Chương 12: Địa đàng dành cho người chết
Tôi bay qua một vùng bình nguyên và đang tận hưởng ánh mặt trời dịu dàng buổi sáng. Bay xuôi theo những dải đất nhấp nhô lượn sóng, tôi băng qua các loài hoa cỏ.
Những cơn gió mong manh mang theo hơi ấm bao trùm quanh tôi. Cảm giác thư thái quá mức khiến tôi bất giác chìm vào cơn buồn ngủ.
Chăm chú dõi theo quang cảnh phía trước, tôi có thể nhìn thấy một đất nước.
Đó là nơi tôi đã biết và vẫn luôn ao ước một ngày có thể đặt chân đến. Lúc này đây, tôi có thể nhìn thấy nó ở ngay trước mặt mình rồi.
Nơi ấy là một đất nước nhỏ bé, được bức tường khá cao bao quanh, từ phía tôi nhìn tới cũng không thể trông thấy rõ cảnh vật bên trong.
Tuy nhiên tôi có dự cảm rằng nơi đó sẽ rất vui vẻ. Bởi vì không giống như các vùng đất khác, bức tường bao phủ đất nước này được làm bằng tay nghề thủ công tinh xảo.
Tuy nói là một tác phẩm thủ công, nhưng thực ra nó chỉ là một dòng chữ to được viết gọn gàng như thế này: "Đất nước này đã bị người chết chiếm đóng. Không nên tiến vào."
Ôi chưa gì tôi đã cảm nhận được bầu không khí rồi đây.
Tôi thử tiến gần tới chiếc cổng nhưng nó vẫn đóng chặt. Có khách đến mà chiếc cổng này cũng chẳng phản ứng gì sao? Bối rối quá. Đừng bảo là không thể vào trong đây nhé.
Tôi gõ thử cánh cửa cao tới mức phải ngửa cổ ngước nhìn mới thấy hết, thế nhưng vẫn không có phản ứng gì ghê gớm, chỉ có tiếng "cốc cốc" yếu ớt vang lên.
...
À, tôi hiểu rồi. Chắc hẳn đây là ngụy trang nhỉ? Có lẽ người ta đã thiết lập một cánh cửa thật lớn không được mở ra để cho giống với đất nước của những người chết.
Chắc là phải có lối ra vào khác ngoài cánh cổng này chứ? Tôi thử đi lòng vòng đây đó xung quanh cánh cổng.
"Ô này..."
Sau đó tôi liền dễ dàng tìm thấy, ở bên cạnh cánh cổng lớn có một cánh cửa nhỏ hơn đang được khép chặt. Đúng là có người sinh sống ở đây thật, bởi vì cánh cổng này có kích thước rất phổ biến tại những nơi khác.
Ngay trước khi định mở cánh cổng ra, tôi để ý thấy một tờ giấy dán trên đó, có ghi những dòng chữ sau: "Nơi này hoàn toàn đã bị người chết chiếm đóng. Cảm phiền đừng tiến vào." Dưới đó còn bổ sung thêm: "Tuy nhiên theo chúng tôi nghĩ thì có lẽ vẫn còn người sống sót. Nếu vị nào có đủ can đảm tiến vào đất nước này thì làm ơn hãy giải thoát cho những người còn sống bên trong."
Ngoài ra còn có một tấm bảng khác có ghi "MỞ CỬA" treo trên tay nắm của cánh cửa.
"Hô hô..."
Thật là đáng nghi hết biết. Tôi nghĩ là cấm có sai. Cách thể hiện quyền lực ở đây cũng diêm dúa ghê.
Tôi không chút do dự, đẩy cánh cửa mở ra.
Bởi vì tôi là người có đủ lòng can đảm mà.
Đây là một đất nước rất kỳ lạ được mệnh danh là địa đàng dành cho người chết.
Cái gì cũng vậy, từ xác sống cho đến ma quỷ đều là những sản phẩm nhân tạo được trưng bày để mua vui cho khách tham quan, tạo ra một khung cảnh đẹp nhưng có phần kỳ quặc. Nơi này có vẻ khá nổi tiếng với các vùng lân cận. Tôi có thể túm lấy ai đó bất kỳ ở một vùng lân cận và hỏi: "Bạn có thể gợi ý cho tôi đất nước nào đó không?", và ít nhất một phần ba trong số họ sẽ nói tên đất nước này. Vì quá mức hào hứng nên tôi không hỏi kỹ càng từng chi tiết mà cứ thế đi luôn. Quả thực ở nơi đây bao trùm một bầu không khí rất thú vị. Từ việc dùng mánh khóe, giấu đi cánh cửa vào để mua vui cho khách tham quan cho đến khung cảnh thú vị trải rộng phía sau cánh cửa.
Hầu hết các căn nhà đều bị hư hại một nửa, trở thành chỗ cho những cây trường xuân đua nhau trườn lên. Từ cửa vào trải dài ra đến đường lớn là những mảnh vỡ và gạch vụn từ các tòa nhà sụp xuống, chồng chất thành đống. Giữa những kẽ hở của gạch đá, cỏ dại đua nhau nhú lên. Cảnh tượng này có lẽ đã như vậy được một thời gian.
Tuy vừa bước qua cửa đã lập tức chứng kiến cảnh tượng đổ nát đó, tôi vẫn cảm thấy bầu không khí thật tốt đẹp. Có cảm giác như bọn xác sống chuẩn bị xuất hiện đến nơi rồi. Trên lý thuyết, có vẻ như toàn đất nước này đã được cất công thiết lập thành một khu giải trí.
Tôi ngồi trên cây chổi, khoan khoái bay lơ lửng xung quanh. Có lẽ có người cố tình tạo ra cảnh tượng này. Tôi băng qua những con đường lồi lõm đầy vũng nước, vừa nhìn ngó khắp nơi, vừa trầm trồ cảm thán. Đúng lúc đó: "AAAAAAAAAAAAAAAAA"
Đột nhiên, có thứ gì đó cất tiếng kêu gào, từ vệ đường lao vụt ra.
"Ối!"
Tôi còn chưa kịp dừng lại hay né ra thì "bộp", một tiếng bẩn thỉu vang lên, cây chổi của tôi bỗng nhiên sững lại.
Chúng tôi đã đâm sầm vào nhau rồi.
Tôi văng ra khỏi cây chổi, bay lên không trung rồi rơi xuống một vũng nước. Từ đầu gối trở xuống ướt nhẹp. Ghê quá. Thật là kinh khủng.
Tôi bực mình, liền trở nên cáu kỉnh.
"Này, bất thình lình lao ra như thế có biết là nguy hiểm..."
Thế nhưng khi tôi ngoảnh lại thì thấy một cảnh tượng còn khủng khiếp hơn. Cán chổi của tôi đã bị kẹt.
"Ôi trời ạ..."
Trước mặt tôi, cây chổi đổ nhào trên mặt đất. Gần đó là một thứ trông giống giống người. Thái dương của người đàn ông ấy đang bị cây chổi của tôi cắm xuyên qua. Còn ông ta nằm sấp trên đất, hai tay cầm hai cây kiếm, nửa thân trên không hiểu sao để trần, lộ ra những cơ bắp cuồn cuộn, trông có vẻ khá nguy hiểm.
Ông ta chết mất rồi. Cán chổi vẫn đang đâm xuyên qua đầu thế kia.
"Ôi trời..."
Tôi rụt rè tiến lại gần, chạm tay vào vai ông ta thì nghe tiếng "Ư...", không rõ là đang nói gì nữa.
Khuôn mặt thối rữa, một mắt chột được thay bằng cái lỗ đen, nước dãi thì đang chảy ra từ miệng.
Hóa ra là xác sống à.
"Này, ông có làm sao không?"
"À..."
Chắc là chẳng có chuyện gì lớn. Nếu vậy thì tôi đi trước đây.
Tôi dẫm một chân lên vai của cái xác sống, thử rút cây chổi ra. Thế nhưng cây chổi vẫn không hề nhúc nhích.
"À... à..."
Không tài nào rút được cây chổi ra. Tôi bèn cầm thân chổi nhấc lên nhấc xuống, đầu của bộ xác sống cũng cử động theo, phát ra tiếng "lép bép", khiến cho vũng nước dưới đất gợn sóng.
"Ừm... ừm... ư..."
Tôi dùng thêm sức, cố rút ra. Dần dần, cây chổi cũng thuận theo lực kéo của tôi, tuột lên dần. Cuối cùng cũng rút ra được.
"Ừm... À..."
Ôi không, nó vẫn chưa ra.
Cái đầu của xác sỐng vẫn bị kẹt chặt tại đẦu mút cán chổi không rời.
Có vẻ như thứ tôi đã rút được ra chính là đầu của bộ xác sống kia. Nhìn xuống dưới chân, tôi phát hiện phần cơ thể bị bỏ lại của bộ xác sỐng bị văng ra, run rẩy trên mặt đất.
Thôi chết rồi.
Chưa gì mà tôi đã làm hỏng mất tài sản của nước họ. Tôi định dùng phép thuật để chữa lại như cũ nhưng nếu chổi của tôi vẫn cứ cắm xuyên qua đó thì chẳng ý nghĩa gì nữa.
Nhưng nẾu tự dùng sức để rút thứ đó ra, tôi lại cảm thẤy không được dễ chịu cho lắm. Không hiểu sao tôi chỉ muốn tránh càng xa thứ này càng tốt.
Có lẽ trước hết tôi nên tìm ngưỜi nào đó để xin lỗi về việc này đã...
Quả thực là tôi không thể làm quen với cảnh cưỡi chổi mà cứ có một cái đầu xác sỐng cắm bên trên, nên tôi kiếm một mảnh vải gần đây, bọc cái đầu lại, rồi bay đi tiếp.
Thế nhưng cái đầu đó cứ kêu mấy tiếng "ù...", "à..." rất phiền phức nên tôi đã nhét đầy đá vào miệng nó. Trọng lượng dồn lên đầu cây chổi nặng trĩu.
"Cho hỏi có ai ở đây không?"
Tôi có cảm giác rắc rối đang ngập tràn khắp nơi trong không khí. Tôi vừa cất tiếng hỏi vừa bay qua bay lại nhưng vẫn chẳng thấy ai đến giúp.
"À..."
"Ừm..."
"Ô..."
Ngay đến cả đám xác sống cũng chẳng thèm dòm ngó đến tôi. Những xác sống nhìn lên thấy tôi đang bay trên chổi cũng đủ rên rỉ mấy tiếng, không hề có ý định đuổi theo.
Phải bay một lúc sau tôi mới gặp được vài người sống.
"Ôi nhìn kìa! Là phù thủy đó! Nữ phù thủy đã đến rồi kìa!"
"Ô! Cứu chúng tôi với!"
Từ cửa sổ của một tòa nhà to tướng, có hai người đang vẫy tay với tôi. Tốt quá. Cuối cùng thì tôi cũng gặp được người sống.
Rốt cuộc cũng có thể tạm tách khỏi cây chổi bị xác sống kéo cho nặng trĩu này ra rồi.
Tôi mừng rỡ, nhẹ nhàng hạ thấp độ cao của cây chổi, tiến về phía hai người họ.
Sau đó tôi nhìn xuống dưới vườn của tòa nhà rộng lớn.
"Đúng là một khung cảnh ngoài sức tưởng tượng."
Tôi chăm chú nhìn cảnh tượng bên dưới, vừa thì thào nói.
Ngay bên dưới tôi có rất nhiều xác sống, chúng không tụ tập thành bầy mà đi thành từng cụm, từng cụm. Số lượng đó ước chừng lên tới cả trăm con. Chúng tạo thành một bản hợp xướng với những tiếng rên rỉ không rõ "ư", "à" ...
Tôi chỉ làm hỏng một con thôi nên chắc sẽ được tha thứ ấy mà.
Lúc chứng kiến cảnh tượng bị bao vây thì tôi vẫn chưa rõ mọi chuyện lắm, nhưng ngay sau khi bước vào bên trong tòa nhà, cảm giác kỳ lạ đã ập tới.
Hai người đã với ra từ ô cửa sổ kia nhìn thế nào cũng thấy là lạ.
"Chúng ta được cứu rồi. Quả đúng là thầy phù thủy. Cô không để ý thấy chúng tôi phải không?"
Một bên là cô gái đeo kính có mái tóc màu nâu. Nghe đến đây chắc hẳn mọi người vẫn thấy bình thường, tuy nhiên không hiểu sao cô ta lại đeo một thanh kiếm rất to bên hông, đai kiếm quấn lấy cơ thể như một con mực.
"Nhưng mà cuối cùng cô cũng đến! Chúng tôi bị nhốt trong tòa nhà này như bị giam trong lồng đã cả tuần nay, đồ ăn dự trữ cũng sắp rơi vào tình trạng nguy cấp! Cảm ơn cô nhiều lắm!"
Người còn lại là một chàng trai quấn quanh mình cơ man là mũ giáp và áo giáp sắt. Anh ta cũng cuốn mình lại giống như một con mực vậy. Nhưng mà người này bốc mùi quá. Tôi phải lùi lại phía sau nửa bước.
"Hai người làm việc ở đất nước này sao?"
Nghe tôi hỏi, cô gái gật đầu.
"Chính xác là đã từng. Nơi đây giờ không còn là một đất nước trọn vẹn nữa. Như cô thấy đó, xác sống tràn ngập khắp mọi nơi."
Cô gái vừa nói vừa thở dài. Ủa, cấu trúc đất nước như bây giờ không phải là do họ thiết lập nên sao.
"Nhưng vì hai người là người của đất nước này nên tôi nghĩ có thể nói chuyện với hai người nhanh thôi. Thực ra là tôi muốn xin lỗi..."
"Mà nữ phù thủy này, tôi có thể hỏi tên cô được không?"
Anh chàng áo giáp xen vào từ bên cạnh.
"A, tôi là phù thủy Tro Tàn tên gọi Elaina, rất vui được gặp hai người. Anh có thể đừng đến gần tôi như thế được không?"
"Ra vậy! Rất vui được gặp cô! Tên tôi là Anthony. Còn đây là cộng sự của tôi tên Ana."
Nghe lời nói có phần hưng phấn của thanh niên giáp sắt, tôi đáp:
"Nhưng mà ở đây nhiều xác sống thật. Không hiểu có bao nhiêu con cả thảy nhỉ?"
Câu chuyện đang đi lệch hướng. Trước khi nói lời xin lỗi, tôi từ từ thăm dò trước.
"Nếu cô định hỏi cái đám đang tụ tập ở ngoài thì toàn bộ đều là đồ thật đó. Đống xác sống giả bây giờ không còn hoạt động nữa."
Cô gái tóc nâu đeo kính tên Ana lên tiếng.
"Những con xác sống được thiết lập ngoài đó có tất cả bao nhiêu con?"
"Ừm, chúng tôi đã tạo ra cả thảy năm mươi con."
"Thật sự là chỉ có năm mươi con thôi sao? Đám xác sống ở bên ngoài nhìn qua phải hơn một trăm con ấy chứ."
"Mấy con đó là xác sống thật."
"Nghĩa là chúng không phải là đồ thiết lập?"
"Không phải. Chúng là xác sống thật. Loại xác sống chúng tôi làm ra trước đây có chất lượng khá kém, nhưng gần đây có một tên ngốc đã mang về xác sống thật với lí do "muốn tăng tính hiện thực", bởi vậy xác sống đã tấn công cả đất nước này. Kết quả là hiện trạng như bây giờ."
Tại sao lại thế nhỉ. Dù muốn nghĩ rằng đó là lời nói dối, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy cô ta đang nói thật.
"Đó đều là do con người tạo ra thôi phải không...?"
"Là đồ thật đó."
"Lại thế nữa rồi."
Ước gì đây chỉ là một lời nói đùa. Tất cả là do thiết lập sẵn phải không? Là trò đùa thôi nhỉ?
"Đáng tiếc, đây lại là sự thực không cách gì thay đổi. Nếu muốn cô hãy để mấy con xác sống ở ngoài đó cắn mình một cái xem. Sau đó thì có thể tự mình xác nhận rằng mấy con xác sống đó không phải là đồ giả."
"........"
"Hơn nữa tôi cũng đã nói nhiều lần, đây không phải chuyện đùa đâu."
"........"
"Đất nước của chúng tôi đã bị xác sống phá hủy rồi."
Ana vừa mỉm cười dịu dàng, vừa nói như thể không có chuyện gì quan trọng.
Tôi vẫn không dám tin vào mắt mình.
Mấy con xác sống đang hoành hành trên đường phố ngoài kia là đồ thật ư? Thật không đó?
Trước tiên tôi phải vứt cây chổi đi đã.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu hết sự tình đang xảy ra tại đất nước này. Cũng không phức tạp lắm. Nói ngắn gọn, súc tích thì chuyện như sau:
Khoảng một tuần trở về trước, một vị phù thủy sống tại đất nước này đã nói rằng:
"Sao mà cái đất nước này lại buôn bán đồ giả như thế chứ. Dùng được đồ thật thì sử dụng đồ thật không phải tốt hơn à."
Tuy nhiên nếu dùng đồ thật thì chẳng phải thảm họa sẽ xảy ra sao. Từ đầu đã chẳng ai biết cách bắt xác sống. Trước những lời phản hồi không mấy hài lòng của người dân, vị phù thủy tươi cười đáp lại:
"Mọi người đừng lo lắng. Với kĩ thuật siêu đẳng của mình, nhất định tôi sẽ chinh phục được mấy con xác sống mang về đây."
Vài ngày sau đó, quả thật vị phù thủy đã dẫn theo mấy con xác sống trở về.
"Nhìn xem! Đây là xác sống thật sự đó!"
Người dân đã rất đỗi vui mừng.
"Tuyệt quá! Đúng là ngài phù thủy có khác!"
"Ra là vậy... Hóa ra bề ngoài xác sống thật sự trông kinh tởm thế này sao..."
"Đồ của nước mình đúng là toàn đồ giả."
"Chỉ cần nghĩ đến chuyện sử dụng xác sống thật là tôi đã thấy phấn khích rồi."
"Không có gì phải phản đối cả."
Trước phản ứng vui sướng của người dân, vị phù thủy vừa gật đầu vừa đáp lời, đưa mọi chuyện đi xa hơn. Ông ta đút hai tay vào miệng của xác sống, dùng sức mở rộng ra:
"Tôi đã nhổ toàn bộ răng của mấy con xác sống này. Xác sống mà cắn vào người đang sống thì sẽ truyền bệnh cho người đó đúng không? Nhưng khi nhổ sạch răng chúng sẽ không thể truyền bệnh được nữa! Tóm lại, không cần lo nguy cơ bị xác sống tấn công, chúng ta có thể sử dụng xác sống thật như mong muốn! Hơn nữa xác sống vẫn tồn tại mà không cần cho ăn, nên không cần cả chi phí duy trì chúng. Các vị thấy sao. Chuyện này rất tuyệt phải không nào!?"
Người dân lại càng vui mừng hơn, tiếng hoan hô giống ban nãy càng vang dội.
"Tuyệt vời! Đúng là chỉ có ngài phù thủy mới làm được chuyện này."
Đương nhiên sau đó, ông ta càng đưa mọi chuyện đi xa hơn nữa.
Ông ta đưa cánh tay, sau đó đưa cả cổ của mình cho xác sống cắn thử, những tràng cười vang dội cất lên.
"Nhìn xem này! Tôi làm gì cũng chẳng sao! Không có vết thương! Mọi người thấy sao! Hoàn hảo quá phải không! Hahahahaha!"
"À..."
"Ô..."
"Ư..."
Bây giờ thì khắp đất nước này đều tràn ngập xác sống. Thật kỳ diệu.
Tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra. Tóm lại là người phù thủy đó đã để cho những con xác sống không có răng cắn mình. Tuy nhiên, điều ngoài dự đoán là hình như những nhát cắn ấy vẫn có tác dụng. Dù chỉ va chạm niêm mạc thôi cũng đủ lây bệnh.
Bề ngoài dẫu hoàn hảo đến thế nào đi nữa, kế hoạch vẫn hoàn toàn có thể bị phá vỡ. Ana kết lại câu chuyện.
"Tức là những kẻ tung các sản phẩm đó ra thị trường đều là lũ ngu ngốc."
Cuối cùng trong tôi chỉ còn lại một cảm giác như đang sôi sục.
Sau đó Ana nói tiếp:
"Hiểu như vậy cũng không đúng. Thế thì chẳng phải tôi cũng là kẻ ngốc sao."
"... Chuyện đó sao cũng được, tóm lại thì những người đã xoay sở sống sót khỏi căn bệnh truyền nhiễm khủng khiếp ngày một lan rộng của lũ xác sống này chỉ còn lại hai người ư?"
"Cũng chẳng phải. Người còn sống sót không chỉ có chúng tôi thôi đâu."
"Nghĩa là sao?"
Thấy tôi không hiểu, Ana nói tiếp:
"Ừm, chỉ là số lượng mà tôi đã xác nhận được thôi nhé. Hiện tại có khoảng một trăm người còn sống sót. Cô nhìn thử ra ngoài cửa sổ đi. Từ đây có thể nhìn thấy tin nhắn của những người còn sống để lại."
Nói rồi Ana chỉ ra phía cánh cửa sổ rạn vỡ sau lưng tôi. Quay người lại, đập vào mắt tôi là một bầu trời xanh trong rộng lớn. Ôi thời tiết đẹp quá đi.
"Hừm..."
Từ ô cửa sổ, nếu nhìn kĩ con đường trải dài phía trước, tôi có thể lí giải lời Ana vừa nói.
Trong lúc bay tôi đã không để ý đường phố lắm, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy trên phố có nhiều nơi treo các tấm biển như: "Cứu tôi với!", "Tôi vẫn còn sống", "Ở đây có trẻ con. Cứu chúng tôi với"...
"Cái ngày mà người phù thủy kia dẫn mấy con xác sống về ấy, vẫn có nhiều khách tham quan đến đất nước của chúng tôi. Rất có khả năng bọn họ cũng đã biến thành xác sống rồi."
"Tôi hiểu."
"Nhân lúc những người ngoài kia còn sống sót, tôi muốn đi xem thử toàn bộ những tấm bảng kia để giải cứu họ, nhưng mà..."
"Nghe có vẻ khó nhỉ..."
Tầm nhìn của tôi hạ xuống, ánh mắt vừa lúc chạm phải vô số xác sống đang tập trung ở dưới. Ôi trời ạ.
Nhìn tôi ngán ngẩm quan sát lũ xác sống bên dưới, Ana cười khúc khích.
"Không sao đâu, đối phó với lũ xác sống ấy thì đơn giản thôi."
"Với số lượng đó ấy hả? Ý cô là sao?"
Tôi khó hiểu hỏi lại, đúng lúc đó tiếng kim loại va vào nhau lọc xọc vang tới, xen vào giữa hai chúng tôi. Điều đó báo hiệu rằng anh chàng giáp sắt đang tới gần.
"Khi đất nước này còn hoạt động bình thường thì chúng tôi chính là những nhà nghiên cứu chuyên về xác sống. Cũng nói thêm, Ana là người vĩ đại nhất trong số chúng tôi, đến mức mọi người đã đặt cho cô ấy biệt hiệu chuyên gia xác sống."
"Thế nào chẳng được. Nhưng mà tại sao anh lại quấn giáp sắt quanh người thế?"
"Trông rất tuyệt phải không?"
"Trông được lắm."
Mỗi tội bốc mùi thôi.
"Nhỉ? Nói tiếp chuyện ban nãy, Ana ấy mà..."
Anh chàng giáp sắt tiếp tục kể chuyện quá khứ của Ana, người đã tạo ra những con xác sống nhân tạo, và tại đất nước này trước đây chúng thịnh hành đến thế nào. Dù sao việc nắm rõ kiến thức về tập tính của lũ xác sống cũng có ích.
Ana thở dài một tiếng rõ to: "Hây".
"Nếu như có vật mẫu của đám xác sống tụ tập dưới kia thì tôi có thể tạo ra thứ đối phó lại chúng một cách đơn giản. Thực ra tôi cũng từng chế tạo thử rồi."
Nói xong Ana lấy ra một lọ nhỏ, đưa cho tôi.
"Đây là cái gì...?"
Trong chiếc bình xịt đựng một thứ chất lỏng màu đỏ đen đầy tới nắp. Trông có vẻ bẩn quá. Từ cái nhìn đầu tiên đã thấy mất thiện cảm.
"Đây là loại nước hoa có tác dụng xua đuổi lũ xác sống. Chúng hoàn toàn không ăn thịt lẫn nhau. Vậy nên chỉ cần tỏa ra mùi hương giống với đồng bọn của chúng thì có thể tránh được lũ xác sống. Không hẳn do mũi của chúng không tốt, mà chắc do chúng không phân biệt được. Kết quả là tôi đã làm ra thứ mùi này. Chỉ cần sử dụng loại nước này, trong lúc còn mùi hương trên người thì sẽ không bị xác sống tấn công. Quá hoàn hảo."
"Ồ... vậy thì tuyệt thật đấy."
"Sau đó tôi sẽ có cơ hội giàu lên nhanh chóng... Ha ha ha."
Đất nước đang bị phá hủy mà máu làm ăn buôn bán của cô nàng vẫn không hề suy giảm. Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải cảnh này.
Cô ta có lẽ không giống người phù thủy đã dẫn xác sống về, luôn luôn nuôi hi vọng.
"Này. Sao thế. Bây giờ cô vẫn không tin tôi sao? Đừng lo, hiệu quả của thứ thuốc này đã được chứng thực. Hai người chúng tôi đã thử dùng loại nước hoa này để đột phá vòng vây của xác sống, lao xuống phố, nhưng mà lũ xác sống đó chẳng thèm đếm xỉa tới chúng tôi. Tôi nhất định sẽ không tạo ra sai lầm giống lão phù thủy đó nữa."
"Nếu thế thì có thể đi tới những nơi mà mọi người đang ẩn náu trên phố để giải cứu họ rồi."
"Nhưng vẫn có một lí do khiến chúng tôi không thể làm vậy. Khi bước xuống đường, chúng tôi phát hiện ra còn một rắc rối khác."
Ana vừa lắc lắc lọ nước trong tay, vừa ngán ngẩm nói. Chàng trai giáp sắt tiếp lời:
"Gã phù thủy của đất nước chúng tôi, kẻ đã mang xác sống về đây và giờ đã biến thành xác sống ấy, không hiểu sao hắn ta mạnh một cách khủng khiếp."
"Vậy là sao?"
"Không hiểu sao hắn ta bỗng dưng đột biến, chỉ mình hắn trở nên mạnh mẽ. Hơn nữa nước hoa của chúng tôi cũng không có tác dụng. Dù chúng tôi có ẩn náu giữa một đám xác sống thì hắn ta vẫn đánh hơi được mà mò tới. Thật đáng ghét!"
Anh chàng giáp sắt đạp một chân trên mặt đất. Thật phiền phức.
"Cái đồ khỉ đó... Giá mà không có tên phù thủy như hắn...! Rõ ràng chúng tôi có thể cứu được mọi người, nhưng mà..."
Ana lén lút tới gần chỗ tôi, có vẻ xảo quyệt.
Ô, chẳng lẽ mấy người định yêu cầu tôi làm gì chăng?
Trong khi tôi nhạy bến linh cảm thấy có điều bất thường, Ana nói tiếp:
"Tên phù thủy xác sông ấy có cơ bắp vạm vỡ lắm. Không hiểu sao nửa thân trên còn trần trụi nữa. Hai tay hắn cầm hai thanh kiếm, nhìn thôi đã thấy có vẻ là một đối thủ mạnh. Chúng tôi cũng đã bắt chước hắn cầm thử hai thanh kiếm trên tay, nhưng mà chẳng có gì khá khẩm hơn. Ít nhất ta vẫn có thể tìm cách bắn tỉa tên đó từ xa, giá mà thắng được hắn thì tốt. Sau đó thì có thể đi giải cứu mọi người rồi."
Linh cảm của tôi thật chính xác. Đúng lúc đó tôi nhận ra có một sự tình cờ kì lạ.
Ô, ô này, cơ bắp vạm vỡ? Nửa thân trên ở trần? Hai tay cầm kiếm?
Tôi đã nhìn thấy một kẻ có diện mạo như vậy ở đâu đó thì phải. Cụ thể là ngay sau khi tôi tiến vào đất nước này.
Tôi chạy tới nhặt lại cây chổi bị ném đi ban nãy, bóc lớp vải bọc thành hình tròn ở đầu cán chổi ra.
"Ô này... Bộ mặt tên phù thủy xác sống đó có phải là đây không?"
Sau khi mảnh vải được cởi bỏ, hiện ra bên trong là... đầu của một cái xác sống, trong miệng nhét đầy đá, vừa nôn ra đông đá, vừa hướng về phía hai người kia dội tới tấp mấy từ "Ừm... À...".
"........."
"........."
Hai người lặng đi mất một lúc, nhìn nhau.
Sau đó "bốp" một tiếng vui tai, hai người đó đập tay với nhau. Rồi Ana nói với tôi:
"Cô là tuyệt vời nhất đó!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy đấy!"
Nhân tiện, tôi đã giết tên xác sống đó ở cự li bằng không chứ chẳng phải tấn công từ xa đâu.
Ngay trước khi xuất phát đi giải cứu mọi người, Ana xịt nước hoa lên người mình và anh chàng giáp sắt.
"Được rồi chứ? Kế hoạch là thế này. Đầu tiên, chúng tôi sẽ mang theo mùi nước hoa này đi xuống phố. Còn nữ phù thủy từ trên trời sẽ đưa ra chỉ thị cho chúng tôi. Bởi vì ở trên sẽ nhìn thấy rõ ràng những nhà đang có người chờ được giải cứu, đúng không?"
Chuyện là thế đó.
Nếu nói về mùi hương của thứ nước hoa dùng để đuổi xác sống đi thì quả thực rất khốc liệt. Nó tởm lợm tới mức tôi nghĩ chỉ cần ngửi phải thôi cũng khiến người ta nôn ói.
"Ọe ọe..."
Sự thật là anh chàng giáp sắt cũng đã nôn mửa, bắn tung tóe xuống chân. Ôi chao.
"Vậy tiếp theo tới lượt ngài phù thủy."
"A, xin lỗi, nhưng mà tôi có thứ này rồi nên không cần đâu."
Tôi vừa giơ cây chổi có treo đầu của xác sống ra, vừa từ chối Ana.
Sau đó chúng tôi chậm rãi bắt đầu hoạt động giải cứu.
"Đoạn vòng ở góc đằng đó, tôi nhìn thấy một ngôi nhà có ghi dòng chữ "Cứu tôi với!". Trên lối đi có năm con xác sống."
Tôi đưa ra chỉ dẫn.
"Đã rõ."
Còn hai người kia gật đầu, tiến tới lối đi tôi chỉ.
Đúng là một việc đáng mừng khi loại nước hoa có tác dụng. Mấy con xác sống hoàn toàn không chú ý đến hai người, chỉ kêu lên mấy tiếng "À..." rồi lướt qua.
Vậy nên hai người họ đã dễ dàng giải cứu những người dân ở đó mà không gặp trở ngại gì.
"Chúng tôi xin cảm ơn! Tôi cứ nghĩ là sẽ không bao giờ có người đến cứu chứ!"
"Cảm ơn mọi người nhé!"
Ẩn náu ở nơi đó là một cặp đôi.
Ana tàn nhẫn xịt thứ nước hoa đáng sợ lên hai người đang ôm nhau, khiến bọn họ nôn thốc nôn tháo.
Hoạt động giải cứu cứ tiếp diễn như vậy.
Tôi từ trên trời đưa ra lời hướng dẫn, chỉ ra những nơi có thể còn có người sống để giải cứu.
Tuy nhiên, những người mà chúng tôi cứu được, à không, nên nói là những người vẫn còn sống sót được đến lúc này, họ lại chẳng giúp ích được gì cả.
Ví dụ thế này nhé.
"Ô này, đây là con xác sống cuối cùng còn lại sao..."
Một người đang trong tình trạng say rượu.
"Ồ, con xác sống này khiến tôi bị hấp dẫn rồi đó! Cô em, tới đây nào!"
Rồi những người kỳ lạ khác cũng nói ra toàn những lời bất ngờ thôi. Dù chúng tôi đã cất công đến cứu nhưng họ chẳng có gì muốn nói với chúng tôi sao?
"Nói thật nhé, đừng có hẹn hò với xác sống!"
"Nhưng tôi sẽ cảm thấy thoải mái lắm, như một miếng thịt béo biết vận động vậy."
"Xác sống thật sự đáng sợ lắm đó!"
"Ôi ôi!"
Chúng tôi cũng phát hiện một đám đông gồm mấy thanh niên trẻ tuổi lạc quan, vô tư một cách phiền phức. Đến tôi cũng không hiểu làm cách nào họ có thể sống sót đến giờ phút này nữa.
"Vẫn không có sao? Madonna của tôi đã mất tích từ ngày hôm qua rồi sao? Madonna ơiiiiiiiiiiiii!"
Rồi có cả một bà cụ giàu có đang tìm kiếm con chó của mình nữa. Những người này thường sẽ chẳng có tác dụng gì, hơn nữa còn có khả năng gây ra sự cố bất ngờ nào đó, nên tôi phản đối dẫn đi cùng, nhưng kết quả là chúng tôi vẫn dắt họ theo.
"Ôi không. Em sợ quá. Em ghét lũ xác sống lắm."
Ngoài ra còn có một cô gái với chất giọng ngọt lịm tới mức chỉ nghe thôi cũng đủ hỏng cả tai. Đương nhiên chúng tôi cũng giải cứu cô ta. Hơn nữa khi được xịt thứ nước hoa kia lên người, cô ta cũng nôn ói tới tấp. Đúng là không ngoài dự đoán.
Từ lúc nào không hay, số người được chúng tôi giải cứu đã lên tới vài chục.
Thông thường, trong trường hợp thế này, nếu họ đã chết từ sớm thì cũng không có gì lạ lẫm, nhưng không hiểu sao vào thời điểm quan trọng họ lại sống sót được.
Tất nhiên chưa thể nói là công cuộc giải cứu của chúng tôi thành công triệt để. Vẫn có những trường hợp, khi chúng tôi đến nơi thì đã muộn mất.
"Này! Chúng tôi đến cứu..."
"À..."
"Ư..."
Khi Ana mạnh mẽ đẩy cửa ra thì được một lũ xác sống mến khách đón tiếp. Ước chừng phải có khoảng mười người bên trong.
"Ối. Nhầm mất rồi."
Như bị thứ gì đó chọc cho khó chịu, Ana cáu kỉnh tặc lưỡi.
Đó cũng là lúc mấy người họ bỗng trở nên khác lạ.
"Lại nhầm nữa rồi này..."
Mỗi lần tìm thấy những người dân đã biến thành xác sống, hay mỗi lần cứu được người đưa về, thái độ của hai người họ đều trở nên tự cao tự đại đến lạ.
"Này này, không phải mấy người cũng hóa thành xác sống rồi đây chứ hả? Tôi có nên bắt mấy người lại không đây."
Cuối cùng, bọn họ tấn công luôn cả căn nhà có người bị hóa thành xác sống.
"Này thì xác sống! Giết hết! Một con cũng không chừa lại!"
Rốt cuộc hai người họ đã biến luôn thành nhóm nổi loạn.
...
Giờ thì tôi cũng không phân biệt được đâu là xác sống nữa.
Tôi nghĩ trước tiên tôi cần một loại nước hoa để phòng tránh những kẻ săn xác sống này đã.
Chúng tôi tập trung vài chục người đã được giải cứu ở trước cánh cổng đi vào đất nước.
Ana đứng trên đống gạch vụn, nhìn xuống những người khác.
"Chỉ cần bước ra khỏi cánh cổng này, sẽ trở về được với thế giới bên ngoài. Những người muốn rời đi có thể đi luôn ngay lúc này."
Anh chàng giáp sắt đứng bên cạnh Ana, tiếp lời cô.
"Còn chúng tôi sẽ ở lại đây. Chúng tôi muốn phục hưng đất nước. Sẽ không có chuyện chúng tôi để mặc cho bọn xác sống chiếm đóng quê hương mình như vậy. Chúng tôi muốn phục hồi lại công viên giải trí như trước đây."
"Nếu như trong số các vị có ai muốn ở lại cùng chúng tôi, một lần nữa tái sinh đất nước, hãy cho chúng tôi mượn sức lực của các vị. Hãy cùng nhau phục hồi một công viên giải trí tuyệt vời nhất. Những người muốn hợp sức với chúng tôi xin giơ tay lên."
Không gian xung quanh trở nên im phăng phắc.
Ngoài những người ở đây, các vật thể khác vẫn thơ thẩn đi lại, vừa lướt qua họ vừa rên rỉ những âm thanh vô nghĩa "Ù... à...". Chốc lát sau, một người đàn ông giơ tay.
"Này này, nếu như làm việc cho các vị thì tôi sẽ được cung cấp loại nước hoa đó chứ?"
Đó chính là người đàn ông say rượu ban nãy. Ana nhẹ nhàng gật đầu.
"Đương nhiên rồi."
"Nếu vậy thì tôi tham gia! Tôi đã thấy quen với mùi nước hoa áy mất rồi. Không bỏ được nữa..."
Xem ra ông ta đã trở thành một người nguy hiểm. Hoặc có thể vốn dĩ thì ông ta đã là một người nguy hiểm.
Có người đàn ông đó dẫn đầu, lần lượt thêm những người khác tán thành với đề nghị của nhóm Ana.
"Tôi cũng tham gia! Madonna của tôi vẫn chưa tìm thấy đâu cả!"
Cả bà lão đang tìm chó.
"Tôi cũng tham gia!"
Rồi đến cả cô gái có giọng nói ngọt ngào.
"Yây!"
Sau đó thì nhóm mấy người trẻ tuổi lạc quan cũng tham gia. Có lẽ bọn họ chẳng hề suy nghĩ gì tới chuyện bất ngờ sắp xảy ra. Xem ra đành phó thác toàn bộ chuyện còn lại cho những người ở đó.
Rốt cuộc, tất cả đều giơ tay lên, chấp nhận lời đề nghị của Ana.
"Được rồi đó Ana! Có bọn họ, chúng ta sẽ đưa đất nước trở về như trước đây."
Anh chàng giáp sắt mừng rỡ nói.
"Ha ha ha. Nếu đất nước được tái sinh thành công và phục hồi như trước thì tôi có thể trở nên giàu có rồi. Ha ha ha..."
Ana thì thào vài lời nham hiểm.
Đúng là kiểu người sống chết vì tiền mà.
Trước khi rời khỏi đất nước, tôi được Ana giúp lôi cái đầu xác sống ra khỏi cây chổi.
"Cuối cùng người đi khỏi đây cũng chỉ có mình cô thôi."
Ana dùng tay không lôi cái đầu ra, sau đó quăng đi. Cái đầu rơi xuống đất, lăn tới gần nhóm người trẻ tuổi lạc quan. Mấy người đó vừa đá cái đầu lăn lông lốc, vừa ghê tởm nói eo ôi.
Ôi trời ạ.
"Tôi đã nói sẽ quyết định rời đi trong ngày hôm nay mà."
"Nếu được thì khoảng một tháng sau cô hãy quay ưở lại đây nhé. Nhất định đất nước của chúng tôi sẽ trở lại như trước kia. Mà không, chắc chắn sẽ còn tốt hơn nữa ấy."
Tôi yên lặng không đáp lại, ánh mắt hướng ra phía sau cô gái.
Nếu để ý thì sẽ thấy hết thảy những người còn lại đều đang tham gia vào việc đá cái đầu qua lại. Tôi quyết định không nhìn nữa.
"Ừm, nếu muốn, có khi tôi sẽ quay lại xem sao."
Sau khi trả lời một cách mập mờ, chẳng nói rõ mình có đồng ý hay không, tôi rời khỏi đất nước ấy.
Cơ mà rốt cuộc có lẽ tôi sẽ quay lại. Dù sao thì tôi vẫn chưa được chứng kiến đất nước này trước đây vui vẻ đến mức nào.
Một tháng sau.
Tôi lần theo con đường cũ, đi về phía đất nước được bao quanh bởi một bức tường với những dòng chữ như cũ, thấy một tấm bảng có chữ "CỬA MỞ" treo trên cửa, tôi đẩy cửa ra.
Tôi vẫn cưỡi trên chổi như cũ, bay lơ lửng quanh đất nước.
Ô, không hiểu chuyện này là sao nhỉ.
"À..."
"Ừ..."
"Ồm..."
"Ề..."
... đã có chuyện gì xảy ra nhỉ.
"Đất nước đã bị hủy hoại rồi..."
Nơi này đã bị hủy hoại hoàn toàn.
Nói cách khác, mọi người trong kí ức của tôi lúc này đều đã thành xác sống.
Ana, rồi anh chàng giáp sắt (mà tôi không nhớ nổi tên), đến người phụ nữ có vẻ giàu có, rồi cô gái nói giọng nhõng nhẽo, cả người đàn ông say rượu và đôi trai gái nữa.
Từng người một đều đã trở thành xác sống.
"Ôi... tại sao lại như vậy?"
Tôi kinh hãi há hốc miệng. Tôi mới rời đi có một tháng mà không hiểu đã có chuyện gì xảy ra?
"Ừ..."
"À..."
"Uề..."
Tôi vừa bàng hoàng ngạc nhiên, vừa quan sát mấy người họ, thấy Ana đang đưa nước hoa cho anh chàng giáp sắt, sau đó đổi lại là một quyển sổ ghi chú.
Trên quyển sổ có ghi một dòng chữ lớn "Nhật ký của giáp sắt".
Tôi ngay lập tức lao xuống từ trên cao, giật lấy cuốn sổ đó rồi quay trở lại trên trời, phớt lờ xác sống Ana đang đau khổ kêu lên một tiếng "A..."
Tôi nghĩ nếu đọc hết cuốn nhật ký này thì sẽ biết được những việc xảy ra trong một tháng qua.
Vậy nên tôi mở ra đọc.
Ngày x tháng y
Hôm nay tôi cũng mặc trên người bộ giáp sắt tuyệt đẹp. Cái vẻ phát sáng lấp lánh này thật tuyệt vời quá đi. So với việc nghiên cứu xác sống thì tôi muốn hi sinh tính mạng cho bộ giáp sắt này hơn. Tôi thích giáp sắt. Tôi yêu giáp sắt.
"Ôi. Phần này không cần thiết."
Tôi lật sổ sang những trang khác.
Ngày x tháng y
Ngày hôm nay, nhờ một vị nữ phù thủy mà chúng tôi đã tiến được bước đầu tiên trên con đường phục hưng đất nước.
Ana cũng rất vui mừng. Chúng tôi đã tổ chức tiệc ăn mừng tiền phục hưng cho đất nước. Trước tiên chúng tôi dùng đầu của tên phù thủy xác sống làm quả bóng đá. Sau đó thì bà cụ tìm chó không hiểu biến mất đi đâu đó. Mà thôi kệ đi.
Ngày x tháng y
Chúng tôi chuẩn bị cho việc phục hưng đất nước đã được ba ngày. Mọi người đều rất hứng khởi tham gia. Ana bận cặm cụi vùi đầu trong phòng nghiên cứu, còn tôi cũng rất bận rộn chuẩn bị cho mình trông hấp dẫn hơn. Những người khác cũng làm những việc trong khả năng của mình. Bà cụ tìm chó vẫn như cũ, không thấy tăm hơi đâu cả. Nhưng mà kệ đi, sao cũng được.
Ngày x tháng y
Bà cụ tìm chó đã trở thành xác sống mất rồi. Chắc là do mùi trên người bà ấy đã bay hết.
Ngày x tháng y
Một chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Trong lúc tôi đang trau chuốt vẻ hấp dẫn của mình, nhóm mấy người trẻ tuổi đã bị cắn. Không phải xác sống của người cắn, mà là xác sống của chó. Trên cổ con chó có tấm biển ghi "Bé Madonna".
Không hiểu sao loại nước hoa của Ana không có tác dụng với xác sống của chó. Nó vẫn nhận ra được mùi của loài người xen lẫn giữa mùi của các xác sống.
Những người đang chuẩn bị cho việc phục hưng đất nước lần lượt đều bị cắn. Ana cũng vậy. Tính ra thì chỉ còn lại mình tôi. Ôi kinh khủng quá.
Mà nhân tiện, nhờ việc mặc bộ giáp sắt nên tôi mới không có việc gì. Dù có bị cắn thì răng nanh của con chó cũng không thể xuyên thủng lớp giáp sắt của tôi.
May mà tôi có mặc bộ giáp sắt này. Thật tốt quá.
Ngày mai việc cần làm trước tiên là phải chạy trốn. Còn hôm nay thì... cứ ngủ đi đã.
Ngày x tháng y
Tôi đã bị tấn công trong lúc ngủ. Bộ giáp bị thứ gì như loài chó giật phăng ra. Đúng là nằm mơ cũng không ngờ được mà.
Ngày x tháng y
Không ổn rồi...
Quyển nhật ký kết thúc lại ở đó.
Chuyện là như vậy đó. Dù bề ngoài hoàn hảo đến mức nào, thì kế hoạch vẫn luôn có những lỗ hổng, giống như lời Ana đã nói.
Đối với cô ta thì có lẽ việc chế tạo ra được loại nước hoa bảo vệ mọi người khỏi xác sống đã đủ hoàn hảo rồi. Thế nhưng không ngờ kế hoạch vẫn thất bại.
"À..."
"Ù..."
"Ồ..."
Xác sống Ana trước mặt tôi đang làm gì đó, có vẻ như đang buôn bán đồ đạc cho các xác sống khác thì phải.
Cuốn sổ rồi miếng thịt thiu, ngoài ra còn có rất nhiều món đồ khác nhận được từ các xác sống để đổi lấy nước hoa được chất đầy trong chiếc hộp của cô ta.
Không rõ tại sao nhưng lũ xác sống có vẻ rất thích loại nước hoa có mùi hương của mình, nhận được nước hoa liền lập tức xịt lên mình, sau đó biểu cảm ngây ngất, vừa rên rỉ mấy tiếng "a, a...", vừa chảy nước dãi.
Đúng là máu buôn bán mạnh mẽ dù có chết cũng không sửa được.
Chốc lát sau, tôi rời khỏi đất nước ấy.
Tôi cũng không có việc đặc biệt gì cần làm, nên sau khi quan sát những tháng ngày kéo dài của nhóm người đó xong, tôi rời đi. Cuối cùng tôi cũng không thể ghé thăm đất nước vui vẻ quanh năm suốt tháng của trước đây, mà thay vào đó, tôi đã được chứng kiến những việc kỳ lạ khác.
Từ nay về sau, có lẽ đất nước này sẽ trải qua những tháng ngày chỉ có người chết sinh sống, trong một xó xỉnh của thế giới.
Ở nơi này, không cần có thêm người sống nào nữa, chỉ cần là một địa đàng của riêng mấy người bọn họ là đủ.
Vậy nên với mục đích tạo ra thế giới riêng cho họ, trong vai trò là người liên quan, tôi lật lại tấm bảng treo ở trước cánh cửa nhỏ ngăn cách đất nước với bên ngoài.
Trên tấm bảng, dòng chữ "MỞ CỬA" đã chuyển thành "ĐÓNG CỬA".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro