Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Mở đầu nỗi bất hạnh

Thiên Tử nằm vật xuống đất , cô khẽ hờ mi mắt, tại sao ông Trời lại bất công đến thế ? Tại sao cô cũng là một con người mà cô lại phải chịu đau khổ ? Tại sao chỉ mỗi cô mù quáng ? Tại sao chỉ mỗi cô chịu tủi nhục ? Tại sao chỉ mỗi cô bị mọi người khinh bỉ? Tại sao...........

"Reng ...Reng...Reng...." Tiếng chuông điện thoại phá vỡ những suy nghĩ của cô , Thiên Tử mò dậy , cô với lấy chiếc điện thoại ... Đập vào mắt cô là dòng chữ : Đến khu S5 ba mẹ cô hiện tại đang ở đây, khôn hồn thì đừng báo cảnh sát nếu không đừng trách tôi vô tình '' Bụp ... " chiếc điện thoại trên tay cô rơi xuống đất, Thiên Tử lao ra khỏi phòng . Cô chạy xuống ga xe lấy con lamborghini ra, phóng vèo tới khu S5.

Ngồi trên xe lòng cô như lửa đốt , khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận . Những chuyện buồn vui biến mất , thay vào đó là sự tức giận không thể tả hết. Cô dừng lại trước ngôi nhà hoang ở khu S5 , Thiên Tử chạy vào, bóng dáng ai đó in trên mắt cô , đôi mắt bạc trong vắt in hình bóng của người đàn ông ngồi đối diện. Thiên Tử lắp bắp: 

- Anh Thần..._ Từng giọt lệ lại chảy dài trên khuôn mặt 

-Thiên Tử tiểu thư , tôi và cô không thân nhau đến mức xưng  hô là anh em đâu! - Đáp lại cô chỉ là đôi mắt chán ghét , hờ hững.

-Em... em ... xin lỗi!

-Tôi không ngờ đại tiểu thư của gia tộc Mặc cũng biết xin lỗi cơ đấy ! _ Chất giọng dịu dàng nhưng không kém phần mỉa mai phát ra phía sau cô, Thiên Tử chợt rùng mình , cả thân thể cô cứng ngắt . Cố gắng lắm Thiên tử mới quay lại được , đôi đồng tử bạc co rút lại. Thân thể cô run lên bần bật...

-Anh hai....

- Mặc Thiên Tử , cô nghe rõ đây : TÔI KHÔNG PHẢI ANH TRAI CÔ! _ Lãnh Huyết hừ lạnh rồi lướt qua cô như người dưng. Thiên Tử vội vàng nắm lấy cánh tay hắn như muốn níu kéo. Lãnh Huyết dừng lại , hắn lạnh lùng , nói:

-Tiểu thư Mặc mời cô bỏ tay khỏi người tôi ra! 

-Anh hai , em... em... hức ... hức xin ... lỗi !_ Thiên Tử nghẹn ngào, giọng cô lạc hẳn đi...

-TÔI KHÔNG MUỐN NHẮC LẠI ĐÂU !_ Lãnh Huyết như mất đi kiên nhẫn , hắn vô tình gạt tay cô ra, đẩy cô xuống đất một cách không thương tiếc.

- Á! _ Thiên Tử khẽ rên lên một tiếng

- Bắc Ảnh cho 2 ông bà kia ra ! _    Thần buông câu nói lạnh lùng , không quan tâm . Vài giây sau , hai người được tên áo đen đưa ra , trên người họ bê bết máu , khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống ! 

- Ba ... mẹ , hai người... _ Thiên Tử kinh hãi , cô run sợ nhìn họ 

- Tiểu Thiên ! Con hãy rời khỏi nơi đây đi ! _ Cha cô không quay lại nhìn cô mà cùng mẹ cô quỳ xuống .

- CHA MẸ ! HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ VẬY ? _ Cô hét lên , đôi mắt bạc ngập tràn sự thù hận 

- Ta đang quỳ đó ! Con hãy đi đi , sống thật tốt nhé ! Để cha mẹ ở dưới suối vàng mà yên lòng con ạ ! _ Mẹ cô nước mắt tuôn trào , tay quệt từng giọt lệ mà mỉm cười 

- Không ... không ... hai ...hai người ĐIÊN RỒI ! _ Cô khóc , một lần nữa nước mắt lại rơi , cô loạng choạng đi đến chỗ họ , nhưng ... bước chân đầu tiên của cô là một phát súng xuyên thẳng vào trái tim cha , cô dừng lại đôi mắt dường như chết đi , nó dần dần tối lại . Tiếng súng thứ hai vang lên , nó đã làm chia rẽ gia đình cô... Thiên Tử đứng dậy , khuôn mặt không tia cảm xúc nhìn vào hai tên đàn ông trước mặt . Đôi mắt hận thù , lãnh đạm hiện lên những đường chết chóc ...

Lãnh Huyết giật bắn mình , người cậu run lên từng hồi , ánh mắt đưa qua chỗ khác ... 

Thiên Tử xoay người , cô không hề nói câu nào , vì ... cô đau lắm rồi , đau đến nỗi khóc cũng không thể , muốn khóc nhưng nước mắt cứ chảy vào trong . Tâm gan , tim , tất cả mọi thứ trong cô đều đang chết dần , nó không muốn hoạt động , nó muốn chết theo tâm trí , nó muốn biến mất ... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bibi#bibibi