Chương 2: Cách sử dụng vũ khí hoà bình
"Ô, tức là... các vị đang muốn có những ngọn giáo và những tấm khiên mạnh mẽ nhất...?"
"Đúng vậy! Nếu không thì chúng tôi sẽ bị đám đông ở ngôi làng phía Đông đánh chết mất."
Trước mặt tôi là một nhóm đàn ông quê mùa đang quỳ dưới đất, ánh mắt quyết tắm ngẩng lên nhìn tôi.
Ngay bên cạnh họ là một cây thương tồi tàn như thể một con dao găm gắn tạm lên chiếc gậy gỗ. Cùng với nó là một chiếc nắp vung mỏng manh đến nỗi dường như còn chẳng chịu nổi sức nóng của thức ăn, bên trên còn chồng chất một đống tạp nham rác rưởi.
Họ muốn biến những thứ này thành vũ khí mạnh mẽ nhất sao?
"Ôi, xem ra có vẻ khó khăn đây..."
"Xin cô hãy giúp chúng tôi với! Những người ở ngôi làng phía Đông bên kia đã nhờ phù thủy giúp đỡ để vũ khí của họ trở nên mạnh mẽ nhất rồi! Cứ thế này thì chúng tôi sẽ bị họ đánh bại mất."
Tôi không hiểu rõ tình hình lắm, nhưng dường như mối quan hệ giữa ngôi làng phía Tây này với ngôi làng phía Đông bên cạnh đang rất xấu vì một lí do nào đó. Nên có vẻ họ đều nảy ra suy nghĩ: "Ồ, vậy thì cứ giải quyết mọi chuyện bằng vũ lực là được mà?"
Thế nhưng, nhìn vào đống vũ khí kia thì xem chừng chúng chẳng giúp gì được mấy, và vì không có cách nào khác nên họ mới nghĩ đến biện pháp nhờ một phù thủy giúp họ nâng cao khả năng chiến đấu.
Và tôi lại bất hạnh chạm trán họ vào đúng lúc ấy.
Câu chuyện là thế đó.
"Ừm... nếu chỉ muốn khiến vũ khí trở nên mạnh hơn thì cũng không hẳn là không thể..."
"Không chỉ mạnh hơn. Chúng tôi muốn có vũ khí mạnh nhất!"
Thể hiện sự tán đồng với lời nói của người thủ lĩnh, vài chục người đang vây xung quanh tôi phì phò thở và gật đầu mãnh liệt. Ôi thật là, toàn mùi mồ hôi!
"Muốn vũ khí mạnh nhất cũng đơn giản thôi. Nhưng có một vấn đề."
"Là gì vậy?"
"Chi phí, các vị trả nổi tiền công cho tôi chứ? Tôi không ngại làm theo yêu cầu của các vị, có điều chi phí sẽ khá cao đó."
"Hình như người tới giúp ngôi làng phía bên kia đã chế tạo vũ khí cho họ mà chẳng lấy xu nào, nên chúng tôi cũng mong..."
"Vậy hãy xem như chúng ta chưa từng có cuộc nói chuyện này đi."
"........"
"Các vị thấy thế nào?"
"Vậy... cụ thể là sẽ tốn khoảng bao nhiêu?"
Tôi lặng lẽ giơ một ngón trỏ lên.
"Hóa ra là vậy! Một đồng vàng thì tốt rồi! Mức giá này là phải chăng rồi nhỉ!"
"Tôi đồng ý giúp các vị có vũ khí mạnh với mức giá một đồng vàng."
"Chỉ một đồng mà cô giúp biến hóa toàn bộ vũ khí thì quả là một mức giá vô cùng phải chăng!"
"Mỗi món một đồng."
"Vậy thì phải chăng ở chỗ nào..."
"Cho nên tôi mới bảo là sẽ đắt mà?"
Đếm sơ sơ đống rác trước mặt thì họ cần trả khoảng 80 đồng để biến tất cả thành vũ khí. Ôi, nhìn vào đống rác đó mà tôi dường như đang thấy được những đồng vàng lấp lánh ấy. Ha ha ha.
Cơ mà với cái làng chỉ có thể tự vũ trang ở mức độ này thì chắc hẳn tình hình kinh tế cũng chẳng khả quan lắm. Vẻ tuyệt vọng đang lan dần giữa những người đàn ông vây quanh tôi lúc này.
"Không thể giảm giá được sao cô phù thủy..."
"Thực tình, không thể rẻ hơn được nữa đâu."
"Đúng rồi, thế thì hãy cho chúng tôi trả tiền sau đi? Cô biến hóa vũ khí xong, chúng tôi sẽ cướp được tiền từ ngôi làng phía Đông và trả cho cô. Vậy được không?"
"Ôi, thật xin lỗi. Nhưng nếu muốn biến hóa vũ khí thì phiền các vị trả tiền luôn cho."
"Tại sao vậy?"
"Thế mới có động lực làm việc."
"Nhưng mà, chắc chắn là chúng tôi không đủ khả năng để trả tiền ngay lúc này..."
Người đàn ông trông có vẻ như là thủ lĩnh ngẩng đầu nói.
"Thế chúng tôi trả cô vật phẩm thay cho tiền được không?"
"Vậy còn xem đó là thứ gì nữa."
"Thật hả! Tốt quá rồi. Mau mang "Thứ Đó" đến đây!"
Những người khác, trông có vẻ như là nhóm tay sai, sảng khoái đáp lại rồi rời rạc lui đi.
Ngay sau đó, những vật gọi là "Thứ Đó" được mang đến.
Thứ họ đang mang tới trước mặt tôi là một lượng lớn các loại rau củ quả, nhiều đến mức một người không cách nào ôm hết. Với lượng rau củ này, mỗi ngày tôi chỉ cần ăn rau thôi cũng có thể sống được cả tháng.
"Đây là toàn bộ chỗ rau củ làng tôi thu hoạch được! Mong cô nhận cho!"
"Ôi trời, các vị giao cho nhiều rau vậy cũng khó cho tôi quá."
Tôi có thể nhìn thấy trong tương lai gần, chỗ rau củ này sẽ bị thiu thối khi chưa kịp ăn hết.
"Xin cô hãy nhận cho!"
"........."
Tôi thở dài, nói:
"Chúng ta hãy xem như chưa từng có cuộc nói chuyện này đi. Nếu chỉ có những thứ này và không nhận được xu nào, tôi sẽ chẳng biến hóa vũ khí cho các vị được đâu."
"Nữ phù thủy, xin chờ một chút."
Đúng lúc tôi đang dứt khoát từ chối thì có một giọngnói xen ngang, có vẻ như là vợ của vị thủ lĩnh. Vừa lạnh lùng lia mắt qua những người đàn ông đã mất hết hi vọng, chị ta vừa nói:
"Chúng tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt dành cho nữ phù thủy. Rất mong cô có thể nhận thay cho tiền phí lần này, có được không ạ?"
"Ồ."
"Từ lúc nào không biết... Quả đúng là vợ của tôi mà!" Vị thủ lĩnh đắc ý nói.
Người vợ tiếp nhận cái nhìn chằm chằm từ vị thủ lĩnh, mỉm cười nhìn tôi.
"Như vậy có được không, thưa nữ phù thủy?"
"Còn tùy thuộc xem đó là thứ gì nữa đây nhé." Tôi trả lời.
Ngay sau đó, người vợ dẫn tôi tiến về phía nhà chung của ngôi làng để kiểm tra một lượt. Nhìn bề ngoài, căn nhà trông rách bươm, xơ xác, khiến tôi lưỡng lự không muốn bước vào trong.
Thế nhưng người vợ quyết tâm không để tôi rời đi, gần như ép buộc mà đẩy tôi bước tới.
"Xin mời vào."
Phải miêu tả bên trong thế nào nhỉ.
Bên trong là cả một bàn tiệc thịnh soạn. Những loại rau củ và hoa quả đã thu hoạch được bày biện ngăn nắp trên bàn, khiến cho mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng. Có vẻ như họ vẫn chưa chuẩn bị xong, vẫn còn rất nhiều người vợ khác đang tất bật chạy qua chạy lại.
Để cho bên trong căn nhà tồi tàn này trông tốt hơn một chút, họ đã dùng rèm che khuất những bức tường. Có lẽ chiếc rèm này do những người vợ mang từ nhà họ đến rồi chắp nối lại nên từ cán rèm đến vải rèm đều vô cùng rời rạc. Nhìn thấy những nỗ lực này, tôi bắt đầu cảm thấy mủi lòng. Mà đây lại chính là nhược điểm của tôi.
Mấy chiếc nồi không có vung đậy nên nếu không nhanh tay thì những món ăn khó nhọc lắm mới làm xong sẽ bị nguội mất. Thà rằng lúc tôi đến thức ăn đều đã nguội rồi còn hơn. Tôi nên làm sao bây giờ.
Có lẽ cần phải nhanh chóng giải quyết tình hình thôi.
"Chúng ta mau biến hóa vũ khí đi thôi."
Sau khi quay trở lại chỗ những người đàn ông đang tập trung, tôi liền lập tức bắt tay vào việc.
Phớt lờ đám đàn ông đang nhảy cẫng lên vì sung sướng, tôi lấy đũa phép ra, phù phép lên đống vũ khí tồi tàn chất thành núi.
Kết quả hiện ra ngay lập tức. Lớp ánh sáng mỏng manh mà rực rỡ, lấp lánh bao quanh đống vũ khí, biến đổi hình dạng của chúng.
Ngay khi vầng ánh sáng biến mất, những món vũ khí hiện ra với hình dạng hoàn toàn mới.
"Đây... đây là... quá tuyệt vời, thưa nữ phù thủy!"
Những người đàn ông chìm trong cảm giác biết ơn trước những món vũ khí mới.
Cây giáo đơn điệu như lưỡi dao gắn trên cành cây đã biến đổi hoàn toàn, trở thành trường thương với lưỡi mác bóng loáng như băng. Còn nắp vung thì biến thành những chiếc khiên chắn trông dữ tợn, tàn bạo như có thể nghiền nát bất cứ kẻ thù nào.
Vậy đó. Núi rác giờ đã trở thành một núi của báu. Vậy nên họ có biết ơn cũng không có gì khó hiểu cả.
"Một khi cầm vũ khí lên thì các vị sẽ hiểu, nhưng tiện đây tôi cũng muốn nói thêm, những vũ khí này không chỉ có bề ngoài hào nhoáng thôi đâu, chúng thực sự rất mạnh. Thế nhưng vẫn có một điểm yếu..."
"Bây giờ chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta!"
Ôi trời ạ, mấy người này chẳng chịu nghe tôi nói nữa.
"Còn chuyện này..."
"Đi thôi! Phải đập cho lũ người bên làng phía Đông một trận ra trò! Theo tôi!"
Nói rồi nhóm người xông vào lấy vũ khí.
"Này các vị..."
"Mau cầm vũ khí lên! Đừng để lòng tốt của nữ phù thủy trở thành vô ích!"
Ngay sau đó, họ đã đi ra đến cổng.
"Nữ phù thủy! Cảm ơn lòng tốt của cô! Chúng tôi nhất định sẽ giành thắng lợi trở về!"
Nói xong, họ cúi chào tôi rồi chạy về hướng ngôi làng phía Đông.
Chỉ còn một mình tôi bị bỏ lại ở đó.
Thật là tiến triển ngoài dự kiến.
"Trời ạ..."
Khi sử dụng những lưỡi giáo và khiên chắn mạnh nhất thì tối thiểu họ cũng phải hành động thận trọng chứ.
Cứ thế này thì chắc họ sẽ sử dụng vũ khí sai cách mất. Tôi có nên đi theo ngăn họ lại không nhỉ.
Băn khoăn quá.
"Nữ phù thủy, bữa tiệc đã được sửa soạn xong xuôi."
"A, tôi tới ngay đây."
Còn mấy người đàn ông kia... mà thôi kệ đi.
Mặc kệ họ thì chắc mọi chuyện cũng sẽ diễn ra đúng như tôi dự đoán thôi.
"Nữ phù thủy, một lần nữa thực lòng cảm ơn ngài. Vậy là từ nay làng tôi có thể sống yên bình rồi."
"Không có gì, không có gì. Tôi cũng đâu có giúp được việc gì to tát."
Vừa xúc thức ăn vào đĩa, tôi vừa phe phẩy chiếc mũ. Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là sắp xếp lại đống vũ khí mà thôi. Chẳng đến mức khiến họ phải mang ơn.
"Nhân đây tôi cũng xin gửi đến nữ phù thủy một món quà cảm ơn."
Vừa nói, chị vợ của người thủ lĩnh vừa đưa cho tôi một cái bọc nhỏ.
"Cảm ơn."
"Tôi đã bỏ vào đó mười đồng vàng, là chi phí cho việc ngài đã làm."
Tôi nhìn lướt nhanh vào bên trong, quả thực có ánh sáng lấp lánh thấp thoáng của mười đồng tiền. Ha ha.
Sau đó tôi cũng hạ mũ xuống, cúi chào cảm ơn chị vợ.
"Rất cảm ơn chị."
"Người phải nói lời cảm ơn là chúng tôi đây mới phải. Từ giờ trở đi hai làng sẽ dần yên bình trở lại."
"Đúng vậy."
"Vậy, xin mời ngài dùng bữa."
"Vâng. Tôi cũng không có nhiều thời gian cho lắm."
Bởi vì có điều tôi muốn giải thích cho mấy người đàn ông kia trước rồi sau đó mới tới đây mà. Nhưng kệ đi, chẳng sao đâu.
Tôi cầm dao và dĩa lên, bắt đầu dùng bữa.
Phải một lúc rất lâu sau mấy người đàn ông mới quay trở về, đúng lúc tôi đã ăn no nê, vừa rời khỏi nhà chung và leo lên chổi.
Dáng vẻ của họ hoàn toàn trái ngược với lúc rời làng. Chẳng thấy ai cầm theo giáo mác và khiên tôi làm ra cả, thay vào đó lượng người lại tăng lên gần gấp đôi. Họ nhìn lên thấy tôi đang ngồi đung đưa chân trên chiếc chổi, liền đua nhau mắng chửi.
"Nữ phù thủy, thế này là thế nào??
"Cả mác cả khiên đều chỉ đánh một lần liền vỡ hỏng là sao!"
"Đồ xấu xa! Đồ lừa đảo!"
"Trả tiền lại đây!"
"Trả dao và nắp vung lại cho chúng tôi!"
"Cả khúc cây nữa!"
"Chuyện này là sao? Giải thích rõ ràng đi!"
Ôi lòng tốt của tôi!
"Tôi đã làm theo đúng nguyện vọng của các vị, phù phép chúng thành thành những thứ mạnh nhất rồi. Các vị còn chỗ nào không hài lòng?"
"Không phải chúng tôi không hài lòng! Đúng lúc chúng tôi đang định chiến đấu thì những người làng phía Đông cũng mang ra vũ khí tương tự!"
Tiếng của người thủ lĩnh ngôi làng từ dưới vọng lên. Thủ lĩnh của ngôi làng đối diện cũng nói vọng tới.
"Cô lừa chúng tôi sao, nữ phù thủy? Nhìn bề ngoài thì đẹp đẽ, mà sao lại dễ vỡ đến vậy. Chỉ cần giáo mác chạm vào khiên là trong khoảnh khắc tất cả liền vỡ tan tành!"
Chà, như vậy thì đúng là tệ quá.
"Những thứ mạnh mẽ thì đều mong manh mà? Giống như là đá quý ấy." Tôi đáp lại. "Hơn nữa giáo mác mạnh nhất và khiên chắn mạnh nhất va phải nhau thì cả hai đều vỡ vụn là điều hiển nhiên, không phải sao. Bởi vì tất cả đều là những vũ khí mạnh nhất."
Thủ lĩnh của ngôi làng bên này đáp lại lời bông đùa của tôi:
"Thế sao cô lại giữ bí mật chuyện chúng rất dễ vỡ!?"
"Không phải tại tôi. Do các vị vội vàng bỏ đi đó chứ!"
Ngay từ đầu tôi đã muốn giải thích về độ mỏng manh của vũ khí rồi mới để cho hai làng quyết chiến. Chính vì họ tự ý bỏ đi nên tôi mới phải nhanh chóng dùng bữa như đã hứa hẹn. Tôi còn làm thế nào khác được nữa đây?
"Vậy nữ phù thủy đã làm vũ khí cho mấy người bên làng phía Đông cũng chính là cô ư?"
"Ủa? Tôi vẫn chưa nói cho các vị biết sao?"
Đúng là mấy ngày trước, ở ngôi làng phía đối diện, chính là ngôi làng phía Đông, tôi cũng sử dụng chính phương pháp này để biến một đống rác thành những vũ khí mạnh nhất.
Chuyện là như vậy đó.
"Hiện tại tôi đã hoàn thành hết những việc được yêu cầu, cũng vừa vặn nhận xong quà cảm ơn từ các vị. Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi đi nhé."
Nói rồi tôi từ từ cưỡi chổi rời đi.
Bên dưới tôi, những lời phỉ báng, chửi rủa ngày càng nhiều, thậm chí có người còn ném cả sỏi đá lên nữa, nhưng mà ném không trúng nổi tôi đâu.
"Tạm biệt mọi người!"
Sự thực là thế này.
Mặc dù được yêu cầu tạo ra những vũ khí mạnh nhất, nhưng tôi đâu chỉ nhận những công việc ấy? Điều tôi cần phải làm là tìm ra lối thoát về sau cho bọn họ. Nói như vậy cũng không hề quá lên chút nào cả.
Công việc thật sự tôi được yêu cầu là "tước đi vũ khí của những người đàn ông sống trong hai ngôi làng đang xảy ra mâu thuẫn".
Cho nên tôi đã dùng phép thuật để tước đi vũ khí của họ.
Một khi có chung kẻ thù thì mối quan hệ giữa hai ngôi làng sẽ không còn xấu như trước nữa, chính là một mũi tên trúng hai con nhạn. Đổi lại họ phải mất tiền, dao và nắp vung.
Nhưng nếu xem đó là một chút hi sinh để đổi lại hòa bình thì cũng chẳng đáng là bao.
Tôi chầm chậm đi xa dần, và những lời mắng chửi vẫn bay tới bay lui như cũ.
Phía sau đám người đang phẫn nộ, tôi có thể nhìn thấy những người thực sự đã nhờ vả mình ở cả hai ngôi làng. Họ đang đứng quanh căn nhà chung, vẫy tay và nhìn dõi theo bóng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro