Chương 1: Đất nước phép thuật
Đất nước ấy ẩn mình giữa một vùng núi non hiểm trở, được tường cao bao bọc xung quanh nên từ ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Phía trên những phiến đá trần trụi đang nằm phơi mình và nóng dần lên dưới ánh nắng, một cây chổi xé ngang tầng không ấm áp mà bay tới.
Người điều khiển chổi là một thiếu nữ xinh đẹp. Cô bận áo choàng đen, đội mũ chóp nhọn, mái tóc xám tro bay bay trong gió.
Nếu có người ở đây, hẳn ai cũng sẽ ngoái lại nhìn và tự hỏi cô gái có dung nhan mỹ lệ đên lặng người này là ai?
Phải rồi, là tôi đó.
Ha ha, tôi đùa thôi.
"... Sắp đến nơi rồi."
Bức tường cao có vẻ được xẻ ra từ núi. Tôi nhìn xuống một chút, cánh cổng đã xuất hiện trước mắt nên tôi hướng chổi về phía đó.
Nói thế nào nhỉ, ừm, vị trí của đất nước này khá oái oăm, nhưng có lẽ là chủ ý của họ, để không ai bất cẩn vào nhầm chẳng hạn. Vì nếu không có việc gì đặc biệt, sẽ chẳng ai thèm tới một đất nước tọa ở chốn này đâu.
Đến trước cổng, tôi hạ chổi xuống. Một người lính cai quản việc nhập quốc bước ra.
Anh ta chậm rãi nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhìn tới chiếc huy hiệu trên ngực áo, đoạn cười tủm tỉm.
"Rất hân hạnh. Chào mừng đến với đất nước của phép thuật. Mời cô vào trong, thưa phù thủy."
"Ơ??? Không cần kiểm tra xem tôi có phải phù thủy không ư?"
Tôi hỏi. Nghe nói ai tới đây cũng phải biểu diễn phép thuật cho lính gác xem. Nếu không qua được bài sát hạch đó sẽ không được vào cơ mà.
"Tôi thấy cô bay đến đây rồi. Hơn nữa, chiếc huy hiệu kia đích thị là vật sở hữu của phù thủy. Cô vào đi."
Ừ nhỉ. Đúng rồi. Có thể tự do bay lượn bằng chổi là điều kiện tối thiểu để nhập quốc mà. Nghĩ lại thì, từ chỗ này anh ta có thể thấy hết đường bay của tôi. Xấu hổ quá.
Tôi khẽ cúi chào người lính gác rồi lủi vào trong qua cổng lớn.
Đây là đất nước của phép thuật. Một đất nước với tục lệ kỳ lạ là chỉ có pháp sư, phù thủy tập sự, phù thủy... tóm lại là những người sử dụng phép thuật, mới được bước chân vào.
Vừa qua khỏi cổng tôi đã ngỡ ngàng.
Đập vào mắt tôi là hai tấm biển kỳ lạ đứng cạnh nhau.
Một tấm hình tròn, bên trên có hình phù thủy cưỡi chổi. Tấm còn lại hình tam giác, vẽ một binh sỹ đi bộ dưới mặt đất.
Biển gì thế nhỉ?
Tôi nhìn lên cao và lập tức hiểu ngay. Ở đây phù thủy đông như nêm, họ bay lượn khắp nơi, phía trên những ngôi nhà gạch hay dưới ánh mặt trời.
Ra vậy.
Có lẽ đó là luật lệ ở đất nước này, nơi chỉ những người sử dụng phép thuật mới được bước vào. Mọi người đều bay trên trời, chỉ một số rất ít đi dưới đất.
Đã hiểu ý nghĩa những tấm biển, tôi lấy chổi ra, ngồi nghiêng một bên, đạp xuống đất rồi nhẹ nhàng bay lên.
Nói một cách ngắn gọn, những tấm biển ấy thông báo rằng:
"Ở đây khuyến khích bay trên không."
Và thế là đất nước phép thuật đã hiện ra trước mắt.
Các phù thủy bay lơ lửng phía trên những mái nhà màu nâu đỏ trải rộng, nom như những vùng đất khô cằn.
Đây đó có những người dừng lại, vui vẻ tán gẫu, lại có những người chở đồ trên chổi, những bà lão trông hệt như phù thủy hắc ám, rồi cả những đứa trẻ đua tốc độ, lao vút đi trong không trung.
Dường như cuộc sống của họ diễn ra ngay giữa bầu trời.
Khung cảnh quá đỗi tuyệt diệu, đẹp đến lặng người.
Tôi hòa mình cùng họ, bay lên cao. Khi đang bồng bềnh lướt đi, tôi trông thấy một tấm biển gắn trên mái nhà. Hình như nó ghi là: "Nhà trọ". Bay qua thì tới "Tiệm rau quả", Rồi cả "Hàng thịt" và "Tiệm đá quý". Đúng là họ chỉ sống giữa không trung. Và đặt biển hiệu trên mái nhà dường như là xu hướng phổ biến ở nơi này.
Nếu chú ý sẽ thấy hầu hết các mái nhà đều vùi trong nó những ô cửa sổ đủ rộng để một người có thể đi qua. Tôi còn đang lơ đãng nhìn thì một ô cửa sổ như thế bất chợt bật mở, rồi một người đàn ông cưỡi chổi từ trong lao ra. Vậy đó.
Tôi vừa bay vừa thong thả thưởng ngoạn cảnh sắc nơi này. Chẳng thể ngờ một biến cố thực sự đang đợi tôi phía trước.
"Khôôôôôôôôôông!"
Tiếng thét ấy vang lên từ phía sau.
Một tay nắm chổi, tay kia giữ cho mũ khỏi bay, tôi quay đầu lại.
"Ôi thôi, muộn rồi."
"Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
Ai đó vừa thét lên, vừa giàn giụa nước mắt lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng như một thiên thạch. Khi tôi phát hiện ra, người đó đã ở ngay sau lưng, chỉ còn cách một mái nhà.
Tránh ư? Không kịp đâu.
Tôi đã xoay người theo phản xạ nhưng vẫn không tránh được cú tông trời giáng. "Aaaaaaa", "Áááááá", chỉ kịp ré lên những tiếng chói tai, tôi với người kia xoắn lấy nhau, cùng rơi xuống. Những viên ngói tróc ra lả tả. Ngay trước khi rời khỏi mái nhà, chúng tôi khựng lại được. Trên mặt đất phía dưới, một viên ngói nảy lên. May là không có ai ở đó.
Nhờ góc hẹp mà tôi tránh được cú va chính diện, hơn nữa kẻ lạ mặt kia đã lãnh trọn giùm tôi cú đập người xuống mái ngói nên tôi không bị thương.
Vừa đứng dậy, tôi vừa phủi những mảnh vỡ màu nâu vương trên chiếc áo choàng đen.
"........"
"Ưưư..."
Kẻ đang rên rỉ những âm thanh lạ lùng với đôi mắt nhắm nghiền ấy là một cô bé mới lớn, nom còn kém hơn tôi vài tuổi. Mái tóc đen ngắn cắt bằng, khuôn mặt khá trung tính, bận áo cánh trắng cùng váy ngắn kẻ ca rô bên dưới chiếc măng tô đen. Con bé rơi xuống trước, trở thành đệm lót cho tôi nên những món đồ ấy tả tơi đến thảm thương.
Trên ngực nó không cài huy hiệu gì nên tôi đoán nó là pháp sư.
"... Này, không sao chứ?"
Tôi lay vai con bé đang nằm bất tỉnh, nó mở mắt.
"......."
"......."
Im lặng.
Hình như nó không hiểu chuyện gì vừa xảy ra nên tôi hỏi: "Em không thạo dùng chổi à?"
Ừm. Trong câu hỏi ấy có cả hàm ý chế giễu nữa.
"... Vâng."
"Xem ra đầu óc bắt đầu hoạt động lại bình thường rồi ha." Tôi tỏ vẻ tươi cười.
"Ôi không..." Nó lại nhắm tịt mắt. "Làm... làm sao bây giờ? Em phải làm sao đây? Cả đống ngói thế này, em không sửa nổi đâu..."
Ồ!
"Em không nghĩ là nên xin lỗi trước hả?"
"Dạ, em... em xin lỗi! Em không cố ý! Thật đấy ạ!"
Cái đó tôi biết.
"Mà em có sao không? Khi nãy lao tới bạt mạng như vậy?"
"Dạ không sao! Em vẫn khỏe như vâm nè!"
Vừa lúc đó, một dòng chất lỏng màu đỏ từ trên đầu con bé chảy xuống. Đôi mắt nó vẫn trong veo, tuyệt không một chút nghi ngờ.
........
"Em chảy máu kìa. Lại còn từ trên đầu nữa chứ."
"Mồ hôi đấy ạ!"
"Mồ hôi có mùi sắt hả?"
"Dạ, cái đó, ừm... Là mồ hôi thôi!"
"Chị hiểu rồi, em bình tĩnh lại đi."
"Vâng!"
"......."
Đúng là tai bay vạ gió. Tự nhiên bị đâm một cú, mệt bã cả người.
Tôi đã định lên lớp một bài rồi bắt nó sửa ngói, nhưng thôi. Bắt một đứa đang khốn khổ thế này làm việc đó, người ta sẽ chửi tôi là quỷ dữ mất.
Tôi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi.
"Đây, cầm lấy. Rịt lên đầu."
"Dạ... Nhưng..."
"Giờ chị sẽ sửa lại ngói, em qua bên kia nghỉ đi."
"Thôi ạ, để em giúp chị một tay!"
"Người ngợm thế kia có giúp cũng chỉ vướng chân. Nghỉ đi." Tôi sẵng giọng.
"Nhưng em..."
"Vướng! Chân!"
"... Dạ."
Nó đành ngồi trên chóp mái, bịt khăn lên đầu, nom ỉu xìu như chú mèo bị bỏ rơi. Trông thì có vẻ khỏe mạnh nhưng đúng như tôi nghĩ, nó chỉ đang cố gắng thôi, bằng chứng là vừa ngồi xuống nó đã nằm vật ra.
Tạm gác chuyện con bé sang một bên vậy, bị thương nhiêu đó chắc cũng không chết được.
Phải xử lý bãi chiến trường này trước đã. Tôi dồn sức vào bàn tay. Tức thì, một cây đũa thon dài xuất hiện trong làn ánh sáng mờ ảo.
Đây là đặc quyền của phù thủy. Chúng tôi có thể dùng phép thuật để lấy ra mọi thứ, ngay cả những dụng cụ phép thuật như đũa hoặc chổi.
Tập trung sức mạnh vào cây đũa, tôi bắt đầu thi triển phép thuật.
Đảo Ngược Thời Gian.
Chiêu thức này đòi hỏi kỹ thuật tương đối cao, và đúng như tên gọi, nó quay ngược thời gian, nhờ vậy mà có thể sửa được những món đồ hỏng hóc hay chữa lành vết thương. Nói vậy chứ chắc phù thủy nào ở đây cũng thực hiện được. Nhưng với nhỏ pháp sư đang nằm phía sau thì e là khó.
Chìm trong làn ánh sáng mờ ảo của phép thuật, những viên ngói bắt đầu chuyển động. Các mảnh vỡ dính lại với nhau nom như những mảnh ghép trong tranh xếp hình, và mái ngói đã trở về nguyên trạng.
Những mảnh vỡ biến mất, dấu tích đổ nát cũng không còn, tôi thu hồi phép thuật, ngoái lại phía sau. Giờ đến lượt con bé.
"Nào, đến lượt em."
"Ơ, dạ..."
Nó ngồi dậy, ôm đầu sợ hãi. Tôi lại gần và tiếp tục làm phép. Được bao bọc trong làn ánh sáng dịu nhẹ, vết thương và cả bộ đồ tơi tả của nó đều lành lại.
"Oaaa..."
"Tuyệt quá!" Tôi nghe thấy con bé lẩm bẩm.
Có gì đâu, phù thủy nào cũng dễ dàng làm được như vậy hết.
Sau khi chắc chắn con bé đã hoàn toàn bình thường, tôi vội đi nhặt cây chổi nằm lăn lóc trên mái nhà. Tốt nhất là rời khỏi đây trước khi lớn chuyện.
"À, chị ơi!"
Vờ như không để ý con bé đang cố nói điều gì với mình, tôi ngồi lên chổi.
"Nếu định cảm ơn thì không cần đâu. Lần sau nhớ để ý xung quanh khi cưỡi chổi là được."
"Khoan đã, em muốn xin lỗi..."
"Không cần. Chị vội lắm. Chào nhé, cô bé pháp sư chưa biết tên."
Nói xong, tôi lao đi.
Nói một cách đơn giản, pháp sư là người biết phép thuật. Không phải ai cũng có thể trở thành pháp sư, hầu hết các trường hợp đều do di truyền. Bố mẹ tôi cũng là pháp sư.
Nữ phù thủy tập sự có địa vị cao hơn pháp sư, nhưng kém nữ phù thủy một bậc. Tại sao ư, vì phụ nữ có khả năng làm phép mạnh hơn đàn ông. Thế nên chỉ nữ phù thủy mới có địa vị cao hơn pháp sư mà thôi.
Để trở thành nữ phù thủy tập sự chỉ có một cách duy nhất, đó là vượt qua kỳ thi và nhận huy hiệu cài áo hình bông hoa. Nhưng kỳ thi ấy rất khốc liệt nên nhiều người đã bỏ cuộc giữa chừng.
Sau khi trở thành phù thủy tập sự sẽ đến giai đoạn tu luyện để đạt được danh hiệu phù thủy. Đó là chuỗi ngày nỗ lực không ngừng dưới sự hướng dẫn của một nữ phù thủy thực thụ, cho đến khi được công nhận. Thời gian có thể là một ngày, cũng có thể là mười năm. Tất cả phụ thuộc vào nỗ lực của bản thân và sự chiếu cố của giáo viên hướng dẫn.
Nếu được công nhận là nữ phù thủy chính thức, mỗi người sẽ nhận một huy hiệu cài áo hình ngôi sao có khắc tên hiệu ở phía sau. Tên hiệu của phù thủy sẽ do giáo viên đặt. Như trường hợp của tôi, tên hiệu của tôi là "Phù thủy Tro Tàn".
Giải thích dài dòng quá rồi nhỉ, tóm lại ở đất nước này, tôi thuộc tầng lớp có địa vị cao nhất. Chẳng gì cũng là nữ phù thủy mà.
Trong mắt tôi lấp lánh cái viễn cảnh khi mình bay lượn trên bầu trời sẽ được thiên hạ trầm trồ nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp, rồi khi mình tới nhà hàng sẽ được người ta chào đón: "Thưa nữ phù thủy! Chúng tôi xin được giảm giá mọi món ăn cho cô! Mời cô cứ dùng thỏa thích!"
"Hả? Giảm giá? Không có đâu, không đời nào. Cô không có tiền sao, cô gái?"
"......"
Ừm, kể cũng phải. Gặp nữ phù thủy nào cũng ưu đãi thì họ sập tiệm mất.
Rời nhà hàng, tôi tới tiệm đá quý. Tôi muốn bán viên ngọc mình kiếm được ở vương quốc đã ghé thăm trước đó. Chắc mẩm rằng sẽ được giá lắm, tôi bước vào.
"A, cái này là đồ giả thôi. Chẳng có giá trị gì đâu."
"Không thể nào. Ông xem kỹ lại đi."
"Kỹ thế chứ kỹ nữa cũng vậy à. Giờ cô tính sao? Nếu không cần nó nữa, cô có thể để lại chỗ tôi."
"... Ông nói thế thực ra là muốn ăn cướp của tôi đúng không?"
"Vừa phải thôi nghe. Chẳng lẽ tôi lại làm trò đó? Giờ cô muốn thế nào?"
"Trả đây."
Tôi tức điên lên bỏ đi.
Ừm, chắc chủ tiệm gian trá thôi chứ không phải tôi bị thù ghét gì đâu ha? Đúng là vậy nhỉ?
Tôi hơi lo nhưng thôi, phải tìm nhà trọ đã. Mặt trời cũng sắp lặn.
"Ơ hay? Chỗ này không dành cho trẻ con. Biến, biến!"
...Ủa?
Tại sao?
Chẳng lẽ chỉ người lớn lắm tiền mới được trọ tại đây? Hu hu.
Đành chọn chỗ khác vậy.
Tôi dừng chổi trên một nhà trọ có tâm biển rách bươm trông thực sự rẻ tiền. Chỗ này chắc được.
Tôi mở cửa sổ trên mái nhà, leo xuống chiếc thang dẫn vào trong. Nửa đường thì thấây phiền quá nên tôi nhảy béng xuống. Rầm, tiếng động nghe như một quả cầu thép rơi. Thực ra tôi không nặng đến vậy đâu. Xin lỗi nha.
Nơi tôi "hạ cánh" là quầy lễ tân.
Cô gái ở quầy nhìn tôi...
"Xin chào quý..."
Chết lặng.
Cả cô ta, và tôi.
Mái tóc đen cắt ngắn bằng. Nét mặt trung tính như con trai mà tôi đã gặp ở đâu đó rồi. Chính là... con bé vừa chạm trán tôi (theo nghĩa đen) vài tiếng trước.
"......"
"......"
Người bừng tỉnh trước là con bé.
"Aaaaaaaaaaa! Em em em xin lỗi! Em xin lỗi ạ! Chị tìm em tính sổ phải không? Chắc là tính sổ rồi! Em xin lỗi! Em chỉ có cái mạng này thôi! Em chỉ có cái mạng này thôi!"
"Không, chuyện là..."
"Aaaaaaaaa! Em không muốn chết đâuuuuuuuuu!"
"Thực ra..."
Đâu cần phải sợ thế chứ.
Nó tì đầu vào quầy khóc nức nở: "Dù sao em cũng chỉ có cái mạng này..." Tôi khẽ đặt tay lên vai nó.
"Aaaaaaaa! Chị định xé vai em trước ưưưưư? Đừng mààààà!"
"Im lặng nào!" À không, không phải vậy. "Em ổn chứ? Chị đến thuê trọ thôi mà."
"Khôôôôôôôông, trời ơi. Thật sao? Vậy chị điền vào mẫu này giúp em."
"......"
Tôi muốn nói vài lời nhưng phải kiềm chế kẻo nó lại huyên thuyên không dứt.
Nhận lấy tờ giấy con bé đưa, tôi rút cây bút lông cắm ở quầy ra. Nội dung cần điền rất đơn giản, chỉ phải ghi số người, số ngày trọ và tên của người đại diện. Là một lữ khách, tôi đã quá quen với mảnh giấy này rồi.
Khi tôi đang viết, nó lên tiếng, giọng tươi tỉnh.
"Em thực sự xin lỗi về chuyện hồi trưa. Lúc tập, em mải nghĩ quá nên điều khiển chổi có chút không chuẩn xác..."
"Ra vậy."
Nói tóm lại là bay dở ẹc chứ gì?
"Thực ra em cũng muốn cảm ơn đàng hoàng, nhưng thoắt cái chị đã biến mất rồi... Ồ, chị là Elaina ạ? Em là Saya." Nó nhìn xuống tay tôi, mỉm cười tươi tắn.
Tôi vừa viết vừa nói:
"Cảm ơn là được rồi. Vớói lại, lúc tập phép thuật, hầu như ai cũng gây rắc rối cho người khác hết."
Chẳng nói đâu xa, tôi đây cũng có lần định châm nến mà thành phóng hỏa đốt nhà, bị bố mẹ mắng té tát. Chà, nhớ những ngày đó ghê.
"Nhưng em có thể làm gì giúp chị không? Em đã gây rắc rối cho chị, lại được chị chữa vết thương, nếu không làm gì thì tệ quá."
"Không cần đâu..."
"Để em làm gì đó đi mà! Em xin chị đây! Chị Elaina!"
Con bé cứ xin được trả ơn, còn tôi cứ lắc đầu. Cảnh tượng ấy có chút kỳ quặc.
Thực ra yêu cầu của nó cũng không có gì khó nên tôi đâu cần một mực từ chối nhỉ. Vừa viết, tôi vừa nghĩ.
"Ừm... Thôi được rồi, nếu vậy..."
Hay là giảm giá cho chị đi?
Tôi đang định nói thế thì khựng lại.
Một dòng chữ trên giấy lọt vào mắt tôi. Nó viết: Giảm giá đặc biệt cho các nữ phù thủy (50% mỗi đêm).
Hô hô. Xem chúng ta có gì ở đây này.
"Dạ, cái đó chỉ áp dụng với nữ phù thủy thôi. Pháp sư phải trả đủ theo giá thường ạ." Con bé nhíu mày.
"Chị hiểu."
Tôi nói rồi trả đủ (một nửa) theo giá khuyến mại.
"Ơ? Không, thực ra... Ừm..."
Phản ứng kỳ lạ đó là sao? Vô lễ vậy?
"Chị là phù thuỷ mà."
"Không thể nào. Chị cứ đùa em... À, nhưng em đã gây rắc rối cho chị... Thôi được rồi! Vậy để em giảm giá cho chị nha!"
Con bé vỗ tay đánh đét một cái. Tôi nghiêng đầu, cảm thấy có gì đó kỳ quặc, sao câu chuyện càng ngày càng khó hiểu thế này.
"Không không, không phải thế! Chị là phù thủy mà. Diện mạo chị..."
"Sao cơ ạ?"
Con bé nói, chỉ vào ngực tôi.
"Nhưng chị không có huy hiệu phù thủy."
"Hả?"
Ánh mắt tôi bị hút theo, dừng lại nơi ngực áo của mình.
Chiếc huy hiệu đáng lẽ phải ở đó giờ đã biến mất.
Huy hiệu phù thủy có thể ví như chứng minh thư vậy. Không có nó, tôi chỉ là kẻ lang thang biết phép thuật mà thôi.
Hèn gì ở nhà trọ trước, người ta coi tôi như một đứa trẻ tầm thường. Giờ tôi mới hiểu.
Mà lạ thật, tại sao tôi không nhận ra sớm hơn chứ? Đành rằng trên đời này chẳng thiếu gì nữ phù thủy, nhưng giá như tôi chịu thắc mắc một chút có phải tốt không. Tôi ngốc quá nhỉ? Ngốc quá chừng ngốc! Sao không chết quách cho rồi.
Tôi nguyền rủa bản thân và lập tức đi tìm huy hiệu.
"...... Không thấy."
Không thấy đâu cả.
Đoán là nó bị rơi sau cú va chạm với Saya nên tôi tìm quanh chỗ đó, nhưng ngoài trời tối đen như mực, mà thứ tôi đang tìm lại là một chiếc huy hiệu nhỏ có thể nằm gọn trong lòng bàn tay. Đâu phải chỉ loanh quanh đôi chút là tìm được.
".......Ư... ư..."
Tôi đi theo hình zic-zac trên mái, để ý đến từng khe ngói, rồi nhảy xuống đất và đi vòng quanh ngôi nhà.
Chiếc huy hiệu vẫn bặt tăm. Tôi tưởng mình sắp khóc đến nơi.
"Vô ích thôi! Chị Elaina, nó không có ở đây thật rồi!
Một giọng nói khá lớn vang lên trên mái nhà, vọng xuống con hẻm nhỏ. Tôi ngước nhìn, bóng Saya sáng lên dưới ánh trăng.
Vừa biết tôi bị mất huy hiệu, nó đã năn nỉ: "Cho em đi với, em cũng có trách nhiệm trong việc này mà!" nên giờ đang tìm cùng tôi.
Việc của nhà trọ hẳn nó đã giao cho người khác hoặc là tìm cách nào đó.
Trong khi tôi đi bên dưới, nó nhận tìm bên trên, phòng trường hợp tôi bỏ sót.
Nhưng kết quả vẫn vậy.
Tôi cưỡi chổi bay lên mái nhà.
"Tìm đến thế mà vẫn không thấy, coi bộ phải tính cả khả năng bị người khác nhặt mất rồi..."
Tôi thở dài.
"Em nghĩ tại trời tối nên khó tìm đấy. Hay sáng mai chúng ta quay lại nhé?"
Thấy tôi buông thõng vai, con bé nói bằng giọng trong trẻo.
"Vậy đi..."
Tôi hơi cảm kích, ngoan ngoãn gật đầu và quyết định trở về.
Cái dáng cưỡi chổi của tôi khi ấy chệnh choạng hệt như một tay mơ. Đúng vậy đấy, nếu có ai bay gần đó hẳn tôi đã lơ đễnh đâm sầm vào.
Khó khăn lắm tôi mới giành được chiếc huy hiệu ấy, và nó còn chứa đựng biết bao kỷ niệm giữa cô trò tôi nữa. Khỏi nói cũng biết tôi sốc đến thế nào.
Nếu chỉ vừa trở thành phù thủy, có lẽ tôi đã nhận ra ngay khi vừa bị mất.
Đằng này tôi đã mang nó suốt hai năm trời nên việc nó ở bên mình dường như quá hiển nhiên.
"........ Haizzz."
Buồn chết được!
Mang nỗi buồn đó trở lại nhà trọ, tôi thần người ngồi ăn tối, nhận chìa khóa từ Saya rồi về phòng. Đến lúc này, sực nhớ ra mình chưa tắm, tôi bèn tới nhà tắm tập thể.
Tôi mơ màng ngâm mình trong làn nước ấm. Suốt gần một tiếng đồng hồ, bao suy nghĩ cứ quẩn quanh trong đầu, ừm, chắc chắn chỉ có thể rơi ở chỗ đụng Saya, vậy mà không thấy, lạ thật. Lúc đầu óc đã choáng váng, tôi vẫn còn ở đó (một mình), phải đến khi gần như tan vào nước, tôi mới nhấc cái thân hình nặng trĩu của mình ra khỏi bồn.
Sau đó.
"A, chào chị."
Tôi về phòng, không hiểu sao lại thấy Saya.
Tôi lập tức đóng cửa lại.
Lùi lại một bước, kiểm tra số phòng, ủa, đúng là số ghi trên chìa khóa mà. Kỳ vậy?
Hay mình nhầm?
Tôi mở cửa lần nữa.
"A, chào chị."
Giá như đây là một cơn ác mộng, nhưng không, Saya thực sự đang ở trong phòng tôi. Nó thậm chí còn ngồi trên giường, thản nhiên vẫy tay.
.......
"Em làm gì trong phòng chị?" Tôi đưa tay đóng cánh cửa phía sau.
"Em muốn nói chuyện với chị một lát nên ngồi chờ."
"Chị khóa cửa rồi cơ mà?"
"Hi hi, chị quên là em làm việc ở đây sao?"
Nói đoạn, nó đắc chí khoe ra chiếc vòng xâu một lô chìa khóa.
Tôi lẳng lặng tiến đến,
"........."
dùng cả hai tay bẹo chặt má nó.
"Au... Ái... Ái! Àu ui!"
"Tự tiện vào phòng người khác là có ý gì? Hả?"
Véééééééo.
"Ách... ách! Ách... á... em!" Rách, rách má em. Chắc nó muốn nói thế.
"Hả? Gì cơ? Chị nghe không rõ."
"Aaaaaaaa..."
Sau một hồi ra sức vần vò, hết kéo rồi lại bẹo đôi má mềm mại của con bé, cuối cùng tôi cũng chán và buông ra. Nó bưng đôi má đỏ lựng, kêu lên: "Thật quá đáng..." Nhưng ai mới là người quá đáng chứ?
"Rồi, thế có việc gì? Em chờ ở phòng chị thế này, chắc phải có việc gì đúng không?"
Saya vừa xoa má vừa nói:
"Chị Elaina, chị là phù thủy thật ạ?"
"Ừ. Thật." Tôi nói. "Tuy không có huy hiệu nhưng chị đúng là phù thủy thật."
"Nghĩa là chị cũng đỗ kỳ thi phù thủy tập sự rồi?"
"Tất nhiên."
Đến giờ tôi vẫn nhớ mình đã mất hứng thế nào khi đỗ quá dễ dàng.
Nó nhìn tôi chằm chằm một lúc, rồi bất ngờ tuột khỏi giường, quỳ xuống, hai tay chống sàn, trán chạm đất.
"Em xin chị! Hãy chỉ cho em trọng điểm của bài thi với!"
"... Trời, em làm gì vậy?"
"Em làm theo phép tắc đó chị, đây là truyền thống ở quê em. Chúng em làm thế này mỗi khi xin lỗi người khác."
Truyền thống gì kỳ vậy... Ở quê nó, người ta xin lỗi nhau trịnh trọng đến thế sao? Nhưng quả là tôi có cảm nhận được sự chân thành.
Nói sao nhỉ, tôi thấy... rờn rợn, đúng hcm là kỳ quái. Trong lúc cố kiềm chế ý muốn đạp lên đầu nó, tôi hỏi: "Ủa? Nhờ vả mà phải hạ mình như vậy ư?" tôi cũng quỳ xuống.
"Thôi nào, ngẩng đầu lên đã."
"Chị đồng ý rồi ạ?" Con bé liền ngẩng đầu lên.
"Không, chưa đâu." Tôi đáp. "Nói cho chị biết tình hình trước đã."
Và câu chuyện bắt đầu.
Sau khi con bé ngồi lại lên giường, tôi lôi chiếc ghế có vẻ rẻ tiền ra khỏi bàn và ngồi xuống đối diện nó. Saya nghiêng đầu làm mái tóc đen khẽ rung lên, nó bẽn lẽn nói: "Dạ..."
"Em có một đứa em gái. Một đứa em gái cực kỳ dễ thương."
"Ừm..."
Kiểu mào đầu gì kỳ cục vậy, nhưng thôi, cứ nghe đã.
"Tụi em đến từ một nước phương Đông. Em với em gái vượt đường sá xa xôi đến xứ này, những mong có thể trở thành phù thủy tập sự. Ở quê em, không nơi nào tổ chức thi hết. Vì vậy, hai chị em em đã ở đây suốt mấy năm ròng, vừa làm việc kiếm sống ở nhà trọ này, vừa luyện thi. "
"Nghĩa là đến giờ hai đứa vẫn chỉ là pháp sư?"
Nghe tôi hỏi vậy, con bé cụp mắt, chậm chạp lắc đầu.
"Kỳ thi lần trước chỉ có em gái em đỗ thôi. Thế nên nó về quê trước rồi."
"... Ừm."
Ra vậy. Có lẽ tôi đã hiểu phần nào câu chuyện.
Tóm lại...
"Em không cam tâm vì bị đứa em gái dễ thương vượt mặt nên mới nhờ vả một phù thủy tình cờ quen biết, đúng không?"
Saya ngượng nghịu gãi má: "Dạ, ừm... Chắc vậy." Nó lí nhí.
"Bao giờ lại thi tiếp?"
"Một tuần nữa ạ... Không còn nhiều thời gian..."
Ủa, thi lên phù thủy tập sự đâu có giới hạn số lần, việc gì phải vội như thế?
Nó muốn gặp em gái đến vậy sao?
"..." Im lặng giây lát, tôi nói. "Trước khi chị tìm thấy huy hiệu thì được."
Dù sao khi chưa tìm được chiếc huy hiệu, tôi cũng chẳng thể rời khỏi đây. Trong thời gian đó tôi đâu có gì để làm, nhận lời không chừng còn được miễn phí tiền trọ nữa, vậy cũng tốt.
Để trở thành phù thủy tập sự, bạn phải vượt qua bài thi viết, sau đó là bài thi phép thuật.
Bài thi viết sẽ vô cùng đơn giản nếu bạn đã nạp đầy đầu những kiến thức về lịch sử và lý thuyết phép thuật, nên nói trắng ra, chẳng gì có thể dễ hơn. Song những thứ đó không giúp gì cho bài thi phép thuật đâu. Nếu thiếu kỹ năng, bạn sẽ phải thi lại dài dài.
Nội dung bài thi chủ yếu gồm hai thao tác là cưỡi chổi và thi triển phép thuật tấn công, mỗi lần thi chỉ có duy nhất một người đậu. Điều này chắc vẫn chưa thay đổi trong tuần tới. Các thí sinh sẽ cưỡi chổi bay khắp nơi, vừa tấn công hạ gục đối thủ vừa cố bảo toàn tính mạng bản thân, ai trụ được tới phút cuối thì đậu và chính thức trở thành phù thủy tập sự.
Nói về độ dơ bẩn thì cuộc chiến này quả thực kinh khủng. Cảm giác như nó trưng ra rõ nét những gì bẩn thỉu nhất của con người.
Tôi không muốn trải qua nó thêm một lần nào nữa.
"Chúng ta hãy thẳng thắn với nhau, Saya. Với trình độ hiện tại, dù em có thi đấu hết sức thì khả năng giành chiến thắng trước các đối thủ khác vẫn gần như bằng không."
Sáng hôm sau, chúng tôi gặp nhau như đã hẹn.
Tôi nói với con bé khi đang ngồi trên chổi.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là em tuyệt đối không thể thắng. Yên tâm."
"Em nên làm gì ạ?" Mới sáng sớm mà nó đã tỉnh như sáo, đôi mắt lấp lánh nhìn tôi tựa ánh dương vừa lên.
Tôi điều khiển chổi về phía Saya đang ngồi chồm hổm trên mái ngói.
"Trước tiên, em phải học để có thể điều khiển chổi thành thạo bằng, hoặc hơn chị."
"Dạ? Cái đó hơi khó..." Mặt nó lộ vẻ khổ sở.
Cái gì khó cơ? Con bé nhu nhược này.
"Không còn cách nào khác để vượt qua bài thi phép thuật đâu. Hoặc là em cứ thi và ngã bổ nhào ngay sau khi khai mạc. Chí ít đừng để điều đó xảy ra."
"Ôi..."
Vậy đấy.
Tôi quyết định dạy Saya từ những kỹ năng cơ bản nhất. Quả nhiên, nó kém đến mức không thể bay một cách bình thường (tôi còn phải tự hỏi nó có thực sự biết phép thuật hay không nữa kia), điều đó khiến việc chỉ dạy vô cùng vất vả.
Tôi ân cần tập luyện cho Saya từ sáng tới tối, bất cứ khi nào có thời gian. Một bà mẹ dạy con cưỡi chổi chắc cũng có cảm giác giống như tôi lúc này. Mặc dù bị bọn trẻ đang nhởn nhơ bay xung quanh chỉ trỏ xem như đồ ngốc, bị người lớn cười nhạo, chúng tôi vẫn cố gắng luyện tập.
Tất nhiên, tôi cũng không quên việc tìm chiếc huy hiệu. Nhưng trái với sự tiến bộ của Saya, chuyện tìm kiếm vẫn giậm chân tại chỗ.
Rốt cuộc chiếc huy hiệu của tôi đã biến đi đâu? Thật tình.
"Tiếp theo là xoay vòng. Khéo léo chuyển trọng tâm cơ thể rồi xoay thật điệu nghệ."
"Vâng ạ!"
"Tiếp nữa là thắng gấp và tăng tốc đột ngột. Dùng cả thân người ép cây chổi dừng lại, sau đó phóng đi, giống như đạp vào không khí ấy."
"Vâng ạ!"
"Sau đó là thoát ly giữa không trung. Hãy buông chổi giữa không trung, rồi dùng phép thuật gọi nó lại. Nếu nguy hiểm chị sẽ ứng cứu nên cứ bay thoải mái."
"Vâng ạ!"
"Kế đến là..." vân vân và vân vân.
Chẳng mấy chốc Saya đã có thể điều khiên chổi giông như tôi. Bạn hỏi mất bao lâu để được như vậy ư, chỉ hai ngày thôi.
Sự tiến bộ đáng kinh ngạc của nó khiến tôi có chút thắc mắc. Suốt thời gian qua nó đã làm gì vậy? Hay là do cách dạy của tôi quá xuất sắc?
Khi tôi hỏi chuyện này, nó ngượng ngùng đáp: "Trước đây em chỉ tự tập thôi." Gì cơ?
Hôm nay là ngày thứ tư của tôi ở đất nước này. Và là ngày thứ ba chúng tôi luyện tập.
Trái với sự trì trệ của cuộc tìm kiếm huy hiệu (chỉ đơn giản là dò hỏi thông tin), chương trình huấn luyện Saya tiến triển tốt đẹp đầy hứa hẹn.
Tôi nghĩ nó còn có thể làm được hơn thế.
"Giờ thử học phép tấn công nhé. Đòn Gió được không?"
"Đòn Gió?"
Tôi gật đầu với Saya khi nó đang nghển cổ ngóng xuống từ trên mái ngói đã ngả màu nâu đỏ, đoạn nói tiếp.
"Phải, đòn Gió. Điều khiển dòng không khí và cản trở các thí sinh khác."
Đây là mánh nhỏ tôi từng dùng trong bài thi phép thuật năm xưa. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ, chỉ cần chuyển dòng không khí thôi mà đạt được hiệu quả bất ngờ, có kẻ mất thăng bằng ngã xuống, lại có kẻ lảo đảo đâm sầm vào tường.
Đòn Gió rất dễ thực hiện và có thể sử dụng như một vũ khí lợi hại. Nếu còn thời gian, nhất định phải ghi nhớ.
"Nào, thổi gió vào chiếc bình bên kia!"
Tôi chỉ vào chiếc bình trên đỉnh mái nhà đối diện. Chỗ đó cách chúng tôi khoảng một căn nên dĩ nhiên không có gì khó cả.
"Hình dung giống như vo tròn không khí lại rồi bắn tới đó, vậy là được. Thế này này."
Tôi vẩy đũa.
Tức thì, một cơn gió mạnh ập đến làm miệng bình rung lên lạch cạch.
Không đổ rồi. Thế là thất bại sao? Saya nhìn theo, vẻ mặt như muốn hỏi điều đó. Nhưng đây là mục đích của tôi. Sự thực là vậy.
"Rồi, em thử đi."
"... Thế... thế này ạ?"
Vút, Saya vẩy đũa. Đòn Gió vốn là phép thuật được dạy ngay từ giai đoạn đầu nên Saya có thể dễ dàng tạo gió. Nhưng luồng gió của nó chỉ sượt qua miệng bình.
Tiếc quá.
"Em cầm đũa không đúng rồi. Cả cách chỉ đũa phép nữa. Đòn Gió là một phép thuật vô cùng tinh tế nên có ra sức vẩy mạnh đũa cũng không được đâu."
"Hay là thế này ạ?"
Vù. Gió lại thổi qua.
Vẫn không có gì thay đổi.
"Sai rồi. Thế này này."
Tôi vẩy đũa, chiếc bình lại rung lên lạch cạch. Cuối cùng cũng nhận ra chủ ý của tôi là không làm đổ bình, Saya trầm trồ: "Oaaa!" rồi nhẹ nhàng làm theo.
"Nào!"
Lần này nó bắt chước y chang, nhưng quá nhẹ. Chỉ làm gợn lên một làn gió nhẹ hều.
... Không thành công.
"Sai rồi. Thế này này."
"Thế này ạ?"
Lại trượt.
"Sai bét. Thế này cơ mà."
"Thế... thế này ạ?"
Gió thậm chí còn không sượt qua bình.
"Không đúng. Thế này cơ mà, thế này."
"Thế này ạ?"
"......"
Hoàn toàn vô vọng. Thực sự vô vọng. Tay nó không cảm nhận được gì hết.
Phải dùng biện pháp mạnh hơn. Tôi vòng ra phía sau, nắm lây cổ tay Saya. Vai con bé chợt rung lên, tôi nói vào tai nó:
"Nghe này, Saya. Bây giờ chị sẽ ra đòn Gió qua đũa phép của em. Hãy dùng cơ thể mình để ghi nhớ."
"Dùng... dùng cơ thể ạ?"
"Phải, dùng cơ thể."
Tôi gật đầu, không hiểu sao tai nó lại đỏ rần lên.
"Nào, chị bắt đầu đây."
Vậy đó. Ngày thứ ba, chúng tôi tập đến tận khi mặt trời lặn. Nếu bạn hỏi Saya đã thành thạo đòn Gió hay chưa thì câu trả lời là chưa.
Trái lại, hình như từ sau khi tôi vòng ra sau lưng nó, kết quả càng tệ hơn...
Tại sao ư? Tôi cũng không hiểu nổi.
Không phải lúc nào tôi cũng kè kè bên cạnh Saya. Buổi trưa, tôi đi một mình. Tôi bay khắp phố, hỏi han mọi người để tìm kiếm huy hiệu.
Nói là tìm chứ thực ra tôi chẳng làm gì khác ngoài hỏi, rồi lại hỏi.
Tất nhiên, đâu thể dễ dàng có được manh mối theo cách đó, ai cũng lắc đầu, ca đi ca lại điệp khúc: "Tôi không biết."
Bước tiến đầu tiên đến vào ngày thứ tư tính từ hôm tôi trở thành cô giáo của Saya. Nghĩa là ngày thứ năm tôi ở xứ này.
"Ta có thấy đấy."
Một người phụ nữ có vẻ thạo phép thuật tươi cười nói. Ngực áo bà ta cài huy hiệu ngôi sao. Chiếc huy hiệu trông tàn tạ đến thảm hại, chắc đã có từ lâu lắm rồi.
Ồ, coi bộ có thể hy vọng (vào cái gì?) được đây.
"Bác... bác thấy nó ở đâu ạ?"
Tôi chộp ngay lấy, híc híc híc, người phụ nữ cất tiếng cười bằng giọng phù thủy chính hiệu.
"Chà, ta thấy nó ở đâu nhỉ..."
"Làm ơn cho cháu biết đi mà, bác phù thủy xinh đẹp!"
"Híc híc híc."
Không do dự, bà ta ngửa bàn tay, chìa về phía tôi.
"... Bàn tay đó... là sao ạ?"
"Mi trả ta bao nhiêu? Hử?"
Bà ta đứng im, tay vẫn chìa ra. Hẳn là muốn nghe tiếp thì phải trả tiền.
... Thật bẩn thỉu. Đúng là đồ phù thủy.
"......"
Tôi lẳng lặng lấy trong ví ra một đồng vàng, thả vào tay bà ta. Tức thì, bà ta hoạt động trở lại hệt như con búp bê vừa được lên dây cót.
"Ta thấy nó ở..."
Bà ta bắt đầu kể. Những điều mà chính tôi cũng thấy quen quen.
Phần kết của một câu chuyện rời rạc đã được tiết lộ nhẹ nhàng như vậy.
Buổi tối. Giữa ngày thứ năm và sáu.
Tôi đang ngồi trên giường ngắm vầng trăng treo lững lờ ngoài cửa sổ, chợt cánh cửa mở ra. Tôi ngó qua, thấy nó đứng nhìn mình trân trân, vẻ bối rối.
Nó, chính là Saya.
"Dạ, chị Elaina."
"Có chuyện gì thế?"
"Em... em ngủ cùng chị được không?"
Tôi đưa mắt nhìn xuống giường.
.......
"Hơi hẹp nhỉ?"
"Em xin lỗi, đây là nhà trọ giá rẻ nên..."
A không, ý tôi không phải vậy. Đây là phòng đơn. Và chiếc giường này được thiết kế cho một người nằm.
"Ừm, nếu em không ngại chật thì được thôi."
"Thích quá!"
Saya hấp tấp đóng cửa, chạy vào phòng rồi leo lên giường.
Tôi nghe trong không gian thoang thoảng mùi hương dịu ngọt của tóc khi vừa tắm gội xong. Vì ở cùng nhà trọ nên chắc chắn chúng tôi dùng chung một loại dầu gội đầu, nhưng hương thơm này dường như khác hẳn của tôi. Dù dí sát vào mũi, tóc tôi cũng không có mùi giống cô bé đáng yêu này. Sao chỉ mình Saya có mùi thơm dễ chịu ấy nhỉ?
Hừm, bỏ đi.
Tôi cũng nằm thôi.
Vẫn hướng về phía mặt trăng, tôi đặt mình xuống, kéo ga giường lên đắp. Cảm nhận rõ có người nằm ngay sau lưng.
"Chị vừa ngủ vừa ngắm trăng như vậy có chói mắt không?"
"Một chút thôi." Tôi xoay người.
Khi ấy, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
"... Nói một đằng làm một nẻo hả?"
"Em không thấy chói nên đâu có sao."
Nó khẽ cười. Khuôn mặt tươi tắn được ánh trăng chiếu rọi, tựa hồ sương khói, tưởng như khẽ chạm vào là tan biến ngay.
"Hôm nay em làm tốt lắm. So với những ngày đầu, em tiến bộ rất nhiều. Giờ đã không còn cần chị giúp nữa."
"Chị nói gì thế, em còn muốn được chị Elaina chỉ bảo cho rất nhiều điều mà."
"... Chị là người nay đây mai đó. Rồi sẽ rời khỏi nơi này sớm thôi."
"Nhưng từ giờ đến khi ấy chúng ta vẫn còn bên nhau."
Trong chăn chợt ngọ nguậy, liền sau đó tôi cảm thấy có gì đó mát dịu đặt lên tay mình. Là Saya đang nắm lấy tay tôi.
Nó đăm đắm nhìn vào mắt tôi và nói:
"Chị hãy chỉ dạy cho em thật nhiều điều nữa nhé "
"......"
Ánh trăng sóng sánh tận sâu trong mắt nó.
Con bé ngây thơ này thực lòng yêu mến một người như tôi sao? Nhưng tôi, giờ đây sẽ phải lựa chọn điều tốt nhất cho mình, cũng là điều vô cùng tàn nhẫn với nó.
Ngực tôi nhói đau, vì cảm giác tội lỗi chăng, hay vì thất vọng? Tôi muốn tin là lý do đầu tiên.
"Chị không thể, Saya."
Tôi nói.
Và gạt bàn tay nó ra.
"Em trả chị chiếc huy hiệu được không?"
Chuyện chiếc huy hiệu của tôi biến mất, thoạt trông có vẻ phức tạp chứ thực ra vô cùng đơn giản.
"Có một con bé va vào mi đúng không? Sau khi mi vội bay đi, chính nó đã nhặt đây."
Vừa nói, người phụ nữ vừa ngắm nghía đồng tiền vàng, vẻ mặt sáng rỡ. Chuyện này chính tôi cũng đã từng nghĩ tới. Tìm kiếm khắp nơi như vậy mà không thấy thì chắc bị nhặt mất rồi.
Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy bất thường.
......
Saya.
Em điều khiển chổi quá tệ, đến mức chị còn tự hỏi có phải em cố tình hay không.
Điều kiện tối thiểu để được vào vương quốc này là cưỡi chổi thành thạo cơ mà.
Ban đầu chị tưởng em là người bản xứ, nhưng khi nghe em kể chuyện, chị biết em là pháp sư đến từ một nước phương Đông. Nếu thế thì thật vô lý khi em không thể bay bằng chổi. Vì vậy...
Vì vậy, thực sự... chị...
Ngay từ đầu chị đã nghi ngờ em. Và chị vẫn chờ. Chờ em trả lại chiếc huy hiệu.
"Nhưng em cứ giữ nó mà không đưa ra. Trái lại, cuối cùng em còn bảo muốn chị luôn ở bên cạnh."
Như vậy là đủ rồi, tôi nói.
Saya ngồi bó gối trên giường, không biết vẻ mặt nó lúc này ra sao. Tôi không chạm vào vai nó như lần đầu gặp gỡ. Rất tiếc, tôi không phải người dịu dàng đến thế
Tôi chỉ tiếp tục đợi. Đợi cái con bé đang ngồi gục đầu tránh ánh trăng kia.
Không biết bao lâu đã trôi qua. Một phút, hay mười phút. Mà cũng có thể chỉ là mười giây.
"...sao?"
Tôi thoáng nghe thấy một giọng nói lí nhí.
"Cái gì?"
"Sao chị không gặng hỏi em?" Lần này tôi nghe rõ ràng như vậy.
"Vì chị không có bằng chứng chắc chắn, đó là lý do thứ nhất. Không có bằng chứng mà buộc tội: "Em là thủ phạm" thì em chỉ cần chối biến là xong."
"......"
"Hơn nữa, chị cũng tin rằng một lúc nào đó em sẽ trả lại. Đối với chị, Saya tuyệt đối không thể là kẻ xấu."
Giống như một đứa trẻ được mẹ cưng chiều.
Trong mắt tôi, con bé hồn nhiên, ngây thơ như vậy đó.
"Cho nên chị vẫn chờ."
Tôi nói.
Cuối cùng, Saya cũng ngẩng đầu lên. Khuôn mặt xinh đẹp của nó nhăn nhúm và nhòa lệ. Nó lau mắt, rồi thổn thức:
"Em cô đơn lắm."
"Chị không phải em gái em."
"Em biết. Em biết. Nhưng... em... em muốn chúng ta ở bên nhau."
Giọng nó nghe như chực tan biến bất cứ lúc nào. Đó là tình cảm Saya dành cho em gái nó, hay dành cho tôi?
Tôi tình cờ gặp con bé chưa lâu và gần như chẳng biết gì về nó, nhưng tôi ít nhiều đoán được nó là người thế nào.
Một cô chị nhu nhược, hết mực cưng chiều đứa em gái dễ thương. Chắc hẳn lâu nay nó vẫn luôn như thế.
Vì vậy nó mới không chịu nổi khi bị em gái bỏ lại đây.
"Cảm giác đơn độc rất tồi tệ, tồi tệ và đáng sợ, nên em..."
"Này."
Tôi búng tay vào trán nó. Cốc, một âm thanh khô khốc vang lên.
"Đó không phải lý do."
Vì không thích ở một mình mà phụ thuộc vào kẻ khác. Vì ghét bị cười nhạo lẻ loi mà ra sức tìm người bầu bạn. Vì sợ cô độc mà cố gắng chạy trốn.
Tôi nghĩ đó đều là những thói quen xấu.
"Lẻ loi là gì? Cô độc là gì? Sợ chúng có giúp em thành phù thủy tập sự được không? Thực ra, người ta luôn cô độc khi toàn tâm toàn ý hoàn thành điều gì đó. Người ta buộc phải ở một mình. Nếu em không quen với chúng, tất cả sẽ kết thúc."
Phải chăng em gái Saya cũng muốn nói điều đó nên mới bỏ nó lại đây? Thực hư thế nào tôi không biết.
".........Nhưng..."
"Aaaaaaaa. Chị không muốn nghe. Lý do của em chị nghe không lọt."
Tôi lấy cả hai tay bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy. Vút, vút, tóc tôi văng loạn xạ, táp cả vào mặt Saya.
Giờ tôi cảm thấy hơi bực.
"Chiến đấu một mình là điều rất khó khăn và đáng sợ. Chị cũng hiểu điều đó. Cho nên..."
Vừa nói, tôi vừa làm phép lấy ra một chiếc mũ chóp nhọn. Trông y chang chiếc tôi đang dùng.
Đoạn, tôi đội nó lên đầu Saya.
"Cho nên chị tặng em cái này. Hãy mang theo một phần của chị, để em luôn cảm thấy ổn dù chỉ một mình."
Saya nắm chặt vành mũ:
"Nhưng nếu em nhận nó thì chị Elaina..."
"À, không sao. Đó là mũ dự phòng mà."
Tôi lại làm phép, lấy ra một chiếc mũ nữa cho nó xem. Chiếc này cũng y hệt chiếc kia, tôi đội lên.
"Giờ chúng ta giống nhau rồi. Sau này em sẽ chỉ có một mình, nhưng em không đơn độc. Bất cứ lúc nào, chị và em gái em cũng dõi theo em."
Thế nên hãy trả chị chiếc huy hiệu nhé, - Tôi nói để thuyết phục con bé.
Saya kéo mũ xuống mỗi lúc một sâu, bàn tay cứng ngắc nắm lấy vành mũ, đôi vai rung lên, nó lặng lẽ gật đầu.
Dáng vẻ ấy sao mà mong manh, yếu ớt quá.
Tôi ôm ghì lấy đôi vai mảnh dẻ của nó vào lòng.
Hôm đó.
Hai đứa tôi ở bên nhau đêm cuối. Saya khóc nức nở. Tôi hết dỗ dành lại chỉ cho nó cách này cách kia để vượt qua bài thi phép thuật, nghe nó kể về xứ sở của hai chị em, rồi kể nó nghe về những chuyến đi từ trước tới giờ của tôi, và nhiều chuyện khác nữa.
À phải rồi, thực sự Saya là một pháp sư khá mạnh. Tôi biết điều đó. Nhưng tại sao khi thi triển đòn Gió, nó cứ kém dần đi? Tôi đã thử hỏi chuyện này nhưng nó chỉ đỏ mặt mà không trả lời. Sao thế nhỉ?
Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu nhô lên, chúng tôi mới chìm vào giấc ngủ. Một đêm dài, thật dài.
Nhưng đó là một kỷ niệm quý giá.
Chẳng biết đã mấy tháng trôi qua kể từ ngày tôi rời khỏi xứ sở đó.
Có lẽ cũng phải sáu tháng rồi.
Sau cuộc gặp gỡ với Saya, từ khi con bé trả lại chiếc huy hiệu cho tôi, tới nay đã nửa năm. Chà, thời gian quả thực như "bóng câu qua cửa sổ". Nhanh thật đấy.
Tôi đã ghé thăm qua một đất nước xa xôi, xa tới mức nếu nghe nhắc đến, thế nào mọi người cũng hỏi: "Hả? Xứ sở phép thuật? Nó ở đâu?"
Một lần, tình cờ vào hiệu sách nhìn thấy tên Saya, tôi lại nhớ tới cô bé mình từng gặp ở xứ sở ấy.
"Danh sách những người đỗ kỳ thi nữ phù thủy tập sự."
Được in trên một xấp giấy rơm rẻ tiền là tờ báo phát hành hàng tháng bởi một tổ chức bí ẩn mang tên Hiệp hội thống nhất phép thuật, chuyên tổ chức các sự kiện như kỳ thi nữ phù thủy tập sự. Đây là kết quả thi trên toàn thế giới, và cảm nhận của những người thi đậu được in trên trang nhất.
Ở đó cũng có tên Saya.
"Này cô, đừng đứng đọc như thế!" Chủ tiệm từ trong bước ra, cầm tờ báo lên.
"........ Ơ!"
Tôi còn muốn đọc tiếp mà.
"Muốn đọc thì mua đi."
"Giá bao nhiêu ạ?"
"Một xu."
Tôi thanh toán rồi cắp nách tờ báo, vừa ê a hát bằng giọng mũi vừa bay về nhà trọ, kéo ghế đến bên cửa sổ đọc tiếp.
Báo viết về những ngày tháng khổ cực của Saya, và về niềm hy vọng vào tương lai.
Chuyện nhiều năm trước, nó cùng em gái đến xứ sở phép thuật. Chuyện chỉ có em gái nó dễ dàng trở thành nữ phù thủy tập sự rồi về quê. Chuyện nó tình cờ gặp một lữ khách, người đó đã tặng cho nó chiếc mũ tuyệt diệu cùng dũng khí để chiến đấu một mình. Chuyện sau khi lữ khách ấy rời đi, nó đã thử sức rất nhiều lần nhưng đều thất bại, dù vậy nó vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục cố gắng và cuối cùng đã có thể trở thành nữ phù thủy tập sự. Rồi chuyện nó định sau này sẽ về quê, tiếp tục tu luyện để trở thành phù thủy.
Trán tôi giãn ra.
Câu chuyện rất dài của Saya kết thúc bằng câu:
"Một ngày nào đó, khi đã trở lại quê hương và lớn khôn, tôi sẽ đi gặp người lữ khách mà tôi vô cùng yêu mến ấy."
Đặt tờ báo xuống bàn, tôi ngước nhìn lên. Bầu trời phớt xanh trong trẻo đến khôn cùng, trải ra xa ngút mắt Phải chăng Saya đang ở đó.
"Chị sẽ tiếp tục ngao du và kiên nhẫn chờ em, Saya ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro