Chap 9
Ăn xong Trang lên phòng nằm vì cảm thấy hơi mệt mỏi, mới ngã lưng xuống thì Ngọc gõ cửa
"Tôi vào được không?" Tiếng Ngọc xuyên qua cánh cửa.
"Uhm, đợi tôi mở cửa" Trang ngồi bật dậy ra mở cửa cho Ngọc.
"Cô gọi điện thoại về nhà đi để mọi người lo đó" Ngọc bước vào phòng lên tiếng.
"Uhm, tôi gọi rồi" Trang ngồi xuống giường với bộ dạng mệt mỏi.
"Nè, dán vào mấy chỗ đau nhức, còn cái này thoa vào chỗ lúc nảy bị đánh lén" Ngọc đưa cho Trang mấy miếng thuốc dán và chai dầu.
"Tôi cám ơn!" Trang thấy vui vì sự quan tâm của Ngọc, Trang nhận ra Ngọc là một người có tình cảm chứ không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
"Uhm, thôi, khuya rồi cô ngủ đi" Ngọc nói rồi định đứng dậy thì Trang lên tiếng.
"Ủa, cô ngủ ở đâu?" Trang thắc mắc vì nãy giờ quan sát thì nhà Ngọc chỉ có 1 phòng ngủ duy nhất.
"Phòng khách!" Ngọc quay lại đáp cụt ngũn.
"Ơ...sao lại là phòng khách?" Trang tò mò
"Hihi, không lẻ ngủ chung với cô à, nhà tôi có 1 phòng ngủ thôi" Ngọc vừa nói vừa cười làm Trang đỏ mặt.
"Chúc cô ngủ ngon" Ngọc nói rồi đứng dậy
"Nè..." Trang lên tiếng làm Ngọc quay lại
"Gì vậy?"
"Lúc nãy bị đánh cô có sao không?" Trang nhìn Ngọc lo lắng.
"Chắc không sao đâu" Ngọc cười nhẹ rồi nhìn lên vai mình.
"Để tôi xem nào" Vừa dứt lời Trang đứng phắt dậy túm lấy cổ áo của Ngọc vạch ra xem, do quá bất ngờ Ngọc không kịp phản kháng. Trang giật mình khi thấy 1 vệt dài bầm tím sưng to lên hiện trên vai Ngọc.
"Như thế này mà nói không sao à?" Trang lo lắng.
"Thì mai mốt sẽ hết thôi, đừng lo lắng quá" Ngọc nhún vai tỏ vẻ không sao.
"Lại đây tôi tha dầu cho" Trang ngồi xuống giường vớ lấy chai dầu.
"Không, không cần đâu, tôi tha rồi" Ngọc lắc đầu từ chối lia lịa.
"Tay nào tha, làm sao tha được?" Trang trừng mắt nhìn Ngọc.
"Ơ...thì.." Ngọc cứng họng không biết nói gì chỉ biết gãi gãi đầu vì thật ra trên vai làm sao mà tự mình tha được.
"Không nói nhiều nữa, lại đây" Trang nắm tay Ngọc ghì mạnh để Ngọc bước lại giường nhưng vô tình Ngọc lại bị mất đà và ngã nhào lên người Trang. Bốn mắt nhìn nhau một thoáng ngỡ ngàng, Trang nghe tim mình như muốn lộn ngược ra ngoài, còn Ngọc vội ngồi bật dậy lúng túng
"Ơ...xin lỗi...ơ...không cần đâu" Nói rồi Ngọc nhanh chân bước ra khỏi phòng để lại Trang nằm trên giường với biết bao cảm xúc khó tả.
Sáng sớm giật mình dậy bước xuống giường Trang thấy mệt mỏi khó chịu vì đêm qua cô bị mất ngủ, thức mãi tận 3h sáng mới chợp mắt được tí. Giờ mới 6h sáng đã phải thức dậy về nhà. Lòm còm bước ra khỏi phòng Trang đã thấy Ngọc đang loay hoay dưới bếp, thấy Trang, Ngọc mỉm cười tươi như chưa có gì xảy ra, ý ủa mà đâu có gì xảy ra đâu, chỉ là Trang không ngủ được khi nghĩ tới Ngọc thôi...haiz
"Cô dậy sớm vậy, ngủ ngon không?" Ngọc vẫn đang bận rộn làm gì đó trên bếp.
"Uhm, ngon" Trang đáp mà mắt lờ đờ, thật ra có ngủ được đâu.
"Ăn sáng đi tôi đưa cô về" Ngọc bưng 2 dĩa trứng ốp la đặt lên bàn ăn đã có sẵn 2 ly sữa và 2 ổ bánh mì.
"Uhm" Trang không nói gì hơn chỉ vuốt vuốt mấy cọng tóc rồi ngồi xuống bàn. Suốt bữa ăn Trang không nói một lời chỉ cắm cuối mà ăn làm Ngọc cũng ngạc nhiên
"Hôm qua bị đánh nhầm chỗ nào rồi hay sao mà lạ vậy ta?" Ngọc nghĩ thầm.
...
Sau khi ăn sáng xong Ngọc đưa Trang về nhà, trong chiếc xe camry màu trắng đỗ trước căn biệt thự đồ sộ Trang quay qua nhìn Ngọc
"Cám ơn cô nhiều nha!" Trang lúc này mới lên tiếng thật nhỏ nhẹ
"Về chuyện gì?" Ngọc đơ mặt ra. "Ôi, hôm qua cô ấy bị đánh trúng chỗ nào thật rồi" Ngọc nghĩ thầm và nổi da gà trước thái độ của Trang.
"Từ hôm qua tới giờ" Trang đáp cụt ngủn.
"À, không có gì! Không cần cám ơn đâu. Nhớ trả ơn là được rồi...hihi" Ngọc nói đùa và cười tít mắt nhưng Trang lại quay sang nhìn Ngọc chăm chăm
"Uhm, vậy trả ơn bây giờ luôn hen...hihi" Trang mở một nụ cười hút hồn làm Ngọc đơ người ra.
"Ơ...uhm...hihi" Ngọc đơ mặt ra chưa hiểu ý Trang thì Trang đã chồm qua hôn nhẹ lên môi Ngọc làm Ngọc há hốc mồm ngạc nhiên á khẩu không nói được lời nào.
"Nụ hôn đầu đời của tôi đó" Mặt Trang đỏ như gấc chín vội vàng đẩy cửa xe bước ra thì thấy ông Kim đang đứng trước cổng
"Daddy!" Trang lên tiếng làm Ngọc cũng giật mình, vội bước ra khỏi xe chạy tới chỗ ông Kim
"Cháu chào chú Kim ạ"
"Ủa, hai đứa sao lại...vậy hôm qua Trang ở nhà cháu à?" Ông Kim ngạc nhiên.
"Dạ" Ngọc lễ phép.
"A, ra là vậy...haha, cháu không vào nhà ta uống trà sao?" Ông Kim cười lớn.
"Dạ, nếu chú Kim đã mở lời thì cháu đâu dám từ chối ạ, hihi"
"Tốt, vào nhà đi cháu" Ông Kim vỗ vai Ngọc với vẻ hài lòng rồi cả 2 cùng bước vào nhà.
"Hi vọng Daddy không thấy...hic" Trang đi phía sau lầm bầm.
"Ủa, chị hai sáng sớm đi đâu mất tiu rồi Daddy?" Trang tò mò khi không thấy Ngân trong nhà.
"À, sáng Zen tới nhà rồi 2 đứa đi đâu đó rồi" ông Kim bình thản nhấp ngụm trà.
"Zen sắp câu con cá vàng của nhà ta đi rồi hả Daddy?" Trang tò mò.
"Uhm, chắc là vậy"
"Choảng" Tiếng cái tách rơi xuống đất làm ông Kim và Trang giật mình nhìn sang Ngọc.
..........
"Ơ...cháu xin lỗi, cháu lỡ tay...hihi" Ngọc cười trừ cho qua chuyện, thật ra những lời nói đó như sét đánh ngang tai Ngọc, trong lòng cô thấy buồn buồn, mà tại sao lại buồn? Chính Ngọc cũng không hiểu được. Nhấp nháp ly trà mà Ngọc thấy tâm trạng mình không thoải mái tí nào, một cảm giác khó chịu đang len lỏi trong người Ngọc lúc này.
Tiếng xe hơi ngừng trước cổng, ba người sáu con mắt đang nhìn ra thì thấy Zen và Ngân đang bước ra khỏi xe, trên tay Ngân còn ôm bó hoa hồng đỏ thắm và nụ cười trên môi chưa tắt hẳn.
"Về rồi kìa, nhắc tiền nhắc bạc được vậy cũng đỡ...haiz" ông Kim vừa nói vừa nhấp ngụm trà.
"Ơ...Tổng Giám đốc tới khi nào vậy?" Ngân giật mình khi thấy Ngọc.
"Uhm, tôi mới tới thôi" Ngọc nói giọng buồn buồn khi thấy Zen đang nắm tay Ngân, biết Ngọc đang nhìn Ngân vội rút tay lại. Nhưng tiếc là lúc Ngân rút tay lại thì Ngọc đã nhìn đi chỗ khác.
"Ơ...đây là...?" Zen hơi ngạc nhiên khi thấy Ngọc trong nhà.
"À, để chú giới thiệu. Đây là Ngọc, con gái của bạn bác. Còn đây là Zen, bạn của Ngân" ông Kim trịnh trọng giới thiệu.
"A, chào chị. Hân hạnh được quen biết chị, em là người yêu của Ngân ạ" Zen vừa nói vừa mỉm cười làm Ngọc như điếng người vì câu nói của Zen, Ngân đứng cạnh bên cũng bất ngờ với hai chữ " người yêu" của Zen, vài giây bất động Ngọc nhanh chóng lấy lại phong độ cố mở một nụ cười thật tự nhiên
"Hân hạnh được quen biết em"
"Hai đứa về sớm vậy, mới ra khỏi nhà mà" ông Kim thắc mắc
"Dạ, tại Ngân để quên điện thoại ở nhà nên về lấy ạ" Zen nhanh miệng.
"Uhm, vậy 2 đứa cứ tự nhiên đi" ông Kim mỉm cười hài lòng. Còn Ngân đi nhanh lên phòng rồi bước xuống với chiếc điện thoại trên tay
"Con xin phép Daddy, Tổng Giám đốc ở lại chơi nha" Ngân nói mà mắt không rời khỏi Ngọc.
"Uhm...em đi chơi vui" Ngọc nói giọng buồn hiu không nhìn Ngân.
"Cháu xin phép chú Kim, xin phép mọi người ạ" Zen cười tít mắt cùng Ngân bước ra ngoài. Thấy Ngân đi bên Zen, Ngọc nghe tim mình đau nhói, nỗi buồn hiện rõ trên khuôn mặt Ngọc lúc này.
"Dạ, cháu có việc gấp cháu xin phép về trước ạ" Ngọc đứng bật dậy chào ông Kim sau khi Ngân và Zen vừa đi khuất.
"Uhm, khi nào rãnh ghé nhà chú chơi nha" ông Kim mỉm cười nhẹ.
"Vâng, cháu chào chú, chào Trang". Nói rồi Ngọc đứng dậy bước thẳng ra cửa trong sự ngỡ ngàng của Trang, Trang đứng thẫn thờ nhìn theo
"Chưa uống xong ly trà mà...haiz" Trang lầm bầm cắn môi mặt xụ xuống.
...
Lái xe ra khỏi đoạn đường nhà Ngân, Ngọc dừng xe lại ngã người ra sau với vẻ mệt mỏi. Ngọc lại nghĩ về nụ cười của Ngân dành cho Zen và đoạn hội thoại của Trang với ông Kim mà nghe tim mình nhói lên. Khẽ thở dài Ngọc lắc mạnh đầu và lái xe chạy thẳng tới công ty.
...
Trong lễ đường khan trang Zen trong bộ vest trắng thắt nơ đỏ đang nắm tay Ngân trong bộ sa rê trắng rực rỡ bước vào trong sự ngưỡng mộ của mọi người. Mọi người ai nấy cũng im lặng khi cha làm lễ
"Giuse Zen, con có đồng ý lấy Maria Ngân làm vợ không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy không?" Tiếng cha dõng dạc cả nhà thờ.
"Con đồng ý ạ" Zen mỉm cười trả lời.
"Maria Ngân, con có đồng ý lấy Giuse Zen làm chồng không? Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, xấu xí hay xinh đẹp con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh anh ấy không?"
"Con đồng ý" Ngân e thẹn lên tiếng
"Kể từ giây phút này ta chính thức tuyên bố hai con là vợ chồng"
"Không, không thể như thế được" Ngọc la to lên làm Quỳnh quay đầu lại.
"Tổng Giám đốc...Tổng Giám đốc" Cô thư ký lay lay Ngọc làm Ngọc thức giấc.
"Ơ..." Ngọc giật mình bật dậy mồ hôi đổ đầy trán, hóa ra chỉ là giấc mơ.
"Tổng Giám đốc không khỏe ạ?" Quỳnh (thư ký mới của Ngọc) lo lắng.
"Tôi không sao, bây giờ là mấy giờ rồi?" Ngọc nhăn mặt uể oải.
"Hết giờ làm lâu rồi ạ" Quỳnh vừa nói vừa xếp lại đống giấy tờ trên bàn.
"Uhm, sao em không về đi?"
"Dạ, xếp xong đống này em về ạ, Tổng Giám đốc nên giữ gìn sức khỏe đi, dạo này em thấy tinh thần của Tổng Giám đốc không được thoải mái đó" Quỳnh cười nhẹ.
"Uhm, cám ơm em, tôi biết rồi. Tôi về trước nha. Chào em" Dứt lời Ngọc đứng dậy khoc áo khoác ngoài ra về.
Ra lấy xe chạy tà tà trên đường với tâm trạng mệt mỏi vì giấc mơ khủng khiếp thì Ngọc bỗng tròn mắt khi thấy Zen đang tình tứ bên 1 cô gái ăn mặc rất mát mẻ, cả hai đang cùng nhau bước vào khách sạn. Chau mày khẽ thở dài chán nản, Ngọc lái xe thẳng tới bar uống vài ly rượu giải sầu. Bước vào bar tiếng nhạc ầm ĩ làm Ngọc thấy choáng ngộp, chọn 1 bàn nằm trong góc khuất Ngọc bắt đầu nhâm nhi ly rượu một cách chán nản, lúc này cô lại nhớ về Ngân. Nốc vài ly rượu mắt Ngọc bỗng sáng rỡ vì trông thấy một hình bóng thân quen Ngọc vội chạy lại nắm tay người con gái đó
"Ngân"
Theo phản xạ tự nhiên cô gái quay lại làm Ngọc đơ mặt ra
"Ơ...xin lỗi, tôi nhầm người". Ngọc lắp bắp xin lỗi rồi lủi thủi bước lại bàn ngồi uống tiếp tục, nhâm nhi ly rượu với ánh mắt vô hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro