũng đã muộn.

Kể từ ngày xảy ra đám cháy, Eliza thay đổi hẳn.

Cô bé luôn bám lấy thi thể của em gái không rời, trái lại còn xử sự với thi thể đó như thể em gái mình vẫn còn sống. Cô bé cho thi thể đó ăn, thay quần áo rồi còn âu yếm ôm đi ngủ.

Cũng vì mấy tên thương nhân ở đây cùng sự nhầm lẫn của tôi mà cô bé mới trở nên điên dại như vậy.

Sau khi hai tên thương nhân thú tội, câu chuyện của cô bé được lan truyền rộng rãi cho mọi người trong nước. Ai cũng đều đồng cảm và thương xót nhưng do sợ hãi nên họ vẫn trốn tránh cô bé.

Hơn nữa cô bé cũng chẳng chịu nghe lời ai nói, ngược lại còn nhìn họ với ánh mắt rất kinh khủng, sau đó bỏ chạy.

Chuyện đã đến nước này chúng tôi cũng không thể làm gì được nữa."

Người quản sự đã kể lại toàn bộ câu chuyện như vậy.

Thế nhưng phần quan trọng vẫn bị che lấp trong sương mù.

Tôi thở dài một hơi rồi đáp lời người quản sự:

"Vậy tóm lại là các vị có thể đón nhận cô bé đáng thương ấy, nhưng vì xảy ra vấn đề nên các vị muốn đẩy cô bé đi. Nhưng do không giao tiếp được, nên dù có muốn cũng chẳng đuổi nổi cô bé. Nếu sử dụng vũ lực thì không biết trước được điều gì xảy ra. Vậy nên các vị mới cần đến một người bên ngoài như tôi, có đúng không?"

"........"

Người quản sự hèn nhát không nói gì, nên tôi lặp lại.

"Các vị muốn đuổi cô bé đi vì lí do đó?"

Trong lúc băn khoăn xem có nên nhận lời yêu cầu không, tôi đã đi đến ngôi nhà bị hư hỏng hơn phân nửa. Lúc nhìn thấy Eliza, tôi đã rất ngạc nhiên.

Vậy nên tôi đã quyết định chấp nhận lời yêu cầu. Em chính là người tôi đã gặp trong tiệm bánh mì.

Lúc tôi bắt gặp em lần nữa tại hàng bán táo bên vỉa hè là khi tôi đang điều tra thông tin từ mọi người. Ở đó, tất cả mọi người đều nói giống hệt nhau như thế này: "Quả là một đứa bé đáng thương".

Những người qua đường cũng nói như vậy.

"Thực sự đáng thương lắm."

"Tại đám người xấu mà nên nông nỗi vậy đó... Đó là một câu chuyện đáng buồn."

Mấy bà nội trợ sống gần nhà em cũng nhíu mày nói:

"Tại mấy người xấu đó mà giờ cô bé phải sống trong tình cảnh này."

"Đúng vậy, cô bé đó đáng thương lắm. Ngay cả cơm do người quản sự đưa cho cũng không dùng được mà."

"Đó xem kìa. Trên bức tường kia vẫn còn vương hộp cơm cô bé ấy ném đi đấy thôi. Lần nào cũng vậy, cứ quẳng đổ vào mấy bức tường thôi. Cả đồ ăn cũng vậy, mà tiền cũng thế."

Cả người chủ tiệm cửa hàng ven đường cùng vừa ôm cánh tay bị băng bó vừa nói:

"Có vẻ như con bé đã lấy trộm táo của cửa hàng chúng tôi từ rất lâu trước kia. Tôi biết hoàn cảnh của nó nên cũng không trách cứ gì đâu, nhưng mà ăn táo mãi thì cũng chán nên tôi muốn con bé ăn cả những thứ khác, vậy nên mới làm thế để con bé đi đến cửa hàng nào khác kiếm đồ ăn. Thế nhưng con bé không hiểu chuyện mà cứ gào lên... Chuyện là thế đó."

Cả người chủ cửa hàng bánh mì cũng vậy:

"A, nữ phù thủy. Ngài cũng thấy rồi phải không? Đứa bé đó cứ muốn dùng mấy thứ đấy để mua bánh mì. Tôi biết là nó đáng thương lắm, nhưng mà cửa hàng chúng tôi cũng phải làm ăn chứ, nếu cứ đáp ứng nó như vậy thì khó khăn lắm."

Ngày đầu tiên gặp em ở cửa hàng bánh mì, tôi đã chứng kiến một cảnh rất kỳ lạ.

Lúc đó một cô gái đầu trùm khăn, lấy từ trong túi ra một lượng lớn sâu bọ đã chết, ý đồ đổi lấy bánh mì.

Cô bé đó đã gọi mấy cái xác sâu bọ đây là "tiền".

Người chủ cửa hàng mang khuôn mặt khổ sở, nhẹ nhàng giải thích rằng xác sâu bọ không thể đổi được bánh mì, nhưng cô bé ấy tỏ ra sửng sốt khủng khiếp, chạy vụt ra khỏi cửa hàng.

Tôi nhìn theo, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đến ngày hôm sau thì tôi mới biết cô bé đó chính là em.

Vì vậy nên để giúp em, tôi đã chấp nhận lời yêu cầu.

"Nói dối."

Sau khi tôi giải thích toàn bộ những chuyện mình đã chứng kiến, Eliza chỉ thì thào. Cô bé ngồi bên cạnh Mirina, ngẩng mặt lên.

"Tất cả đều là nói dối. Toàn bộ đều là lừa đảo. Tại sao chứ? Tại sao ngay cả chị Elaina cũng muốn làm em đau khổ?"

"Ai đã ra lệnh cho chị làm vậy? Chị đã chứng kiến tất cả mọi việc từ trước đến giờ sao? Đám người ở đất nước đó tất thảy đều là người xấu mà."

"Bọn họ đối xử với em như với ma quỷ vậy. Họ còn đốt cháy nhà của em nữa. Nhưng mà em gái em vẫn chưa chết. Em gái vẫn sống bên cạnh em mà."

"Chị là đồ nói dối. Câu chuyện đó đều là nhảm nhí."

Nói rồi cô bé lay mạnh vai của Mirina, người đã chết từ rất lâu rồi, khiến cái đầu cứng ngắc nghiêng nghiêng ngả ngả.

"Đây, chị nhìn xem. Em ấy vẫn còn sống. Em gái em chưa chết mà..."

Thế nhưng, như phản đối lời nói của cô bé, thân xác của Mirina rơi xuống từ trên ghế do bị rung lắc dữ dội.

"Bộp." Âm thanh vang lên, thân xác đã từng là Mirina đổ nhào xuống mặt đất.

Phải đến lúc ấy Eliza mới như nhận ra điều gì đó.

"Aaaaa. Không, không phải. Em gái của em, Mirina của em vẫn sống..."

Eliza đứng lên, vươn tay ra với tới xác chết của Mirina nhưng dừng lại giữa chừng, đầu ngón tay run rẩy.

Bộ dáng đó quá mức đáng thương.

"Eliza à."

"Không, không phải. Không phải như vậy. Không phải mà... Không thể nào, không thể nào! Mirina vẫn luôn luôn sống bên cạnh em. Mirina chưa chết..."

Tôi ôm cô bé vào lòng để ngăn tầm nhìn của em. Xúc cảm lạnh lẽo do khí trời mùa đông từ chiếc áo khoác dài lan trên đầu ngón tay tôi.

"Chị Elaina... Không thể thế được... Mirina..."

"Eliza."

Tôi ôm cô bé chặt hơn.

"Đừng như vậy nữa. Đừng trốn tránh thêm nữa!"

"Em đâu có trốn tránh..."

"Thật không công bằng khi em phải hứng chịu những bất hạnh như vậy. Em muốn trốn tránh cũng phải thôi. Nhưng mà giờ không được nữa. Nếu em cứ tiếp tục chẳng chịu đối mặt thế này thì sẽ ngày càng đi xa đến mức không thể nhận biết được hiện thực mất."

"Chị biết là rất khó, nhưng mà chị không muốn thấy em bị hoàn cảnh bất công đánh gục."

"........."

"Em hãy quay trở lại đi."

Tôi nói tiếp:

"Hãy để chị giúp đỡ em."

Không có tiếng đáp lại. Chỉ còn những âm thanh vô nghĩa đôi lúc vang lên. Đôi tay run rẩy của cô bé nắm chặt vạt áo choàng của tôi.

Không phải thế, không phải mà, nói dối, đừng thế mà.

Eliza thì thào mấy lời như vậy.

Chẳng mấy chốc, tiếng khóc than không còn nữa, cô bé bám chặt vào tôi, nước mắt liên tục rơi. Cho đến lúc những giọt nước mắt đó dừng lại, tôi sẽ không buông em ra.

"Xin mời."

"Nữ phù thủy, cảm ơn cô. Cô lại đang ăn bánh mì nữa đấy à."

"Đúng vậy, tôi thích mà. Nhưng mà hôm nay là bữa cuối cùng rồi."

"........."

"Việc các vị yêu cầu tôi đã hoàn thành suôn sẻ. Ngày hôm nay tôi sẽ rời khỏi đây, và chắc sẽ không quay trở lại khu vực này nữa."

"Vậy sao..."

"Vẫn là những khuôn mặt thất vọng như mọi khi nhỉ."

"Không phải tôi đã nói rồi sao. Nguyện vọng của chúng tôi không phải là xua đuổi cô bé. Thế nhưng đấy là cách duy nhất."

"Dù thế nào đi nữa thì việc các vị đẩy cô bé đi giữa chừng cũng không thể thay đổi được. Vậy giờ chúng ta bàn tới tiền thù lao của tôi thôi."

"À, à vâng. Đúng rồi. Ừm."

"Tôi không cần tiền thù lao nữa, đổi lại, ông có thể chuyển chúng đến nhà của cô bé không?"

"Sao cơ?"

"Tôi không nói lần thứ hai đâu."

"À không, nhưng mà..."

"Tóm lại là tôi không cần nhận tiền thù lao. Chỉ vậy thôi."

"Nữ phù thủy này, tình trạng của cô bé bây giờ thế nào? Cô bé đã tốt hơn chưa?"

"Ừm, làm thế nào bây giờ nhỉ. Tôi chẳng biết nói sao cả."

"Vậy ư..."

"Đúng thế. Tôi đi đây."

"Cô đi đường cẩn thận nhé."

"À đúng rồi, tôi quên mất không nói một chuyện."

"Là gì vậy?"

"Nếu cô bé có quay lại đây thì lúc đó mong ông đừng mang cái vẻ mặt này ra gặp nhé?"

Tôi đã sống cùng cô bé Eliza trong một thời gian dài.

Giữa khung cảnh tuyết phủ dày đặc, trong những ngày nắng, cô bé đi săn, rồi chúng tôi cùng nấu ăn. Chuỗi hoạt động đó cứ lặp đi lặp lại.

Chúng tôi đã trải qua những tháng ngày dễ chịu như thế.

Eliza đã có thể tự nhớ được hết những kiến thức về săn bắt. Bỗng một ngày, cô bé nói:

"Con đã trưởng thành rồi."

Em đang đứng trước nấm mộ của ba người trong gia đình, nói điều đó.

"Vậy là chị bị sa thải rồi phải không?"

"Không thể nói là sa thải được. Nhưng mà em thực sự cảm ơn chị vì mọi chuyện từ trước đến giờ, chị Elaina ạ."

"Không cần cảm ơn chị. Chị chỉ làm việc tốt nhất có thể thôi."

"Từ giờ chị định thế nào?"

"Chị sẽ quay trở lại với việc du ngoạn đây đó."

"Tự dưng em thấy buồn quá."

"Thế hả."

"Nếu có thể, chị hãy mang em theo, đi du ngoạn cùng chị."

"A chuyện đó thì có hơi khó..."

"Sao chị có thể thật thà một cách quá đáng vậy nhỉ, chị Elaina."

"Thế còn Eliza, từ giờ em định sẽ thế nào?"

Nghe tôi nói, cô bé cầm lấy chiếc khăn quàng, ngẩng đầu nhìn lên. Khí trời đã hoàn toàn chuyển lạnh, hơi thở phun ra tạo thành một làn khói trắng bay lên, rồi biến mất trong không khí.

Vầng thái dương trên bầu trời tỏa ra một chút ánh nắng ấm áp, nhưng vẫn chưa đủ để át đi cái lạnh tái tê của những cơn gió.

"Theo chị thấy, nếu được thì em thử quay lại đất nước đó xem sao."

Nghe tôi nói vậy, Eliza hướng mặt về phía tôi.

"Nơi đó sẽ gợi lại những ký ức không tốt đẹp gì đúng không?"

"Đúng vậy. Nhưng em nghĩ từ giờ trở đi em có thể tạo ra những ký ức mới. Hơn nữa em đã làm một số việc không phải với những người dân ở đó, em muốn xin lỗi họ một lần."

"........."

"Nhưng bây giờ em vẫn chưa đủ quyết tâm để làm việc đó đâu, em chỉ mong muốn thế thôi."

"Ừ, ra là vậy."

Đồng tình với ý kiến của cô bé, tôi gật đầu.

"Dù làm gì thì em cũng sẽ quyết định làm bằng cả trái tim mình. Em cũng muốn chào tạm biệt mọi người hẳn hoi tử tế nữa. Nhưng ít nhất cho đến khi tuyết tan, em vẫn sẽ ở lại nơi này."

Đúng lúc ấy, trong khu rừng phía sau chúng tôi có tiếng động xào xạc vang lên.

Cả hai quay người lại, thấy lớp tuyết dày chất trên những cành cây run rẩy rơi xuống mặt đất. Trên mặt đất phủ trắng xóa, một vài điểm xanh đã quay trở lại. Chẳng bao lâu nữa chắc sẽ không còn có thể trông thấy tuyết.

"Xem ra vẫn còn lâu mới chuyển mùa."

Cô bé chậm rãi lắc đầu phản đối lời tôi nói, mỉm cười:

"Cũng chẳng lâu nữa đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln