Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59: Chúng ta....

- Kỳ Kỳ.

Hứa Giai Kỳ ngạc nhiên, bất giác hơi sửng người trước sự xuất hiện của Dụ Ngôn. Nàng rất nhanh sau đó liền lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, ánh mắt lãng tránh, lạnh lùng đáp lời.

- Em đến đây có gì không?

- Kỳ?

Vì cớ gì nàng lại tỏ thái độ hời hợt với cô như thế? Đôi chân mày Dụ Ngôn cau nhẹ, dễ dàng nhận ra sự lúng túng trên dung mạo non nớt kia.

- Chỉ là tối qua em đột ngột mất tích, sáng nay em đã gọi chị nhưng không có tín hiệu trả lời....

Hứa Giai Kỳ đang thuận tay dọn dẹp xấp hồ sơ bỗng nghe nhắc lại chuyện tối qua, ánh mắt nàng đột ngột chùng xuống, bàn tay khựng lại trong giây lát.

- Thì?

- Cho nên em đã rất lo lắng.

Toan sát đến gần ôm lấy Hứa Giai Kỳ nhưng chưa kịp kéo nàng lại đã liền bị nàng cự tuyệt cái ôm kia mà ra sức lãng tránh. Dụ Ngôn giờ đây nhận ra rõ ràng sự thay đổi từ người cô yêu, không kiềm được buộc miệng buông lời dò hỏi.

- Kỳ Kỳ, rốt cuộc chị làm sao vậy?

- Điều đấy phải hỏi bản thân em mới đúng.

- Em biết tối qua là do em sai khi không liên lạc với chị.....

- Dụ Ngôn.

Lời chưa dứt, Dụ Ngôn lập tức bị Hứa Giai Kỳ chặn ngang. Nàng thở dài chậm rãi xoay đầu nhìn cô, ánh mắt đã trở nên băng lãnh vài phần.

- Đang trong giờ làm việc của chị, em về đi.

Dụ Ngôn sốt ruột nắm lấy tay nàng, đáy mắt khẩn cầu đầy chân thật vội cất tiếng.

- Có phải hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?

- Dụ Ngôn, em đừng ép chị có được không? Em làm gì thì chính em là người hiểu rõ nhất mà. Chị mệt mỏi lắm rồi! Chúng ta.....

- Kỳ Kỳ, em xin lỗi.

Nghe đến đây tiểu Ngôn nhanh chóng cướp lời, cô không muốn nghe thêm vế sau vì cô sợ nàng sẽ thốt ra những điều làm tim cô tan nát.

- Vậy thì em giải thích sao về thứ này?

Hứa Giai Kỳ rút điện thoại từ túi áo đưa đến trước mặt Dụ Ngôn, nhìn vào đoạn clip đang phát trên màn hình Dụ Ngôn sửng sốt.

- Kỳ Kỳ, cái này.....

- Vì thế đừng hỏi chị như thế nào hãy tự hỏi bản thân em đã làm gì trước đi đã. Chị chỉ có thể chịu đựng đến đây thôi. Dụ Ngôn, chúng ta tạm thời xa nhau được không?

- Tất cả chỉ là hiểu lầm, chị phải nghe em giải thích.

Trực tiếp bỏ ngoài tai những lời năn nỉ, Hứa Giai Kỳ dứt khoát phớt lờ mọi cố gắng của tiểu Ngôn.

- Đủ rồi! Chị còn phải làm việc, em mau về đi.

Dụ Ngôn bất lực bước ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng bóng hình một nữ nhân mạnh mẽ nhưng đâu ai biết rằng, chính nàng cũng không tài nào kiềm nổi hàng tuyết lệ đang trực trào tuôn rơi.
Khi màn đêm bao phủ bầu trời là khoảng thời gian tâm hồn con người ta rơi vào sự cô đơn và tĩnh mịch. 

Dụ Ngôn ngồi một mình nơi sân thượng vắng vẻ, trên tay cầm theo lon bia thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm. Ánh mắt xa xăm, cô quan sát từng khung cảnh xung quanh đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười đầy giễu cợt. Từ đâu một thanh âm trong trẻo cất lên kéo Dụ Ngôn xoay đầu tìm kiếm.

- Thì ra em ở đây.

- Tuyết Nhi tỷ?

- Thế nào? Có tâm sự gì mà lại tìm đến nơi này?

Dụ Ngôn mỉm cười, chậm rãi hồi đáp.

- Kể ra cũng thật trùng hợp, chị luôn xuất hiện những lúc em có tâm tư. Tuyết Nhi rất nhanh nhận ra nét ưu buồn trên khuôn mặt khả ái.

- Em và Giai Kỳ xảy ra chuyện gì sao?

- .....

- Lẽ nào?

Đôi mắt Dụ Ngôn rũ xuống che phủ sự tuyệt vọng lẫn cô đơn.

- Ừm.

Tuyết Nhi không nhanh không chậm nhẹ nhàng tiếp lời.

- Triệu Linh Nhi, cô ta ngay từ đầu đã có mục đích.

- Phải! Em cũng đã dần cảm nhận được điều đó nhưng mọi chuyện diễn ra nằm ngoài tầm kiểm soát của em. Vốn dĩ muốn tìm hiểu xem ai là người thực sự đứng đằng sau những chuyện này nhưng thật đáng tiếc. Em quá ngây thơ.

- Dụ Ngôn, em sẽ không từ bỏ đấy chứ?

Tuyết Nhi từ xưa đến nay chưa bao giờ nhìn thấy Dụ Ngôn đau lòng đến như vậy chả trách nàng vô tình hỏi thẳng. Dụ Ngôn ngẩng mặt nhìn nàng, khẽ lắc đầu.

- Không, em sẽ không bao giờ từ bỏ chỉ là em hận bản thân mình quá đơn giản để người khác có thể dễ dàng điều khiển như con rối.

- Chị nghĩ mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Em phải tin vào chính mình, lúc này đây Hứa Giai Kỳ cần một Dụ Ngôn mạnh mẽ đối mặt với khó khăn hơn là Dụ Ngôn thấy gian nan liền từ bỏ.

Nghe được những lời khuyên kia, cõi lòng Dụ Ngôn phút chốc đã đỡ nặng nề hơn phần nào. Cô gật đầu, hướng mắt nhìn xa xăm, đêm nay quả là một đêm thật dài.

~~~~~

- Dụ Ngôn, chị về rồi.

Hứa Giai Kỳ quay về nhà, căn phòng lạnh lẽo bao trùm cả không gian rộng lớn. Nàng trong vô thức gọi khẽ tên cô chợt nhận ra đáp lại nàng chỉ là màn đêm u tịch. Phải rồi, không có Dụ Ngôn cũng chẳng còn khuôn mặt lanh lợi, lém lỉnh chờ đợi nàng trở về. Hứa Giai Kỳ nhớ Dụ Ngôn bao nhiêu thì hình ảnh cô quấn quít bên nữ nhân khác lại dày vò tâm trí nàng bấy nhiêu. Hứa Giai Kỳ có thể tin Dụ Ngôn nhưng nàng không đủ dũng khí để đón nhận sự thật rằng người nàng yêu cùng với nữ nhân khác hoan lạc.

Trái tim như thắt lại, bất giác nhìn lên trần nhà, Hứa Giai Kỳ thở dài mệt mỏi. Nàng chẳng biết phải mất bao lâu thì bản thân mới nguôi ngoai nỗi thất vọng, có lẽ chính tính cách ngoan cường, mạnh mẽ kia đã phần nào khiến cho lòng tự trọng của người phụ nữ bản lĩnh như nàng không cho phép dễ dàng mềm lòng trước tiểu tình nhân nữa.

Âm báo tin nhắn đến vang lên, là cái tên thân quen nàng ngày đêm mong mỏi thế nhưng với tâm trạng hiện tại nàng chẳng còn hứng thú để quan tâm xem người kia nhắn những gì. Có điều ngón tay theo quán tính không biết từ bao giờ đã nhấn vào để xem. Trên màn hình hiện lên ba chữ.....

[Tiểu Ngôn ❤️]: Em nhớ chị!

Tiếng thở dài lại lần nữa cất lên, Hứa Giai Kỳ tuỳ ý đặt điện thoại xuống bàn rồi lê đôi bàn chân nặng trĩu tiến vào phòng.

Bên ngoài, một nhân ảnh nhỏ bé cứ mãi đứng trầm ngâm dõi theo bóng lưng mảnh mai trong căn nhà lạnh lẽo. Vì cớ gì cõi lòng cô chợt cảm thấy chưa bao giờ Hứa Giai Kỳ tuy gần mà như cách xa vạn dặm đến thế. Vốn hiểu rõ tính cách của nàng nên giờ phút này nếu cứ cương quyết giải thích, nói những lời thừa thải thì chỉ khiến nàng cho rằng cô là đang tự nguỵ biện cho bản thân.

- Kỳ Kỳ, em sẽ đợi cho đến khi nào chị sẵn sàng lắng nghe.

~~~~~

Tại tiệm coffee, một người đàn ông trung niên với bộ vest sang trọng cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một phong bao. Ông ta chậm rãi đặt xuống bàn, đẩy tới trước mặt cô gái ngồi đối diện, phong thái nhàn nhã chậm rãi mở lời.

- Cô làm tốt lắm! Như đã hứa đây là 50% còn lại.

Nữ nhân kia điệu bộ ung dung nhận lấy phong bao cho vào ví, cô ta nhấp một ngụm trà rồi ôn tồn cất tiếng.

- Triệu Linh Nhi tôi là người làm việc rất có quy tắc, vì vậy, tôi thích những người sòng phẳng như ông Hứa đây.

Dứt lời, Triệu Linh Nhi toan đứng lên rời khỏi chợt điều gì đó làm cô ta dừng bước, ghé sát vào tai Hứa Tần khẽ thì thầm.

- Nhưng tôi vẫn thắc mắc, chẳng phải bố mẹ luôn mong con mình có được hạnh phúc sao?

Ông Hứa chau mày bày rõ sự tức giận, chỉnh lại gọng kính, ông gằng giọng trả lời.

- Đó không phải chuyện của cô.

- Đúng, không phải chuyện của tôi nhưng tình yêu thì chẳng phân biệt tuổi tác, địa vị hay giới tính. Ông Hứa, ông như vậy sẽ khiến cho con gái ông đau lòng a~

Hứa Tần lạnh lùng, bỏ ngoài tai lời nói của Triệu Linh Nhi.

- Nhiệm vụ của cô kết thúc rồi.

Nữ nhân họ Triệu khoé môi hơi nhếch cười, khoan thai rời khỏi tiệm. Hứa Tần nhâm nhi tách cà phê để mặc cho làn khói nóng quẩn quanh trong dòng suy nghĩ về những điều mông lung mà chẳng ai hay biết ông đang suy tính điều gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro