Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 67: Phi Trường

Hứa Tần tuy bệnh tình đã thuyên giảm, tuy nhiên bác sĩ vẫn yêu cầu nằm viện để tiếp tục theo dõi. Chiều hôm ấy, Hứa Giai Kỳ cũng như mọi khi nàng đến chăm sóc cho cha mình. Ông Hứa trên giường bệnh chăm chú nhìn theo từng cử chỉ của nàng, bất giác cất giọng.

- Tiểu Hứa, con vẫn còn nhớ đã hứa gì với cha phải không?

Bàn tay mềm mại đang gọt táo bỗng khựng lại trong giây lát, nàng gật đầu, giọng điệu phảng phất chút miễn cưỡng, ưu thương.

- Bố yên tâm, con và Dụ Ngôn đã kết thúc rồi.

Ông Hứa vẻ mặt thả lỏng rồi nói điều gì đó với nàng, cả hai không hề hay biết từ phía ngoài cửa, Dụ Ngôn đã vô tình nghe được toàn bộ câu chuyện. Những điều bấy lâu nay cô luôn thắc mắc, những vướng bận hoài nghi suốt thời gian qua hoá ra là như vậy, tưởng chừng như Dụ Ngôn cô có thể đối mặt với tất cả nhưng chỉ là cô không hiểu nổi nàng. 

Dụ Ngôn hoàn toàn không hiểu gì cả, những gì Hứa Giai Kỳ phải đối mặt còn khó khăn hơn nhiều so với nỗi đau dày xéo cô hiện tại. Bên tình bên hiếu nàng làm sao có thể vẹn toàn, ấy vậy mà gánh nặng đè nén kia cứ hàng ngày âm ỉ tận sâu bên trong cõi lòng Bạch Nguyệt Quang yếu đuối. Dụ Ngôn càng lúc càng thương nàng hơn bao giờ hết.

Khi màn đêm bao trùm vùng không gian cô tịch, Dụ Ngôn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vào bên trong. Hứa Giai Kỳ ngủ thiếp đi trên chiếc ghế tựa cạnh giường, khẽ đưa đôi tay vuốt lên mái tóc mềm mại, cô nhìn nàng xót xa, lưu luyến.

- Giai Kỳ, chị gầy đi nhiều quá. Khuôn mặt kia xem ra không còn tươi tắn như ngày nào. Có phải chị mệt mỏi rồi không?

Bỗng dưng từng tiếng nấc nghẹn ngào khiến Dụ Ngôn không tài nào kiểm soát. Cô bất giác đánh rơi hàng tuyết lệ, cõi lòng liên tục cào xé đến vô hạn khi nhìn thấy người mình yêu đang ngày một tiều tuỵ.

- Kỳ, em xin lỗi. Xin lỗi vì bấy lâu nay không hề hay biết chị phải chịu nhiều áp lực đến thế. Đã từng nghĩ sẽ dùng mọi cách chỉ cần mang chị về lại bên em một lần nữa nhưng đến hôm nay em chợt nhận ra ở bên nhau, chị sẽ toàn đau khổ.

- Vậy nên, rời xa nơi em chị hạnh phúc chứ? Sẽ là Hứa Giai Kỳ của ngày nào ta mới quen năng nổ, nhiệt huyết, tràn đầy sức sống phải không? Em phải đi thôi. Bước ra khỏi cuộc đời chị rồi mọi thứ sẽ lại ổn mà.

- Giai Kỳ, để em ngắm chị một chút nữa thôi, nhé!

Giữa căn phòng rộng lớn, hai nữ nhân một người ngủ say, một người chăm chú nhìn âu yếm. Tưởng chừng như rất gần nhưng lại dần cách xa ngàn dặm. Dụ Ngôn cởi chiếc áo khoác trên vai choàng cho Hứa Giai Kỳ nhẹ nhàng, gạt đi dòng nước mắt cô âm thầm rời khỏi.

Trên giường bệnh, ông Hứa không biết từ lúc nào đã tỉnh ngủ, những lời tâm sự cuối cùng của thiếu nữ họ Dụ kia ông đều nghe rõ từng câu. Đôi mắt nhìn lên trần nhà, Hứa Tần thở dài đăm chiêu.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Giai Kỳ thức dậy bỗng nhận ra tấm lưng đang được che chở bởi sự ấm áp, phảng phất mùi hương dịu nhẹ quen thuộc. Giọng nói khẽ run run vì vừa tỉnh giấc, nàng nhẹ nhàng cất tiếng.

- Dụ Ngôn...

Chợt nhận ra ông Hứa đã thức dậy từ lúc nào, Hứa Giai Kỳ giật mình trấn tỉnh. Dường như bỏ ngoài tai cái tên mà con gái mình vừa vô tình thốt ra, Hứa Tần nhìn nàng mỉm cười trìu mến.

- Tiểu Hứa, con về nhà để nghỉ ngơi đi dù sao hôm nay cũng là Chủ Nhật.

Nàng ngoan ngoãn đồng ý xoay người rời khỏi, ông Hứa ở phía sau như muốn gọi với theo để nói điều gì đó rồi lại lẳng lặng nhìn nàng khuất xa dần. 

Đã một tuần trôi qua không một ai trông thấy Dụ Ngôn, đến cả Hứa Giai Kỳ trong lòng cũng có phần bất an, lo lắng. Một ngày bình thường như mọi ngày, nàng vẫn bộn bề với mớ công việc hỗn độn bỗng cánh cửa phòng vang lên tiếng chạm gõ.

- Mời vào!

- Hứa tỷ, đây là hồ sơ chị cần.

Hứa Giai Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười.

- Cảm ơn cô nhé, đội phó Lục.

Lục Kha Nhiên toan bước đi bất giác khựng người, tỏ vẻ ấp úng. Hứa Giai Kỳ lập tức nhận ra điều khác lạ bèn lên tiếng dò hỏi.

- Còn chuyện gì nữa sao?

- Hứa tỷ, hôm nay....chị không định tiễn Dụ Ngôn lần cuối sao?

Hứa Giai Kỳ sắc mặt phút chốc biến đổi, nàng hoang mang trước câu hỏi của Lục Kha Nhiên.

- Tiễn Dụ Ngôn? Hôm nay?

- Phải, hôm nay Dụ Ngôn sẽ lên máy bay đi New York du học. Thật kì lạ, cô ấy không báo chị biết sao? Lần này đi có lẽ không quay về nữa cũng nên, cô ấy....

Lục Kha Nhiên chưa kịp nói dứt câu, Hứa Giai Kỳ tâm tình xáo trộn nhanh chóng cầm theo áo khoác chạy một mạch không suy nghĩ. Nội tâm nàng cứ liên tục thúc giục hãy giữ lấy Dụ Ngôn dù là lần cuối cùng. Lý trí sắc đá kia lẽ nào giờ đây phải khuất phục trước cảm xúc? Không! Hứa Giai Kỳ không còn nhiều thời gian để suy nghĩ xem nên làm gì nữa rồi.

Cả đời này chưa bao giờ nàng phóng xe nhanh đến thế, bất chấp quy định hay cả những luật lệ, bản thân Hứa Giai Kỳ chỉ muốn chạy thật nhanh đến phi trường bởi chỉ cần nàng chậm thêm một khắc nào nữa thì nàng sẽ mất Dụ Ngôn mãi mãi.

Tại sân bay, dòng người đông đúc đứng sát vào nhau, Hứa Giai Kỳ đưa ánh nhìn khắp nơi hy vọng tìm thấy bóng hình thân quen nàng đang dần đánh mất, tưởng chừng vô vọng, tưởng chừng sụp đổ. Nàng ngước mắt nhìn lên tấm bảng lịch trình chuyến bay đi New York. Hoá ra chỉ còn vỏn vẹn 10 phút nữa, liệu rằng nữ nhân bản lĩnh như nàng có đủ sức giữ lấy người mình yêu hay sẽ ngốc nghếch mà đánh rơi đi trái tim mình một lần nữa?

Hứa Giai Kỳ chạy lang thang khắp sân bay tìm kiếm, nàng cất tiếng gọi tên cô nhưng đáp lại nàng chỉ là ánh nhìn tò mò từ dòng người xung quanh. Thanh âm phát ra từ chiếc loa gần đó thông báo chuyến bay từ Bắc Kinh đi New York đã chính thức khởi hành. Hứa Giai Kỳ bất lực tựa người vào vách tường, nước mắt cư nhiên lăn dài nơi gò má, nàng ôm chặt lấy ngực thầm trách bản thân đã không đủ can đảm cùng cô đối mặt với thử thách. Càng đau đớn hơn khi chính nàng năm lần bảy lượt cứ liên tục tổn thương cô. Giá như thời gian có thể xoay chuyển, có lẽ ngày đó nàng đã không thốt ra những lời làm tim Dụ Ngôn đau nhói.

Hứa Giai Kỳ ngươi là đồ cố chấp, ngu ngốc và nhu nhược, nỗi thất vọng bao vây lấy nàng giữa không gian ồn ào, vội vã. Đoàn người thay nhau lướt qua, ai cũng có mối quan tâm của riêng mình, dù nàng khóc to cỡ nào, đau đớn ra sao cũng chẳng ai bỏ thời gian hỏi han nàng đâu. Vậy nên Hứa Giai Kỳ nàng không cần phải cố gắng gồng mình thêm phút giây nào nữa.

Bỗng, đôi bàn chân ai đó chậm rãi tiến lại gần, người ta đứng trước mặt nàng, đôi tay khẽ đặt lên mái tóc mềm mại đã rũ xuống một tầng buồn sâu thẳm. Giọng nói thân thuộc cất lên kéo Hứa Giai Kỳ từ cõi mụ mị vô hình quay trở về với thực tại hiện hữu.

- Kỳ Kỳ!

Ngước mắt nhìn lên, cả thân nàng theo phản xạ tự nhiên ôm chầm lấy người đối diện, hàng mi tâm không kiểm soát nhắm nghiền, siết chặt, cổ họng nàng nghẹn đắng, phẫn uất trách móc người kia.

- Tại sao không nói không rằng đã tự ý rời đi? Chẳng phải đã nói sẽ đợi nhau sao, hà cớ gì muốn bỏ tôi lại một mình như vậy? Người vô tâm lại cứ nghĩ tôi vô tình...

Có thể nói đây là lần đầu tiên trông thấy bộ dạng yếu đuối này của Hứa Giai Kỳ, dù ai chứng kiến đi nữa cũng không thể đành lòng bỏ nàng mà ra đi. Dụ Ngôn càng lúc càng siết chặt vòng tay vỗ về, vốn dĩ cô đã nhìn thấy nàng từ xa nhưng lý trí chẳng chịu cho phép bước chân cô tìm đến nàng. Dụ Ngôn sợ sẽ một lần nữa khiến nàng phải khó xử nhưng rồi nước mắt Hứa Giai Kỳ rơi, trái tim cô hẫng đi vài nhịp, không kiềm lòng sao nỡ rời xa.

- Kỳ Kỳ, em xin lỗi. Em sẽ không bỏ chị lại một mình nữa.

Hứa Giai Kỳ biểu tình mang chút hy vọng le lói, nàng nhìn vào mắt cô giọng nói run lên khẽ mở lời.

- Thật không?

- Ừm.

Bất giác Dụ Ngôn nghi hoặc cất tiếng dò hỏi

- Nhưng làm sao chị biết mà chạy đến đây?

- Là Lục Kha Nhiên, cô ấy nói sáng nay em sẽ đi New York du học, có thể không bao giờ quay về nữa.

- Cái gì???

Dụ Ngôn mở to hai mắt ngạc nhiên, Hứa Giai Kỳ lúng túng nhất thời chưa hiểu phản ứng mạnh mẽ trên là có ý gì.

- Sao vậy?

- Ai bảo em đi du học, em chỉ là muốn sang New York du lịch vài hôm cho khuây khoả thôi. Có thể một tuần hoặc một tháng làm sao có chuyện đi luôn được.

Hứa Giai Kỳ nghe đến đây màng nhĩ bỗng ù lên đáng thương, đôi gò má ửng lên tầng hồng tưởng chừng như có thể thiêu cháy tất cả mọi vật đến gần. Cái tên Kha Nhiên chết tiệt lại dám lừa gạt cả cấp trên hại nàng bày ra bộ dạng mất tiền đồ trước mặt Tiểu Ngôn như vậy. Haizzz, cũng không thể trách được, ai bảo nàng cứ cố chấp, cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì.

******

- Lục Kha Nhiên: Không nói như thế còn lâu Hứa Giai Kỳ tỷ mới chịu sống thật với cảm xúc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro