Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Xứ sở phù thuỷ



Tia nắng mặt trời xen qua những kẽ mây, rải xuống thảo nguyên rộng lớn. Trên mặt đất rải rác những đốm sáng nho nhỏ. Từng làn gió nhẹ thổi qua làm rung động cỏ cây, khiến những hạt mưa còn đọng lại cũng bị cuốn theo rồi run rẩy rơi xuống.

Đắm mình giữa những tia nắng nhỏ bé ấy cũng đủ khiến cho cả cơ thể chìm trong hơi ấm. A, ấm quá. Khi suy nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu thì tia nắng đã rời đi, lại một lần nữa tôi bị bầu trời xám xịt bao phủ. Tôi có thể đuổi theo những tia nắng ấy, nhưng khi để ý kỹ hơn, tôi chợt nhận thấy rằng dù có đi theo thì cũng chẳng tới được mảnh đất rực sáng kia.

Trời đã tạnh mưa được một lúc lâu, nhưng bầu không khí vẫn chẳng thay đổi mấy, tựa như vẫn đang ẩn giấu luồng khí lạnh đâu đó. Những đám mây tiếp tục vươn ra ôm trọn mặt trời, báo hiệu những giọt mưa mát lạnh lại chuẩn bị đổ xuống. Giờ tôi mới biết còn có kiểu thời tiết thế này đấy.

Tôi là một đứa rất ghét mưa. Mưa vừa ẩm ướt, lại vừa tối tăm u ám, đặc biệt là nó còn làm gián đoạn những chuyến đi nữa. Mưa thực sự là thứ khó chịu nhất. Thế nhưng sau khi mưa tạnh, tôi lại có thể thỏa thích giẫm chân lên các vũng nước nhóp nha nhóp nhép. Tôi ghét mưa nhưng lại thích những lúc mưa vừa tạnh như thế. Kể cũng lạ nhỉ. Nhưng khi đã nhận thấy dấu hiệu mưa đang đến gần thế này, nên sớm chuồn khỏi đây thì hơn. Nghĩ vậy, tôi liền hấp tấp leo lên chổi bay đi.

Phải bay mất một đoạn dài tôi mới tới được vùng đất mà mình thấy ban nãy.

Cây chổi hạ xuống trước cổng không bao lâu thì một người lính gác bước ra. Điều lạ lùng là anh ta không mặc trang phục lính gác mà lại mặc áo choàng đen cùng một chiếc mũ phù thủy.

"Chào mừng đến với xứ sở của chúng tôi. Cho hỏi quý cô đây có phải là phù thủy không?"

Tôi thầm nghĩ nhìn tôi thế này chẳng lẽ anh ta không đoán được hay sao.

"Đúng vậy. Tôi là phù thủy, đang trên đường đi du ngoạn."

"Ồ vậy sao. Trông cô khá trẻ so với một phù thủy thực sự."

Người lính gác vừa gật gù tỏ vẻ quan tâm, vừa nói:

"Xin thứ lỗi nhưng cho hỏi tên của cô là...?"

"Elaina."

"Cô Elaina. Tôi nhớ rồi. Xin thứ lỗi nhưng cho hỏi cô đã có bạn đời chưa?"

"Sao cơ?"

Tôi không kịp suy nghĩ mà đáp lại theo phản xạ. Ở một nơi như này mà tôi cũng bị "tấn công" bất thình lình thế sao? Thế nhưng sự việc thực tế không phải như tôi nghĩ. Anh lính gác khẽ lắc đầu rồi nói.

"Ôi vô phép quá. Tôi không có ý xấu gì đâu. Thế nhưng những phù thủy có bạn đời là người bình thường, tầng lớp thấp hơn phù thủy, thì sẽ không được chào đón ở đây."

"Vậy ư?"

"Vậy cô có thể trả lời câu hỏi của tôi không? Hiện tại cô có đang hẹn hò với ai không?"

Chẳng hiểu sao tôi cũng không thấy sửng sốt lắm, vì một khi vào được đất nước này hẳn là tôi sẽ hiểu. Có lẽ vậy.

"Không. Hiện tại tôi không hẹn hò với ai cả..."

Nghe thế, người lính gật đầu:

"Tôi hiểu rồi. Vậy xin mời vào."

Nói rồi người lính rút lui về trước cánh cổng. Cánh cổng to bằng thép nặng nề run rẩy mở ra. Tôi vừa bước chân vào thì người lính gác cúi thấp đầu rồi nói:

"Chào mừng đến với xứ sở của phù thủy."

Phía sau cánh cổng là một con đường rộng lớn, những ngôi nhà và cửa tiệm đủ mọi kiểu dáng, chủng loại xếp thành hàng dọc hai bên đường. Trên phố có rất nhiều phù thủy, người thì dạo phố, người thì mua sắm tấp nập. Quan sát những cửa tiệm trên phố có thể thấy cuộc sống hàng ngày của các phù thủy ở đây. Tuy nhiên hẳn phải có những người bình thường không biết phép thuật sống ở đây nữa chứ nhỉ. Có những người đi dọc ven đường, khi thấy sắp sửa va vào người khác liền nhanh chóng nhường bước, đầu cúi gằm, có phần nhún nhường quá mức. Trang phục của họ cũng cực kỳ tồi tàn. Ở vương quốc này, ngoài những người mặc áo choàng có vẻ đắt tiền ra, những người còn lại đều khoác trên mình những mớ vải có vẻ rẻ rúng.

"Nơi này cứ là lạ thế nào ấy." Tôi vừa nghĩ vừa bước đi.

Sau khi đi được một quãng khá dài, tôi dừng lại vì trông thấy một thứ kì lạ khiến mình phải bật thốt lên:

"Cái gì thế kia?"

Đó là một chiếc hộp bí ẩn tôi chưa từng thấy, chạy dọc theo những hàng gậy sắt trải dưới đất. Điều khiến tôi sửng sốt hơn cả là có rất nhiều người bị nhét vào trong chiếc hộp to đùng đó. Nhìn chiếc hộp dừng lại trước mắt, tôi liền đoán được nó là phương tiện để di chuyển. Cánh cửa vừa mở ra, đoàn người trong hộp liền ùa ra ngoài như tuyết lở, ngay sau đó là những người khác tiếp tục bị nuốt vào. Có lẽ đây là phương tiện di chuyển dành cho nhiều người. Có vẻ thú vị đây. Hay là mình cũng lên thử nhỉ. Được rồi, thử lên thứ đó xem sao.

Mặc dù không hiểu lắm nhưng tôi vẫn nhấc chân hướng về nơi để leo lên chiếc hộp. Tôi tránh những người khác trên đường, đi ngược lại đám đông và tới gần chỗ đó.

Tuy nhiên tôi đã không thể trèo vào chiếc hộp ấy như đã định. Ngay trước khi tôi định leo lên thì bị chặn lại.

"Không được."

"Hả?"

Một giọng nói kì lạ vang lên, cùng lúc chiếc áo choàng của tôi bị giật mạnh từ đằng sau. Sao tự nhiên lại có chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này. Tôi tức giận, đằng đằng sát khí quay mặt lại, liền thấy một phù thủy đang đứng đó. Chị ta trưng ra một nụ cười mờ ám, trông có vẻ lạ lùng. Tôi hỏi:

"Chị là ai?"

"Em là phù thủy phải không? Em không thể lên toa xe trên cùng này. Tuyệt đối không thể."

Chị ta cố tình phớt lờ thái độ thù địch của tôi, miệng vẫn liến thoắng hoạt động:

"Em phải lên toa xe đằng kia kìa."

Vừa nói, chị ta vừa chỉ tay về toa xe phía sau nơi tôi định leo lên. Thế nhưng:

"Nhưng ở đó đâu có ai..."

"Đúng rồi, Họ không lên toa xe ấy. Nhưng có lý do của nó cả."

"Tức là tôi có thể vào toa xe này?"

"Đương nhiên rồi. Chị sẽ giải thích lý do cụ thể với em sau. Giờ em cứ lên đi đã."

"Được rồi..."

Hóa ra chị phù thủy kia chính là người đã sáng tạo ra chiếc hộp chuyển động này, hay còn gọi ỉà xe lửa. Khi tôi hỏi thăm về cách thức vận hành cỗ máy, chị ta có vẻ cực kỳ vui sướng tiếp chuyện. Thực ra thì có nghe chị ta giải thích toàn bộ tôi cũng chẳng hiểu được hết đâu. Chị ta mang vẻ mặt sôi sục, không chút kiềm chế mà tuôn xối xả vào tôi một loạt từ ngữ chuyên môn khó hiểu. Nhưng tất cả những gì tôi tiếp thu được chỉ dừng lại ở đoạn "Chiếc xe lửa này chạy bằng động cơ sử dụng phép thuật". Những phần khác có lẽ tôi không cần hiểu cũng chẳng sao.

"Hiện bọn chị đang tiến hành khảo sát ý kiến của những phù thủy đi chiếc xe lửa này lần đầu."

"Ồ, vậy ạ."

Tôi ngồi xuống hàng ghế sofa dài trong xe lửa, gác chéo chân, chọn từ ngữ thích hợp để đáp lại chị ta.

"Vậy, là một lữ khách, em cảm thấy thế nào khi đi trên chiếc xe lửa này?"

"Ở đây thật yên tĩnh."

Khung cảnh phố xá cũ kỹ lướt qua bên ngoài cửa sổ. Trái ngược với vẻ ngoài đồ sộ, chiếc hộp di chuyển có vẻ chậm chạp và khá khẽ khàng, đến mức tôi có cảm giác cưỡi chổi còn nhanh hơn. Tranh thủ trong lúc di chuyển, tôi yên lặng ngắm nghía bên trong toa xe. Cảm giác của tôi khi leo lên đây có lẽ không tệ. Chị phù thủy đáp lời tôi:

"Đúng vậy đúng vậy. Ở đây em có thể vừa du ngoạn đường phố vừa ngắm nhìn cảnh sắc tươi đẹp và những thứ thú vị xung quanh. Đây là điều tâm đắc của chị khi phát minh ra chiếc xe lửa này đó."

"Ra là vậy."

"Cơ mà phản hồi của các phù thủy đi xe lửa đều không được tốt lắm thì phải... Hồi chiếc xe mới được phát minh, cũng có nhiều phù thủy sử dụng lắm. Nhưng sau đó chị để ý thấy mọi người không còn sử dụng xe lửa nữa."

"Vậy sao."

Có lẽ vì nó di chuyển chậm.

"Nhân tiện em là vị khách đầu tiên ngày hôm nay, chào mừng đến với xe lửa của chị."

"Tôi là vị khách đầu tiên ư..."

Tôi vừa nghĩ không hiểu sao chị ta lại nói vậy, vừa bước tới. Khi nhìn về phía đầu tàu, tôi thấy một toa xe khác đông nghịt như nêm cối. Có nhiều người như vậy mà tại sao tôi lại là vị khách đầu tiên nhỉ? Tại sao chứ?

"À."

Chị phù thủy ấy hướng theo ánh mắt của tôi rồi thốt lên.

"Những kẻ ở trên toa xe lửa đó không phải hành khách, em không cần để ý tới chúng."

"Không cần để ý ấy hả... Khi bị nói như thế thường chỉ khiến người ta chú ý nhiều hơn. Nếu không phải hành khách thì bọn họ được coi là gì?"

Tôi đáp lời chị ta.

"Hử? Tất nhiên là động vật rồi. Vì không phải loài người nên chúng cũng không được xem là hành khách."

"........"

"Có lẽ em đến từ nơi khác không biết. Ở đất nước này, những kẻ không biết phép thuật đều chẳng được xem là con người. Chúng ngang hàng với động vật ấy."

"Nói vậy thì hình như hơi quá..."

Chỉ vì họ không biết phép thuật mà bị đối xử như động vật ư?

Chị phù thủy vừa nhìn về toa xe phía trước vừa nói tiếp:

"Thử nhìn xem, em không thấy chúng đáng thương sao? Khác với các phù thủy, chúng không có phương tiện di chuyển riêng nên phải tập hợp lại và leo lên chiếc xe lửa này. Quả là một khung cảnh thú vị."

"Tôi lại chẳng thấy có gì thú vị cả..."

"Thế ư? Nhưng lúc mới có chiếc xe lửa này mọi người thích thú lắm. Bọn chị có thể ngồi đây ngắm cảnh nhóm động vật ấy leo lên toa xe phía trước. Bọn chị đã cùng nhau chỉ trỏ và vui cười cái bộ dáng đáng thương của chúng. Việc này giúp giải tỏa căng thẳng tích tụ sau một ngày dài nên rất được yêu thích."

"Tất cả bọn họ đều... bị gọi là động vật sao..."

Ngày xưa tôi từng đọc được trong sách rằng trước đây các phù thủy từng dùng những từ riêng biệt đối với loài người để thể hiện sự phân biệt đối xử. Nhưng mà tôi thực sự bất ngờ khi biết có vương quốc vẫn đang sử dụng loại ngôn từ như thế.

"Có điều, rõ ràng mọi người không còn yêu thích xe lửa nữa. Tính đến lúc này thì hành khách chỉ còn lại một người duy nhất từ nơi khác đến là em đó."

"Đúng vậy..."

"Em bảo phải làm thế nào mọi người mới quay trở lại? Chắc là cần phải có thứ gì đó gây kích thích mới được nhỉ."

"Thế nếu như không còn điều gì kích thích thì sao?"

"Nếu thế thì ý nghĩa tồn tại của chiếc xe cũng chẳng còn."

"........."

"Em có ý tưởng gì không?"

"Tôi cũng không có ý tưởng nào cả."

"Dù sao đi nữa thì phản hồi của em có vẻ không tồi."

"Thực ra tôi rất dễ tính, sao cũng được ấy mà."

"Em đừng nói thế chứ. Chị cần một ý tưởng nào đó. Nếu cứ để thế này thì xe lửa sẽ bị hủy bỏ mất."

"Ý tưởng ấy hả..."

Tôi cũng không biết phải đáp lại thế nào nữa.

"Em không có ý kiến gì sao? Em không có chút cảm giác nào khi bước lên toa xe này ư."

"A... cái này thì có đấy."

"Là gì vậy?"

Cuối cùng tôi đã quyết định nên nói gì với chị ta.

Tôi rời tầm mắt khỏi khung cảnh ảm đạm không một gợn sáng, thu lại nụ cười rồi di chuyển ánh mắt. Tôi dứt khoát nói ra cảm nghĩ trong lòng một cách thẳng thắn và thành thực.

"Tôi không thích."

Thế nhưng dáng vẻ của chị phủ thủy trông như không để ý lắm đến lời tôi nói, chỉ trầm tư ra chiều đang ngẫm nghĩ gì đó và đáp lại:

"Chị hiểu rồi... em cảm thấy không thích thú lắm, nhỉ."

Từ sau hôm đó, những cơn mưa dữ dội không ngừng trút xuống.

Chẳng thể rời khỏi vương quốc này, tôi cứ quanh quẩn trong nhà trọ suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Có điều, giá thuê trọ quả thật rất rẻ nên tôi còn có thể cân nhắc đến việc sinh sống ở đây ấy chứ.

Nhưng mà khi không có gì để làm, ngày qua ngày phải ở lì trong một không gian trống trải buồn tẻ hơn tôi nghĩ. Tôi thậm chí còn lo là người sắp sửa mọc rêu tới nơi.

Kết thúc thôi.

Chờ đợi mấy ngày mà những cơn mưa vẫn không hề có dấu hiệu chấm dứt, tôi liền quyết định đội mưa rời khỏi nơi đây.

Tôi giương ô bước đi giữa cơn mưa đáng ghét đang dội xuống như trút, tới con đường dẫn đến cổng thành thì một chiếc xe lửa chậm rãi đi qua trước mặt.

Chiếc xe di chuyển chậm còn hơn cả bước đi của tôi, rồi dừng lại ngay trước tôi một đoạn.

Cánh cổng tự động vừa mở, ngay lập tức một đoàn người đông đúc từ bên trong ùa ra.

"Ô này, đây không phải vị phù thủy hôm trước sao, Chào em, hôm nay đẹp trời nhỉ."

Tôi lại bắt gặp nữ phù thủy đồng thời là nhà phát minh xe lửa hôm trước.

"Thời tiết thế này mà gọi là đẹp trời ạ?"

"Tất nhiên rồi. Bởi vì xe lửa của chị đông khách đến thế mà. Thời tiết này mà không được gọi là một ngày đẹp trời thì như thế nào mới được xem là đẹp trời đây?"

"Rõ ràng là giá trị quan của hai ta chẳng giống nhau. Nhưng xe lửa của chị có vẻ đắt hàng thật. Những vị khách không đi xe lửa đều đã quay trở lại."

Tôi nhìn lướt nhanh ra phía sau chị ta, nói.

Ở đó có rất nhiều phù thủy đang nhốn nháo. Những người vừa bước xuống xe và cả những người đang lên xe đều là phù thủy.

Chị phù thủy nhìn theo ánh mắt của tôi, gật đầu liên tục.

"Đúng vậy! Các phù thủy quay lại đi xe lửa của chị nhiều như thế này là nhờ em cả đó."

"Nhờ tôi á?"

Ủa, tôi đã làm gì sao?

Tôi chỉ nói ra vài lời nhận xét thực lòng, nhưng không hề nghĩ đến việc lại được cảm ơn như thế. Rốt cuộc có chuyện gì thế nhỉ?

Dưới vòm che của chiếc ô, thấy tôi biểu lộ vẻ khó hiểu, người phù thủy liền nói:

"Chị đã loại bỏ những thứ gây khó chịu khỏi đoàn tàu, đúng như lời em nói, thế là các khách hàng liền quay trở lại."

Nói xong, phù thủy nọ liền lùi khỏi tầm nhìn của tôi, cười nói:

"Em nhìn xem. Chị bỏ hết cả mấy toa xe dành riêng cho lũ động vật. Bây giờ đoàn tàu chỉ dành riêng cho phù thủy thôi."

Trước mắt tôi, tất cả đều là phù thủy.

Toa xe lửa đầu tiên và tất cả các toa khác đều chở đầy phù thủy.

"Để lũ động vật đi cùng xe lửa với những người như chúng ta là hết sức vô lễ. Cảm giác đó không thích thú chút nào nhỉ. Chị lại không để ý đến điều ấy. Đó chính là một điểm mù. Cảm ơn em nhé, cô bé phù thủy."

"........."

"Bây giờ xe lửa của chị đã được ưa chuộng trở lại rồi. Chúng ta có thể leo lên xe, nhìn dáng vẻ đáng thương của lũ động vật ướt đẫm đang đi bộ dưới cơn mưa và chỉ trỏ cười đùa với nhau."

"Thật vậy sao..."

Những phù thủy bước xuống từ trên xe lửa giương ô lên và hòa mình vào đám đông, khác hẳn những con người bình thường đang cầm trên tay chiếc ô chắp vá tồi tàn, rách nát, phải khom người về phía trước, cố gắng che chắn cho bọc hành lý ôm trong lòng. Nhóm phù thủy đi lướt qua bọn họ, cười cợt, nhạo báng, rồi hòa mình vào con phố.

"Em thì sao, em gái phù thủy? Có muốn ngồi xe lửa để tham quan đám người đáng thương đó không?"

Tôi phe phẩy chiếc khăn trùm đầu.

"Tôi không có cái sở thích ẩm ướt đó."

"Ôi tiếc thật đó. Sở thích của em khác biệt quá nhỉ."

Tôi tiếp tục phe phẩy chiếc khăn trùm đầu, nhìn lên bầu trời mưa đáng ghét, buông tiếng thở dài rồi nói:

"Thực ra là do giá trị quan khác nhau đó."

Vùng đất này, và cả chị nữa, đều có quan điểm rất khác tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln