Chương 4: Kiếm tiền
".......... Haizzz, thảm rồi."
Điểm đến lần này là một đất nước nhỏ xíu chẳng có vẻ gì là đặc sắc. Nhưng tôi thở dài không phải vì những con phố tẻ nhạt, mà là vì ví của tôi đã "suy dinh dưỡng" nặng.
Sau khi tôi móc hai đồng bạc để trả phí nhập cảnh, chiếc ví chỉ còn là cuộc hội ngộ ảm đạm giữa một đồng bạc và ba đồng xu.
Đồng bạc nom khá "cao tuổi", nhìn qua dễ nhầm với đồng xu là cái chắc. Chẳng biết còn dùng được không nữa.
Thường thì với một đồng xu, bạn sẽ mua được một ổ bánh mì.
Với một đồng bạc, bạn có thể qua đêm ở nhà trọ giá rẻ. Còn với một đồng vàng, bạn mua được hẳn những món trang sức cao cấp.
Nghĩa là lúc này, tôi chỉ có thể gặm bánh mì, ôm bụng rỗng, quấn ga mỏng mà ngủ trong nhà trọ rẻ tiền vi vút gió lùa.
Tóm lại là chết đến nơi rồi.
"...... Phải làm sao đây?"
Trớ trêu thay, càng những lúc túng thiếu ta lại càng muốn tiêu tiền. Tôi vừa đi vừa ôm cái bụng đang sôi ùng ục.
Bánh mì, hoa quả, rau xanh... tỏa sáng lấp lánh như bảo thạch, trải ra trên những quầy hàng lưu động trong phố lớn. Chúng mời gọi cơn đói ngấu của tôi.
Ôi, muốn ăn quá đi...
Tôi muốn ăn.
"Xin lỗi, cho cháu một ổ bánh mì."
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã đứng trước một quầy hàng ngào ngạt mùi bột mì thơm phức. Họ không đề giá.
Người phụ nữ nom phúc hậu, ngồi kế bên những chiếc bánh, nhìn tôi mỉm cười.
"Ba đồng."
Trời ơi, cướp giữa ban ngày à? Tôi đã nhìn nhầm người rồi.
Thì ra là một bà già bẩn thỉu chuyên cướp tiền của người nghèo.
"Sao cơ? Xin lỗi. Hình như cháu vừa nghe nhầm. Bà nhắc lại một lần nữa được không?"
"Ba đồng."
"Cháu hiểu rồi, ba đồng ba chiếc ạ?"
"Lấy đâu ra, một chiếc thôi. Cô mơ ngủ hả?"
Chính bà đang mơ ngủ thì có. Bà bị ngốc phải không? Sao tôi phải trả những ba đồng cho một cái bánh mì khô khốc bị phơi ra ngoài trời từ đời tám hoánh cơ chứ?
Dù rất muốn vặn lại một câu nhưng tôi chẳng còn đủ sức lên tiếng nữa.
Cuối cùng, tôi lẳng lặng rời khỏi đó, toàn thân rã rời.
Tôi nuốt nước bọt và không khí, bỏ lại sau lưng những quầy hàng lưu động quái quỷ đầy cám dỗ.
Cứ đi thẳng phố lớn là đến quảng trường.
Một đài phun nước đồ sộ hướng lên trời. Cảnh tượng không có gì đặc biệt, dễ dàng thấy được ở bất cứ đâu. Trên băng ghế cạnh đài phim nước, một đôi nam nữ cười nói hỉ hả, không bận tâm đến ánh mắt những người xung quanh, hình ảnh đó cũng rất bình thường.
.......
Không hiểu sao tôi thấy nản quá, muốn biến mọi thứ thành tro than, mà có lẽ cả cái cảm giác ấy cũng bình thường nốt, thôi bỏ đi, tôi tiến về phía đài phun nước.
Tôi đưa hai tay hớt dòng nước chảy xuống và uống. Thứ chất lỏng mát lạnh chảy qua cổ họng, mang đến cho cơ thể tôi hơi ẩm.
"Nhìn kìa anh yêu, cô phù thủy kia uống nước ở đài phun đấy."
"Ừ nhỉ, khổ thật! Ha ha ha ha ha!"
"......."
Tôi dồn phép vào tay, rút đũa ra, chẳng nói chẳng rằng phẩy một cái.
Tức thì...
Rắc! Cùng với âm thanh đanh gọn, chiếc ghế nứt làm đôi.
"Oái! Ghế bị sao thế này?"
"Chúng mình tình tứ quá nên nó ghen đây mà! Ha ha ha ha ha!"
"......."
Tự nhiên cảm giác tức giận ngớ ngẩn của tôi cũng tan biến.
Nhờ uống nước, cái bụng rỗng đã dịu xuống chút đỉnh, cất đũa phép xong, tôi rời đi.
Phải tìm nhà trọ để nghỉ đêm nay đã.
"Giá trọ à? Ba đồng bạc."
"Cho ba đêm? Xin lỗi, nhưng tôi chỉ muốn trọ một đêm thôi."
"......."
Đây là nhà trọ thứ sáu rồi. Tôi đã ưu tiên tìm nhà trọ giá rẻ rồi cơ mà, sao lại thế này? Chỗ nào cũng đắt gấp ba lần bình thường, thật điên rồ.
Phòng ốc tồi tàn, tường thủng lỗ chỗ, lại còn không có buồng tắm, vậy mà dám đòi ba đồng bạc một đêm. Đùa chắc?
Tôi kỳ kèo.
"Ông xem có cách nào giúp tôi với! Tôi chỉ có một đồng bạc và ba xu thôi..."
Tôi lộn trái chiếc ví trên quầy thanh toán. Những tiếng lạch cạch vang lên vô hồn.
"Kia là bốn xu mà."
"À, đây là đồng bạc."
"......... Đúng là bạc thật. Nhưng dơ quá."
"Ông xem có cách nào..."
"Chịu thôi." Ông chủ thở dài. "Mong cô hiểu cho. Chúng tôi là chỗ làm ăn."
"Làm ăn là cướp tiền của người nghèo sao?"
"Buôn bán vốn dĩ là vậy mà?"
"Hừ..."
Tôi không cự nữa.
Coi bộ là khó xin trọ ở đây được.
Tôi nhặt từng đồng xu, mắt vẫn nhìn ông chủ nhà trọ. "Tôi hỏi câu này có hoi thô lỗ được không?"
"Câu gì?"
"Ông không thấy vật giá ở nước ông quá cao à? Đường phố chẳng có gì nổi bật, hàng hóa cũng đâu đặc biệt đến mức phải đội giá lên."
"Ừm........."
"Cô gái à, cô là khách phương xa nên không biết," ông chủ phân trần.
Coi bộ có ẩn tình gì đây.
Phác một cử chỉ đề phòng xung quanh, ông ta hạ giọng. "Nhà vua mới của chúng tôi trì độn lắm, Ngài đã cho làm giả rất nhiều tiền xu."
"Làm giả? Ý ông là tiền giả đang được lưu hành?"
Chủ nhà trọ gật đầu.
"Đúng vậy. Thế nên giá trị đồng tiền sụt giảm nghiêm trọng. Có thể khách phương xa như cô thấy vật giá nước tôi hơi cao, nhưng với chúng tôi như vậy là hợp lý."
"Hợp lý ư? Đó là tiền giả đấy? Dùng tiền giả mà không bị phạt sao?"
"Người phát hành tiền giả là đức vua. Thử hỏi ai có thể phạt Ngài chứ?"
Ra vậy.
Giờ thì tôi đã hiểu chuyện gì đang diễn ra trên đất nước này. Tôi không biết mục đích của nhà vua là gì, nhưng chấn hưng đất nước bằng cách phát hành tiền giả thì thật ngu xuẩn.
Mà chẳng lẽ dân chúng không ai phản đối hay sao?
"Dùng tiền giả hay tiền thật không ảnh hưởng đến chúng tôi. Nhà vua tăng tiền thì dân chúng tăng giá là xong, dù có dùng tiền giả cũng không vấn đề gì. Khó là khó cho lữ khách các cô kìa."
".......... Cũng phải. Tôi nghĩ những người từ nơi khác đến sẽ mất cảm tình vì vật giá quá cao đấy."
Giống như tôi vậy.
Ông chủ nhà trọ đưa mắt nhìn ra sau lưng tôi.
Tôi quay lại, những vị khách khác đang đứng xếp hàng, trên tay cầm ba đồng bạc. Chắc họ định nghỉ một đêm ở đây.
Đúng là với người dân nước này, vật giá tăng gấp ba là hợp lý.
"Được chưa, cô gái?"
"Vâng. Cảm ơn ông đã cho tôi biết chuyện quan trọng như vậy."
Tôi cúi chào rồi rời đi.
Phải làm việc kiếm tiền ở trọ thôi.
Tôi quay lại con phố khi nãy không mua được bánh mì, ngồi thu lu một góc bên đường nhìn dòng người qua lại. Họ mua sắm cứ thản nhiên như không.
Biết là tiền giả mà còn như vậy, trắng trợn đến thế là cùng.
Tôi là lữ khách, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết số tiền lận lưng. Không an cư lạc nghiệp thì đó là điều hiển nhiên thôi mà.
Trước giờ tôi đã phải khổ sở xoay tiền nhiều lần rồi. Không có tiền đừng mong vào được đất nước nào.
Thường thì tôi sẽ kiếm chút bạc lẻ bằng cách bắt chước các thương nhân hoặc giúp đỡ những người khó khăn.
Nhưng tôi nghĩ...
Ở nước này, tiền thật hay giả thì cũng chẳng sao vì có ai không dùng chúng đâu.
Lần này mình cũng tăng giá gấp ba đi. Ý nghĩ ấy vụt qua trong trí óc tôi, phải chăng tôi đã cùng một giuộc với những người ở đây, cũng dùng tiền giả mà không thấy lương tâm cắn rứt?
"Này anh."
Tôi gọi với theo một anh chàng đang ủ dột bước đi trên phố.
Anh ta giật bắn quay lại.
"Hả, tôi á?"
Tôi gật đầu, vẫy tay ra hiệu.
"Anh đang có nỗi khổ trong lòng đúng không?"
"Ơ, cô là...?"
"Thôi chết, tôi thật thất lễ. Xin lỗi vì chậm giới thiệu, tôi là thầy bói lang thang."
Đúng là nói dối trắng trợn. Tôi đẩy chiếc mũ chóp nhọn lên, chăm chú nhìn anh chàng thiểu não.
Vẫn giữ vẻ nghi ngại, anh ta hỏi.
"Nỗi khổ? Trông tôi giống như đang khổ sở lắm à?"
"Vâng! Mặt anh chình ình một chữ KHỔ kia kìa."
"Vậy sao?"
''Vậy đấy."
Tôi gật đầu dứt khoát.
Theo kinh nghiệm của tôi, do dự là con đường ngắn nhất dẫn đến thất bại. Khi do dự, tôi sẽ để lộ điểm yếu khiến đối phương nghi ngờ.
Tóm lại, tự tin là thượng sách.
Thế nên tôi quả quyết.
"Trên đời này, mấy ai biết rõ mình đang đau khổ điều gì. Nào là tự ti về diện mạo, công việc không thuận lợi, rồi lo lắng vì chưa gặp được ý trung nhân..."
"......."
Nét mặt anh ta thoáng thay đổi, điều đó không qua được mắt tôi.
Thì ra anh chàng đang lo ế.
"Anh sốt ruột vì chưa có người yêu, tôi đoán không sai chứ?"
"....... Ừm. Chắc vậy."
Anh ta nhìn đi chỗ khác. Tôi nói tiếp.
"Để tôi bói xem chừng nào ý trung nhân của anh xuất hiện nhé."
Póc! Một âm thanh dễ thương vang lên kéo theo một đốm lửa nhỏ.
"........ Á!"
Lửa vừa nhen đã bị gió thổi tắt ngay.
Phép thuật của tôi coi vậy mà yếu quá.
Từ đầu đũa, một làn khói nhẹ bay lên như luyến tiếc. Tôi vốn định nói tiếp: tôi xem bói theo hình dáng ngọn lửa, nhưng giờ thì không được nữa.
Sau khi thổi cho khói tan hẳn, tôi cất đũa.
"Ra vậy, tôi hiểu rồi."
"Hả? Với cái đó sao?"
"Phải. Cái này gọi là bói khói. Tôi sẽ xem số mệnh dựa vào hình dạng làn khói."
Lại nói dối.
"Lạ quá, tôi chưa từng nghe qua."
"Tất nhiên. Bí thuật gia truyền của dòng họ chúng tôi mà. Người ngoài sao biết được."
Để tránh sơ hở, tôi dừng ngay câu chuyện phiếm.
"Về ý trung nhân của anh..."
"Vâng. Sao cô? Khi nào tôi gặp được người đó?"
"Hôm nay."
"Hả, hôm nay? Đừng bảo là cô nhé..."
"Tối nay, người đó sẽ xuất hiện trước mắt anh."
Hình như anh ta nói gì đó không rõ nghĩa, nhưng tốt hơn là không nên để ý tới những lời xàm xí ấy.
Tôi nói ngay trước khi anh ta tiếp tục lảm nhảm.
"Từ đây đi thẳng sẽ tới một quảng trường có đài phun nước. Cạnh đài phun nước có một chiếc ghế băng bị hỏng."
Tôi lấy từ trong ví ra một vật, chìa về phía anh ta và nói.
"Anh chỉ cần quấn cái này vào tay rồi đứng cạnh chiếc ghế, chắc chắn định mệnh của anh sẽ xuất hiện."
Anh ta nghiêng đầu nhận lấy.
"....... Cái này á? Nó chỉ là một sợi dây bình thường thôi mà."
"Không phải dây thường đâu. Nó là sợi dây thần kỳ chứa đựng phép thuật của tôi. Nó có thể gọi người con gái định mệnh của anh tới."
Tất nhiên tôi không truyền phép thuật gì vào sợi dây, mà nếu có cũng không thể gọi người định mệnh của anh ta tới.
Nó chỉ là sợi dây tôi nhặt ở gần quầy hàng lưu động khi nãy.
"Chỉ cần có sợi dây này... một nửa của tôi..."
"Đúng vậy. Anh sẽ gặp được người đó. Nào, giờ thì ăn vận đàng hoàng rồi chờ đến tối thôi. Không thể để một nửa của mình thất vọng được."
Anh chàng vẫn còn băn khoăn điều gì đó, cuối cùng nắm chặt sợi dây.
"Hiểu rồi. Tôi sẽ thử quấn sợi dây này và chờ trước ghế."
Anh ta hớn hở, toan bước đi. Tôi vội ngăn lại.
"Quý khách, tiền sợi dây và tiền coi bói, cả thảy hết một đồng vàng."
Anh ta nhăn mặt nhìn tôi, khiến tôi phải tung ra những lời nói đầy mê hoặc. "Yên tâm. Nếu anh không gặp được định mệnh của đời mình, tôi sẽ hoàn tiền lại."
Khoảng một tiếng sau khi anh chàng ủ dột rời đi.
Một cô gái đi ngang qua trước mắt tôi.
Một cô gái mộc mạc với gương mặt mộc mạc, ăn vận cũng mộc mạc. Có lẽ cô ta trạc tuổi tôi. Giản dị không xấu, nhưng bộ đồ nhàu nát như vừa được lôi ra khỏi tủ cùng khuôn mặt và mái tóc chẳng hề được chăm chút đã giết chết những ưu điểm của cô ta.
Giống như đồng bạc xỉn của tôi vậy.
Dù sao tôi cũng đã quyết định chọn cô gái này làm khách hàng tiếp theo.
"Này cô... Cô đang đau khổ vì chưa tìm được tình yêu phải không?"
Tôi gọi cô gái đang cúi đầu bước đi.
Cô ta giật mình, quay về phía tôi.
"...... Tôi á?"
"Phải. Cô đó."
"Ơ, cô là...?"
"Thôi chết, tôi thật thất lễ. Xin lỗi vì chưa tự giới thiệu, tôi là thầy bói lang thang."
Đúng là nói dối trắng trợn. Tôi nhấc chiếc mũ chóp nhọn lên, chăm chú nhìn cô ta.
Khẽ run lên như một con vật ăn cỏ nằm trong tầm ngắm của thú săn mồi, cô ta sợ hãi hỏi.
"Sao... sao cô biết?"
"Tôi biết chứ. Vì tôi là thầy bói mà. Tôi biết tất thảy mọi việc, từ nỗi khổ tâm của cô cho đến người đàn ông định mệnh của đời cô."
"Người... người đàn ông định mệnh? Thật không?"
"Thật. Tôi thấy rất rõ trong đôi mắt này."
Tất nhiên đó là nói dối.
"Thế khi nào người đó xuất hiện?"
"Hôm nay."
"Hôm nay?"
Chưa hết xao xuyến với cụm từ "người đàn ông định mệnh", cô gái lại tiếp tục ngỡ ngàng trước diễn biến quá bất ngờ này. Nhưng tôi không cuống. Mọi thứ vẫn đang diễn ra theo đúng kế hoạch.
"Từ đây đi thẳng sẽ tới một quảng trường có đài phun nước. Cạnh đài phun nước có một chiếc ghế băng bị hỏng."
Cố giữ giọng điệu thật bình thản, tôi nói tiếp.
"Tối nay, một người đàn ông quấn sợi dây cũ trên cánh tay sẽ xuất hiện ở đó. Anh ta chính là định mệnh của đời cô."
Vậy đó.
Tôi sẽ dúi vào tay khách một hòn đá nhặt ở gần đấy và nói: "Để cải thiện vận số," hoặc lên kế hoạch cho họ tình cờ gặp ý trung nhân.
Sau vài ngày làm ăn trúng mánh, ví của tôi đã có cơ man nào là tiền vàng. Nhiêu đây cũng đủ cho tôi dư dả mấy tháng rồi.
Lạy trời, tôi phải cảm ơn vị vua làm bạc giả ấy nhỉ.
Vật giá ở đây quá cao nên ở lại cũng khá tốn kém, được cái dù hàng hóa đắt hơn bình thường người ta vẫn sẵn lòng mua.
Nói gì thì nói, giá trị của đồng tiền ở đây thấp hơn hẳn những nơi khác mà.
"..... Đúng rồi. Bà chỉ cần treo tấm biển "Giảm nửa giá" đã được phù phép này, bánh mì sẽ lập tức hết veo."
"Thật không? Tôi phải thử ngay mới được."
"Vâng. À, tiền biển hiệu với tiền tư vấn là ba đồng vàng."
"Ba đồng ba tấm biển hả?"
"Dạ không, một thôi. Bà nói mơ đấy ư?"
Ví của tôi lại có thêm tiền vàng.
Tôi bán nốt tấm biển viết tay cho bà chủ tiệm bánh mì vừa tìm đến theo lời đồn rồi nghỉ, hôm nay làm vậy thôi.
Từ chiếc ví nặng trịch vang lên những tiếng kêu lách cách đầy hạnh phúc.
Đến lúc trở về nhà trọ tồi tàn rồi. Tôi đứng dậy, vươn người gom hành lý.
"Này cô."
Một chuyện bất ngờ xảy ra.
Ai đó tóm vai tôi từ phía sau. Tôi giật mình quay lại.
Một tên lính.
Không, một toán lính thì đúng hơn.
Khoảng mười tên ăn mặc giống nhau đang dãn ra vây lấy tôi. Tên nào tên nấy tay cầm cung, lưng đeo súng. Nom thật lạc quẻ với khung cảnh này.
"Cô là thầy bói lang thang phải không?"
Tên lính trước mặt tôi lên tiếng.
"Không, các anh nhầm người rồi."
"Cô không nói dối được đâu. Chúng tôi đã bí mật theo dõi công việc làm ăn của cô."
"......."
Mồ hôi túa xuống má tôi.
Chết rồi. Chết rồi chết rồi chết rồi.
Phải làm sao đây? Chắc kẻ nào đó đã tố cáo tôi hành nghề lừa đảo. Không, tôi có lừa đảo đâu. Nhưng... ôi, phải làm sao... Tôi bị vây kín rồi, không chạy được. Thực ra tôi vẫn có thể dùng phép thuật để thoát thân nhưng lại không muốn gây thù chuốc oán với cả một đất nước...
"Mời cô đi theo chúng tôi."
Tên lính trước mặt tôi lạnh lùng nói. "Nhà vua muốn gặp cô."
Tôi ngạc nhiên tới mức chẳng thổi nên lời, thậm chí không dám tin vào tai mình nữa.
Binh lính vây xung quanh, giải tôi đi trên những con phố chẳng có gì đặc biệt, hoàng cung cũng chẳng có gì đặc biệt.
Trừ vật giá cao ngất ngưởng, đất nước này quá đỗi bình thường.
Trong căn phòng rộng nhất hoàng cung, một thanh niên đang ngồi trên ngai vàng ở tít trên cao.
Vị vua trẻ ngự trên cầu thang hẹp, nhìn xuống tôi, nói.
"Ngươi là thầy bói lang thang phải không? Trẻ quá nhỉ."
"Hoàng thượng cũng rất trẻ. Tôi cứ nghĩ ngài phải nhiều tuổi hơn."
Nghe vậy, đám binh sĩ phóng cho tôi những tia nhìn lạnh ngắt. Không, tôi không có ý mỉa mai. Đó là sự thật.
Nhà vua liếc đám lính, xua tay: "Các ngươi xong việc rồi. Cho lui."
Họ rời đi, căn phòng rộng lúc này chỉ còn lại hai người, nhà vua nói tiếp.
"Nghe nói ngươi xem bói rất chuẩn?"
"Vâng, biết nói sao nhỉ, chính xác hơn là tôi chỉ biến những lời tiên tri thành sự thực."
"Chỉ ứng nghiệm với người thôi à?"
"Ý ngài là sao?"
"Ta hỏi chúng có hiệu nghiệm với đồ vật hay các khái niệm không."
Giọng nhà vua rất điểm tĩnh. Tôi không thể đoán được ông ta đang nghĩ gì. Ông ta tin tưởng hay nghi ngờ khả năng của tôi, hay ông ta đã nhìn thấu những lời nói dối của tôi rồi?
Tôi vòng vo.
"Ngài muốn biết tương lai của thứ gì sao?"
"Tương lai của đất nước này." Nhà vua trẻ liền đáp.
"Tương lai... của đất nước này?"
Nhà vua thành thực gật đầu. Ra vậy, tôi nghĩ.
Gì chứ để đoán tương lai của đất nước này thì đâu cần đến bói toán. Việc đó quá đơn giản.
Không, tôi vốn chẳng hề biết xem bói.
"Trước khi trả lời, tôi muốn hỏi ngài một câu."
"Câu gì?"
Tôi nói.
"Xin hãy cho tôi biết lý do ngài phát hành tiền giả trong vương quốc."
Nghe đến đây, nhà vua chau mày, thở dài: "Nhảm nhí!"
"Ủa, vậy tất cả đều là tiền thật sao?"
Tôi nghĩ tới những đồng tiền đang căng lên trong ví.
Nếu chúng là thật thì tôi giàu to rồi. Tuyệt quá!
".......... Phải. Tiền ta cho lưu hành là tiền thật, cái đó chắc chắn. Mà không, không phải ta cho lưu hành."
"Là lệnh của ai chăng?"
Nhà vua trẻ gật đầu.
"Có một vị cận thần từ thời Tiên hoàng. Ta mới kế vị nên giao cho ông ấy lo liệu các chính sách kinh tế. Việc phát hành tiền mới trong vương quốc để thúc đẩy kinh tế là chính sách của vị cận thần đó. Ừm, kết quả không được tốt đẹp cho lắm."
Với tôi, nó tốt đẹp hay không chẳng thành vấn đề...
"Vì lượng tiền đột ngột tăng lên, trong nước bắt đầu xuất hiện tin đồn về chuyện làm bạc giả, nhưng tất cả đều là nhảm nhí."
"........ Có khi nào vị cận thần đó lừa ngài không?"
"Không đâu. Ta đã giấu ông ấy và cho gọi một chuyên gia vào cung kiểm tra, nhưng toàn bộ tiền mới đều là thật, không lẫn lộn."
Thế nên chuyện ta phát hành tiền giả chỉ là tin đồn nhảm. Nói xong, vị vua trẻ đứng lên.
Ông ta chậm rãi bước xuống cầu thang, tiến về phía tôi.
"Vị cận thần đó thực sự rất tốt với ta. Ta thấy ông ấy còn xứng đáng lên ngôi hơn ta nữa. Chỉ vì chế độ cha truyền con nối mà điều đó không thành. Khi thực hiện các chính sách của đất nước, ông ấy cũng luôn ở bên cạnh cho ta lời khuyên. Không có ông ấy, hẳn ta đã bị truất ngôi từ lâu."
"......."
Nhà vua dừng lại trước mặt tôi, biểu cảm đầy đau khổ.
"Nhưng riêng lần này ta không hiểu. Ta không nghĩ những việc ông ấy yêu cầu ta làm có thể mang lại phồn vinh cho đất nước này. Ta không muốn nghi ngờ nhưng chiếu theo tình hình hiện tại thì kinh tế đất nước vô cùng khó khăn. Khắp nơi tràn lan tin đồn thất thiệt về việc lưu hành tiền giả, vật giá leo thang nên du khách ít vãng lai. Ngoại giao cũng đình trệ."
Nghe lời bộc bạch của nhà vua, tôi chỉ nghĩ tới một chuyện.
Vị vua trẻ này đang muốn chắc chắn.
Ông ta muốn thấy tương lai để có thể yên tâm rằng đất nước của ông sẽ yên bình, và viên cận thần thân tín kia không làm phản.
Thật là một người trung thực. Không, đơn giản thì đúng hơn.
''Bởi vậy, ta muốn ngươi cho ta xem tương lai của đất nước này. Được không?"
Nhà vua nói.
Tất nhiên tôi đã có sẵn câu trả lời.
"Được."
Tôi gật đầu, ánh mắt nhà vua sáng lên. "Thật không?"
Nhà vua nắm lấy tay tôi trong niềm hân hoan. Tôi rụt lại, lùi xuống một bước rồi nói.
"Thật. Tôi không nói dối."
"Nói dối như Cuội" là đây chứ đâu. "Nhưng trước khi xem bói, tôi có vài điều kiện."
"Điều kiện gì?"
Tôi giơ ngón trỏ lên.
"Thứ nhất. Hãy để tôi ở đây một ngày. Xem bói cho cả đất nước là công việc vô cùng khó khăn. Trước tiên, tôi phải có cái nhìn toàn diện đã, bắt đầu từ trung tâm là cung điện này."
"Ta hiểu. Ta sẽ sắp xếp ngay."
Nhà vua gật đầu quả quyết. Tôi giơ tiếp ngón giữa, xếp cạnh ngón trỏ.
Thực ra điều kiện đầu tiên chỉ là điều kiện bổ sung. Nó là tiền đề để những gì tôi định làm sau đây diễn ra suôn sẻ.
Mấu chốt nằm ở điều kiện tiếp theo.
"Thứ hai..."
Trong căn phòng được nhà vua trẻ bố trí cho, tôi vừa nằm nhắm mắt trên chiếc giường mềm mịn đã lâu lắm rồi mới được đặt lưng, vừa suy tính kế hoạch và chờ tới thời điểm thích hợp để hành động.
Khi những tia nắng ngoài cửa sổ đã tắt hẳn, bóng tối tràn ngập khắp nơi, tôi thức dậy.
Đến lúc rồi.
Tôi rút đũa phép ra, dí lên đầu mình.
"Hô biến!"
Bùm! Một âm thanh ngớ ngẩn vang lên, cùng lúc đó, tôi biến thành con chuột bốn chân nhỏ xíu.
Đây là phép tự thay đổi hình dạng tạm thời. Thú thực, tôi hơi mệt nên không muốn làm lắm đâu, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Bộ dạng mới giúp tôi hành động dễ dàng hơn. Vừa nhớ lại bản vẽ hoàng cung đã được nhà vua cho xem, tôi vừa bò đến nơi mình muốn.
Chạy qua hành lang có thể sẽ chết thảm nên tôi quyết định di chuyển theo mái nhà. Tôi bò lóc chóc trên cái nơi bụi bặm ấy, chỗ này thực chẳng thể nào sánh nổi với cung điện lộng lẫy.
Đã đến phía trên căn phòng của viên cận thần.
Tôi nhòm xuống qua khe hở, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi, tay chống trên án thư. Đứng đối diện ông ta là một tên lính. Bộ dạng hắn nom giống hệt những tên bao vây tôi lúc trưa.
Bầu không khí giữa họ bảo tôi rằng không phải họ đang nói chuyện phiếm.
"Giờ sao đây cha?" Gã trẻ hơn nói.
"Sao là sao?" Viên cận thần gãi đầu. "Mọi chuyện đang tiến triển thuận lợi. Tên hôn quân đó sẽ bị truất ngôi ngay thôi."
"Cha bảo ngay, nhưng ngay là khi nào? Bao lâu nay vẫn vậy mà?"
Tên lính trẻ giật giọng, vẻ cáu kỉnh.
Khoan, giọng nói này hình như tôi nghe ở đâu rồi. Cái đầu nhỏ xíu của tôi bắt đầu hoạt động, và tôi nhớ ra một người.
Có lẽ gã trai trẻ đang nói chuyện với viên cận thần chính là tên lính đã túm vai tôi lúc trưa. Nếu tôi không nhầm.
"Tên hôn quân đó còn gọi vào cung một thầy bói lang thang. Chắc là để xem tương lai đất nước. Không khéo hắn phát hiện kế hoạch của chúng ta mất."
Viên cận thần mỉm cười.
"Thằng nhóc đó rất ngưỡng mộ ta, không đời nào nó làm thế. Chắc muốn xem may rủi ngày mai thôi."
"......."
"Mà con nhỏ coi bói kia cũng đáng ngờ lắm. Không chừng là phường vô lại chuyên lừa người kiếm cơm."
Gừ.
"............ Thầy bói lang thang gì mà chỉ là một con nhỏ non choẹt."
"Cha chớ trông mặt mà bắt hình dong."
Đúng. Hoàn toàn chính xác. Tôi không phải "con nhỏ non choẹt". Tôi là phù thủy, một nữ phù thủy.
Dường như mệt mỏi với việc đáp lại bằng lời, tên lính trẻ thở dài: "Dù sao cha cũng phải giữ lời hứa với con đấy."
"Được, ta sẽ giữ lời. Con hãy làm tốt phần việc của mình đi. Kế hoạch của ta không thể thiếu hành động của con được."
".......... Con hiểu rồi."
Tên lính trẻ toan rời khỏi phòng, đúng lúc đó...
Trần nhà kêu lên răng rắc rồi bung ra cùng tiếng thét kinh thiên động địa. Một cô phù thủy tóc xám cầm đũa từ trên đó rơi xuống.
Ai thế nhỉ? Vâng, chính là tôi.
"......... Hộc, hộc, phù.......... "
Ôi, bộ dạng gì khó coi thế này?
Phép thuật của tôi hết linh giữa chừng. Đúng là không quen thì chớ có dùng.
Mảng trần nơi tôi nhòm xuống không đủ rộng để chứa hết thân người tôi. Nó đã bục ra khi tôi trở về hình dạng ban đầu.
Hoặc cũng có thể nó mục nát vì quá cũ.
Tuyệt đối không phải vì tôi nặng đâu...... Chắc vậy.
"Ngươi... ngươi là ai?"
Tôi phủi bụi trên người, đứng dậy. Viên cận thần đã lăm lăm cây súng trên tay. Chắc lão giấu nó trong bàn. Trang bị kỹ ghê.
"Rất hân hạnh được làm quen."
Tôi vẩy đũa phép.
Tức thì, những đóa hoa đua nhau nở ra từ họng súng. Đúng là một tuyệt tác trong nghệ thuật cắm hoa.
"Ngươi..! Cái... cái này..."
Bó hoa quá đẹp khiến tôi quên mất sau lưng vẫn còn một người.
Nhưng quay lại cũng phiên. Tôi bèn gõ đũa cộc cộc xuống sàn, truyền sức sống cho những mảnh gỗ vương vãi khắp nơi.
Từ những mảnh gỗ đó mọc ra các dây thường xuân. Chúng lao về phía hai người đàn ông.
Trói chặt lấy họ.
"Ông là cận thần của nhà vua phải không?"
Tôi nhìn chằm chằm lão già đang bị dây thường xuân siết chặt. Lão ta ném về phía tôi ánh mắt đầy phẫn nộ và căm thù.
"Cha, con nhỏ này chính là... thầy bói lang thang đó."
Tên lính trẻ sau lưng tôi hét lên.
Tôi thành thật gật đầu. "Phải. Ta là thầy bói lang thang dây. "
Lão cận thần không sao nhúc nhích nổi, giờ run lên như một con sâu.
"............ Tìm ta có việc gì?"
"Ồ, ông không biết sao?"
"......."
Im lặng.
Tôi xoay người lại. Kẻ đã dẫn tôi đến đây trưa nay đang trừng mắt nhìn tôi.
"Ngươi định làm gì?"
Tôi trả lời.
"Định xem bói tương lai yên bình của đất nước này."
Sau đó, binh lính trong cung nghe ồn ào chạy tới, tóm gọn hai cha con lão cận thần và bẩm báo toàn bộ sự việc với nhà vua.
Có lẽ hai cha con lão đã lên kế hoạch chiếm đoạt đất nước.
Tiền đang lưu hành cũng là tiền giả. Gã chuyên gia nói với nhà vua đó là tiền thật, thực chất là một kẻ mạo danh đã nhận hối lộ từ viên cận thần.
Để phá vỡ tục lệ cha truyền con nối, viên cận thần đã cố tình đẩy đất nước vào thế khó khăn. Sau đó, lão sẽ quy toàn bộ trách nhiệm cho nhà vua và hạ bệ ngài. Kế hoạch tiếp theo có lẽ là lão lên làm vua, rồi truyền ngôi cho con trai.
Hừm, cơ mà lão thất bại rồi.
Hiện giờ, hai cha con lão đang bị giam trong ngục, sau này thế nào tôi không biết. Mà tôi cũng không cần quan tâm.
Kết thúc cuộc thẩm vấn về hai kẻ phản nghịch, tôi được gọi tới chính điện và được nhà vua ban cho một thứ.
"Cảm ơn ngài."
Tôi kiểm tra bên trong rồi gật đầu. Trong ví đầy những đồng vàng cũ.
Điều kiện thứ hai để tôi xem tương lai của đất nước này là nhà vua phải đổi toàn bộ số tiền tôi kiếm được thành tiền cũ. Tôi muốn chắc chắn rằng không có đồng tiền giả nào lẫn trong đó!
"Ta sẽ thu hồi toàn bộ số tiền giả đang lưu hành trong vương quốc." Nhà vua kiệt sức. "Nghe nói tiền vàng trong ví ngươi cũng đều là giả."
"Đúng như tôi nghĩ."
Lời hứa xem tương lai đất nước đã lùi vào dĩ vãng. Sau khi trút được nỗi lo, có lẽ nhà vua không cần biết chuyện tương lai nữa. Tôi cũng không cần phải nói dối như Cuội nữa.
Giờ đến lượt tôi tò mò về tương lai của đất nước này, nhưng tôi là lữ khách, tôi phải rời khỏi đây ngay.
Rồi đất nước này sẽ phát triển ra sao, nếu không xem trước tương lai thì chẳng ai có thể biết được. Tất nhiên, ngay cả tôi.
"Thật đau lòng. Không ngờ ông ấy lại liên tục lừa gạt ta."
Nhà vua trẻ thở dài, tôi đáp.
"Những kẻ dối trá luôn mang bộ mặt ngây thơ mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro