Chương 14: Đất nước cổ xưa và sự tái sinh của thần mèo
Tôi đang khóc.
Giữa buổi trưa đông người qua lại, tôi vừa cưỡi chổi bay xuyên qua con đường lớn ở một thành phố cổ kính vừa khóc. Những con gió xô tới, thổi bay những giọt nước lăn ra từ khóe mắt.
"Chờ đã!"
"Đừng để nữ phù thủy kia chạy mất! Mau bắt cô ta lại!"
"Đừng hòng sống sót rời khỏi đây!"
Những người đang đuổi theo sau lưng tôi là binh lính của đất nước này. Ngoài ra còn có cả phù thủy nữa, họ vừa cưỡi chổi vừa đuổi ráo riết hòng bắt tôi lại.
Tuy nhiên kẻ địch của tôi không chỉ có thế.
"Cứ để tôi lo!"
"Chết tiệt! Chỉ một chút nữa thôi là bắt được, vậy mà!"
"Đừng để cô ta thoát! Mau đuổi theo! Mau đuổi theo!"
Tất cả mọi người đều muốn kéo tôi ngã xuống khỏi cây chổi. Họ lao đến từ bên cạnh và từ phía trước.
Chỉ một lúc trước đây, họ vẫn còn là những người đang say mê âu yếm mấy con mèo, hoặc rộn ràng trò chuyện, hay đang đi mua sắm bước ra từ các cửa hàng. Không phân biệt già, trẻ, trai, gái, tất cả đều như vậy.
Tôi cố gắng tránh từng người một.
Giờ phút này, tất cả người dân nơi đây đều xem tôi là kẻ thù, nghĩ rằng tôi là kẻ xấu đã phá hoại đất nước của họ lanh tanh bành.
Nhưng điều đáng tiếc là đó lại là sự thật.
"Ôi..."
Tôi lau nước mắt, nhìn chằm chằm về phía trước. Cơ thể tôi bây giờ đang khó chịu hơn bất cứ lúc nào khác. Quỹ đạo bay của cây chổi trở nên bấp bênh khiến nó không thể tiến thẳng về trước nữa. Chỉ một chút lơ là sẽ bị va chạm mạnh với mặt đất. Tôi dồn lực vào tay phải, nắm chặt cây chổi, ép nó quay trở lại quỹ đạo bay.
Những người dân náo loạn tập trung lại và đuổi theo không ngừng, còn tôi cứ tiếp tục bay về phía trước.
"Cô ấy" được tôi ôm bằng cánh tay trái, có vẻ không thoải mái với kiểu di chuyển hỗn loạn của tôi, lẩm nhẩm thành tiếng mà chỉ mình tôi nghe thấy: "Khó chịu quá...".
Tôi không thể hít thở ổn định. Cứ mỗi lần hít một ngụm khí vào từ miệng, tôi lại có cảm giác như có thứ gì đó vừa nóng vừa nặng rót vào trong lồng ngực.
"Cô ấy" ngước đôi mắt tròn xoe màu xanh da trời lên nhìn tôi.
"Cố gắng lên. Nhìn xem, có thể nhìn thấy cổng ra rồi kìa."
Nói rồi "cô ấy" vui vẻ kêu meo một tiếng, sau đó xoa xoa mặt tôi.
Nước mắt của tôi càng tuôn ra dữ dội hơn. Tôi khóc vì vui vẻ hay là vì thứ gì khác, tôi thực sự cũng không biết nữa.
"Mau trả lại thần mèo cho chúng ta!"
Những âm thanh đó vẫn vang lên liên tục sau lưng tôi.
Tôi đang ôm "cô ấy" trong tay, một cô mèo, đáp lại bằng tiếng "meo" như muốn cự tuyệt.
Chúng ta cùng quay ngược thời gian về trước một chút nhé, khoảng hai vòng xoay của kim đồng hồ, hay nói cách khác là một vòng xoay chuyển của mặt trăng và mặt trời.
Tóm lại, đó là câu chuyện của ngày hôm qua.
"Hả. Ở đất nước đó có phong tục kỳ lạ lắm sao?"
"Đúng vậy."
Trên đường đi du ngoạn, tại một ngôi làng, tôi đã hỏi xem có đất nước nào thú vị quanh đây không và được người dân chỉ cho một nơi.
"Chỗ ấy kỳ lạ ở điểm nào vậy?"
"Cái đó thì tôi cũng không biết. Đáng tiếc là những người trong làng này đã từng tới đất nước đó chẳng một ai quay trở về cả."
"Ồ. Tôi xin lỗi nhưng cô có thể nói đơn giản hơn không?"
"Tôi cũng không rõ nơi đó kỳ lạ ở điểm nào nữa. Chỉ chắc chắn được một điều, đó là một đất nước rất kỳ lạ."
"Ôi chao. Chuyện có vẻ lạ lùng đây."
Hỏi kĩ hơn thì tôi được biết, khoảng vài năm trước, ngôi làng lấy khẩu hiệu là "Làng quê dân dã tuyệt vời" để thu hút khách tham quan. Họ khiến cho những người dân thành phố ngốc nghếch hiểu lầm rằng ở nơi đây có thể tự do sống một cuộc sống tuyệt vời trong cảnh thanh bình, không có cãi cọ, khiến những người đó chuyển đến đây sống, sau đó bóc lột tiền một cách trắng trợn.
Tuy nhiên gần đây, có một đất nước kỳ lạ mới được hình thành khiến cho nơi này trở nên lỗi thời.
Vì muốn bắt chước cách thu hút khách khứa của đất nước đó nên vài người thợ thủ công đã được cử đến nơi ấy, trong khi những người còn lại ở làng vì sốt ruột nên quyết định: "Vậy, trước tiên chúng ta cứ thử giả giọng nói nông thôn để thu hút khách đã". Với sự hư cấu đó, ngôi làng càng lầm lạc hơn.
Là như vậy đấy.
Tôi cũng không rõ nơi ấy thú vị đến mức nào.
Chuyện này khiến tôi để tâm rồi đó.
"Vậy tôi phải đi đường nào để đến đất nước đó?"
Nghe tôi hỏi, người làng miễn cưỡng dùng điệu bộ cổ xưa, tận tình chỉ đường cho tôi.
Dưới bầu trời ban trưa, tôi ngồi lên cây chổi, bay khỏi ngôi làng, hướng về phía tây. Tôi tiến về phía trước trên dải bình nguyên, băng qua dòng sông có cây cầu nhỏ bắc ngang, sau đó đón tiếp tôi là một dải bình nguyên khác.
Giữa quang cảnh xanh mướt không biết đâu là điểm đầu, điểm cuối, tôi bắt đầu thấy bóng dáng mong manh của những cây tùng bách. Cảnh sắc dần chuyển từ dải bình nguyên xanh mướt thành một cánh rừng, rồi bóng dáng của đất nước kia cũng âm thầm xuất hiện.
Đó là một tòa thành khá to. Mặc dù là một đất nước mới được hình thành nhưng nó lại hòa mình trong những dây leo trường xuân bao xung quanh, tạo thành một khung cảnh hòa hợp.
Vừa tránh khỏi những nhánh cây ngày một dày đặc, tôi vừa tiến gần tới tòa thành, cuối cùng cũng nhìn thấy được một cái cổng sắt đang đóng chặt. Chỉ có cái cổng đó là vừa được làm lại thì phải, trông nó mới toanh một cách kỳ lạ, nổi bật lên giữa khung cảnh đang vô cùng hòa hợp.
Tôi bước xuống chổi, đứng trước cửa. Sau khi tôi gõ cửa, một ô cửa sổ nhỏ mở ra. Một người lính đội mũ màu bạc nhòm ra bên ngoài.
"Ai đó?"
"Tôi là lữ khách, một phù thủy, tên gọi Elaina."
"Cô có việc gì ở đất nước này?"
"Tôi nghe nói ở đây rất đẹp nên muốn đến xem thử. Nếu được thì tôi muốn ở lại đây vài ngày."
Anh lính gật nhẹ đầu.
"Được chứ. Tuy nhiên nếu cô muốn tiến vào đất nước này thì cần trả lời một câu hỏi trước."
Sau đó anh ta hỏi tôi một câu mà tôi không ngờ tới:
"Cô có yêu quý ngài mèo không?"
"Hử... Mèo ư?"
"Không phải mèo. Phải nói là ngài mèo."
"Có gì khác nhau đâu..."
"Khác nhau ở chỗ nó thể hiện sự tôn kính với ngài mèo hay không đó. Vậy cô thấy thế nào? Cô có yêu quý ngài mèo không?"
"À... ừm... tôi nghĩ là mình cũng thích."
Thực ra thì tôi chưa chạm vào chúng lần nào cả. Nhưng dù có bị cậy miệng tôi cũng sẽ không nói chuyện này ra. Nhìn qua bên ngoài thì chúng trông cũng có vẻ dễ thương. Không có lý do nào khiến tôi ghét bỏ chúng cả, nên tôi nghĩ chắc là không sao.
"Thế thì được. Cô có thể tiến vào. Những người yêu quý ngài mèo nhất định không phải là người xấu."
"À... ừm..."
"Nhưng trước khi cô tiến vào lãnh thổ đất nước, tôi cần kiểm tra những đồ cô mang theo. Vậy nên cô hãy bước vào từ cánh cửa ở bên cạnh."
"Ồ... được thôi..."
Sau đó tôi lần lượt hoàn tất các thủ tục rồi tiến vào lãnh thổ nước họ.
Cảnh tượng đầu tiên tôi bắt gặp khi đến đất nước này hoàn toàn không nằm trong dự đoán. Lý do tại sao thì tôi cũng không biết nữa.
Trên con phố cũ kỹ, người người qua lại tấp nập.
Trên đường lớn, những ngôi nhà làm bằng gạch được sắp xếp một cách trật tự, tất cả mang trên mình một màu u ám, giống như bên ngoài tòa thành, bị những cây thường xuân bao quanh. Tôi để ý thấy trên ô cửa mỗi căn nhà đều e ấp hé mở một lỗ nhỏ hình vuông.
Trên mặt đất, những tảng đá lót đường cũng được phủ đầy rêu xanh, khiến cho toàn cảnh con phố trông như thể đã bị bỏ mặc một thời gian dài.
Sau khi tìm hiểu đôi chút, tôi cũng dần hiểu được ý đồ của câu hỏi mà người lính canh đưa ra khi mình vừa tiến vào đất nước này.
Tại đây, khắp nơi đều là mèo.
Chỉ cần nhìn xuống một chút sẽ thấy rất nhiều mèo. Những con mèo tản bộ xen kẽ giữa những người đi đường, hay nằm giữa đường tắm nắng, hoặc là vui đùa với những nhánh cỏ dại.
Khắp nơi đều có bóng dáng của loài mèo, nhiều đến mức khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Nếu một người ghét mèo mà tới đây thì cũng đồng nghĩa với việc giam mình trong địa ngục, nên người lính canh mới hỏi tôi câu đó.
Vừa hướng theo tiếng mời gọi của hương thơm lúa mì tỏa ra từ một quầy hàng, tôi vừa nghĩ vậy.
"A, cho tôi mua bánh mì. Bánh mì. Cho tôi chiếc này với chiếc này với chiếc kia và chiếc kia nữa."
Ông chú bán bánh niềm nở chào đón tôi, vừa gật đầu vừa nói: "Có ngay, có ngay", sau đó dùng kẹp gắp từng chiếc bánh tôi đã chỉ bỏ vào túi giấy rồi đưa cho tôi.
"Tất cả hết bốn đồng tiền."
"Vâng."
Tôi trả tiền, sau đó nhận lấy túi bánh. Cuối cùng cũng mua được rồi!
Ngay sau đó:
"Chú ơi. Tôi cũng muốn mua bánh. Cho tôi chiếc này với chiếc này với chiếc kia và chiếc kia nữa."
Không biết từ lúc nào bên cạnh tôi đã xuất hiện một phù thủy chọn mua bánh giống hệt tôi. Chị ta mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam nhạt, đội một chiếc mũ phù thủy, là một người phụ nữ trưởng thành.
Chị ta trả bốn đồng tiền rồi nhận lấy túi bánh, sau đó gật đầu chào chú bán hàng rồi hướng về phía tôi.
Mái tóc màu xanh da trời được cắt ngắn bay phấp phới. Trái ngược với mái tóc phía sau được cắt ngắn, phía trước lại khá dài khiến cho chị ta chỉ có thể dùng một con mắt để nhìn tôi.
"Xin chào. Chị chưa nhìn thấy em bao giờ. Em là lữ khách phải không?"
Tôi lấy bánh mì trong túi giấy ra, cắn một miếng rồi nói:
"Đúng vậy. Còn chị?"
"Chị là phù thủy, cư dân sống ở đây."
"Ồ."
"A, xin lỗi em vì đã đường đột. Ở đất nước này chỉ có mình chị là phù thủy, dù sao thì phù thủy ở đây khá ít nên cũng hiếm khi chị chủ động bắt chuyện với ai. Chắc là phiền em lắm nhỉ."
"Bỗng dưng có người bắt chuyện nên tôi cũng thấy hơi ngạc nhiên."
Nghe vậy chị ta mỉm cười.
"Xin lỗi em nha. Nhưng mà này, em đã thăm thú được quanh đất nước này chưa?"
Gặm miếng bánh, tôi lắc đầu.
"Tôi chỉ mới vừa đến thôi."
"Vậy à. Nếu được thì để chị giới thiệu cho em nhé? Đất nước này có rất nhiều điểm kỳ lạ nên nếu một mình thăm thú mà không có ai hướng dẫn thì sẽ vừa tốn tiền, vừa bị nhiều hạn chế đó."
Bỗng dưng chị ta đề nghị như vậy.
Đương nhiên tôi cũng muốn hỏi thử rất nhiều chuyện về tập tục kỳ lạ ở đây: để mặc cho mèo hoành hành khắp nơi. Nếu có người giới thiệu thì chẳng còn gì tốt hơn. Thật đúng lúc.
"Đương nhiên tôi cũng mong như vậy, nhưng với điều kiện là không tốn tiền nhé."
"Ha ha ha. Chị sẽ không thu phí giới thiệu đâu, em cứ yên tâm. Ngày trước chị cũng là người đến từ nơi khác, nên lúc mới đến đây chị cũng gặp nhiều khó khăn lắm. Ở đất nước của các ngài mèo này có một số luật lệ mà nếu vô ý vi phạm thì sẽ bị nhốt vào nhà lao đó."
"Nhà lao ấy ạ..."
Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện như vậy.
"Đúng. Nên để tránh việc đó xảy ra, chị sẽ giải thích cho em."
Chị ta mỉm cười như thể nghĩ rằng từ nay về sau chúng tôi sẽ cùng chung sống tại đất nước này vậy. Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu rõ lắm lời chị ta nói.
Chúng tôi vừa ăn bánh mì, vừa song hành đi dạo trên phố.
"Chúng ta vẫn chưa giới thiệu về mình nhỉ. Chị tên là Lucia, phù thủy Bầu Trời Lucia."
"Tôi là Elaina. Phù thủy Tro Tàn Elaina."
Lucia gật nhẹ đầu, mỉm cười:
"Mong được em chỉ bảo thêm, Elaina."
"Vậy chị sẽ vừa dẫn em đi xung quanh vừa kể chuyện nơi này. Đầu tiên, có ba điều luật mà em tuyệt đối phải nghe theo."
"Ồ..."
"Nói thì nói vậy nhưng có hai điều trong số đó, chỉ cần là người yêu mèo đều không lo phạm phải nên cũng đơn giản thôi. Điều thứ nhất: 'Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được gây nguy hại cho ngài mèo'."
"Nếu vi phạm thì sẽ ra sao?"
"Hử? Thông thường sẽ bị giam lại."
"Như thế không phải là quá khắt khe sao..."
"Vì đó là loại người có thể làm hại cho ngài mèo. Làm như vậy không phải là đương nhiên sao? Rồi đến điều thứ hai, có phần tương tự với điều thứ nhất: 'Phải đối xử với ngài mèo bằng tình yêu thương vô tận'."
"Nghe có vẻ trừu tượng nhỉ... Nếu chẳng may vi phạm thì sao?"
"Nhà giam."
Đến mức độ đó thì hệ thống luật pháp ở đây cũng tệ hại quá...
"Vậy, cụ thể thì... hắt xì!"
"Em bị cảm lạnh à? Có sao không?"
"Xin lỗi. Không sao đâu. Vậy, cụ thể thì phải đối xử thế nào mới được?"
"Ừm... cứ đối xử với ngài mèo như bình thường là được rồi."
"Đối xử như bình thường với một tình yêu thương vô tận ư..."
Tôi cũng không hiểu nổi lí do nữa.
"Kiểu này chắc để em nhìn thực tế sẽ dễ hiểu hơn. Ừm... À, em nhìn đằng kia đi."
Trong khi tôi đang bối rối, Lucia kéo tay tôi, chỉ vào một bên vệ đường.
Đó là một cửa hàng bán cá, với một con mèo tam thể nằm bên cạnh đang chăm chú nhìn theo những miếng cá.
Con mèo cúi thấp xuống, tiến gần tới cửa hàng sao cho không bị chủ quán phát hiện, rồi đến khi tới được phía dưới quầy hàng, nó nhón chân lên, khéo léo dùng chân túm lấy con cá đang bày trên bàn, ngoạm vào trong miệng.
"Aaa!"
Thế nhưng hành động ăn trộm đã bị phát hiện. Con mèo tam thể bị giật mình, trừng nhau với chủ quán. Ôi, có vẻ căng thẳng đây.
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng mà:
"Ngài mèo! Cảm ơn ngài! Mời ngài cứ lấy thêm bao nhiêu tùy thích!"
Không hiểu sao người chủ quán lại trở nên vui mừng, kết quả là ông ta ném bừa bãi những con cá đang bày trên bàn ra ngoài. Ngay lập tức, những con mèo tụ tập lại, xông vào tranh giành nhau.
...Hả?
"Tại sao lại như vậy?"
"Vì yêu quý đó."
"Tôi vẫn không hiểu nổi câu trả lời này."
Tôi cũng nhận thấy cuộc đối thoại không được ăn khớp cho lắm, có lẽ do cách diễn đạt ngôn ngữ ở nơi này bị xáo trộn rồi chăng? Có vẻ không đơn giản chút nào.
"A, nhìn kìa! Nhìn đằng kia có lẽ sẽ dễ hiểu hơn."
"........"
Ánh mắt của tôi hướng theo phía Lucia chỉ.
Nhìn cảnh đó, tôi không nói thêm được lời nào. Thực sự còn khủng khiếp hơn vụ ban nãy.
"A! Ngài mèo! Ngài mèo! Cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài!" Một nam thanh niên đang nằm vật ra đường, mang biểu cảm mê đắm.
Phía trên anh ta là một con mèo đang ngồi trông có vẻ rất thoải mái, mắt híp lại, chân trước vuốt ve bụng người thanh niên.
"Lại là chuyện gì nữa vậy?"
"Là tình yêu đó."
"........"
Điều này vượt xa hiểu biết của mình nên tôi đưa mắt tránh sang hướng khác. Tuy nhiên những nơi tôi nhìn tới đều là cảnh tượng hỗn loạn tương tự.
"Ôi ôi đáng yêu quá đi mất nha. Meo meo~"
Một bà lão vừa ôm nựng mèo vào lòng như ôm trẻ sơ sinh, vừa nói những câu phát ghê người. Không hiểu ra sao nữa.
"Kia là..."
"Đương nhiên là tình yêu rồi."
"Tình yêu ở đây ý là gì vậy..."
Tôi tiếp tục bước trên đường trong tình trạng bối rối, càng tiến lên phía trước, mèo xuất hiện càng nhiều, tôi lại càng nhìn thấy nhiều cảnh tượng suy đổi của người dân nơi đây.
Những người đi lại trên đường cố gắng tránh khỏi một con mèo đang ngủ giữa đường. Có con mèo quái ác lấy đi món ăn chính của một cặp đôi đang dùng bữa trưa trong nhà hàng, trong khi nạn nhân thì tỏ ra vui mừng. Lại có con mèo tàn nhẫn gom hàng hóa của một cửa hàng lại, leo trèo khiến cho chúng trở thành mớ giẻ rách, trong khi người chủ cửa hàng và khách mua hàng chỉ mỉm cười nhìn cảnh tượng ấy.
Không một ai ngăn chặn hành động hoành hành dữ dội của đám mèo, cũng chẳng ai có ý định chống đối chúng, mà chỉ yêu chiều chúng không giới hạn.
"Đây được gọi yêu thương vô tận đó."
Lucia tự hào nói.
"Có vẻ bất ngờ đây, nhưng những người dân ở đây, à không, những người đến đây đều như vậy. Tất cả đều đối xử với ngài mèo bằng tình yêu thương."
"Nhưng chị không thấy mọi người đều nuông chiều chúng đến mất lý trí rồi sao?"
"Vì ngài mèo ở đây không giống ở những nơi khác, đặc biệt đáng yêu hơn mà. Dù có cưng chiều hơn một chút thì cũng chẳng sao cả. Elaina sẽ sớm hiểu được thôi,"
"Tôi nghĩ chắc vĩnh viễn mình không hiểu nổi đâu..."
Có lẽ là do tôi chưa chạm vào mèo bao giờ.
"Ngay cả việc mèo ở đây khác với các nơi khác ở điểm nào tôi còn không biết nữa là."
"Ủa? So với mèo ở các nơi khác thì ở đây đáng yêu hơn hàng trăm lần đó." Lúc đầu chị cũng đến đây vì công việc, nhưng sau đó đã bị đổ gục hoàn toàn trước vẻ đáng yêu của ngài mèo tại đây, sau đó không thể rời đi được nữa."
"Vì công việc sao?"
"Ừm. Là trinh sát."
"........"
"Ngôi làng chị ở trước đây muốn tham khảo văn hóa của nơi này nên đã bảo chị đến đây thu thập thông tin và ăn trộm về."
Hình như tôi đã nghe được chuyện này ở đâu đó thì phải.
"Thay vì làm trinh sát, chị lại trở nên quen thân với nơi này sao."
"Không sao mà! Chị định nhân dịp nào đó sẽ quay về! Nhưng trước hết thì cứ thỏa thích sống ở đây đã!"
"Chị không thấy mình đã đánh mất mục đích ban đầu rồi sao...? Liệu có ổn không?"
"Em thấy chị đã đánh mất mục đích của mình ư?"
"Chị tập trung trả lời câu hỏi của tôi đi đã."
"Ô, ngài mèo con này."
Không hiểu sao bỗng dưng chị ta không nói chuyện với tôi nữa. Nhìn thấy một chú mèo con chập chững bước về phía này, chị ta liền lập tức khom người xuống, đưa tay ra rồi bắt đầu kêu mấy tiếng "chi chi chi".
Không biết chú mèo con có phản ứng lại hành động đó hay không, nhưng rõ ràng nó đang tiến gần tới bàn tay đang đưa ra của Lucia, sau đó gặm rồi cắn. Nó vừa vặn giữ được ngón tay trỏ của Lucia, bắt đầu gặm cắn liên tục.
Tôi thấy Lucia trở nên thất thần trước tình cảnh đó.
"Ha a a a! Đáng yêu quáaaaa!"
Có vẻ như chị ta đang đau muốn ngất rồi. Chị ta vặn vẹo người, hơi thở nặng nề, tiếp tục cho chú mèo con gặm tay như cho bú sữa.
Có phần dung túng quá rồi. Liệu làm vậy có ổn không?
"Aaaaaaaaaaaa! Haaaaaaaaaa!"
"......."
Có vẻ không ổn chút nào.
Sự thay đổi đột ngột của Lucia khiến tôi bất ngờ. Thực sự vô cùng bất ngờ.
Mới ban nãy thôi chị ta vẫn còn nói chuyện với tôi rất bình thường, vậy mà chốc lát sau liền chuyển thành một kẻ dung túng cho chú mèo con thế này, thực , đáng sợ. Móng vuốt của chú mèo dựng lên, tấn công quanh người Lucia khiến cho người khác xúc động chỉ muốn nhổ chúng đi.
Tôi nghĩ chắc cứ mặc kệ thôi, quay trở về thì hơn.
"Hắt xì!"
Tôi vừa định bước đi thì lại hắt xì. Đây đã là lần thứ mấy trong ngày rồi.
Chẳng lẽ tôi bị cảm lạnh sao? Vài phút trước tôi cũng để ý thấy cơ thể bỗng nặng nề một cách kỳ lạ. Nói mới để ý, dường như cổ họng tôi cũng có chút nóng rát.
Có lẽ đêm nay tôi cần nghỉ ngơi một chút.
"Ở đất nước này có nhà trọ nào có lắp sẵn trang thiết bị không nhỉ?"
Lucia vẫn đang vui vẻ tiếp nhận cuộc tấn công tàn nhẫn từ chú mèo con, nói với tôi:
"Ừm... chị đề cử cửa hàng đằng kia. Ở nhà trọ đó có thể quấn quýt với rất nhiều ngài mèo, nơi đó giống như thiên đường vậy."
"Nghe thôi đã thấy không ổn. Chỉ cần cho tôi biết một nhà trọ tốt có thể ở được thôi."
"Mèo thì sao?"
"Không cần thiết."
"........"
Lucia phồng má tỏ vẻ chán ngán, chỉ vào một căn nhà khác.
"Nếu vậy thì có lẽ nơi đó được đấy."
Sau đó, chúng tôi tiếp tục tản bộ trên phố. Tôi được Lucia giới thiệu cho nhà trọ tốt, nhà hàng ngon (tuy nhiên đi kèm với mèo vô điều kiện), và nhiều thứ khác.
Chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi trên con phố cũ kỹ, nếu để ý sẽ thấy mặt trời cũng đã xế bóng. Bầu trời nhuộm một màu đỏ rực.
Tôi tự nhủ có lẽ chuẩn bị dừng lại đây thôi. Nhận thấy buổi tham quan sắp kết thúc, tôi chợt nhớ ra vẫn còn một điều cần được chỉ bảo.
"Nói mới nhớ, thế luật lệ thứ ba là gì?"
Luật lệ cần tuân theo ở đây có tất cả ba điều đúng không nhỉ?
"À. Xin lỗi nha. Chị quên mất đó."
"Nói cho tôi nghe với. Nếu không thì tôi sẽ không thể an tâm ở lại đây được."
Nếu phải qua đêm ở trong nhà giam thì kinh khủng quá.
"Ha ha ha. Nhưng mà điều luật cuối cùng ấy, bản thân chị còn khó mà gặp phải nên chị nghĩ không sao đâu. Ừm, điều thứ ba là..."
Đúng lúc Lucia định cất tiếng nói tiếp thì những người đang đi lại xung quanh bỗng trở nên huyên náo. Sự náo động lan ra như những cơn sóng, rồi âm thanh trầm trồ vang lên từ sau lưng chúng tôi.
Tôi nhìn ngó quanh quẩn xem có chuyện gì xảy ra, và thấy tất cả mọi người, không trừ một ai đều đang nhìn về cùng một hướng.
"Ô... Thần mèo kìa!"
"Thần mèo đã đến!"
"Cũng phải mấy ngày rồi ấy nhỉ."
"Kiều diễm quá..."
"Thật xinh đẹp..."
Tất cả mọi người đều thốt ra những lời như vậy rồi bắt đầu quỳ xuống.
Lucia cũng không ngoại lệ.
"Ôi... Đẹp quá!"
Lucia nói với hơi thở nóng hổi, một bộ dạng giống như những người khác.
Có chuyện gì thế nhỉ?
Nơi bọn họ đang hướng tới có một con mèo với bộ lông màu đen bóng mượt, và đôi mắt màu xanh lam.
Nhưng bầu không khí bao quanh con mèo này có chỗ nào đó khác với những con khác.
Con mèo uyển chuyển bước về phía này, phía sau có hai cái đuôi đang ve vẩy. Đây là điểm mà những con mèo thông thường khác không có.
Hơn nữa bộ lông bao quanh nó thật rậm rạp. Nếu ôm vào lòng chắc sẽ thích lắm.
"Chị Lucia, con mèo đó, tại sao lại có hai cái đuôi..."
"Elaina! Em đang làm gì đấy hả. Nhanh chóng làm theo chị đi chứ!"
Tôi còn chưa kịp hỏi xong, vừa cất tiếng thì đã bị Lucia kéo áo choàng.
Không rõ có chuyện gì nhỉ?
Mặc dù chẳng muốn chút nào, nhưng nếu không làm theo lời chị ta, tôi sợ sẽ bị giam vào nhà lao mất. Chẳng còn cách nào khác.
Tôi miễn cưỡng quỳ một gối xuống đất, bắt chước những người xung quanh, cúi mặt xuống tỏ vẻ cung kính.
Tôi cũng không hiểu nổi mình đang làm cái trò gì ở đây nữa.
"Nè, chị Lucia..."
"Trật tự nào. Thần mèo đang ở phía trước đấy. Em đừng vô lễ."
Ơ kìa...
Bỗng dưng tôi lại bị nói như vậy. Bọn họ không thấy thế là hơi quá hả. Tôi không hiểu làm gì thì mới bị gọi là vô lễ. Cũng chẳng hiểu thần mèo là sao.
Tôi phải nén lại cảm giác bức bối muốn kêu ca, phàn nàn từ tận đáy lòng.
Đúng lúc đó, một tiếng "meo" vang lên tương đối gần. Mà không, phải nói là cực kỳ gần.
"Meo."
Con mèo đen có hai chiếc đuôi, hay còn gọi là thần mèo, không biết từ lúc nào đã ở ngay trước mặt tôi. Con mèo mang vẻ mặt quý phái, nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Meo."
Con mèo vung vẩy hai cái đuôi, rồi nhảy lên. Móng vuốt bật ra, níu vào áo choàng của tôi.
"Ô này..."
Tôi bối rối. Bây giờ tôi phải làm sao mới được đây?
Tôi thử nhìn mọi người xung quanh.
"Ôi..."
"Thần mèo tự mình nhảy lên kìa..."
"Vậy là đã được thần mèo thừa nhận rồi sao."
Những âm thanh trầm trồ vang lên từ đâu đó quanh tôi.
Tôi thậm chí còn nghe thấy cả tiếng của Lucia.
"Ghen tị quá đi mất..."
Tôi cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra cho lắm, nhưng có vẻ như không phải là chuyện xấu.
Nếu vậy thì đây sẽ là mối liên hệ đầu tiên của tôi với loài mèo. Mà không hẳn, vì nó có tận hai cái đuôi nên tôi cũng không rõ có nên gọi nó là mèo không.
Tôi thu lại hai đầu gối đang dựng lên, ngồi xuống mặt đất, sau đó ôm con mèo đang bám lấy mình vào lòng. Con mèo như phó thác bản thân cho tôi, cuộn tròn mình trong vòng tay tôi. Đầu nó dịu dàng tựa vào cánh tay tôi, biểu tình như muốn ngủ, từ cổ họng bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ. Có cảm giác như nó muốn nói "Vuốt nữa đi".
Thực đáng yêu quá.
Tôi có cảm giác mình đã hiểu được vì sao những người dân ở đất nước này dành tình cảm yêu thương cho đám mèo nhiều như vậy. Mặc dù tôi không đến mức đánh mất lý trí.
"Ô, chuyện này là sao..."
"Đây là sao..."
"Không thể tin nổi..."
Khi tôi đang vui vẻ vuốt ve thần mèo thì những lời bàn tán lại vang lên xung quanh. Sau đó mọi người bắt đầu đứng lên, từ từ tiến lên, bao vây xung quanh tôi và thần mèo.
Có chuyện gì vậy?
Tôi không hiểu có chuyện gì, liền liếc mắt về phía Lucia ở bên cạnh, lúc này cũng đang đứng lên. vẻ mặt chị ta hết sức lạnh lùng, nhìn xuống tôi.
"Ôi... không thể tin nổi. Elaina, sao em lại có thể làm ra việc kinh khủng..."
Chị ta vừa nói năng lộn xộn, vừa giơ đũa phép lên.
"Ủa...? Cho hỏi...?"
Lúc đó tôi mới nhận ra không khí khác lạ xung quanh, nhưng đã quá muộn.
"Đồ xấc láo!"
"Sao cô dám vuốt ve thần mèo!"
"Mau bỏ cái tay bẩn thỉu đó ra khỏi thần mèo!"
"Cô kia... còn không biết mình đang làm gì nữa hả!"
Những người xung quanh tỏ ra rất tức giận.
"Ơ này... chờ chút đã! Rốt cuộc là có chuyện gì..."
Tôi bị vây trong cảm giác hốt hoảng vì không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, liền giơ hai tay lên. Thần mèo đang được ôm trong lòng tôi bỗng mất chỗ dựa, rơi xuống đầu gối tôi. Bốn chân của nó vừa vặn đáp xuống. Những chiếc móng dựng lên cào vào đùi tôi đau điếng.
Khung cảnh ở đó lại càng hỗn độn hơn.
"Lại còn dám ném thần mèo đi nữa! Không những vô lễ mà lại còn có những hành động không yêu thương thần mèo! Cần phải tử hình! Cần phải trừng phạt!"
Cả Lucia cũng cất tiếng la hét.
"Chị Lucia. Nhờ chị đấy, hãy giải thích với họ là tôi không hề biết sự tình..."
"Có tranh luận cũng vô dụng thôi!"
Ơ kìa... chị ta không nghe tôi nói sao...
Nói đúng hơn là thay vì lắng nghe tôi giải thích thì chị ta lại dùng đũa phép tấn công hai tay tôi. Hai bàn tay tôi đang giơ lên bị một sức mạnh vô hình kéo giật lại, sau đó bị chị ta dùng một cái xích sắt tạo ra từ phép thuật kẹp chặt. Để hai tay tôi không thể nắm được vật gì, chị ta còn dùng xích sắt khóa ngón tay tôi vào chiếc còng. Như vậy thì tôi sẽ không thể lấy được đũa phép ra.
"Này này..."
Tôi nhìn lên một lần nữa, thấy Lucia đang rất tức giận. Chị ta giao chìa khóa khóa hai tay tôi cho một người lính canh, rồi trừng trừng lườm tôi.
"Chúng ta cùng tông kẻ vô lễ này vào nhà lao thôi!"
Chị ta cất tiếng nói và nhận được đồng tình từ mọi người xung quanh.
"Này... khoan đã, nói chuyện một chút..."
"Nào Elaina, đứng lên đi! Nếu cô mà không đứng lên là chúng tôi sẽ kéo lê cô mang đi đấy!"
Chị ta tiến lên, lôi kéo còng tay tôi hết lần này đến lần khác.
"Này..."
"Thật là... Chỉ những người yêu quý ngài mèo mới được tiến vào, vậy mà không hiểu sao kẻ vô lễ này lại trà trộn được vào đây nữa."
Không hiểu sao những lời tôi nói đều không lọt vào tai Lucia.
Dáng vẻ của Lucia có điểm nào đó rất lạ. Tôi có cảm giác chị ta lúc này với người cùng tôi đi dạo quanh phố như là hai con người hoàn toàn khác vậy. Như thể chị ta đã đánh mất toàn bộ sự bình tĩnh và lý trí rồi ấy.
Giống như có một sức mạnh vô hình nào đó đang điều khiển chị ta.
"Cuối cùng cũng tìm được."
Trong lúc bị Lucia kéo đi, tôi để ý có một giọng nói từ đâu đó cất lên.
Kể từ lúc đó, không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Tôi vẫn đang ở trong nhà giam lạnh lẽo. Lọt vào tầm mắt của tôi là sàn nhà và bức tường màu xám tro bẩn thỉu cùng những song sắt gỉ sét. Toàn bộ khung cảnh bên ngoài bị bóng tối bao phủ, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ trong căn phòng cho ánh trăng êm dịu lọt qua, kéo theo tiếng kêu của côn trùng.
Có lẽ mặt trăng bên ngoài bầu trời đẹp lắm nhỉ. Tuy nhiên tôi không được trực tiếp ngắm nhìn cảnh đó.
Từ chỗ tôi ngồi, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy những song sắt cắm xuyên vào bức tường, cùng với chiếc còng tay của tôi bị buộc chặt vào nó.
Từ khi bị nhét vào nơi này, tôi vẫn ngồi nguyên bên bức tường, không thể chuyển động. Cảm giác ở tay tôi cũng mất đi toàn bộ.
"Tại sao lại đến nông nỗi này...?"
Lời lẩm bẩm vang lên trống rỗng, xóa tan bầu không khí yên tĩnh.
Đương nhiên sẽ không có ai đáp lại.
Nghĩa là xung quanh tôi chẳng có ai cả. Không một ai. Trong nhà giam này ngoài tôi ra không ai khác bị bắt hết. Không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với mình. Thật không ngờ đấy.
Mà dù tôi có kêu than thì cũng đâu có cách nào.
Cần phải đối mặt với sự việc, nghĩ cách xem thế nào mới thoát được khỏi tình trạng này, cũng có nghĩa là tôi cần nắm rõ được tình trạng hiện tại.
Vì không nắm tay lại được nên tôi không thể dùng đũa phép. Bản thân thì bị trói sát cạnh bức tường nên dù có gọi cây chổi ra, tôi cũng không rõ có thể leo lên được không. Giả như có leo lên được chăng nữa thì giữa chừng tôi cũng sẽ bị lộ và vì hai tay không thể sử dụng được nên sẽ lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Đũa phép vô dụng. Chổi cũng vô dụng. Tóm lại tôi không thể trông cậy được gì vào phép thuật rồi. Không thể làm gì, bí bách quá đi mất.
"Làm thế nào bây giờ..."
Tôi chỉ biết tuyệt vọng.
Nếu có thể giải quyết bằng tiền thì tốt rồi. Tôi phải làm sao đây. Liệu có nên trông cậy vào việc đàm phán không nhỉ.
Nếu như ngay từ đầu, lúc bị bao vây, tôi lập tức bỏ trốn thì đã tốt. Lúc đó tôi đã không đủ bình tĩnh để cảm nhận được việc mình sắp bị giam vào nhà lao và đối phó với tình hình ấy.
Tại sao lại thế? Chắc hẳn là do ngày hôm nay tình trạng thân thể tôi cực kỳ không tốt.
Liệu có phải tại mình bị cảm lạnh không nhỉ?
Cổ họng thì đau, mắt thì ngứa, lại còn hắt hơi liên tục, cơ thể chỗ nào cũng ngứa ngáy, chẳng hiểu nguyên nhân là do đâu.
Có vẻ không phải do bị sốt.
Tôi đã không nhận ra việc mình chẳng thể bình tĩnh hành động là do tình trạng cơ thể không tốt này.
Mà dù bây giờ có nhận ra thì tôi cũng không thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
"Hầy."
Tôi thở dài một tiếng. Đúng lúc đó, ánh trăng chiếu vào bỗng trở nên u ám.
"Vị nữ phù thủy, cô thấy nhà lao này có thoải mái, tiện nghi không?"
Khi nhà lao vừa tôi đi đôi chút, một giọng nói cất lên. Đó là giọng nói điềm đạm của phụ nữ, có cảm giác như tôi đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi thì phải.
Tôi đưa mắt nhìn quanh nhưng không thây bóng người nào.
"Ta ở đây cơ, nữ phù thủy."
Tiếng nói ấy lại cất lên, cùng lúc ánh trăng sáng trở lại. Âm thanh phát ra từ phía trên. Từ trên ô cửa sổ nhỏ, có thứ gì đó rơi xuống.
"Meo."
Một con mèo nhảy xuống, cất tiếng kêu tỏ vẻ đáng yêu, tiến về phía tôi. Hai chiếc đuôi phía sau ve vẩy như đang vui vẻ.
"Cô là..."
"Chúng ta mới không gặp nhau có một buổi tối thôi mà."
Đó là thần mèo được người dân trên khắp đất nước này một lòng sùng bái.
Nó có thể nói được sao.
Như một thói quen, con mèo thong thả chui vào trong vòng tay tôi. Thật là một con mèo chướng mắt.
Con mèo đó ngước lên nhìn tôi, nói:
"Cuối cùng ta cũng tìm được cô. Ta vẫn luôn chờ đợi người như cô xuất hiện. Cô có muốn thỏa thuận với ta một chút không?"
Cô mèo nghiêng đầu hỏi tôi. Ý cô ta là trong tình trạng thế này sao.
"Nếu thỏa thuận với cô, thì tôi sẽ nghe được chuyện có lợi cho tôi chứ?"
"Đương nhiên. Ta sẽ đưa cô ra khỏi đây. Đó là lợi ích của cô. Thay vào đó cô cần chấp nhận một yêu cầu của ta."
"Ồ, vậy tôi cần làm gì?"
"Ta muốn cô đưa ta rời khỏi đất nước này."
"Hắt xì! Lợi ích của tôi chẳng phải là ích lợi phụ của cô hay sao."
"Đúng vậy, nhưng chỉ có ta mới có thể đưa cô ra khỏi đây thôi."
"........"
"Cũng như vậy, người có thể đưa ta rời khỏi đây cũng chỉ có cô mà thôi."
"........"
"Tóm lại, hai chúng ta đều có chung lợi ích."
Không hiểu sao tôi vẫn không hoàn toàn hiểu được cuộc nói chuyện này.
"Vậy có thể kể cho tôi toàn bộ mọi chuyện từ đầu tới giờ không?"
"Được. Vậy cô muốn thỏa thuận chứ?"
"Còn tùy vào tình hình nữa."
Tôi nói.
"Tôi không muốn rời khỏi đất nước này theo cách hoành tráng nhất trong tình trạng không biết gì về nơi này."
Nếu số lượng kẻ thù của tôi mà tăng lên sau chuyện này thì không ổn chút nào.
"Hừm..."
Cô mèo nằm sấp xuống như muốn suy nghĩ gì đó.
"Như nguyện vọng của cô, ta sẽ kể cô nghe từ đầu câu chuyện. Trước khi bị suy sụp, đất nước này đã có lịch sử rất lâu đời, vào khoảng vài trăm năm trước..."
"Cô chỉ cần tóm tắt lại những chuyện có liên quan đến tôi để kể là được."
"Hừm... cô thật lắm chuyện."
Nói rồi cô mèo hít vào một hơi.
"Vậy ta bắt đầu kể nhé. Nói một cách đơn giản thì vì ta nên đất nước này mới trở nên như ngày hôm nay."
Cô mèo mở đầu như đang kể lại chuyện xưa. Đó là câu chuyện ở đất nước này.
Một cô mèo nhiều tuổi chuẩn bị cạn đi tuổi thọ nhưng vẫn luyến tiếc thế gian, nên đã đầu thai chuyển kiếp thành yêu tinh với hai chiếc đuôi, một việc thực sự hiếm thấy.
Đó chính là cô mèo này.
Khoảng bốn mươi năm trước, cô mèo được sinh ra ở đất nước này với tư cách mèo nuôi. Lúc đó, nơi này vẫn giao lưu rộng rãi với bên ngoài. Từ lúc đó cho tới khi già đi, cô mèo đã luôn sống trong tình yêu thương của những người dân tại đây.
Thế nhưng chuyện đó đã chấm dứt sau khi cô ta sống được mười lăm năm.
Khi ấy có một dịch bệnh hoành hành khắp đất nước.
Những người trên phố lần lượt gục ngã. Cả chủ nuôi của cô cũng không ngoại lệ, nhanh chóng trút bỏ sinh mệnh.
Chỉ sau một vài năm, một đất nước phồn vinh đã trở thành nơi không người.
Tại đất nước không người, suy sụp, bị thế giới lãng quên ấy, cô mèo cùng những bạn mèo khác vẫn lặng lẽ sống qua ngày.
Họ cũng không có ý định rời đi. Nếu như không có nhóm mèo đó, thì đất nước này chắc đã biến mất giữa khu rừng.
Cô mèo vừa cầu nguyện cho những người mới đến, khiến nơi đây sôi động trở lại, vừa chờ đợi. Cô mèo chờ đợi, chờ mãi, chờ mãi.
Rất hiếm người ghé qua đất nước này, đã có những người dẫn mấy con mèo hoang ở nơi này đi, cũng có vài người trú lại đây mấy ngày, nhưng không một ai có ý định chuyển đến đây sinh sống.
Cô mèo vẫn tiếp tục chờ đợi và cầu mong những người mới đến.
Sau khi được khoảng hai mươi năm tuổi kể từ lúc sinh ra, cô mèo không còn cử động được nữa.
Không hiểu vì sao nhưng cô mèo biết rằng đã sắp tới lúc mình được đón đi rồi.
Ít nhất thì cô cũng muốn được cảm nhận tình yêu thương của ai đó lần nữa.
Cô mèo giao phó bản thân mình cho thần chết với niềm luyến tiếc duy nhất ấy.
Sau đó thì cô nghĩ mình đã trút hơi thở cuối cùng, thế nhưng vào hôm sau, cô mèo lại thức dậy như bình thường. Cô không chết. Hơn nữa cũng chẳng cảm nhận được việc cơ thể đang già đi, chỉ thấy toàn thân nhẹ phỗng. Cô có cảm giác như đã quay trở về như khi còn là mèo con.
Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra.
Lúc đứng dậy, cô mèo phát hiện mình có hai cái đuôi. Hơn nữa, thay vì chỉ có thể kêu meo meo như trước đây, lúc này cô còn nói chuyện được như loài người.
Thứ mà các bạn mèo khác ai cũng chỉ có một, lúc này cô mèo lại có những hai. Hơn nữa còn có thể nói được. Tuyệt quá. Mặc dù vẫn cảm thấy kỳ lạ, trước tiên cô cứ khoe với chúng bạn trước đã.
Kể từ ngày đó trở đi, sức ảnh hưởng của cô mèo đã thay đổi trông thấy.
Những người ghé qua đây đều không rời đi nữa.
Ví dụ như một thương nhân dự định ở lại vài ngày để nghỉ ngơi. Hay như một lữ khách lạc đường tới đây. Hoặc là những người dân di cư bị đuổi đi khỏi nơi cư trú.
Từng người, từng người một, số người cứ thế tăng lên, không một ai có ý định rời khỏi đất nước này cả. Hơn nữa tất cả những ai đã ghé qua đất nước này đều yêu quý cô mèo và chúng bạn của cô.
Giờ thì cô đã hiểu, có vẻ đó chính là công dụng của hai cái đuôi. Cả bạn bè mèo và chính bản thân cô đều nhận ra điều đó. Thực tế, mọi người chỉ chạm nhẹ vào cô mèo thôi nhưng đều trở nên yêu quý loài mèo quá mức đến thái quá.
Tuy nhiên cô mèo cũng chẳng có ý định dừng lại. Không việc gì phải ngần ngại cả. Để đất nước này hưng thịnh trở lại, cô mèo chẳng có lí do gì để dừng lại.
Việc cô không còn là mèo bình thường nữa khiến cho dân số đất nước vững vàng tăng lên. Hầu như ai ai tình cờ ghé qua vùng này cũng đều quyết định an cư luôn tại đây.
Dù rất hiếm nhưng vẫn có người không bị khả năng của cô mèo ảnh hưởng. Có vẻ như họ không bị ảnh hưởng do thể chất bị dị ứng với mèo.
Một thời gian dài trôi qua, những người bị cô mèo mê hoặc cùng nhau xây dựng đất nước.
Mọi người làm một cái cổng mới, cùng nhau phát triển đất nước, rồi bất ngờ sùng bái cô mèo thành thần mèo.
Cô mèo tiếp tục sống mãi ở đất nước đó trong tình yêu thương của rất nhiều người. Kể từ khi tái sinh với hai chiếc đuôi đến nay, cô đã được hai mươi tuổi.
"Số dân ở đây đã tăng lên quá nhiều. Nếu cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cũng bùng nổ mất. Rồi đất nước sẽ lại bị phá hủy. Vậy nên ta cần phải rời khỏi đây."
Cô mèo nói.
Đó là lí do lớn nhất khiến cô mèo phải rời khỏi đất nước.
"Vậy bây giờ cô đã nắm rõ tình hình chưa?"
Cô mèo nghiêng đầu hỏi.
Trước mắt cô mèo là tôi, với nước mắt ứ đọng lại trong khóe mắt.
"Ô, cô khóc vì ta sao. Thật là một cô gái tốt."
Tôi lắc đầu:
"Xin lỗi. Không phải tôi muốn khóc, nhưng mà nước mắt cứ trào ra."
"Ha ha. Ta nói đùa đó. Ta biết chứ. Đó là điểm đặc trưng của những cơ thể bị dị ứng với mèo. Từ lúc đến đất nước này, cô cứ cảm thấy cơ thể bị rối loạn phải không? Ví dụ như khắp người ngứa ngáy, mắt đau rát, nước mũi cứ chảy ra, cổ họng nóng rát, tâm trạng tồi tệ, kiểu như vậy."
"Hắt xì!"
"Rồi cả hắt hơi nữa. Có vẻ như cô có tất cả những triệu chứng ấy."
"Đúng vậy."
Tôi vừa sụt sịt nước mũi, vừa gật đầu. Trước nay tôi chưa lần nào bị mèo trực tiếp chạm vào người và cũng chưa từng chạm vào loài mèo, nên cũng chẳng biết cơ thể mình lại có đặc điểm đó.
Có vẻ từ nay về sau tôi cần tránh xa loài mèo thôi.
"Cô thấy sao? Có muốn hợp sức cùng ta không?"
Cô ta giục tôi lần thứ hai. Đôi mắt màu xanh lam rướn lên, chăm chú nhìn tôi. Tôi có cảm giác như đôi mắt ấy đang kêu gọi tôi rằng "Tôi đã kể hết sự tình rồi nên hãy hợp tác cùng tôi đi."
Tôi rướn lên trên để tránh khỏi cô mèo, nắm lấy chiếc còng tay.
"Cô vẫn là mèo đúng không. Vậy cô định làm thế nào để giúp tôi ra khỏi đây?"
Cô mèo nghe vậy mở tròn mắt, yên lặng một lúc.
"Hừm hừm. Ta có một ý tưởng này."
Giọng nói có vẻ hào hứng.
Nói rồi cô mèo nhanh chóng xoay người, nhanh nhẹn bước những bước nhỏ xíu rồi luồn người qua song sắt, bước ra ngoài ngục giam.
Trong lúc chờ đợi, vì đâu làm được gì nên tôi duỗi chân ra, dậm gót chân trên mặt sàn để giết thời gian. Do đã ngồi nguyên một tư thế suốt khoảng thời gian dài nên tôi duỗi chân duỗi tay cho thật thoải mái.
"Cô vẫn yên lặng chờ ta ư?"
Không bao lâu sau, cô mèo quay trở lại, trong miệng ngậm một chiếc vòng treo đầy chìa khóa.
Nghe cô mèo nói bóng gió là có một ý tưởng khiến tôi nghĩ cô ta có kế hoạch bí mật nào đó cơ, ai ngờ chỉ là việc ăn trộm chìa khóa. Tôi hơi chút chán nản.
Cô mèo lại luồn qua song sắt giống như lúc đi ra, sau đó bước về phía tôi, nhảy lên rồi bắt đầu tự trèo lên người tôi.
Móng vuốt của cô nàng dựng lên như mọi khi khiến tôi phát đau.
"Thời gian thực hiện kế hoạch là trưa ngày mai. Tôi muốn cô quậy phá tưng bừng cả đất nước này rồi mang tôi ra khỏi đây."
Cô mèo vắt vẻo trên vai tôi, đặt chùm chìa khóa lên chiếc mũ phù thủy, tạo ra tiếng kêu leng keng. Có cảm giác như cô ta có thể lấy lại nó bất cứ lúc nào ấy.
"Luôn bây giờ không được sao? Như vậy chúng ta có thể rời khỏi đất nước này an toàn hơn."
"Không được. Việc ta rời khỏi đất nước này cần được mọi người biết đến. Nếu không biết rằng ta đã rời khỏi đây thì vẫn sẽ có những người sùng bái ta như một tín ngưỡng. Ta muốn tạo dấu ấn trong tất cả mọi người rằng mình đã rời khỏi nơi này, sau đó những ai muốn ở lại thì cứ tiếp tục ở lại. Nên phải làm loạn một trận thật hoành tráng."
"Thế thì tôi sẽ trở thành tội phạm mất..."
"Không phải cô vốn đã là tội phạm rồi sao. Cô nói gì lạ thế."
"Biết là thế. Nhưng mà tội sẽ nặng thêm ấy chứ."
"Nếu cô rời khỏi đây thì cũng chẳng còn quan hệ gì nữa."
"Nghe giống suy nghĩ của tội phạm quá nhỉ..."
Âm thanh khó chịu của xích sắt nặng nề vang trên đầu tôi, cùng với tiếng kêu tỏ vẻ chán ngán của cô mèo.
"Hừm. Mê hoặc nhiều người như vậy, chắc ta cũng là tội phạm nhỉ. Mặc dù ta không phải là người."
Thấy cô mèo tự cười chế giễu chính mình, tôi cũng bật cười theo.
"Có một kẻ ngốc đã nói với tôi rằng dù có phạm tội nhưng nếu rời đi thì cũng chẳng còn quan hệ gì nữa."
"Kẻ đó kỳ lạ thật đấy..."
"Đúng vậy. Đó là một người rất kỳ lạ."
Âm thanh móc khóa được mở "cạch" một tiếng vang lên trên đầu tôi.
Tôi trải qua một đêm trong nhà giam, chờ đến trưa ngày hôm sau. Chúng tôi phá tanh bành nhà giam rồi vọt ra ngoài.
Tôi vừa quậy phá ầm ĩ vừa chú ý không gây ra thiệt hại gì nhưng vẫn ghi lại dấu ấn trong ký ức của mọi người, vừa phải bay thấp và chậm để người dân và binh lính cảm thấy có thể tấn công được tôi.
Do câu kéo thời gian mà cơ thể dị ứng của tôi lại càng nghiêm trọng hơn, nước từ khóe mắt cứ trào ra, bị thổi bay trong gió.
"Chết tiệt! Không bắt lại được!"
"Này! Đóng cổng lại đi!"
"Bằng mọi giá phải cứu được thần mèo!"
Cả con phố trở nên hỗn loạn như vừa có một cơn lốc quét qua với những tiếng hô hoán lẫn vào nhau. Dù họ cố gắng đeo bám đến thế nào cũng không thể tóm được tôi.
Lồng ngực tôi bỏng rát như bị đốt cháy, cảm giác ngứa ngáy trộn cùng với cảm giác đau rát. Nhưng dù có khó chịu đến mức nào thì tôi vẫn là một phù thủy.
Không thể có chuyện tôi bị tóm lại được.
"Cố lên cố lên. Còn một chút nữa thôi."
"Cơ mà nếu được thì cô di chuyển an toàn hơn một chút đi."
Cô mèo nằm trong lòng tôi buông ra lời nhận xét thừa thãi.
"Di chuyển an toàn thì sẽ bị tóm đó."
"Cô nói gì vậy chứ. Không phải chúng ta sắp tới chỗ cánh cổng sao. Cô chỉ cần cố gắng cầm cự đến lúc ấy thôi."
"Khó lắm chứ. Nếu thế..."
Đúng lúc tôi đang định nói tiếp thì:
"Elaina! Tôi đã nhìn lầm rồi! Thời điểm ngày hôm qua tôi đã quá xem nhẹ cô!"
Lucia cuối cùng cũng tới, lao xuống chỗ tôi từ trên cao.
Chị ta vừa cưỡi chổi, vừa nắm đũa phép trong tay, chặn trước đường đi của tôi nhằm bảo vệ cánh cổng đã đóng.
Vậy là chị ta tới thật. Tôi nghĩ thể nào chị ta cũng mang phiền phức đến. Với chuyện quan trọng nhất của đất nước thì chị ta không thể nào vắng mặt được.
Lucia chỉ đũa phép về phía tôi.
"Không những vô lễ với thần mèo mà lại còn vượt ngục, cô nghĩ cô đang làm cái gì hả! Tôi tuyệt đối không tha thứ cho cô! Cô phải bị tử hình! Phải bị trừng phạt!"
Sau đó chị ta vung đũa phép.
Mặt đất phía dưới Lucia như phản ứng lại những lời trên, lấy chị ta làm trung tâm, tỏa ánh sáng trắng xóa ra xung quanh. Cùng với luồng sáng hình tròn là những âm thanh khủng khiếp vang lên, liền sau đó bảy cột nước xuất hiện, mạnh mẽ lao về phía tôi.
"Ối!"
Tôi dồn lực vào chổi, cố gắng tránh né thì mới phát hiện ra đó không phải những cột nước bình thường. Nó giống như bảy sinh vật sống độc lập, uốn lượn, truy đuổi tôi hệt như những con rắn.
Tôi càng trốn tránh thì chúng lại càng uốn lượn vòng vèo để nhào tới tấn công mạnh mẽ hơn.
Tôi hướng chổi lên trên thì lại gặp phải khói đạn bay tới từ bốn phương tám hướng. Dưới đất thì có những cột nước uốn khúc quanh co không ngừng đuổi theo.
Vừa vội vàng tránh chỗ này, lượn chỗ kia như một con sâu nhỏ, tôi vừa đưa mắt nhìn theo Lucia. Chị ta cưỡi chổi với cây đũa phép lăm lăm trong tay, mắt nhìn chằm chằm tới tôi.
Nếu lấy được đũa phép thì tôi sẽ giải quyết được sự công kích của chị ta. Không có đũa phép, phù thủy cũng chỉ là một người bình thường thôi. Khi đó họ chẳng còn đáng sợ nữa. Mặc dù tôi cũng như vậy.
"Chị Lucia này, tôi đang ôm thần mèo trong tay đó. Nếu chẳng may tấn công phải thần mèo cũng không sao chứ?"
"Phiền phức quá! Đi chết đi!"
"........"
Tôi nhìn thoáng qua thần mèo, thấy cô ta vẫn vô tư nói với tôi:
"Chúng ta nói chuyện chút đi."
Tôi phớt lờ cô nàng, tiếp tục tránh khỏi công kích của Lucia, thì cô ta lại nói:
"Cô định thế nào? Chẳng lẽ chỉ một mực phòng ngự thôi sao?"
"Vì hai tay tôi đều đang bận cả rồi."
Tôi nâng độ cao của cây chổi lên mức vừa đủ để nhìn xuống Lucia nhưng cũng không lo sẽ mất mạng nếu bị rơi xuống.
"Đừng lo. Tôi có một ý tưởng này."
"Ồ, nói bóng gió như vậy, cô có kế hoạch bí mật nào chăng?"
"Ừm, đúng là thế đó."
Tôi vừa tránh né những con rắn nước đang biến đổi liên tục xung quanh, vừa bắt tay vào chuẩn bị. Mà không, đâu thể nói là chuẩn bị, mà chỉ đơn giản là ôm cô mèo vào trong lòng.
"Cô đừng có giơ móng vuốt ra nữa."
Vì đau nên tôi vặn lại như vậy.
"Hử...?"
Cô mèo mở to mắt, sau đó buông lỏng tứ chi.
Lúc cô mèo nhận thức được việc tôi định làm thì tôi đã hành động rồi.
"Yaaaaaaaaaaaaaaa"
Cô mèo vừa hét lên, vừa rời khỏi vòng tay tôi, từ từ rơi xuống.
Việc tôi định làm nói ra đơn giản lắm. Kế hoạch bí mật, đơn thuần chỉ là ném cô mèo ra mà thôi.
Nếu không nói bóng gió về kế hoạch này thì có vẻ sẽ nhàm chán lắm nhỉ? Mà không, kết quả cuối cùng vẫn có công hiệu cực lớn đối với người dân quanh đây.
"Ối? Aaaaaa! Thần mèo kìa!"
Trong khoảnh khắc hốt hoảng, bàn tay đang tấn công tôi của Lucia nới lỏng ra. Đó chính là khoảnh khắc tôi mong đợi. Tôi ngay lập tức nhào xuống, rút đũa phép ra, vung về phía Lucia, phóng ra ma pháp, sau đó lại cất đũa phép trở lại.
Phép thuật tôi tung ra là phép thuật gió. Một cơn lốc xoáy cuồn cuộn nổi lên, cuốn tung mặt đất, một đường lao thẳng tới chỗ Lucia.
"Thần mèo... Ối?"
Chị ta vươn tay ra định đỡ lấy thần mèo nhưng không làm được, cuối cùng cả người lại hứng chịu đòn phản công của tôi.
Cơn lốc xoáy dữ dội xoay vòng, thổi bay Lucia, cuối cùng thả chị ta trước cánh cổng bằng sắt vững chắc.
"Aaaaaaaaaaaaa!"
Tôi bay tới phía cô mèo đang vừa la hét vừa vùng vẫy tay chân giữa không trung. Đuôi chổi lướt trên mặt đất, uốn khúc, tôi đón thần mèo vào trong vòng tay. Đến khi trở lại trong lòng tôi rồi, trái tim của cô vẫn đập nhanh khủng khiếp.
"Ôi, ta tưởng mình chết chắc rồi chứ!"
"Nhưng cuối cùng tôi vẫn xoay sở được đấy thôi?"
"Xong việc rồi mới già mồm!"
"Thì cũng có khác gì nhau!"
Tôi nhìn về phía cánh cổng, xác nhận Lucia đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi mới bước xuống chổi.
Những người dân còn lại của đất nước, người thì tỏ rõ thái độ thù địch, người thì chưa hết bàng hoàng, tất cả lại lần nữa vây quanh chúng tôi.
Tôi cố gắng nhập vai người phản diện, nói với họ:
"Phù thủy mạnh nhất ở đất nước này cũng đã dễ dàng thất bại trong tay ta. Còn ai muốn thách thức ta nữa không?"
Tiếng huyên náo, xôn xao lan rộng khắp nơi, nhưng tuyệt nhiên không có một ai bước lên phía trước. Thông minh đấy. Thông minh đấy!
"Vậy ta cũng nhanh chóng rời khỏi đất nước này thôi. Các vị hãy mở cửa ra đi. Nếu không thì, chú mèo đáng yêu này... các vị hiểu chứ?"
Nhìn lướt qua người gác cổng có thể thấy anh ta mang biểu tình trên cả ủ rũ, đôi vai run rẩy, bắt đầu mở cánh cổng trong trạng thái bất an.
Tôi dần trông thấy cảnh sắc bên ngoài.
"Chuyện này là sao. Cô phải mang ta ra ngoài chứ. Nếu cô chỉ dùng ta làm con tin thì còn nghĩa lý gì nữa."
Cô mèo trong vòng tay tôi cất tiếng kháng nghị.
"Cô đừng lo. Lần này tôi có một kế hoạch bí mật."
"Kế hoạch bí mật của cô á, bây giờ ta không tin nữa."
"Lần này tôi sẽ không ném cô đi đâu. Yên tâm."
Sau khi cánh cổng mở ra hoàn toàn, tôi bắt đầu bước đi. Vừa cảnh giác nhìn xung quanh, tôi vừa thận trọng bước từng bước một.
Cho đến khi tôi băng qua người Lucia, ra đến tận bên ngoài đất nước, họ cũng không làm gì tôi cả.
Tôi ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy nét tiếc hận hiện rõ trên khuôn mặt họ. Cũng có những người đang đùa cợt, có người đang nhục mạ, cũng có những người bật khóc thành tiếng.
Tôi nhìn về phía họ một lúc, rồi nói:
"Vậy chúng ta từ biệt ở đây nhé."
Rồi tôi cứ thế leo lên chổi.
Kế hoạch bí mật mà tôi nói, đơn giản chỉ là nói dối thôi.
Tôi cũng chưa quyết định điểm đến cụ thể mà cứ đi theo trực giác, vừa ôm cô mèo đen trong vòng tay vừa dùng toàn bộ tốc lực bay đi.
Tôi bay đến một nơi thật xa, xa đến mức không ai đuổi tới nổi.
Sự hỗn loạn để lại cho những người ở đó sau khi thần mèo bị cướp đi hẳn sẽ giảm dần theo thời gian.
Cuối cùng chúng tôi cũng trốn thoát.
Đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, tôi cũng không nhớ nổi nữa.
Tôi băng qua những cánh rừng, lướt trên dải bình nguyên xanh mướt không rõ bắt đầu từ đâu và kết thúc tại đâu, cuối cùng tiến tới một khu rừng u ám, ảm đạm.
Ở đây không có bóng dáng của con người, xung quanh cũng chẳng có dấu hiệu của một đất nước nào cả.
"Đến đây chắc ổn rồi đó."
Chúng tôi đã đi được một đoạn khá xa.
Ngước mặt lên trên, có thể lờ mờ thấy không gian được bao trùm trong sắc đỏ.
"Chúng ta sống rồi!"
Cô mèo nhảy xuống khỏi tay tôi, đứng trên mặt đất.
Tôi vừa xoa bóp cánh tay đau dữ dội, vừa dụi mắt, nói:
"Từ giờ cô có dự định gì không?"
"Ta không có dự định gì. Ta sẽ lặng lẽ sống những tháng ngày không can hệ tới loài người."
"........"
"Còn cô thì sao?"
"Tôi dự định sẽ tiếp tục lặng lẽ đi du ngoạn đây đó, không can hệ gì với loài mèo."
"Như vậy cũng tốt."
Cô mèo cười bằng giọng mũi. Tôi ngồi trở lại lên chổi.
"Vậy, hẹn ngày gặp lại nhé. A, nói mới nhớ, tôi vẫn chưa biết tên của cô nhỉ."
"Ta làm gì có thứ đó."
"Kể cả lúc được nhận nuôi sao?"
"Ta đã chết một lần rồi mà."
Vậy nên hiện tại cô ta không có tên, ý cô mèo là như vậy.
"Nếu thế tôi có thể biết tên của cô khi còn là mèo thường không?"
"........"
Cô mèo tỏ ra lúng túng một lúc, sau đó lặng lẽ mở miệng, nói ra một từ, chính là tên của cô ta. Cái tên đó bình thường hơn bất cứ thứ gì khác, còn rất phổ biến, thế nhưng là một cái tên đẹp.
Tôi mỉm cười đáp lại cô mèo.
"Đúng là một cái tên đẹp."
"Đã chẳng còn ai gọi ta bằng cái tên đó nữa."
Cô mèo cũng mỉm cười, sau đó quay hai cái đuôi về phía tôi, ngoái lại nhìn tôi một lượt rồi nói:
"Vậy tạm biệt nhé. Chúng ta nên đi thôi. Thật tốt khi vào khoảnh khắc cuối cùng, người ta gặp lại là cô."
Cô mèo chỉ nói vậy, rồi tiến sâu vào trong khu rừng, mất hút.
Tôi cũng cưỡi chổi bay đi.
Tôi vừa dụi mắt, vừa sờ sờ cổ họng, vừa bay về hướng mặt trời.
Vượt qua khu rừng là một dải bình nguyên nhuộm mình dưới ánh mặt trời lúc xế chiều. Tôi băng qua những cơn gió, lướt đi.
Để tôi kể tiếp câu chuyện của một tháng sau đó.
Được một đất nước gọi đến, mà tôi cũng đã hứa với họ sẽ quay lại, nên tôi lại quay về vùng này.
Cũng không cổ việc gì quan trọng lắm, nhưng nhân dịp đó, tôi thử cất công đi tới ngôi làng lần trước đã kể cho tôi về đất nước có loài mèo thống trị.
Lần trở lại này của tôi có thể nói là suôn sẻ.
"Xin mời vào, meo!"
"........"
"Chào mừng quý khách đến nơi đây, meo! Ngôi làng, này có sự hòa hợp giữa nét nông thôn, và loài mèo đó, meo! Ngài cứ tự nhiên thăm thú nhé, meo!"
"........"
Sao lại có cái giọng điệu kỳ lạ thế này chứ.
Cùng với sự thay đổi ấy, ngôi làng cũng có hơi khác một chút. Trước đây trong làng không có lấy một con mèo nào, nhưng giờ thì đã có thể thấy bóng dáng loài mèo xuất hiện rải rác đây đó.
Mà khoan.
"Chị đang làm gì ở đây vậy, Lucia?"
"Đừng hỏi mà. Chị xin em đó."
Đây là người từng được ngôi làng này cử đi, chính là nữ phù thủy Bầu Trời. Cũng giống như lúc chúng tôi gặp nhau ở đất nước kia, chị ta cũng mặc một chiếc áo choàng nhưng lần này, thay vì mũ phù thủy thì chị ta lại đeo một chiếc bờm tai mèo. Có lẽ lần này cũng vì ý đồ của ngôi làng mà chị ta miễn cưỡng làm theo, nhưng quả thực trông nó chẳng hòa hợp tẹo nào, trông thật ám ảnh. Thật đáng thương. Hiện thực bi đát tới nỗi tưởng chừng không thể kiềm nén được nước mắt.
Lucia nhẹ nhàng sờ sờ đầu.
"Elaina này, chuyện một tháng trước, cảm ơn em nhé. Nhờ có em mà chị mới tỉnh ra. Không hiểu sao lúc còn ở đất nước đây chị lại trở nên khác thường như thế."
"Vậy sao."
Bây giờ chị ta cũng khác thường mà. Nhưng tôi đâu nói ra điều đó.
"Sau khi tôi rời đi, đất nước đó thế nào?"
"Mọi người đã dần dần rời khỏi. Bởi vì thần mèo cũng bị mang đi nên mấy người bọn họ không còn yêu quý loài mèo một cách kỳ lạ nữa. Thậm chí có những người còn cho rằng họ đã bị con mèo hai đuôi đó điều khiển linh hồn."
"Thế bây giờ đất nước ấy còn tồn tại không?"
Nghe tôi hỏi, chị ta gật nhẹ đầu.
"Còn. Vẫn còn nhiều người yêu quý mèo và những người không còn nơi nào khác để sống ở lại. Nơi đó vẫn tồn tại như một đất nước. Họ quảng bá rằng đó là nơi sẽ được chung sống cùng loài mèo nên khách tham quan tới thăm có vẻ ngày càng nhiều lên."
"Nơi này cũng đang bắt chước chỗ đó nên mới trở thành thế này đúng không?"
"... Bởi vì lũ mèo đáng yêu quá nên chị mang mấy con về đây, không ngờ dân làng cũng cảm thấy tương tự."
"Miễn không đánh mất lí trí là được nhỉ."
"Thực ra là..."
Nói rồi Lucia giữ im lặng chốc lát, sau đó chị ta vỗ hai tay, "bốp" một tiếng.
"A, Elaina chờ chị ở đây một lúc nhé."
"Hử? À vâng."
Chị ta phi vút đi như đang bận rộn lắm, lao vào một căn nhà cạnh đó.
Khoảng một phút sau, chị ta bước ra, trên tay thận trọng ôm một chiếc hộp gỗ.
"Elaina! Em nhìn xem này!"
Lucia hưng phấn đưa thứ đó ra cho tôi xem.
Tôi rướn cổ nhìn vào trong, thấy được vài con mèo. Có một con mèo mẹ toàn thân màu trắng muốt, ba chú mèo con lông nửa trắng nửa đen. Ngoài ra còn có một chú mèo con toàn thân một màu đen tuyền.
"Mấy đứa mèo con này mới sinh chưa được một tháng đâu. Trông đáng yêu quá phải không."
Mấy chú mèo đó đều trông vô cùng ủ dột, chỉ liếc về phía chúng tôi trong chốc lát rồi quay lại ngủ tiếp. Chỉ có một con trông ra vẻ hoạt bát.
Nếu ôm chú mèo đen tuyền đó vào lòng chắc sẽ thích lắm. Chú mèo con với đôi mắt màu xanh lam, đang đứng lên, với với chân như cố gắng nhảy ra khỏi chiếc hộp.
"Con mèo con này trông hoạt bát quá nhỉ."
Tôi khen một tiếng, liền thấy Lucia tươi cười hạnh phúc.
"Đúng thế. Em có muốn sờ thử vào nó không?"
"Không cần đâu."
Vì thể chất của tôi dị ứng với mèo mà.
"Chị đã đặt tên cho nó chưa?"
"Mấy con mèo con này thì chưa. Vậy nên chị hi vọng em sẽ đặt tên cho chúng,"
"........"
Tôi nhìn chăm chăm chú mèo con đen tuyền một lúc rồi nói:
"Tôi chỉ đặt tên cho một đứa thôi được không?"
"Đứa nào vậy?"
"Nhóc này."
Chú mèo con màu đen tỏ vẻ hoạt bát, kêu "meo" lên một tiếng.
"Vậy, tôi đặt tên cho nó là..."
Tôi nói ra một cái tên.
Đó là một cái tên thật khớp với chú mèo con trước mặt tôi.
Một cái tên quá đỗi bình thường, cũng hết sức phổ biến, nhưng là một cái tên thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro