Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Câu chuyện làm quà



Một dạo không lâu trước đây, tôi đã gặp lại giáo viên hướng dẫn của mình, cô Frann.

"Cô hâm mộ cuốn "Những chuyến phiêu lưu của Nike" lắm, nên cô cũng mong có thể vừa đi du ngoạn, vừa viết tiểu thuyết."

Cô như đang hồi tưởng lại vài kỉ niệm rồi nói.

"Ồ, vậy sao ạ."

"Em có vẻ không hứng thú mấy với chuyện này nhỉ."

"Đâu có. Em đang hào hứng lắm chứ."

"Thế sao phản ứng của em trông thờ ơ ghê."

"Vì em cũng không biết nên phản ứng ra sao mới tốt."

Thực ra là tôi đang nghĩ không hiểu tại sao cô giáo lại nói chuyện này, nhưng tôi đã giữ bí mật.

"Vậy, ý cô là cô đang viết tiểu thuyết, và đã bỏ giữa chừng không viết nữa?"

"Không hẳn vậy. Thay vì là bỏ giữa chừng thì nên nói là cô buộc phải dừng lại mới phải. Thế mới chính xác."

"Có chuyện gì ạ?"

"Vì chỉ viết theo sở thích nên cô chưa từng đưa bản nháp cho ai xem. Cứ đọc đi đọc lại hơn một trăm trang giấy đó là cô lại thấy xúc động đến đỏ mặt. Sau đó bỗng dưng không còn cảm giác muốn viết thêm nữa."

Nếu cứ đọc đi đọc lại tất nhiên sẽ thấy không thoải mái cho lắm.

"Thế nên cô mới dừng lại giữa chừng ạ?"

"Đúng rồi. Cô cứ nghĩ 'Ôi không được, văn phong của mình kém quá đi mất'. Cô suy nghĩ mãi, không biết có nên viết tiếp thứ như vậy hay không, và đã niêm phong bản nháp xuống tận đáy chiếc ba lô."

"Cô không vứt đi ạ?"

"Dù gì cũng là thứ do mình cố công viết ra, nói gì thì nói, làm sao nỡ vứt đi được."

"Nhưng dù sao cô cũng không muốn làm vậy nhỉ."

"Cũng có thể nói là vậy. Nói gì thì quá khứ cảm động ấy cũng là một phần của cô, dù thế nào cô cũng không muốn vứt nó đi."

"Vâng."

Tôi gật đầu.

Cô rũ vai thấp hơn nữa, thở dài:

"Đương nhiên cô cũng chẳng muốn cho ai đọc cuốn tiểu thuyết đó đâu. Vì đó là những kỷ niệm của riêng cô mà. Nhưng sau đó, tình cờ đã có một chuyện không hay xảy ra."

"Chuyện gì thế ạ?"

"Có lần cô ghé qua đất nước nọ. Một người thương nhân nhìn thấy chiếc ba lô của cô đã nói thế này: 'Ô, cô gì ơi. Chiếc ba lô đó, có thể nào là ba lô của lữ khách trong truyền thuyết không? Không nhầm lẫn gì nữa! Chắc chắn là đúng rồi! Đó dĩ nhiên là chiếc ba lô mà người lữ khách trong truyền thuyết đã sử dụng. Cô bán nó cho tôi đi! Xin cô đấy!' Cô thực sự không hiểu anh ta nói cái gì."

Cô Frann tỏ ra khó hiểu. Chiếc ba lô đó là món đồ rẻ tiền mua được ở một hiệu cầm đồ gần đây. Đương nhiên lúc mua về, cô cũng không biết gì về chuyện chiếc ba lô của người lữ khách trong truyền thuyết.

"Giá trị của món đồ, tùy vào từng người sẽ khác nhau đúng không. Người thương nhân đã đưa ra một khoản tiền không tin nổi để mua lại chiếc ba lô ấy. Cô cảm thấy vô cùng sửng sốt, thậm chí còn nghĩ liệu đây có phải là một trò lừa mới chăng?"

"Ồ vậy ạ..."

Tôi có cảm giác như đang chứng kiến câu chuyện ở ngay trước mắt.

"Đó lại đúng vào lúc cô gặp khó khăn lớn về tiền bạc... Đáp lời người thương nhân thỉnh cầu đến câu thứ hai, cô quyết định từ bỏ chiếc ba lô. Sau khi bỏ hết đống đồ bên trong ra, cô mua một chiếc ba lô giá rẻ khác ở đó, chuyển đồ đạc vào trong rồi giao chiếc ba lô cho người thương nhân. Đương nhiên là cô cũng nhận lại một khoản tiền lớn.

Mà tiểu thuyết tự tay mình viết ra, nó giống như một loại thuốc mê ấy. Nhiều lúc cô cứ muốn lấy ra đọc lại. Sau cái ngày đổi ba lô, cô tìm kiếm trong chiếc ba lô mới, nhưng không thấy cuốn tiểu thuyết mình biên soạn đâu cả. Lúc đó cô mới nhận ra chuyện khủng khiếp."

"Cuốn tiểu thuyết đã bị mất phải không ạ?"

"Bất ngờ lắm đúng không. Cô đã để quên bản nháp trong chiếc ba lô cũ, cứ thế đưa ba lô cho người thương nhân."

"Ôi trời."

"Ngay lập tức, cô quay trở lại chỗ đã gặp anh ta, nhưng lúc ấy đã một tuần trôi qua. Có lẽ người thương nhân đã di chuyển đến một đất nước khác rồi. Kể từ đó đến nay cô vẫn luôn tìm kiếm người thương nhân ấy, nhưng tiếc là chẳng thấy bóng dáng cả người thương nhân, lẫn chiếc ba lô đâu cả."

Kể đến đó, cô Frann giơ hai tay lên ôm mặt.

"Đôi khi cô sẽ nhớ lại chuyện cũ. Nếu bản nháp viết tay ấy rơi vào tay người khác và bị người ta đọc thì phải làm sao. Chắc cô sẽ bị lấy ra làm trò hề mất..."

"Cô à..."

Tai cô Frann đỏ hết cả lên. Liệu cô có sao không nhỉ.

"Cứ mỗi lần nghĩ đến những lúc cô đi du ngoạn hay việc bị mất bản nháp đó, cô lại thấy xấu hổ không cách nào chịu nổi. Trong người cũng cảm thấy không thoải mái. Ôi phải làm sao đây..."

Không biết nói gì cho phải nên tôi đành im lặng.

Sau một khoảng lặng kéo dài, cuối cùng cô Frann cũng buông tay, bình thản trở lại.

"Đến tận giờ cô vẫn cảm nhận được cảm giác ấy. Dù là một ký ức xấu hổ, nhưng hiện tại nó cũng đã thành chuyện của quá khứ. Lấy câu chuyện đó để làm quà cũng tốt nhỉ."

"Vâng, đúng là vậy đó."

"Em có vẻ chẳng mấy hứng thú với chuyện này thì phải."

"Không không, em vẫn đang hào hứng lắm mà."

Nhưng...

"Vậy rốt cuộc cô muốn nhắn nhủ điều gì ạ?"

"Không phải có một điều đã quá rõ ràng sao? Từ nay về sau, trong lúc em đi du hành, sẽ có rất nhiều rất nhiều chuyện xảy ra."

Sau khi dừng lại một chút, cô nhìn thẳng vào tôi rồi nói tiếp:

"Và lần sau, nếu em có gặp lại cô, thì hãy kể cho cô nghe câu chuyện làm quà của em, về ký ức vui vẻ nào đấy của em nhé."

Nói rồi cô mỉm cười dịu dàng.

Đến ngày nọ, khi tôi hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với cô Frann là khi tôi gặp một chuyện thế này đây.

Hôm đó, tôi bỗng ghé vào tiệm sách ở đất nước nọ.

"Những chuyến phiêu Iưu của Frann"...

Có một cuốn sách mang theo cái tên đã khắc ghi trong ký ức của tôi. Mà tên tác giả tình cờ cũng là Frann. Nó khơi gợi lại những ký ức ấy.

Tôi lập tức đứng lại, mở quyển sách ra đọc thử. Có lẽ làm vậy là bất lịch sự, nhưng mà nội dung bên trong khiến tôi chú ý.

Nội dung cuốn sách có diễn biến khá đơn giản. Đó là cuốn tiểu thuyết kể về chuyến du ngoạn, ngắm cảnh qua từng đất nước của một nữ phù thủy tên là Frann. Không hiểu sao tính cách của nhân vật chính giống hệt tính cách giáo viên hướng dẫn của tôi.

"Này nữ phù thủy, đã giở sách ra đọc là phải mua đó nhé!"

Sau khi đọc được một lúc, tôi bị nhân viên cửa hàng phát hiện. Người nhân viên dùng chiếc gậy có phủ một mảnh vải gõ lên cuốn sách bám bụi, rồi đứng lại bên cạnh tôi.

"Ồ, vị phù thủy này, cô đọc cuốn "Những chuyến phiêu lưu của Frann" xong cảm thấy rất ý nghĩa đúng không!?"

"Cuốn sách này có nổi tiếng không?"

"Cực kỳ nổi tiếng luôn. Ở đất nước này chẳng ai lại không biết đến cuốn sách này nhé. Đây là cuốn tiểu thuyết bán chạy số một ở đây đấy."

"Cuốn sách này thú vị đến mức đó sao?"

Khi đọc cuốn sách tôi lại cảm thấy có chút ngứa ngáy trong người.

Thế mà tại sao tất cả mọi người ở đất nước này lại có cảm nhận khác với tôi nhỉ. Người nhân viên cửa hàng nghe tôi hỏi thì gật đầu liên tục.

"Đúng vậy! Nó thú vị lắm đấy! Mà nữ phù thủy, tôi chưa thấy cô ở đây bao giờ, cô là lữ khách sao? Cứ thăm thú quang cảnh ở đất nước chúng tôi đi, được lắm đó. Ở đất nước này, tất cả mọi nơi đều tràn ngập hàng hóa mang tên 'Những chuyến phiêu lưu của Frann'."

"Ồ..."

"Nhưng mà cô có muốn mua không?"

Cho tôi ba quyển. Một cuốn tôi để cất, một cuốn để tuyên truyền và một cuốn để ngắm.

Tôi ôm ba quyển sách đã mua trong tay, lúc đi thăm thú phong cảnh đất nước ấy thì thấy quả đúng như lời người bán sách nói.

Trên con phố tràn ngập cơ man là những quyển tiểu thuyết của Frann.

Không hiểu sao họ còn có một bức tượng đồng trông giống giáo viên hướng dẫn của tôi nữa. Trên đó có ghi "Tượng đồng của nữ phù thủy Frann, người lữ khách trong truyền thuyết".

Trước cửa một nhà hàng còn treo tấm bảng "Nhà hàng được phù thủy Frann, người lữ khách truyền thuyết yêu thích".

Nhiều nhà trọ cũng ghi "Nơi phù thủy Frann, người lữ khách trong truyền thuyết đã dừng chân". Không lẽ cô Frann đã đổi nhà trọ những mấy lần hay sao.

Thế nhưng không rõ người lữ khách trong truyền thuyết đó bây giờ thế nào rồi nhỉ.

Khi thử hỏi chuyện người trên đường, tôi đã phát hiện ra một chuyện thú vị.

"Cho hỏi, tại sao phù thủy Frann lại được yêu thích đến vậy?"

"Khoảng mười năm trước, quốc vương ở đất nước tôi đã mua lại từ một thương nhân chiếc ba lô mà người lữ khách trong truyền thuyết đã sử dụng."

"Nhìn thử bên trong chiếc ba lô đó thì hình như có một tập bản thảo. Hóa ra đó chính là cuốn tiểu thuyết mà người lữ khách truyền thuyết đã viết."

"Quốc vương đọc thử cuốn tiểu thuyết ấy và thấy rất cảm động, nên ông quyết định phát hành rộng rãi cuốn sách do người lữ khách đó viết trên khắp cả nước."

"Chúng tôi cũng đã đọc cuốn sách đó rồi, thú vị thật đấy. Ở đất nước này giờ chẳng còn ai không biết đến phù thủy Frann nữa."

Chuyện là như vậy đó.

"Cho hỏi, người lữ khách trong truyền thuyết ấy thực sự là phù thủy Frann sao?"

Tôi hỏi thử mấy người cùng một câu, và ai cũng có câu trả lời giống nhau:

"Đương nhiên rồi."

Có lẽ người lữ khách trong truyền thuyết mà vị quốc vương nghĩ đến khác với người mà dân chúng ở đây nghĩ đến.

Thực ra thì cuốn sách "Những chuyến phiêu lưu của Frann" không hẳn là có giá trị đặc biệt đến vậy.

Có điều, không làm rõ mọi chuyện cũng chẳng sao cả.

Câu chuyện về cô giáo của tôi sẽ có giá trị khác nhau đối với tùy từng người.

"Dù sao thì có lẽ mình đã mua được một thứ tốt."

Tôi dừng chân, trú tại một trong các nhà trọ được phù thủy Frann yêu thích, mở cuốn sách ra.

Lần tới khi gặp lại cô Frann, tôi cảm giác sẽ có một câu chuyện làm quà cực kỳ thú vị cho coi. Nghĩ vậy, khóe miệng tôi chậm rãi cong lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln