Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 14

Bên phòng Zen, tiếng chuông điện thoại reo lên, Zen chậm rãi bước lại nghe máy

"Alo, con nghe đây!"

"..."

"Thưa ba, nhiệm vụ mà ba giao sắp hoàn thành rồi ạ, cá đã sắp cắn câu"

"..."

"Con thấy ông ta chẳng có gì lợi hại, con gái ông ta sắp vào tay con rồi ba đừng quá lo lắng" Zen mỉm cười với thái độ đắc thắng.

"..."

"Kim đang định liên kết hợp tác với ABC và Z, mối quan hệ rất tốt ạ"

"..."

"Dạ, con biết rồi ạ. Nhưng bây giờ con phải làm gì?"

"..."

"Dạ, con hiểu rồi ạ, nhất định con sẽ không làm ba thất vọng"

"..."

"Con chào ba"

...

Sáng sớm ánh ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm Ngọc thức giấc, cảm giác nặng ở cánh tay Ngọc quay qua thì thấy Ngân đang nằm trong lòng Ngọc ngủ như một chú mèo ngoan. Khẽ mỉm cười nhẹ, Ngọc nhẹ nhàng hôn lên bờ môi đỏ mộng của Ngân làm Ngân giật mình tỉnh giấc

"Sao dậy sớm vậy?" Ngân lựa nhựa giọng ngáy ngủ.

"Tới giờ tập thể dục buổi sáng rồi, sẵn tiện ngắm bình minh luôn...hihi" Ngọc mỉm cười nhẹ rồi bước vào nhà tắm để vệ sinh cá nhân

"Ngọc mà cũng lãng mạng vậy sao?" Ngân nói vọng lên.

"Hì, dậy đi nè, nhanh lên. Mặt trời sắp mọc rồi kìa" Tiếng Ngọc trong nhà tắm vọng ra.

"Lười quá, em muốn ngủ" Ngân nằm xuống giường trùm chăn lại

"Không dậy là dùng biện pháp mạnh đó"

"Ngọc làm gì được em nè?"

"Hì, em nghĩ Ngọc sẽ làm gì em? Ngọc từ trong nhà tắm bước ra cười nham nhở.

"Nhìn mặt Ngọc hôm nay gian quá" Ngân thấy Ngọc ra ngồi bật dậy nhăn nhó.

"Gian hả? Vậy em muốn thử độ gian không nè? Hèhè" Ngọc bước nhanh lại giường dang tay ôm chầm lấy Ngân.

"Không" Nhanh như chóp Ngân vội né sang 1 bên vùng dậy chạy nhanh vào nhà tắm làm Ngọc mất đà ngã cái phịch xuống nệm

"Nhanh vậy, chưa kịp thử đã chạy mất rồi" Ngọc ngồi dậy nhăn nhó.

"Hìhì, không thử em cũng biết rồi" Ngân quay đầu lại rồi khuất dạng trong nhà tắm.

...

Sáng sớm từng ánh ban mai được ánh lên từ một hòn ngọc đỏ chói xuất hiện ở biển đông, hòn ngọc ấy được in bóng trên mặt biển xanh dờn với những gợn sóng êm ả. Trời hôm nay trong xanh không một gợn mây, gió nhè nhẹ thổi tạo một cảm giác bình yên cho hai con người đang ngồi dưới bãi cát bên kia.

"Ước gì ngày nào cũng được như thế này.. hì" Ngân tựa đầu lên vai Ngọc thì thầm.

"Nếu em muốn thì chúng ta có thể đến đây mỗi ngày mà"

"Chúng ta còn công việc nữa mà, em cảm nhận được chúng ta sẽ rất vất vả trong thời gian tới"

"Sao vậy?"

"Em không biết" Ngân ngóc đầu lên nhìn Ngọc cười nhẹ.

"Ôi trời" Ngọc cũng bật cười vì câu nói của Ngân.

"Trời cao lắm không nghe được đâu" Tiếng nhóc Linh ở phía sau làm Ngân với Ngọc giật bắn người.

"Sao em ở đây?" Cả hai cùng lên tiếng.

"Ban ngày làm gì có sao? Hai chị làm gì ở đây vậy?" Linh ló cái đầu vào giữa hai người mặt nham nhở hết nhìn người này sang nhìn người kia làm cả hai cứng họng không biết trả lời ra sao.

"Làm gì cũng kệ người ta, con nít nhiều chuyện, đi vào ăn sáng" Tiếng Như từ phía sau vọng tới chụp lấy cổ Linh bế xốc lên đi vào mặc cho Linh la oai oái. Thấy Như bế Linh chạy vào trong vất vả làm Ngân và Ngọc cũng bật cười to và cùng nhau vào lại khách sạn.

"Ngân ơi, em đi đâu vậy? Anh tìm em sáng giờ nè!" Zen vừa thấy Ngân đã vội chạy tới, thấy Zen bước tới nụ cười trên môi Ngọc tắt hẳn.

"Em đi ra ngoài ngắm bình minh thôi, mà anh tìm em có gì không?" Ngân mỉm cười nhưng vẫn cố giữ khoảng cách với Zen.

"Ơ...hihi, chỉ là muốn được nhìn thấy em thôi, hì hì. Hôm qua em ngủ ngon không?" Zen gãi gãi đầu tỏ vẻ lúng túng.

"Uhm, ngon. Thôi, chúng ta đi ăn sáng đi, mọi người đang đợi kìa" Ngân vội cắt đuôi Zen vì nhận ra Ngọc đã buông lỏng tay cô, khuôn mặt hình sự nhìn đi hướng khác.

Bước lại bàn ăn Linh lên tiếng làm mọi người đơ mặt ra

"Sắp cháy nhà rồi"

"Cháy nhà là sao, con nói linh tinh gì vậy?" Ông Kim mắng Linh.

"Á...miếng bánh mì của em" Linh ấm ức la to vì mẩu bánh mì đang bị nhai ngấu nghiến bởi chị Như nhà ta.

"Em nói nhiều chắc không cần ăn rồi?" Như vừa nói vừa nhai miếng bánh mì trong sự tức tối của Linh.

"Thôi, Như đừng giành ăn với em nữa, ăn nhanh đi rồi còn về thành phố. Daddy các con đang có việc gấp" Bà Kim chau mày vẻ mặt căng thẳng.

"Nè, em ăn đi. Dạo này thấy em ốm hơn trước rồi đó" Zen gắp thức ăn vào chén Ngân.

"Dạ, con ăn xong rồi con xin phép" Ngọc đứng lên làm mọi người ai nấy cũng bất ngờ.

"Ăn ít vậy, ăn thêm đi con" Bà Kim cố giữ Ngọc lại.

"Dạ, con thấy không khỏe ạ, con xin phép" Nói rồi Ngọc bước nhanh lên phòng trong sự ngạc nhiên của mọi người. Ngân chỉ khẽ thở dài cuối xuống ăn cho xong.

"Ngọc bị bệnh gì thế nhỉ? Sáng sớm còn khỏe lắm mà?" Trang chau mày thắc mắc.

"Chắc bị bệnh tim rồi" Linh vừa nói vừa nhai nhóp nhép làm Ngân giật mình.

"Ùm...ùm, ăn đi, nhiều chuyện quá" Như đá vào chân Linh lẩm bẩm đủ mình Linh nghe.

"Thôi, chúng ta ăn nhanh đi rồi dọn đồ về sớm" ông Kim nói giọng khẩn trương và vẻ mặt căng thẳng không kém gì bà Kim.

Sau khi ăn xong, bước vào phòng Ngân đã thấy Ngọc ngồi bên cạnh cửa sổ ánh mắt hướng ra biển mà khuôn mặt lạnh tanh giống hệt như lần đầu Ngân gặp Ngọc tại công ty, khẽ mỉm cười nhẹ Ngân bước tới ôm cổ Ngọc đặt lên má Ngọc 1 nụ hôn

"Ngọc sao vậy? Sao không ăn sáng?"

"Cảm thấy hơi mệt trong người nên không muốn ăn thôi" Ngọc nói mà ánh mắt vẫn hướng về phía xa xa.

"Ngọc nói dối, sáng Ngọc vẫn còn rất khỏe đó thôi" Ngân buông Ngọc ra nói giọng như ngẹn lại.

"Không tin thì tùy em vậy" Ngọc đứng bật dậy khỏi ghế tiến lại giường xếp quần áo cho vào balo.

"Em xin lỗi" Ngân bước lại ôm Ngọc từ phía sau mà nước mắt tuôn ra ướt cả lưng Ngọc. Cảm nhận được nước mắt trên lưng mình Ngọc xoay người lại ôm Ngân vào lòng

"Ngọc xin lỗi, em đừng khóc mà" Ngọc vỗ nhẹ lên bờ vai gầy guộc của Ngân.

"Ngọc là con người đáng ghét, em với anh Zen chỉ là bạn thôi mà...hic...huhu" Ngân nói trong tiếng nất và khóc to hơn.

"Thôi mà, xin lỗi mà, nín đi nha" Ngọc lấy hai tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên má Ngân rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mộng của Ngân. Nụ hôn ấy cứ cuồng nhiệt và mạnh bạo lên dần, đôi môi tham lam của Ngọc như muốn nuốt trọn bờ môi của Ngân. Nhiệt độ cơ thể của hai người lúc này đang tăng cao, mặt Ngân đỏ bừng lên. Rất nhẹ nhàng Ngọc đẩy nhẹ Ngân nằm xuống nệm mà hai đôi môi vẫn không rời nhau.

............

"Cạch" Tiếng cánh cửa mở ra làm Ngọc bừng tỉnh, cả hai cùng quay đầu ra phía cửa rồi ngồi bật dậy khi thấy Như 1 tay che miệng 1 tay che mắt Linh lại.

"Ôi trời ơi! Sao che mắt em lại rồi" Linh la oai oái cố gỡ tay Như đang che mắt nó ra.

"Ơ...xin lỗi, em quên gõ cửa" Như vội quay mặt đi, miệng cắn móng tay ngại ngùng.

"Uhm, uhm, có gì không?"Ngọc lên tiếng sau vài giây bất động

"Ơ...em...em xin lỗi, chú thím bảo hai người chuẩn bị nhanh nhanh còn đi về sớm ạ" Như quay lại lúng túng, khuôn mặt đơ như cây cơ.

"Uhm, chị biết rồi, cám ơn em" Ngân mỉm cười nhẹ vuốt vuốt mấy cọng tóc.

"Hai người nhanh đi nha, em đi trước" Như khẽ mỉm cười rồi quay đi.

"Mai mốt nhớ khóa cửa đó, hehe" Mặt Linh cười nham nhở làm mặt Ngân đỏ bừng lên vì ngại.

"Đi, con nít nhiều chuyện" Như nắm tay Linh kéo đi không thương tiếc để lại Ngân và Ngọc chỉ biết nhìn nhau mỉm cười.

"Em vào sao không khóa cửa?" Ngọc nhìn Ngân cười cười.

"Em quên" mặt Ngân đỏ bừng lên không nhìn Ngọc mà đứng lên xếp đống quần áo chuẩn bị ra về. Còn Ngọc chỉ biết ngồi đó cười 1 mình.

...

Tại nhà Ngân, ông bà Kim đang trầm ngâm ngồi trong phòng khách

"Theo thông tin từ ABC của Vũ Đoàn thì đang có 1 công ty cạnh tranh quyết liệt với chúng ta" Ông Kim lên tiếng mà vẻ mặt đầy căng thẳng.

"Chuyện canh tranh là bình thường sao anh lại căng thẳng đến nổi bắt bọn nhỏ về sớm vậy?"Bà Kim ngạc nhiên.

"Điều đáng nói ở đây là công ty đó lại đánh vào thứ sản phẩm trọng yếu của ta, nhưng cái đó chỉ có nội bộ biết mà thôi. Chúng ta nên cẩn thận thì hơn"

"Ý anh là thông tin bị rò rỉ?"

"Đúng vậy, chúng ta có nội gián đang âm thầm theo sát mọi hoạt động, chỉ cần tới thời điểm thích hợp bọn chúng sẽ ra tay ngay"

"Hậu quả nghiêm trọng không anh?"

"Phá sản"

"Hả..." Bà Kim há hốc mồm kinh ngạc.

"Tạm thời chúng ta cần cẩn thận hơn, theo sát mọi tình hình rồi mới tính tiếp được. Điều anh đang lo là bọn trẻ"

"Tại sao?"

"Bọn trẻ có thể là tâm điểm cho bọn chúng tấn công vào, anh nghĩ đối thủ của chúng ta không hề đơn giản"

"Ý anh là...?"

"Theo anh và Vũ Đoàn suy đoán thì có thể đối thủ là người quen của chúng ta, tốt nhất không thể để bọn trẻ nhúng tay vào"

"Em hiểu rồi. À, hôm nay sẵn tiện có Ngọc và Như chúng ta ra ngoài ăn được không anh?"

"Uả, Zen đâu?"

"Nó nói có việc bận nên phải về rồi. Lúc đó anh đang bận nghe điện thoại"

"Uhm, có Như với Ngọc nhà ta sôi động hơn nhiều đó. Em đi sắp xếp đi"

"Dạ" Bà Kim đứng lên đi đâu đó

.......

Ngoài sân Ngọc đang đung đưa trên cái xích đu thì có bước chân tiến lại gần

"Uống cà phê với em nè"

"Biết người ta không uống được cà phê mà còn mời...huhu" Ngọc nhăn mặt nghĩ thầm.

"Không uống à?" Ngân nhìn Ngọc với vẻ mặt thất vọng.

"Ơ...cám ơn em" Ngọc cố mở 1 nụ cười méo mó và nhận lấy ly cà phê cho Ngân vui. Mùi cà phê xông lên mũi làm Ngọc như muốn nôn ra.

"Sao vậy, ngon lắm đó, Ngọc uống đi" Ngân nhìn Ngọc giục.

"Ực...phụt...ặc ặc...ặc" Ngọc vừa hớp 1 ngụm cà phê đã phun phèo ra ho sặc sụa, Ngân thấy mà giật bắn người vội vỗ lưng Ngọc.

"Ngọc sao vậy?"

"Ặc...ặc...ặc" Ngọc ôm cổ họng mình ho sặc sụa không nói nên lời.

"Đợi...đợi em 1 tí" Ngân vội vàng chạy nhanh vào nhà lấy ly nước.

"Ôi trời ơi, chết mất thôi" Ngọc thở hổn hễnh nghĩ thầm

"Nè...nè uống đi" Ngân đưa cho Ngọc ly nước lọc, Ngọc vội cầm lấy uống 1 hơi.

"Em xin lỗi" Ngân cuối đầu không dám nhìn Ngọc.

"Sao em lại xin lỗi?"

"Em quên mất là Ngọc không uống được cà phê"

"Ơ...hihi, không sao đâu mà"

"Không uống được sao không nói với em mà uống cho ho sặc sụa vậy?"

"Ơ...hihi"

"Sao cười?"

"Hihi" Ngọc không nói gì chỉ đứng lên bước lại gần hồ bơi.

"Không nói là em cho rớt xuống hồ đó" Ngân cười cười đứng lại gần Ngọc.

"Sợ quá đi, ple" Ngọc le lưỡi chọc Ngân.

"Giờ không nói đúng không nè, hihi, nước lạnh lắm đó" Ngân nhìn Ngọc cười gian manh.

"Hihi, em dám sao?" Ngọc quay lại nhìn Ngân cười thách thức.

"Dám chứ, hihi" Vừa dứt lời Ngân đưa 2 tay xô mạnh làm Ngọc mất đà ngã nhào xuống hồ, nước bắn tung tóe.

"Hìhì, nước mát không?" Ngân nhìn Ngọc cười nhẹ rồi quay lại xích đu ngồi. Dưới hồ tay chân Ngọc quơ tứ tung, ngọ nguậy hụp lặn la to

"Cứu...cứu...ặc...ặc, Ngọc...ặc...không biết bơi...ặc"

Nghe tiếng Ngọc kêu cứu mặt Ngân xanh mét không còn miếng máu khi thấy Ngọc không còn ngoi lên mặt nước nữa

"Ngọc ơi!" Ngân vội nhảy xuống hồ với tốc độ tên lửa và cố bơi về phía Ngọc, đang cố bơi thì có một vòng tay ôm chặt lấy eo cô đẩy lên khỏi mặt nước.

"Haha...nước mát quá nên muốn em tắm chung nè" Ngọc ngóc đầu lên cười tinh nghịch làm Ngân mặt đỏ bừng bừng vì giận

"Đáng ghét, biết em lo lắm không?" Ngân đánh mạnh lên vai và ôm chặt lấy Ngọc.

"Tại em gây chuyện trước mà, hìhì"

"Còn nói nữa, đi lên, không tắm gì nữa hết" Ngân giận dỗi bơi vào bờ thì Ngọc ôm xoay Ngân lại đặt lên môi Ngân một nụ hôn nóng bỏng. Hai tay Ngân lúc này cũng ôm chặt cổ Ngọc đáp trả nhiệt tình.

"Đừng giận nữa nha...hihi" Ngọc cười gian xảo

"Không thèm" Mặt Ngân ửng hồng xô Ngọc ra.

"Trời ơi, hai người sao lại ở dưới đó?" tiếng Linh nói to làm cả hai quay đầu lại cười.

"Tắm, em tắm chung cho vui không?" Ngọc nhìn Linh cười tinh nghịch.

"Em không rảnh, dì dượng kêu em ra kêu 2 người chuẩn bị đi ăn kìa. Nhanh đi" Nói rồi Linh chắp tay ra sau đi lọm thọm như bà già, Ngọc nhìn theo mà không nhịn được cười.

"Nó thấy gì không vậy?" Ngân hơi lo lắng

"Chắc là không, nếu thấy nó đã la làng rồi. Mình vào đi" Nói rồi Ngọc đỡ Ngân bơi vào bờ mà không hay rằng ở trên lầu đang có 1 ánh mắt đợm buồn đang khoanh tay tựa đầu vào tường nhìn về phía Ngọc và Ngân từ đầu đến cuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro