Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Spoil chương 33 :'(

Đường Khuynh Ca quen thuộc đi trên hành lang gấp khúc tiến về tiểu viện chỗ Nhã Nhạc. Nhưng vừa qua khúc quanh, nàng đã bị một bạch y nam nhân chặn lại. Hắn mặt mũi tuấn mỹ mà thành thục ổn trọng, điềm tĩnh nói: "Đường cô nương, hiện tại có rảnh? Chủ nhân của ta muốn gặp cô nương."

Đường Khuynh Ca nhíu nhíu mày, hỏi lại: "Ta không quen ngươi. Chủ nhân của ngươi là ai?"

Hắn nhàn nhạt đáp: "Đến lúc gặp mặt cô nương sẽ biết ngay thôi." Sau đó không nói không rằng rút kiếm công đến. Đường Khuynh Ca cũng nhanh chóng rút kiếm chặn lại thế công, nhưng bất ngờ một hắc y nam tử từ phía sau đánh úp lại, bị điểm huyệt bắt đi rồi.

Trong lúc này, Nhã Nhạc vẫn không hay biết gì mà ngâm mình trong Tẩy Lộ.

--- Phân cách tuyến thời gian ---

Sáng hôm sau, vừa giải quyết xong điểm tâm sáng, Nhã Nhạc đã được mời đến đại sảnh của Lưu Thần sơn trang để bàn chuyện ngày hôm qua.

Sau khi lễ phép ôm quyền lần lượt chào sư phụ, Lưu Thần Hi cùng các vị trưởng bối, Nhã Nhạc được an trí ngồi ở một chiếc ghế cạnh Bạch Dật Quân. Vẫn là bộ đồng phục cao quý thêu bạch hạc phi thiên của đệ tử chân truyền Bạch Nguyệt Viên, nhan sắc non nớt mỹ lệ như ẩn như hiện cùng khí chất thanh lãnh tuyệt trần, Nhã Nhạc thật tự nhiên mà đón nhận ánh nhìn nóng rực từ bốn phương tám hướng truyền đến, không ngoại trừ cả Lâm Tuyết Nhi hiện đang yếu đuối dựa vào lòng Lưu Thần Hi.

Người cất lời đầu tiên chính là Lâm Tuyết Nhi. Nàng ta thần sắc hồng nhuận thỏa mãn, tư thái mị hoặc không xương, hẳn là đêm qua đã được Lưu Thần Hi "chăm sóc" chu đáo lắm.
"Chuyện ngày hôm qua may mà có A Nhạc ra tay cứu giúp nên Tuyết nhi mới thoát được một kiếp. Lòng Tuyết Nhi cảm kích vạn phần. Phần ân tình này thật không biết báo đáp thế nào cho phải..."

Nhã Nhạc lạnh nhạt khách sáo đáp lại: "Thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ là việc nên làm của người quân tử. Nhấc tay chi lao, Lâm cô nương đừng để trong lòng. Còn không biết ngày hôm qua những tên gia đinh bị bắt lại có khai ra điều gì không?" Rồi nhìn sang sư phụ và Lưu Thần Hi.

Thấy Nhã Nhạc nhanh chóng chuyển chủ đề không muốn đáp lời với Lâm Tuyết Nhi, tâm trạng khó chịu của Bạch Dật Quân và Lưu Thần Hi cũng dịu hơn nửa. Lưu Thần Hi hắng giọng: "Mang vào đây."

Quả nhiên, mấy tên gia đinh hôm trước bị hộ vệ trói cứng lôi vào sảnh đường.

Lưu Thần Hi mặt lạnh nhìn xuống đám người bị đánh tàn tạ, âm trầm nói: "Dám to gan động chạm đến người của ta, các ngươi là ngại mạng chó của mình chết mười lần không đủ dùng?!!"

Đám người rối rít dập đầu xin tha mạng, sau đó một tên cuống quá hô lên: "Cầu xin trang chủ tha cho tiểu nhân một mạng. Bọn tiểu nhân... bọn tiểu nhân cũng là vì miếng cơm manh áo a!!!" Ý nói, bọn hắn không phải tự chủ trương, là có kẻ dùng tiền sai khiến bọn hắn.

"Nói! Là ai sai khiến các ngươi?!!" Lưu Thần Hi tức giận vỗ bàn.

"Là... là Thượng Quan tiểu thư a..." Đám gia đinh run như cày sấy nói ra đáp án.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro