Chương 13: Vì quê hương
Một quả núi nhỏ chạy dài, phô ra tấm lưng núi trần trụi màu cát bụi.
Giữa dải núi hoang vắng là những hàng cây và thực vật xếp xen kẽ, trông như các đốm nhỏ, tạo nên những mảng màu tương phản. Những đám mây màu xám tro phủ kín bầu trời khiến cho toàn bộ khung cảnh cũng nhuốm màu ảm đạm.
Giữa khung cảnh hiu hắt đó, một cô gái trẻ cưỡi chổi bay đi. Chiếc áo choàng màu đen cùng một chiếc mũ tam giác có chóp nhọn, thêm chiếc huy hiệu hình ngôi sao cài trên áo cho thấy cô gái đó là một nữ phù thủy, và cũng là một lữ khách nữa.
Mái tóc giống màu những đám mây, quyện với màu cát phía dưới, bồng bềnh trong gió. Đôi mắt màu xanh da trời hướng về phía trước.
Từ đây phóng mắt nhìn đi, không thấy bóng dáng một đất nước nào cả.
Tuy nhiên cô gái đã bắt gặp một cảnh tượng kỳ lạ khác trong tầm mắt. Rốt cuộc người đang chăm chú dõi theo cảnh tượng trải ra trước mắt ấy là ai vậy nhỉ?
Đó chính là tôi.
Nơi tôi đang hướng tới có một sinh vật to lớn tưởng như có thể nuốt chửng cả một người, hình như là một con sói. Chắc hẳn đây là loại sói khổng lồ. Một nhóm nam nữ khá đông đang quây quanh xác chết bất động của nó.
Bọn họ đang cắt đám lông màu cát trên lưng con sói khổng lồ ra, sau đó chuyển hướng tới cái đuôi béo ù ì. Họ cũng cạy mở miệng của nó, mài giũa những chiếc răng nanh.
Nhóm người ấy hoàn toàn không để ý tới thứ máu lỏng màu đen đang không ngừng phun ra, vẫn tiếp tục tấn công thi thể của con sói.
"Con hôm nay chúng ta săn được to nhỉ."
"Chỉ cần thế này thôi là có thể bán được với giá hời rồi."
Trông nhóm người đang trao đổi với nhau dường như rất vui.
Có thể nhìn thấy cảm giác thỏa mãn ở họ.
Tôi giảm tốc độ bay của cây chổi rồi dừng lại ở gần chỗ mấy người đó. Không hiểu sao tôi có cảm giác không thể cứ thế mà đi qua chỗ họ được, như thể có việc gì cần xác nhận ở đây vậy.
Tôi nhảy xuống chổi. Bước chân hạ xuống đột ngột khiến cho cát bụi bay vút lên, rồi biến mất. Đúng lúc đó, nhóm người cũng để ý thấy sự xuất hiện của tôi.
Họ dừng tay lại, cùng lúc hướng mắt về phía tôi.
Sau một lúc, một người đàn ông để dao trượt trên mình con sói khổng lồ rồi mở miệng nói:
"Này, cô muốn gì ở chúng tôi?"
Lời nói đó không mang cảm giác thù địch hay cảnh giác, khiến tôi thấy an tâm.
Tôi nói thật to để tất cả những ai đang ở đó đều có thể nghe thấy:
"Xin chào, các vị có thể làm ơn chỉ đường cho tôi được không?"
"Hóa ra là trẻ lạc. Cô bé bỏ nhà ra đi hả?"
"Tôi là lữ khách."
"Ồ, vậy thì vẫn là trẻ lạc phải không?"
"Ừm..."
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng quả thực là tôi hoàn toàn chẳng biết đây là nơi nào.
Mặc dù khung cảnh địa hình vòng cung của ngọn núi cũng đẹp thật đấy, nhưng nó khiến tôi chẳng thể nhìn thấy những gì ở phía trước. Hơn nữa gần đó cũng không có dấu hiệu của nguồn nước, nên có lẽ chẳng có đất nước nào ở nơi này đâu. Bởi sinh sống ở đây sẽ khó khăn lắm.
Vì lẽ đó, những vùng khô cằn này thường tình cờ là những nơi chia cách giữa các đất nước.
Tôi đã cắm trại quanh đây được vài ngày. Có những lúc cảm giác về phương hướng lại biến mất khiến tôi cứ bay tới những chỗ lạ lẫm.
Vì muốn thoát khỏi tình cảnh đó nên tôi mới làm phiền nhóm người đang đi săn.
Người đàn ông đang đứng trên con sói khổng lồ nói:
"Ồ vậy sao. Nhưng thật đáng tiếc, chúng tôi chẳng hiểu rõ lắm về vùng này đâu. Chúng tôi cũng là người từ nơi khác đến mà."
Lời nói của anh ta đẩy tôi vào tuyệt vọng.
"Nhưng tôi biết đất nước gần khu vực này nhất đây. Để tôi chỉ cho cô."
Sau đó anh ta lại mỉm cười.
Khuôn mặt tươi cười của anh ta rất đẹp, tuy nhiên cây kiếm cùng bộ trang phục và cả khuôn mặt đẫm máu khiến cho khung cảnh trở nên gớm ghiếc một cách kỳ lạ.
Chao ôi.
Người chỉ cho tôi đường tới đất nước gần đây nhất là một chị gái vừa cho tay vào trong miệng con sói khổng lồ xong. Đó là một phụ nữ xinh đẹp với làn da màu nâu và mái tóc đen quyến rũ.
"Đây nhé, chỗ mà chúng ta đang đứng là đây..."
Chị ta lần tay theo tấm bản đồ đang được tôi trải trên một tảng đá vừa tầm với.
Vì vừa thọc tay vào trong miệng con sói nên từ người chị ta bốc lên một thứ mùi khủng khiếp. Thứ mùi này chắc chắn sẽ thu hút ruồi nhặng, nhưng thôi cũng không sao.
"Đất nước gần đây nhất là ở chỗ này."
Chị ta chỉ vào một điểm trên bản đồ.
"Ồ."
Tôi vừa cố gắng hít thở bằng miệng, vừa đáp lời, tỏ ý chị ta có thể nói tiếp.
"Tôi không rõ cây chổi của em đi nhanh thế nào, nhưng nếu đi xe ngựa thì chắc sẽ mất khoảng một ngày chăng?"
"Ồ."
Vậy tôi chỉ cần vài tiếng là có thể tới nơi. Tốt quá rồi.
"Từ đây tới chỗ đó không có ngọn núi nào hết, vậy nên chỉ cần đi thẳng suốt một đường là tới nơi. Cảm giác sẽ như thế này."
Cô gái di ngón tay qua lại.
"À vâng."
"Nãy giờ tôi thấy em vẫn thở gấp lắm. Em ổn đấy chứ?"
"Không sao, chị đừng lo."
Tôi gật đầu.
"Vậy từ chỗ này em nên đi theo hướng nào nhỉ?"
Chị ta vừa xoay xoay tấm bản đồ, nhìn đi nhìn lại, vừa lẩm bẩm:
"Ừm... à... Hướng này thì phải. Đi theo hướng này là được."
Sau đó chị ta tươi cười chỉ tay về một phía xa xa.
Cứ như thế, tôi nhanh chóng giải quyết xong tình trạng lạc đường.
"Cảm ơn chị. Nhờ có chị mà trong ngày hôm nay em có thể đến được đất nước tiếp theo."
"Không có gì. Tôi chỉ đường cho em cũng đâu trôi chảy lắm."
Quanh người chị ta tỏa ra cảm giác của một người tốt trộn lẫn với thứ mùi kinh khủng thu hút ruồi bọ. Phía sau chị ấy, những người đồng đội khác vẫn đang miệt mài làm việc.
Họ lột da, vận chuyển rồi cắt đuôi con sói.
"Họ, à không, phải nói là các chị, đang làm gì thế?"
"Chúng tôi đang săn bắt đó!"
Chị ta nói với vẻ "Nhìn mà không biết sao?".
"Đây gọi là săn bắt ạ?"
"Đúng vậy. Em nhìn thấy việc này bao giờ chưa?"
"Em chưa từng thấy cảnh tượng thế này bao giờ."
Tôi mới chỉ nghe nói đến việc hung ác mà con người thường làm để kiếm đồ ăn thôi.
"Các chi và răng nanh của con sói khổng lồ đó có thể bán với giá rất cao."
"Cho nên chúng tôi mới đi săn ở khu vực này."
"Ra là vậy."
"Sau đó chúng tôi sẽ mang tiền kiếm được trở về quê hương để giúp đỡ những người bạn ở đó."
"........?"
Câu chuyện bỗng biến chuyển theo hướng bất thường khiến tôi không hiểu. Chị ta kể tiếp sự tình.
Chuyện là, họ là những người lữ khách đang muốn cứu giúp quê hương mình, nơi dịch bệnh đang điên cuồng hoành hành.
Họ săn bắt những con sói khổng lồ, sau đó bán lại các chi và răng nanh cho các nước lớn ở gần kề để kiếm tiền mua thuốc chữa bệnh. Nguyên một bầy sói khổng lồ sinh sống ở đây lần lượt bị họ săn bắt thành công khiến tiếng vang lan ra những nước lân cận, thành ra mấy nước đó đã phó thác cho họ nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ lũ sói khổng lồ ở quanh vùng này.
Chị ta kể chuyện một cách tự hào vì từ khi rời khỏi quê hương được ba tháng tới nay, họ đã kiếm được một khoản kha khá.
Sau đó họ sẽ dùng tiền kiếm được để cứu giúp những người đau yếu ở quê nhà.
Chị ta lấy từ trên chiếc xe ngựa đang đợi gần đó một chiếc túi đựng, đặt vào tay tôi. Trên tay tôi có cảm giác nặng trĩu.
Bên trong túi là một lượng bột lớn. Có lẽ đây là loại thuốc mà chị ta nói.
"Đây là thuốc sao?"
Đúng như dự cảm của tôi:
"Đúng vậy. Cũng không hẳn là để cảm ơn việc tôi chỉ đường cho em... nhưng tôi có việc này muốn nhờ em làm giúp nhân lúc đi du ngoạn."
"Việc gì vậy?"
Tôi nghiêng đầu hỏi.
"Trong lúc đi du ngoạn, nếu em có tình cờ ghé qua quê hương của chúng tôi thì hãy làm ơn mang thứ này giao cho trưởng làng được không? Chúng tôi cần phải săn bắt ở đây thêm một thời gian nữa."
"Chị giao thứ này vào tay một người lữ khách như em cũng được ư?"
"Em có vẻ không phải là người xấu."
Nhẹ dạ cả tin thật đấy...
Tôi chẳng hề có ý định lấy trộm hay gì cả, dù sao thì tôi cũng không có cách nào dùng được thứ này.
Hơn nữa tôi còn mang ơn họ vì đã chỉ đường cho mình nữa.
"Vậy chị có thể cho em biết vị trí của nơi đó không?"
Tôi nói.
Nghe vậy, chị ta có vẻ rất cảm kích:
"Cảm ơn em! May quá, được cứu rồi! Đất nước của chúng tôi nằm ở đây..."
Nói rồi chị ta nhìn về phía tấm bản đồ. Sau một lúc chị ta vừa nhăn mặt, vừa chỉ tay lên bản vẽ.
"Ủa? Không thấy ghi ở đây nhỉ. Chắc chắn là ở khu vực này mà..."
Chị ta chà xát tấm bản đồ. Nơi chị đang chỉ là ở phía bên rìa của bản vẽ. Tôi đã ghé qua nơi đó một lần.
"Rất xin lỗi, nhưng em không đi theo hướng đó. Nếu em đi tới đất nước gần nhất thì nó sẽ ngược hướng với quê hương của mọi người."
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, trả lời.
"Vậy sao..."
"Thực xin lỗi. Chị đã chỉ đường cho em vậy mà..."
"Không sao đâu, em đừng để ý chuyện đó. Là do tôi không biết điều trước."
"Vô cùng xin lỗi."
Tôi trả lại túi đựng thuốc vào tay chị ta, lúc này đang có vẻ rất ủ rũ.
Cảm giác nặng trĩu trên tay lúc này không còn nữa. Không biết nói gì cho phải, nên cuối cùng tôi đành cất tiếng:
"Em cầu chúc cho mọi người bình an về tới quê nhà."
Không hiểu sao tôi lại buột miệng nói ra những lời ngớ ngẩn đến vậy.
Đúng là chỉ tôi mới có thể thốt ra những lời như thế.
"Cảm ơn em. Em thật tốt bụng."
Cô gái mỉm cười buồn bã. Cảnh tượng đó khiến trái tim tôi cũng thắt lại.
Nơi mà chị ta chỉ trên bản đồ, thực ra tôi đã ghé qua một lần.
Đó là khoảng hai tháng trước, trước cả khi tôi có được tấm bản đồ này.
Không phải bỗng dưng mà ngôi làng của họ không được ghi tên trên bản đồ. Thực chất, nó đã không còn tồn tại ở đó nữa.
Hai tháng trước, khi tôi tới đó, nơi ấy ngập tràn xác chết. Rất nhiều xác sói khổng lồ, vô số xác binh lính cùng xác của người dân chồng chất thành núi. Có những người chết mà mắt vẫn mở, có những người ngã xuống khi bị cắn ngang thân, cũng có những người không còn nhìn rõ được hình hài nữa. Số xác chết chất đống nhiều không sao đếm xuể.
Cảnh tượng khủng khiếp đến mức khiến tôi chỉ muốn che mắt đi.
Tuy nhiên gần đó vẫn có bóng dáng của những người còn sống. Giống như nhóm người kia, họ cũng đang tập hợp xác chết của sói khổng lồ ở trước ngôi làng.
Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nhỉ.
Những người đàn ông đang thu gom sói khổng lồ đã kể lại cho tôi nghe sự tình:
"Chúng tôi là binh lính được những đất nước quanh khu vực này cử tới. Nghe đồn ở nơi đây có sói khổng lồ xuất hiện nên họ cử chúng tôi đến."
"Lúc chúng tôi phát hiện ra sự việc và đến ngôi làng này thì đã muộn. Như cô thấy đấy, dân cư của ngôi làng đã bị tiêu diệt hoàn toàn."
"Hình như có một lũ người ngu xuẩn nào đó đã đuổi lũ sói khổng lổ ra khỏi vùng đất của chúng, về cơ bản thì sói khổng lồ không sinh sống ở những chỗ thế này."
"Cũng chỉ tại đám người ngu xuẩn ấy mà thiệt hại đã lan đến đất nước chúng tôi rồi. Sự thực thật đáng buồn."
"Tôi nghe mấy người thương nhân nói rằng có một nhóm người chuyên săn bắt sói khổng lồ, có vẻ họ đã săn bắt hơi quá mức. Chắc đó là ngọn nguồn gây nên thảm họa này."
"Thiệt hại sẽ không chỉ dừng lại tại đây đâu. Mấy con sói khổng lồ bị đuổi khỏi sa mạc sớm muộn gì cũng sẽ ăn thịt hết tất cả người dân quanh đây. Việc đất nước của chúng tôi bị tấn công cũng chỉ còn là vấn đề sớm muộn mà thôi."
Theo đó, một người binh sĩ đã nhờ tôi:
"Nữ phù thủy, nếu trong lúc đi du ngoạn, cô nhìn thấy đám người săn bắt sói khổng lổ thì hãy cho chúng tôi biết nhé. Phải giết hết bọn chúng mới được."
Tiếp nhận lời yêu cầu khẩn khoản của người lính, tôi gật đầu.
Khi đó tôi vẫn chưa biết gì về nhóm người đi cùng cô gái tôi đã gặp.
Tôi tiếp tục bay trên chổi, làm những đám cát bụi bay tung lên.
Lần theo con đường đã được cô gái tốt bụng chỉ cho, có lẽ chốc lát nữa tôi sẽ nhìn thấy một đất nước phía trước.
Cảnh vật trước mắt tôi vẫn trống trơn, tĩnh mịch, không có dấu hiệu của đất nước nào, nhưng cũng chẳng hề có dấu hiệu bị tàn phá, vậy nên chỉ cần tôi tiếp tục tiến lên phía trước, nhất định sẽ có dấu vết của người sống.
Cuối cùng, tôi chẳng đáp ứng được nguyện vọng của ai cả. Cả lời nhờ vả của mấy người lính gặp phiền phức vì ngôi làng bị sói khổng lồ tấn công, lẫn yêu cầu của nhóm người vì quê hương mà săn bắt lũ thú dữ, tôi không đáp ứng được bất kì ai.
Bởi lẽ sự cố đó quá đau buồn, hiện thực quá tàn khốc khiến tôi phải lảng tránh.
Thứ hiện thực khiến cho không một ai hạnh phúc nổi, có nói ra cũng vô ích.
Nhưng tôi cũng chẳng thể làm gì khác.
Dù có nỗ lực đến mức nào thì con đường trước mắt họ chỉ có nỗi tuyệt vọng đón chờ.
Đây thực sự là một việc đáng buồn.
"Xin lỗi..."
Tôi lẩm nhẩm lời nói không dành cho riêng ai. Rồi dưới bầu trời nắng chói chang, câu nói ấy cũng từ từ biến mất vào trong cát.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro