Chap 2
Thời gian cứ vậy mà mỗi ngày cứ êm đềm trôi qua, mỗi lần tiếp xúc với Ngọc khi làm việc, mỗi khi ăn trưa làm Ngân vui hẳn lên. Cô muốn ở bên cạnh Ngọc nhiều hơn. Những ngày nghỉ ở nhà cô lại thấy như thiếu thốn một thứ gì đó. Ngân thường hay ngồi suy tư một mình, ngẫm nghĩ gì đó rồi bật cười nhẹ. Mỗi ngày cứ vậy trôi qua đến một lúc Ngân chợt nhận ra mình đã yêu Ngọc, yêu một con người mẫu mực trong công viêc, yêu sự lạnh nhạt xen lẫn nỗi buồn trên khuôn mặt của Ngọc và càng ngày càng ngày tình yêu đó cứ lớn dần trong cô. Nhưng cũng chính tình yêu đó đã làm Ngân phiền muộn rất nhiều, cô cũng nhận ra rằng trên cơ sở công việc đối với Ngọc thì mối quan hệ giữa cô và Ngọc đơn giản chỉ là mối quan hệ giữa sếp và nhân viên, còn ngoài công việc thì cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè. Ngoài những bữa cơm trưa, những hôm ngồi uống cà phê ra thì cô và Ngọc cũng chẳng có gì tiến xa hơn. Ngọc vẫn lạnh lùng với Ngân như bao nhiêu nhân viên khác làm Ngân đôi khi thấy chạnh lòng và đau khổ. Ngân cũng không dám trách Ngọc vì nghĩ rằng mình có là gì của người ta đâu mà trách, cô chỉ biết im lặng mà chôn giấu tình cảm của mình tận sâu trong đáy con tim. Cô nghĩ rằng cho dù có nói ra cô cũng không có dũng cảm để nói là cô yêu Ngọc vì cô và Ngọc đều là con gái. Dù hôm trước thấy Như hôn Ngọc nhưng điều đó cũng không khẳng định được rằng Ngọc sẽ thích con gái và sẽ chấp nhận Ngân. Khẽ thở dài nhìn lên nóc nhà Ngân thật không ngờ rằng mối tình đầu của mình lại dành cho một cô gái như vậy. Nhiều đêm suy nghĩ cô bật khóc và oán trách ông trời sao quá bất công với cô. Cảm giác ngột ngạt, con tim se thắt lại khi biết tình yêu của mình đi sai hướng và cảm giác đau khổ thất vọng bởi thái độ lạnh lùng của Ngọc làm Ngân từ một cô gái hồn nhiên bây giờ như trở thành một người khác, trên khuôn mặt luôn ẩn chứa một nỗi buồn gì đó không thể nói ra, cô ít cười hẳn lên và luôn cố tập trung vào công việc để không nghĩ đến Ngọc nữa. Nhưng làm sao có thể quên trong khi cô lại là thư ký riêng của Ngọc, thời gian hai người gặp nhau mỗi ngày rất nhiều. Càng nhìn thấy nét mặt của Ngọc lạnh lùng đối với mình cô lại càng đau khổ nhiều hơn. Đồng nghiệp của cô ai cũng nhận ra điều đó chỉ riêng mỗi mình Ngọc là không nhận ra, Ngọc chỉ chăm chú vào công việc mà không quan tâm thêm bất cứ điều gì vì Ngọc vô tâm hay vì Ngọc một điều gì đó mà chúng ta chưa biết.
Buổi tối tại Windows:
"Dạo này Ngân sao vậy?" Mai lên tiếng. Mai là bạn thân nhất của Ngân và cũng là người yêu của Thiên. Cả ba chơi thân với nhau từ nhỏ, họ thường giúp đỡ Ngân rất nhiều khi gia đình Ngân đi nước ngoài.
"Bình thường thôi Mai à" Ngân nhấp nháp ly cà phê rồi thở dài.
"Dạo này anh thấy em buồn buồn sao á, cả công ty ai cũng nói vậy mà" Thiên nhăn mặt.
"Haizz" Ngân thở dài.
"Có chuyện gì nói với Mai với anh Thiên nghe đi" Mai lo lắng.
"Ngân đang yêu" Ngân thở dài thườn thượt.
"Hả..." Mai và Thiên há hốc mồm. Quả thật đây là lần đầu tiên cả hai nghe Ngân nói vậy nên không khỏi bất ngờ.
"Đứa nào xấu số quá vậy?" Mai cười nhẹ.
"Ủa, vậy thì đáng mừng chứ sao em buồn vậy?" Thiên nhìn Ngân khó hiểu
"Mà ai vậy?" Mai tò mò.
"Không như mọi người nghĩ đâu. Thật ra người mình yêu không phải con trai mà là một cô gái" Ngân nói giọng buồn hiu.
"Hả..." Mai và Thiên bất ngờ tập 2, cả hai há hốc mồm nhìn nhau rồi nhìn qua Ngân im lặng.
"Hai người là bạn thân của Ngân mà còn tỏ thái độ như vậy thì người ngoài sẽ ra sao đây?" Ngân nói mà ánh mắt xa xăm, một giọt nước mắt nhẹ lăn trên má Ngân.
"Bọn anh không có ý đó..." Thiên nhẹ giọng.
"Anh không cần nói nữa, em hiểu mà" Ngân lại thở dài.
"..." Cả ba người lại im lặng lắng nghe tiếng nhạc mà mỗi người một suy nghĩ.
"Thái độ của người đó như thế nào?" Mai lên tiếng.
"Người đó không biết, chỉ là mình đơn phương yêu người ta thôi" Ngân nhìn ra phía xa xa, ánh mắt chứa nỗi buồn hiện rõ lên.
"Chả trách Ngân lại tiều tụy đến như vậy...haizz" Mai cũng thở dài.
"Thôi, đừng buồn nữa. Bọn mình mãi là bạn tốt mà." Thiên nhẹ nhàng vỗ vai Ngân.
"Hai người không kỳ thị chuyện này à?" Ngân thẫn thờ
"Khùng quá! Ai cũng có quyền được yêu mà. Nam nữ đâu quan trọng, đúng không anh?" Mai cười nhẹ.
"Uhm, Mai nói đúng đó, đừng buồn nữa, mọi chuyện đều có hướng giải quyết mà" Thiên an ủi.
"Người đó chắc đặc biệt lắm hen?" Mai tò mò.
"Uhm, lạnh lùng như băng, giờ muốn quên đi sao khó quá" Ngân nhếch mép.
"Sao lại khó? Hai người thường gặp nhau không?" Mai tò mò
"Ngày nào mà không gặp chứ, trừ thứ 7 và chủ nhật....haizz" Ngân lại thở dài mắt lờ đờ.
"Đừng nói với anh là..." Thiên giật bắn người.
"Là ai? Sao anh phản ứng mạnh vậy?" Mai tròn mắt
"Uhm, anh nói đúng, là Tổng Giám đốc của chúng ta...haizz" Ngân thở dài.
"Uhm, vậy thì anh hiểu rồi. Tổng Giám đốc rất xứng đáng để em yêu nhưng mà lạnh lùng quá" Thiên cũng thở dài.
"Em cảm thấy con người bên trong của Tổng Giám đốc không lạnh lùng như vậy" Ngân nói giọng yếu ớt.
"Tổng Giám đốc vậy mà không lạnh à?" Thiên nhăn mặt.
"Uhm, em thấy vậy. Anh có thể điều tra về Tổng Giám đốc dùm em không?" Ngân nói giọng thiểu não.
"Chuyện đó thì ok, chuyện của em cũng như chuyện của anh mà" Thiên cười nhẹ.
"Haizz, thôi chúng ta đi bar giải sầu cho Ngân đi" Mai đề nghị.
"Ok!" Thiên và Ngân đồng thanh.
Đến bar tiếng nhạc inh ỏi làm cho Ngân thấy hơi choáng. Cả ba người kêu chai rượu ra ngồi uống lai rai và tâm sự. Thiên và Mai quan tâm tận tình tới Ngân, còn Ngân thì cứ uống như uống nước khiến cả hai ai cũng lắc đầu. Thiên liếc nhìn quanh vũ trường thì dừng lại ngay phía góc khuất, Thiên thấy Ngọc đang trầm ngâm bên ly rượu với vẻ mặt buồn hơn ở công ty rất nhiều.
.............
"Nhìn ai vậy?" Mai tò mò.
"Tổng Giám đốc kìa" Thiên hướng mắt về phía Ngọc làm Ngân và Mai cũng nhìn theo. Thấy Tổng Giám đốc ngồi lặng im bên ly rượu với vẻ mặt lạnh như băng làm lòng Ngân như se thắt lại, cô chỉ biết ngồi im lặng ngắm Ngọc từ xa mà lòng đau nhói.
"Người thì đẹp sao cái mặt nhìn buồn thảm dữ vậy?" Mai chau mày.
"Vậy mới có người mê tít đó" Thiên cười nhìn sang Ngân.
"Chúng ta về đi" Ngân đề nghị.
"Sao vậy?" Mai tròn mắt.
"Ơ...cô bé này sao vậy? Cứ ngồi đây đi" Thiên giữ Ngân lại.
"Nhìn cô ấy hình như có tâm sự" Mai nhìn Ngọc chăm chăm.
"Uhm, lúc nào Tổng Giám đốc cũng như vậy cả" Ngân đăm chiêu nhấp nháp ly rượu.
"Mình qua bên đó đi" Mai nắm tay Ngân kéo đi làm Ngân không kịp phản ứng.
Đến chỗ Ngọc, Thiên cười nhẹ ngồi xuống:
"Chào Tổng Giám đốc"
"Uhm, chào mọi người" Ngọc mỉm cười chào lại.
"Tổng Giám đốc tới đây lâu chưa?" Ngân nhỏ nhẹ ngồi cạnh Ngọc.
"Uhm, tôi cũng mới tới thôi" Ngọc nói mà khuôn mặt vẫn chất chứa nỗi buồn.
"Tổng Giám đốc thường tới đây không?" Thiên thăm dò.
"Thỉnh thoảng thôi à, mọi người thường tới đây à?" Ngọc nhấp ly rượu.
"Dạ, cũng thỉnh thoảng thôi" Ngân cười nhẹ.
"Chúng ta đi nhảy đi" Mai đề nghị.
"Ok," Thiên và Ngân đồng thanh.
"Đi nhảy đi Tổng Giám đốc" Thiên nhìn sang Ngọc.
"Mọi người nhảy đi, tôi ngồi đây được rồi" Ngọc từ chối nhẹ nhàng.
"Chúng ta đi thôi" Mai nắm tay Ngân và Thiên kéo đi và cùng nhau lắc lư theo điệu nhạc. Dưới ánh đèn chớp tắt, Ngân vẫn thường ngoảnh lại nhìn Ngọc ngồi nhâm nhi ly rượu với ánh mắt vẫn vô hồn mà làm lòng cô nặng trĩu.
...
Tại Mỹ.
"Dạo này Công ty ở Việt Nam ra sao rồi con?" Ông Kiên đang ngồi trên bàn ăn nói chuyện với Phong là anh trai của Ngọc.
"Dạ, tình hình rất tốt ba à. Ngọc về Việt Nam là 1 lợi thế lớn cho chi nhánh của công ty đó ba à" Phong khen Ngọc tấm tắt.
"Nhưng ba đang lo chuyện khác, không biết lần này ba bắt em con về Việt Nam là đúng hay sai nữa" Ông thở dài.
"Chắc không sao đâu ba à, 5 năm rồi còn gì" Phong ăn thong thả.
"Nhưng em con là đứa có tình cảm rất sâu đậm nên ba, mẹ mới lo" Mẹ Phong lên tiếng.
"Con nghĩ chắc Ngọc cũng nguôi đi phần nào rồi" Phong nhẹ nhàng.
"Mẹ không nghĩ vậy, mẹ sợ chuyện xưa làm nó đau khổ hơn" bà lo lắng.
"Dạ, em con cũng lớn rồi mà ba, mẹ. Để em ấy đối mặt một lần đi, chạy trốn cũng không phải là cách" Phong cười nhẹ.
"Ba, mẹ chỉ mong em con được vui vẻ như xưa thôi" Ba Ngọc chau mày.
"Thôi, chúng ta ăn cơm đi, mọi chuyện sẽ tốt thôi mà" Phong lảng sang chuyện khác để ba, mẹ yên tâm.
.............
Một buổi sáng tại công ty ABC
"Cóc...cóc...cóc"
"Mời vào" Ngọc vẫn dán mắt vào đống giấy tờ.
"Thưa Tổng Giám đốc có người muốn gặp" Ngân nhỏ nhẹ.
"Ai vậy em? Hôm nay tôi nhớ là không có hẹn trước với ai mà" Ngọc ngưng làm việc ngước lên nhìn Ngân.
"Dạ, em cũng không biết nữa, đó là một cô gái độ tuổi Tổng Giám đốc ạ" Ngân cuối đầu.
Ngọc chau mày suy nghĩ rồi nhìn sang Ngân:
"Thôi, vậy em mời cô ấy vào đi" Ngọc nói nhẹ nhàng.
"Dạ" Ngân chậm rãi bước ra.
"Mời chị đi theo em" Ngân nói với cô gái trẻ, một cô gái rất xinh với 2 má lún đồng tiền nhìn rất duyên dáng.
"Hihi, chào Tổng Giám đốc, lâu quá rồi không gặp" Cô gái vừa nói vừa cười khi thấy Ngọc.
"Chi...lâu rồi không gặp, dạo này cậu sao rồi?" Ngọc mừng rỡ nhanh chân bước ra khỏi bàn làm việc.
Chi là bạn thân của Ngọc từ năm cấp 3, hai người thường chia ngọt xẻ bùi, buồn vui có nhau. Sau khi Ngọc sang Mỹ du học thì họ mất liên lạc.
"Tớ thì vẫn bình thường, tính ra cậu mất tích 5 năm rồi hen...hihi, về mà không thèm nói bạn bè biết luôn, định làm giàu quên bạn bè hả?" Chi cười chăm chọc.
"Ai nói chứ, hôm trước mình có ghé nhà cậu nhưng người ta nói cậu dọn đến nới khác rồi." Ngọc thanh minh.
"Uhm, gia đình tớ dọn đến đây được 1 năm rồi...hihi" Chi cười.
"Vậy mà còn trách tớ hả? Ơ nhưng mà sao cậu biết tớ ở đây?" Ngọc thắc mắc.
"Uhm, gần nhà tớ có đứa em làm ở công ty cậu mà. Hôm bữa sang nhà nó chơi hỏi thăm lát thì mới lòi ra cậu ở đây nè...hihi" Chi nói đều đều.
"Hihi, tớ định vài hôm nữa rãnh rỗi công việc rồi tớ sẽ tìm cậu nhưng mà cậu đã tìm tớ trước rồi...hihi, lúc này chồng con sao rồi?"
"Nhắc tới mới nhớ" Chi quay lưng lấy trong túi xách đưa cho Ngọc tấm thiệp hồng làm Ngọc tròn mắt ngạc nhiên:
"Của cậu hả?"
"Chứ của ai...hihi, 26 rồi còn gì nữa cô, muốn tớ ế luôn hả?" Chi cười.
"Cậu mà cũng có người cưới hả? Ai mà xấu số vậy?....haha" Ngọc cười to
"Nhìn tớ cũng được mà, làm như tớ xấu lắm không bằng" Chi trề môi.
"Hihi, tớ đùa thôi chúc mừng cậu nha" Ngọc lại mỉm cười.
"Còn cậu sao rồi?" Chi thăm dò.
"Vẫn vậy thôi" Nụ cười trên môi Ngọc tắt hẳn và thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng và nhiều tâm sự.
"Vậy là sao? Đừng nói là..." Chi bỏ lửng câu nói.
"Uhm" Ngọc ngước lên nhìn trần nhà đăm chiêu.
"Haizz, 5 năm rồi Ngọc à" Chi thở dài.
"Tớ biết nhưng tớ không quên được" Ngọc ngã đầu ra sau ghế sopha nhắm mắt lại để ngăn nước mắt sắp rơi ra.
"Quên được hay không do bản thân mình muốn quên hay không thôi" Chi chau mày.
"Thôi, không nói chuyện đó nữa. Cậu có gặp Minh không? Dạo này cậu ấy sao rồi?" Ngọc dò hỏi.
"Minh cưới vợ được hai năm rồi, đôi khi nghĩ lại cũng thấy tội cho cậu ấy" Chi lại thở dài thườn thượt.
"Uhm, hihi...vậy cũng mừng cho cậu ấy rồi" Ngọc mỉm cười mà lòng nặng trĩu.
"Thôi, bỏ đi. Lâu lâu gặp lại nói chuyện xưa làm gì buồn quá. Cậu về khi nào?Công việc tốt không?" Thấy Ngọc buồn Chi vội lảng sang chuyện khác.
"Tớ về được hơn một tháng rồi, công việc cũng bình thường à. Công việc của cậu vẫn tốt chứ?" Ngọc nhìn Chi.
"Uhm, vẫn như xưa thôi...hihi".
Hai người ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau hồi lâu thì bất chợt Chi nhìn lên lịch và đập tay vào trán:
"Xém tí nữa tớ quên mất, cậu nhớ mai là ngày gì không?"
"Uhm, làm sao mà quên được chứ. Mai cậu rảnh không? Đi cùng tớ luôn nha?" Ngọc nói giọng đợm buồn.
"Ok, mai 7h30 nha. Bây giờ tớ còn phải đi mời thiệp nữa. Còn 1 đống nè. Cậu làm việc đi. Thôi, mai gặp ha, chào cậu. Khi nào rảnh tớ ghé nhà cậu tám cho đã" Chi nói vội rồi đứng lên.
"Tớ tiễn cậu" Ngọc cũng đứng lên và tiễn Chi ra cửa. Nhìn bóng Chi đi khuất, Ngọc bước nào phòng làm việc trong tâm trạng buồn rười rượi. Ngồi trên ghế khoanh hai tay trước ngực nhìn ra cửa sổ Ngọc nhớ lại quá khứ mà nước mắt tuôn rơi không ngừng, Ngọc cố bặm môi để không bật ra những tiếng nấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro