Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 68: Bữa cơm gia đình

Những phút giây lắng đọng tràn ngập trong hạnh phúc của đôi nhân tình trẻ chưa bao lâu, điện thoại Hứa Giai Kỳ lập tức vang lên hồi chuông liên tục. Trên màn hình xuất hiện cuộc gọi đến từ "Bố", nàng liếc mắt nhìn Dụ Ngôn tỏ ra e ngại. Dụ Ngôn khẽ gật đầu, ra hiệu nàng hãy mau bắt máy....

- Bố?

- Hứa Giai Kỳ, con tối nay hãy về nhà sớm một chút. Bố muốn cả nhà ta dùng cơm.

- Vâng! Con biết rồi.

Toan tắt máy, Hứa Giai Kỳ nhận thấy ông Hứa có vẻ ngập ngừng chưa dứt khoát dường như ông còn điều gì đó băn khoăn.

- Bố, vậy con cúp máy nhé!

Hứa Tần ậm ừ rồi cũng nhanh chóng nói nốt câu...

- Dắt theo Dụ Ngôn cùng về, bố có chuyện quan trọng muốn nói.

Dụ Ngôn lặng im bên cạnh theo dõi nét mặt của nàng, cô không biết cuộc đối thoại kia nội dung ra sao chỉ thấy rằng sắc mặt Hứa Giai Kỳ có phần hơi hoang mang, nghi ngại.

- Kỳ Kỳ, có chuyện gì sao?

- ......

~~~~~

Khi bà Hứa đang loay hoay chuẩn bị bữa tối, cánh cửa bất ngờ mở ra, Hứa Giai Kỳ cất tiếng gọi rồi bước vào nhà. Theo sau nàng là Dụ Ngôn tay xách theo một giỏ trái cây lớn đủ loại, cô lễ phép chào hỏi ông bà Hứa rồi nhanh chóng tiến vào trong.

- Bố, mẹ!

- Tiểu Hứa, con về rồi đấy à?

Bà Hứa niềm nở cười tươi tắn.

- Cô Hứa, chú Hứa!

Dụ Ngôn cúi đầu chào hai vợ chồng. Hứa Tần ngồi trên ghế ngẩng mặt nhìn lên khẽ gật đầu, bà Hứa tay bưng ra đĩa thức ăn cuối cùng xếp gọn gàng trên bàn rồi cất tiếng.

- Cơm xong rồi. Tiểu Hứa con cất đồ đạc đi rồi ngồi vào dùng cơm.

- Vâng!

Bữa ăn diễn ra trong không khí ôn hoà, tuy nhiên ánh mắt ông Hứa nhìn nàng và cô vẫn tạo nên sự ái ngại và mất tự nhiên đối với cả hai. Bà Hứa dường như phát hiện thấy phản ứng hơi gượng gạo của mọi người, bà bèn cắt ngang bầu không khí đầy "thuốc súng" kia. Nhẹ nhàng gắp một miếng sườn, bà đặt vào chén của Hứa Giai Kỳ rồi một miếng khác đặt vào chén Dụ Ngôn.

- Con nếm thử xem hôm nay món thịt sườn này có gì đặc biệt không?

Hứa Giai Kỳ vâng lời nếm thử, chưa kịp phản hồi Dụ Ngôn đã khôn khéo đi trước một bước.

- Cô Hứa, cháu đã từng nếm qua rất nhiều kiểu chế biến sườn nhưng đây là lần đầu tiên cháu được ăn món sườn chua ngọt ngon đến vậy. Không phải nịnh bợ mà thật sự khi ăn vào có thể cảm nhận vị mặn nơi đầu lưỡi, chậm rãi thưởng thức sẽ thấy vị ngọt từ sườn non. Đó gọi là hương vị của tình thân.

Bà Hứa nghe đến đâu nhoẻn miệng cười đến đó. Xem ra hao tốn vài lời hoa mĩ đến lấy lòng mẹ nàng quả không uổng phí chút nào.

- Đứa trẻ này thật khéo ăn nói quá.

Hứa Giai Kỳ không kiềm được cũng bèn che miệng tủm tỉm cười, cái miệng nhanh nhảu từ Tiểu Ngôn của nàng rất biết cách dùng đúng lúc. Ông Hứa cả buổi im lặng giờ đây cũng hơi liếc mắt lên nhìn, không khí trong bàn ăn phần nào được giải toả chút căng thẳng.

Sau bữa ăn, nàng cùng mẹ dọn dẹp nhà bếp. Vốn muốn xuống phụ giúp cả hai nhưng Hứa Tần bất ngờ gọi Dụ Ngôn lên sân thượng khiến Hứa Giai Kỳ có chút lo lắng. Nàng thấp thỏm không yên vì sợ ông lại nói những lời cay đắng khiến Dụ Ngôn tổn thương lần nữa, tuy nhiên Dụ Ngôn mạnh mẽ liền trấn an nàng bằng nụ cười cứng cỏi. Tâm tư Hứa Giai Kỳ phần nào đỡ nặng nề đôi chút chỉ biết chờ đợi diễn biến sau khi Dụ Ngôn quay trở về.

Tại sân thượng, làn gió đêm êm dịu vội lướt qua, từ trên cao có thể nhìn thấy con phố được tô sáng thêm bởi những ngọn đèn cùng dòng xe nối đuôi nhau tấp nập. Ông Hứa nhấp ngụm trà rồi không vội cất tiếng.

- Giai Kỳ từ nhỏ vốn đã là đứa trẻ cá tính nhưng vẫn luôn lễ phép, vâng lời. Từ khi nó mười tuổi nó đã bộc lộ năng khiếu nghệ thuật, lúc đó tôi nghĩ sẽ dìu dắt Kỳ Kỳ trở thành một nghệ sĩ thực thụ. Thế rồi càng lớn, Kỳ Kỳ càng cho thấy sự quyết đoán, cương trực.

- Vào năm 18 tuổi khi đứng trước ngưỡng cửa tương lai, nó buộc phải tự mình lựa chọn con đường để theo đuổi đam mê. Thời điểm ấy, Nhiếp Viễn chính là tấm gương sáng mà Kỳ Kỳ lúc nào cũng mong muốn noi theo. Và rồi nó đã chọn trở thành cảnh sát nhân dân, một nghề nghiệp vô cùng nguy hiểm cùng áp lực. Chỉ là từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ Kỳ Kỳ khiến gia đình phải thất vọng.

- Tôi biết, nếu không có cháu nhiều lần hy sinh để cứu lấy Kỳ Kỳ thì tính mạng nó chắc sẽ bị đe doạ không ít lần. Chưa bao giờ tôi thấy nó tiều tuỵ đi vì một người con gái, phận làm cha mẹ sao không khỏi đau lòng.....

Dụ Ngôn chăm chú lắng nghe từng lời tâm sự của người cha hết mực thương con. Cô hiểu rằng mọi chuyện ông làm chỉ là mong muốn Hứa Giai Kỳ sẽ được viên mãn, hạnh phúc. Dụ Ngôn không trách ông, càng không tức giận vì hơn ai hết cô hiểu rõ nỗi lòng của bất kỳ bậc sinh thành nào cũng sẽ như ông cả thôi. Ánh nhìn xa xăm, đôi tay Hứa Tần khẽ buốt lạnh, Dụ Ngôn thận trọng đặt tay mình lên tay ông vỗ nhẹ, an ủi.

- Chú Hứa, cháu hiểu rằng dù là bất kỳ ai chăng nữa cũng sẽ hành động những gì họ cho là tốt nhất cho con cái. Chú biết không? Trước đây cháu dành cho chú sự tôn trọng vì chú là bố Kỳ Kỳ nhưng giờ đây chú khiến cháu thật sự ngưỡng mộ. Chú là một người cha vĩ đại và tuyệt vời.
Hứa Tần hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng Dụ Ngôn, ông mang trong mình sự nghiêm nghị nhưng đầy khoan dung, cao cả từ người cha mẫu mực, hết lòng vì gia đình và con cái.

- Vì người Kỳ Kỳ nhà tôi chọn là nữ nhân nên tôi mong cháu đừng vì như thế mà yếu đuối, nhu nhược. Tôi luôn muốn người ở bên sẽ có thể mạnh mẽ che chở, bảo vệ cho con gái tôi. Có như vậy tôi mới an tâm giao phó nó cho người ta, và cũng đừng vội mừng vì đây mới chỉ là cơ hội để cháu chứng minh bản lĩnh của mình. Nếu Dụ tiểu thư không làm được, với tư cách là bố của Hứa Giai Kỳ tôi sẽ không để yên cho cháu.

Dụ Ngôn thời khắc này như vỡ oà, cô không còn nhận thức được mình đang tỉnh hay mơ bởi lẽ nhận được sự chấp thuận từ gia đình chính là động lực giúp cô và nàng vượt lên tất cả. Sẽ chẳng điều gì ngăn cách nổi Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ ngoài cái chết.....

- Chú Hứa, cháu hứa từ nay về sau nước mắt của Kỳ Kỳ sẽ chỉ rơi vì hạnh phúc.

Hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, bên trong căn phòng ấm áp là sự lo lắng khôn nguôi của nàng. Hứa Giai Kỳ mặt mày nhăn nhó đầy bất an khiến bà Hứa cũng không yên lòng. Chợt tiếng bước chân từ trên tầng vang vọng, cả hai hướng ánh nhìn đến phía phát ra thanh âm đều trông thấy ông Hứa, theo sau là Dụ Ngôn biểu tình trông có phần u uất. Hứa Tần gằng giọng rồi cất tiếng phá tan bầu không khí im ắng.

- Cũng trễ rồi, hai đứa mau tranh thủ về nhà nghỉ ngơi sớm đi.

- Dụ Ngôn, em không sao chứ?

Trực tiếp bỏ qua lời nhắc nhở của cha, Hứa Giai Kỳ chỉ quan tâm cảm xúc của Dụ Ngôn khiến ông Hứa cau mày thở dài.

- Yên tâm đi, ta không lấy mất miếng thịt nào của nó đâu.

Dụ Ngôn mỉm cười trấn an nàng.

- Là thật đó, em không sao cả.

Nàng tỏ vẻ ngờ vực như không tin vào sự thật tuy nhiên trời cũng đã dần khuya, có lẽ đến lúc quay trở về rồi. Hứa Giai Kỳ và Dụ Ngôn chào bố mẹ rồi ra về, trên suốt đoạn đường kia cô đã không ít lần phì cười vì biểu tình sốt sắng của Hứa đội trưởng.

- Dụ Ngôn, nói thật cho chị biết bố có nói gì để em buồn lòng không?

- Kỳ Kỳ, chị phải thật bình tĩnh.....

Hứa Giai Kỳ chăm chú, tập trung lắng nghe từng chữ mà Dụ Ngôn chuẩn bị thốt ra trông bộ dạng nghiêm túc của nàng thật khiến người ta muốn bảo bọc, che chở.

- Chuyện của chúng ta.....bố đã đồng ý rồi.

- CÁI GÌ??? LÀ THẬT SAO???

- Ừm.

- Vậy lúc từ trên lầu bước xuống tại sao trông em u buồn như vậy chứ?

Dụ Ngôn nhẹ nhàng giải thích.

- Là vì cảm động bởi những lời bố nói. Kỳ Kỳ, chị hãy tin em.

Sự bất ngờ xen lẫn phấn khích của nàng vô tình làm cho thanh âm phát ra không tài nào kiểm soát. Trên khuôn mặt lanh lợi của Tiểu Ngôn xuất hiện nụ cười hạnh phúc, Hứa Giai Kỳ giống như sắp không kiềm nổi nước mắt rồi. Phải, nàng không hề nghe lầm, đến cuối cùng nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, niềm vui trọn vẹn ấy sẽ khiến nàng đêm nay thức trắng mất thôi.

Nhưng, điều gì đã khiến một người cha kiên quyết phản đối tình yêu này giờ đây nguyện mở lòng chấp thuận? Trong đó, phần công lao không nhỏ thuộc về nhân vật có sức ảnh hưởng vô cùng lớn - Nhiếp Viễn.

Quay trở lại ba ngày trước, Hứa Tần ngồi ở thư phòng đọc sơ qua vài cuốn sách "Nghệ thuật sân khấu" bỗng tiếng chạm gõ cất lên cắt ngang sự tập trung của ông.

- Vào đi.

Ông Hứa chậm rãi tháo mắt kính, ngẩng đầu lên hoá ra là người thân.

- Chú Hứa.

- Viễn Nhi đấy à! Con vào đây.

Nhiếp Viễn trên tay xách theo một túi quà, anh khoan thai ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Hứa Tần.

- Chú Hứa, chú thấy trong người đỡ nhiều chưa? Hôm nay con đến đây có mang ít dược liệu tốt cho hệ tim mạch đấy, con nghĩ hương vị sẽ hợp với sở thích của chú.

- Đến đây chơi là được rồi, quà cáp làm gì cơ chứ.

Nhâm nhi vài ly trà thảo mộc cùng trò chuyện đôi câu, Nhiếp Viễn khéo léo nhắc về Hứa Giai Kỳ về những lo âu mà chính ông Hứa cũng đang quan ngại.

- Chú Hứa, Giai Kỳ dạo gần đây thật sự đã thay đổi rất nhiều....

- Phải, con bé đã khác trước rồi.

Vừa lựa lời bắt chuyện, vừa thăm dò biểu tình của ông Hứa, Nhiếp Viễn như được đà bèn vào thẳng vấn đề tránh vòng vo.

- Con nghĩ chắc chú cũng biết chuyện giữa Giai Kỳ và Dụ tiểu thư, con hiểu bản thân sẽ không có quyền xen vào chuyện riêng của Kỳ Kỳ càng không có quyền can thiệp vào quyết định của chú. Nhưng với tư cách một huynh trưởng, nhìn thấy áp lực đè nặng lên đôi vai em ấy con thật sự rất đau lòng.....Tình yêu là thứ tình cảm dại khờ nhất, si mê nhất cũng có thể vì thế mà con người sẽ chấp nhận làm mọi thứ kể cả hy sinh bản thân cho người mình yêu.

- Chưa bao giờ con thấy Tiểu Hứa hạnh phúc đến thế, ban đầu con cũng như chú chỉ nghĩ rằng đó là xúc cảm nhất thời nhưng thời gian qua tất cả mọi chuyện vừa xảy ra cho con nhận ra một điều.....Tiểu Hứa, nó thực sự yêu cô gái kia rất nhiều....

Từng câu từng chữ của Nhiếp Viễn, ông Hứa đều lắng nghe ngay cả việc Dụ Ngôn nhiều lần quên thân mình để bảo vệ Hứa Giai Kỳ, ông cũng đã tỏ tường. Đêm hôm đó, ông trằn trọc suy tư, đây không phải lần đầu tiên Hứa Tần băn khoăn về chuyện này và có lẽ vì thế mà ông buộc lòng đưa ra sự lựa chọn tốt nhất bởi hạnh phúc của nàng cũng chính là niềm an ủi lớn nhất cho đấng sinh thành như ông.

- Hứa Giai Kỳ, ta chỉ cầu mong con luôn an nhiên và hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro