Chương 5 : Có thể bên em dù là thân phận gì anh cũng bằng lòng
Cô nhớ rõ khi cô và anh gặp nhau lần đầu đã là chuyện của 20 năm trước, đó không phải bộ phim đầu tiên của cô nhưng lại duyên gặp gỡ giữa hai người. Dáng vẻ trầm lặng ít nói của anh chính là điểm thu hút khiến cô muốn hiểu anh hơn. Nhưng với tính cách Mr.kool của anh đã khiến cô phải từ bỏ ý nghĩa làm thân với anh, nhưng chính vào lúc cô nghĩ không thể thì anh lại đến bắt chuyện với cô, và rồi hai người trở lên thân thiết lúc nào không hay. Anh và cô được mọi người mặc định như một đôi bạn thân không rời từ trên phim đến ngoài đời,vào lúc đó cô mới biết hóa ra ngoài vẻ mặt nghiêm nghị đó là một con người luôn khiến cô cười, anh có thể cằn nhằn chuyện cô không ngừng nói chuyện nhưng anh chưa bao giờ chặn lời câu nói của cô, anh cũng là người duy nhất có thể ngồi nghe cô càm nhàm từ lúc quay phim tới lúc ra về. Nếu không tính khoảng thời gian bỏ lỡ xa cách, anh và cô đúng là một đôi bạn thân khác phái hiếm có. Nhưng tiếc là tình bạn đó không thể giữ được bởi vì một trong hai người đã trót vượt ranh giới đem lòng yêu thương người kia. Anh từng hỏi cô có giận vì khi đó anh bỏ đi không một lời bỏ ngỏ, cô lắc đầu giận sao? Cô lấy tư cách gì mà giận hờn anh? Bạn thân sao? Nếu chỉ là bạn thân thì anh cũng không cần phải nói lý do cho cô. Cô buồn bởi vì ngay lúc anh rời đi,cô mới biết hóa ra mình đã trót thương chính người bạn thân của mình, người mà luôn nói mình không gu của anh ấy. Nhưng có nghĩ thế nào cô cũng khi nghĩ ra lý do anh rời đi chỉ vì anh nghĩ cô không thương anh, nên anh nhường chân dừng lại chúc cô hạnh phúc. Chỉ có điều không ngờ, cảm giác với anh cô không tài nào dứt bỏ được, giống như lúc này đối mặt với Louis, niềm hạnh phúc mới thật sự đúng như cô mong đợi.
Louis và Jesscia đi tới các bàn chúc rượu. Ronnie dẫn đầu khuấy động không khí. Bình thường Ronnie tuy là quản lý nhưng mỗi lần nói chuyện với Louis luôn khiến Ronnie bị dồn vào chân tường, trong công việc lại trở thành nhân viên luôn phải theo sau dọn tàn cuộc mà hai vợ chồng nhà boss gây ra. Trách sao anh được khi anh là đồng quản lý của hai người, việc gì cũng bị chịu đòn đầu tiên . Mỗi khi nghĩ đến điều đó,Ronnie đều cảm thấy tức giận trong lòng, nghĩ về quyết định dại dột của mình, lần này dù có nói thế nào anh ta nhất quyết phải gỡ bỏ điều này ấy.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Jesscia, Ronnie vẫn không tránh khỏi mất tự nhiên. Trước giờ anh ít khi dám nhìn cô ở vị trí gần thế này, cũng bởi mỗi khi có Louis, hai người đều coi mọi người xung quanh như vô hình,đúng như câu nói tình nhân trong mắt chỉ có nhau.Bản thân anh ít nhiều cũng bị siêu lòng trước Jesscia, nhưng chỉ dừng ở mức độ thưởng thức vẻ đẹp của cô mà thôi.
Đồng hành với Louis từ những ngày anh mới bước chân vào nghề diễn, không chỉ là quản lý công việc mà còn làm anh em tốt của nhau, nguyên nhân Louis nhanh chóng kết hôn với Jesscia là gì, trong Ronnie hiểu rõ. Nhưng nhiều người lại nghĩ anh lấy Jesscia chỉ vì ba mẹ anh rất ưng cô con dâu này. Nhưng chỉ đơn giản như vậy thôi sao ? Mặc dù ngoài mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, chưa từng cười đùa cợt nhả, nói những lời lạnh lùng như không tim không phổi, nhưng thật ra Louis cũng chẳng phải người có lòng dạ sắt đá gì cho cam. Sự tuyệt tình trên thương trường của Louis, anh cũng đã chứng kiến quá nhiều tới mức không còn đếm được. Nhiều năm qua, cái tên của ai đó tựa hồ trở thành một điều cấm kỵ, cũng chưa từng được bất cứ ai nhắc tới. Ronnie cho rằng, hình bóng người con gái ấy trong lòng Louis dần dần đã bị thời gian cuốn vào quên lãng, nhưng mãi đến khi phát hiện ra, mỗi cô gái mà Louis qua lại đều có một điểm gì đó rất giống người kia, ngoài mặt không nói tới nhưng lại nén coi tin tức của ai đó. Ronnie mới hiểu rõ., Louis chính là người như vậy, rất ít khi có khao khát muốn giữ một thứ gì đó bên mình, nhưng một khi đã quyết định, đó chắc chắn là chuyện cả đời.
Nhìn cặp đôi cô dâu chú rể, Ronnie chỉ thầm cầu nguyện, hi vọng Jesscia có thể hiểu tấm lòng của Louis và cũng hi vọng hai người sớm ngày công khai với báo chí , bởi anh đã chán cảnh phải tháp tùng hai người đi ra đi vào mỗi lần đi event... Ronnie nhìn sang chú rể.
"Ngày hôm nay kiểu gì cũng phải nhìn thấy cậu say mềm ở đây, nếu không tôi nhất định không đi!"
Louis chẳng nói chẳng rằng, lập tức nâng ly rượu lên uống cạn. Jesscia khẽ kéo tay áo anh, nhắc anh không nên uống như vậy, rất hại dạ dày, nhưng Louis mỉm cười vỗ nhẹ tay cô như nói không sao. Ronnie thật là quá trớn, bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía Jesscia rót một ly rượu đầy cho cô: "Chị dâu, chị nể mặt cậu em này chứ?"
Jesscia ngượng ngùng giơ tay lên nhận, nhưng chưa kịp cầm đã bị Louis giật trước, anh ấy đưa lên miệng một hơi uống cạn. Louis biết Jesscia không uống được rượu, chỉ cần vừa chạm vào lập tức có thể say.Trước đây có lần tâm trạng không vui, anh kéo Jesscia đi mua bia uống, Jesscia vì chiều lòng anh mà phải uống đến cùng, kết quả bị say đến mức mấy ngày sau vẫn không tỉnh táo. Từ sau lần đó, anh tự nhủ khôngbao giờ muốn để Jesscia phải chạm vào bia rượu, dù gương mặt cô lúc say rất dễ thương. Nhưng anh không mong mọi người ở đây thấy vẻ mặt đó của cô.
Chìa cái ly không tới trước mặt Ronnie, Louis nhướn mày đầy khiêu khích: "Cậu còn muốn thách đấu không?"
Ronnie sa sầm mặt, mỗi lần đụng phải việc gì liên quan tới Jesscia,Louis đều thể hiện vẻ mặt như tình huống lúc này. Rất may có người mời rượu bàn bên, anh mới thoát được việc này.Quả đúng là không lên đùa với lửa, bởi Louis chẳng kiêng kị bất cứ ai.
Chiếc Rolls-Royce Phantom màu trắng chạy giữa dòng xe cộ chuyển động như thoi đưa. Louis uống khá nhiều, anh nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ, gục đầu bên vai Jesscia thiếp đi. Trái tim không ngừng giật thót của Jesscia lúc này mới đập bình ổn trở lại. Chỉ tại anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt, khiến người khác nhìn vào liền sợ hãi, dè chừng. Bây giờ bộ dạng này của anh mới thấy giống một người đàn ông bình thường, đó là chồng của cô! Vừa nghĩ tới chữ "chồng" này, Jesscia lập tức mỉm cười. Nhớ lại hôn lễ vừa mới kết thúc, cô chợt phát hiện hình như không có một phóng viên nào có mặt. Cô nhìn anh, hóa ra chỉ một câu nói của cô mà anh bận tâm đến vậy.
Louis đột ngột mở mắt, rồi lại nhắm mắt. Nhìn cô ở bên đang điều chỉnh để anh nằm thoải mái hơn, anh vô thức mỉm cười cuối cùng anh cũng đợi được ngày hôm nay, dù anh chưa thể công khai bảo vệ và thể hiện hành động yêu thương cô. Nhưng không lâu nữa anh nhất định để mọi người biết được Cổ phu nhân là ai. Anh vòng tay ôm cô như thể sợ mình đang mơ và cô biến mất.
Jesscia nhớ kỹ buổi tối hôm ấy, không có ánh trăng động lòng người, thậm chí ông trời còn xấu xa đến nỗi làm mưa rơi rả rích. Chiếc xe dừng lại trước cửa một tòa nhà cao tầng kiểu Tây, bên ngoài nhìn qua có vẻ không quá nổi bật nhưng bên trong lại được lắp đặt những trang thiết bị hiện đại. Louis chỉ muốn yên tĩnh không thích những thứ ồn ào, nên cả ngôi nhà lớn như vậy cũng không có lấy một người bảo vệ nào. Leo xuống xe trước, Jesscia dìu Louis loạng choạng mãi mới vào được trong nhà, vai còn ướt sũng nước mưa. Cô đỏ mặt cởi áo khoác ngoài cho Louis, treo lên móc áo, cuối cùng chỉ còn lại chiếc áo sơ mi. Louis chợt cử động, Jesscia lập tức rụt tay lại không dám tiếp tục nữa. Do dự một lúc lâu, cô nghĩ nếu cứ để anh mặc đồ ẩm ướt đi ngủ thế này sẽ bị cảm mất, thế nhưng cô lại quên mất chính mình cũng đang ướt sũng.
Hai người đã là vợ chồng, còn sợ điều gì nữa? Cho dù phát sinh chuyện gì thì cũng rất bình thường, không phải ư? Đây cũng đâu phải lần đầu tiên. Đằng nào thì mình đã quyết định rồi, anh ấy chính là người duy nhất mình muốn...
Jesscia lại đưa tay ra thăm dò, cởi cúc áo sơ mi của anh. Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc...tới chiếc cuối cùng, tay cô run lên, giây tiếp theo đã bị người ta xoay mình lại đặt dưới thân, những nụ hôn tới tấp rơi xuống...
Cơn đau qua đi, móng tay trắng ngần của Jesscia đâm vào vai anh. Cô ôm lấy người đàn ông trước mặt, khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình vừa có được toàn bộ thế giới. Cô tựa như một đóa hoa xinh đẹp trăm năm chờ đợi, cuối cùng đã đến ngày nở rộ.
Louis vẫn trong trạng thái chuếnh choáng, nửa tỉnh nửa mê, anh nhìn bóng hình người con gái bị mình bao phủ, giơ tay lên chạm tới hàng lông mi của cô, giọng nói dịu dàng, mềm mại như nước chảy. Jesscia có thể nghe thấy rõ...
Anh vừa mới gọi: Bà xã...
Hôm sau, còn chưa tới bảy giờ Jesscia đã dậy, trước kia đây là thói quen khi cô học đại học. Nhưng từ ngày bước chân vào làng giải trí cô rất ít khi dậy sớm thế này, trừ những khi phải đi quay xa hay do lịch trình công việc còn lại đa số là cô ngủ dậy rất muộn. Không như anh, anh ngủ rất ít có khi trong lúc nửa đêm tỉnh dậy cô vẫn thấy anh chưa trở về phòng. Sáng sớm ngày xuân, ánh mặt trời không quá mạnh, Jesscia nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ, tia nắng đầu tiên chiếu vào khuôn mặt kiên nghị của Louis.Jesscia ngồi yên lặng bên giường nhìn anh. Anh ngủ rất say, có điều dường như cảm nhận được có người tới gần mình, anh khẽ lui người lại, để cách ra một khoảng trống vươn tay ôm lấy người cô. Hệt như đêm hôm qua, hai người ôm nhau không rời. Cô đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời của anh, nhìn chiếc nhẫn sáng lấp lánh ngón áp út cô mới biết rằng, cô đã là vợ. Nhớ lại chuyện 4 năm trước cô chưa từng nghĩ anh và cô lại có một đoạn kết bất ngờ như vậy.
Khi đã không thương thì người đàn ông sẽ không nói một câu, nhắm mắt làm ngơ. Khi đã thương thì người đàn ông chỉ muốn bất chấp tất cả, cưng chiều cô ấy tới tận trời.Hai mươi năm trước, anh từng nói không coi cô là con gái, làm cô trở thành chuyện cười của mọi người. Không ngờ sau đó anh lại không nói một lời đã bỏ cô lại, cô đã cho rằng, suốt đời này, cô và anh nước giếng không phạm nước sông. Ai ngờ, mười năm sau, người đàn ông này lại xuất hiện trước mặt cô. Quá đáng hơn là... Anh lại còn là lãnh đạo trực tiếp của cô, chẳng những cô không thể không để ý đến người đàn ông này, mà còn phải nhìn sắc mặt của anh.
Cô nghĩ thầm bản thân đã ngu ngốc bị lừa một lần, sao có thể ngu ngốc mà bị lừa thêm lần thứ hai? Nhưng anh chẳng những bá đạo, còn là một người đàn ông tự phụ. Chỉ cần cô dám lạnh nhạt với anh, anh luôn có biện pháp làm cho cô ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng mà, người đàn ông không ai bì nổi như vậy, cô yêu không được, vậy cô có thể trốn không? Đáng tiếc, cô còn chưa có can đảm để trốn, lại để tâm đến anh.
Cô biết, cô không thể ngu ngốc như vậy, nhưng cô lại là người ngu ngốc như vậy. Cô rất muốn nói suy nghĩ ngu ngốc này cho anh biết, thật ra thì cô vẫn luôn đợi anh trở về...
Tại phòng làm việc One Cool Group, Louis đứng nhìn cảnh vật bên ngoài qua lớp cửa kính, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay. Đã ba ngày kể từ khi anh và cô gặp nhau, không biết tại sao anh vẫn chờ đợi, anh chờ điều gì đây ? Một cuộc gọi từ cô hay một lời đồng ý. Thật ra điều anh mong muốn lúc này là được gặp cô, được nhìn thấy gương mặt quen thuộc và nụ cười của cô. Đơn giản thế thôi, nhưng lại quá khó khăn với anh. Trong nhận thức trước đây của anh, phụ nữ không thể so sánh với bạn bè. Suy nghĩ này đã theo anh mấy chục năm, chỉ có chuyên tâm phát triển sự nghiệp. Những chuyện như tình cảm hay lập gia đình đã không còn trong kế hoạch mỗi năm của anh nữa. Mọi người thường nhắc đến sinh nhật của anh cũng như nhắc khéo chuyện anh cần có một gia đình nhỏ, nhưng anh thường nói là tùy duyên. Tùy duyên, bởi vì không là cô ấy thì ai cũng được hoặc là có hoặc chẳng cần. Trong quá khứ anh phạm phải sai lầm nghiêm trọng, khi tình cảm của anh dành cho cô đã vượt quá ranh giới "tình bạn". Nhiều năm trôi qua, bây giờ anh chỉ muốn quan hệ hai người trở lại như lúc ban đầu, anh chỉ mong muốn ở bên cô, cho dù chỉ là một tình bạn đơn thuần anh cũng chấp nhận.
Nhanh chóng ấn số điện thoại mà dù nhắm mắt anh cũng có thể gõ đúng. Nhưng khi định ấn nút gọi thì ngập ngừng. Nếu cô không nhận điện thoại thì sao ? Anh chán nản nhìn điện thoại, đóng cửa ra khỏi phòng. Mới sáng sớm anh đã phiền lòng,nếu còn ở đây không biết anh sẽ khó chịu thế nào nữa.
Nhưng cuối cùng sự kiên định này cũng không kiên trì được bao lâu.
Nửa tháng sau, tại nhà Jesscia nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh và người nhận là cô. Trong phòng khách cô thản nhiên xem xong kịch bản, rồi mới thong thả mở cái hộp. Giờ này ai gửi quà cho cô vậy ? Bạn trai sao? Chắc không rồi, cô cũng đã chia tay Fran nhau , nhưng cô chẳng muốn công khai cho báo chí biết. Sao bao nhiêu năm cô nhận ra rằng cứ công khai thì chuyện tình cảm của cô cũng theo đó mà chấm dứt. Không phải cô không muốn mọi người biết, nhưng cô tự nhủ chỉ khi nào cô thật sự thành vợ, thành mẹ thì lúc đó công khai cũng không quá muộn. Còn lại thì tùy ông trời sắp đặt vậy, cô không muốn nghĩ quá nhiều nữa, bởi vì một mình cũng vui vẻ mà. Cô còn nhiều việc phải làm mà trước kia đã mải mê công việc mà bỏ quên nó.
Sự thản nhiên cũng không kiên trì được bao lâu, chỉ chốc lát sau, cô liền nhận ra món đồ bưu phẩm của ai được gửi đến, nhìn cái hộp mấy lần, cô không hiểu.
Anh đây là ý gì!
Tặng cho cô một hộp nhỏ từng loại bánh đáng yêu xếp thành hình trái tim, bên cạnh còn một bó hoa nhìn thoáng qua không hơn không kém 99 bông hồng đỏ rực. Có khi nào anh gửi lộn hay không ?
Lúc chạng vạng tối,tại phòng cao nhất của One Cool Group nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh, Louis chuẩn bị rời công ty, ký thu hóa đơn, cầm kiện hàng trở lại phòng làm việc.
Cẩn thận ngắm kiện hàng một lúc lâu, anh mới chậm rãi mở, rất hiển nhiên, trong cái hộp có một hộp quà nhỏ và một bó hoa hồng, anh cười khẽ một tiếng, cô đúng là không nể mặt anh mà.
Louis cảm thấy mình rất mất mặt, tại sao hả? Có ai mà gửi quà mà bị trả lại nguyên kiện như anh không? Cho tới bây giờ cô vẫn chưa thay đổi, vẫn khiến người khác tức chết.
Nhưng Louis rất tức giận, anh đã nói gì khiến Leo gửi nhầm quà thế này. Trên bàn tay khẽ gõ nhịp, một lát sau, anh ấn gọi nội tuyến, "Có Leo ngoài đó không? Gọi cậu ấy vào đây một chút!"
Leo bước vào,không hiểu boss gọi anh gấp chuyện gì vì bây giờ lẽ ra anh ấy phải rời khỏi công ty rồi chứ. Vừa đẩy cửa bước vào anh đã nhanh chóng nhận ra món đồ sáng nay anh đặt gửi đi, nhưng sao bây giờ nó lại ở đây? Người nhận không ưng sao? Hay boss ngỏ lời thất bại lên bị trả lại quà.
- Anh gọi em có chuyện gì thế ạ
- Tôi nhớ tôi không dặn cậu đặt thế này
- Hôm nay ngày 13/2, người nhận là nữ nên em mới đặt quà như vậy, không phải là anh tặng...
- Tôi với cô ấy là..
Điện thoại di động đặt ở trong túi vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện,anh đưa tay lấy ra, mở ra vừa nhìn, là số của cô, "Huyên,là em hả?" Tâm tình của anh vô cùng không tốt, rõ ràng là một người tự tin, nhưng lần đầu bị trả quà thế này nghĩ thế nào cũng không vui được.
- "Anh nhận được chuyển phát chưa? Sao lại bất cẩn thế, có quà cũng gửi lộn ?" Nguời phụ nữ nào thản nhiên như không có chuyện gì
- "Em nói gì?" Anh gằn giọng
- "Ủa, không phải sao? Không lẽ quà đó tặng em!"
Mặc dù cô yêu anh,nhưng cô không vì thế mà khẳng định anh cũng có ý với mình, có cũng chỉ coi cô là bạn, là anh em tốt của mình.
Đại khái là việc này có liên quan đến hoặc là nguyên nhân khác, Jesscia cũng không có qúa nhiều bạn khác giới thân thiết, người bạn tốt nhất cũng đều có gia đình,nên chỉ điện thoại hoặc nhắn tin với nhau mà thôi. Chưa từng có việc tặng quà thế này.
Kỳ thực nghĩ lại, Louis cũng không có cái gì không tốt, nhưng anh lại theo đuổi lý tưởng hoàn mỹ, mà điều đó không hề hợp với cô.
-"Thật sự là tặng cho em!" Trong lòng anh buồn bực, đưa mắt liếc Leo bằng vẻ mặt khó chịu. Leo biết mình đã làm sai ,chỉ biết cúi đầu lặng
Nụ cười bên kia tắt hẳn, trong đầu cô giờ chỉ vang lên câu nói của anh, anh đây là ý gì? Theo đuổi cô sao? Không phải chứ? Bao nhiêu năm không gặp bây giờ anh lại gửi quà tặng cô ngày này. Vào lúc này cô rất muốn đứng trước mặt anh hỏi anh một câu, anh đang nghĩ cái gì?
Louis không nghe thấy tiếng đáp lại bên kia đầu dây, không phải mình nói sai gì chứ? Anh gọi nhỏ: "Huyên... Huyên em còn ở đó không?"
Jesscia như người say giật mình khi nghe tiếng gọi của anh.
- "Hì hì! Emkhông biết,nếu là của em thì thất lễ rồi " Jesscia cười phá tan không khí khó xử giữa hai người.
- " Là lỗi của anh mới đúng,anh không lên đường đột tặng quà cho em như vậy. Khiến em khó xử rồi. Hay thế này đi,để bù lại anh mời em đi ăn thử một nhà hàng, nghe nói đồ nơi đó ăn rất ngon!"
Anh biết thế nào cũng như vậy, Jesscia nổi tiếng là thích ăn ngon,đặc biệt thích tìm những nơi bán đồ ăn ngon, trước kia tình huống nếu như không tìm được người, anh sẽ là người dự bị cho cô thay thế.
- " Việc này, em thấy không cần đâu, dù sao cũng không gây rắc rối gì..Em nghĩ hôm nay anh lên đi cùng bạn gái,nếu không cô ấy sẽ buồn lắm đó" Cô không hiểu sao bản thân lại nhắc tới điều này, chỉ cần nghĩ anh đi cùng bạn gái cô cảm thấy không thoải mái.
- " Anh làm gì đã có người yêu..."Louis không quản được miệng mình buộc miệng nói. Anh đúng là không muốn thừa nhận mình cũng đã quen biết người khác khi nghe tin cô nhận lời cầu hôn của bạn trai và còn có ý định tổ chức đám cưới. Anh sợ sự ghen tị đó khiến cô và anh xa cách, anh đã từng quen người khác nhưng điều đó cũng vì người đó có nét giống cô, nhưng ở bên một thời gian anh mới hiểu ra rằng, cô mãi mãi là duy nhất, dù cho người ta có giống cô đến đâu cũng mãi không hề có được khí chất của cô
- " Anh không có người yêu hả? Không phải bao nhiêu người muốn làm bạn gái anh sao? Hay căn bản anh không thích phụ nữ" Jesscia cũng biết mình rất đáng giận, cô cũng quen bạn trai khác,thì anh cũng có thể quen người mới, bởi hai người cũng chỉ là bạn cô đâu thể quản nhiều như thế suy nghĩ một chút thấy mình thật là ích kỷ. Cô biết câu nói của mình có hơi quá, nhưng cô cũng biết anh sẽ chẳng giận hờn, mà bao dung cho cô tất cả!
Louis tím mặt , không thích phụ nữ, không phải tại cô sao, tim của anh rất rộng lớn toàn bộ đều kính dâng cho cô, đối với người khác anh cũng sẽ không nói chuyện nhiều như vậy, đối với việc của cô anh vĩnh viễn gật đầu nói "yes".
- " Muốn biết anh thích phụ nữ hay không? Em tự mình kiểm tra không phải có kết quả chính xác nhất sao? Cứ quyết định thế nhé, em chuẩn bị một chút đi, tí anh sẽ ghé qua nhà em.Không được lấy lý do từ chối nhé, anh ở trong xe chờ em."
- ". . ." Anh thật đúng là hiểu cô, cứ như vậy mà nắm chắc cô sẽ đáp ứng anh sao? Cô đúng là kháng cự không được, cười một tiếng.
- "Em biết rồi!"
- "Ngày hôm nay anh tự lái xe, buổi tối anh sẽ đưa em về!" Anh vui vẻ nói.
Cúp điện thoại, Louis thu dọn một chút, hướng thang máy đi đến, trong khi Leo vẫn không dám rời đi. Anh quay lại nhìn Leo:
- " Tôi không mong nhân viên của mình tỏ ra khôn hơn sếp"
- " Nhất định không có lần sau,anh yên tâm ạ" Leo vội chạy theo
- " Đừng để tôi thất vọng lần nữa"
Louis nhanh chóng ấn thang máy đi xuống dưới lầu,nhìn đồng hồ trên tay anh không muốn mình tới muộn trong cuộc hẹn hôm nay.
Jesscia xuống dưới lầu đã nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen của Louis đậu sát bên hàng cây đối diện toàn nhà của cô. Thấy bóng cô anh vội vàng bước xuống, vẫy tay ra hiệu. Jesscia đi nhanh về phía chiếc xe, cô nhìn trước sau như để xác định sẽ không ai có thể nhận ra mình. Jesscia lên xe, thắt dây an toàn, chiếc xe lao nhanh phía trước, người nào đó đèn đỏ lưu loát dừng lại. Jesscia len lén nhìn trộm Louis, anh không nói tiếng nào.
Cô ho nhẹ một tiếng, hai con ngươi đảo qua một vòng, nhìn lén anh nói : " Giận em vì câu nói lúc nãy sao?"
Louis trầm mặc không nói gì, môi mỏng mím thật chặc, căn bản sẽ không có dự định mở miệng, hai mắt nhìn phía trước. Lúc này đây, cô biết anh đúng là đang tức giận,bởi mỗi lần anh giận điều gì sẽ đột nhiên im lặng và không nói chuyện với cô, nhưng cô biết anh chẳng duy trì cái sự giận dỗi này được lâu, chẳng qua là...
Yên lặng đối với Jesscia mà nói thật sự là quá khó chịu, muốn cô làm gì cũng được, chính là đừng như vậy không nói lời nào, cảm giác như có một câm đang ngồi bên cạnh mình.
- "Có phải em đùa quá rồi không?" Cũng không thể trách được. Ai bảo anh ở không nhiều năm làm như thế ,khiến nhiều người đồn đoán về giới tính cúa anh. Bản thân cô hiểu là anh không tin tưởng vào tình yêu nữa ,thật ra anh cũng quen người mới nhưng là không công khai mà thôi.Những việc như chuyện tình cảm, anh đều chưa từng nói tới,kể cả khi được hỏi. Ngay cả cô là bạn thân của anh mà cũng hoảng hốt khi anh nói đã chia tay bạn gái rồi, nhưng là đã rất lâu chứ không phải mới. Thế mà từng đó năm khi chia tay rồi, cô vẫn cứ nghĩ anh và bạn gái còn đang mặn nồng. Cũng vì thế mà cô không dám bày tỏ tình yêu với anh, cô không phải người thích chen chân vào gia đình người khác. Người ngoại quốc tác phong lớn mật là chuyện của bọn họ, tuy cô rất thoáng người nhưng cô chính gốc phụ nữ truyền thống nha. Chuyện chân đạp hai xuồng vốn không phải là tính cách của cô.
Louis vẫn là một câu nói cũng không có, bất quá hàm dưới của anh cắn chặt, xem ra anh vẫn rất để ý chuyện cô trêu anh, Jesscia cười, nay tay anh, "Anh không phải là người hẹp hòi như vậy nha!"
Cô đang lấy lòng, tỏ ra yếu kém, Louis liền bật cười, miễn cho cô dồn ép, nếu anh còn tỏ ra giận cô chăc cô sẽ đẩy cử mà bước xuống xe, hoặc cả đời không để ý tới anh.
Thế nhưng Louis giống như một bé trai đang giận dỗi, xoay mặt nhăn nhó mà không chịu chấp nhận.
- "Cổ Tử ! Chúng ta đều biết nhau lâu như vậy, anh không vui như vậy, không thì lần sau em sẽ không đùa thế, đừng không nói lời nào!" Jesscia không nén được tức giận.
Lông mày Louis giương cao, tựa hồ cảm thấy lời nói của cô có chút ngoài ý muốn, " Lần sau?"
Dĩ nhiên, Louis không phải giận hờn gì cho cam,bởi khó khăn lắm mới hẹn được cô ra ngoài, anh sẽ không vì một câu nói đùa mà phá hỏng không khí này, chỉ là đang suy nghĩ, cô gái nhỏ này lá gan càng lúc càng lớn mật. Biết rõ anh sẽ không giận cô được quá lâu, mà còn cứ nói vậy, rõ ràng là ỷ được cưng chìu riết rồi kiêu ngạo!
- "Đúng vậy!Tuyệt đối không có lần sau!" Jesscia chưa từng nhú nhường thế này trước người con trai nào, ngay cả bạn trai cô trước đây cũng chưa từng thế vẻ này của cô, nói như vậy chỉ là dụ Louis miệng.
- "Ha ha..." Louis cười nhạt vài tiếng, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ mãn nguyện, " Anh không nghĩ có ngày em lại có vẻ mặt đáng yêu đến thế? Ai nhìn vào tưởng em đang làm nũng với bạn trai đó."
- "Đương nhiên không thể nào! Sao có thể như thế chứ?",cô mắng thầm trong lòng không nhận "Chuyện bạn trai sao anh lại nói ra thuận mieejng như thế!" Khuôn mặt Jesscia phiếm hồng,
- "Không phải thế sao"?" Louis thản nhiên hỏi vặn lại, bộ dáng như nắm chắc phần thắng.
Dưới đáy lòng hung hăng mắng anh mấy câu, khuôn mặt Jesscia nghiêm lại, "Được, tùy anh." Không quên thêm môt câu cuối, "Chỉ cần anh vui vẻ là được rồi."
Ở trong lòng của anh nói chế giễu một chút, thực sự muốn anh làm như vậy, muốn được bên cô như người yêu. Louis không thể nói được, nếu cô không muốn thì sao có phải anh lặp lại sai lầm của nhiều năm trước. Nhưng lần này anh không muốn mình khờ dại như thế nữa.
"Thật là không có cách nào giận em được!" Louis rốt cuộc cũng không biết vì sao với anh cô đặc biệt như thế. Anh là người sống rất nguyên tắc, khi đặt ra thì khó có ai xoay chuyển được anh, nhưng trời sinh ra anh sao lại để anh gặp cô, người phụ nữ này luôn là ngoại lệ của anh từ trước đến giờ. Anh không ngại việc cưng chiều cô miễn là cô đồng ý.Nâng lên đắc ý khuôn mặt tươi cười , đèn đỏ chuyển sang đèn xanh, Louis lòng vui vẻ, nhấn mạnh ga chân, xe thể thao hoả tốc lao về phía trước.
Ngồi trên xe của Louis, rất an toàn, bởi vì cô không chạy trái quy tắc giao thông, nhưng là rất kích thích, bởi vì anh đặc biệt thích tăng tốc độ.
-" Ngày hôm nay chúng ta ăn cái gì?" Jesscia nhìn sang anh hỏi
-" Đồ ăn Ấn Độ!"
-"Đồ Ấn" Jesscia vui sướng nói, cô thích ăn cay, càng cay cô càng thích. Nhưng một lúc ánh mắt không đồng ý nhìn anh một cái, khuôn mặt Jesscia không được tự nhiên hỏi, "Em nhớ là anh không ăn cay mà? Không lẽ sao mười năm đã thay đổi rồi"
-"Không thay đổi, nhưng em yên tâm, anh đã hỏi qua, bọn họ có nhiều loại món ăn cay, hình như có loại cay ít, loại cay vừa và nhiều món khác."Anh rất thân thiết trả lời cô.
- Anh không nghe rõ sao? Là món Ấn đó!" Sắc mặt Jesscia biến sắc, giọng nhỏ dần
- Anh xem, rõ là hai chúng ta không hợp mà! Ngay cách tính cách và thói quen ăn uống chúng ta cũng khác nhiều như vậy. Một người thích ăn thanh đạm, một người không cay thì không ăn. Thế mà chúng ta vẫn chơi thân được.
Trên gương mặt người đàn ông không khỏi co rúm mấy cái, "Nếu giống nhau sẽ quá nhàm chán rồi!" Đây căn bản không phải là vấn đề, chỉ là cô thích đem vấn đề khoa trương hóa lên thôi.
"Nhưng như thế rất kỳ quái, anh xem những người chơi thân có khác nhau như vậy không?" Cô giả bộ vô tội hỏi vặn lại.
Louis chán nản, không có nói lại, quan trọng nhất là anh cũng không có nhìn thấy người khác làm như thế , nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhận thua, "Có liên quan gì, luôn có ngoại lệ đấy."
Một trăm đôi vợ chồng, sống chung với nhau, đâu phải đôi nào cũng có sở thích giống nhau!
Mà chẳng qua bọn họ về phương diện khẩu vị có chút khác biệt nhỏ , nhưng phương diện khác, Louisnghĩ bọn họ đều rất hợp nha! Một điểm cơ bản nhất là anh không ngại nghe cô cằn nhằn, cũng không ngại cùng cô tìm kiếm thức ăn ngon.
Louis liếc mắt nhìn cô, hiểu rõ cô rất giỏi tranh luận, ở phương diện này, anh nói không lại cô, anh đổi đề tài khác, "Vậy rốt cuộc em có đi ăn với anh không?"
Xe cũng đã lên rồi, anh nghĩ cô còn có thể trốn nơi nào được. Hơn nữa cô rất không muốn nhìn thấy anh ngồi ăn một mình , thoạt nhìn rất cô đơn!
Nhưng, người nào đó vẫn còn nhớ tới một việc, "Bạn trai em đâu?, Lần trước tại event, anh thấy hay người đi với nhau."
Bởi vì vô tình gặp cô đi với người ta , làm cho tâm tình anh không thể vui vẻ, nhưng cô né tránh anh vì thế anh cũng không đến tìm cô.
Đã qua gần nửa năm, cho nên tâm tình anh đã tốt trở lại, nhưng từ sau lần gặp nửa tháng trước anh đều không hề thấy bóng dáng của người đàn ông đó.Anh thật sự thắc mắc trong lòng vì thế mà nhịn không được mài hỏi cô.
Cô tự nhiên nói: "Chia tay!"
Nói hai chữ đơn giản như vậy, mà làm cho anh uổng công lo lắng rất lâu, anh thiếu chút nữa xoay sang nắm chặt hai vai mà lớn tiếng chất vấn cô đang suy nghĩ cái gì mà hôm event đó lại coi anh như không khí. Bất quá gặp gỡ cô, Louis mới nhận thức rằng anh chấp niệm thế nào! Quên đi, anh còn có thể nói cái gì, người phụ nữ hơn một nửa là bị anh làm cho hư. Hồi ở TVB, sau khi bị cô ngó lơ, vì vậy anh mới chủ động làm quen với cô.
Nhưng anh càng tiếp cận, cô càng trốn tránh, cẩn thận suy nghĩ nguyên nhân một chút anh mới phát hiện, tuy bề ngoài cô rất thoải mái nhưng thực chất rất nguyên tắc, tuyệt đối không cùng bạn nam lẫn nữ nào ũng thân thiết quá mức. Mà khi đó anh lại phạm vào một lỗi rất nghiêm trọng, chính là tạo dựng hình tượng lạnh lùng, cho nên đến bây giờ, cô cũng không có thay đổi suy nghĩ về anh.
-"Này! Người phụ nữ bàn bên cạnh đang nhìn anh đó!" Dừng xe xong, bọn họ chọn vị trí góc khuất, mới ngồi xuống không có bao lâu, Jesscia liền phát hiện mắt những người phụ nữ xung quanh đều rơi vào người ngồi đối diện cô.
Cố gắng không chú ý đến ánh mắt tinh nghịch của cô, Louis lạnh lùng nói: "Anh không có hứng thú!"
Jesscia cười, " Thật sao, không được, buổi tối em có thể một mình về nhà!" Cô suy nghĩ một chút, "Nếu không anh qua đó ngồi đi,em ngồi một mình cũng được"! Nếu biết mọi người để ý thế này cô tuyệt đối không nhận lời đi ăn cùng anh.
Cô ám chỉ ý nghĩ quá mức rồi, cho dù Louis muốn giả ngu cũng không được, anh cắn răng nghiến lợi nói, "Em lại muốn gây thù với người ta hả!"
Jesscia nhún nhún vai, anh không nhận ý tốt của cô cũng không có cách nào khác, "Em đâu rảnh!"
- "Đúng rồi, em nhớ anh rất thích phụ nữ gầy ốm nha!" Jesscia đến bây giờ còn nhớ rất rõ, giọng nói đầy chua chát.
- "Anh không thích phụ nữ gầy!" Louis hung hăng phun nói, lời này anh trước kai đã nói không dưới mười lần, nhưng cô lúc nào cũng là không tin.
- "Ừ! Bên trái người kia có lẽ anh sẽ thích." Jesscia chỉ vào một cô gái ăn mặc hợp mốt.
Trên mặt Louis phủ ba đường hắc tuyến dài, cô căn bản không nghe vào lời của anh, bất đắc dĩ nói: "Anh không thích cô gái giống như cột điện.
- "Cái gì?" Jesscia lông mày giương cao, không nghe rõ lời anh nói.
Louis hít sâu một hơi, "Anh tuyệt không thích những cô gái giống như cột điện đó!"
Jesscia sửng sốt, âm thanh của anh không lớn cũng không nhỏ, nhưng mọi người chung quanh có lẽ đều nghe thấy được, mà cô gái kia nghe thấy sắc mặt tái nhợt đứng lên, hướng phòng trang điểm đi đến.
- "Anh không thích thì không thích, làm gì nói lớn tiếng như vậy?" Jesscia đồng cảm với cô gái kia, không khỏi nổi giận.
Louis thật muốn một chưởng đánh chết mình, người phụ nữ này gây sự với anh cho đã rồi đổ lỗi hết cho anh. Anh lắc đầu, bộ dáng không muốn mở miệng.
Bọn họ nhanh chóng gọi đồ ăn, trong lúc chờ đồ ăn dọn lên, cô gái cột điện đi ra, hai má đỏ ửng, đến gần bọn anh nói, "Việc kia...".
"Không có ý gì đâu, anh ấy không phải cố ý!" Jesscia nghĩ là cô ấy tới trách móc anh, mặc dù cô đồng cảm với cô ấy, nhưng Jesscia cùng Louis ngồi cùng bàn, cũng là tại cô trêu anh, thế nên cô phải giúp ai kia xin lỗi người ta một tiếng.
"Không sao, không có việc gì!" Cô gái cột điện ôn nhu cười, đôi mắt trong như nước nhìn Louis, "Louis anh đã quên em rồi sao?"
Louis có chút kinh ngạc, "Chúng ta quen biết nhau sao?" Trong đầu anh rất nhanh tìm kiếm xem có quen biết người này không, nhưng hoàn toàn không có ký ức liên quan tới cô gái này.
Jesscia yên lặng theo dõi diễn biến, cô cũng không nói chuyện, mục tiêu của cô gái rất rõ ràng, chính là Louis. Ánh mắt của cô nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
-"Anh thật đã quên!" Cô gái vẻ mặt không vui.
-"Cô là ai?" Louis nhìn thoáng qua cô gái, trong mắt mang theo vẻ xa lạ.
-"Em là Kỷ Doanh đây" Huỳnh Kỷ Doanh, vui vẻ nói.
Jesscia đang chăm chú nhìn bên ngoài liền xoay đầu lại, "Cô là Huỳnh Kỷ Doanh? Đây là không phải là bạn gái duy nhất mà Louis thừa nhận sao?
-"Ừ, cô là..." Ánh mắt Huỳnh Kỷ Doanh chuyển sang nhìn Jesscia
-"Tuyên Huyên!"
-"À, là cô." Huỳnh Kỷ Doanh thuận miệng đáp, gật đầu xã giao với cô một cái, rồi quay sang Louis nói rằng, "Em thực sự không nghĩ tới, chúng ta còn có thể gặp lại."
Bầu không khí giờ khắc này khiến Jesscia thở không nổi, cô cảm giác thời gian như quay ngược lại, ký ức giống như nhiều cánh hoa nhỏ, bay vào trong đầu cô,cái tên của người con gái trước mặt như một thứ khó thể xóa được. Nghĩ tới Kỷ Doanh và Louis đã từng yêu nhau không hiểu sao cô cảm thấy như có một bàn tay vô hình quấn lấy cổ cô , khiến cô khó chịu đến thở không thông, một bàn tay duỗi tới, ra sức cầm bàn tay nhỏ bé của cô, "Huyên, em không sao chứ?"
Jesscia lắc đầu, không muốn nói chuyện.
-"Louis, .." Huỳnh Kỷ Doanh trước kia cũng từng cảm nhận thấy được giữa bọn họ có gì đó với nhau. Nhưng cô chưa từng quá bận tâm.
-"Rất xin lỗi." Ý tứ hàm xúc không muốn nói chuyện, Louis chính là một người như vậy, anh không phải người ác tâm nhưng chuyện cũ anh không muốn nói nhiều, nhất là lúc này vẻ mặt của Jesscia không thoải mái, anh không có thời gian mà quan tâm nhiều thế
Anh đứng lên, vòng qua Huỳnh Kỷ Doanh, đi tới bên cạnh Jesscia , "Huyên, nếu khó chịu chúng ta đi về đi."
Tư thái của anh giống hệt người bạn trai tốt, mà Jesscia giống như cô bạn gái cần được yêu thương che chở, Huỳnh Kỷ Doanh nhất thời cảm thấy có chút khó chịu, cô không nghĩ thế nhưng anh không hề nhớ gì về cô, càng không nghĩ hai người bọn họ đã đến loại quan hệ này, "Không tiện quấy rầy."
Kỷ Doanh vội vã rời khỏi, Louis cũng không để ý đến việc ai vừa rời đi.
-" Louis.."
-"Không thoải mái sao? Có cần đi bệnh viện không?" Cô vốn rất xinh đẹp nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này ảm đạm không ít.
-"Em..." Tựa hồ như vật gì đó ở trong lòng cô nhẹ nhàng trôi lơ lửng.
-"Ừ?"
Hàm răng theo bản năng cắn cắn môi dưới, "Em đói bụng."
Im lặng nhìn Jesscia một lúc lâu, Louis không nói gì lắc đầu một cái, quay sang phục vụ nói, "Có thể nhanh chóng mang thức ăn lên không?"
Lúc nãy Louis lần đầu tiên có niềm tin, anh cầu khẩn ông trời nghìn vạn lần không nên mang thức ăn lên quá nhanh, mà lúc này anh vừa phá vỡ tín niệm của mình, bởi vì cô.
Chỉ ăn cay một lần, cũng không có chết đâu?
Jesscia có lẽ không phát hiện ra, cô không có đẩy bàn tay anh đang nắm tay cô, là quên mất hay đã quen với sự hiện diện của anh.
Cả hai người thỉnh thoảng lại lén nhìn nhau, mỉm cười. Ai đi qua cũng nghĩ họ như cặp vợ chồng già đang đón ngày lễ tình nhân bên nhau. Nhưng sự thật họ chỉ là bạn, bạn tri kỉ.
P/S:Lâu rồi Yu mới quay lại lên văn phong có không hay thì mọi người góp ý nha.Mong nhận được phản hồi của mọi người . Lấy động lực cho chap tiếp theo
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro