Chương 65: Dư vị của tình yêu.
Dụ Ngôn mang trong mình sự tuyệt vọng rảo bước trên con đường mưa phủ trắng xoá. Cô mãi mê với dòng suy nghĩ mông lung và đắm chìm vào nỗi đau đang dằn xé. Cảm xúc này, lý trí này giống như đã chết lặng kể từ sau giây phút cuối cùng nàng nhìn cô và nói "Hãy đừng tìm nhau nữa". Có lẽ tổn thương kia đã khiến Dụ Ngôn quên mất rằng cơ thể cô cũng dần dần kiệt sức, đôi hàng mi nặng trĩu khẽ run, cả người đổ sập xuống nền đất lạnh lẽo....
Tỉnh dậy giữa căn phòng lạ lẫm, Dụ Ngôn nheo mắt, tay đặt trên trán ôm cái đầu đang đau nhức vì dầm mưa đêm qua, cả người uể oải cô tưởng chừng như vô lực. Một thanh âm trầm ấm khẽ cất lên, Dụ Ngôn chậm rãi xoay đầu nhìn sang.
- Ngươi tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?
- Kha Nhiên, sao lại là ngươi?
Lục Kha Nhiên tay bưng một bát canh nóng hổi đặt trên bàn cạnh giường cô nằm nghỉ, từ tốn rót ly nước đưa cho Dụ Ngôn rồi điềm tĩnh trả lời.
- Tối qua có việc khẩn cấp cần phải gặp Hứa đội trưởng nhưng ta nghe A Vinh nói chị ấy đã về nhà bố mẹ, vì vậy mới quyết định chạy sang đưa cho Hứa tỷ vài tư liệu quan trọng. Vô tình trên đường trở về gặp phải ngươi, nếu ta đến chậm một chút chắc ngươi chết nơi đầu đường xó chợ rồi. Dụ Ngôn hớp một ngụm nước, đôi mắt buồn ẩn chút cảm kích.
- Cảm ơn ngươi.
Trên đời này lại có chuyện trùng hợp vậy sao? Lục Kha Nhiên liếc mắt quan sát biểu tình Dụ Ngôn, nhận ra cô không tỏ ý nghi ngờ gì Kha Kha bèn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bởi sự thật....
Chung cư Thiên Ân - 8:00 P.M.
- Alo? Hứa tỷ gọi em có chuyện gì không?
- Kha Nhiên, cô ở đâu đấy? Dụ Ngôn em ấy đang dầm mưa, bây giờ tâm trạng không ổn mấy. Tôi e em ấy sẽ xảy ra chuyện không hay.
Lục Kha Nhiên lo lắng, giọng nói gấp gáp đầy khẩn trương.
- Hiện tại Dụ Ngôn ở đâu em sẽ đến đón cô ấy ngay?
Hứa Giai Kỳ nhanh chóng cung cấp cho Lục Kha Nhiên địa chỉ, có thể dễ dàng nhận ra giọng nói nàng đã lạc đi vài phần, còn vương lại nơi đầu mũi chút nghẹn nào lẽ nào nàng vừa khóc? Lục Kha Nhiên nhận được vị trí cụ thể liền nhanh chóng rời đi, trước khi tắt máy Giai Kỳ không quên dặn dò đôi điều.
- Hứa với tôi, đừng để Dụ Ngôn biết.
- Được.
~~~~~
Dụ Ngôn dường như đã bị cảm lạnh, suốt 3 ngày nằm dưỡng bệnh cô không phút giây nào ngưng nghĩ về Hứa Giai Kỳ, nghĩ về những lời nàng đã nói. Trái tim lại mỗi nhịp thêm quặn thắt từng cơn nhưng không, Dụ Ngôn là ai chứ? Một người mạnh mẽ đầy nghị lực, cô nhất định sẽ không từ bỏ Hứa Giai Kỳ dễ dàng như vậy.
Sáng nay, nàng vẫn một thân cảnh phục lái xe đến Sở cảnh sát, chỉ có điều món quà mỗi buổi sáng nàng tưởng như không còn nhìn thấy nữa nay bỗng dưng xuất hiện. Vẫn là những dòng chữ nắn nót cùng hộp thức ăn được chuẩn bị tươm tất đặt trước thềm cửa. Hứa Giai Kỳ nhắm khẽ đôi mi tâm, buông tiếng thở dài nàng biết rằng bản thân đã làm tổn thương trái tim thuần khiết của Dụ Ngôn đến nhường nào.
Từng ngày trôi qua, hai con người, hai trái tim tưởng chừng xa cách nhưng luôn chung một nhịp đập. Nhớ về nhau lại chẳng thể tỏ bày, ai cũng bận lo nghĩ cho đối phương mà quên mất rằng bản thân đã thay đổi nhiều như thế nào.
Một Dụ Ngôn tràn đầy sức sống, lanh lợi, thông minh nay bỗng trở nên trầm mặc, khắc khoải. Một Hứa Giai Kỳ bản lĩnh đầy kiên định nay cũng biến thành nữ nhân yếu đuối, đôi mắt câu nhân ngày nào dần thấm đẫm sự mệt mỏi, ưu thương.
Có lẽ chỉ khi yêu trái tim ta mới khiến cho tâm tư dù lạnh đến đâu cũng hỗn độn, những xúc cảm không tên cứ đan xen vào nhau dày xéo. Hôm ấy, người ta thấy nàng chênh vênh, dung mạo xuất chúng kia còn không nhận ra đã xanh xao đi phần nào....còn cô, đã mệt mỏi hay chưa?
Màn đêm buông xuống là lúc tâm trạng ta cần nơi giải bày, dáng người nhỏ nhắn cô vẫn vậy đứng trước nhà nàng, Dụ Ngôn dõi nhìn theo. "Hứa Giai Kỳ, có phải chị đã gầy đi không? Chị có ăn uống đầy đủ không? Em nhớ chị biết bao, liệu chị có nhớ em không?" những câu hỏi kia cứ văng vẳng trong đầu làm sao cô quên được nàng đây? Đã bao lâu rồi cô không còn nhìn thấy nụ cười tươi tắn ấy? Và bao lâu rồi trái tim cả hai vẫn chưa vui trở lại?
~~~~~
Trung tâm thương mại.
Khổng Tuyết Nhi đang mãi mê lựa một ít đồ dùng sinh hoạt, Lục Kha Nhiên đứng từ xa cứ lặng im quan sát, cô mỉm cười nhìn nàng trìu mến cõi lòng ấm áp như có tia nắng mai đang sưởi ấm nơi ngực trái. Chỉ có điều, không ai ngờ rằng chuyện dở khóc dở cười lại sắp sửa xảy ra... Từ đâu một nữ nhân giảo hoạt, mưu mô lại xuất hiện. Cô ta tiến đến gần nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lục Kha Nhiên khẽ gọi:
- Này, cô lại theo dõi tôi?
Lục Kha Nhiên chợt giật mình, xoay đầu nhìn qua cảm giác mỗi khi gần nữ nhân này luôn mang đến cỗ bất an lẫn ngờ vực.
- Sao lại không nói gì? Nếu thích tôi hà cớ gì phải làm những chuyện này, cứ thẳng thắn tỏ bày đi.
- Cô điên rồi.
Dứt lời Triệu Linh Nhi kéo cổ áo Kha Nhiên áp sát khuôn mặt cô ta gần trong gang tất rồi đặt lên má cô một nụ hôn phớt nhẹ. Lục Kha Nhiên mở to hai mắt trước hành động bất ngờ đầy bạo gan kia, lúng túng đẩy người cô ả ra xa ngay tức khắc.
Khổng Tuyết Nhi phân vân mãi chẳng biết nên chọn món đồ nào, nàng thắc mắc muốn hỏi ý kiến Lục Kha Nhiên, nhưng khoảnh khắc Tuyết Nhi nhìn quanh tìm kiếm lại vô tình phát hiện hình ảnh thân mật đến lạ thường giữa Kha Kha và cô Triệu Linh Nhi kia. Lục Kha Nhiên rất nhanh nhận ra dường như Khổng Tuyết Nhi đã hiểu lầm, bước chân vội vàng đuổi theo nàng hòng giải bày sự việc. Thế nhưng chẳng hiểu sao, Khổng Tuyết Nhi mỗi lúc một xa hơn, tâm tư nàng là chuỗi bức rứt cùng khó chịu, đột nhiên dừng lại nàng lớn giọng lên tiếng.
- Đừng đi theo tôi nữa!!!
Lục Kha Nhiên ngơ ngác, bất ngờ trước giọng điệu thập phần tức giận của nàng. Chị chậm rãi mở lời.
- Là do cô ta cố tình làm vậy, chị thực sự không lường trước được.
- Chẳng phải chị cũng rất thích đấy sao?
Khổng Tuyết Nhi cũng không hiểu nổi hà cớ gì nàng vô cùng khó chịu khi nhìn thấy Kha Nhiên quá gần gũi với nữ nhân khác huống hồ kẻ đó chính là Triệu Linh Nhi - người đã từng cố ý phá vỡ tình cảm giữa Dụ Ngôn và Hứa Giai Kỳ.
Lục Kha Nhiên nheo mắt, khóe môi cư nhiên dâng lên nét cười. Khổng Tuyết Nhi nàng đây nhìn kiểu gì cũng thật giống với đang ghen...lẽ nào?
- Khổng Tuyết Nhi, em ghen sao?
Khổng Tuyết Nhi phút chốc đỏ mặt, nàng ấp úng, ngại ngùng...
- Ai....ai thèm quan tâm chứ?
- Thế thì chị thân mật với người khác cũng đâu có sao, chúng ta chỉ mới là bạn bè.
Khổng Tuyết Nhi xoay ngoắt người nàng nhìn Kha Nhiên chăm chú, ánh mắt có phần liếc nhẹ hiện rõ sự uất ức.
- Lục Kha Nhiên, nữ nhân các người đúng là chẳng thể tin tưởng ai được. Vài ngày trước còn nói rằng muốn bảo hộ người ta suốt đời bây giờ thấy khó liền rút lui....Chị là đồ giả dối.
Lục Kha Nhiên bật cười thành tiếng, chị vẫn muốn trêu chọc nữ nhân này thêm một chút.
- Chẳng phải em không thích chị sao?
- Ai nói vậy?
- .....
- .....
Khổng Tuyết Nhi nhất thời lỡ lời mà ngỡ như nói hết tâm tư, nàng ngượng nghịu quay mặt đi để tránh phát giác ra đôi gò má ửng lên tầng mây hồng đượm. Lục Kha Nhiên lúc này nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, xoay người lại, chị nhìn Tuyết Nhi ánh mắt âu yếm thấm đẫm chân tình...
- Tuyết Nhi, chị luôn muốn trở thành người che chở, chăm sóc cho em cả cuộc đời. Trước đây là vậy, bây giờ vẫn thế và sau này cũng không thay đổi.
Khổng Tuyết Nhi đáy mắt chợt long lanh tuyết lệ, nàng động lòng bởi sự chân thành đến từ chị. Vòng tay Lục Kha Nhiên dang rộng siết Tuyết Nhi ôm trọn vào lòng, khoảnh khắc ấy cô và nàng đều lặng im nhưng cả hai biết rõ họ đã thuộc về nhau. Khổng Tuyết Nhi, đến cuối cùng nàng cũng được hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro