Chương 11: Thợ săn lũ người biếng nhác
Đó là một ngày yên bình.
Con phố vẫn như mọi ngày, không có sự kiện gì đặc biệt. Tôi ngồi trên chiếc ghế ngoài trời tại quán giải khát hướng thẳng ra đại lộ, giết thời gian.
"Ừm..."
Tôi nhấp một ngụm cà phê sữa, đặt tách xuống và buông tiếng thở dài.
Hôm nay tôi không mang bộ dạng của một phù thủy mà tạm dừng chuyến du hành lại. Phù thủy thì cũng phải nghỉ ngơi chứ.
Mặc chiếc váy xòe màu trắng cùng với áo len màu xanh nước biển, hòa vào quang cảnh đường phố, bộ dạng của tôi tương đối giản dị. Tôi đọc một tờ báo.
Đất nước này có vẻ vô cùng bình yên. "Một ông già làm mất răng giả", "Hãy chú ý tới những tên biến thái đội đồ lót phụ nữ", "Việc nói không với công việc ở giới trẻ ngày càng nghiêm trọng", "Phương pháp sửa thói trốn việc là gì?"
Những thứ thế này mà cũng có thể viết được thành một bài báo sao. Có những cuộc chiến không nên giành thắng lợi và có những câu chuyện cũng không nên nói ra mới phải.
Nói tóm lại là sống trong cảnh hòa bình quá thì cũng gây buồn chán?
Khi đó, việc nghỉ ngơi có thể nói là thích hợp nhất.
Tôi vươn tay ra với tách cà phê một lần nữa.
"... Ơ kìa..."
Vừa dứt lời, chiếc tách biến mất khỏi cái bàn và tầm nhìn của tôi như thể bị thổi bay đi vậy.
"Yaaaaaa..."
Cùng với một tiếng động lớn từ bên trong quán, có thứ gì đó bay ra quét một vòng rồi biến mất.
"Ối..."
Đuổi theo hướng tách cà phê bay đi, tôi nhìn thấy trên những bàn ghế chồng chất lên nhau như đống gạch vụn, một thanh niên ngã vật xuống, trên người nhuốm đầy máu, đang thú nhận tội lỗi.
Ô, tách cà phê của tôi, nếu cứ mặc kệ như vậy thì thật thảm hại.
"Trốn việc đi chơi với gái, mày cũng can đảm quá nhỉ! Đừng đùa giỡn với công việc!"
Bên trong quán xuất hiện một tên có bộ dạng thô lỗ, tóm lấy cái gáy đang còn chảy máu của người thanh niên, nhấc lên rồi lắc lắc.
Trên người chàng thanh niên, máu vẫn chảy xuống.
"Làm, làm ơn...! Xin hãy bỏ qua cho! Đây là buổi hẹn kỉ niệm một tháng quen nhau cùng bạn gái tôi!"
"Không. Đâu thể tha thứ cho mày được. Đối với kẻ đã trốn việc thì chẳng bao giờ có ngoại lệ, luật lệ được đặt ra ở đất nước này đã cho phép chúng tao được quyền phán xử!"
Và rồi, người thanh niên bắt đầu chạy.
"Ôi. Làm, làm ơn dừng lại đi...!"
Người thanh niên đang kêu gào bị lôi từ đống bàn ghế ra tới đường lớn.
Có chuyện gì vậy? Tôi vẫn chưa được nghe lời xin lỗi cho tách cà phê của mình mà.
Hôm nay tôi không có ý định làm một lữ khách hay phù thủy đâu, nhưng đâu thể giữ im lặng và tiếp tục theo dõi khi đồ mình mua bị một thằng cha thản nhiên làm cho rối tung lên thế này chứ.
Tôi gấp tờ báo lại rồi đứng dậy, sau đó, nhặt lên một viên đá ở gần đấy.
"Ê này!"
Tôi kêu lên một tiếng, rồi ném hòn đá đi.
Hòn đá to bằng lòng bàn tay được ném thẳng vào phía sau đầu của tên thô lỗ.
Một cú ném trực diện tuyệt vời.
"Đau quá!"
Sau khi loạng choạng một cách phô trương, với bộ dạng như quỷ dữ, hắn ta quay đầu lại.
"Này, đứa nào vừa mới ném đá vào tao?"
Là ai thế nhỉ?
"Là tôi đây."
Vừa dứt lời hắn ta kéo cậu thanh niên lúc này đã te tua tiến gần đến chỗ tôi một cách thô lỗ.
"Hả? Gây chuyện với tao à, mày cũng bạo gan quá nh...?"
Nói được nửa chừng, bỗng hắn mất hết sức lực và đứng lại.
".......?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu nhìn hành động không thể lí giải của gã.
Hắn ta cứ đứng như thế một lúc, nhìn chằm chằm tôi và vẫn không di chuyển.
Sau đó, một cơn gió thổi qua. Nghe thấy ai đó la hét trước cảnh tượng thảm khốc của quán cà phê, ý thức của gã quay trở lại.
"... Ha. Gì thế này, tao vừa mất ý thức sao?"
Có vẻ chỗ bị ném trúng trở nên tồi tệ hơn, khiến hắn trở nên dao động đôi chút.
"Con khốn. Đừng chỉ vì trông khá dễ thương mà ra oai như vậy? Biết tao là ai không? Hả?"
"Tôi không biết. Anh là ai?"
"........"
"Thế anh là ai?"
Tôi lặp lại một lần nữa với hắn.
Hắn ta miễn cưỡng hắng giọng một cái,
"... Tao là điều tra viên của cục điều tra sự đình trệ. Gây cản trở công việc của tao là tội lớn lắm đây nhé."
"Ra vậy à. Cảm ơn vì lời giới thiệu... Tuy nhiên, anh có biết tội làm hư tách cà phê của tôi cũng lớn đến thế nào không?"
"Tách cà phê?"
"Phải."
Mà nhân tiện, cục điều tra sự đình trệ là cái gì cơ? Tôi khá là tò mò.
"Vì anh nổi đóa mà tách cà phê của tôi dây hết lên quần áo của cậu thanh niên đó rồi. Hãy chịu trách nhiệm đi."
Tên điều tra viên nhìn qua nhìn lại giữa tôi và người thanh niên rồi nói.
"Tao không biết điều đó. Nhận bồi thường từ tên này là được chứ gì."
Nói rồi hắn ta nhổ ra một bãi nước bọt. Thật là bẩn.
"Không. Nếu anh không nổi đóa lên ngay từ đầu thì đã chẳng có thảm trạng này."
"Đứa khiến tao nổi đóa lên là tên..."
"Nhưng việc tùy tiện nổi xung lên là anh sai."
"........"
"Vì vậy, hãy nhận lấy trách nhiệm một cách đàng hoàng đi."
Thấy tôi liếc, hắn ta cười nhạt và nói.
"... Được thôi. Tao sẽ trả. Tao làm việc ở Cục điều tra sự đình trệ ba năm nay nên cũng gom được một chút. Khoản tiền cỏn con thế này thì dư sức."
Chẳng hiểu sao hắn ta lại bắt đầu kể lể chuyện đời mình, nhưng tiếc là đề xuất của hắn hơi khác so với suy nghĩ của tôi.
Tôi lắc đầu.
"Không, đâu phải tôi muốn nhận bồi thường."
Tôi phủ định ý hắn, sau đó đưa ra một đề xuất.
"Về cái cục điều tra sự đình trệ ấy, có thể cho tôi biết một chút về nó được không? Sau đó vụ việc lần này coi như hòa."
"........"
Biểu tình trên mặt người đàn ông tỏ rõ là hắn chẳng hiểu nổi tôi vừa nói cái gì.
"Anh không phiền chứ?"
Tôi bồi thêm một câu, khiến hắn ta bối rối gật đầu.
Vậy là thỏa thuận được thành lập.
Nói mới để ý, ngày nghỉ nhàn rỗi yên bình đầy tuyệt vời của tôi thế là đi tong.
Trạng thái của quán cà phê đã trở về như ban đầu, tôi cũng tiện thể gọi thêm tách cà phê nữa, sau đó chúng tôi ngồi xuống một băng ghế ngoài trời.
Đối diện tôi là tên viên chức ở cục điều ưa sự đình trệ.
Cậu thanh niên vừa bị kéo lê đi lúc nãy đang được một tên điều tra viên khác dẫn đi.
Rốt cuộc thì tổ chức này có quy mô đến thế nào? Cái cục điều tra sự đình trệ ấy.
"Ra vậy. Cô là du khách à. Vậy thì không biết đến công việc của tôi cũng dễ hiểu thôi. Tên cô là gì?"
"Elaina."
"Elaina à? Tên hay đấy. Bây giờ cô có thời gian rảnh chứ, Elaina?"
Sao bỗng dưng anh ta lại gọi tôi bằng tên riêng vậy?
"Tôi rảnh."
"Ngày mai thì sao?"
"Có lẽ là rảnh."
"Cũng rảnh rỗi ư. Cô muốn biết về công việc của tôi, vậy thì có muốn đi xem một chút không?"
"Ừm, thế nào cũng được."
Chỉ mới nghe thôi mà tôi đã thấy thỏa mãn rồi.
"Ôi đừng nói thế nào cũng được vậy chứ. Nếu muốn biết về công việc của bọn tôi, thì tôi nghĩ là hành động cùng bọn tôi sẽ dễ hiểu hơn đấy. Dù sao đây cũng là một công việc phức tạp."
"........"
Không hiểu sao tôi cứ cảm thấy có điểm gì đó sai sai. Tuy nhiên tôi nghĩ như vậy chắc là cũng hợp lý.
Cũng có vẻ khá thú vị đây.
Hừm.
"Được thôi. Nhưng trước hết, hãy cho tôi biết chi tiết nội dung liên quan đến công việc đã."
"Được! Tất nhiên rồi!"
Sau khi làm động tác giơ nắm tay lên trời, hắn ta giải thích những điều liên quan đến Cục điều tra kia một cách tỉ mỉ.
Cục điều tra sự đình trệ, đúng như cái tên của nó, điều tra những thứ liên quan đến việc phá hoại, có vẻ như là một cơ quan độc lập cấp quốc gia. Lấy mục tiêu là quản lý tình trạng làm việc của các nhân công làm tại công ty hay cửa hàng, sau đó tìm ra những kẻ đáng ngờ và khiển trách họ.
Những người bị khiển trách, không có ngoại lệ, tất cả sẽ phải chờ đón một hình phạt nặng nề ở nơi làm việc.
Làm như vậy không phải sẽ không chế được những người trẻ tuổi ưa phá hoại sao, đây là quan điểm của người lớn. Chắc hẳn trên báo, những bài viết như "Giới trẻ nói không với công việc" hay những bài báo liên quan đến việc trốn làm đã được đăng lên, nhiều đến mức người đọc sẽ tưởng như người dân của quốc gia này không có hứng thú với công việc vậy.
Đây là lỗi của việc không biết trân trọng sự yên bình chăng?
"Tóm lại là trong hoạt động của chúng tôi, không tồn tại cụm từ trốn việc."
"Ừm, nghĩa là để uốn nắn thái độ của người dân đối với công việc, đất nước này đã cử những kiếm khách vào cuộc phải không?"
"Nói một cách đơn giản là vậy."
"Hừm."
"Tiện thể thì vì có cả đất nước đứng sau nên dù chúng tôi làm loạn kiểu gì cũng không lo bị nổi giận. Từ khi sinh ra, tôi đã bất khả chiến bại về phương diện đánh nhau, vậy nên với công việc này cũng có thiên chức. Nên dù có làm gì thì những chuyện tôi làm đều là việc chính nghĩa."
Cơ mà tại sao hắn bỗng dưng lại bắt đầu nói về mình thế nhỉ.
Phớt lờ vẻ ngạc nhiên của tôi, tên viên chức uống cạn tách cà phê rồi nói:
"Được rồi, vậy chuẩn bị đi thôi."
"Đi đâu?"
Hắn ta bật cười thành tiếng, tự mình ra vẻ phong độ.
"Đương nhiên là đi xem công việc của tôi rồi."
Hắn ta nói.
Đáp lại hắn thì rất phiền phức, nên trước hết tôi nhấp một ngụm cà phê ấm đã.
Buổi chiều hôm ấy, tôi theo sát công việc của tên viên chức.
Trước hết, nơi đầu tiên hắn dẫn tôi đến là một cửa hàng nội thất.
Trong cửa tiệm tràn ngập mùi hương của núi rừng. Một ông bác ở đó vừa lắp giá sách vừa nói với chúng tôi.
"Vậy đây, thật là khốn khó ngài điều tra viên ạ. Tuần này hình như em gái cậu ta qua đời thì phải."
Có vẻ như người đệ tử mới thu nhận được ba tháng của ông chủ cửa hàng nội thất hôm nay không đến làm việc.
"Tuần này? Vậy trước đây cũng như vậy à?"
Dù không phải điều tra viên, nhưng vì cũng hơi tò mò nên tôi xen ngang.
Ông ta gật đầu.
À. Tuần trước thì bố cậu ta qua đời.
"Hả?"
"Cả tuần trước nữa là mẹ cậu ta qua đời."
"........."
"Và rồi tuần trước trước nữa ông cậu ta qua đời."
"........."
"Rồi tuần trước trước trước nữa..."
"A, đủ rồi."
Tôi không biết câu chuyện sẽ còn tiếp tục đến lúc nào nữa.
Lập tức tôi cảm nhận được mùi khả nghi của tình huống có một không hai này.
Sau đó, tên điều tra viên hỏi thêm các chi tiết khác về tình hình của cửa hàng, rồi rời đi.
"Chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi đây. Tên thanh niên mới vào làm đó bị dính lời nguyền một tuần một người thân ra đi hay sao á?"
"Vậy nên chúng tôi luôn phải để mắt. Dù thế nào cũng phải xác nhận lại đúng sai. Nhưng gần như đã chắc chắn là cậu ta trốn việc."
"Có vẻ vậy."
Sau đó, chúng tôi di chuyển tới nhà của cậu thanh niên. Ở gần đó chúng tôi phát hiện ra cậu ta đang nằm thong thả ngắm bầy chim hoang.
Tên điều tra viên ngay lập tức tóm lấy cậu ta.
Sau khi hỏi rõ mọi chuyện thì những người thân mà cậu ta bảo đã qua đời chỉ có một người là không tồn tại. Cả bố mẹ và ông bà của cậu ta đang sống một cuộc đời viên mãn. Ngoài ra, cậu ta là con một. Người em gái ngay từ đầu đã không tồn tại rồi. Giả bộ đến mức đấy thì có vẻ cậu ta không muốn làm việc chút nào nhỉ.
Tình trạng bỏ việc của giới trẻ đang ngày càng trầm trọng thì phải...
Sau đó, suốt vài ngày tôi đã đi theo quan sát công việc của tên điều tra viên.
Những lời biện minh mà người trẻ tuổi dùng để trốn việc ngày càng quá đáng. Tôi cảm thấy quá kinh khủng nếu cứ tiếp tục chứng kiến. Rốt cuộc cái gì đã thúc giục bọn họ phải hành động như thế?
Trước tiên chúng tôi đến thăm một chàng trai làm việc ở thư viện. Anh ta đã cắt đứt hoàn toàn liên lạc khoảng một tuần trước, nên chúng tôi quyết định tới viếng thăm.
"Khoảng một tuần trước ư? À, ngày hôm đó trời mưa nên tôi nghỉ. Rồi sau đó có chuyện nọ chuyện kia nên tôi cũng nghỉ nốt."
Chàng trai đáp lời một cách hết sức bình thản.
Bị thái độ của người thanh niên chọc tức, tên điều tra viên tiến lại gần.
"Vậy hôm nay cậu có thể đi làm được chứ, hử?"
"Ừm, tất nhiên là... A, xin lỗi. Hôm nay gió lớn quá, nên tôi nghỉ."
"Này."
Tất nhiên là hắn ta bị bắt đi rồi.
Cuộc gặp gỡ tiếp theo là một người phụ nữ làm việc tại quán trọ. Từ ba ngày trước đã không liên lạc được.
"Không phải. Không phải tôi trốn việc ba ngày. Ba ngày liên tục này tôi phải giúp đỡ người khác nên dù muốn đi lắm cũng không thể."
"Còn hôm nay đâu có lí do gì khiến cô phải nghỉ đâu, đúng không?"
"Không, hôm nay tôi cũng có kế hoạch giúp người rồi."
Vậy cô không có ý định giúp đỡ những người ở chỗ làm ư?
Và rồi người thứ ba, một chàng trai làm việc tại cửa hàng rau quả sạch.
Từ vài tháng trước anh ta đã hay nghỉ việc, nhưng mà lần cuối cùng này anh ta nghỉ liên tiếp đến một tuần liền.
Lí do của anh ta là thế này.
"Không muốn làm việc nên tôi nghỉ."
Sao anh không nghỉ việc luôn đi?
Với trình tự như thế, công việc của tên điều tra viên lần lượt diễn ra.
Tôi theo sát điều tra viên để quan sát công việc có vẻ khó khăn của hắn, nhưng đến khi hắn ngỏ lời bảo đi giám sát vị giáo viên dạo này hay trốn việc, tôi quyết định không đi cùng nữa.
Tôi nghĩ như vậy là quá đủ rồi.
Nếu cứ thế này thì không biết tôi sẽ bị bắt đi theo hắn đến lúc nào đây.
Thực ra nếu phải nói ra sự thật thì lí do chỉ là tôi chán ghét việc trong ngày nghỉ mà bị dẫn đi loanh quanh như thế.
Sau đó vài ngày.
Tôi ăn không ngồi rồi trên chiếc ghế ngoài trời ở quán cà phê hương ra đường lớn.
Vừa thổi bay hơi nước bốc lên từ chiếc cốc, thưởng thức tách cà phê, tôi vừa đọc ba cuốn sách mua được tại tiệm sách ở một đất nước khác.
Tuy nhiên khoảng thời gian yên bình của riêng tôi đã mau chóng kết thúc.
"Ồ. Ra là cô ở đây."
Tên điều tra viên tự ý ngồi xuống đối diện tôi.
"Xin chào."
Ngay cả sau khi tôi dừng việc quan sát công việc của hắn, hắn vẫn đến mời tôi một vài lần nữa. Thật là dai dẳng.
"Hôm nay cô không đến chỗ tôi à?"
"Không."
"Hừm."
Hắn ta gầm gừ, cau mày rồi nói:
"Vậy thì hôm nay cô rảnh chứ, Elaina?"
"Tôi rảnh."
"Vậy à, cô rảnh sao?"
"Phải."
"Rảnh cơ đấy."
Chứ còn gì nữa. Vì rảnh nên tôi mới đọc sách chứ. Và vì đang đọc sách nên tôi không có ý định dính líu tới việc gì khác.
Nếu hắn ta cứ rủ rê hẹn hò thì tôi sẽ dứt khoát từ chối.
"Này, nếu vậy thì bây giờ đi chơi đâu đó với tôi đ..."
Tuy nhiên, câu nói bị gián đoạn giữa chừng.
"Rầm" một tiếng, lời nói bị át đi. Bị giật mình, tôi ngước mặt lên khỏi cuốn sách, bóng dáng của hắn ta đã không thấy đâu.
Phía sau chiếc bàn, từ góc nhìn của tôi, mọi vật hoàn toàn biến mất.
Hay nói đúng hơn là đã bốc hơi.
Đưa mắt liếc qua một góc khác, trên đông bàn ghế vỡ vụn chồng chất lên nhau là thân hình nhuốm máu của tên điều tra viên.
Ngoài ra còn có cả tách cà phê sữa của tôi bị ném vào đó nữa.
Ơ kìa, cà phê là của tôi mà. Lại để mất tách cà phê như vậy thì thảm quá.
"Tên khốn! Là một thành viên của Cục điều tra sự đình trệ mà lại trốn việc rồi đi chơi với gái, mày cũng can đảm quá nhỉ! Không phải hôm nay vì sốt cao nên mày mới nghỉ làm sao! Hả!"
Trong khi tôi buông tiếng thở dài, có một người nào khác đang nhạo báng tên điều tra viên.
"Không, không phải! Bây giờ tôi đang chuẩn bị đến bệnh viện đây! Không phải tôi trốn việc đâu!"
Ô kìa? Cuộc trò chuyện với tôi mới ban nãy đâu mất rồi.
"Đừng nói dối nữa thằng nhãi! Một thằng đàn ông đang thân thiết cùng với bạn gái tại quán cà phê rồi sau đó lại đến bệnh viện hẹn hò tiếp sao. Mày nghĩ mày đang ở đâu vậy hả?"
"À, tôi không phải bạn gái hắn."
Chỉ là một hiểu nhầm thôi nhé.
"... gặp một người bạn không phải bạn gái tại quán cà phê rồi sau đó..."
"Tôi cũng không phải bạn hắn."
"........"
"Chỉ là người quen mà thôi."
"Một thằng đàn ông đang thân thiết cùng với một người quen tại quán cà phê rồi sau đó lại đến bệnh viện hẹn hò tiếp sao. Mày nghĩ mày đang ở đâu hả?"
Và rồi gã đàn ông to lớn tóm lấy gáy của tên điều tra viên:
"Vì việc này nên mày sẽ phải đi cùng tao. Hiểu rõ rồi chứ?"
"Chết, chết tiệt...! Bỏ ra! Bỏ tao ra!"
Hai người lôi kéo nhau từ chiếc ghế ngoài trời tới phía đường lớn.
"........"
Ôi thật là! Tách cà phê sữa của tôi bị mất đến hai lần mà chẳng nghe được lời xin lỗi nào.
Đánh dấu lại trang sách đang đọc dở, tôi gập cuốn sách lại rồi đứng lên.
Sau đó tôi nhặt một hòn đá gần đó:
"Này."
Tôi ném hòn đá. Hòn đá to khoảng lòng bàn tay được ném thẳng vào phía sau đầu của tên thô lỗ.
Đúng là một cú ném trực diện tuyệt vời.
"Yaaaaa..."
Sau khi bước loạng choạng một cách phô trương, hắn ta quay đầu lại với bộ dạng như quỷ dữ.
"Đứa nào vừa mới ném đá vào tao!?"
Cũng giống như lần trước, tôi nói:
"Là tôi."
Tôi vừa dứt lời, gã to lớn liền kéo lê tên điều tra viên quay trở lại.
"Hả? Gây chuyện với tao sao, mày cũng bạo gan quá...?"
Được nửa chừng, gã ta dường như bị mất sạch sức lực và đứng sững lại.
"........?"
Tôi nghiêng đầu khó hiểu nhìn hành động không thể lí giải của gã.
Gã đứng như thế một lúc, cứ nhìn chằm chằm tôi và vẫn không di chuyển.
Và rồi, một cơn gió thổi qua, sau khi có ai đó buông tiếng thở dài "Lại nữa à" trước cảnh tượng thảm khốc của quán cà phê, ý thức của gã quay trở lại.
So với lần trước khi chuyện xảy ra với tên điều tra viên thì có một số điểm khác biệt.
Mà không, có lẽ cũng chẳng có nhiều thay đổi cho lắm.
"Quả là đáng thương!"
Để khống chế tình trạng bỏ việc của giới trẻ, Cục điều tra sự đình trệ đã được thành lập. Nhưng tại thời điểm tôi rời đất nước đó, tổ chức đó đã bị buộc phải đình chỉ hoạt động một thời gian.
Rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra? Theo như những gì tôi nghe được, dường như những điều tra viên đó (chủ yếu là đàn ông) bắt đầu lần lượt trốn việc, vì vậy cần phải giám sát chặt chẽ.
Với tình trạng "người thợ săn xác ướp tự biến mình thành xác ướp" như hiện nay, ở cái đất nước với quan niệm có những cuộc chiến không nên giành chiến thắng thì cũng có những câu chuyện không nên nói ra như thế này, nếu cứ cố làm to chuyện, thì toàn bộ Cục điều tra sự đình trệ sẽ bị chỉ trích.
Còn những nam điều tra viên quên mất lập trường và bắt đầu trốn việc đã bị xử phạt nghiêm khắc. Liên quan đến vụ việc lần này, mấy người đó nói:
"Tao đã bị một con nhỏ dễ thương lừa. Tao không hối hận."
Bọn họ cứ nói đi nói lại những lời kiểu như vậy, và viện những lí do không thể hiểu nổi.
Mà không hẳn, có lẽ đẹp cũng là một cái tội nhỉ.
Dù sao thì, sau này nếu sửa được thói trốn việc bằng một phương pháp thông minh hơn thì tốt. Trong thời gian Cục điều tra bị đình chỉ hoạt động, tôi chỉ mong đám người quyền to chức lớn có thể tổ chức một cuộc thảo luận điềm tĩnh.
Nếu không thì những lần tới, không biết chừng họ có thể bị phù thủy mang ác ý dụ dỗ lôi kéo mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro