Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Trong hoạ có phúc

Dụ Ngôn lười biếng nằm trên giường nệm êm ái, cô đánh một giấc ngủ trưa dài đến 4 giờ chiều. Chiếc điện thoại bên cạnh đầu giường bất ngờ vang lên hồi chuông đều đặn, Dụ Ngôn mắt nhắm mắt mở chậm rãi bắt máy.

- Alo?

Đầu dây bên kia là một giọng nói nam nhân đầy hân hoan, phấn khởi....

- Tiểu Ngôn, tối nay ra ngoài cùng ta. Có chuyện quan trọng muốn cho ngươi biết a~

Như đã hẹn, Lục Kha Nhiên lái xe đến đợi trước cổng chờ Dụ Ngôn. Cả hai nhanh chóng tìm một quán ăn vỉa hè rồi ngồi nhâm nhi vài lon bia, làn gió nhẹ khẽ đưa khiến cho tâm trạng người ta vơi bớt nặng nề, bực dọc. Kha Nhiên trên môi liên tục nở nụ cười làm Dụ Ngôn ngồi bên cạnh cũng phải tò mò, nhăn nhó.

- Rốt cuộc có chuyện gì mà hẹn ta ra đây?

- Dụ Ngôn, ta và Tuyết Nhi đã chính thức hẹn hò rồi.

Dụ Ngôn đang nâng cốc bia bỗng bất giác sặc sụa, cô nhìn Kha Nhiên đôi mắt ngạc nhiên lẫn ngờ vực thốt lên.

- Cái gì??? Là thật???

- Ừm.

Lục Kha Nhiên gật đầu quả quyết mỉm cười tươi chứa đầy niềm hạnh phúc. Dụ Ngôn sau khi trấn tĩnh mới chậm rãi mở lời.

- Nếu thực sự như vậy, ngươi phải hảo hảo yêu thương Tuyết Nhi, tuyệt đối không được để chị ấy tổn thương. Nếu ngươi khiến chị ấy khóc ta sẽ không tha cho ngươi, nhớ rõ chưa?

- Ta nguyện cả đời này sẽ chăm sóc cho Tuyết Nhi. Ngươi yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội trừng phạt ta đâu.

Đối với Dụ Ngôn mà nói, cả Lục Kha Nhiên và Khổng Tuyết Nhi đều là những người mà cô luôn quý mến, trân trọng. Nàng là tri kỷ, là người luôn bên cạnh lắng nghe, chia sẻ và đưa cho cô những lời khuyên chân thành; chị là bằng hữu, là người chị gái luôn bảo vệ, hy sinh và không quản khó khăn chỉ để giúp Dụ Ngôn thoát khỏi những mớ hỗn độn đan xen. 

Cuộc đời Dụ Ngôn, ngoài nữ nhân mà cô yêu thương thì Kha Nhiên và Tuyết Nhi là hai người cô mong họ luôn được vui vẻ, an nhiên. Giờ đây Kha Kha và Tuyết Nhi đã thuộc về nhau, đến cuối cùng cũng chỉ cầu họ có được hạnh phúc trọn vẹn mãi về sau.

Dụ Ngôn và Lục Kha Nhiên kết thúc cuộc trò chuyện cũng đã đến gần 10 giờ đêm, trên đường quay về nhà, một sự cố đã xảy ra mà có lẽ chính Dụ Ngôn cũng không ngờ tới. Vài tên lưu manh đang chặn trước đầu xe của người đàn ông trung niên nào đó, bọn chúng hầm hố, đằng đằng sát khí cố dùng sức để lôi người đàn ông kia ra khỏi xe. Trước tình thế ép buộc, người yếu hơn bao giờ cũng chịu thiệt thòi. Hai tên lưu manh nắm lấy cổ áo của người kia đe doạ, chúng không ngần ngại dùng vũ lực khiến cho ông ta bị mất thăng bằng đổ gục.

Dụ Ngôn và Lục Kha Nhiên nhanh chóng chạy đến can thiệp, đếm sơ qua tổng cộng có bốn gã nếu mỗi người hai gã thì vừa đẹp. Chỉ có điều, vũ lực không phải cách duy nhất để giải quyết vấn đề...

- Các người ỷ đông ăn hiếp một bác đứng tuổi có hèn quá không?

Dụ Ngôn lên tiếng thu hút sự chú ý của bọn giang hồ vào hướng khác. Tên đầu gấu hung tợn nhắm thẳng về phía Dụ Ngôn lớn tiếng.

- Thì liên quan gì đến mày? Đừng xía vào chuyện của bọn tao, khôn hồn thì mau cút.

Lục Kha Nhiên nhận thấy những gã trước mặt có thể sẵn sàng dùng vũ lực với Dụ Ngôn bất cứ lúc nào, Kha Kha bèn dùng cách nhẹ giọng trấn an.

- Các vị đại ca, bình tĩnh đã...bọn ta cũng chỉ muốn giải quyết mâu thuẫn thôi. Nếu chuyện nhỏ chúng ta nên bỏ qua, không cần phải chấp nhặt mấy điều không đáng a~

- Tao thích chấp nhặt đấy thì sao nào? Lão già này đi đứng không nhìn đường lại dám va vào thằng em của tao, bây giờ tao muốn đòi lão bồi thường.

Dụ Ngôn vừa nghe đến đây giận tím mặt, cuộc đời cô ghét nhất loại ức hiếp người già và trẻ con. Thoạt nhìn từ xa có thể thấy người đàn ông kia không phải cố ý va chạm mà do những tên đầu gấu này dàn cảnh hòng moi tiền từ ông ta.

- Nếu tôi nhìn không nhầm thì hình như các người là tự va vào ông ấy mà nhỉ? Huống hồ vụ tai nạn "nghiêm trọng" như thế sao chẳng có vũng máu nào quanh đây vậy?

- Con ranh này nói lắm thế? Mày muốn no đòn không?

Lục Kha Nhiên lập tức che chắn cho Dụ Ngôn trước sự hung hăng từ phía tên giang hồ, lúc này đây Kha Kha không nhượng bộ mà dứt khoát lấy trong túi áo thẻ cảnh sát, ánh mắt nghiêm nghị, giọng điệu thập phần cứng rắn.

- Đủ rồi, tôi là cảnh sát. Các anh đừng nghĩ rằng có thể dễ dàng vu khống cho người khác. Các anh đang sống dưới chế độ pháp luật nhà nước, tội vu khống và lăng mạ có thể bị ngồi tù từ ba tháng đến hai năm, còn phải đền bù thiệt hại về nhân phẩm và danh dự cho người bị hại. Đám trai tráng khỏe mạnh không lo làm ăn lương thiện lại đi ức hiếp người yếu thế hơn coi được sao?

Dứt câu, lũ lưu manh nghe nhắc đến cảnh sát liền thoáng chốc thay đổi thái độ, chúng lúng túng và ấp úng mở lời.

- Dựa....dựa vào đâu mà cho rằng bọn tôi vu khống chứ?

Lục Kha Nhiên hất cằm lên, hướng ánh mắt vào nơi có camera được lắp đặt. Bốn tên bặm trợn bối rối, chợt hạ giọng kiêng dè.

- Coi như hôm nay xui xẻo, về thôi.

Dụ Ngôn đưa mắt nhìn qua người đàn ông đang đổ gục trên nền đất, cô nhanh chóng chạy lại, vẻ mặt hốt hoảng mang đầy sự lo lắng.

- Chú ơi, chú không sao chứ?

Ông ta một tay ôm lấy ngực trái, tay còn lại nắm chặt bả vai cô, cố gượng để thốt lên vài từ. Lúc này đây, Dụ Ngôn nhận ra người đó không ai khác chính là bố của nàng - Hứa Tần.

- Cứu....tôi....

- Chú Hứa! Chú Hứa!

Màn đêm bao phủ trước mắt ông, chỉ còn nghe được thanh âm loáng thoáng từ ai đó cố gọi tên mình. Hứa Tần tỉnh dậy trong căn phòng sáng đèn, xung quanh còn đầy ắp những thiết bị y tế, tiếng tít tít từ máy *Monitor gần đó cho ông Hứa biết bản thân đang được chăm sóc tại bệnh viện.

Đôi mắt mệt mỏi, ông khó khăn quan sát, bên cạnh Hứa Tần có một bóng hình nữ nhân đang gục mặt xuống giường, bàn tay nắm chặt lấy tay ông.

- Tiểu Hứa!

- Bố, bố tỉnh rồi!

Hứa Giai Kỳ tinh thần phấn chấn, nàng nhẹ nhõm khi nhìn thấy cha mình vẫn bình an vô sự. Ánh mắt đong đầy niềm hạnh phúc, hàng mi tâm khẽ long lanh hạt tuyết lệ. Ông Hứa gượng sức lau đi dòng nước mắt đang lăn dài trên má nàng, nhẹ nhàng cất tiếng.

- Ta không sao, đứa con ngốc này lớn như vậy rồi còn mít ướt thế kia.

- Nhưng mà Kỳ Kỳ, ai đã đưa bố vào bệnh viện vậy?

Hứa Giai Kỳ biểu tình trong thoáng chốc liền thay đổi, nàng e dè nhỏ giọng trả lời.

- Là Dụ Ngôn cùng cấp dưới của con.

Ông Hứa nghe đến cái tên Dụ Ngôn chợt nhắm mắt khẽ thở dài, hết con gái rồi đến ông cứ liên tục dính líu tới tiểu Dụ Ngôn kia. Nhưng nói đi cũng phải nói lại vì nếu không nhờ Dụ Ngôn có lẽ bây giờ ông đã chẳng thể tỉnh lại được nữa.

*Monitor là thiết bị đo chỉ số huyết áp, chỉ số điện tim,....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro