Chương 4: Thông tin chỉ điểm
Ủa... tôi gặp chàng trai đó ở đâu, vào lúc nào nhỉ.
Mơ hồ quá. Chẳng rõ ràng gì hết.
Không rõ là ở nơi nào nữa, có lẽ tôi và anh ta đã tình cờ gặp nhau. Mà không, tôi và anh ta không thể nói chuyện với nhau được, có lẽ là chỉ đi lướt qua nhau thôi.
Địa điểm gặp gỡ chắc chắn là ở một con đường kết nối giữa hai đất nước nào đó. Tôi cũng không nhớ cụ thể chỗ nào, nhưng chắc chắn là ở trên đường đi.
A, nhưng tôi đoán có lẽ sau khi tôi bước qua cánh cổng vào đất nước này, trong lúc đang đi dọc theo con đường nối từ cổng vào, tôi đã đi lướt qua anh ta.
Nếu thử suy nghĩ thật kĩ thì chắc hẳn là lúc tôi đi trên con đường ấy.
Về thời gian, à, có lẽ là buổi chiều tối. À không, ban ngày chứ nhỉ...? A, có lẽ là ban ngày.
Tôi đến đất nước này từ buổi trưa ngày hôm nay. Mà chàng trai đi lướt qua lúc tôi đang trên đường tiến vào trung tâm đất nước, vậy nên hẳn phải là ban ngày.
Đúng không nhỉ? Lập luận như vậy được không? Ừm, mà thế nào cũng được. À, ra là như vậy...
Chắc chắn là vậy rồi. Đúng là người thanh niên đó đã đi lướt qua tôi trên đường. Lúc đó anh ta đang muốn xác nhận chuyện gì ấy. Có lẽ chính lúc đó anh ta đã đến hỏi chuyện tôi.
Tôi đã định dành nhiều ngày thảnh thơi ngắm nhìn phong cảnh ở đất nước này, ấy vậy mà...
Tôi đoan chắc là đã thấy chàng thanh niên trong lời miêu tả của bọn họ đi về khu vực kia. Đó cũng là một đất nước bình thường không có gì hiếm lạ cả.
Đôi lúc những đất nước bình thường cũng tốt. Cảm giác không quá trau chuốt cầu kỳ cũng rất đẹp. Tôi vẫn có cảm giác nơi đó là một đất nước cực kỳ bình thường.
Nhưng mà vậy thì không phải là đất nước này đâu nhỉ?
Hử? Khuôn mặt đó là sao chứ?
Hừm, tôi hiểu rồi.
Lại là một lời nói đùa nữa.
Nếu có một chàng trai mang bộ dáng độc đáo như vậy thì đất nước này đâu còn là một đất nước bình thường nữa, không phải sao. Nhất định là một đất nước chứa những bí mật bất ngờ ngoài dự kiến khiến cho trái tim phải loạn nhịp.
Ủa?
A, nếu nói vậy thì mấy người đó cũng có ngoại hình bình thường thôi. Tại sao vậy?
Chỉ có mình chàng trai đó là khác thường sao? A, ra là vậy ư...
Binh sĩ đứng trước mặt tôi trưng ra vẻ mặt khó chịu rồi nói:
"Tôi muốn xác nhận lại lần nữa... cô đã gặp người thanh niên nào mang những nét đặc trưng này chưa? Ở con đường bên ngoài đất nước này ấy."
Nói rồi anh ta chìa cho tôi xem một bức tranh. Trên đó vẽ đầy đủ chi tiết bộ dáng kỳ lạ của người thanh niên đã đi lướt qua tôi. Diện mạo đó quả thực kỳ lạ đến mức khiến người khác muốn bật cười. Cái bộ dáng này là sao chứ. Ôi thật là.
Không hiểu người nào lại dám đi ra đường với vẻ bề ngoài như vậy. Nếu là tôi thì chắc tôi sẽ tự tử vì bị nhấn chìm trong sự sỉ nhục mất thôi, nỗi ô nhục sẽ theo tôi mãi mãi.
Nhưng phần quan trọng nhất là khuôn mặt lại bị bôi đen nên chẳng thể nhìn ra được gì.
Săm soi cách mấy cũng chẳng thể nhìn thấu qua lớp mực đen, nên kết cục là tôi chẳng có ấn tượng gì về khuôn mặt người đó cả.
Vị binh sĩ nhìn qua nhìn lại giữa mặt tôi và tờ giấy rồi nói:
"Cô không có ấn tượng gì về khuôn mặt của người này sao?"
"Không có, hoàn toàn không. Rốt cuộc anh ta có vấn đề gì vậy?"
"Hắn là kẻ trộm. Hắn chuyên đi lục lọi két sắt của những người giàu có trong vùng để trộm tiền."
"Và ăn mặc như thế này á?"
"Phải."
"Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài..."
"Đúng vậy đó."
Vị binh sĩ vừa thở dài vừa gấp mảnh giấy lại làm bốn rồi nhét vào trong túi. Có vẻ như thủ tục điều tra thông tin đã hoàn tất. Vị binh sĩ cung kính hành lễ với tôi:
"Cảm ơn cô."
Tôi cũng bắt chước điệu bộ của anh ta rồi nói:
"Không có gì. Đây cũng là chuyện thường phải làm thôi. Nhưng mà, có thể cho tôi biết thêm chi tiết câu chuyện không?"
Vị binh sĩ lại quay về với biểu cảm đau khổ rồi trả lời một cách mơ hồ:
"Ôi phải nói thế nào nhỉ. Nếu như biết được hành tung của hung thủ thì chuyện này đã có tiến triển rồi, nhưng mà..."
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Vị binh sĩ thôi hành lễ, nói:
"Chúng tôi đang thu thập thông tin chỉ điểm, nhưng đáng tiếc là không một ai nhớ được mặt của hung thủ cả."
À, ra là vậy.
Vậy, tóm lại là... tất cả mọi người đều mải để ý đến vẻ bề ngoài của hung thủ nên chẳng ai nhớ mặt anh ta hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro