Chương 63: Lục Kha Nhiên giúp sức
Nghe thấy thanh âm đâu đó xung quanh căn phòng, Lục Kha Nhiên nheo mắt tìm kiếm. Một nhân ảnh nhỏ nhắn, mái tóc dài xõa nhẹ trên bờ vai đang chú tâm dọn dẹp vài món đồ còn bày biện trên bàn. Kha Kha cất tiếng gọi nhỏ....
- Dụ Ngôn, đến từ khi nào thế?
Dụ Ngôn dừng động tác tay, khẽ xoay đầu nhìn lại.
- Chỉ vừa mới đến thôi.
Dường như nhận ra vẻ khác thường trong điệu bộ, cử chỉ của Dụ Ngôn, Lục Kha Nhiên nhanh chóng vào thẳng thắc mắc.
- Ngươi là đang có nỗi niềm chất chứa trong lòng?
- Ta....
- Được rồi, không đợi ngươi nói ta cũng đoán được là chuyện của Hứa tỷ phải không?
Dụ Ngôn thở dài, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Kha Kha, cô từ tốn chia sẻ rõ ngọn ngành. Lục Kha Nhiên sau một hồi lắng nghe, im lặng suy tính điều gì đó rồi cất tiếng.
- Ta nghĩ mọi chuyện không đơn giản chỉ là trùng hợp. Ngươi có cần ta giúp không?
Ánh mắt Dụ Ngôn sáng lên thập phần, cô khẩn trương vặn hỏi Lục Kha Nhiên.
- Ngươi định làm gì?
- Trước tiên phải tìm hiểu cô Triệu Linh Nhi kia là người thế nào? Chuyện này cứ để ta lo, ngươi yên tâm.
~~~~~
Hứa Giai Kỳ và Lục Kha Nhiên sau thời gian dưỡng thương cuối cùng cũng phục hồi sức khỏe, quay trở lại với công việc thường ngày. Nàng hôm nay tại Sở cảnh sát đã bắt đầu với đống hồ sơ chồng chất, khối lượng công việc trong giai đoạn điều trị đã tăng lên đáng kể vì vậy, tâm trí nàng chỉ dồn vào việc trước mắt mà quên mất ăn sáng.
Chợt đảo mắt nhìn qua túi giấy tiện tay bỏ trên bàn, nàng vô tình nhớ đến Dụ Ngôn. Phải, Dụ Ngôn vẫn luôn đều đặn sáng nào cũng chuẩn bị bữa ăn cho nàng mang theo đến mức Hứa Giai Kỳ dường như xem đó là một thói quen mỗi ngày.
Thế nhưng, đối với Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn đáng bị trừng phạt nhiều hơn thế nữa bởi vì hình ảnh kia vẫn còn ám ảnh nàng trong tâm trí. Dù cô có thanh minh ra sao, giải thích cỡ nào thì nàng cũng một mặt phớt lờ, không quan tâm. Hứa Giai Kỳ à, có phải nàng đã hơi cố chấp rồi không?
Nhiếp Viễn đứng ngoài cửa đã lâu, chờ nàng phản ứng tuy nhiên đáp lại anh là sự im lặng, suy tư về điều gì đó của nàng khiến cho sắc mặt hiện rõ nét ưu buồn, tan thương. Không muốn đợi thêm, Nhiếp Viễn cất giọng kéo Hứa Giai Kỳ choàng tỉnh.
- Tiểu Hứa, em không khỏe chỗ nào ư?
- Viễn ca, anh ở đây nãy giờ sao?
Nhiếp Viễn mỉm cười, gật đầu rồi chậm rãi tiến lại gần.
- Giai Kỳ, anh thấy em dạo này lạ lắm nhé.
Nàng lảng tránh, đánh ánh mắt về phía khác, cười trừ....
- Em thì có gì lạ đâu chứ? Chẳng phải đã khỏe mạnh như cũ rồi sao?
- Không phải, anh cảm thấy em có rất nhiều tâm tư. Tiểu Hứa của anh trước đây không như vậy.
Nhiếp Viễn lo lắng, nhìn nàng tỏ rõ sự quan tâm.
- Là do nghĩ ốm lâu ngày nên quay lại với công việc còn chút chậm rãi. Ca, anh không cần bận tâm đâu, em ổn mà.
Nhiếp Viễn cũng chỉ biết thuận theo những gì Hứa Giai Kỳ nói nhưng bằng con mắt tinh tường của mình, anh hiểu rõ cô em gái kia vốn dĩ gặp phải vấn đề chẳng thể tỏ cùng ai. Dù sao cũng không thể can thiệp quá sâu vào chuyện cá nhân của nàng, anh chỉ biết lặng lẽ mong nàng sớm lấy lại tinh thần như trước.
~~~~~
Lục Kha Nhiên theo lời hứa đã điều tra về thân phận thật sự của Triệu Linh Nhi, vào một buổi chiều khi Kha Kha đang đứng trước thềm cửa quan sát y bỗng vô tình bị y phát hiện. Toan xoay đầu rời khỏi nhưng Triệu Linh Nhi lại nhanh chân hơn một bước, cô ta chặn trước mũi xe rồi áp sát lại gần.
- Chị theo dõi tôi?
Lục Kha Nhiên bất giác lùi người ra phía sau, giọng nói trầm khàn mang một cỗ lạnh băng đầy hàn khí.
- Tôi không có thời giờ để làm chuyện đó.
- Vậy sao tôi luôn thấy chị đứng đây nhìn về phía nhà tôi thế? Hay là chị thích tôi?
- Hồ đồ!
Lục Kha Nhiên càng giữ khoảng cách bao nhiêu, Triệu Linh Nhi lại rút ngắn bấy nhiêu. Chẳng mấy chốc khuôn mặt cô ả đã gần với Kha Nhiên trong gang tất. Trực tiếp bỏ ngoài tai những lời chất vấn kia, Lục Kha Nhiên lái xe rời khỏi, Triệu Linh Nhi dõi mắt nhìn theo đầy tò mò và hứng thú.
Tối hôm ấy, Kha Kha hẹn Dụ Ngôn ở một tiệm coffee gần chung cư cô sống. Đồng hồ điểm 7 giờ tối, Dụ Ngôn như đã hẹn xuất hiện. Cô không nhanh không chậm cởi bỏ áo khoác rồi kéo ghế ngồi xuống đối diện với Lục Kha Nhiên.
- Ngươi hẹn ta có chuyện gì không?
- Về việc đó, ta đã giúp ngươi tìm hiểu rồi.
Nghe đến đây Dụ Ngôn đáy mắt khẩn trương, tập trung thập phần.
- Triệu Linh Nhi, cô ta tên thật là Triệu Yến. Là một kẻ có tiền thì sẽ làm tất cả, nghĩa là nếu có người trả cho cô ta số tiền hậu hĩnh, cô ta sẽ hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào mà người đó yêu cầu. Chuyện của ngươi, ta nghĩ 90% khả năng có người đứng sau.....
- Nhưng mục đích của người đó là gì? Tại sao lại nhằm vào ta?
Lục Kha Nhiên điềm tĩnh nhấp một ngụm cà phê rồi mở lời.
- Không phải nhằm vào ngươi....mà là Hứa Giai Kỳ tỷ.
- .....
Dụ Ngôn nhất thời mơ hồ, dường như cư nhiên hiểu ra được vài chân tướng.
- Vậy ý ngươi, mục tiêu của người đó chính là nhằm vào Kỳ Kỳ để chia rẽ ta và cô ấy?
- Phải. Cho nên ngươi nghĩ thử xem kẻ muốn chia rẽ hai người nhất có thể là ai?
Rời khỏi tiệm coffee, đôi chân Dụ Ngôn trong vô thức rảo bước đến trước cửa nhà nàng. Tiếng chuông ngân lên, Hứa Giai Kỳ rất nhanh chạy ra mở cửa. Ánh mắt nàng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô nhưng sau đó liền khôi phục vẻ băng lãnh nên có.
- Muộn như thế này em đến đây có việc gì không?
- Kỳ Kỳ, dù gì cũng nên mời em vào nhà chứ?
Hứa Giai Kỳ nhích người sang bên cạnh, Dụ Ngôn từ tốn bước vào nhà. Cánh cửa vừa khép lại, tiểu Ngôn đã lập tức kéo nàng lại gần, hai cánh môi chỉ còn cách nhau một khoảng ngắn. Hứa Giai Kỳ sững người, nàng tránh né ánh mắt đầy thâm tình của Dụ Ngôn mà buông lời hời hợt.
- Em làm gì vậy, mau thả chị ra.
- Không thả.
- Dụ Ngôn, em không có quyền làm thế.
Phớt lờ sự cự tuyệt của Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn cô chưa bao giờ dũng cảm đến vậy kể từ khi bị nàng xa lánh. Giờ đây cô quyết định sẽ tự mình "chinh phục" lấy trái tim nàng một lần nữa bất kể nàng có nguyện ý hay không, Dụ Ngôn cũng nhất quyết không buông tay nàng.
- Suốt gần một tháng qua chị vẫn chưa chịu tha thứ cho em sao?
- Chị đã nói rồi, chị cần thời gian để quên đi.
Hứa Giai Kỳ dùng sức thoát khỏi vòng tay đang siết chặt lấy mình của Dụ Ngôn. Dụ Ngôn bình thản, nắm lấy bàn tay nàng miết nhẹ.
- Kỳ Kỳ, em nhận ra mình thật ngốc khi để những tác nhân khác làm lung lay tình cảm của chúng ta. Chị biết không? Thời gian qua không có chị bên cạnh, em giống như cái xác không hồn, không nụ cười, không niềm vui, làm việc gì cũng chểnh mảng chẳng tập trung được. Nó đau lắm, đau vì nhớ chị....
Vừa nói, Dụ Ngôn vừa nhẹ nhàng đặt bàn tay nàng lên ngực trái, Hứa Giai Kỳ khóe mắt bỗng xé cay, những gì Dụ Ngôn trải qua bản thân nàng cũng không khá hơn là mấy. Nàng cũng đã mệt mỏi rồi khi tâm trí suốt ngày chỉ nghĩ đến Dụ Ngôn chết tiệt ấy vậy mà vừa cảm động chưa bao lâu, cái tên Triệu Linh Nhi lại hiện lên trong đầu. Vội vàng rụt tay lại, Hứa Giai Kỳ cau mày tránh né.
- Vậy lúc em hoan lạc, "con tim lon ton" kia có đau khi nghĩ về chị không?
- Cái gì mà "con tim lon ton" chứ? Kỳ Kỳ, chị hãy nghe em giải thích.
Dụ Ngôn cố gắng kiềm nén bản thân bật ra tiếng cười, người cô yêu có những lúc thật giống như một tiểu hài tử hay giận dỗi.
- Đêm hôm đó giữa em và cô ta chưa hề xảy ra chuyện gì quá giới hạn cả. Đoạn video kia là sắp đặt, ngay khi biết mình bị gài bẫy em đã rời khỏi nơi ấy. Vì bị trúng xuân dược nên cả đêm em đã nhốt mình trong phòng, tự trấn áp bản thân, chị nhìn xem em còn khiến mình bị thương để quên đi cơn nóng trong cơ thể.....
Hứa Giai Kỳ liếc mắt nhìn qua vết thương mà Dụ Ngôn chịu đựng, cõi lòng nàng dâng trào trận xót xa....
- Được, cứ cho là em tự hành hạ bản thân như thế nhưng hà cớ gì cô ta phải gài bẫy em?
- Là vì chị....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro