Chương 1: Đất nước phép thuật
Elaina- Phù thuỷ tro tàn
Cô gái tài năng,15 tuổi đã trở thành "phù thuỷ", danh hiệu cao nhất dành cho người sử dụng phép thuật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đất nước ấy ẩn mình giữa một vùng núi non hiểm trở,được tường cao bao bọc xung quanh nên từ ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Phía trên những phiến đá trần trụi đang nằm phơi mình và nóng dần lên dưới ánh nắng,một cây chổi xé ngang tầng không ấm áp mà bay tới.
Người điều khiển chổi là một thiếu nữ xinh đẹp.Cô bận áo choàng đen,đội mũ chóp nhọn,mái tóc xám tro bay bay trong gió.
Nếu có người ở đấy ,hẳn ai cũng sẽ ngoái lại nhìn và tự hỏi cô gái có dung nhan mỹ lệ đến lặng người này là ai?
Phải rồi,là tôi đó.
Ha ha,tôi đùa thôi.
"...Sắp đến nơi rồi."
Bức tường cao có vẻ được xẻ ra từ núi.Tôi nhìn xuống một chút,cánh cổng đã xuất hiện trước mắt nên tôi hướng chổi về phía đó.
Nói thế nào nhỉ,ừm,vị trí của đất nước này khá oái oăm,nhưng có lẽ là chủ ý của họ,để không ai bất cẩn vào nhầm chẳng hạn,Vì nếu không có việc gì đặc biệt,sẽ chẳng ai thèm tới một đất nước toạ chốn này đâu.
Đến trước cổng,tôi hạ chổi xuống.Một người lính cai quản việc nhập quốc bước ra.
Anh ta chậm rãi nhìn tôi từ đầu đến chân,rồi nhìn tới chiếc huy hiệu trên ngực áo,đoạn cười tủm tỉm
" Rất hân hạnh. Chào mừng đến với đất nước của phép thuật.Mời cô vào trong,thưa phù thuỷ."
" Ơ???Không cần kiểm tra xem tôi có phải là phù thuỷ không ư?."
Tôi hỏi.Nghe nói ai tới đây cũng phải biểu diễn phép thuật cho lính gác xem.Nếu không qua được bài sát hạch đó sẽ không được vào cơ mà.
"Tôi thấy cô bay đến đây rồi.Hơn nữa,chiếc huy hiệu kia đích thị là vật sở hữu của phù thuỷ.Cô vào đi."
Ừ nhỉ.Đúng rồi.Có thể tự do bay lượn bằng chổi là điều kiện tối thiểu để nhập quốc mà.Nghĩ lại thì,từ chỗ này anh ta có thể thấy hết đường bay của tôi.Xấu hổ quá.
Tôi khẽ cúi chào người lính gác rồi lủi vào trong qua cổng lớn.
Đây là đất nước của phép thuật.Một đất nước với tục lệ kỳ lạ là chỉ có pháp sư,phù thuỷ tập sự,phù thuỷ....tóm lại là những người sử dụng phép thuật,mới được bước chân vào.
Vừa qua khỏi cổng tôi đã ngờ ngàng.
Đập vào mắt tôi là hai tấm biển kỳ lạ đứng cạnh nhau.
Một tấm hình tròn,bên trên có hình phù thuỷ cưỡi chổi.Tấm còn lại là hình tam giác,vẽ một binh sỹ đi bộ dưới mặt đất.
Biển gì thế nhỉ?
Tôi nhìn lên cao và lập tức hiểu ngay.Ở đây phù thuỷ đông như nêm,họ bay lượn khắp nơi,phía trên những ngôi nhà gạch hay dưới nắng mặt trời.
Ra vậy.
Có lẽ đó là luật lệ ở đất nước này,nơi chỉ những người sử dụng phép thuật mới được bước vào. Mọi người đều bay trên trời,chỉ một số rất ít đi dưới đất.
Đã hiểu ý nghĩa của những tấm biển,tôi lấy chổi ra,ngồi nghiêng một bên,đạp xuống đất rồi nhẹ nhàng bay lên.
Nói một cách ngắn gọn,những tấm biển ấy thông báo rằng:
"Ở đây khuyến khích bay trên không."
Và thế là đất nước phép thuật đã hiện ra ngay trước mắt.
Các phù thuỷ bay lơ lửng phía trên những mái nhà nâu đỏ trải rộng,nom những vùng đất khô cằn.
Đây đó có những người dừng lại,vui vẻ tán gẫu,lại có những người chở đồ trên chổi,những bà lão trông hệt như phù thuỷ hắc ám,rồi cả những đứa trẻ đua tốc độ,lao vút đi trong không trung.
Dường như cuộc sống của họ diễn ra ngay giữa bầu trời.
Khung cảnh quá đỗi tuyệt tuyệt diệu,đẹp đến lặng người.
Tôi hoà mình cùng họ,bay lên cao.Khi đang bồng bềnh lướt đi,tôi trông thấy một tấm biển gắn trên mái nhà.Hình như nó ghi là "Nhà trọ".Bay qua thì tới "Tiệm rau quả".Rồi cả " Hàng thịt" và "Tiệm đá quý".Đúng là họ chỉ sống giữa không trung.Và đặt biển hiệu trên mái nhà dường như là xu hướng phổ biến ở nơi này.
Nếu chú ý sẽ thấy hầu hết các mái nhà đều vùi trong nó những ô cửa sổ đủ rộng để một người có thể đi qua.Tôi còn đang lơ đãng nhìn thì một ô cửa sổ như thế bất chợt bật mở,rồi một người đàn ông cưỡi chổi từ trong lao ra.Vậy đó.
Tôi vừa bay thong thả thưởng ngoạn cảnh sắc nơi này.Chẳng thể ngờ một biến cố thực sự đang đợi tôi phía trước.
"Khôôôôôôôôôông!"
Tiếng thét ấy vang lên từ phía sau.
Một tay nắm chổi,tay kia giữ cho mũ khỏi bay,tôi quay đầu lại.
"Ôi thôi,muộn rồi."
"Aaaaaaaaaaaaaaaa!"
Ai đó vừa thét lên,vừa giàn giụa nước mắt lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng như một thiên thạch.Khi tôi phát hiện ra,người đó đã ở ngay sau lưng,chỉ còn cách một mái nhà.
Tránh ư?Không kịp đâu.
Tôi đã xoay người theo phản xạ những vẫn không tránh được cú tông trời giáng. "Aaaaaaa", "Ấáááááá",chỉ kịp ré lên những tiếng chói tai,tôi với người kia xoắn lấy nhau,cùng rơi xuống.Những viên ngói tróc ra lả tả.Ngay trước khi rời khỏi mái nhà,chúng tôi khựng lại được.Trên mặt đất phía dưới,một viên ngói nảy lên.May là không có ai ở đó.Nhờ góc hẹp mà tôi tránh được cú va chính diện,hơn nữa kẻ lạ mặt kia đã lãnh trọn giùm tôi cú đập người xuống mái ngói nên tôi không bị thương.
Vừa đứng dậy, tôi vừa phủi những mảnh vỡ màu nâu vương trên chiếc áo choàng đen.
Còn tiếp....
Các bạn nhớ ủng hộ truyện của mình để mình có động lực ra thêm chap mới nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro