Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Cô gái xinh đẹp như hoa


Thời tiết đang giao mùa, đã qua Xuân nhưng cũng chưa vào Hạ.

Tôi xé ngang bầu trời khô hanh mát mẻ, bay giữa một rừng cây lá rộng. Khu rừng khá lớn nên bay mãi vẫn chưa hết.

Đường bay thì hẹp, mỗi lần tôi lạng chổi sang trái hoặc phải để tránh thân cây chắn tầm nhìn, cành cây lại va vào nhau xào xạc.

Từ đây không thấy được bầu trời. Trong rừng, cây cối ken dày đến mức chỉ còn chút ánh sáng le lói qua kẽ lá.

"... Á."

Mải nhìn lên, tôi bị một cành cây quét bay mất mũ.

Tôi dừng lại, quay đầu nhặt mũ rồi bay tiếp.

Khu rừng này khó di chuyển thật, lẽ ra mình nên bay bên trên. - Tôi hơi hối hận, nhưng giờ thì muộn rồi.

Tôi đã đi quá xa, quay lại chắc sẽ mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, linh tính mách bảo rằng nếu giờ cố bay lên, tôi sẽ mất nhiều hơn một chiếc mũ.

Không hiểu sao tôi cứ thấy hậm hực vì đã quá muộn để quay lại.

Lỗi tại ai chứ, ừm, là tại tôi cả, nhưng vì cái gì mới được?

Vừa bay tôi vừa bực đầy bực vơi mà chẳng rõ bực ai.

Tôi cứ bay tiếp như thếkhông biết bao lâu thì một con đường bất ngờ mở ra.

"Oaa..."

Ở đó có một vườn hoa.

Tôi đang bay trên một vườn hoa.

Những bông hoa xanh, đỏ, vàng... trải ra ngút tầm mắt, sống động vươn mình về phía mặt trời. Làn gió từ cây chổi thần mơn man trên khuôn mặt tôi, mang theo những cánh hoa bay lả tả cùng làn hương dễ chịu.

Mùi hương thơm ngát tựa như gột rửa tận đáy tâm hồn chợt dâng lên cao cùng những cánh hoa đầy màu sắc. Tôi bay chậm lại, một tay giữ mũ cho khỏi bị gió cuốn đi.

Đúng là một thế giới khác giữa rừng.

Đến khi nhận ra, tôi đã hoàn toàn choáng ngợp.

"... Ơ!"

Giữa những đóa hoa, trong muôn sắc màu rực rỡ, tôi thấy lẫn một bóng người.

Là người giữ vườn chăng? Tôi quay chổi về phía đó.

"Dạ, xin lỗi..."

Tôi nói vọng xuống. Người ấy vẫn ngồi yên, chỉ ngoái đầu lại. Một cô gái dễ thương trạc tuổi tôi.

"A, chào bạn."

"Xin chào. Bạn trông coi vườn hoa này à?"

Cô gái lắc đầu.

"Không. Chẳng có ai trông coi khu vườn này cả. Mình ở đây vì yêu mến những bông hoa thôi."

"Không ai trông...? Vậy những bông hoa này tự nở sao?"

"Ừ. Đúng đó."

Không thể tin nổi.

Lâu nay tôi vẫn nghĩ, một vườn hoa chỉ có thể hình thành dưới bàn tay chăm sóc của con người. Dĩ nhiên là hoa đã xuất hiện trên Trái Đất trước nên chúng không cần đến con người mới có thể tồn tại. Nhưng một khung cảnh tuyệt diệu thế này mà hoàn toàn tự nhiên, không có sự can thiệp của con người thì thật ngoài sức tưởng tượng.

"Bạn là phù thủy sao?"

Cô gái nghiêng đầu, chăm chú nhìn vào ngực tôi

"Ừ. Mình là lữ khách."

"Tuyệt quá! À phải rồi, vậy bạn cho mình nhờ một việc được không?"

"Nếu việc đó nằm trong khả năng của mình thì được."

Cô gái hái mấy bông hoa, cởi áo khoác, gói hoa vào trong rồi đưa cho tôi.

Một bó hoa ngay tại vườn.

"Bạn mang bó hoa này đến nơi bạn sắp tới nhé."

"...? Mình nên trao no cho ai?

Tôi nghiêng đầu nhận lấy bó hoa.

"Ai cũng được. Nội việc tặng hoa cho người khác đã là một hành động đẹp, đó mới là điều quan trọng."

Có lẽ bạn ấy muốn nhiều người biết về vườn hoa hơn nữa.

Nếu tôi không nhầm thì bạn ấy muốn cho ai đó thấy khung cảnh xinh đẹp này.

"Bạn muốn mình giới thiệu vườn hoa với mọi người đúng không?"

"Không được sao?"

"Không, không phải vậy."

"Trái lại, mình rất vui vẻ nhận lời ấy chứ."

Nghe tôi nói thế cô gái rạng rỡ hẳn lên, như thể vừa trút được gánh nặng: "May quá!"

Chúng tôi còn cà kê thêm một lúc. Từ chuyện những xứ sở tôi từng ghé thăm, đến chuyện loàỉ hoa bạn ấy thích nhất.

Sau những giây phút vui vẻ...

"Thôi, mình phải đi rồi. Mình sẽ trao bó hoa cho người ở đất nước tiếp theo mình tới."

"Giúp mình nhé."

Nói rồi, bạn ấy tươi cười vẫy tay chào tôi.

"......"

Tự nhiên tôi thấy có gì đó kỳ kỳ. "Bạn không định rời khỏi đây à?"

"Ừ. Ở vườn hoa này thì không còn phải đau khổ. Suốt ngày chỉ chơi với hoa thôi. Mình thấy hạnh phúc khi được tắm trong ánh mặt trời. Rất tuyệt, đúng không?" Cô gái nói dứt khoát.

Và vẫn ngồi nguyên như cũ.

"Con nhỏ kia, đứng lại. Ê, ta bảo đứng lại cơ mà?"

Mấy tiếng sau khi bay khỏi vườn hoa, tôi đến một đất nước nọ. Gã lính canh bận đồ đen chào tôi bằng cái giọng chẳng mấy hòa nhã.

Trên đời này, không có ai tự nhiên bị một kẻ xa lạ quát tháo rồi gọi là "con nhỏ" mà vẫn thoải mái được. Tôi cũng thế, nhưng tôi chỉ bực mình chút thôi.

Và tôi cũng không thể hiện ra mặt. Tôi người lớn mà.

"Lữ khách hả?"

"Phải. Nhìn là biết còn hỏi?"

"Bó hoa nào kia?"

"Không có gì."

"......"

"Gì vậy?"

"Đưa đây xem nào."

Gã thô lỗ tiến lại, giật lấy bó hoa từ tay tôi.

"Ơ, này!" Đúng là không thể cho qua được. Tôi liền xuống khỏi chổi, nắm lấy bó hoa định giằng lại.

Nhưng gã phủi tay tôi đi rồi nhìn bó hoa chằm chằm, đến mức tưởng như ánh mắt ấy sắp đục thủng chúng đến nơi. Sự phản kháng của tôi xem ra chẳng là gì với gã.

"Cái này... có phải của người đó..." Mặt gã biến sắc, miệng lẩm bẩm. Tôi không hiểu gã muốn nói gì.

............. Tên lính canh đáng ghét này.

"Mi lấy nó ở đâu?"

"Ở đâu chẳng được. Trả đây."

"Có phải mi hái ở vườn hoa không?"

"Không liên quan đến anh."

Dám coi thường tôi hả? Mở to mắt mà xem tôi có thể làm gì. Có muốn bị kho luôn không?

Tôi rút đũa phép ra.

"Này, làm cái gì đó?"

Tôi đang lăm lăm cây đũa trong tay, định quật ngã tên lính bằng một cơn lốc thì từ phía sau, một giọng nói vang lên. Lại một kẻ trịch thượng khác.

Của nợ gì thế, đất nước này toàn những kẻ chỉ biết nhìn xuống thôi sao? Tôi quay lại, mặc cho cơn giận xâm chiếm khắp cơ thể.

"Nó là đồ của người ta. Mau trả lại ngay!"

Xuất hiện ở đó là một người đàn ông trung niên. Ông ta bận đồ đen giống như tên lính trẻ. Cái nhìn nghiêm nghị của người đàn ông ấy không ghim vào tôi mà vào gã kia.

Tôi quay lại nhìn, gã đang siết chặt bó hoa, mặt lộ vẻ lúng túng. "Nhưng thưa thầy, đây... đây là..."

"Nhìn là biết rồi. Chuyện ở đây để ta lo, mi lui đi."

"Dạ không, đây là..."

"Ta bảo lui cơ mà. Không nghe thấy hả? Nghỉ ngơi chút đi."

"... Hừ." Gã tặc lưỡi, lườm tôi đầy căm hận rồi rút lui.

"Ê, trả tôi bó hoa."

"......"

Tên lính uể oải quay lại,

"... Đây."

đoạn đưa bó hoa như dí vào tay tôi.

"Cảm ơn."

Không có tiếng đáp lại. Giờ thì gã đi thật. Đến tận phút chót vẫn chưa thôi hậm hực.

Lần sau nếu còn gặp mặt, tôi sẽ cho gã biết tay.

Sau khi đã chắc chắn gã đi khuất, người lính già được hắn gọi là thầy ái ngại nói.

"Xin cô lượng thứ, cô phù thủy. Em gái cậu ta vừa mất tích. Từ đó đến giờ cậu ta cứ như vậy đấy. Mong cô bỏ quá cho."

"Tôi không để tâm đâu."

Tất nhiên đó là một lời nói dối.

"Mà những bông hoa ấy, tôi rất tiếc nhưng phiền cô giao cho chúng tôi xử lý được không? Chúng bị cấm mang vào nước tôi."

"...? Cấm mang vào? Những đóa hoa này sao?"

Thật không thể hiểu nổi ý nghĩa cũng như mục đích của việc đó.

Bất giác, tôi ôm chặt lấy chúng.

"Hoa đó có độc." Người lính già không cố đoạt chúng khỏi tay tôi, ông chỉ điềm đạm nói. "Chúng vô hại với những phù thủy như cô, nhưng lại có ma lực khiến tâm hồn của những kẻ không biết phép thuật trở nên điên loạn. Tôi cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn là như thế."

"..... Có độc ư?"

Ông ta gật đầu.

"Những bông hoa đó sẽ quyến rũ con người, dẫn họ tới nơi chúng mọc rồi biến họ thành nguồn thức ăn nuôi sống chúng cho đến chết. Vì vậy mà chúng bị cấm."

"......"

"Cô sao thế?"

"........ À không."

Nếu những bông hoa trên tay tôi thực sự có độc...

Cũng có thể lắm, tôi nghĩ.

Cô gái đã đưa cho tôi bó hoa này, sao bạn ấy không đứng lên? Sao cứ ngồi mãi giữa vườn hoa? Thật kỳ lạ.

Hay không phải bạn ấy không đứng lên, mà là không thể đứng lên?

Phải chăng nửa thân dưới đã không còn là của bạn ấy nữa?

............

"Xin hỏi, em gái của người lính gác vừa rồi..."

"Đúng vậy. Vài ngày trước, con bé đã tới khu rừng có vườn hoa kia rồi bặt vô âm tín."

Ông ta nhìn xuống. Ánh mắt dừng lại ở bó hoa.

"Này, cô gái. Ai đưa nó cho cô vậy? Có phải..."

"Không."

Tôi ngắt lời ông,

"Hoa này tôi tự hái. Áo gói hoa là của tôi đấy. Cho nên tôi không biết em gái của người lính gác đâu." Tôi nói dối trắng trợn.

Sau khi nhập quốc, tôi chẳng tham quan gì mà tìm tới nhà trọ, thuê phòng một đêm, đi tắm ngay rồi lên giường.

Tôi trân trân nhìn trần nhà được ghép từ những tấm gỗ mỏng và suy nghĩ miên man.

Về vườn hoa.

Và về cô gái ngồi bệt giữa vườn hoa ấy.

Cuốn tiểu thuyết "Những chuyến phiêu lưu của Nike" ngày xưa tôi đọc cũng viết về một loài cây kỳ lạ.

Tôi còn nhớ nó kể về những cái cây bị đột biến, hấp thụ ma lực của chính mình, trở nên có linh hồn và vô cùng hung hãn.

Ma lực vốn tràn ngập thế giới tự nhiên, đặc biệt là ở các loài thực vật. Chúng tắm ánh mặt trời nên tỏa ra ma lực mạnh mẽ. Tôi không hiểu tại sao lại như vậy.

Những người biết phép thuật là những người có thể hấp thu và tự do sử dụng ma lực mà người thường không hấp thu được.

Bởi vậy, họ có thể phát huy tối đa sức mạnh trong những khu rừng tràn ngập ma lực. Nơi tôi tu luyện cùng cô giáo để trở thành phù thủy cũng là một khu rừng.

Có thể nói, phù thủy chúng tôi cũng giống như những đột biến ở loài cây trong "Những chuyến phiêu lưu của Nike". Chúng tôi có thể sử dụng những thứ mà người thường không thể dùng.

....... Không, có lẽ không dùng được phép thuật mới là bất thường.

Tôi không biết sao nữa. Đau đầu tranh cãi chuyện này thật vô bổ, chỉ nghĩ không thôi đâu giải quyết được gì. Nó giống như tranh luận quả trứng hay con gà có trước vậy, hoàn toàn vô nghĩa.

"...... Haizzz."

Tôi dụi mắt, nén một cái ngáp dài. Mình chưa buồn ngủ. Không sao. Mình chưa buồn ngủ, chưa buồn ngủ.

Vườn hoa lần này...

Chắc vì có quá nhiều ma lực nên nó đã tiến hóa theo một hướng kỳ lạ. Giống như loài thực vật có linh hồn trong tiểu thuyết vậy.

Đúng rồi, nó nằm trong một khu rừng nơi cây cối mọc dày đến mức đứng từ dưới nhìn lên cũng không thấy rõ ánh sáng. Ma lực sinh ra hẳn cũng đáng kể đấy.

Dưới tầng tầng lớp lớp ma lực ấy, vườn hoa có trở thành thứ gì đó khác biệt thì cũng dễ hiểu.

Và rốt cuộc, cái vườn hoa phát ra chất độc giống như mật ngọt mời mọc con người ấy đã sản sinh ra thứ gì?

"......"

Số phận những người bị dẫn dụ tới đó ra sao?

Cảm giác mông lung cứ bám riết lấy tâm trí tôi không rời.

"Ô kìa, cô phù thủy. Cô đã đi rồi sao?"

Sáng hôm sau.

Lính gác cổng lúc này là người đàn ông trung niên tôi gặp hôm qua. Hình như vẫn còn nhớ tôi, ông ta mỉm cười nhẹ nhàng.

Tôi cũng cười đáp lại,

"Vâng. Đất nước không lớn lắm nên đi lòng vòng một ngày là hết rồi."

"Đất nước chúng tôi chán quá phải không?"

"Không đâu. Tôi thấy rất vui mà."

"Ha ha. Cô cứ đùa."

Bị nhìn thấu rồi sao?

"À, người lính trẻ hôm qua đâu rồi ạ?"

"Hử? Hôm nay nó nghỉ. Nó ra ngoài từ sẩm tối hôm qua, đến giờ vẫn chưa về. Cô muốn gặp nó sao?"

"Ông cứ đùa."

Tôi hỏi vì không muốn gặp gã thôi.

"Ừm, nó nói tối nay sẽ về, nếu cô muốn gặp thì có thể đợi."

"Không cần đâu."

"Hừm. Vậy là cô sẽ đi ư?"

"Vâng. Chẳng phải tôi gấp gáp gì, nhưng nếu không rời khỏi đây vào buổi sáng e là khó mà đến đất nước tiếp theo trước hoàng hôn."

Với lại, tôi còn muốn ghé qua một chỗ...

Tâm trí tôi hướng về nơi đó nhiều hơn so với đất nước này.

"Vậy sao? Ừm, cô bảo trọng nhé."

"Vâng. Cảm ơn ông."

Tôi rời đi.

Rồi tôi cưỡi chổi, bay tới khu rừng hôm qua.

Đây đó lác đác những đám cây tụm vào nhau như thể bị bắn ra khỏi rừng, điểm thêm những mảng màu trên nền xanh lục trải ra vô tận.

Trên mặt đất rộng lớn, những cơn gió đã nguội lạnh, hung hãn thổi như xoáy lốc. Bầu trời lừng lững mây, nắng không xuyên qua nổi.

Nền trời xám tro đã bắt đầu nhuốm màu chì.

Có lẽ trời sắp mưa.

Vượt qua những đám cây chen nhau san sát trong rừng, cuối cùng tôi đã tới một không gian rộng mở.

Đó là vườn hoa.

Cũng như bầu trời, vườn hoa hôm nay nhạt nhòa, xám xịt, khác hẳn vẻ rực rỡ hôm qua.

"......"

Không chỉ màu sắc, cả dáng dấp cũng có phần khác lạ.

Tôi đã trở lại theo đúng con đường hôm qua nên đây chắc chắn không phải một nơi khác giống hệt, song cái cảm giác khác lạ không thể phủ nhận này rõ ràng có tồn tại.

Tôi xuống chổi, tiến gần hơn tới căn nguyên gây ra cảm giác này. Lạo xạo! Một âm thanh khô khốc vang lên, tôi nghe thấy những cánh hoa đang chết dưới chân mình.

Khu vườn tỏa ra mùi hương dễ chịu. Ở đó, có bóng người.

Đây chính là căn nguyên cảm giác của tôi. Bóng người ấy quá khác lạ.

"......"

Đó là cô gái đã tặng tôi bó hoa. Đối diện bạn ấy là một người con trai. Trang phục tuy khác nhưng khuôn mặt thì tôi còn nhớ rõ. Gã ngồi bệt giữa vườn, tươi cười nhìn cô gái.

Chính là tên lính gác.

"Xin chào."

"Ồ, thì ra là người lữ khách hôm qua. Chào cô." Gã khẽ đáp.

"Đó là em gái anh hả?"

Nghe tôi hỏi, gã gật đầu,

"Phải. Cuối cùng tôi cũng tìm thấy nó. Không ngờ nó lại ở một nơi như thế này."

Vẫn đầy vẻ dịu dàng, gã nắm lấy tay em gái.

Càng nhìn, tôi càng thấy kỳ quái. Chẳng hiểu sao tôi lại thấy cô gái gã đang nắm tay trông không giống một con người.

Trên da cô gái nổi những đốm màu xanh lục, tua rua quấn khắp người, đôi đồng tử trống rỗng vô hồn nhìn lên bầu trời xám xịt.

Kỳ lạ nhất là nửa thân dưới. Từ hông trở xuống được bao phủ bởi những cánh hoa lớn màu đỏ thắm.

Như thể thân người ấy mọc lên từ một đóa hoa khổng lồ. Như thể người và hoa dính lại với nhau. Một trạng thái vô cùng kỳ dị.

Tên lính gác đăm đắm nhìn cô gái bằng ánh mắt mơ màng.

"Đẹp thật. Không ngờ ở đây lại đẹp nhường này."

"......"

"...? Cô sao vậy?"

Tôi lắc đầu.

"Không có gì, anh khác hôm qua quá nên tôi ngạc nhiên thôi."

"À, hôm qua hả? Xin lỗi cô nhé, hôm qua tôi chưa biết em gái ở đâu nên hoang mang ấy mà."

Tôi khẽ nhìn xuống, thấy đôi chân quấn đầy tua rua của gã. Chắc gã cũng không cử động được nữa, giống như em gái mình.

Thậm chí, tôi ngờ rằng họ không những mất khả năng cử động mà còn mất luôn cả ý muốn để cử động.

"......"

Tên lính không hề bận tâm đến sự tồn tại của tôi. Khi tôi im lặng, gã lập tức quay về phía em gái và tiếp tục nói bằng đôi mắt vô hồn.

"Không thể tin nổi, sao em có thể độc chiếm một nơi tuyệt diệu thế này."

"Ừ, phải rồi. Này, lần sau anh em mình mời mọi người cùng tới đây nhé? Nếu mình cho họ xem, chắc chắn họ sẽ hạnh phúc lắm đây."

"Em cũng muốn họ biết em đã trở nên xinh đẹp thế nào mà."

"Nhé, được không?"

"Anh hiểu. Cảm ơn em."

Có lẽ gã nghe được những lời mà tôi không thể nghe được. Còn tôi chỉ thấy gã đang độc thoại với một thứ gì đó trước đây từng là em gái gã.

Cô gái hôm qua còn trò chuyện cùng tôi, giờ thậm chí mặt không đổi sắc. Cũng chẳng thốt ra lời nào.

Tưởng như cảm xúc, thân thể, tất cả mọi thứ, đều đã bị bỏ lại đâu đó trong khu vườn.

Ngoài để chiêm ngưỡng ra, cô nàng không thể làm bất cứ điều gì nữa.

Hệt như một đóa hoa.

Tôi cưỡi chổi bay trên thảo nguyên.

Cũng may, trời chưa mưa lúc tôi xuất phát. Tôi muốn đến đất nước tiếp theo trước khi mưa xuống, nhưng phải làm sao đây?

"... Ơ!"

Dưới bầu trời xám xịt, có thứ gì đó đang trườn về phía tôi.

Khi tôi lại gần, một hình dáng lờ mờ hiện lên. Là một con người. Không giảm tốc độ, tôi cứ thế bay qua.

"......"

Tôi không biết đó là nam hay nữ. Đến cả tuổi cũng không. Chỉ biết là một con người.

Người đó đang đi đâu? Hẳn phải có một đích đến chứ?

Khi tất cả đã nhòa lẫn vào nhau, tôi chỉ còn thấy rõ một thứ duy nhất. Một thứ mà tôi từng thấy trước đây.

Người kia đang nâng niu ôm nó bằng cả hai tay.

Đó là một bó hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln