Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19. Những hoài bão

Nguyên một ngày chứng kiến hai người đàn ông trong nhà liếc mắt đưa tình cho nhau, cái Thơm tới ngủ cũng ám ảnh.

Hồi trưa nó có chạy tạt qua chỗ Ái Ngọc, vừa hay Ái Ngọc cũng định qua thăm Quốc, hai đứa gặp nhau giữa đường, không hiểu sao trong lòng bồn chồn dữ dội không biết.

"Trưa trời trưa trật mà chị chạy đâu chạy dữ vậy đa?"

"À tui định qua chỗ cô mua xíu rượu trắng về rửa vịt, mà hổng biết giờ qua được hông?"

Nghe cái Thơm hỏi khéo, Ái Ngọc cũng thấy tội, bèn quay về quán mở cửa cho nó vô lấy rượu.

"Chị nhớ lấy cho đúng chai, chớ không hư hết rượu của tui là đền không nổi đâu đó." Ái Ngọc từ lúc về tới giờ cứ luôn miệng càm ràm, nhắc đi nhắc lại vì sợ nó quên.

"Ừa ừa biết rồi!" Cũng hên sao cái Thơm là đứa lanh lợi, nên số rượu ở quán Ái Ngọc vẫn nguyên vẹn chục chai.

Lấy rượu xong xuôi, nó dẫn Ái Ngọc tới nhà, ăn bữa cơm rồi bưng chén đi rửa, làm những thứ mà hàng ngày nó vẫn hay làm. Cái Thơm cứ nghĩ, chắc tại hồi sáng nó để ý quá thôi chớ giữa anh Hanh với Quốc làm gì có chuyện lạ, cho đến khi nó nghe Ái Ngọc nói, mà đúng hơn là kề tai nó, thầm thì vào tai.

"Cái chuyện chị hỏi tui trên đường, nó đúng rồi đó đa. Chị Thơm cố lên nhen."

Nói rồi bỏ đi mất, làm nó cả buổi tối đều thấp thỏm, tới mức còn phải tự đi dòm coi có phải đúng thiệt là vậy hay không.

Thơm ôm mặt, lăn một vòng trên phản, càng nghĩ càng thấy ngại, nó còn sợ ngày mai cậu Quốc không dám nhìn mặt nó nữa đó đa.

Tại sao hả?

Tại nó vô tình thấy anh Hanh đè cậu vô tường hôn ngấu nghiến rồi chớ sao!

Trời đất ơi! Sao nó lại đi rình người ta vậy kìa? Trong khi nó biết khó lắm anh Hanh mới chấp nhận cậu Quốc, vậy mà chỉ vì hiếu kì, nó lại đi rình người ta, để người ta phát hiện rồi vội vã trốn đi. Thơm ơi là Thơm, tội chồng tội rồi Thơm ơi!

"Quốc cho tui xin lỗi nhiều nghen... Tui hông có cố ý đâu mà, tui nói thiệt." Cái Thơm nằm cuộn người, cứ lẩm bẩm trong miệng tới lúc ngủ thiếp đi, trong mơ cũng nhớ lại cảnh tượng hãi hùng mà có khi là tới đời con đời cháu, nó cũng không thể quên được.

Canh một vắng lặng, cả xóm nhà nào cũng tối thui, ở bức tường giáp với căn phòng tĩnh mịch của Thơm, Quốc cắn môi, ra sức gỡ tay Hanh.

"Đừng có ôm em." Quốc nghiến răng ken két, đẩy anh ra.

"Thôi, Quốc đừng giận anh, anh xin lỗi mà." Hanh lần đầu bị dỗi nên bối rối không biết làm gì, chỉ dám nắm chặt tay cậu, lặp lại những câu mà từ trước đến nay anh chưa từng nói.

"Em đã nói anh đừng có làm vậy ở ngoài rồi." Quốc vùng vằng, một hai không cho anh ôm, tuy lòng dạ thì mềm nhũn cả rồi.

"Anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi mà Quốc ơi..."

Nghe tiếng người thương ỉu xìu, tay Quốc đột nhiên khựng lại.

Thở nhẹ một hơi, Quốc thôi vùng vằng, ngược lại còn thả lỏng người, dụi cả mặt vào lòng bàn tay anh.

"Em nói rồi đó, lần này là lần cuối nha chưa?" Trở về vẻ mặt nguyên thuỷ, Quốc giờ cũng không còn nhăn nhó, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng anh, xoè tay để anh xoa nắn.

"Anh hứa. Lần sau anh không làm bậy nữa nên Quốc đừng giận anh nha? Anh thiệt là biết lỗi dữ lắm luôn rồi."

Nhìn Hanh rấm rức ôm ghì lấy mình, Quốc từ tận đáy lòng cũng thấy xót xa.

Vòng tay ôm tấm lưng hơn mình gần nửa cánh tay, Quốc vùi mặt vào lòng anh, nước mắt tự nhiên sóng sánh, lặng lẽ nhiễu xuống mu bàn tay.

"Em không có giận, mà tại em lo cho Hanh thôi."

"Anh xin lỗi, anh xin lỗi mà Quốc. Quốc đừng có khóc. Lỗi tại anh hết nên em cứ đánh anh đi chớ em đừng có khóc." Đỡ lấy gương mặt thút thít đến tội, Hanh cứ cuống quýt cả lên, vừa lau nước mắt vừa nói, cái điệu xem chừng cũng hoảng lắm rồi.

"Em không có sao, em nói thiệt." Nắm lấy tay anh, Quốc lần nữa gỡ nó ra khỏi mặt mình.

"Lem luốt mặt mũi vầy mà nói không sao, em đừng có xí gạt anh." Hanh vuốt dọc gò má bầu bĩnh, khẽ khàng hôn lên cái chóc.

"Nhưng em nói thiệt đó. Em không có giận anh." Quốc ôm siết lấy anh, tì mặt lên phần bả vai vừa bị hở, hít thở nhè nhẹ.

"Mà nói lỡ sau này anh có làm gì sai cũng đừng giận anh." Hanh cũng ôm cậu, cứ thoả sức vuốt ve hơi ấm mà anh đã hằng mong ước bấy lâu. Rồi cũng chẳng biết từ lúc nào, hạnh phúc đã tràn khỏi mắt, thi nhau rỉ vào khoé môi.

"Tại anh thương Quốc lắm, nên anh sợ mấy lúc Quốc làm mặt lạnh với anh." Ôm trong lòng ấm ức hơn chục năm, Hanh bây giờ cứ hễ thấy Quốc giận là sợ xanh mặt.

Chắc do hồi đó cậu Hai cứ hay tránh mặt anh, nên thứ tình cảm này càng khiến anh xót xa gấp bội.

Hanh lúc ấy cứ nghĩ, lỡ mà để Quốc phát hiện ra tình cảm sai trái này thì hẳn là anh sẽ tiêu đời luôn. Vậy nên chỉ để được ở bên cậu cả đời, Hanh đã chấp nhận vượt qua vô vàn khổ ải, tới nỗi mà khi nghe tin báo cậu ngủ với nữ nhân khác, anh còn đổ bệnh cả tuần.

"Em xin lỗi Hanh. Tại hồi đó tính em bồng bột quá..."

Hai mắt chạm nhau, bây giờ cả hai cùng thi nhau khóc, xem ai có nhiều nước mắt hơn.

Bởi lẽ khi con người ta đã cùng nhau vượt qua quá nhiều khó khăn, mà trong lòng lại chẳng hay biết mình cũng có đồng đội, thì những lúc ở cạnh nhau sẽ là giây phút vỡ oà, những giây phút trân quý kể cho đối phương nghe tủi hờn mà mình đã từng trải qua.

Vì ai cũng mang trong lòng vô vàn hoài bão, thế nên Hanh Quốc cũng vậy.

Nhưng thay vì người ta ước có nhà đẹp xe to, vợ con đuề huề, thì cả hai chỉ mong cả đời an yên, chỉ cần được bên nhau thế này thôi đã quá đủ rồi.

Làm một kiếp người, ai mà chẳng có một số phận.

Nhưng chẳng hiểu sao, số phận cứ thích xếp tụi mình thành đôi.

- Yu -

Dành cho bạn nào vẫn chưa xác định được tuổi của các nhân vật trong truyện tính đến thời điểm hiện tại.

Quốc 19 tuổi, tỏ tình Hanh từ lúc cậu 16 tuổi và trải qua 3 năm thất tình. (Chương 9 lúc Quốc vừa tỉnh dậy ở trạm xá lần đầu tiên)

Hanh 21 tuổi, thương Quốc từ hồi cậu 8 tuổi, trong một lần cậu nhào tới ôm anh rồi ngước mặt để anh bôi thuốc, tức là thương em Quốc tận 11 năm. (Chương 18, chi tiết ở phần chữ in nghiêng)

Thơm 20 tuổi, hiện tại chưa spoil.

Ái Ngọc 19 tuổi, là Mén khi xưa nhưng sau khi đổi tên thì được Quốc mở cho một quán rượu nhỏ gần với bến ghe, cũng khá xa nhà Hội đồng cũ nên ít bị để ý. Với cả gia nhân trong nhà Hội đồng xưa thì ngoài bà bếp đi chợ cũng ít người ra ngoài, thành ra không bị nhớ mặt. Cuộc sống hiện giờ ổn thoả và vẫn chưa spoil.

Sau này vẫn sẽ còn những nhân vật khác nữa nhưng có lẽ mình sẽ không đề cập nhiều đâu, mỗi phản diện tính đến lúc này là cậu Sinh với gia nhân Lý thì những chương sau sẽ từ từ bóc thêm, còn hiện tại chưa phải lúc 😌 chỉ cần giữ chặt mái chèo là thuyền sẽ êm xuôi hết hihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro