Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Vương quốc ghét người xấu xí



Trong khu rừng, một con đường chạy dài giữa những thân cây cao bằng nhau. Gọi là đường chứ thực ra chỉ là phần mặt đất gồ ghề, không san lát và không cây cối mà thôi.

Một cô bé đang cưỡi chổi bay bên trên, để lại phía sau những nhánh cây rung rinh, xào xạc và lá cây tung lên như reo mừng.

Cô bé đáng yêu đó là một phù thủy, một lữ khách.

Mái tóc màu tro sáng bừng lên trong nắng, đôi mắt xanh da trời như đang nhìn về một nơi xa xăm. Cách ăn vận đậm chất phù thủy với áo choàng đen, mũ chóp nhọn và huy hiệu hình ngôi sao, thật không quá lời khi nói rằng những thứ đó tồn tại để làm tăng thêm sức hút cho cô bé.

Người mà ai nhìn thấy cũng phải khen đáng yêu ấy là ai vậy nhỉ?

Đúng rồi, chính là tôi.

"........."

Tôi đã biết chút ít thông tin về nơi mình sắp đến.

Giới thương nhân quanh đây gọi đó là "Vương quốc To Mà Nhỏ", 'Vương quốc Mỹ Nam Mỹ Nữ", 'Vương quốc Bức Tường", "Vương quốc Suy Tàn", "Vương quốc Khó Vào", "Vương quốc Gì Cũng Lạ",.... Sao họ không thống nhất gọi bằng một tên thôi nhỉ.

Điều chắc chắn duy nhất là vương quốc đó không bình thường. Nhưng nó kỳ lạ hay khác biệt ở đâu? Tôi đã hỏi các thương nhân song vẫn không biết được.

Nếu muốn biết, chỉ còn cách tự nhìn và kiểm chứng mà thôi.

Tôi khá hứng thú với vương quốc này.

Lát sau, vương quốc ấy hiện ra. Nó được bao quanh bởi một bức tường thành không cao lắm, cổng thành bằng gỗ đang mở.

Tôi hạ chổi.

Ngay lập tức, một người lính tiến lại, cúi đầu chào.

"Chào cô. Ôi, cô là phù thủy sao? Quý hóa quá." Trông thấy huy hiệu ngôi sao trên ngực tôi, người đó tròn mắt. "Xin hỏi, cô đến đây có việc gì?"

"Tôi là lữ khách."

"Ha ha. Thế lại càng quý hóa đấy."

"Vậy ư?"

Người lính gật đầu mấy cái liền.

"Vâng. Mà cô biết về vương quốc này chưa?"

"Cũng kha khá."

"Vậy hả? Thế thì tốt rồi."

".........?"

Sao thế nhỉ?

Tôi không hiểu anh ta đang nói gì.

"Vậy cô trả lời vài câu hỏi đơn giản để nhập quốc nhé. Đầu tiên..."

Những câu hỏi quen thuộc đã cắt ngang thắc mắc nhỏ của tôi. Anh ta muốn biết tên, tuổi, số ngày ở lại và mục đích chuyến đi...

Tôi cũng trả lời ngắn gọn.

"Xong rồi. Mời cô vào."

"Vâng."

Tôi vào vương quốc sau lời mời của người lính gác. Rốt cuộc, đây là vương quốc thế nào?

Chỉ đi bộ một chút thì không thể biết được nơi này có đúng như tin đồn hay không.

Vương quốc ẩn mình sau cánh cổng chẳng có vẻ gì khác lạ, quang cảnh rất đỗi bình thường.

Nhưng tôi thấy nên gọi đây là ngôi làng có tường bao thì đúng hơn là vương quốc.

Ở đây có rất nhiều công trình bằng gỗ. Nhà nào cũng như được đẽo ra từ gỗ. Có lẽ dân chúng đã đốn những thân cây mọc trên con đường tôi vừa đi qua để làm nhà. Song đâu đâu cũng xập xệ rách nát, tưởng như có thể bị thổi bay trước cuộc tấn công của bầy sói dữ.

Sống trong nhà là những con lợn... Không không, là người. Tất nhiên rồi.

Từ trong một ngôi nhà, một cô gái gầy gò bước ra. Cô ta ôm giỏ, nhìn lướt qua tôi rồi cứ thế đi thẳng.

Đó là cách phản ứng với những người mà mình chẳng hề quan tâm.

Có lẽ trước tôi, rất nhiều lữ khách đã ghé qua vương quốc này.

Chẳng riêng gì cô gái mang giỏ, mọi người ở đây đều rất thờ ơ.

Mà không biết nên gọi là thờ ơ hay bình thường nữa.

Ví như cô gái đang phơi quần áo trên chiếc sào gác qua hai thân cây trong vườn, hay đám con trai quây quanh đống lửa, vừa ném thêm cành khô vừa trò chuyện râm ran, hoặc một thanh niên đang chăm chú dùng rìu bổ củi.

Tôi có thể quan sát họ từ xa, nhưng vừa gặp ánh mắt của tôi, họ lập tức nhìn đi chỗ khác như muốn nói: "Lại lữ khách hả? Hừm."

Quả thực, nơi đây toàn mỹ nam mỹ nữ, mà nói là suy tàn cũng không sai. Nhưng hiện tại, tôi chỉ có một suy nghĩ: "Vương quốc này quá bình thường và tẻ nhạt." Khác xa so với tin đồn.

"Ồ! Quý hóa quá."

Đang lững thững bước đi, tôi chợt nghe đâu đó vang lên một giọng nói. Quay theo hướng ấy, tôi thấy một pháp sư đang tiến về phía mình. Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, cô ta mỉm cười.

Một nụ cười thân thiện đến khó hiểu. Trông vẻ ngoài, chắc cô ta cũng tầm tuổi bố mẹ tôi.

Để chắc chắn hơn, tôi nhìn cô ta và hỏi lại kẻo nhầm thì xấu hổ:

"Cô nói với cháu á?"

Người phụ nữ gật đầu. "Phải. Cháu là lữ khách hả? Đến đây chắc vì hiếu kỳ đúng không?"

"Cô đoán vậy ạ?"

"Ừ."

"Cháu nghe nói vương quốc này rất kỳ lạ nên tò mò."

"Hừm, cháu cũng lạ mà."

"Vậy ư?"

"Phải."

Không hiểu sao cô ta tự nhiên xởi lởi bắt chuyện rồi sau đó lại coi tôi như một kẻ tò mò, lập dị.

Sao thế nhỉ? Thật không thể hiểu nổi.

"Nhưng cháu không thấy nơi này có gì khác thường cả. Thậm chí bình thường của bình thường ấy chứ."

"Thế cháu đã nghe được gì về vương quốc này?"

"Dạ..."

Tôi nói về những cái tên khác nhau do các thương nhân đặt.

"...... Hừm. Vương quốc Mỹ Nam Mỹ Nữ à... Ha ha. Ngại ghê."

Hình như cô ta chỉ để ý đến những cái tên tử tế.

"Vậy là cháu thất vọng vì nơi này quá bình thường so với những gì cháu kỳ vọng?"

"Dạ, đại loại thế."

"...... Ta hiểu rồi. Nếu vậy cháu nên tìm hiểu bên trong vương quốc. Chắc chắn sẽ thấy được điều mình muốn thấy."

"Bên trong vương quốc........ ? Là sao ạ?"

"Là thế đó. Nào, đi theo ta."

"Ơ, nhưng..."

Vậy là tôi bị pháp sư lạ mặt túm tay áo dẫn đi.

... Tại sao?

Cô ta dẫn tôi tới trước một cái cổng.

Đây không phải cái cổng tôi đã vào khi nhập quốc mà bề thế hơn. Cổng được làm bằng gỗ, có khung thép bao quanh. Tường thành ở đây còn cao hơn cả tường thành lúc trước.

Cổng đang mở, một cỗ xe ngựa dừng bên cạnh. Những ông già to béo bận rộn chuyển các gói hàng lớn nhỏ khỏi thùng xe được nối với chú ngựa đang gặm cỏ đầy mỏi mệt.

Gì thế nhỉ?

"...... Có một vương quốc khác bên trong vương quốc này ạ?"

Pháp sư buông tay tôi ra.

"Phải. Nhưng bên kia cánh cổng mới là vương quốc thực sự."

"Thế còn chỗ này?" Tôi chỉ xuống đất.

"Ta sẽ cho cháu biết nếu cháu chịu làm theo yêu cầu của ta."

"........."

Tôi thấy hơi khó chịu.

"Thỏa thuận thế chứ?"

"Thỏa thuận?"

"Ừ."

"Để xem yêu cầu là gì đã ạ."

Vừa nghe tôi nói vậy, mắt cô ta đã sáng lên như reo mừng: "Tuyệt!"

"Cháu đi mua sách giúp ta nhé. Ta sẽ đưa tiền."

"....... Sách ạ?" Tưởng gì chứ việc này thì quá bình thường. "Cô tự mua cũng được mà? Hay là có lý do gì nên cô không thể?"

"Ừ. Ta có lý do riêng. Nhờ cháu được không?"

Tôi hỏi lý do đó là gì, nhưng ánh mắt cô ta vẫn sáng lên đầy ẩn ý: "Nếu cháu mua sách cho ta thì... Nhé?"

Ừm, nếu chỉ giúp việc lặt vặt thì được.

Tuy không muốn bị sai khiến nhưng quả thực, tôi rất tò mò về vương quốc bên kia cánh cổng.

"Thỏa thuận vậy đi."

Tôi nói.

Tôi đi nhanh qua con ngựa lờ đờ và những ông lão to béo đang làm việc rồi bước vào cánh cổng thứ hai.

Đó là một thế giới khác.

Quang cảnh nơi này khác hẳn chốn hoang tàn mà tôi mới đi qua.

Nơi chân tôi đang dạo bước không phải nền đất trơ trụi mà được lát gạch màu nâu đỏ có vẻ rắn chắc. Không, không phải có vẻ mà là thật sự rắn chắc.

Những ngôi nhà chạy dọc theo con đường uốn lượn mềm mại được xây bằng gạch thay vì gỗ. Thế này chẳng sợ chó sói tấn công nữa rồi.

Đang đi, tôi chợt nghe mùi cà phê thoang thoảng đâu đây. Thì ra có một quán cà phê. Vài người trong quán nhìn tôi cười.

Đi thêm chút nữa thì thấy một tiệm bánh mì, món ăn khoái khẩu của tôi. Ở vương quốc này hình như không có quán cóc, chẳng ai bán hàng ven đường cả. Các tiệm bánh mì cũng thường mở trong nhà.

Mùi thơm len lỏi vào tận bên trong cơ thể khiến dạ dày tôi sôi lên như gợi nhắc. À, từ sáng tới giờ mình vẫn chưa ăn gì.

Sau khi tham quan một vòng vương quốc, tôi quyết định kiếm cái gì đó bỏ bụng. Đã mất công đến tận đây, nhất định phải ăn đặc sản mới được.

"Mẹ ơi, kẻ đi đằng kia xấu quá. Đã xấu mà còn..."

"Suỵt! Đừng nhìn, con."

............

...... Hả?

Gì vậy?

Tôi nhìn theo hướng phát ra những lời nói bất lịch sự đó thì thấy hai mẹ con mập ú nhà kia đang nắm tay nhau nhìn về phía tôi với vẻ đầy khó chịu.

Họ nói tôi ư? Khi thấy tôi nhìn, họ còn tiếp tục đả kích.

"Oái, kẻ xấu xí đó lườm con kìa."

"Thôi, con! Bị xấu lây bây giờ!"

.............

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi cố vắt óc cũng chẳng tìm được câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng đành tự nhủ là mình tưởng tượng mà thôi.

Càng đi, càng gặp nhiều người, tôi càng phải hứng lấy nhiều ánh nhìn khó chịu.

Họ, khi thì chỉ tay vào tôi cười khinh bỉ, khi thì nhỏ to với người bên cạnh chê bai tôi.

"Khiếp! Xấu thế!"

"Eo ôi, ma chê quỷ hờn. Xấu không mê nổi."

"Vậy mà còn vác mặt ra đường. Nể thật!"

"Gầy thế không biết."

"Trông như bộ xương khô ấy."

"Không được dạy dỗ tử tế thì biến đi cho rồi."

"Lại còn là phù thủy nữa chứ."

"Ừ nhỉ, đúng đó. Một phù thủy xấu xí."

Thành thực mà nói, tôi chẳng hề định nổi cáu.

Chỉ muốn cười vào mặt họ: Ủa? Ghen tị với tôi à?

Nhưng khi dạo bộ ở một nơi mà mình bị phân biệt đối xử quá rõ ràng, những chuyện khó chịu sẽ xảy ra không ngừng.

Chẳng hạn, tôi bị một gã (trông như con lợn béo núc ních) cười nhạo: "Ha ha ha! Xấu chết đi được! Cứ như con ở ấy!"

Hay bị một lão già (trông như con lợn béo núc ních) la lên khiếp đảm: "Áááááá! Thần Chết! Tôi sắp tiêu đời rồi sao........?"

Sau đó còn bị một thằng nhóc (trông như con lợn béo núc ních) ném đá chửi bới: "Biến đi, đồ xấu xí!" Nhưng trái với vẻ ngoài, lực ném của nó quá yếu nên tôi tránh được dễ dàng.

Để giải tỏa những bức xúc ngày càng chất chứa trong lòng, tôi đã hất tung thằng nhóc theo gió, người nó đầy mỡ nên chắc chẳng nhằm nhò gì đâu.

Tuy nhiên, trả thù vặt không thể giúp những chuyện khó chịu này kết thúc.

"Ê, vướng nha mày. Tránh ra, đồ xấu xí."

Một người qua đường va vào vai tôi rồi hét lên.

Không biết kẻ vừa chửi tôi xấu xí ấy, mặt mũi xinh đẹp tới đâu? Tôi ngoảnh lại, thấy ngay một "quý cô" trông như tảng thịt.

Ôi, một tảng thịt xinh đẹp! Một con lợn sắp xuất chuồng!

Nói tóm lại, cô ả béo ghê hồn và có khuôn mặt phì lũ y chang. Cô ta tròn trùng trục, bận chiếc váy bồng có diềm xếp và dương dương đi giữa phố.

Vậy mà không hiểu sao lại được tung hô.

"Ôi, xinh quá!"

"Con gái phải thế chứ."

"Có mập quá không?"

"Thế mới đẹp. Cô chả hiểu gì cả."

"Tuyệt thật...... Tôi muốn lấy cô ấy làm vợ."

"So với cô ấy thì nữ phù thủy kia là gì nhỉ?"

"Bộ xương khô à?"

"Gầy đét xì mo."

Toàn thân tôi như thiêu đốt, cảm giác khó chịu vô cùng.

Phù.

Tôi trở lại đường cũ rồi tạm lánh vào quán cà phê.

Cảm giác bực bội đã xui tôi bỏ trốn.

"Mời vào. Quý khách dùng gì?......... Khục khục."

Gã phục vụ mặt như chó cún (tất nhiên rất béo) vừa nói vừa cười ác ý.

"Ừm, một suất đồ ăn sáng."

Tôi chọn ngay mục đầu tiên trong thực đơn. Vì nó rẻ nhất.

"Tôi hiểu rồi."

Gã nhanh chóng rời khỏi chỗ tôi rồi tới thì thầm gì đó với nhân viên khác.

Chắc lại giễu cợt vẻ ngoài của tôi đây mà.

".........."

Tôi chẳng buồn nghĩ hay nói gì nữa.

Dường như ở vương quốc này, bên kia cánh cổng thứ hai, khái niệm xấu xí khác xa so với thông thường.

"Ê, nhìn kìa... Người ngồi đằng kia xấu chưa?"

"Đồ ngu! Đừng có nói chuyện thân thiện với nó. Lây xấu thì sao?"

"Thôi chết... Xin lỗi."

"Thật là..."

Khoan nói tới chuyện xấu xí có lây hay không, ngay cả trong quán cà phê, những vị khách khác cũng nhìn tôi chòng chọc.

Không biết có chuyện gì, nhưng rõ ràng tôi đang bị phân biệt đối xử ở vương quốc này.

"Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Suất đồ ăn sáng của quý khách đây."

Gã nhân viên khinh khỉnh nhìn tôi rồi đặt cà phê và bánh mì xuống. Cả mứt nữa.

Thật xoàng xĩnh. Đúng là suất rẻ tiền nhất có khác.

Sau đó, vẫn với nụ cười đầy ác ý, gã nói:

"Tôi xin lỗi nhưng ăn xong quý khách có thể rời khỏi đây ngay được không? Các vị khách khác than phiền rất nhiều nên "

"Được......."

Đâu đó trong quán vang lên tiếng cười.

Tôi ăn uống lịch sự và từ tốn hết mức có thể rồi tới hiệu sách.

Thú thực, tôi muốn nhanh chóng biến khỏi đây nhưng trót hứa rồi nên đành nán lại.

Tôi miễn cưỡng đi trên phố, chịu đựng sự chỉ trỏ và những tiếng cười mỉa mai của mọi người.

Hiệu sách chìm trong yên tĩnh. Đúng là thánh địa của các quý cô và thân sĩ. Những người trong hiệu sách (tất nhiên cũng béo ú) đang say sưa với sách hoặc giá sách, không ai để mắt tới tôi cả.

Đúng là nơi an toàn rồi.

"Ừm..." Tôi loanh quanh trong hiệu sách, cố nhớ lại tên quyển sách mà cô pháp sư nhờ mua.

Cuối cùng cũng tìm thấy. Nó được xếp ở góc trưng bày ấn phẩm mới.

Tôi lấy một quyển rồi ra quầy thu ngân.

"Xin chào." Cô nhân viên hờ hững nhận cuốn sách. "Cô muốn bọc lại không?"

"Nhờ cô."

Tuy không tỏ thái độ lộ liễu nhưng chắc cô ta cũng đang cười thầm.

..... Trong lúc chờ, tôi nhìn sang hướng khác và thấy những chiếc bookmark gớm ghiếc chất đống ở quầy thu ngân.

Đó là những con nhện thật nhồi bông bị đập bẹp dí, chỉ nhìn thôi cũng ghê rồi. Bên trên có ghi "bookmark" nên chắc chắn là bookmark. Không thể nhầm lẫn được.

"Cứ 50 trang cô kẹp một bookmark này cho tôi nhé!"

"Quý khách có sở thích khác thường thật đấy."

Ai kêu cô bày chúng ở đây làm gì?

Vừa ra khỏi hiệu sách, tôi liền bị một đám người lớn vây quanh.

Tôi không hiểu họ nói gì, cũng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa.

Những kẻ vây lấy tôi đều béo ú và trông rất quen.

"Mi là lữ khách trà trộn vào nước ta hả?"

Đám người béo núc ních nói với tôi. Thì ra họ chính là những người khuân đồ trên xe ngựa ở cánh cổng thứ hai lúc trước.

"Trà trộn là sao?"

Tôi hỏi thẳng.

"Mi lẻn vào khi binh lính chúng ta đang bận chuyển đồ đúng không? Mi phải biết là lũ xấu xí không được vào vương quốc này chứ? Đó là tội ác."

"Cái gì?" Không được vào ư?

"Đừng vờ vịt nữa. Chắc chắn lúc mi đi qua cánh cổng đầu tiên, lính gác ở đó đã giải thích rồi. Cánh cổng thứ hai là nơi đặc biệt chỉ dành cho những người được lựa chọn. Vậy mà mi cả gan xâm nhập, thật láo toét."

"Vâng."

Đúng là lúc ấy lính gác có hỏi tôi đã biết về vương quốc này chưa.

"Thái độ đó là sao? Mi đã làm phiền dân chúng ở đây. Mau biến đi."

"Ông khỏi cần đuổi tôi cũng đi ngay đây."

Dù sao tôi cũng xong việc rồi.

"...... Hừ. Đừng bao giờ quay lại nữa."

Có mời tôi cũng không thèm trở lại đâu, yên tâm. Suýt chút nữa tôi đã trả lời như thế.

Nhưng tôi không ngu mà đi đổ thêm dầu vào lửa nên chỉ đáp: "Tôi biết rồi."

"Ồ. Cuối cùng cháu cũng về."

Tôi trở lại vương quốc nghèo nàn, bên ngoài vương quốc hoa lệ.

Vừa ra khỏi cánh cổng thứ hai, tôi đã thấy cô pháp sư ở đó. Thật mừng là không mất thời gian đi tìm, nhưng hình như cô ta biết trước khi nào tôi sẽ đến gặp.

Như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay cô ta vậy.

Chắc là do tôi tưởng tượng thôi.

"Chào cô. Cháu mua được thứ đã hứa rồi."

"Ôi. Cảm ơn cháu."

Cô pháp sư định nhận lấy quyển sách từ tay tôi.

"Nhưng trước hết, cháu muốn nghe kể về vương quốc này đã. Sau đó cháu sẽ đưa sách cho cô." Tôi giơ quyển sách lên và nói.

Cô ta rụt tay lại.

"Ừ nhỉ. Vậy chúng ta tìm chỗ nào để ngồi nhé?"

Tôi được dẫn tới một băng ghế chẳng hiểu đặt đó để làm gì. Dường như nó nằm ngoài trời đã từ rất lâu, chân ghế bám đầy rong rêu, còn bề mặt thì thủng lỗ chỗ.

Chiếc ghế kêu "cọt kẹt" khi chúng tôi ngồi xuống. Sợ thật. Cảm giác như các tấm gỗ sắp long ra đến nơi.

Mặc kệ tôi đang căng thẳng như ôm bom hẹn giờ, cô pháp sư vừa ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng vừa nói.

"So với bên kia thì bên này tốt hơn đúng không? Yên bình đến thế cơ mà."

"....... Vâng, đúng vậy."

Tôi cũng có cảm giác là nơi đây quá đỗi yên bình.

"Giờ cháu muốn hỏi gì nào?"

"Cô biết cháu muốn hỏi gì mà?"

Cô pháp sư im lặng giây lát rồi bắt đầu kể.

"Ngày xưa, khi vương quốc này còn chưa bị phân chia, có một nàng công chúa vô cùng xấu xí."

"Một nàng công chúa xấu xí?"

Tôi nghiêng đầu khó hiểu. Không biết xấu xí theo tiêu chuẩn của bên nào?

"Thì là xinh đẹp theo tiêu chuẩn bên kia đó. Nghĩa là sẽ rất xấu theo cảm nhận của cháu."

"Khác hoàn toàn cô nhỉ."

"Đó là sự thật."

"........."

"Trở lại chuyện chính nhé. Nàng công chúa rất mặc cảm vì mình xấu. Lúc đó, khái niệm người đẹp vẫn theo chuẩn thông thường nên nàng không tự tin chút nào về dung nhan của mình."

Hừm......?

Cô ta kể tiếp.

"Vì vậy, công chúa đã nhờ một nữ phù thủy lữ khách: "Hãy làm cho gương mặt ta trở nên xinh đẹp." Nhưng nữ phù thủy từ chối vì không biết phép thuật biến đổi khuôn mặt, và cô ấy nghĩ rằng việc làm đó trái với lẽ thường."

"Nữ phù thủy lữ khách đó là cô ạ?"

Pháp sư lắc đầu. "Không. Ta chỉ là pháp sư bình thường thôi. Cháu nhìn xem, đến huy hiệu ta còn chẳng có."

Vừa nói, cô vừa kéo ngực áo choàng cho tôi xem. Đúng là chẳng có gì.

"Thế sao cô biết chuyện công chúa đã nhờ đến phù thủy?"

"Vì ta là bạn của nữ phù thủy đó. Khi cô ấy đến vương quốc này, ta và cô ấy rất hợp nhau. Cô ấy là lữ khách nên thời gian bọn ta ở bên nhau quá ngắn ngủi."

"Ra vậy."

"Ngày đó, bọn ta cũng trạc tuổi cháu bây giờ, bề ngoài cũng giống y chang. Rất thông minh và xinh đẹp."

"Thế ạ........"

Cô ta đang khen tôi ư? Tôi cũng không biết nữa.

"Dù sao, nữ phù thủy đó đã từ chối yêu cầu. Nhưng công chúa vẫn khăng khăng nhờ vả, cuối cùng hai người họ cãi nhau to. Công chúa tức điên lên, nổi trận lôi đình, bảo: "Ngươi thật to gan khi dám từ chối yêu cầu của ta" rồi đuổi nữ phù thủy ra khỏi vương quốc."

"Cháu cũng vừa bị đuổi nè."

"Vậy đó."

"........."

Đúng là cô ta biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nên lợi dụng tôi.

"Sau đó, công chúa đã tráo đổi hai khái niệm xinh đẹp và xấu xí. Những người bị công chúa gọi là kẻ xấu xí đều bị đuổi ra khỏi cổng. Kể từ đó, nàng sống bình yên trong vương quốc. Thật là phi thường!"

"........."

"Cháu thấy sao?"

"Cháu chịu thôi........"

Tôi thấy đau hết cả đầu.

Tôi quyết định sẽ hỏi những điều mình muốn hỏi trước.

"Nhưng các cô bị đuổi ra ngoài cơ mà? Cháu thấy thật lạ khi không ai bất mãn gì đấy."

"Tất nhiên là có chứ. Nhưng không ai định phản kháng gì hết."

"Vậy sao?"

"Những người bất mãn đã bị trục xuất khỏi nơi này cùng rất nhiều tiền. Giờ có lẽ họ đang xây dựng cuộc sống mới ở nơi khác rồi. Tuy không thể nói là ý tưởng khôn ngoan nhưng nếu muốn an nhàn thì ở lại đây là tốt nhất. Ở đây không cần làm gì cũng được nhận tiền và đồ ăn vừa đủ để lo cho cuộc sống. Nhìn thì tưởng bần cùng nhưng trái lại, chính những kẻ bên kia mới nghèo."

".........."

"Vì nghèo nàn nhan sắc, công chúa đã áp đặt giá trị quan của mình lên toàn vương quốc, nhờ vậy mà bọn ta được sống yên bình, thảnh thơi. Những người bên kia cũng không phải sống với nỗi bất mãn nữa, thay vào đó, họ có thể giải tỏa căng thẳng hàng ngày bằng việc khinh miệt bọn ta."

"......... À."

Giờ thì tôi đã hiểu.

Nếu nhìn từ góc độ của những người bên kia, những người bên này đã thảm hại đến mức họ "không hề muốn bị giống như vậy".

Nghĩa là cả hai bên đều duy trì sự tồn tại của những kẻ thấp kém hơn mình ở phía bên kia và bảo vệ cuộc sống yên bình.

Thật lòng vòng, hay hay dở dở.

"Chuyện chỉ đến đó thôi. Thế nào? Cháu hết thắc mắc rồi chứ?" Cô pháp sư chìa tay về phía tôi.

Tôi đặt quyển sách vừa mua về lên tay cô và nói.

"Vâng. Cháu không còn câu hỏi nào nữa." Dù trong lòng vẫn bức xúc lắm. "Mà sao cô lại muốn có quyển sách này?"

"Cuốn này mới phát hành nhưng không được chuyển sang đây. Thế nên ta nhờ cháu."

".........."

Ra vậy.

Tôi bị lợi dụng chỉ vì một lý do nhạt nhẽo thế này.

"Cháu cũng biết được tình hình bên kia mà, vậy là vẹn cả đôi đường còn gì?"

"Kể cũng phải. Lúc sang bên đây, bị phân biệt đối xử trắng trợn, cháu cũng có chút ấm ức."

"Ôi... Chuyện đó ta xin lỗi nhé." Cô pháp sư xin lỗi chân thành.

"Cô đừng bận tâm."

Thật ra tôi đã trả thù nhẹ nhàng bằng cách cứ 50 trang sách lại kẹp một chiếc bookmark gớm ghiếc rồi.

"Cháu thấy chuyến đi tới vương quốc này thế nào?"

Cô pháp sư vừa mở sách vừa hỏi.

Hai vương quốc ở trong một vương quốc, rất yên bình, nhưng cũng rất kỳ lạ. Nhưng nếu chỉ được dùng một câu để miêu tả vương quốc ấy, tôi sẽ chọn câu này.

"Cháu nghĩ đây là một vương quốc kỳ lạ."

"Về điểm này thì ta đồng ý với cháu."

Cô ta nói, và lật trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #htceln