Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Những người tiên phong trong việc ăn diện



Một cô gái cưỡi chổi lướt qua trời thu hoang vắng, bên dưới là một khoảng rộng mênh mông những cây bông san sát, bồng bềnh bồng bềnh đung đưa.

"Ối."

Nguy hiểm quá nguy hiểm quá. Suýt thì làm hỏng mất ruộng bông nên cô gái cưỡi chổi bay chậm lại một chút.

Cô gái mang mái tóc màu tro đặc trưng hơn bất cứ thứ gì khác ấy chính là một phù thủy, cũng là một lữ khách.

Cô khoác trên mình chiếc áo choàng màu đen cùng một chiếc mũ tam giác nhọn đỉnh, thêm chiếc huy hiệu hình ngôi sao gắn trên ngực áo đại biểu cho một phù thủy. Lúc nào cũng vậy, cô luôn ung dung tự tại bay đi trên cây chổi của mình.

Cô gái đang tận hưởng sự tự do một cách xa xỉ đó rốt cuộc là ai vậy nhỉ.

Đó, chính là tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, hướng đến đất nước nho nhỏ nằm phía bên kia ruộng bông.

Trong bầu không khí còn vương lại chút dư vị của mùa hè, tôi có thể cảm nhận được những dải xanh mềm mại, mịn màng đung đưa mỗi khi nhìn xuống phía dưới.

Wow, quả là một đất nước kỳ lạ.

Sau khi tới đất nước đó, phải đi một lúc lâu tôi mới thấy được vẻ quý phái ở đó.

Cả bên trái lẫn bên phải tôi đều là các hoàng tử và công chúa.

Quanh tôi chỉ toàn những người có vẻ vô cùng giàu có.

Những nàng công chúa trau chuốt trong bộ váy lộng lẫy cùng những chàng hoàng tử trưng diện trên mình những bộ quân phục xa xỉ đi qua đi lại trên phố.

Không hiểu tại sao như vậy nhỉ.

"Anh ơi, cho tôi hỏi với."

Tôi túm lấy một hoàng tử tình cờ đi ngang qua, và hỏi.

"Tôi là lữ khách từ nơi khác đến. Anh có thể dành cho tôi chút thời gian không?"

"Hử? À, tôi á?"

Quả là một chàng trai nhút nhát. Anh ta bối rối đứng lại.

"Đúng rồi. Chính là anh đó. Cho tôi hỏi bây giờ đất nước này đang có lễ hội hóa trang hay gì đó à?"

"Không phải, nhưng sao thế?"

"Thế thì tại sao ai cũng ăn mặc như người hoàng tộc vậy?"

"Ăn mặc giống người trong hoàng tộc sao... Tôi thấy bình thường mà."

"Ồ tôi hiểu rồi."

Hóa ra trang phục lộng lẫy, tráng lệ như vậy là bình thường ở nơi đây.

Có lẽ tôi nên hỏi thêm ý kiến của những người khác nữa.

Tôi khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện.

"Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh nhiều. Tạm biệt nhé."

"Không có gì."

Chàng trai ăn mặc như một hoàng tử có vẻ vẫn chưa hiểu rõ câu chuyện lắm, từ từ rời đi.

Tôi đi vào tận trung tâm thành phố để xem thử nhưng đâu đâu cũng mang phong thái hoàng tộc như vậy.

Những nàng công chúa đang đi mua sắm, hay những nhóm công chúa, hoàng tử đang ngồi uống trà. Hoàng tử, rồi công chúa, rồi hoàng tử, rồi lại công chúa. Ôi chao mắt tôi muốn xoay mòng luôn.

Chẳng có đến một nơi cho đôi mắt tôi được nghỉ ngơi, kể cả khi nhìn lên trên tôi cũng thấy những bảng hiệu, bảng quảng cáo to tướng vẽ hình các bộ trang phục hoàng tộc, treo quanh một công trình kiến trúc trông giống như nhà thờ lớn.

Bầu không khí của đất nước này khá là yên ắng, thế nhưng những người sống ở đây lại mang đến cảm giác cực kỳ rực rỡ, chói lóa. Tôi nghĩ giá như có chiếc kính đen đeo vào cho mắt được dịu lại thì tốt quá. Không ai nghĩ tới việc làm một món đồ như vậy sao.

Sau khi nhìn lên các biển quảng cáo thì tôi đã rút ra được một kết luận khái quát về đất nước này.

"Xin lỗi. Cho hỏi?"

"Vâng, sao thế?"

Lần này tôi hỏi một người trông như công chúa đang đi qua.

"Tôi là lữ khách từ nơi khác đến. Cho hỏi ở đất nước này có phải đang thịnh hành loại trang phục như vậy không?"

Cô gái mang biểu cảm ngờ vực, trả lời:

"Hử? À đúng vậy. Hiện nó đang thịnh hành lắm."

"Tôi hiểu rồi!"

Vậy nên mọi người mới mặc cùng một loại trang phục giống nhau.

Cuối cùng tôi cũng hiểu được tình hình. Cô gái có vẻ cũng đã hiểu ra vấn đề, gật đầu với tôi:

"Bạn là người từ nơi khác đến nên bạn cảm thấy bộ dáng của chúng tôi kỳ lạ đúng không? Ha ha."

Không rõ cô ấy hiểu thành thế nào mà chẳng hiểu sao nụ cười ấy trông cứ như đang xem thường tôi vậy.

"Bộ trông tôi lạ lắm sao?"

"Cũng hơi lạ."

"Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy áo choàng à?"

Cô gái lắc đầu.

"Không phải. Nhưng mà phù thủy ở đất nước của chúng tôi không mặc áo choàng, nên bạn mặc như vậy đúng là hơi kỳ lạ."

"Không mặc áo choàng sao?"

"Đúng vậy. Họ cũng mặc các loại trang phục đang thịnh hành."

Thế thì đâu có giống phù thủy.

Nhưng mà họ vẫn đội mũ phù thủy. Từ đó có thể phân biệt ai là phù thủy.

Mặc như vậy thật chẳng phù hợp tẹo nào.

Thế nhưng khi tôi nhìn thử, đúng là có những người đội mũ phù thủy xen lẫn giữa các công chúa và hoàng tử.

Bộ dáng những phù thủy đó thực sự chẳng đẹp đẽ gì. Quả là cực kỳ cực kỳ không phù hợp ấy.

"Họ mặc như vậy để hợp với trào lưu sao..."

"Đúng vậy. Bởi vì họ không muốn mặc những bộ đồ cũ kỹ lỗi thời. Kết hợp mặc như vậy trông rất hòa hợp mà?"

"Trông chói lóa quá."

"Đó, đúng chưa?"

Tôi đâu khen ngợi gì, nhưng mà cô gái ra chiều rất hài lòng.

"Nhưng này, tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?"

Cô gái gật mạnh đầu. Không hiểu sao trông cô ta có vẻ phấn chấn hẳn lên, có chút hơi quá đà.

"Trào lưu thời trang của đất nước này từ đâu ra vậy?"

"Tôi cũng không rõ nữa. Chỉ cần được mọi người chú ý là sẽ thành trang phục thịnh hành thôi."

"Ồ."

Tức là chỉ cần được ưa chuộng là được. Tôi hiểu rồi, hiểu rồi.

"Cảm ơn cô. Tôi đã học hỏi được rất nhiều."

"Không có gì. À, nếu bạn có hứng thú với những trang phục đang thịnh hành nhất gần đây thì có thể ghé qua cửa hàng đằng kia."

Nói xong, cô gái còn tận tình chỉ cho tôi chỗ mình nên đến tiếp theo.

Từ chỗ chúng tôi đang đứng, chỉ cần băng qua con phố lớn là tới. Xung quanh treo rất nhiều biển quảng cáo. Đó là một cửa hàng quần áo rộng lớn đến mức có thể khiến người ta nhầm lẫn nó với giáo đường.

"Xin chào quý khách. Cho hỏi quý khách có phải lữ khách từ nơi khác đến không?"

Tôi vừa bước vào cửa hàng thì một cô gái mặc bộ đồ tây giản dị bước ra. Đây hẳn là nhân viên cửa hàng. Tôi phớt lờ chuyện cô ta quy kết tôi là lữ khách chỉ với một cái liếc mắt.

"Xin chào. Tôi nghe nói ở đây bán trang phục đang thịnh hành nhất của đất nước này."

"Đúng rồi đó! Quý khách đến đây tìm hiểu về trang phục đang thịnh hành ở đất nước khác phải không? Nếu vậy để tôi giới thiệu sản phẩm cho quý khách."

Sau khi xác định được tôi là người từ nơi khác đến, ánh mắt người nhân viên như phát sáng, bắt đầu hết lời giải thích. Chói mắt quá, chói quá đi mất.

Thế mà ở cửa hàng này không bày bán chiếc kính đen nào cho tầm nhìn tối đi à. Không có luôn. Ra vậy.

"Ôi, vị du khách này trông tuyệt quá."

Tôi đang nghe giới thiệu trong cửa hàng thì từ sâu bên trong, một bà cụ lưng còng vặn vẹo cái eo, tay chống gậy, bước ra.

"Ôi, bà chủ", người nhân viên cất tiếng.

Bà cụ được gọi là bà chủ chống gậy bước tới trước i mặt chúng tôi rồi hỏi:

"Quý khách đang tìm kiếm trang phục của đất nước chúng tôi sao?"

Tôi lắc đầu.

"Không phải. Tôi chỉ hiếu kỳ thôi."

"Thế à. Vậy chắc quý khách cũng để ý... Đất nước này bao giờ cũng đi tiên phong về trang phục."

"Quả thực vậy."

"Thế nhưng với vai trò là một du khách, quý khách thấy trang phục của đất nước chúng tôi thế nào? Chúng tôi còn sản xuất dư ra để xuất hàng cho các nước khác nữa đây."

"Chân thành mà nói tôi cảm thấy thật tuyệt. Một lượng lớn trang phục như vậy, nếu không có nguyên liệu và tay nghề tương ứng thì chẳng thể làm nổi."

"Quý khách nghĩ vậy sao?"

"Đúng vậy."

Để toàn bộ người dân mua được trang phục như của hoàng gia một cách dễ dàng, cần phải có một lượng lớn nguyên liệu tốt và tay nghề may vá. Chỉ cần nhìn qua tình hình đất nước này liền có thể hiểu được điều ấy. Ngoài ra còn cần sự ổn định cùng thời gian và nguồn lực dư dả, bên cạnh đó là sự phát triển về lĩnh vực may vá trang phục nữa.

Đối với những thương nhân từ nơi khác đến, hẳn nơi đây giống như là một chiếc hộp đựng toàn đá quý vậy.

"Mà quý khách từ nơi nào tới?"

"Một nơi rất xa."

"Quý khách đã đi du ngoạn được nhiều chưa?"

"Tôi cũng đi được kha khá."

"Ha ha, vậy à, vậy à."

Bà cụ nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt nồng hậu rồi thản nhiên nói:

"Chắc hẳn quý khách đã đi qua nhiều đất nước và nhìn thấy rất nhiều loại trang phục rồi nhỉ."

Tôi có một dự cảm không lành cho lắm.

"Không hẳn. Tôi không đi du hành để tìm hiểu sự khác nhau của trang phục các nước nên cũng chẳng nhớ cụ thể được đâu."

Trong lúc bà cụ không chú ý, tôi bước lùi về phía sau.

Nhưng lại lập tức đụng phải người nhân viên cửa hàng từ phía sau, hai vai tôi liền bị nắm lấy. Bị bắt lại mất rồi.

"Quý khách không cần kể lại chi tiết cũng được. Quý khách đã tận mắt ngắm nhìn các loại trang phục trên thế giới rồi phải không? Thật đáng ghen tị."

Tình hình có vẻ đáng ngờ.

Đường lui của tôi đã bị chặn đứng, trong khi trước mặt tôi, thân thể già cỗi của bà chủ cứ nhích tới gần từng chút một, dần dần lấp đầy khoảng cách. Đáng sợ quá đi mất.

"Có thể kể cho tôi nghe một chút về những nơi quý khách đã đi qua được không?"

Bà cụ vừa chuyển động khuôn mặt nhăn nheo, vừa cười, nói.

Sau đó bà dẫn tôi đi sâu vào bên trong, nơi các sản phẩm thử nghiệm đang được bày lẫn lộn.

"Hừm. Thiết kế của trang phục đó đại khái trông giống thế này phải không?"

"Ừm, đúng vậy. Đại khái thế."

"Tôi hiểu rồi. Ra vậy. Còn trang phục của vùng phương Đông... à, đây rồi, đây rồi. Nó giống như vậy chứ gì?"

"Đúng thế. Trang phục đó được gọi là 'Kimono'."

"Loại trang phục này sử dụng chất liệu thật là tốt... Xúc cảm mê người, đường chỉ may cũng rất khó bắt chước. Quý khách có biết họ làm ra loại trang phục này bằng cách nào không?"

"Tôi cũng không rõ."

"À thế còn nước láng giềng của chúng tôi thì sao?"

"Tôi tới đó rồi."

"Trang phục đang thịnh hành ở đó trông như thế nào? Liệu quý khách có thể miêu tả cho chúng tôi những gì mình còn nhớ chăng?"

"Xin lỗi, nhưng tôi cũng không rõ. Họ chẳng có mốt gì thịnh hành cả, mọi người chỉ mặc những trang phục cực kỳ bình thường thôi."

"Ôi, quý khách đang nói đến chuyện kỳ lạ gì vậy? Trên đời làm gì có loại trang phục nào cực kỳ bình thường chứ. Trong thế giới trang phục chẳng cái gì được gọi là bình thường hết. Những trang phục hiện nay đều là thứ phản ánh cá tính của người mặc."

"Đó là điểm đặc biệt của riêng đất nước này mà thôi..."

"Nghĩa là?"

"Tức là người dân của đất nước này đều có cá tính."

"Là sao cơ?"

"Xin lỗi nhưng không có gì quan trọng đâu."

"Vậy trong những mẫu thử chúng tôi đang có ở đây, quý khách nghĩ cái nào đẹp nhất?"

"Bộ ở giữa trông được nhất."

"Ở giữa là trang phục tôi đang mặc?"

"À, bà đang nói về trang phục đang cầm trên tay phải không. Tôi thấy bên phải đẹp hơn"

"Vậy sao. Thế thì tiếp theo là..."

Cuộc nói chuyện tưởng như kéo dài mãi không dứt.

Thường thì những thứ tôi không mấy để ý sẽ bị chôn sâu trong ký ức, bị cưỡng ép nhớ lại bằng được là chuyện vô cùng mệt mỏi. Cảm giác như đầu tôi sắp vỡ vụn ra ấy.

Rốt cuộc những chuyện cần nói cũng đã hết, một ngày dài cũng trôi qua.

Tôi đang nghĩ có lẽ nên đi tới đất nước tiếp theo. Vừa nghĩ tôi vừa ngửa mặt nhìn lên bầu trời lúc bình minh. Tính đến hôm nay, tôi đã ở lại đất nước này năm ngày.

Tôi đánh răng rửa mặt, ăn bữa sáng rồi hoàn tất việc sửa soạn đồ.

Tôi bước xuống quầy lễ tân nhà trọ để trả lại chìa khóa. Ngay trước khi tôi bước ra ngoài, bà cụ bán hàng nói với tôi:

"Ôi quý khách có bộ đồ đẹp quá. Đúng là một lữ khách có khác."

Bà ấy nói chuyện gì lạ lùng vậy?

Ngày hôm qua, khi bước xuống đường, tôi vẫn bị cười nhạo bởi bộ dạng quá khác biệt.

Những nghi vấn của tôi đã được giải đáp ngay khi vừa bước chân ra phố.

Tôi quay trở lại con phố mình đã tới ngày hôm qua. Từ nhà trọ cho đến dọc con đường lớn, tại tất cả các cửa hàng tôi đi qua, xen giữa mấy người mặc những bộ đồ hoàng tộc chính là những người như tôi.

"Mấy người như tôi" đây chính là những người ăn mặc giống hệt tôi ấy.

Ngước nhìn lên trên, các bảng quảng cáo và bản thông báo cũng đã thay đổi một cách thần kỳ.

Cùng với dòng chữ "Trào lưu tiếp theo chính là đây!" là hình ảnh cô gái mặc áo choàng giống hệt tôi.

"Người lữ khách này đã dẫn trước cả trào lưu mới của chúng ta. Hừ."

Không hiểu sao lại có mấy cô gái tỏ vẻ giận dữ với tôi.

Những chàng trai thì vừa hăng hái ngắm nhìn bảng quảng cáo vừa thốt lên "Dễ thương quá!"

"Phải nói là bộ đồ này có khả năng ứng dụng ưu việt hơn nhiều nhỉ..." Những người bước ra từ các cửa hàng bàn tán.

"Cuối cùng cũng đã mua được bộ đồ mới tung ra thị trường rồi!" Nhiều người bước ra từ cửa hàng với chiếc áo choàng khoác trên mình, vừa đi vừa tán chuyện.

Và còn nhiều nhiều thứ khác nữa.

Tôi thấy sung sướng vì khung cảnh gây lóa mắt lúc này đã giảm bớt, thế nhưng mọi người đều mặc quần áo giống mình thì có hơi... Lại muốn che mắt nữa rồi.

Rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra nữa vậy.

Tôi thật sự không hiểu nổi.

"Ô hô hô."

Nếu chú ý thêm một chút thì sẽ thấy bà cụ, ngọn nguồn của mọi vấn đề đang đứng bên cạnh tôi. Đôi mắt dịu dàng ngắm nhìn cửa hàng quần áo đang trong đà gặt hái thành công lớn.

"Ôi xin chào. Cửa hàng làm ăn tốt chứ?"

"Tốt lắm tốt lắm. Chúng tôi tất bật làm việc suốt mấy ngày liền đó, có khi phải đến gần sáng mới được nghỉ ngơi ấy."

"Ồ, bà đã vất vả nhiều."

Nói lời chào hỏi đến đây là đủ. Tôi sẽ vào vấn đề chính luôn.

"Vậy, tại sao thế?"

"Tại sao cái gì?"

"Trào lưu trang phục tiếp theo ấy. Rõ ràng là trang phục của tôi mà."

"Chỉ là tưởng tượng thôi, chỉ là tưởng tượng thôi."

Bà cụ lảng tránh nói vào vấn đề chính.

"Thì có một nửa cũng là ngẫu nhiên giống nhau, còn một nửa đã được thay đổi. Từ đầu tôi đã nghĩ sẽ lựa chọn trang phục tương tự như thế, có điều, khi nhìn thấy quý khách thì mới nhận ra không ngờ nó lại đẹp như vậy. Nên tôi mới thiết kế hơi hơi giống đôi chút."

"Vậy tôi có thể thu phí sử dụng thiết kế trang phục của tôi không?"

"Trong trường hợp quý khách có thể chứng minh được mình là người đã tạo ra trang phục này... Nhưng lại tự ý quảng bá rộng rãi thì tôi cũng có lỗi. Vậy nên thay lời xin lỗi, mong quý khách nhận thứ này."

Nói rồi bà cụ búng tay lấy ra thứ gì đó màu vàng. Bề mặt phẳng được ánh sáng chiếu vào lấp lánh lấp lánh, ôm trọn trong lòng bàn tay tôi.

Đó là những đồng tiền.

"Nói đúng ra thì được ghi tên trên biển quảng cáo sẽ vinh dự hơn."

"Đúng vậy phải không?"

Tôi vừa trịnh trọng cất những đồng tiền trên tay vào ví, vừa gật đầu.

"Nhưng mà để tạo ra được ngần ấy quần áo cũng phải mất đến mấy ngày ấy nhỉ."

"May là vẫn trong khả năng của các phù thủy ờ đất nước chúng tôi."

"Thì ra là vậy."

Dùng phép thuật để biến ra những bộ trang phục y hệt tranh vẽ, vậy thì có vẻ cũng đơn giản.

Những phù thủy làm ra đống quần áo này hẳn bây giờ cũng đang ăn mặc giống hệt tôi nhỉ... Sao tôi cứ có cảm giác kinh dị thế nào ấy.

"Nhưng cũng kỳ lạ thật."

Bà cụ vừa ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt xung quanh cửa hàng vừa nói.

Đằng sau ánh mắt dịu dàng dường như ẩn chứa chút gì đó luyến tiếc.

"Tôi luôn mong ước khiến cho đất nước này trở thành quốc gia đi đầu về thời trang, ấy vậy mà mỗi lần tung ra thị trường mẫu trang phục mới, tôi lại có cảm giác như đang bị kìm hãm. Đất nước chúng tôi luôn là nơi cập nhật xu thế thời trang nhanh nhất, nhưng dường như đó lại là trang phục lỗi thời hơn bất cứ nơi nào khác."

"........"

"Chắc là có sai sót ở đâu đó, nhưng làm thế nào chúng ta có thể biết hết được tất cả mọi vấn đề chứ."

Mấy thứ như trang phục, chỉ cần là mình thích mặc thứ gì liền có thể mặc thứ đó, thế là được. Với cá nhân tôi, tôi thấy hài lòng với quần áo cũ mẹ tôi để lại, vậy nên sẽ chỉ mặc đi mặc lại những thứ đó thôi.

Nếu theo cách nói của bà cụ thì trang phục là thứ thể hiện tính cách mỗi người. Dù có bị những người xung quanh chỉ trỏ hay cười nhạo, chỉ cần ngươi đó được là chính mình thì cũng không sao cả.

Điều bà cụ muốn nói có lẽ là những lời ấy.

Cũng chính vì vậy mà khi thấy người dân của đất nước này thay đổi trang phục theo trào lưu, bà cụ mới cảm thấy lo lắng, bất an.

Nói tóm lại thứ được gọi là cá tính mà chỉ thống nhất về một gu thì cũng như nhau cả, chẳng cần phải phí công vô ích nhiều chuyện làm gì.

"Quý khách có nghĩ tôi nên thay đổi cách làm việc không?"

"Theo bà thì văn hóa về trang phục của đất nước với cá tính của người dân, cái gì quan trọng hơn?"

"Đương nhiên là văn hóa rồi."

"Thế thì chẳng cần phải thay đổi gì hết."

"Cô nói phải."

Bà cụ nhìn tôi rồi cười khúc khích.

Trào lưu mới ở nơi này không biết sẽ duy trì trong bao lâu. Thật đáng tiếc, nhưng đến khi trào lưu tiếp tục thay đổi thì tôi đã không còn ở đây nữa.

Nhưng thay vào đó, nhất định một người lữ khách khác sẽ lại khiến trào lưu của đất nước này thay đổi, và cứ thế, hết trào lưu này đến trào lưu khác.

Không cần chờ đợi, cũng chẳng cần thay đổi phương pháp cũ, văn hóa của đất nước vẫn cứ trường tồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln