Chương 8: Trên đường - Hai chàng trai tranh nhau một cô gái
Sau cơn mưa, đám hoa cỏ trong rừng sáng bừng lên dưới ánh nắng rọi xuống từ những tán cây. Một cô bé đáng yêu đang cưỡi chổi, lướt đi trên con đường chạy thẳng tới bên kia khu rừng.
Trên ngực cô bé cài huy hiệu hình ngôi sao. Chiếc mũ chóp nhọn được bàn tay giữ lại để gió khỏi thổi bay, bộ áo choàng đen ôm lấy thân người, cô bé trong dáng vẻ phù thủy chính hiệu ấy là ai ta?
Phải rồi, là tôi đó.
Tôi đang trên đường di chuyển từ đất nước giao thoa văn hóa Đông Tây mà mình vừa ghé qua hôm trước, tới đất nước gần nhất. Nghe nói đất nước này hết sức bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả. Chỉ là cơ bắp người dân hơi nở nang một chút thôi, còn lại thì bình thường, ủa, mà như vậy là bình thường sao?
Anh chàng "não nhiễm cơ" tôi từng gặp hẳn sẽ thích sống ở đó lắm, nhưng tôi chắc chỉ nán lại một ngày rồi đi thôi.
Tôi nhẩn nha suy nghĩ trong lúc ngắm nhìn phong cảnh trôi qua trước mắt.
Giờ tôi đang rảnh mà. Vì vậy, ngay cả những tạp âm khẽ vang lên từ khu rừng yên tĩnh cũng chạm đến tai tôi rõ nét.
"Nhắc lại luật chơi lần nữa nhé. Chúng ta sẽ đi từ đây cho đến hết một vòng đường rừng, ai về đích trước sẽ được làm người yêu cô ấy. Ok chưa?"
"R... rồi. Thế là khỏi lấn cấn, được đó."
"... Như vậy sẽ không có chuyện gian lận."
"Tất... tất nhiên. Không... không đời nào tôi làm thế."
"... Ai biết."
Giọng một anh chàng có vẻ hoạt bát và một anh chàng cà lăm. Hình như họ sắp thi thố gì đó. Tôi đang suy nghĩ thì lần này đến giọng một cô gái.
"Hả? Nghĩa là em phải đợi ở đây một mình sao? Ôi, không chịu đâu."
Giọng nói nhõng nhẽo ấy nghe rõ đến mức khó chịu khiến tôi phát ớn.
Tôi lơ đãng thả trôi tâm trí và lại bị một phen giật bắn khi chạm phải ánh mắt cô ta.
Cô gái với mái tóc đen và khuôn mặt dễ thương lẩm bẩm: "A, may quá!"
... Ôi không!
Nhìn thấy rồi mà cứ thế bỏ đi e không hay nên tôi bay chậm lại.
Tiếc là quyết định đó quá sai lầm.
Cô gái tóc đen chạy tới, lôi tuột tôi xuống khỏi cây chổi.
"Aaaa! Đáng yêu quá đi! Ôi, đó là chiếc huy hiệu mà chỉ phù thủy mới có! Tuyệt quá! Thế thì chị là phù thủy rồi."
"Phải..."
"Không thể tin nổi! Chị đáng yêu thế này mà lại là phù thủy, thật không thể tin nổi!"
"Cảm ơn..."
"Chị biết phép thuật ạ? Ý em là, vừa rồi chị cưỡi chổi bay nhỉ? Không thể tin nổi!"
"Ừ, đúng rồi..."
"Thế bây giờ chị có rảnh không?"
"À, thực ra..."
"Hai anh ơi! Em sẽ chờ ở đây cùng chị này!"
"Ơ..."
Khoan, nghe tôi nói đã chứ.
Rốt cuộc, nó vừa xổ một tràng "Đáng yêu quá!" "Không thể tin nổi!" vừa lôi xềnh xệch tôi đến trước mặt hai anh chàng kia.
Họ nhìn tôi chằm chằm.
"Ở cùng một phù thủy à? Vậy thì bọn anh khỏi lo em bị gấu tấn công. Chà, tốt rồi." Anh chàng đẹp trai thở phào.
"Đúng... đúng đó. Vậy là yên tâm rồi, phù." Anh chàng mập mạp hổn hển tiếp lời.
.........
Tôi thì thầm vào tai con bé bên cạnh.
"Chuyện này là sao?"
"Sao là sao ạ?"
Nó tỏ vẻ ngạc nhiên, đoạn giải thích: "Em xin lỗi, em chưa nói với chị nhỉ. Chuyện là, hai anh này đang tranh giành em..."
Không cái đó tôi biết. Lúc đang bay tôi nghe thấy rồi. Điều tôi muốn hỏi không phải chuyện tầm phào ấy.
"Hai người này tranh giành em?"
Tôi nói nhỏ hết sức để họ không nghe thấy.
"Vâng?"
Nó trả lời như thể đó là điều hiển nhiên vậy.
Tôi lại nhìn hai tên con trai, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp khó diễn tả.
Anh chàng đẹp trai tủm tỉm cười, khoe hàm răng trắng sáng. Nom chói cả mắt.
Cậu mập đang chùi mồ hôi bên cạnh. Lại còn bốc mùi nữa. Rõ ràng là ở dơ.
Theo tôi thấy thì diện mạo hai bên chênh nhau một trời một vực, vậy mà còn phải thi thố sao? Con bé bị ngốc à? Không hiểu nó nghĩ gì nữa.
Có khi nào cậu mập kia có năng lực đặc biệt không nhỉ? Hay anh chàng sạch sẽ lại xấu tính khó ưa?
.........
Tệ thật, tôi bắt đầu thấy tò mò rồi.
"Được. Vậy tôi sẽ bảo vệ cô ấy."
Cuối cùng, tôi quyết định tham gia.
"Nào, xuất phát."
Tôi vỗ tay, hai anh chàng đồng loạt chạy. "Aaaaaaaa! Trái tim cô ấy thuộc về tôi!" Sạch Sẽ chạy rất hăng.
"Phù... phù... Hộc... hộc..." Ở Dơ vừa xuất phát đã mệt bở hơi tai.
Ủa? Lạ thật. Tôi lại tưởng anh ta sẽ phát huy sức mạnh thể chất đáng sợ của mình và thắng áp đảo chứ. Khi bóng hai người đã khuất hẳn, tôi mới hỏi con bé.
"Sao em bắt họ thi thố vậy?"
Đang thảnh thơi uống nước, nó lúng búng trong miệng: "Hử...?" rồi chỉ cái chai.
"Chị biết ai chuẩn bị nước này không?"
"Không phải em tự chuẩn bị sao?"
Con bé lắc đầu.
"Cái này anh Béo chuẩn bị cho em đây. Trông anh ấy lôi thôi vậy chứ chu đáo lắm."
"Anh Béo?"
Chắc nó nói tới Ở Dơ.
Biệt danh khá đúng đấy chứ. Không, phải nói là y chang.
"À, chị cũng có phần đó."
" Sao cả chị...?"
Lạ thật.
Tôi chỉ tình cờ ngang qua đây thôi mà.
"Lúc nãy, anh ấy lén đưa cho em trước khi cuộc đua bắt đầu. Hình như mang đi để phòng hờ. Của chị nè."
Con bé dúi chai nước vào tay tôi. Tôi không khát, nhưng thôi, cứ nhận đi.
Nước trong chai phản chiếu ánh mặt trời, sáng bừng lên.
Giờ thì tôi hiểu rồi. Đúng là chu đáo thật. Không ngờ anh ta còn chuẩn bị cả nước cho tôi.
"Vậy là em thích cả nội tâm của anh Béo lẫn ngoại hình của anh đẹp trai hả? Chuyện này đau đầu thật chứ chẳng chơi."
Tôi không hề có ý ghen tị.
Nghe vậy, con bé cười khan rồi hờ hững nói:
"Không, em đâu có thích anh Béo."
........... Sao cơ?
"Thế là thế nào?"
Tôi tưởng nó không biết chọn ai nên mới để họ thi đấu chứ.
Con bé uống cạn chai nước, làm bộ ngất ngây: "Khà...!" và nói:
"Em rảnh nên bày trò trêu anh ta thôi."
"........."
"Người như vậy không dùng được. Có nhiêu đây nước làm sao đánh tan cơn khát của em." Nó liệng cái chai rỗng vào rừng.
Nói ra điều này sau khi gọi anh ta là Ở Dơ thì có vẻ tiền hậu bất nhất nên tôi cũng không thích lắm, nhưng thực sự, từ tận đáy lòng, tôi nghĩ. Tôi cầu nguyện.
Ông trời hãy trừng phạt con bé kia đi.
Không thể tin nổi.
Nó bị trời phạt thật.
Chuyện xảy ra chỉ vài phút sau khi ném cái chai. Tự nhiên nó ngáp rõ to rồi cứ thế lăn đùng ra phía sau.
Bịch.
May mà bụi cây là tấm nệm không tồi nên đầu nó không bị đập mạnh.
Những điều tôi nhủ thầm khi nãy phải bí mật đây nhé.
Tự nhiên nó lăn đùng ra nên tôi cũng hoảng, tưởng nó chết. May mà không phải, vì tôi đã nghe thấy tiếng nó ngáy vang bên tai.
Giờ tôi đang kê đầu nó lên chân mình và ngồi nghỉ dưới bóng cây.
"Ê hê hê hê... Cơ bắp... cơ bắp cuồn cuộn..."
Người đâu mà suy nghĩ lúc thức đã tồi, đến cả lời nói trong mơ cũng tồi. Có biết mấy bức "Địa ngục đồ" trông như thế nào không, toàn cơ bắp cả đây.
Ngồi nghe những lời nói mơ gớm ghiếc và nhìn khuôn mặt tèm lem dãi dớt của nó, tôi đã lãng phí mười mấy phút cuộc đời. Xa xa, một bóng người đang tiến lại.
Là ai nhỉ? Ôi, chuyện đó cần gì phải nghĩ, chắc chắn là...
"......... Hả?"
Tôi chớp mắt, cố nhìn theo bóng người đang chạy. Nhưng dù nhìn thế nào, cái người mỗi lúc một gần ấy vẫn là anh ta.
Là Ở Dơ.
Là Béo.
.......... Sao lại thế?
Về đích trong tiếng thở hồng hộc và mồ hôi đầm đìa, anh ta không giấu nổi vẻ đắc chí đang tràn trề trên mặt.
"Hộc... Hộc... Cuối cùng, mình... mình thắng rồi... Hộc hộc..."
Ôi, vậy mà lúc nãy tôi còn thương cảm cho anh ta, thật ngớ ngẩn. Khi đã nhìn quanh và chắc chắn là đối thủ chưa về, vẻ mặt anh ta trông thật khó chịu.
Vô lý hết sức. Câu nói ấy cứ quẩn quanh trong đầu tôi. Phải, vô lý hết sức.
Rốt cuộc, cái kẻ áp đảo Ở Dơ lúc trước đâu rồi?
Tôi đưa mắt theo dòng mồ hôi trên người hắn và thấy câu trả lời. Xa xa, một bóng người đang chạy như ma đuổi về phía này.
Là Sạch Sẽ.
Trông thấy Ở Dơ cười nhạt, Sạch Sẽ bật khóc. Một mỹ nam vừa chạy vừa khóc. Sẽ đẹp biết bao nếu người đứng ở vạch đích là anh ta hoặc một thiếu niên khôi ngô tuấn tú nào đó. Đáng tiếc lại là một kẻ béo ục ịch nên khung cảnh bỗng nhuốm màu siêu thực.
Vừa về đích, Sạch Sẽ đã hét lên.
"Quỷ tha ma bắt... Tại sao, tại sao chứ...? Tại sao đang chạy lại lăn ra ngủ?"
Lăn ra ngủ?
Đầu óc anh ta có vấn đề gì không vậy?
Tôi chợt nhớ tới câu chuyện ngụ ngôn kể về cuộc thi giữa chú Rùa chậm chạp và chú Thỏ nhanh nhẹn. Kết thúc câu chuyện, Thỏ ta chủ quan nằm khểnh ngủ trưa, trong khi Rùa vẫn cần mẫn bò từng chút một và giành chiến thắng, một câu chuyện thú vị khiến người đọc phải băn khoăn tự hỏi: "Ê, con rùa này đáng nghi lắm nha!"
Có khi nào...?
"Anh chủ quan hả?"
Sạch Sẽ lau những giọt nước mắt và mồ hôi sáng loáng rồi buông thõng hai vai:
"Không có... Tôi đang chạy tự nhiên mắt díp cả lại, đến lúc tỉnh ra mói biết mình vừa ngủ ở đó rồi."
............. Hừm.
Có khi nào... tôi nghi ngờ.
Như cùng chung suy nghĩ với tôi, Sạch Sẽ chỉ thẳng vào Ở Dơ, lớn tiếng quát.
"Mi bỏ thuốc ngủ vào chai nước lúc nãy đúng không?"
Phải, phải.
Còn một người nữa uống nước hắn đưa và giờ đang ngủ ngon lành trên chân tôi đây.
Ở Dơ so vai như thể chế giễu Sạch Sẽ.
"Hê hê... Có bằng chứng không?" Cái kiểu nửa đục nửa trong này làm tôi tức điên.
Nhưng hắn đã tự đào mồ chôn mình rồi.
Tôi nhẹ nhàng nhấc đầu con bé khỏi chân để không làm nó thức giấc, đoạn đứng dậy.
"Nếu muốn bằng chứng thì đây..."
Chưa nói hết câu, tôi đã sực tỉnh.
Thứ tôi đang chỉ vào là một chai nước rỗng. Đương nhiên cũng chẳng có bằng chứng nào.
Đúng rồi, lúc nãy tôi khó chịu nên đã đổ hết đi.
Thật là sai lầm.
Thấy tôi tẽn tò, Ở Do càng được thể. "Đó! Có bằng chứng nào đâu! Cuối cùng cô ấy cũng thuộc về ta! Hí hí!"
"... Hứt."
"... Hứt."
Tiếc là không có bằng chứng nào khả dĩ chứng minh hắn giờ trò... Mà không, vẫn còn một bằng chứng đấy thôi.
Tôi đặt cái chai xuống, dựng con bé đang ngủ dậy.
"Khoan đã. Bằng chứng đây."
"Ha ha... Cô ấy buồn ngủ nên ngủ thôi mà. Suy nghĩ bình thường chút đi."
"Không, con bé uống nước mi đưa nên mới ngủ."
"Bằng chứng đâu? Có bằng chứng không hả? Nào, nào."
"........."
Tôi điên mất...!
Nhỏ kia mang Ở Dơ ra đùa giỡn đã là quá lắm rồi, nhưng chính hắn mới là kẻ xảo quyệt nhất. Không lẽ tôi lại dùng phép thuật dạy cho hắn một bài học.
... A, biết đâu lại là một ý hay.
Có thể tôi thiếu chín chắn, nhưng cái tên bẩn thỉu gây chuyện này quá quắt không chịu được.
Điên tiết.
Tôi rút đũa phép...
"Khoan."
Một giọng nói từ trên cao vọng xuống.
Giọng nói này hình như tôi đã nghe ở đâu rồi.
Tôi nhìn lên, thấy một người khổng lồ đứng đó như hộ pháp. Hai bên là hai gã giống hệt nhau chỉ khác màu quần áo.
Ôi, xem kìa.
Lần này anh ta đúng là cứu tinh của tôi.
"Xin chào."
Tôi cúi đầu chào ba người vừa đi xuống. Người khổng lồ kéo giãn cơ mặt, nói cách khác là nở một nụ cười. "Cô phù thủy, đã lâu không gặp "
"Đã lâu không gặp, anh Cơ Bắp."
Chính là anh chàng có bộ cơ tuyệt đẹp mà tôi gặp mấy hôm trước. Cơ Bắp. Tôi không biết tên thật của anh ta, nhưng thấy cũng không cần phải biết. Con người kỳ lạ ấy chỉ nghe hai từ "cơ bắp" thôi đã đủ phấn khích rồi. "Khì khi, vâng. Tôi chính là Cơ Bắp đây." Anh ta ưỡn ngực. Quả nhiên, chứng "não nhiễm cơ" vẫn chưa thuyên giảm.
"Cả hai anh nữa, đã lâu không gặp."
Tôi cúi chào hai người đứng cạnh anh ta.
"Chào cô."
"Vâng, đã lâu không gặp."
Hình như họ đã vạm vỡ hơn. Nhìn hai kẻ gian xảo từng định lừa mình, nay bị làm cho gân guốc như thế tự nhiên tôi thấy tội tội.
"Da anh hơi nâu rồi đấy."
"Câu đó phải dành cho chú mày."
"Ha ha ha."
"Ha ha ha."
Xin lỗi, tôi rút lại điều vừa nói.
Là họ tự làm cho mình gân guốc thôi.
Mặc kệ hai tên đó luyên thuyên nhảm nhí, tôi lén giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Cơ Bắp nghe.
Rì rầm rì rầm.
Nghe xong, Cơ Bắp giận tím gan.
"Hừ, sao lại có một thằng béo thối tha khốn kiếp như thế chứ?"
"Không, không phải! Tôi tôi tôi tôi không làm gì hết! Tôi thắng bằng thực lực thật mà!"
"Đừng có nói láo." Cơ Bắp túm cổ áo hắn.
Hííít, Ở Dơ rên lên như hét.
"Tôi... tôi không nói láo!"
"Thế thì tao phải tra khảo cho đến khi mày chịu nhận tội."
"Thôi... thôi đi! Các người quá đáng lắm! Tôi thừa biết trong lòng các người luôn cười nhạo và nghĩ một kẻ xấu xí như tôi sẽ chẳng bao giờ có được cô ấy! Nhưng tôi đã nỗ lực và chiến thắng! Đó là sự thực! Các người chấp nhận đi!"
Hắn nói mà nước miếng văng tứ tung. Mặt Cơ Bắp tối sầm, điều đó không qua được mắt tôi.
Cứ đà này, Ở Dơ sẽ bị hành hình công khai mất.
Hừ, sao cũng được.
".........Ư...."
Đang lơ đãng nhìn Cơ Bắp nhấc bổng hắn lên thì tôi nghe đằng sau có tiếng người.
Không biết vì Ở Dơ bù lu bù loa hay vì đã ngủ đủ giấc, cuối cùng con bé cũng thức dậy đúng thời điểm thích hợp nhất.
"... Sao ầm ĩ quá vậy?"
Nó uể oải ngồi lên trong lúc chỉnh lại mái tóc đen đã hơi rối.
Sau khi nhìn quanh một vòng, nó hỏi.
"Ủa, thi xong rồi hả?"
Im lặng một lát vẫn không ai định lên tiếng nên tôi cho nó biết kết quả.
"Ồ, ra vậy. Anh Béo thắng à?"
Nó nói tỉnh bơ rồi ngước mắt nhìn trời và chối biến: "Nhưng em không hẹn hò với anh ấy đâu."
Đơn giản, và tàn nhẫn.
Câu nói của nó đóng băng mọi thứ, Ở Dơ bất động như cá chết, Sạch Sẽ hoang mang, và trong lúc hai anh em nhà kia vẫn đang ba hoa về các búi cơ, chỉ có một người đốp lại con nhỏ.
Chính là Cơ Bắp.
"Em làm cái gì ở đây?"
........ Hả?
"Anh... anh hai. Sao anh lại ở đây?"
....... Anh hai?
"Không phải em bị mấy gã lực lưỡng bắt đi hả?"
"À, đây là đám bạn trai hồi đó của em."
"Đám" là sao?
"Ra vậy, thế còn bây giờ?"
"Em đang tìm bạn trai mới."
"Rồi tìm được chưa?"
"Vẫn chưa. Toàn kẻ thiếu cơ thôi."
Nó nói, liếc mắt nhìn Sạch Sẽ.
Tôi đặt tay lên vai anh chàng đang tái mét mặt vì nghe câu nói đó. Anh ta lại khóc nữa rồi.
"Này, cô em gái mà anh kể đây hả?"
Tôi hỏi lại cho chắc. Cơ Bắp gật đầu.
"Phải. Nó đó."
Chuyện quái quỷ gì thế này.
Vậy là Cơ Bắp đã tìm được em gái, ba người cùng trở về quê và sống bên nhau hạnh phúc trọn đời. Ơ? Một người nữa là ai ta? Chính là Sạch Sẽ đó.
"Đợi đã ạ! Em sẽ cố gắng để được anh chấp nhận, xin anh chờ em đi cùng với được không?"
Anh ta lau nước mắt, tiến lên một bước, dáng vẻ oai nghiêm quả nhiên đẹp đẽ vô cùng. Con người này dù làm gì cũng giống như một bức tranh vậy.
Hai anh em Cơ Bắp nhìn nhau,
"Hừm, nghĩa là chú em muốn rèn luyện cơ bắp phải không? Hiểu rồi."
Cơ Bắp gật đầu hài lòng, về phần đứa em, nó chỉ ngáp dài một cái ra chiều sao cũng được.
Đến giờ phút này tôi vẫn không hiểu nổi con bé đó có điểm gì tốt đẹp.
Người ta nói tình yêu là mù quáng nên chắc chắn một ngày nào đó, Sạch Sẽ sẽ tỉnh ra và tình cảm cũng nguội lạnh. Nhưng e là khi đó, cơ bắp đã cuồn cuộn rồi.
Tôi vẫy tay theo bóng ba người đang khuất dần, chợt nghe phía sau vang lên những tiếng kêu kỳ dị. A, quên béng mất hắn.
Tôi ngoảnh lại, thấy Ở Dơ đang lăn lộn vật vã dưới đất.
Vốn không định an ủi hắn nên tôi mặc kệ.
"Này, anh thấy thằng lợn kia thế nào?"
"Cơ bắp không đạt yêu cầu... Ê, khoan đã. Anh Cơ Bắp biến mất rồi."
"Ừ nhỉ. Sao không thấy anh ấy đâu?"
"Lẽ nào anh ấy bỏ chúng ta lại mà đi?"
"Nguy rồi anh ơi."
"Ôi!"
Cuối cùng hai anh em ảo thuật gia cũng chịu chấm dứt câu chuyện về cơ bắp, nhưng họ không hay biết gì về những điều đã xảy ra.
Tôi đành từ tốn giải thích cho họ hiểu.
Thế này thế nọ thế kia.
"Trời! Anh Cơ Bắp không phiêu bạt giang hồ nữa sao?"
"Thế là thế nào? Chuyện này nghiêm trọng đấy."
"Ừm, vậy đó. Anh ta tình cờ đạt được mục tiêu cuối cùng rồi."
Có lẽ ba người họ sẽ, về quê và tiếp tục lấy cơ bắp làm lẽ sống.
Nhưng như vậy cũng tốt mà?
"Các anh được giải phóng khỏi anh ta, từ nay lại có thể làm ảo thuật gia rồi?"
Nghe tôi nói, cả hai đều tỏ ra khó hiểu.
"Ảo thuật gia?"
"Ảo thuật gia?"
Có lẽ nào...
"Nghe này, khi gặp tôi, các anh là ảo thuật gia. Các anh quên chuyện lừa tiền rồi sao?"
".........A!"
".........A!"
"Đúng rồi... Chúng ta là ảo thuật gia..."
"Chết tiệt... Lâu nay cứ cắm mặt vào cơ bắp nên quên mất..."
Thế mới thấy cơ bắp thật đáng sợ.
Câu chuyện diễn ra như vậy đó.
Hai anh em họ đã nhớ ra công việc trước đây, rồi ba người cùng đi biểu diễn như một nhóm ảo thuật. Họ sống bên nhau hạnh phúc trọn đời.
...........
Chính xác. Bạn đoán đúng rồi, người thứ ba chính là ở Dơ.
"Này, hay anh đi cùng chúng tôi nhé?"
"Phải đó. Anh có "bước sóng" rất phù hợp. Chắc chắn sẽ trở thành một ảo thuật gia giỏi."
Họ đặt tay lên vai Ở Dơ, lúc đó đang co rúm người, rồi nhẹ nhàng đề nghị.
Trong khi nước mũi tèm lem, Ở Dơ luôn miệng rên rỉ những điều mà tôi không sao hiểu nổi. Thật khó coi. Nhưng hình như hai người kia hiểu.
"Được. Được... Không sao. Cái đó anh khỏi lo. Chúng tôi sẽ chỉ bảo cặn kẽ."
"Ngay từ khi thấy anh, tôi đã nghĩ anh rất có tài. Thế nên tôi mới bảo anh theo."
Cuối cùng, Ở Dơ gật đầu.
Nhóm ảo thuật ba người đã ra đời như vậy đó. Họ bắt đầu hoạt động với tên gọi "Chúng tôi và Thùng phuy", vấn đề ghép tên đã được giải quyết ổn thỏa. Không lâu sau, họ trở thành nhóm ảo thuật lừng danh khắp thế giới. Chuyện đó thực hư thế nào tôi không biết nữa.
Mà cũng chẳng liên quan đến tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro