Chương 58: Chết tâm
Khổng Tuyết Nhi chật vật cuối cùng đã đưa được Dụ Ngôn về đến nhà. Nhưng vốn dĩ Dụ Ngôn không phải vì say mới phải rơi vào tình thế dở khóc dở cười mà sự thật....
- Tuyết Nhi tỷ, em nóng.....
- Em nóng sao? Đợi một chút chị sẽ bật điều hoà.
Toan đứng dậy tìm kiếm điều khiển chợt bàn tay nàng bị Dụ Ngôn kéo lại, nàng xoay người nhìn cô liền phát giác y phục Dụ Ngôn đã cởi bỏ gần một nửa. Hoảng hốt, Tuyết Nhi nắm lấy bàn tay kia giữ chặt, giọng điệu bất an mang đầy lo lắng.
- Dụ Ngôn, em bị làm sao vậy? Đừng làm chị sợ mà.
Dụ Ngôn cổ họng cạn khô, hai mắt mơ màng khó khăn cất tiếng.
- Em trúng phải xuân dược rồi....chị mau....trói em lại đi.
- Xuân dược?
Phải, chính xác là loại thuốc ấy. Khổng Tuyết Nhi không phải lần đầu tiên nghe đến cái tên này và bản thân nàng cũng hiểu người sử dụng sẽ trải qua cảm giác khó chịu đến mức nào. Dụ Ngôn đáng thương cố kìm nén, quằn quại trên giường, bàn tay cô bấu chặt vào cạnh bàn cố trấn giữ thần trí đến khi còn có thể.
Tuyết Nhi trông thấy tình cảnh lúc bấy giờ cõi lòng không khỏi chua xót, nàng đối với Dụ Ngôn là loại tình cảm vượt trên mức bạn bè hay tình yêu thông thường, vì vậy làm sao có thể trơ mắt nhìn Dụ Ngôn chịu dày vò thể xác?
Tự mình trút bỏ lớp y phục trên người, Khổng Tuyết Nhi nhẹ nhàng tiến lại gần Dụ Ngôn, hơi thở nóng rát phả vào cổ nàng khiến cả cơ thể mỹ nhân tức thì khẽ run lên từng đợt.
- Chị sẽ giúp em!
- Không được.....chị hãy để em...một mình. Đừng....em không muốn chị phải chịu uất ức.
- Nhưng Dụ Ngôn....
- Đi! Ra khỏi đây!
Đó có lẽ là những lời cuối cùng trước khi Dụ Ngôn không còn kiểm soát được bản thân. Cánh cửa phòng bị khoá chặt, từ bên trong có thể nghe được tiếng đổ vỡ và cào xé. Đấy phải chăng là cách duy nhất để Dụ Ngôn đáng thương tự phân tán tư tưởng. Nhưng liệu duy trì được bao lâu? Thứ thuốc chết tiệt đó sẽ lại dày vò thân xác tiểu Ngôn đến mức nào?
Cả đêm hôm ấy Tuyết Nhi mãi thấp thỏm không yên, nàng nửa muốn lao vào nửa muốn né tránh vì nàng tôn trọng Dụ Ngôn cũng như tôn trọng những quyết định của cô. Khi nào bên trong còn vang tiếng động thì Tuyết Nhi vẫn còn lo lắng khôn nguôi, lần đầu tiên trong đời nàng lúng túng và hoang mang không biết nên làm gì.
Bất chợt loé lên trong đầu, nàng vô tình nghĩ đến Lục Kha Nhiên, những lúc sợ hãi nhất, mông lung nhất Kha Nhiên sẽ luôn xuất hiện bên nàng. Giá như có chị ấy ngay lúc này thì chắc mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi, cùng lắm thì Tuyết Nhi nàng cũng sẽ cảm thấy yên tâm hơn phần nào. Nhưng Kha Nhiên, chị đang ở đâu?
~~~~~
Hứa Giai Kỳ vì giai đoạn nước rút của nhiệm vụ mà đêm nay nàng đã biến sở cảnh sát thành nhà riêng, dù là ai chăng nữa chỉ cần nhìn qua cũng đủ thấy nét nhợt nhạt và kém sắc trên dung mạo thập toàn thập mỹ kia. Hứa Giai Kỳ, nàng đã quá vất vả rồi. Một cảnh sát viên từ ngoài chạy vào, điệu bộ khẩn trương cùng phấn khởi nhanh chóng thông báo cho nàng vài thông tin.
- Báo cáo Hứa đội trưởng, đã nhận được tin tình báo của đội phó Lục.
- Cô ấy thế nào?
- Báo cáo, mọi chuyện đã diễn ra theo đúng kế hoạch và đây là lúc chúng ta kết thúc rồi.
Hứa Giai Kỳ bấy giờ trên khuôn mặt mới xuất hiện vài tia rạng rỡ thế nhưng niềm vui chớm nở chưa được bao lâu, điện thoại nàng lại vang lên tiếng tin nhắn đến. Là số lạ? Ngón tay không nhanh không chậm nhấn vào phần nội dung, bên trong là một clip ngắn dài khoảng 2 phút và không khó khăn để nhận ra người xuất hiện trong đoạn clip kia chính là Dụ Ngôn còn có.....Triệu Linh Nhi.
Bàn tay nàng run rẩy, ánh mắt vô hồn như tối lại thập phần. Không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy, Hứa Giai Kỳ cố gắng trấn tĩnh chắc chỉ là hiểu lầm nhưng sự thật đều nằm trong đoạn video kia cả rồi. Dù có mười cái miệng đi chăng nữa thì chắc Dụ Ngôn cũng không thể bào chữa cho bất kỳ hành động nào của mình vì đã quá rõ ràng và tường tận....
Trái tim nàng như bị ngàn vết dao cứa đau đến rỉ máu, đã năm lần bảy lượt nàng đặt niềm tin vào người nàng cho là sẽ không bao giờ phản bội nàng. Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có quá nhiều thứ xảy ra dù nàng có tin Dụ Ngôn đến đâu thì những gì nàng chứng kiến cũng đều đi ngược lại với lý trí lẫn con tim.
Phải chăng Hứa Giai Kỳ dạo gần đây bận rộn với công việc mà lơ là với Dụ Ngôn cho nên mới khiến cô tìm kiếm một thú vui khác? Hay là....hay là tại vì nàng chưa làm tròn trách nhiệm của một người bạn gái do đó tiểu Ngôn đã chán nàng rồi? Hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu để bào chữa cho những gì Hứa Giai Kỳ vừa xem được thế nhưng có bào chữa thế nào thì sự thật cũng không hề thay đổi.
Tâm nàng giờ đây như chết lặng, điều nàng mong muốn nhất bây giờ có lẽ là được trông thấy Dụ Ngôn bằng xương bằng thịt đứng trước mặt nàng chứ không phải người đang hoang lạc cùng nữ nhân khác ở một nơi xa lạ. Mãi mê với dòng cảm xúc và suy nghĩ riêng tư, bỗng từ đâu một thanh âm cất lên kéo Hứa Giai Kỳ quay về hiện tại.
- Hứa tỷ, chị sao vậy? Có phải không khoẻ chỗ nào?
- Ah? À không có gì.
- Cũng không còn sớm nữa chị mau về nhà nghỉ ngơi đi.
- Ừm được. Tôi biết rồi. A Vinh, cậu cũng về đi.
Đêm hôm đó Hứa Giai Kỳ quay trở về với tâm trạng không thể nào tệ hơn, màn đêm bao phủ căn phòng. Nàng chợt bật cười thành tiếng. Phải, nếu là ngày thường thì giờ này ánh đèn sẽ lại sáng, sẽ có người đợi nàng trở về nhưng hôm nay khác rồi, người ấy bây giờ chắc đang vui ở nơi nào đấy?
Hứa Giai Kỳ ơi, nàng đâu hay biết rằng Dụ Ngôn cũng đang phải chật vật đấu tranh với lý trí và cảm xúc, chỉ vì một chữ "yêu", cô chấp nhận đánh đổi mọi bình yên để được ở bên nàng. Có điều, ngọt ngào chưa bao lâu thì nỗi đau đã lại kéo tới, những chuyện không may cứ liên tiếp xảy ra. Liệu rằng chỉ là vô tình hay có sự sắp xếp nào chăng?
Sáng hôm sau, Dụ Ngôn một thân tiều tuỵ bước ra khỏi phòng. Khổng Tuyết Nhi cả đêm lo lắng không yên, vừa nhìn thấy cô, nàng liền lập tức dìu đỡ, ánh mắt liếc nhìn qua căn phòng bừa bộn tâm trí không khỏi sửng sốt. Dụ Ngôn lẽ nào đã tự hành hạ bản thân để cố quên đi hơn khát tình nhục dục? Tiểu Ngôn đáng thương, hà cớ gì em phải khổ sở như vậy?
Tưởng rằng Dụ Ngôn sẽ rửa mặt tỉnh táo khi tỉnh dậy nhưng việc đầu tiên cô làm lại là gọi điện cho Hứa Giai Kỳ. Từng hồi chuông vang lên mà chẳng thấy tín hiệu trả lời, cõi lòng cô thấp thỏm, lo lắng khôn nguôi. Chợt nhận ra biểu tình bấy giờ của Dụ Ngôn, Khổng Tuyết Nhi buộc miệng hỏi thẳng.
- Em gọi cho Hứa Giai Kỳ?
Dụ Ngôn ngước mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp.
- Phải! Tối qua em không nói không rằng đột ngột mất tích, có lẽ Kỳ Kỳ rất lo lắng.
- Vậy thì mau đi tìm cô ấy đi, còn đứng đây làm gì?
- Tuyết Nhi tỷ, cảm ơn tỷ! Em chạy đi tìm cô ấy ngay đây.
Vừa dứt lời Dụ Ngôn đã một mạch chạy đi bỏ lại tiếng gọi với theo của Tuyết Nhi đầy khẩn thiết.
- Dụ Ngôn, em không định rửa mặt sao?
- Em quên mất, em quên mất.
Lật đật tiến vào nhà vệ sinh, bộ dạng Dụ Ngôn trông như đứa trẻ vắng mẹ khiến Tuyết Nhi nàng cũng phải bật cười, lắc đầu ngao ngán.
- Đồ ngốc!
~~~~~
Sở cảnh sát Bắc Kinh.
Trước tiền sảnh rộng lớn, Dụ Ngôn không ít lần đứng trước cổng đợi nàng tan ca nhưng đây là lần đầu tiên cô trực tiếp bước vào Sở. Một viên cảnh sát từ xa nhìn thấy cô đã tức khắc tiến lại gần chào hỏi.
- Ai yo...đây chẳng phải là Dụ tiểu thư sao?
Dụ Ngôn mỉm cười, gật đầu chào lịch sự.
- Vinh huynh, chào anh.
- Em đến đây tìm Hứa tỷ à?
- Vâng!
A Vinh nhìn cô với ánh mắt thân thiện có chút hiền hoà, nhẹ nhàng cất tiếng.
- Chị ấy đang có cuộc họp với cấp cao, khoảng 15 phút nữa là xong rồi. Để anh đưa em đến phòng làm việc của chị ấy.
- Vâng, vậy phiền anh rồi.
Viên cảnh sát phẩy tay cười xuề xoà rồi nương theo dãy hành lang đưa Dụ Ngôn tới trước cửa phòng Hứa Giai Kỳ.
- Em vào trong ngồi đợi một lát, tan họp chắc chị ấy sẽ trở về nhanh thôi.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì.
Đúng như lời Tổ trưởng Vinh đã nói, 15 phút trôi qua cánh cửa phòng từ bên ngoài hé mở, một nhân ảnh thân quen dần xuất hiện. Giọng nói từ bên trong cất lên mang theo khẩn trương cùng mong mỏi....
"Kỳ Kỳ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro