Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Trên đường - Chuyện hai gã bất phân thắng bại


Tôi cưỡi chổi trên một vùng thảo nguyên thoai thoải, nghe bên tai tiếng gió vuốt ve những đóa hoa đồng nội. Gió mát và nắng vừa đủ ấm, thật chẳng còn gì tuyệt hơn. Đến mức tôi cứ bay lòng vòng quanh nơi này mãi.

Tôi điều khiên chổi lạng theo hình zic-zac hết sang trái lại sang phải, tiếng xé gió vù vù khiến tôi thấy vui vui.

Nhưng phàm cái gì vui đều ngắn ngủi. Lần này cũng vậy, niềm vui của tôi tan tành khi trong gió vẩn lên những tạp âm.

"Hả? Anh nói gì? Nói lại lần nữa coi, lão anh thúi."

"Hả? Tao bảo tao cao tay hơn mày đây thằng em thúi."

Bầu không khí trong lành hiếm hoi đã bị hủy hoại.

Tôi xoay đầu để tìm hướng phát ra giọng nói thì thấy hai anh chàng đang tranh luận gì đó giữa đồng cỏ.

Hai người mặc quần áo khác màu, và từ đoạn hội thoại vừa rồi, tôi đoán họ là anh em.

"Không, em cao tay hơn. Chắc chắn là hơn."

"Không, tao cao tay hơn. Chẳng có thằng em nào giỏi hơn anh nó hết."

"Ha ha! Suy nghĩ đó cổ hủ lắm rồi. Giờ là thời đại nào chứ, đám em trai đã học hỏi từ sai lầm của các ông anh và trưởng thành lên. Chính những kẻ có thể thấy trước và tránh được thất bại mới là người mạnh nhất."

"Hạ hà! Mày nói ngớ ngẩn gì vậy? Chuyện đó chỉ xảy ra với những thằng anh vô dụng thôi. Đằng này, tạo hoàn hảo không tì vết. Tao sẽ không bao giờ thất bại, mà nếu có cũng là thất bại ở trình độ cao, cỡ mày tuổi gì né được."

Tôi không rõ hai người đó đang hục hặc điều gì. Họ vừa gườm nhau vừa hằm hè "Hả?" rồi "Chơi không, thằng này?"

Cái suy nghĩ lỗi thời họ vừa nói là gì ta? Còn cả thất bại ở trình độ cao nữa?

Tôi chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh chàng xưng "tao" (chắc là anh trai đây).

Đoạn, anh ta nói to.

"Nếu thế, hay là để cô bé kia phân xử xem tao với mày, bên nào giỏi hơn!"

Anh chàng xưng "em" (chắc là em trai) gật đầu. "Em cũng đang muốn thế đây. Xời, kiểu gì em chả thắng."

Tôi có một dự cảm rất rất không hay về chuyện này.

"Rồi, vậy hai anh đang cãi nhau về vấn đề gì?"

Tôi ngồi dưới đồng cỏ, ngước lên hỏi.

Hai người họ giống nhau y đúc, từ khuôn mặt cho đến kiểu tóc. Chỉ khác một điểm duy nhất ở màu sắc trang phục, người anh mặc đồ đỏ, còn người em bận đồ xanh.

Hai anh em xanh đỏ đồng thanh nói: "Ảo thuật!"

"À, là ảo thuật hả?"

"Ảo thuật!"

"Tôi hiểu, không cần phải nói những hai lần đâu."

"Ảo..."

"Này, mày không nghe cô ấy nói gì hả? Bởi vậy mới bảo, bọn trẻ ranh thì..."

"Ê? Anh sinh trước em có ba năm thôi nha, đừng lên mặt nghe chưa, lão anh thúi."

"Chính vì không hiểu sự khác biệt giữa ba năm ấy nên mày mới là trẻ ranh đó. Trẻ ranh."

"Anh hơn em những ba năm mà trình độ ảo thuật cũng chỉ ngang em thôi còn gì? Đúng chưa?"

"Hai người trật tự một lát được không?"

"Được."

"Ừ."

Tôi yêu cầu họ im lặng. Và họ im lặng. Hừ, cuối cùng cái tai cũng được nghỉ ngơi.

Xem nào, ảo thuật à... Tôi là phù thủy nên không rành về ảo thuật.

Gay rồi đây. Hừm hừm...

Hai người cùng nói một lúc sẽ bị rối, vậy thì để họ nói lần lượt đi. Tôi nhìn cậu em và hỏi: "Sao lại là ảo thuật?"

"Đất nước chúng tôi không có pháp sư nào cả. Một phần vì nước tôi quá nhỏ, nhưng cái chính là chúng tôi có truyền thống bài trừ phép thuật, không hiểu do tôn giáo hay gì."

"Hừm."

Linh tính mách bảo tôi rằng một câu chuyện nặng nề sắp bắt đầu.

Người anh tiếp lời: "Nhưng ham mê những thứ bị cấm đoán là bản năng của con người. Trong cánh trẻ chúng tôi, nhiều người ngưỡng mộ các pháp sư lắm."

"Bởi vậy chúng tôi nghĩ: 'Ủa? Giờ bắt chước các pháp sư có khi sẽ kiếm bộn cũng nên?'"

"Rồi chúng tôi bắt đầu biểu diễn trên đường phố như những 'nhà ảo thuật gần gũi nhất với các pháp sư'."

Phù, thì ra không có gì nặng nề hết.

Tôi xen ngang câu chuyện hai anh em họ đang vui vẻ kể đầy tự hào.

"Thế không ai phẫn nộ vì hành động của hai người sao?"

Anh chàng mặc đồ xanh, tức cậu em trai, trả lời: "Họ bực chứ, còn bắt chúng tôi nữa. Nhưng chúng tôi đâu có sử dụng phép thuật. Đây là ảo thuật mà. Thế nên bao nhiêu lần bị bắt, chúng tôi đều được thả ra ngay."

"Hết hiểu nổi..."

Tôi tin chắc họ được đối xử như những người anh hùng.

Có lẽ họ được những người trẻ tuổi tuyên truyền rằng: "Chính phủ nước ta bất tài! Vô dụng!"

"Nhưng không phải vì hai người mà ảo thuật cũng bị cấm luôn rồi chứ?"

Một câu hỏi đơn giản.

"Phải. Bị câm luôn rồi."

"Còn chúng tôi thì bị trục xuất. Không một xu dính túi."

"Trời. Bị trục xuất luôn sao?"

Họ gật đầu. Động tác giống nhau y đúc.

"Chúng tôi mới bị trục xuất cách đây một tháng."

"Giờ hai anh em tôi đang hành nghề biểu diễn dạo để kiếm vài đồng bạc lẻ."

"Nhưng trong thời gian biểu diễn, một vấn đề đã phát sinh."

"Nhóm chúng tôi chưa có tên."

"Tên nhóm à?"

"Chúng tôi định lấy tên hai anh em làm tên nhóm nhưng còn đang tranh cãi xem tên ai đứng trước."

"Rồi chúng tôi quyết định là ai giỏi ảo thuật hơn sẽ đứng trước."

Hiểu rồi, ra là vậy.

"Thế thắng thua sao rồi?"

Người anh đáp: "Kết quả hiện giờ là không thắng, không thua và 15 hòa."

"Xem ra vẫn chưa quyết định được...

"Thế nên chúng tôi muốn nhờ cô giúp."

"Hôm nay sẽ là ngày chấm dứt tình trạng bất phân thắng bại."

Hai người họ gườm nhau và hằm hè: "Chơi không, thằng này?" "Hả?"

Trời đất! Tôi phải gánh trách nhiệm nặng nề này sao?

Các tiết mục ảo thuật của họ đều rất tuyệt vời.

Họ hô biến từ chỗ không có gì ra những con chim, làm cho đồng xu di chuyển, đoán trúng lá bài tôi rút... Tôi đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, phấn khích này sang phấn khích khác.

Ảo thuật thật tuyệt vời!

Nhưng vấn đề là cả hai anh em đều thực sự tài giỏi, kẻ tám lạng người nửa cân. Giờ tôi đã hiểu tại sao lâu nay họ vẫn bất phân thắng bại.

"Thế nào? Em giỏi hơn chứ?" Cậu em huênh hoang.

"Quên đi, tao giỏi hơn. Chắc chắn luôn."Người anh cũng huênh hoang không kém.

Tôi chăm chú quan sát họ, rồi tuyên bố:

"Hòa nhỉ?"

Vậy thôi.

Cả hai đều xuất sắc nên tôi không cách nào phân định ai hơn ai. Quan điểm của tôi là vậy.

Thực tình, tôi chỉ thấy phiền khi phải nói ra suy nghĩ của mình.

Để người khác kết luận đi.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho trường hợp họ nổi giận vì câu trả lời ấy, nhưng đúng là 15 trận hòa trước đó đã giúp họ có được vẻ điềm tĩnh lạ lùng.

"... Vậy hả? Thế thì đành chịu. Lại chưa quyết định được tên nhóm rồi."

"Xời, kiểu gì tên em chẳng đứng trước."

"Mày nói gì?"

"Gì?"

"Hai người thôi đi."

"Được."

"Ừ."

Khi họ đã yên lặng, tôi liền lùi lại một bước.

"Rồi. Vậy là nhiệm vụ của tôi đã xong."

Tôi là lữ khách nên phải nhanh chóng tới đất nước tiếp theo. Tôi nặn ra một nụ cười và toan rời đi.

Nhưng...

"Ơ, này. Chờ chút đã."

"Cô không trả tiền à?"

Họ ngăn tôi lại.

Hả? Trả tiền?

"Chúng tôi phải lấy tiền cho mấy tiết mục ảo thuật vừa nãy."

Tôi ngoái đầu lại, hai người họ cùng so vai.

"Phải lấy tiền chứ?"

"Làm gì có chuyện xem miễn phí các tiết mục ảo thuật tuyệt vời của chúng tôi, đâu ngon xơi thế? Đúng không?"

"Đúng không?"

Hai kẻ vừa hằm hè nhau đã biến đi đâu rồi? Giờ ở đó chỉ còn lại một bộ đôi vô cùng ăn rơ.

Không khí có vẻ căng thẳng.

"Thôi nào, các anh đâu có nói là sẽ thu tiền..."

"Tôi cũng không nhớ mình từng nói sẽ biểu diễn miễn phí." Gã em khịt mũi.

"Gượm đã. Làm cho rõ chuyện này đi. Các anh muốn tôi xem các anh so tài ảo thuật. Rồi tôi phải làm trọng tài. Đúng chưa?"

"Ờ. Đúng thế."

Gã anh gật đầu. Tôi nói tiếp.

"Vậy đó. Tóm lại đây là cuộc so tài của hai người, không phải tiết mục ảo thuật để kiếm tiền. Thế thì đâu cần phải trả tiền chứ?"

"Nói gì kỳ vậy? Các tiết mục ảo thuật của chúng tôi lúc nào chẳng là cuộc so tài giữa hai người. Nhỉ?"

"Nhỉ?"

... Hai tên này.

Tôi mắc bẫy rồi. Ngay từ đầu chúng đã rắp tâm lừa đảo.

Chúng cãi nhau khiến người qua đường để ý, sau đó ép họ xem ảo thuật và thu tiền... Chắc chắn chúng đã lặp lại mánh lới này cả mười lăm lần rồi.

Một lũ bẩn thỉu.

"... Thế giá bao nhiêu?"

Tôi hỏi cho biết thôi chứ không định đồng ý với yêu sách của chúng.

"Bốn đồng bạc."

"Hai người là tám đồng."

"Cái gì? Đắt thế!"

Một đồng bạc đủ để ở trọ một đêm, vậy là chúng đang đòi tôi nhả ra tiền trọ tám đêm lận.

Thế là thế nào?

"Cô đã được thưởng thức ảo thuật của những nghệ sĩ lang thang hàng đầu. Cái giá đó quá rẻ còn gì?" Gã anh nói.

Của đáng tội, đúng là tài nghệ ảo thuật của chúng xuất sắc thật.

"..."

Tôi tức điên lên, nhưng đáng tiếc là đòi hỏi của anh em chúng cũng không hoàn toàn vô lý.

Tôi đã không xác nhận trước và có thể sẽ bị xử sai trong vụ này, thế là xong đời.

.......

Cơ mà tôi không muốn trả tiền. Sao lại phải trả vì một chuyện nhảm nhí như vậy...

Đúng lúc tôi đang miên man suy nghĩ thì...

"Chờ chút."

Một giọng nói vừa quen vừa lạ vang lên.

Tôi ngoảnh lại, người khổng lồ tôi từng gặp đây đang đứng đó như một Đấng Cứu Thế.

Ôi, thật bất ngờ!

"A, xin chào."

Anh ta vội gật đầu, vẻ ngượng ngùng. "Đã lâu không gặp, cô phù thủy."

"Đã lâu không gặp, anh Cơ Bắp."

Đó là anh chàng có những múi cơ tuyệt vời mà tôi gặp mấy hôm trước. Một người đàn ông cơ bắp.

Chỉ gặp một lần nên tôi không hỏi tên, thành thử theo phản xạ, tôi liền gọi anh ta là Cơ Bắp. Anh ta ưỡn ngực, ra chiều thích thú với cách gọi ấy: "Khì khi, đúng rồi. Tôi chính là Cơ Bắp đây."

Sao có người ngốc như vậy nhỉ?

Sợ hãi trước sự xuất hiện bất ngờ của gã khổng lồ bí ẩn, hai kẻ lừa đảo lộ rõ vẻ hoang mang.

"Nà... này... Ai đây?"

"Cái gì? Đừng bảo đó là bạn trai cô nhé?"

"Không phải."

Tôi gạt phắt đi.

Người mà đến cả bộ não cũng toàn cơ bắp thì tôi đây xin kiếu.

Không bận tâm đến ẩn ý đằng sau thái độ của tôi, mà cũng có thể là không nghe thấy, anh ta lớn tiếng nói với hai kẻ lừa đảo.

"Các ngươi nghe đây! Ông trời có thể tha thứ cho bọn lừa đảo các ngươi nhưng ta thì không. Chuẩn bị tinh thần đi!"

Đúng là một câu chuyện đau tai theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, tôi quay đi.

"... Sao cô lại quay đi?" Cơ Bắp phát hiện ra.

"Không, không có gì." Tôi nói. "Mà này, sao anh lại ở đây hả Cơ Bắp?"

"À. Tôi đang đi chinh phục con rồng trong truyền thuyết, nghe nói nó ở đất nước phía trước. Lúc chạy đua với gió, tôi trông thấy cô nên..."

"Em gái anh sao rồi?"

"Em gái?" Sau một thoáng im lặng, "À, em gái... Em gái tôi nhỉ, ừ. Tôi cũng định đi tìm nó sau khi hạ được con rồng. Ha ha ha ha!" anh ta cố rặn ra một tràng cười lớn đầy giả dối.

Chẳng cần nói cũng biết, rõ ràng anh ta đã quên.

Có lẽ đúng như tôi nghĩ, đầu óc anh ta lúc này chỉ còn toàn cơ bắp thôi.

"... Nhưng chuyện của anh em mình với cô ta đâu liên quan tới hắn?"

"Phải. Người... người ngoài mau biến đi."

Hai tên lừa đảo đều run lên như cầy sấy. Cũng phải thôi, đứng trước một kẻ cơ bắp cuồn cuộn thế này, không sợ mới lạ.

"Im đi!"

Cơ Bắp nạt nộ.

Ư... Hai tên lừa đảo khẽ rên lên. Cảnh tượng thú vị đó khiến tôi suýt nữa bật cười.

"Gạt tiền của một cô gái đáng yêu chẳng có gì là tốt đẹp cả! Tao phải rèn lại tụi bay mới được! Tới đây!"

Nói đoạn, Cơ Bắp túm lấy cổ áo hai tên lừa đảo và vùng chạy.

"Hả, này... Không, tôi không thích! Dừng lại!"

"Bất cứ thứ gì trừ cơ bắp! Bất cứ thứ gì trừ cơ bắp!"

"Tao sẽ cho tụi bay biết sự tuyệt vời của thế giới cơ bắp! Ha ha ha ha ha!"

"Tôi không thích! Thả ra! Thả tôi raaa!"

"Aaaaaaa! Tôi xin lỗi! Tôi sẽ không bao giờ lừa ai nữa!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

........

Bị bỏ lại phía sau, tôi cứ đứng đó vẫy tay mãi theo bóng hai kẻ lừa đảo đang kêu khóc.

Cho đến khi cả ba đã nhỏ như hạt gạo, tiếng kêu khóc thảm thiết của anh em hắn vẫn còn vang vọng trên thảo nguyên rộng lớn.

Và họ sống bên nhau hạnh phúc trọn đời.

Không biết sau này hai tên lừa đảo với Cơ Bắp sẽ ra sao nhi?

Nhưng suy cho cùng, chuyện đó cũng đâu liên quan tới tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln