Chương 3: Trên đường - Chuyện anh chàng cơ bắp tìm em gái
Phía trước có đường tắt.
Thấy tấm biển đề như vậy, tôi ngoan ngoãn đi theo. Con đường quá hẹp, mà thực ra khó có thể gọi là đường, đơn giản chỉ là lối đi do thú hoang thường xuyên qua lại mà thành nên tôi không dùng chổi được. Kể ra, nếu cố thì cũng có thể bay, nhưng chắc sẽ phải lượn vòng liên tục nên tôi bỏ.
Không còn cách nào khác, tôi đành đạp cỏ mà bước theo cái lối chẳng có cả mặt đường hay bất cứ thứ gì đủ để gọi là đường.
Trước khi bị giẫm xuống, những cọng cỏ đẫm sương mai còn bắn ra muôn vàn giọt nước. Gấu váy của tôi cũng ướt lem và nặng hơn.
Nếu đi bộ, có lẽ đây đúng là đường tắt, nhưng với một kẻ biết cưỡi chổi như tôi thì rõ ràng là đường vòng. Khỉ thật!
Mà...
Không biết đất nước tiếp theo thế nào nhỉ?
Phải qua lại trên một lối đi hoang vu như vậy, chắc chắn thương mại vô cùng trì trệ, tôi nghĩ.
Nói không chừng, đất nước đó còn chưa được khai phá, giống như khu rừng này vậy. Chà, dù sao cũng chỉ là suy đoán của tôi thôi.
...... Tự nhiên tôi chẳng muốn đi tiếp nữa.
Hay quay lại nhỉ?
Tôi đùa đó.
Vừa đi tôi vừa càm ràm trong đầu, cứ như vậy tới vài chục phút. Cảnh sắc trong rừng đều na ná như nhau, mãi mới có chút thay đổi.
"....... Ơ."
Cây đổ. Một cái cây lớn, dễ chừng vài trăm năm tuổi, đổ rạp bên đường.
Không, không phải một, mà là vô số.
Ôi! Phiền thật.
Dù sao vẫn có thể đi tiếp. Tôi trèo qua những thân cây. Vừa đi vừa dang rộng hai tay giống như đi trên dây, chợt tôi thấy có thứ gì màu đen đang luồn lách trong bóng tối của khu rừng.
Hả, là gấu ư?
Đáng tiếc. Đó là người.
Lại còn là người khổng lổ, cơ bắp cuồn cuộn nữa Thật đáng sợ!
"Chỗ cây này tôi dùng tay đốn hết đấy. Thế nào tuyệt không?"
Nói rồi anh ta tạo dáng khoe cơ bắp. Thực sự, tôi chẳng quan tâm anh ta có dùng tay đốn cây hay không, nhưng kệ đi.
"Anh là người của đất nước phía trước ư?"
Anh ta nói trong khi tạo một tư thế khác. "Phải. Tôi là dân nước đó. Sao cô biết? Nhờ những cơ bắp này phải không?"
"Hả? Lẽ nào ở chỗ anh mọi người đều như vậy?"
Hay là mình quay lại chăng?
"Không hề. Ngược lại, toàn cò hương thôi."
"Ý anh là gì?"
"Bỏ đi, quan trọng là những cơ bắp này nè, cô thấy sao?"
Tôi nhận ra gã không thể hiểu được ý tứ của người khác.
Thế nên tôi hùa theo.
"Ôi, cơ bắp của anh tuyệt thật. Cho tôi sờ một chút được không?"
"Mời cô, mời cô. Nhìn nè!"
Gã gập cánh tay lại, chìa ra cho tôi xem.
Tôi không biết nên sờ thế nào, đành lấy ngón trỏ chọc chọc.
"Oaaa, không thể tin nổi."
Rắn như đá vậy.
"......."
"Ơ, sao mặt anh đỏ lên thế?"
"...... Xin lỗi. Ngoài em gái ra, cô là cô gái đầu tiên chạm vào tôi nên..."
Nói theo logic ấy nghĩa là em gái anh chạm vào thì không sao hả? Phải không? Cái logic thúi hoắc gì vậy? Chết đi cho rồi.
Gạt bỏ những suy nghĩ đó khỏi đầu, tôi hỏi.
"Mà sao anh lại ở đây? Làm việc à?"
"Không, tôi đang tu luyện."
Rồi gã kể.
Chuyện em gái gã bị người lạ dẫn đi. Chuyện vì vắng mặt mà gã không cứu được cô bé.
Chuyện nhân chứng kể rằng đó là một đám đàn ông lực lưỡng. Chuyện gã muốn đánh bại chúng nên kiên trì tập luyện và cuối cùng đã đốn được cây.
........... Chuyện từ đó, gã kiếm được tiền bằng nghề đốn củi.
".......... Thế đúng là anh đang làm việc còn gì?"
"Cô nói gì vậy? Mục đích chính của tôi không phải là kiếm tiền. Tôi cần rèn luyện cơ bắp nhiều hơn."
Cái kiểu đối đáp của anh chàng này thật khó chịu.
"Vậy mục đích ban đầu của anh là cứu em gái hả?"
"Điều đó sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm. Hiện giờ cơ bắp của tôi chưa đủ để đánh bại lũ bò mộng đã dẫn em gái tôi đi."
Không, cơ bắp của anh đã vượt quá giới hạn của con người rồi, mời anh cứ đi mà giải cứu em gái đi.
........... Nếu dám nói vậy, đời tôi chắc sẽ kết thúc y như những cái cây đổ rạp đằng kia, thế nên tôi đành gật đầu.
Rồi gã...
"Trước hết tôi phải đánh bại con gấu, chúa tể khu rừng này. Đó là mục tiêu đầu tiên."
"Gấu á..."
"Phải. Nó rất mạnh, có thể dùng tay không mà bắt cá đang bơi trên sông. Tôi dở những việc cần sự khéo léo như vậy lắm."
"Ồ..."
"Sau đó, tôi sẽ quyết đấu với gã điên vác rìu, nghe đồn hắn sống ở mãi sâu trong rừng. Hắn còn vật thắng cả con gấu chúa kia cơ đấy. Một kẻ vô cùng đáng sợ."
"Ồ..."
Nếu đã vật thua, con gấu đâu còn là chúa tể khu rừng nữa nhỉ?
"Sau đó..."
Tôi phải nghe kế hoạch tương lai của gã suốt cả tiếng đồng hồ, nhưng từ "em gái" không một lần xuất hiện. Rốt cuộc, gã có định đi cứu nó không?
Hay bộ não của gã cũng bị "cơ bắp hóa" do luyện tập quá nhiều? Dường như gã đã quên mất mục đích ban đầu.
Nói đúng hơn, gã đang lọt vào một hố sâu không đáy những việc cần ưu tiên.
Chẳng biết khi nào mới nhớ ra mục đích ban đầu mà đi cứu em gái nữa?
Ừm, chuyện đó không liên quan tới tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro