Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Bắt đầu hành trình



Ngày nhỏ, tôi rất thích sách.

Tôi không nhớ mình bắt đầu đọc sách từ lúc nào. Nhưng khi đủ lớn để hiểu thế giới xung quanh, tôi đã là một con mọt sách rồi.

Hễ rảnh rỗi là tôi lôi sách trên giá xuống đọc. Mỗi khi ra ngoài cùng cả nhà, tôi lại kỳ kèo xin mua thêm sách mới.

Có lẽ vì vậy mà tôi không nhiều bạn đồng lứa. Tôi giam mình trong phòng, không ra ngoài chơi khiến bố mẹ cũng phải lo lắng, nhưng cuộc sống với tôi như vậy là đủ. Vì bên cạnh tôi luôn luôn có sách bầu bạn.

Tiểu thuyết tôi yêu thích nhất là "Những chuyến phiêu lưu của Nike".

Đó là năm tập truyện kể về những chuyến phiêu lưu qua các vùng đất trên thế giới mà một nữ phù thủy tên Nike đã trải qua.

Tác giả cũng tên Nike, cùng tên với nhân vật chính. Nhưng đó là bút danh thôi, tên thật chắc chắn khác xa. Trong lời bạt cuối mỗi cuốn, tác giả còn bộc bạch: "Tôi viết tiểu thuyết này dựa trên những chuyện mình từng trải qua."

Đối với tôi ngày đó, kẻ chưa từng bước chân ra khỏi đất nước Robetta Thanh Bình, hình ảnh Nike đi vòng quanh thế giới chiêm ngưỡng những cảnh sắc tuyệt đẹp hiện lên trước mắt tôi thật huy hoàng.

Tôi yêu tiểu thuyết đó vô cùng và đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Đến mức những cuốn sách đã tơi tả hết cả.

Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã đem lòng ngưỡng mộ Nike.

Mình cũng muốn chu du như thế. Tôi nghĩ.

Cho nên từ hồi bé tí, tôi đã tuyên bố với mẹ.

"Khi nào lớn, con cũng đi thám hiểm như Nike."

Mẹ dịu dàng xoa đầu tôi:

"Đúng rồi con yêu, khi nào con lớn nhé."

Mẹ cười rồi nói thêm:

"Nhưng nếu muốn lên đường phiêu lưu, con phải trở thành nữ phù thủy như Nike trước đã."

"Làm phù thủy thì có thể phiêu lưu hả mẹ?"

"Ừ. Nên con phải cố gắng học phép thuật nhé."

"Con sẽ học và trở thành phù thủy, rồi mẹ cho con đi chu du mẹ nhé?"

"Tất nhiên rồi con yêu."

"Thật chứ mẹ?"

"Ừ. Thật."

"Thật của thật chứ ạ?"

"Ừ. Thật của thật."

"Oaaaa!"

Tất cả bắt đầu từ một chuyện nhỏ xíu như thế.

Chỉ vì lý do đó mà tôi đã dành ra mấy năm trời để trở thành phù thủy.

Chỉ vì lý do đó, vì ước muốn được chu du mà tôi đã không ngừng nỗ lực.

Ngày nào tôi cũng tự học.

Còn phép thuật thì được mẹ kèm.

Mẹ tôi sử dụng phép thuật điêu luyện tới mức không thể ngờ rằng bà chỉ là một pháp sư. Dưới sự dìu dắt của mẹ, chẳng mấy chốc tôi đã thành thạo phép thuật.

Nhờ vậy mà 14 tuổi, tôi đã là phù thủy tập sự.

Tôi cố gắng để trở thành phù thủy và chưa một lần nghĩ tới chuyện từ bỏ, chỉ biết chuyên tâm nỗ lực không ngừng mà thôi.

Sau này, dưới sự huấn luyện của cô Frann, tôi đã đạt được mục tiêu ấy.

Vài ngày sau khi tôi đeo huy hiệu ngôi sao về nhà.

Sáng hôm đó, ăn uống xong xuôi, tôi nói với bố mẹ đang ngồi bên kia bàn.

"Giờ con đã là phù thủy rồi. Bố mẹ cho con lên đường phiêu lưu nhé."

Bố tôi chau mày, ngẩng đầu khỏi tờ báo, trong khi mẹ vẫn bình thản thưởng thức hổng trà sau bữa ăn và không tỏ vẻ gì là bất ngờ.

Bố đưa mắt thăm dò sắc mặt mẹ, gặng ho một cái, gấp tờ báo lại đặt lên mép bàn.

Rồi bằng một vẻ lạnh tanh, bố nói:

"Đâu cần phải vội vàng như thế."

Tôi hơi giận.

"Bố mẹ đã hứa sẽ cho con đi nếu con trở thành phù thủy cơ mà?"

"Đúng là bố mẹ đã hứa nhưng... việc con trở thành phù thủy sớm như vậy..."

"Chuyện này đâu liên quan đến thời gian. Con đã phải cố gắng, nỗ lực quên chết để được đi."

"......... Hừm."

Bị điểm trúng huyệt, bố ấp úng, rên "hừ hừ" rồi vỗ vai mẹ khi ấy vẫn đang từ tốn uống trà bên cạnh.

"Ơ kìa, mẹ nó cũng nói gì đi chứ."

Mẹ đặt tách trà xuống.

"Ủa. Em tưởng chỉ mình anh phản đối việc Elaina chu du? Riêng em thấy con có thể đi được rồi."

"Không, nhưng..."

"Hơn nữa, từ khi Elaina còn nhỏ, chúng ta đã hứa chừng nào con trở thành phù thủy sẽ cho phép con lên đường mà?"

"Chuyện hứa hẹn là do em tự quyết..."

"Anh cũng đồng ý còn gì? Anh quên rồi sao?"

"Nhưng..."

"Anh cũng đồng ý đúng không?"

".........."

Bố im lặng.

Nói đúng hơn, bố buộc phải im lặng.

"Elaina, con thực lòng muốn đi chứ?"

Mẹ hỏi.

Tôi gật đầu:

"Tất nhiên rồi ạ."

"Nếu vậy, con đi đi."

"Vâng."

Mẹ ngừng một lát rồi nói tiếp.

"Nhưng có ba điều mẹ muốn con hứa."

"........? Hứa ấy ạ?"

Mẹ giơ lên ba ngón tay, chìa về phía tôi khi ấy còn đang nghiêng đầu khó hiểu.

"Ừ. Nếu không thực hiện được ba lời hứa này, dù con có là phù thủy cũng không được đi đâu hết. Vì sẽ rất nguy hiểm."

Con phải hứa gì hả mẹ?" Tôi không thể thối chí vào lúc này.

"Ừm, con nghe kỹ đây."

Rồi mẹ gập ngón trỏ:

"Thứ nhất. Khi gặp nguy hiểm, con phải cố hết sức chạy trốn. Đừng đâm đầu vào những chuyện không đâu. Vì có thể con sẽ chết."

"Vâng."

Riêng chuyện này, dù mẹ không nhắc tôi cũng sẽ thực hiện. Tôi còn chưa muốn chết mà.

Mẹ gập tiếp ngón giữa.

"Thứ hai. Không được nghĩ mình là người đặc biệt. Bất kể là phù thủy hay gì, con cũng chỉ là một kẻ lang thang. Tuyệt đối không được lên mặt kẻ cả, đừng quên rằng con cũng chỉ giống như bao người khác thôi."

"Vâng ạ."

Nhờ những tháng ngày tu luyện cùng cô Frann, thói bốc đồng, kiêu ngạo của tôi giờ đã là quá khứ.

Điều này với tôi cũng không thành vấn đề.

"Thứ ba..."

Mẹ hạ bàn tay nắm hờ xuống và...

Mẹ cười.

"Nhất định phải về nhé, con yêu. Hãy về và cho bố mẹ thấy gương mặt rắn rỏi của con."

"........."

"Con làm được chứ?"

"....... Dạ."

Tôi khẽ gật đầu.

Đúng lúc ấy, bố bật khóc.

"Con... con sẽ đi thật sao, Elaina...?"

"Anh à, đây là quyết định của con. Chúng ta phải ủng hộ chứ? Với lại, chính chúng ta đã hứa với con bé mà. Giờ nuốt lời sao xứng làm cha mẹ nữa."

"Anh vừa cố hủy bỏ lời hứa ấy đấy."

Mẹ nói nhỏ.

Hình như không nghe thấy, bố bắt đầu chùi nước mắt: "Con là con gái duy nhất của bố mẹ. Bố mẹ đã nuôi con khôn lớn, vậy mà con lại sắp đi... Lòng bố trống rỗng quá. Tim bố như vừa thủng một lỗ lớn vậy..."

"Không, nhất định con sẽ về mà."

"Lúc Elaina lấy chồng, chắc anh sốc chết mất nhỉ."

"Em thôi đi! Giờ đâu phải lúc nói chuyện cưới xin của con gái!" Bố bật khóc.

.........

Và cuộc phiêu lưu của tôi bắt đầu như vậy đó.

Ngày hôm sau.

"Vâng. Vừa như in."

Tôi khoác lên mình bộ đồ mới.

Mũ chóp nhọn đen, áo choàng đen.

Chúng đều là đồ cũ của mẹ.

"Mẹ có thấy hơi đơn giản quá không?"

Tôi xoay một vòng trước gương cho mẹ xem.

"Ô hay! Lữ khách ăn mặc giản dị là đúng rồi. Hơn nữa, bộ này rất hợp với con."

"Cảm ơn mẹ."

"Con mang theo tiền rồi chứ?"

"Vâng ạ."

"Đừng tiêu xài lãng phí nhé."

"Tất nhiên rồi mẹ."

"Còn gì nữa nhỉ... À, phải rồi. Con cầm cả cái này đi cho chắc."

".......?"

Póc, trên tay mẹ xuất hiện một chiếc mũ chóp nhọn màu đen nữa.

Giống y chang chiếc mũ chỉ ít phút trước mẹ vừa đội cho tôi... Để làm gì nhỉ?

"Nếu mũ kia bị gió thổi bay, con hãy dùng cái này." Mẹ nói khi tôi còn đang nghiêng đầu không hiểu.

Tóm lại là...

"Sơ cua hả mẹ?"

"Sơ cua."

Vậy thì nhận thôi.

Một lát sau, sửa soạn xong xuôi, tôi đứng trước cửa nhà.

Lúc ngoái lại, bố mẹ đang đứng đó.

"Đi đi con, Elaina." Mẹ mỉm cười, vẫy tay.

"Hu hu hu... Hu hu hu..." Bố lại bật khóc nức nở. Mẹ vừa vuốt ve mái đầu của bố, vừa nói với tôi. Gương mặt tươi cười hiền hậu.

"Chừng nào trở lại, hãy kể cho bố mẹ nghe về những chuyến đi của con."

"Bố mẹ chờ con nhé."

"Ừ. Thôi, lên đường đi con."

Tôi cúi chào bố mẹ rồi cố hết sức mỉm cười, nói;

"Con đi đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln