32_ UA890
"A day for loving, a day for leaving.." (*)
Jisung ngồi trước bàn ăn, cậu bĩu môi nhìn một đống những thứ đồ ăn cho thỏ mà Jeongin bày ra trên bàn.
"Cậu tưởng tôi phục vụ cậu vui sướng lắm sao? Hết Hyunjin rồi đến Jisung, hai người..."
Jeongin đặt chiếc muỗng vào trong bát của Jisung rồi nín bặt. Jisung không nói gì, cậu dùng bàn tay còn băng một lớp vải mỏng lóng ngóng cầm lấy chiếc thìa.
"Nếu không phải vì Byeol vừa sinh.."
"Thì cậu tới mà bảo con bé rằng "Này Changbin con, cha đỡ đầu của con bị hỏng tay rồi nên khoan ra đời đã", nói với tôi làm cái gì?"
Jisung lại bĩu môi lần nữa rồi chỉ ngón tay vào dĩa đậu ở trên bàn. Jeongin gắp vào bát Jisung vài gắp đậu, lại thở dài thườn thượt. Đúng là cuộc đời gian khó, Yang Jeongin đầu tiên gặp một hội anh em suốt ngày trêu mình rồi lần lượt có bạn trai bạn gái, sau đó phải chăm sóc cho Hyunjin bệnh nặng mấy tháng trời, tiếp theo là lo cho Byeol và Changbin cho tới tận ngày cưới, cuối cùng hoặc chưa chắc là cuối cùng, phải làm bảo mẫu của Jisung.
Xưởng vẽ hiu quạnh hơn bình thường, cả Jay Louis và Donghyun đều không ở đó. Jeongin dọn về ở hẳn, Jisung ngoài miệng thì trêu ghẹo cậu ế không ai rước nhưng trong lòng thực sự biết ơn. Jay đã đi rồi, từ ngày Jisung ra viện anh cũng lên máy bay trở về đất nước của mình. Hôm ở sân bay, anh nói rằng sẽ quay lại bất cứ lúc nào Jisung gọi.
Nhìn vào ánh mắt nhau, cả hai đều biết có lẽ Jisung sẽ không bao giờ gọi anh quay về.
--
Tỉnh dậy với hai bàn tay không còn cảm giác, Jisung hoảng loạn đến muốn phát điên. Mấy ngón tay quấn băng dày cộp giống như những hình nộm trong phim kinh dị, Jisung vừa nhìn thấy đã muốn chặt hẳn hai cánh tay ra khỏi cơ thể mình. Đập phá đồ đạc rồi gào thét đã đủ, Jay Louis vừa gào trả vừa dùng cánh tay mạnh mẽ của mình giữ Jisung lại để bác sĩ tiêm thuốc an thần. Tâm trí dịu lại, ai ai cũng nói với cậu rằng chỉ cần không có biến chứng thì chắc chắn Jisung có thể có lại bàn tay như ngày trước. Jisung hỏi hết người này đến người khác, hỏi từ Jay Louis đến Suho đến bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho mình. Hỏi cả Byeol và Changbin, hỏi tất cả những người đến thăm trong những ngày đầu ở bệnh viện. Muốn hỏi cả Hwang Hyunjin nữa, nhưng khi anh xuất hiện, Jisung lại không thể nói một lời.
Có lẽ lại là một lần nữa tâm linh vũ trụ không từ chối thỉnh cầu của Jisung, hoặc vì cậu quá trân trọng bàn tay nên không dám làm trái lời bác sĩ, hai bàn tay thuận lợi phục hồi. Không chỉ hai bàn tay, còn có rất nhiều vết thương khác cũng được phẫu thuật rồi sắp xếp lại để chữa lành trong hai tháng Jisung ở bệnh viện.
--
Jisung gặp lại bố mẹ, lần đầu tiên sau bốn năm trời. Khi đó phòng bệnh không có ai, Jisung đang dùng mấy ngón tay vô dụng của mình đẩy qua đẩy về một quả táo chín đỏ. Quả táo lăn xuống đất, Jisung vừa định bước xuống đá phăng đi thì đã có một bàn tay khác nhặt lên. Jisung ngẩng đầu nhìn rồi vành mắt đỏ ửng ngay. Mẹ cậu đứng ở trước cửa phòng, theo sau là bố, hai người vẫn trẻ trung như bốn năm về trước nhưng vẻ mặt ai nấy cũng tràn ngập xót xa.
"Tưởng anh bỏ đi để làm họa sĩ nổi tiếng, bỏ đi để phá hỏng bàn tay như thế này thì ở nhà để mẹ dùng búa gõ mấy nhát là được rồi"
Bà Han vẫn luôn hành xử theo kiểu coi nhẹ đau thương như thế. Jisung mỉm cười mà không cười nổi, khuôn miệng run rẩy để ngăn không cho tiếng khóc bật ra. Nơi tránh bão cuối cùng cũng bị cuốn đi sau cơn bão lớn của bốn năm về trước, đến bây giờ khi gặp lại hai người, Jisung lại muốn trở về làm một đứa trẻ trong gia đình. Ông Han không nói gì nhiều mà chỉ tới bên cửa sổ giả vờ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Phòng của Jisung có điểm nhìn rất đẹp, ngay bên cửa sổ là một nhánh lá xanh xòa xuống, loài cây nào đó mà cậu không hề biết tên. Biết rằng bố đang cố gắng giấu xúc động, Jisung không biết làm gì ngoài cúi đầu im lặng. Nước mắt rơi xuống không ngừng trên tấm chăn bệnh viện trắng muốt, Jisung nghe mẹ nói khẽ, về là tốt rồi.
Về là tốt rồi, bà Han từng nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra câu đó. Sinh ra một đứa con trai không sợ trời không sợ đất, bà luôn mong rằng con có thể kiếm được một nơi nương náu để giữ mình không cất cánh bay đi quá xa. Jisung tìm thấy một người, dù không phải là một người con gái như bà từng mong muốn nhưng cuối cùng Hwang Hyunjin lại là một người vượt xa cả mong muốn. Hyunjin hiểu Jisung, đủ dịu dàng nhưng lại có thừa lí trí. Hyunjin hoàn hảo bổ sung khiếm khuyết cho Jisung. Bà Han đã không biết bao nhiêu lần mong rằng hai đứa trẻ thật sự về chung một nhà. Vậy mà lần đầu tiên trong đời bà hối hận khi sinh ra Jisung, là khi hối hả đến thăm Hyunjin trong bệnh viện. Khi đó là một tháng sau ngày Jisung đi khỏi, Hyunjin được đưa vào bệnh viện mà trên người chẳng còn lấy một chút thịt nào. Những thứ bệnh tình được bác sĩ thông báo ra, những viêm phổi, suy nhược cơ thể, suy nhược thần kinh, bà có thể không hiểu nhiều. Nhưng có một sự thật sờ sờ là Hyunjin rất rất yêu Jisung, người con trai xuất sắc đó dù mê sảng thế nào vẫn gọi tên con trai bà không dứt, cho đến cuối cùng bà Han không biết bà đã dạy con sai ở điểm nào để con trai có thể rời bỏ người yêu thương trong lúc người kia cần mình nhất. Chưa kể đến chuyện dù Jisung đã thẳng một đường bỏ đi như vậy nhưng bố mẹ của Hyunjin vẫn không oán trách một lời. Bà Han còn chưa kịp thay con trai nói một lời xin lỗi, ông Hwang đã nói một câu làm bà xấu hổ hơn gấp trăm lần.
"Thôi, Jisung đi cũng tốt. Thằng bé ở lại đây lại phải chịu khổ với Hyunjin"
Giọng ông thật thà không có gì mỉa mai, giống như Jisung là con trai ông chứ không phải người đang nằm trên giường bệnh. Bà Hwang lúc đó cũng ngừng bàn tay đang lau mấy ngón tay gầy lỏng lẻo của Hyunjin lại mà nở một nụ cười.
"Cũng phải xin lỗi thằng bé rất nhiều, Hyunjin chưa đủ vững chắc để làm chỗ dựa cho nó"
Bà Han lúc đó thật không hiểu nổi hai người suýt nữa thì thành thông gia, ông Han cũng không biết nói gì hơn. Không làm được gì để bù đắp cho Hyunjin, hai ông bà quay về với trái tim nặng trĩu. Một tháng sau nữa Jisung mới gọi điện về, vừa nhấc máy lên nghe giọng con trai bà đã phải chất vấn ngay rằng người nào đã dạy Jisung buông tay người yêu khi người đó không còn gì trong tay cả. Jisung nói rất nhỏ rằng mình cần đi tiếp, rồi sau đó nhắc đi nhắc lại mãi rằng "con nhất định sẽ quay về"
Bà Han tức giận đến mức chỉ nói được một câu "hi vọng anh về kịp đám tang Hwang Hyunjin" rồi dập máy. Hyunjin hết bệnh thì câm lặng như một cái bóng rồi lại chật vật suốt một thời gian dài, cứ mỗi lần gặp Hyunjin ông bà lại càng thấy có lỗi hơn. Ba năm không liên lạc với con trai vì giận và cũng vì biết con vẫn bình yên, đến lúc quay về thì lại bất ngờ nghe tin Jisung gặp tai nạn.
Cậu không kể nhiều về tai nạn, bà Han cũng không hỏi thêm. Jisung không khóc nữa mà đã bắt đầu vui vẻ trở lại, nhưng cậu một lần nữa đỏ mắt khi nghe bà hỏi nhỏ: Hyunjin có đến thăm con không?
Giọng nói của bà có xót xa có mong chờ, Jisung đưa hai bàn tay băng chặt về phía mẹ. Gặp mẹ vẫn là gặp được nơi yếu mềm nhất trong lòng, vừa chạm đến vòng tay của bà cậu đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Bốn năm qua Jisung khóc lặng thầm không biết bao nhiêu lần, cuối cùng ở trước mẹ thì không ngăn được mình òa lên.
Jisung khóc rất lâu, bà Han cũng chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Đứa nhỏ ngốc nghếch này chắc chắn đã biết mình bỏ lỡ mất rồi. Là người sinh con ra, biết con sai thì vẫn sẽ gật đầu chấp nhận, nhưng ông bà không thể yêu cầu Hyunjin chấp nhận chuyện con trai mình đã sai. Hyunjin không có trách nhiệm gánh vác cuộc đời của Jisung. Jisung nói rời rạc đứt quãng, bà Han xâu chuỗi câu đó xong thì cũng ứa ra một giọt nước mắt vì thương cả hai đứa con trai của mình.
"Mẹ, Hyunjin có người mới rồi. Anh ấy đến đây một lần để thay cô ấy nói với con một câu xin lỗi"
--
Hyunjin đã đến. Hôm đó Jisung lên cơn đau dữ dội, lần đầu tiên cậu đòi được tiêm thuốc giảm đau liều nặng. Jay Louis ngăn không được, anh sập cửa rất mạnh rồi đi về xưởng vẽ lấy mấy thứ đồ lặt vặt. Đến khi nghe tiếng người đẩy cửa vào, Jisung còn quay lưng với cửa chính đã nói ngay: Em xin lỗi, vừa rồi em trẻ con quá. Em không đau nữa, vẫn chưa tiêm morphine.
Người trước cửa không nói gì, Jisung ngoái đầu nhìn thì sững sờ thấy Hyunjin đứng đó. Anh mặc đồ công sở, chắc là vừa đi từ công ty về. Trên ngực áo sơ mi trắng vẫn còn một nét chì, Jisung nhíu mày nhưng rồi lại cắn môi im lặng.
Jisung nhìn Hyunjin, Hyunjin cũng chỉ nhìn cậu rất lâu. Jisung tránh nhìn vào mắt anh, sợ rằng nếu nhìn vào thì sẽ ngay lập tức nói với anh rằng vì sao hôm đó lại bỏ cậu một mình ở lại. Hyunjin đi vào phòng rồi khép hờ cánh cửa, anh nhìn ra cửa sổ rồi đột nhiên mỉm cười. Jisung nhìn theo Hyunjin. Chỉ có một nhánh lá đang lay động ngoài kia, có gì khiến anh cười như thế?
Cuộc viếng thăm nhanh kết thúc khi Jay Louis xuất hiện trở lại. Tay anh cầm theo một hộp giữ ấm đựng cháo, anh không hề liếc nhìn đến Hyunjin. Đặt hộp cháo lên bàn rồi múc vài muỗng ra chiếc bát nhỏ cạnh bên, Jay nói lạnh lùng: Có gì thì nói nhanh lên.
Hyunjin nhìn bát cháo trên tay Jay, anh hơi cau mày nhưng không nói gì cả. Jay kéo chiếc bàn ăn được gấp bên thành giường lên rồi đặt một cốc trà lên đó, thổi nhẹ một muỗng cháo đưa đến bên môi Jisung. Jisung chưa muốn ăn vì Hyunjin còn ở đó, Jay trừng mắt. Sau giờ ăn là đến giờ tiêm thuốc thay băng, không có thời gian trì hoãn vì những lí do linh tinh. Sợ rằng anh lại giận, Jisung há miệng, ngoan ngoãn nuốt cháo vào. Hyunjin trân trân nhìn hai người, anh những muốn chạy nhanh tới giành lấy công việc đáng ra là của anh và sẽ không bao giờ cậy nhờ ai khác. Muỗng cháo thứ tư còn chưa nuốt hết, Jisung đã bị sặc hoặc vì nếm ra mùi hành trong cháo, hoặc là vì Hyunjin cúi đầu nói: Tôi đến đây thay Hyo xin lỗi em.
Jisung ho sặc sụa. Cháo xộc lên cả mũi, hai bàn tay vô dụng không làm được gì. Jay Louis vỗ nhẹ vào lưng cậu nhưng lại vô thức lùi ra sau một bước dài. Jisung thật sự là một người bệnh khó chăm sóc, hoặc bởi vì cuộc đời anh chưa từng phải chăm sóc một người nào khi đau ốm. Ngay từ khi gặp phải Jisung yếu ớt cần giúp đỡ chứ không phải họa sĩ Han Jisung, Jay đã thấy bối rối rất nhiều.
Hyunjin vốn định đứng yên vì không còn là việc của anh dù thấy xót vô cùng, xót lòng từ lúc nghe Jisung nói đến thứ ma túy giảm đau kia. Cả mắt mũi Jisung đều đỏ ửng chật vật mà Jay Louis không làm gì cả, Hyunjin đành phải đánh liều bước tới. Gạt Jay sang bên, một tay Hyunjin với lấy giấy ăn trên tủ đặt trước mặt Jisung, tay còn lại anh đặt sau lưng cậu.
"Em chịu khó một chút"
Nói rồi Hyunjin vỗ mạnh vào sau cổ Jisung. Muỗng cháo còn nghẹn ở cổ theo cú đánh của Hyunjin trào ngược ra, chén cháo còn đặt trên bàn chòng chành đổ xuống. Áo sơ mi của Hyunjin bị dính bẩn, cả tay anh cũng không còn sạch sẽ gì. Hyunjin vứt giấy ăn đã bị cháo thấm ướt vào thùng rác, lại rút ra một tờ khăn giấy khác.
"Nhổ hết ra đi"
Jisung lắc đầu, vừa xấu hổ lại vừa giận anh. Trừ Hyunjin chỉ quan tâm đến chuyện Jisung đang bị ho sặc, cả cậu và Jay Louis đều nghĩ đến những chuyện khác nhiều hơn. Hyunjin lại đặt tay sau lưng Jisung lần nữa, anh xoa nhẹ nhàng rồi nói: Em không nhổ ra tôi lại làm lần nữa.
Nếu như là lúc bình thường, chỉ cần Jisung đưa tay giật tờ khăn giấy là xong. Nhưng lúc này cả hai bàn tay đều không thể làm gì khác còn người đã run lên vì tiếp xúc ở sau lưng, cậu ghé miệng nhổ ra một chút cháo cùng mảnh xương sót lại. Hyunjin không nói gì, anh lại ném giấy ăn vào thùng rác rồi lau sạch khóe miệng Jisung. Anh rút thêm một tờ giấy lau kẽ tay mình, đổ cồn rửa tay ra khử trùng tạm. Rất tự nhiên, Hyunjin bưng cốc trà trên bàn lên nếm trước rồi quay sang nói với Jay.
"Có nước ấm không? Trà hơi đắng"
Jay Louis im lặng rót nước ấm vào trong cốc. Những việc Hyunjin vừa làm, anh không làm được. Không phải vì thiếu kiến thức hay kĩ năng mà là sợ bẩn. Dù người bị ốm là Jisung, anh vẫn cau mày nếu như có một vệt cháo dính trên áo mình.
Hyunjin cho Jisung súc miệng rồi uống nước. Ở sát cạnh nhau như thế nhưng anh không hề nhìn thẳng vào mắt Jisung một lần. Hyunjin nhìn vào hộp cháo trên bàn, anh không nói thêm gì nữa mà đứng dậy lùi ra. Hyunjin từ tốn lau dọn cả bàn ăn trong khi căn phòng hoàn toàn im ắng. Hyunjin đứng thẳng trở lại, Jisung nói cho trôi đi cảm giác run rẩy trong lòng.
"Anh muốn nói gì thì nói rồi đi nhanh đi, đừng làm em phải sặc thêm lần nữa"
Hyunjin lại nói với Jisung lời xin lỗi khô khan. Từ đầu tới cuối chỉ là xin lỗi và mong Jisung tha thứ, dù lời xin lỗi chân thành nhất là mong cậu tha thứ cho mình Hyunjin không thể nói ra. Jisung cất tiếng nói, giọng nói cậu vẫn hơi khàn vì cơn ho lúc trước.
"Anh không cần xin lỗi. Sau này... Chỉ cần dặn cô ấy yêu thương bản thân mình. Anh đi về đi"
Jisung không chấp nhận được. Đương nhiên là giận Yoon Hyo đến muốn chửi thẳng vào mặt cô dù Jisung trước đến nay luôn dịu dàng với phụ nữ, nhưng Jisung nhịn lại. Chẳng ai là Phật sống để tha thứ cho người đã làm mình thành ra như thế, chẳng qua Jisung nghĩ cô cũng đã bị đau, và hơn hết, sau này cô chắc chắn phải dằn vặt bản thân rất nhiều. Trừng phạt chừng đó là đã đủ cho một người con gái đã từng rất tốt, cô lại ở bên chăm sóc Hyunjin những ngày tháng trước đây. Coi như là trả nợ thay cho Hyunjin, nhiều lúc Jisung đã nhìn vào bàn tay băng kín của mình rồi nghĩ như vậy. Nhưng mà Hwang Hyunjin có thể đừng xin lỗi được không? Không nói xin lỗi vì không nghe em gọi, ít nhất cũng phải hỏi một câu em có đau không, sau này em có tiếp tục vẽ được không em ăn uống có tốt không chứ? Thay cô ta xin lỗi, muốn cậu tha thứ cho cô ta, còn anh thì sao?
Hyunjin không hỏi vì anh biết cả rồi. Jisung đau lắm, đau đến nỗi đòi dùng thuốc phiện để giảm đau. Sau này chắc chắn sẽ vẽ được, còn ăn uống có tốt hay không, nhìn cảnh vừa xong là anh đã hiểu. Nếu mở miệng ra hỏi rồi nghe Jisung tự mình nói câu em đau lắm, chắc chắn anh lại không thể vạch ra hai lối đi riêng cho bốn người. Dù vậy, anh vẫn muốn tới nhìn Jisung một lần, cũng muốn thay Hyo nói lời cần phải nói với Jisung. Luật nhân quả không phải là một thứ có thể đùa giỡn, anh đã nếm đủ rồi và Hyo sau này chắc chắn cũng sẽ phải gánh lấy hậu quả những gì mình đã gây ra trong một giây cùng quẫn.
Hyunjin nghe Jisung đuổi mình ra về thì lùi ra cửa. Bước chân anh ngập ngừng rồi dừng hẳn ở trước cánh cửa đang hé. Hyunjin dứt khoát ngẩng đầu, mấy ngón tay buông thõng khẽ nhúc nhích.
"Tôi giúp em một chút có được không?"
Jisung hiểu ý Hyunjin. Giờ ăn tối đã sắp qua mà Jisung mới chỉ nuốt vào vài muỗng cháo. Hyunjin nhìn Jay, không biết anh nghĩ gì mà không đuổi Hyunjin đi nữa. Jisung nhìn đăm đăm vào phía trước, nếu chỉ vô tình gặp một lần rồi giúp thì thôi đi, chưa kể số hành lẫn trong cháo chắc chắn rất nhiều mà Jisung lại không muốn nhìn Hyunjin lâu hơn. Cậu nhắc lại chậm rãi từng từ: Anh đi đi.
Không cần phải thay cô ấy trả nợ cho em.
--
Hyunjin gọi Jay Louis ra ngoài. Dưới ánh sáng hành lang bệnh viện, hai người đàn ông đứng đối diện mà không hề nhìn thẳng vào nhau. Bà Yoon đi tới trước cửa phòng Hyo, thấy Hyunjin đứng ở đó cũng dừng lại một giây trước khi đẩy cửa bước vào. Hyunjin liếc vào phòng bệnh rồi sau đó nói với Jay.
"Cháo có hành củ'
Jay không nhìn thấy, cháo là do Donghyun nấu. Anh nếm thử thấy rất ngon, cũng không để ý vì màu hành lẫn với gạo không dễ nhìn ra. Hyunjin chỉ nói như vậy rồi cúi người trước Jay sau đó quay đi. Muốn nhắc nhiều hơn như thế nhưng biết mình không thể nhắc, tốt nhất là không nhìn thấy nữa.
--
Jay Louis bước vào phòng, anh đậy nắp hộp cháo rồi cất vào sâu trong tủ. Jisung nhìn vẻ mặt không vui của anh, vội vã nói: Anh làm gì vậy? Em vẫn chưa ăn mà?"
"Cháo này không ăn được"
"Em ăn được, lúc nãy chỉ là..."
"Anh xin lỗi"
Jay Louis nói ra một lời xin lỗi bất ngờ như vậy, Jisung cũng không biết phải đáp thế nào. Việc chăm sóc cậu những ngày gần đây đã là giới hạn của Jay rồi, Jisung biết. Giới họa sĩ ở châu Âu rất được coi trọng, không phải giống như đất nước dù đã phát triển nhiều nhưng vẫn không biết coi trọng bản quyền tác giả này. Anh chỉ ngồi vẽ một vài bức tranh cũng đã đủ sống sung sướng cả năm trời, lại được sinh ra sẵn trong một gia đình giàu có, từ nhỏ tới lớn Jay Louis không phải đụng tay làm bất cứ điều gì ngoài vẽ. Vậy mà từ lúc về đây rồi Jisung bị thương, Jay đã phải cắn răng làm những việc anh chưa từng làm. Đôi tay anh lóng ngóng đút từng muỗng thức ăn, có nhiều lúc làm cho Jisung ho sặc sụa. Những việc như vậy cần nhiều thời gian để thích nghi, Jay Louis có lẽ đang ở giai đoạn không chịu đựng được nhiều phiền hà như thế.
Jisung kể cho bố mẹ nghe về Jay Louis. Bà Han im lặng nghe mà không nói gì, đến cuối cùng chỉ gật đầu.
"Dù sao cũng không quay ngược thời gian được, Hyunjin cũng đã... Nếu như ở bên cậu ấy thật sự hạnh phúc, cậu ấy yêu thương chịu đựng được con thì cũng nên đi tiếp thôi"
"Mẹ, con sẽ không phải lúc nào cũng mạnh khỏe đúng không?"
Jisung bất ngờ hỏi, bà Han đưa tay gõ lên đầu cậu.
"Hỏi gì lạ vậy? Ừ, con sẽ có lúc ốm đau, sẽ xấu xí, sẽ già, sẽ chết. Nên tìm được một người không ghét bỏ khi con ốm đau xấu xí, khi con già và không chấp nhận được việc con chết thì hãy giữ người đó cả đời"
Jisung lắc đầu.
"Trên đời làm gì có ai như thế"
"Bố đối với mẹ con chính là như thế"
Ông Han vừa lên tiếng, căn phòng đã hóa đá ngay lập tức. Da mặt bà Han hết tái lại đỏ, Jisung thì phụt cười. Dù ông dùng vẻ mặt nghiêm nghị nói ra một câu hoa mỹ như thế, Jisung vẫn thấy ông không hề nói quá. Từ khi Jisung lớn lên, cậu đã được chứng kiến ông dịu dàng bao dung với bà, hùa theo những trò giải trí của bà, chưa bao giờ hai người vô lý cãi nhau. Có mấy đêm bà Han đột nhiên bị đau cổ chân, Jisung ở phòng làm việc đến hai giờ sáng quay ra vẫn thấy ông ngồi trên giường xoa bóp chân cho bà. Ông ghét mùi dầu xoa bóp, chiếc giường lúc đó sực nức mùi dầu ấm nóng. Jisung nhìn cảnh đó thật sự muốn khóc, đến mức cậu từng nghĩ rằng sau này bằng mọi giá phải tìm ai đó có thể chấp nhận hết tất cả khiếm khuyết yếu đuối của mình.
Người đó đã xuất hiện, cũng đã lỡ mất rồi.
Từ hôm đó, bà Han không thường xuyên tới bệnh viện trông Jisung. Cậu thắc mắc mè nheo nói rằng có phải mẹ đã hết thương con, bà cũng chỉ nói xuôi rằng "ừ, hết thương từ lâu lắm" Hai ông bà không nói chuyện được với Jay Louis mà cần có Jisung phiên dịch, cuối cùng cũng chỉ mấy câu xã giao rồi nhìn nhau cười gật gật đầu. Bà Han cảm ơn Jay không ngừng, Jay chỉ biết xua tay từ chối. Miệng nói "làm cháu phải vất vả rồi" nhưng bà Han không có động thái gì để gánh bớt vất vả Jay Louis phải chịu, Jisung không khỏi ngạc nhiên.
Jisung bắt đầu tháo băng, cũng có thể đi lại quanh bệnh viện. Rất may là bệnh viện có cầu thang ngoài dẫn xuống công viên bên dưới, nếu không Jisung sẽ không thể ngang qua phòng bệnh của Hyo mà không liếc nhìn. Nghe nói cô bị gãy xương bả vai và cổ chân, Jisung chẳng biết cảm giác dành cho cô chính xác là gì. Nói đáng đời thì nặng nề quá, nói thương xót thì không phải là Han Jisung. Cậu đành lờ đi coi như mình không biết chuyện, hai người ở hai căn phòng cùng một dãy mà giống như ở cách nhau hai thế giới.
Giữa những mệt mỏi và buồn đau đó, như một tia nắng trong lành từ trên trời rơi xuống vào một ngày mùa đông lạnh giá, thành viên mới của gia đình Changbin chào đời.
Byeol sinh vào buổi chiều tháng chín. Cảnh tượng hôm đó vừa cảm động vừa buồn cười, trước cửa phòng sinh người đứng đầy chật nhưng trừ bỏ mẹ của Changbin và Byeol ra thì không có ai là phụ nữ. Nhiều nhân viên y tế đi qua cũng phải liếc nhìn, vài người dừng chân hỏi nhau xem thử ca sinh trong phòng là ai, đám người này là anh em với nhau thì không giống lắm, hay là tới để tranh nhau nhận con? Changbin, Jisung, Jay, Jeongin, Sangho, Minho, Felix, Yeonjun và cậu - bạn - thời - trung - học Choi Soobin, Donghyun, một đám thanh niên nhìn nhau lo lắng. Choi Suho cũng nhập hội mười lăm phút sau đó, anh thoải mái ăn bánh uống nước rồi vừa nói vừa cười.
"Các chỉ số bình thường, ngày tháng đầy đủ, Byeol tinh thần rất tốt, thêm một đám dương khí đứng ngoài cửa như thế này, chắc chắn là mẹ tròn con vuông thôi"
Mấy đôi mắt trừng trừng nhìn Suho, Jeongin nhanh miệng nói một câu.
"Anh cẩn thận uống nước bị sặc"
Suho thế mà lại bị sặc thật. Anh ho lên vài tiếng, chai nước đổ ra áo blouse ướt một mảng. Suho vừa đậy nắp chai vừa quệt nước mắt.
"Bác sĩ trấn an người nhà sản phụ một chút, có làm gì sai đâu? Đúng là làm ơn mắc oán"
Jeongin dứt khoát quên đi chuyện em gái mình còn ở trong phòng sinh, cậu bắt đầu một cuộc cãi tay đôi với Suho về chủ đề y đức. Đám người còn lại mặc kệ hai người cãi nhau qua lại, nín thở chờ mãi tới khi nghe được mấy tiếng khóc vang lên trong phòng sinh. Changbin thở phào ôm mặt, mấy người đàn ông còn lại đứng đơ ra rồi sau đó... bắt tay chúc mừng nhau. Công chúa mới sinh không giống như công chúa lắm, da con đỏ ửng lên, trên người có một lớp lông tơ vàng nhạt. Dù như vậy, cô bé có mái tóc đen phủ dày trên đầu, đôi mắt to tròn cùng với mấy ngón tay bé xíu. Tay của Jisung vừa lên da non có màu đỏ hồng như da của công chúa nhỏ, cậu đưa ngón trỏ lên chạm vào, cô bé nắm chặt lấy mà mắt vẫn nhắm nghiền.
Mắt Jisung sáng lên. Kì diệu thật, rồi đột nhiên từ trong tiềm thức Jisung nghĩ ngay rằng Hyunjin cũng nên biết đến cảm giác này. Vừa nghĩ xong thì Jisung cũng đã tự cười mình, rồi anh sẽ biết thôi. Anh rồi sẽ có con, sẽ nhận thấy cảm giác kì diệu hơn như thế này vì con sinh ra là sự tiếp nối cuộc đời chính anh, không phải như Jisung hưởng ké một chút cảm giác được làm bố của Changbin.
Byeol ôm con gái trong tay, cô tiếc rẻ nói rằng vì tay Jisung chưa khỏi nên không thể đưa cậu bế con gái đỡ đầu của mình. Cô hướng mắt về phía Jay Louis đang đứng cạnh giường, hỏi nhỏ:
"Anh có muốn thử bế Mie không?"
Một đám người ăn học đàng hoàng mở hết tất cả các loại từ điển để đặt tên, cuối cùng lại chọn một cái tên mà chắc chắn sau này lớn lên con sẽ không thể hiểu nổi vì sao bố mẹ, người đỡ đầu cùng các chú lại chọn ra cái tên như vậy. Công chúa nhỏ tên là Seo Mie.
Jay Louis xua tay lắc đầu, anh không thích trẻ con lắm. Jisung ngồi chơi chưa lâu thì đã bị đuổi ra, hai người cùng nhau đi dọc hành lang bệnh viện rồi ngồi với nhau ở cầu thang ngoài nhìn xuống công viên. Mấy loài cây bắt đầu rụng lá, Jisung mải mê nhìn cây rẻ quạt lá đã hơi ngả vàng. Jay Louis nhìn Jisung rất lâu, anh nhìn thật kĩ nụ cười vu vơ trên môi cậu. Jisung ở bệnh viện đã gần hai tháng, anh cũng vì hai tháng đó mà nhận ra rất nhiều điều.
Hwang Hyunjin hôm ở trước phòng phẫu thuật đã dặn Jay Louis mấy thứ tiểu tiết có liên quan đến việc chăm sóc Jisung, anh vứt qua một bên nhưng sau đó lại không dưng mà ngẫm lại. Bệnh viện là nơi chứng kiến con người yếu đuối nhất, yếu đuối về thể xác sẽ bộc lộ rõ ràng tất cả những suy nghĩ trong tâm hồn. Jisung không phải là ngoại lệ, mà thậm chí Jay cũng đã phải định nghĩa lại về thứ tình cảm mà anh từng nghĩ là tình yêu.
Hwang Hyunjin nói với Jay rằng cần phải dỗ dành Jisung khi bị ốm. Anh đã chuẩn bị tinh thần để kiên trì không quát mắng, nhưng Jisung lại tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng. Cậu lẳng lặng ăn uống nghỉ ngơi, không hề vòi vĩnh bất cứ thứ gì. Sau lần Hyunjin tới phòng bệnh, Jay Louis nghĩ ngợi gì đó rồi mua cháo từ một cửa hàng khá nổi tiếng trong thành phố cho Jisung. Jisung ăn hết sạch, anh lại mua thêm lần nữa rồi lần nữa. Một đôi lần rõ ràng nếm phải hành trong cháo, cậu cau mày ngậm rất lâu rồi cố gắng nuốt vào. Jay Louis không gặp khó khăn gì khi chăm sóc Jisung, nhưng anh lại cảm giác Jisung đang cố làm anh thoải mái thay vì anh cần làm cho cậu thoải mái. Hwang Hyunjin cũng nói Jisung sợ ma, cần phải ôm lúc ngủ. Jay đã làm theo, Jisung biết anh khó nằm trên giường bệnh chật hẹp nên nói không cần. Anh nói rằng anh thích ôm như thế, Jisung để yên cho Jay ôm nhưng cậu rõ ràng không ngủ một chút nào.
Jay trước đây từng nói với Jisung rằng cần phải đặt câu hỏi xem cậu là người muốn được cưng chiều hay muốn Hwang Hyunjin cưng chiều, muốn chạm vào Hyunjin hay là muốn chạm vào một cơ thể ấm áp, có lẽ bây giờ Jay cũng thay Jisung trả lời được câu hỏi đó. Tưởng rằng Jisung có thể trở về là chính mình khi không còn Hwang Hyunjin nữa, không nghĩ đến hình như Jisung ở bên cạnh Hwang Hyunjin mới đúng là Han Jisung.
"Đêm qua em ngủ được không?"
Jay nhìn Jisung hồi lâu rồi hỏi một câu. Jisung gật đầu.
"Ngủ rất tốt, hình như em lại béo lên rồi"
Jay mỉm cười, anh đưa tay lên nhéo má Jisung. Jisung nhăn mũi nhưng không tránh, anh buông tay ra rồi hết sức nhẹ nhàng cầm lấy một ngón tay của Jisung.
"Anh không phải là người giỏi chăm sóc người khác"
"Em biết, thời gian qua em làm anh vất vả nhiều rồi"
Jay nhìn theo hướng mắt của Jisung. Mùa thu đã làm cho những tán cây quanh đây đổi màu, không gian rộng và thoáng hơn rất nhiều so với những căn phòng lạnh lẽo trong bệnh viện. Jisung sắp được xuất viện, dạo gần đây lại có Jeongin tới giúp anh chăm sóc Jisung. Không thể không nghĩ rằng Jeongin tới là vì có ai đó nhờ vả, Jay gõ nhẹ ngón tay lên bậc thang mình đang ngồi rồi nghiêm túc nói: Han Jisung, anh yêu em.
Jisung cười cười. Từ đầu đến cuối, trái tim bình thản kì lạ khi nghe anh nói. Mặt trời ở cuối đường chân trời còn vài tia nắng yếu ớt, Jay không để cho Jisung nói tiếp đã thẳng thắn nói ra những điều anh nghĩ đến từ lâu.
"Nhưng anh nghĩ anh yêu Han Jisung vui vẻ xinh đẹp, anh không thể chịu đựng em đau yếu như thế này. Không phải vì thương em nên không chịu đựng được, mà là anh không bao giờ tưởng tượng đến một ngày cùng em đối mặt với những thứ tầm thường mà mỗi người đều phải trải qua"
Tình yêu của Yoon Hyo dành cho Hwang Hyunjin là tình yêu thực dụng, còn tình yêu của Jay Louis dành cho cậu chỉ là tình yêu có thể tồn tại trong điều kiện lý tưởng mà thôi. Yoon Hyo yêu cái bóng của Hwang Hyunjin, Jay yêu Jisung theo cách người nghệ sĩ yêu nàng thơ của mình. Chỉ muốn cùng người đó những phút giây tươi đẹp nhất, không muốn nhìn người đó gắt gỏng tuyệt vọng, không chịu được một vệt cháo còn vương trên khóe miệng, sẽ chán ghét vô cùng nếu bàn tay của mình bị dính nhớt dãi, và không muốn ôm nếu như cơ thể người đó có mùi bệnh viện gay mũi chứ không phải mùi nước hoa nhẹ nhàng.
Jay thành thực nói ra, Jisung vẫn cười như trước.
"Em biết mà"
"Không giận anh sao?"
"Không"
Mặt trời đã tắt, không gian chuyển thành màu xanh đậm đặc. Mấy ngọn đèn đường bật lên vàng vọt, cả thành phố lại bắt đầu biến thành một bầu trời sao.
"Nghe rất trẻ con nhưng em từng nghĩ rằng chỉ cần ba giây cũng đủ để thích một người. Anh và em giống nhau, em tin anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau ba giây phim ảnh đó là rất nhiều ba giây cuộc đời, việc kéo dài một mối quan hệ phụ thuộc vào những ba giây cuộc đời đó, chúng ta đâu có ai sống trên sân khấu cả đời?"
Jay gật đầu, hai người không nói thêm gì nữa. Jisung nói đúng đến mức Jay thấy mình không thấy có gì cần phải bổ sung.
Jisung xuất viện về nhà, mọi người mở tiệc ở xưởng vẽ. Bữa tiệc chán vô cùng vì không có rượu, không đồ ăn cay, không có đồ chiên, cả đám đàn ông giống như đang yên đang lành đột nhiên bị biến thành hòa thượng ngồi trong chùa nhìn mâm đồ chay trăm ngày như một. Tiệc kết thúc sớm, Jisung ngồi ở tấm phản lại nhìn thành phố. Chỉ có chừng đó thứ, những ánh đèn và những mảng tối liền kề nhau, cậu nhìn từ năm này sang năm khác không hề chán. Jay từ trong nhà bước ra quàng lên vai Jisung một tấm chăn mỏng. Hai người nói mấy câu chuyện tầm phào vậy mà cũng kéo dài được đến nửa đêm. Jisung đưa cánh tay lên, Jay hiểu ý liền quàng tấm chăn lên vai mình.
Anh nói nửa đùa nửa thật: Biết không, anh lại thấy yêu em rồi.
Jisung bật cười. Trước và trong khi hẹn hò, tất cả cảm xúc hai người dành cho nhau dường như không có gì thay đổi, chỉ khác ở chỗ cách đặt tên mối quan hệ làm cho bọn họ có thể làm những chuyện chỉ người yêu mới được làm. Từ sau câu chuyện trên cầu thang bệnh viện, mọi thứ hình như đã quay về điểm xuất phát. Jay nói: Có một chuyện dù chúng ta là bạn bè hay là người yêu anh vẫn muốn làm...
"Ngủ với em?"
Jisung phải đưa hai bàn tay ra trước mặt đề phòng trường hợp ngã ra phản vì cười quá nhiều. Jay đấm nhẹ vào vai cậu rồi nói.
"Anh yêu cái đẹp nhưng cũng biết giới hạn ở đâu. Anh sắp sang bên kia, học viện mời anh về làm giảng viên hướng dẫn một khóa. Trong khóa có hai người rất có tiềm năng nên anh đồng ý. Nói nghiêm túc, em có muốn đi cùng anh không?"
Jisung đã thôi cười. Cậu tựa vào Jay, mông lung nhìn ra phía trước. Có muốn đi cùng hay không, lý trí bảo một đường, trái tim lại đòi đi theo hướng ngược lại.
"Anh không biết em đã nhận ra chưa, em thật sự yêu Hwang đến mức không buông bỏ được rồi. Nhưng mà không được, Jisung, tuyệt đối không được. Cô gái kia rất nguy hiểm. Nguy hiểm vì cô ta không độc ác mà cam chịu, cuối cùng trong lòng làm nên một khối thù hận khổng lồ. Chỉ cần một lần cô ta bùng nổ, những thứ cô ta làm sẽ vượt xa khỏi sự độc ác của mấy người phụ nữ thông thường. Anh không muốn em thêm một lần nữa bị dính vào, nên đi cùng anh có được không?"
Jay nói ra viễn cảnh của những ngày sau. Bọn họ nếu là bạn bè bình thường vẫn có thể cùng nhau rong ruổi khắp nơi làm những điều mình muốn, có thể vẽ tranh chụp ảnh, muốn dạy trẻ con cũng được, mở triển lãm cá nhân cũng không phải là vấn đề. Jisung mường tượng cuộc sống đó, cuối cùng...
"Cuối cùng em vẫn thấy thiếu, đúng không? Em thật sự kí thác một nửa linh hồn ở chỗ Hwang Hyunjin rồi. Nhưng anh vẫn như cũ, nhất định phản đối đến cùng. Đừng nói với anh vì sao anh là họa sĩ mà lại coi thường tình yêu, anh không tiếc gì một mạng, nhưng phải là một mạng vì người đó và tình yêu dành người đó, không phải là một mạng lãng nhách đem cống nạp cho kẻ coi khinh tình yêu của mình"
Jisung vẫn chưa định hình được rõ những điều Jay nói. Trong lòng nếu còn yêu Hyunjin, vì sao cậu lại không cảm thấy rõ ràng rằng mình cần phải có anh bằng mọi giá như lúc mới quay về, cũng có thể ở yên bên Jay để nghiêm túc tìm đáp án cho câu hỏi mình là người nghiện hôn hay là nghiện hôn Hwang Hyunjin, câu hỏi trước đây cậu không bao giờ do dự trả lời rằng đáp án thứ hai là đáp án chính xác nhất?
Chỉ còn cảm giác uất ức khi Hyunjin thay Yoon Hyo xin lỗi mà không ôm mình nói rằng anh xin lỗi. Rồi lại là những khi mấy ngón tay lên da non vừa đau vừa ngứa, muốn gãi nhưng không thể gãi, không được phép tiêm morphine vì sợ tác dụng phụ, chỉ muốn gào lên tìm Hwang Hyunjin tới mà đánh đấm cho hả giận. Còn cảm giác vừa vui vừa buồn khi tưởng tượng vẻ mặt của anh lúc chạm tay một đứa trẻ con, rồi cảm giác mất ngủ chán ghét cả vòng ôm của Jay..
Jisung đột ngột thốt lên khe khẽ.
"Thôi chết mẹ rồi..."
"Hmm?"
Jay tròn mắt nhìn vì Jisung vừa thốt lên một câu bằng tiếng mẹ đẻ. Jisung xua tay một cái, hít vào sâu lồng ngực một hơi rồi cảm giác như mình ngửi được mùi nước hoa trộn lẫn với mùi của đêm mưa thanh lạnh ngày xưa.
Tình yêu của Yoon Hyo dành cho Hyunjin là tình yêu thực dụng, tình yêu của Jay cho Jisung là tình yêu lí tưởng, còn tình yêu của Jisung dành cho Hyunjin, dù tồn tại ở dạng thức nào thì vẫn chỉ là tình yêu thôi.
Hai người nói chuyện từ đêm đến sáng, hai ngày sau Jay lên máy bay rời đi. Jisung đến tiễn ở sân bay, cậu nhìn cho đến khi tiếng động cơ máy bay rít lên rồi dần dần biến mất.
Sân bay đông nghịt người, những chuyến bay cũng mải miết rời đi hoặc hạ cánh. Jisung đứng đó rồi nhớ mẹ cậu đã nói rằng không có cách nào quay ngược được thời gian.
Có chứ, rất nhiều là đằng khác.
Cậu nhớ có một chuyến bay mang số hiệu UA890, cất cánh tại Thượng Hải vào ngày đầu tiên của năm mới và hạ cánh ở San Fransisco vào ngày cuối cùng của năm cũ. (**)
Hyunjin, bây giờ em mua vé rồi chúng ta cùng lên chuyến bay ngược thời gian đó, có được hay không?
--
(*) Là lời dịch một câu trong bài The Western Sky của Lee Seungchul.
(**) Chuyến bay đó là có thật, M nhớ được ở trong chương trình chào năm mới 2017. Chuyến bay đó xuất phát ở Thượng Hải vào rạng sáng ngày 1/1 và hạ cánh ở San Fransisco vào tối ngày 31/12/2016. Năm nay cũng có chuyến bay như vậy, năm 2016 cũng có. Thật ra chuyện nhảy múi giờ để ngược thời gian là rất bình thường, nhưng nó đặc biệt hơn khi xảy ra ở cuối năm vì người ta được đón năm mới tới hai lần.
--
ps: thắt chặt dây an toàn, vịn chắc tay lái, biến lớn sắp tới tiếp các cậu ơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro