Chương 64: Giá như chúng ta đừng...
- Được, cứ cho là em tự hành hạ bản thân như thế nhưng hà cớ gì cô ta phải gài bẫy em?
- Là vì chị....
Hứa Giai Kỳ ngờ vực, bất ngờ trước lý do mà Dụ Ngôn đưa ra, nàng nheo mắt, tỏ ý bất đồng.
- Hoang đường!
- Không, Kỳ Kỳ. Đó là sự thật, cô ta tiếp cận em đều có mục đích và việc chia rẽ chúng ta cũng nằm trong kế hoạch của cô ả.
- Dựa vào đâu mà em cho rằng cô ấy cố tình?
Dụ Ngôn chậm rãi giải thích.
- Em đã điều tra về cô ta, Triệu Linh Nhi là một người chuyên làm thuê để kiếm tiền. Chỉ cần đoạt được mục đích, cô ta có thể thực hiện mọi thứ theo yêu cầu của người chủ thuê.
Dụ Ngôn lấy từ trong balo một tệp tài liệu đưa đến trước mặt Hứa Giai Kỳ. Nàng cầm lấy và chăm chú đọc những gì có trên tay. Ánh mắt hơi tối lại, nàng thoáng chốc nghĩ đến cha mình, từng sự việc cứ thay phiên ùa về khiến Hứa Giai Kỳ liên kết chúng với nhau và cuối cùng trong lòng nàng cũng có sự nghi ngờ.
Bản thân Hứa Giai Kỳ đã sớm mở lòng với Dụ Ngôn từ lâu khi nàng biết trong người nàng đang chảy dòng máu của cô, được cô ngày đêm quan tâm, chăm sóc. Có điều thái độ thờ ơ lẫn lạnh lùng kia của nàng đều có nỗi khổ riêng. Trở về khoảng thời gian Hứa Giai Kỳ nằm viện phải kể đến cái đêm ông Hứa vào thăm nàng.
- Kỳ Kỳ, chuyện của con và cô gái kia bố đã biết hết rồi.
- Bố, thật ra không phải như bố nghĩ đâu.
Ông Hứa một mực gạt phăng lời bào chữa của nàng, ông nhất quyết giữ thái độ kiên định.
- Đừng nói nữa, ta cho con một tháng để chứng minh tình cảm của cô ta dành cho con là chân thật, nhưng đổi lại những gì. Chưa đầy nửa tháng cô ta đã tằng tịu với nữ nhân khác. Con nghĩ thử xem liệu ta còn tin tưởng con người trăng hoa ấy được không?
- Bố, có thể chỉ là hiểu lầm thôi. Dụ Ngôn nhất định không phải loại người như thế.
Hứa Tần ngoài mặt tỏ ra tức giận, ông không khoan nhượng trực tiếp ngăn cản Hứa Giai Kỳ qua lại cùng cô.
- Nếu con đã cố chấp như vậy thì từ nay đừng bao giờ gọi ta là bố nữa. Hứa gia không có đứa con gái như con.
- Bố....
Thái độ của ông Hứa đã phần nào nói lên nỗi băn khoăn trong nàng, bên chữ tình, bên chữ hiếu nàng chẳng thể toại nguyện cả hai. Hứa Giai Kỳ đành cố gắng lạnh nhạt với Dụ Ngôn để Hứa Tần nguôi giận, đợi thời gian sau khi ông quên đi rồi nàng chắc chắn sẽ thuyết phục cha mình lần nữa.
Trước mắt vẫn là giữ khoảng cách tạm thời với tiểu Ngôn thế nhưng giờ đây tâm trí nàng bị bao trùm bởi nỗi hoang mang vô tận. Nếu thực sự như lời Dụ Ngôn nói, cô Triệu Linh Nhi kia chính là làm theo chỉ thị thì người ra lệnh không ai khác chính là cha nàng. Bằng linh cảm của mình, Hứa Giai Kỳ ngầm khẳng định ông là người đứng sau mọi việc chỉ có điều......
- Kỳ Kỳ, chị còn nghe em nói không?
- Ah! Được rồi, cứ cho là sự thật như vậy đi. Bây giờ cũng khuya rồi, em mau về đi.
Dụ Ngôn ngạc nhiên trước thái độ vẫn giữ khoảng cách kia của nàng, nỗi ưu sầu thoáng đượm trên đôi mắt, cô đơn độc rời khỏi căn hộ trong màn đêm u uất. Hứa Giai Kỳ một thân đầm trắng từ bên trong cửa sổ vẫn âm thầm quan sát bóng lưng kia, nàng day dứt lẫn hụt hẫng khi phải đối xử bất công với Dụ Ngôn chỉ vì một chữ hiếu. Hơn ai hết nàng hiểu rõ ông Hứa là người quyết đoán, sẽ không dễ thay đổi được tâm ý ông nếu cha nàng đã dùng đến cách đấy điều đó chứng tỏ ông không mong cuộc tình này sẽ đến hồi chín quả.
~~~~~
Một buổi chiều nắng nhẹ buông lơi trên thềm cỏ, Hứa Giai Kỳ loay hoay lái xe quay về nhà để hỏi rõ ông Hứa ngọn ngành sự việc. Cánh cửa mở ra, bà Hứa đang tất bật chuẩn bị cho bữa tối, Hứa Tần điềm đạm ngồi đọc báo bên cạnh tách trà nóng. Ông ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy nàng liền nở nụ cười trìu mến...
- Tiểu Hứa, con về rồi!
- Bố....
Thoáng thấy vẻ bất thường trên dung mạo con gái, ông Hứa lo lắng tiến lại gần
- Có chuyện gì sao con?
- Bố nói chuyện riêng với con một chút được không?
Hứa Tần dường như có linh cảm không lành nhưng nếu con gái của ông muốn ông sẵn sàng chấp thuận, chiều lòng. Cả hai cùng lên tầng hai tránh ảnh hưởng đến mẹ nàng, Hứa Giai Kỳ ánh mắt thâm trầm, suy tư một hồi lâu mới mạnh mẽ cất tiếng.
- Là bố phải không ạ?
- Con nói gì thế? Ta không hiểu.
Hứa Tần nhất thời chưa hình dung được nàng đang muốn ám chỉ điều gì, ông cau mày ngờ vực.
Hứa Giai Kỳ ngược lại vẫn giữ vẻ trầm tư, nàng buông lời nặng nề.
- Triệu Linh Nhi, cô ta là do bố sắp đặt? Phải không bố?
- Tiểu Hứa...con nghi ngờ ta sao? Có phải đứa nhóc họ Dụ kia nói gì với con không, thật là một đứa hư hỏng mà.
- Bố à...con đã biết hết rồi cũng đã điều tra về nữ nhân kia. Tại sao bố lại làm thế?
Ông Hứa lúc bấy giờ sắc mặt dần thay đổi, sự lạnh lùng bao phủ nổi tức giận, hời hợt trả lời
- Là vì ta muốn tốt cho con, ta không thể để con sai lầm trong mối quan hệ chẳng tới đâu này được.
- Nhưng con yêu Dụ Ngôn, thật sự rất yêu em ấy...
- Kỳ Kỳ, nghe lời bố đó chỉ là tình cảm thoáng qua thôi. Rồi con sẽ quên cô ta thôi mà, con gái của bố rất mạnh mẽ đúng chứ?
Hứa Giai Kỳ nhắm nghiền hai mắt, ngẩng mặt trên không trung hít một hơi thật sâu. Ông Hứa phút chốc không còn đủ nhẫn nại bèn dùng đến cách cuối cùng chính là "ép buộc".
- Nếu con dám cãi lời ta, ta sẽ chết cho con vừa lòng. Con biết rõ trong người ta đang có bệnh mà, được rồi kể từ giờ trở đi Hứa tần này thề sẽ tuyệt thực, sẽ không điều trị thuốc nữa cho đến khi nào con chịu buông bỏ cô gái đó thì thôi.
- Bố à, đều lớn cả rồi sao bố còn dùng cách này để ép con?
Hứa Giai Kỳ khóe mắt lưng tròng, nàng đau đớn nắm chặt lấy bàn tay đặt lên nơi ngực trái, môi đôi cắn chặt đến rỉ máu nàng làm sao có thể để mặc cha mình bệnh tật, ốm đau. Nhưng người nàng yêu suốt thời gian qua đã phải chịu quá nhiều thương tổn, trái tim này càng chẳng thể an nhiên khi cứ mãi nghĩ về Dụ Ngôn.
Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, Chu Diệp Xuân từ trong bếp bước ra, bà bất ngờ khi đứng trước cửa nhà chính là cô gái đã cứu sống Hứa Giai Kỳ một mạng - Dụ Ngôn.
- Dụ tiểu thư, cô đến đây có việc gì không?
- Chào cô, là chú Hứa bảo cháu đến đây.
Dụ Ngôn trên môi nở nụ cười, Hứa Giai Kỳ từ trên tầng hai bất giác nghe thấy giọng nói thân quen. Nàng gạt đi hàng tuyết lệ, nhìn sang ông Hứa hoang mang.
- Bố, tại sao Dụ Ngôn lại ở đây?
- Ta vốn tính mời nó đến để cảm ơn chuyện ở bệnh viện nhưng hôm nay trùng hợp làm sao cả con cũng có mặt ở nhà.
Hứa Giai Kỳ không phải kiểu người đơn giản nói sao nghe vậy vì nàng vừa nhìn qua đã biết mục đích của cha nàng không phải chỉ mời một bữa cơm cảm tạ mà là trực tiếp nói chuyện với Dụ Ngôn để tạo rào cản giữa cô với nàng. Vội vàng chạy xuống nhưng chưa được hai bước chân, Hứa Giai Kỳ liền bị giọng nói của Hứa Tần chặn lại.
- Đừng quên những gì ta vừa nói với con.
- .....
Bóng hình thân thương dần xuất hiện, đôi mắt Dụ Ngôn trông sáng lên thập phần.
- Kỳ Kỳ?
Vốn định nói gì đó với cô, có điều nhìn qua biểu hiện của cha mình nàng đành kiềm lòng lạnh nhạt gật đầu chào hời hợt. Dụ Ngôn ngay lập tức nhận ra vẻ bất thường đầy gượng ép, sau bữa ăn Hứa Giai Kỳ hẹn cô ra khuôn viên cùng trò chuyện. Những tưởng thái độ nàng sẽ mềm mỏng hơn đôi chút nhưng không, Hứa Giai Kỳ giờ đây khác xa với những gì Dụ Ngôn từng quen biết. Nàng lạnh lùng, thờ ơ, bất cần cho dù tình cảm mà Dụ Ngôn bày tỏ là vô cùng chân thật và thuần khiết.
- Kỳ Kỳ, có chuyện gì với chị sao?
- Từ nay về sau em đừng đến tìm chị nữa.
- Kỳ...?
- Chúng ta sẽ chẳng thể ở bên nhau nữa đâu. Chị xin lỗi nhưng có lẽ tình cảm này chỉ là nhất thời...
Dụ Ngôn cảm tưởng như vạn tiễn xuyên tim sau câu nói đó, cô đau lòng biết bao, tổn thương đến nhường nào khi người cô yêu không mong cả hai sẽ gặp lại. Hứa Giai Kỳ trong lòng là muôn vàn vết dao đâm, nàng thật tâm muốn nói rất nhiều điều trái ngược với lý trí thế nhưng dù có cố gắng đến đâu nàng cũng không mong sẽ tiếp tục làm Dụ Ngôn chịu thêm đau khổ. Vì nàng biết cha nàng chắc chắn sẽ tác động đến cô khiến cho Dụ Ngôn tổn thương càng chồng chất thà buông lời tuyệt tình còn hơn sau này nhìn thấy nữ nhân mà nàng nâng niu, trân trọng phải chịu áp lực giống như nàng.
- Nhưng Kỳ Kỳ, em không tin đó là sự thật. Có phải chị đang giận nên mới cố tình nói thế không?
- Em không hiểu sao? Chị hết tình cảm với em rồi, đã nghe rõ chưa? Thời gian qua chị nhận ra đó chỉ là cảm xúc mới lạ chứ chẳng phải tình yêu gì cả vậy nên từ giờ trở đi em đừng đến gặp chị nữa.
- Vậy thì những kỷ niệm chúng ta đã trải qua chị cũng đã quên hết rồi sao?
Hứa Giai Kỳ quay mặt đi, cổ họng nghẹn đắng cố kiềm nén để không phát ra tiếng run khẽ.
- Vứt hết đi, chị quên rồi.
Bóng lưng nàng dần khuất, bước chân mỗi lúc một thúc giục Hứa Giai Kỳ mau chóng rời khỏi nơi đây bởi chỉ cần một giây chậm lại, trái tim này, lý trí này sẽ không thể cứng rắn nổi dù mạnh mẽ tới đâu nàng cũng phải dâng cao giọt lệ sầu. Ông trời dường như thích trêu ngươi, giữa sự cô đơn, lạc lõng này còn làm cho cơn mưa thêm nặng hạt. Dụ Ngôn thẫn thờ đứng dưới làn mưa lạnh buốt mà ngỡ như cõi lòng này đã chết lặng theo mưa, nước mắt được dịp hòa cùng giọt mưa kia lăn dài trên gò má, tâm tư xáo trộn, tổn thương tột cùng.
Hứa Giai Kỳ đứng nép sau cánh cửa, hàng tuyết lệ đua nhau chảy ngược thấm vào tim can, vào tri giác đau đớn đến xé lòng.
- Dụ Ngôn, xin lỗi vì đã lỡ yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro