Chương 62: Cần bao nhiêu thời gian nữa
Cánh cửa phòng cấp cứu mở toang, hai y tá từ bên trong đẩy ra một chiếc giường y tế. Người nằm trên giường bị phủ lớp vải trắng, Khổng Tuyết Nhi chưa khỏi bàng hoàng, nàng chỉ vừa kịp nhìn tấm bảng được gắn nơi thành giường có đề tên "Bệnh nhân: Lục Kha Nhiên". Đôi chân yếu ớt tiến lại gần, đầu gối vô lực khuỵu xuống cạnh cơ thể chị, Khổng Tuyết Nhi nắm lấy mảnh vải trắng bấu chặt, nàng bật khóc....
- Chẳng phải chị nói sẽ sớm quay về sao? Chẳng phải chị bảo hãy đợi chị sao? Lục Kha Nhiên, chị là người vô trách nhiệm, chị nghĩ chị đi rồi thì tôi sẽ tha thứ cho chị ư? Mau tỉnh dậy đi, tôi không cho phép chị làm như vậy....mau tỉnh dậy đi....làm ơn!
- Tất cả những gì chị muốn nói đều đã được toại nguyện, vậy còn những lời tôi vẫn cất giấu thì ai sẽ hiểu thấu đây? Sao chị ích kỷ vậy?
- Đừng im lặng như thế nữa mà....chẳng phải chị luôn là người tìm cách để khiến em cười sao? Bây giờ em khóc thật rồi, chị cũng mau mau tỉnh dậy để an ủi em đi, có được không?
Bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm cứ liên tục đánh vào ngực trái của mình. Khổng Tuyết Nhi rơi vào nỗi hoang mang, cổ họng nghẹn đắng, không thở được. Chợt từ đâu, một thanh âm ở phía sau lại vô tình thu hút sự quan tâm của nàng một cách kỳ lạ.
- Bác sĩ, xin cho hỏi bệnh nhân bị trúng đạn hiện giờ ra sao rồi?
Vị bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng phẫu thuật chậm rãi tháo lớp khẩu trang, nhẹ cất lời.
- Anh là....?
- Tôi là người nhà của bệnh nhân Lục Kha Nhiên.
Nghe đến cái tên kia, Khổng Tuyết Nhi bất giác xoay đầu nhìn lại, trước mặt nàng là một người đàn ông mặc trên mình bộ quân phục của cảnh sát trông thập phần oai phong, khí chất nhưng giọng điệu lại mang sự lo lắng đầy khẩn trương. Người bác sĩ điềm đạm, mỉm cười không nhanh không chậm liền hồi đáp.
- Cuộc phẫu thuật rất thành công. Vì thể trạng của cô ấy vô cùng tốt nên tình trạng sức khoẻ có thể sẽ phục hồi trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, gia đình vẫn nên theo dõi và chăm sóc cẩn thận để vết thương mau lành nhé!
Nhiếp Viễn thở phào nhẹ nhõm, vội cúi đầu cảm ơn y bác sĩ kia. Lúc này đây cỗ mơ hồ cùng hoang mang lại bao trùm lấy Khổng Tuyết Nhi một lần nữa. Nếu theo cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ thì Kha Kha lẽ ra phải được cứu, vậy còn người đang nằm che khăn này là ai?
Không chần chừ lâu, Khổng Tuyết Nhi quyết định hỏi thẳng nữ y tá đứng gần đó.
- Xin cho hỏi bệnh nhân này vì lý do gì mà tử vong?
Nữ y tá tỏ ý ngờ vực nhưng vẫn chậm rãi giải thích....
- Là bị tai nạn giao thông, tổn thương não và mất máu quá nhiều nên dẫn đến tử vong. Thật đáng tiếc, cậu ta chỉ mới 19 tuổi.....
- Tại nạn giao thông? 19 tuổi?
Vậy người nằm kia không phải Lục Kha Nhiên của nàng mà là một người khác trùng hợp có cùng tên ư? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ nãy giờ, Khổng Tuyết Nhi là đang kêu khóc ầm ĩ giữa bệnh viện nhưng người chết lại không phải chị ta. Khuôn mặt dàn dụa nước mắt giờ đây đã ửng lên tầng hồng vì ngượng nghịu, xấu hổ, Tuyết Nhi nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ để mất hình tượng đến như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cõi lòng nàng không tránh khỏi vui mừng, trên khoé môi đã trực chờ nụ cười rạng rỡ, vội gạt đi hàng tuyết lệ, Khổng Tuyết Nhi nhanh chóng tìm đến phòng hồi sức để chăm sóc Lục Kha Nhiên.
~~~~~
Hứa Giai Kỳ hôn mê vài tiếng đồng hồ đã hoàn toàn tỉnh táo, đôi mi tâm khẽ lay động chào đón những vệt sáng trong căn phòng đặc biệt. Ông bà Hứa vừa nhìn thấy con gái tỉnh dậy liền khẩn trương tiến tới, cả hai đồng loạt cất tiếng....
- Tiểu Hứa, con tỉnh rồi!
Hứa Giai Kỳ làn hơi còn yếu, nàng khó khăn mở lời.
- Bố, mẹ! Con xin lỗi, đã khiến bố mẹ phải lo lắng.
- Đừng nói như vậy! Con là con gái của chúng ta, không lo cho con thì lo cho ai?
Ông Hứa trên diện mạo căng thẳng giờ đây đã nới lỏng phần nào, ông kéo cao chiếc chăn đắp cho nàng rồi buông lời nhắc nhở.
- Con vừa tỉnh dậy cần được nghỉ ngơi, ở đây có ta và mẹ con rồi. Hãy yên tâm dưỡng thương cho tốt.
- Vâng!
Từ phía ngoài cửa, Dụ Ngôn chỉ lặng im đứng nhìn. Cô hiểu rõ ông Hứa sẽ không dễ dàng chấp nhận cô, vậy nên giờ phút này sự xuất hiện của Dụ Ngôn chỉ làm cho Hứa Giai Kỳ thêm khó xử
- Dụ tiểu thư, cô không vào thăm Hứa Giai Kỳ sao?
Dụ Ngôn bị giọng nói trầm ấm ở sau lưng làm giật mình khẽ lay người.
- Nhiếp tổng, chào anh! Tôi nghĩ cô ấy cần được nghỉ ngơi nên....chắc hôm khác tôi sẽ đến thăm.
- Ừm!
- Tôi....sẽ đi thăm Kha Nhiên trước.
Nhiếp Viễn ánh mắt tò mò lẫn nghi hoặc bèn gật đầu chào Dụ Ngôn rồi bước vào phòng bệnh. Thời gian chính là chiếc đồng hồ quả lắc, cứ tích tắc thôi đưa đã trôi qua 3 ngày kể từ khi nàng nhập viện. Những lúc không có ông bà Hứa, Dụ Ngôn vẫn luôn túc trực bên cạnh Hứa Giai Kỳ, ôn nhu chăm sóc. Thế nhưng nàng đáp lại cô một chút quan tâm cũng không hề có, điều đó dấy lên nỗi xót xa vô hạn mà Dụ Ngôn chẳng thể tỏ cùng ai. Vốn dĩ nghĩ rằng sẽ giải thích để nàng hiểu nhưng có vẻ trước sự thành tâm của cô, nàng ngược lại không một chút dao động.
Không một ai biết được Hứa Giai Kỳ đang nghĩ gì, ánh mắt nàng là một cỗ lãnh băng cùng lạnh lùng, nàng khi yêu sẽ vô cùng cuồng nhiệt nhưng bản thân người phụ nữ bản lĩnh như nàng không cho phép mình yếu đuối trước tình yêu. Phải mất một thời gian dài để Hứa Giai Kỳ cân bằng lại cảm xúc, trong suốt khoảng thời gian ấy, Dụ Ngôn nguyện rằng sẽ chờ nàng cho đến khi nhận được sự chấp thuận.
Thật ra, người đáng thương nhất không ai khác chính là Dụ Ngôn và chắc cô cũng không thể ngờ, người gài bẫy nhằm chia rẽ cô và nàng lại chính là bố của nàng - Hứa Tần.
~~~~~
Tại phòng bệnh của Lục Kha Nhiên, có một nữ nhân luôn ngày đêm săn sóc, trên dung mạo xinh đẹp đã phần nào thấm đẫm vẻ nhợt nhạt, mệt mỏi.
- Tuyết Nhi, em quay về đi.
- Chị đuổi em?
Lục Kha Nhiên cau mày, vội vàng xua tay....
- Không phải, không phải. Chỉ là mấy hôm liền em đều ở đây, trông em đã tiều tuỵ đi nhiều rồi. Chị không muốn em phải mệt nhọc vì chị.
Khổng Tuyết Nhi gọt một miếng táo đưa tới trước mặt Lục Kha Nhiên, nàng điềm tĩnh đáp bồi.
- Được. Vậy em sẽ về nhà, chiều nay em đến thăm chị nhé!
- Ừm!
- .....
- Tuyết Nhi!
Khi bóng lưng nàng sắp rời khỏi, tiếng gọi với từ phía sau cất lên, níu đôi chân nàng dừng lại.
- Huh?
- À...Chị muốn hỏi về sợi dây chuyền.
Tuyết Nhi mỉm cười, lấy trong túi xách ra sợi dây hình bán nguyệt đưa cho Lục Kha Nhiên.
- Bây giờ nó về lại với chủ nhân thực sự rồi.
Lục Kha Nhiên nắm lấy tay nàng, nhìn nàng âu yếm, đôi mắt chân thành toát lên sự kiên định, chậm rãi thốt ra từng chữ một cách rõ ràng và chắc chắn.
- Tuyết Nhi, trải qua những giờ phút thập tử nhất sinh chị nhận ra không thể xa em được nữa....Em có thể cho chị cơ hội ở cạnh bên để bảo hộ em cả đời được không?
Đáy mắt mỹ nhân lúc này cư nhiên dâng cao giọt lệ đầy, đôi môi nàng mấp máy khẽ cử động, cảm xúc lẫn lộn nàng nhất thời chưa định thần được tình cảm của chính mình. Liệu chăng nàng đối với Lục Kha Nhiên có tồn tại loại tình yêu giống như nàng từng dành cho Dụ Ngôn hay chỉ là sự cảm kích, biết ơn mà bấy lâu nay Kha Kha vẫn luôn dành cho nàng?
Nhận thấy rõ sự lúng túng trên dung mạo nữ nhân, Lục Kha Nhiên buông lỏng cánh tay, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc nàng rồi chậm rãi cất tiếng.
- Không sao, chị sẽ đợi!
- Em xin lỗi. Hãy cho em thêm thời gian, được không?
- Ừm!
Ôm mối băn khoăn rối như tơ vò, Tuyết Nhi rảo bước rời khỏi căn phòng. Lục Kha Nhiên vẫn vậy, vẫn luôn là người đứng đó dõi nhìn theo, khoé môi cong lên nét cười hiền hoà cùng trái tim ấm áp. Phải, nữ nhân họ Lục chắc chắn sẽ đợi nàng nguyện ý chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro