Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 57: Điều thú vị

Hứa Giai Kỳ lái xe trở về nhà cũng là 9 giờ đêm, nàng chậm rãi bước vào mở cửa bỗng từ xa phát hiện thấy một nhân ảnh thân quen đang ngồi co ro trước thềm nhà. Ánh mắt nàng mờ đi dường như khoé mi đã long lanh vài giọt tuyết lệ, Dụ Ngôn đã đợi nàng từ bao giờ đến nổi cả cơ thể lạnh ngắt, run rẩy.

- Dụ Ngôn!

Tiếng gọi cất lên khiến Dụ Ngôn ngẩng mặt nhìn nàng, thần sắc đã tái đi vài phần, thử hỏi bản thân Hứa Giai Kỳ làm sao có thể không mềm lòng được đây. Vốn dĩ nàng chỉ muốn yên tĩnh một chút rồi mới quay trở về nào ngờ tiểu Dụ ngốc nghếch lại đợi nàng đến nổi nhợt nhạt, tái xanh.

- Kỳ Kỳ, chị về rồi.

- Tại sao em lại ở đây? Em đợi chị từ tối đến giờ sao?

Dụ Ngôn mỉm cười, yếu ớt gật đầu. Hứa Giai Kỳ cõi lòng không giấu nổi thương cảm mà buộc miệng buông lời trách móc.

- Em ngốc sao? Ban đêm ngoài trời lạnh như vậy em vẫn cứng đầu ngồi đây?

- Em muốn nhìn thấy chị thì mới yên tâm.

Nàng tiến đến dìu cô đứng dậy, cởi áo khoác ngoài choàng lên vai Dụ Ngôn, ôn nhu đưa cô vào nhà. Pha một ly trà nóng đặt trước mặt tiểu Ngôn, Hứa Giai Kỳ ánh mắt nhìn cô mang chút hờn dỗi.

- Uống đi!

-Kỳ Kỳ, em xin lỗi. Sẽ không có lần sau nữa đâu.

- Em có gì sai mà phải xin lỗi.

- Em.....

Vốn dĩ nàng hiểu rõ Dụ Ngôn của nàng là người như thế nào nhưng chẳng qua nhìn thấy hình ảnh lúc chiều, bản thân nàng lại thập phần khó chịu khi những gì của mình lại bị người khác tuỳ tiện chiếm hữu. Do đó đối với Hứa Giai Kỳ mà nói, Dụ Ngôn không làm sai điều gì cái sai duy nhất chính là tự hành hạ bản thân dưới trời đêm buốt lạnh như vậy. 

Thật khiến tâm can nàng muốn mắng không được, muốn trách cũng không xong. Trông thấy biểu tình lúng túng kia, giọng điệu Hứa Giai Kỳ cũng dịu nhẹ đi phần nào, khẽ đưa tay kéo áo cho cô, nàng ôn nhu mở lời.

- Được rồi, chị không giận em nữa. Mau nghỉ ngơi đi.

- Em có thể ngủ cùng chị không?

- Ừm.

Người ta có câu "giận thì giận mà thương thì thương" quả thật không sai trong hoàn cảnh này. Dụ Ngôn trên chiếc giường êm ái, nhẹ nhàng siết chặt vòng tay ôm nữ nhân của mình vào lòng. Tưởng chừng như mọi khó khăn đều không thể cản trở tình yêu cả hai dành cho nhau nhưng ông trời lại một lần nữa trêu ngươi, cố chấp.

Một tuần trôi qua Triệu Linh Nhi bất ngờ xuất hiện kể từ sau tin nhắn xin lỗi hôm đó. Cô ta cố ý đứng trước cổng trường đợi Dụ Ngôn ra về và đúng như dự liệu hình bóng cô mong mỏi cuối cùng cũng xuất hiện.

- Dụ Ngôn tỷ!

Dụ Ngôn ngờ vực quay mặt về hướng phát ra thanh âm.

- Linh Nhi?

Triệu tiểu thư nhanh chóng chạy lại, vẫn luôn là nét cười mỗi khi ở bên Dụ Ngôn, cô ta mỉm môi chậm rãi cất tiếng.

- Hôm nay em đến đây là có việc quan trọng muốn nói với chị.

- Là chuyện gì quan trọng?

- Tối nay chị có bận gì không?

Dụ Ngôn hơi chau mày suy nghĩ hồi lâu cũng lắc đầu hồi đáp.

- Không bận.

- Vậy em có thể mời chị đến dự sinh nhật của em không?

- Triệu tiểu thư, tôi....

- Nếu chị không tiện thì thôi vậy. Dù sao em cũng chẳng thân với mấy người.....

Trên khuôn mặt Triệu Linh Nhi từ khi nào đã xuất hiện vài giọt long lanh, ánh mắt ưu sầu dễ dàng nhận thấy tâm trạng đã chùng xuống vài phần. Dụ Ngôn trước vẻ đáng thương kia trong lòng chột dạ "mình sẽ cáo từ về sớm cũng được", nghĩ vậy cô bèn gật đầu đồng ý.

- Được, vậy tôi sẽ đến dự.

- Thật không? Tối nay 8 giờ không gặp không về.

- Ừm.

Đồng hồ đã điểm 19 giờ 30 phút, Dụ Ngôn đang sửa soạn để chuẩn bị đến địa điểm hẹn tổ chức sinh nhật cho Triệu Linh Nhi. Một quán bar lớn với đội ngũ phục vụ chuyên nghiệp, bước vào trong liền lập tức có người ra nghênh đón. Anh chàng nhân viên lịch sự chào hỏi và đưa Dụ Ngôn đến căn phòng được gắn chữ VIP. Cánh cửa mở ra, bên trong ngay lập tức đã nhìn thấy Triệu Linh Nhi cùng vài người bạn. Vừa phát hiện thấy Dụ Ngôn, Triệu tiểu thư tức thì chạy lại gần, hai tay choàng lấy cánh tay của Dụ Ngôn kéo tới bàn.

- Giới thiệu với mọi người, đây là Dụ Ngôn tỷ, người đã giúp đỡ tôi rất nhiều.

Ba nữ nhân còn lại đều đồng loạt nhìn Dụ Ngôn gật đầu chào.

- Chào cô, đã nghe Linh Nhi nhắc về cô nhiều lần nhưng hôm nay mới có cơ hội gặp mặt.

Dụ Ngôn lịch sự nhìn nữ nhân vừa chào mình gật đầu một cái.

- Rất hân hạnh!

Triệu Linh Nhi lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại, trực tiếp đưa mọi người nhập cuộc.

- Được rồi, cùng nâng ly nào.

Vốn là người không còn mấy xa lạ với những chỗ như thế này nên Dụ Ngôn đã hoà nhập rất nhanh. Chỉ có điều dường như chủ nhân của bữa tiệc hôm nay không phải Triệu Linh Nhi mà là Dụ Ngôn cô. 

Bằng chứng rõ ràng chính là Dụ Ngôn đã phải uống khá nhiều rượu cho đến khi thần trí không còn mấy tỉnh táo để nhận ra mọi cớ sự xung quanh, mặc dù tự nhận thấy tửu lượng của mình không tệ nhưng chẳng hiểu sao loại rượu này lại có sức công phá mạnh đến thế. Lúc này đây cả cơ thể cô bỗng trở nên nóng rát lạ thường, bất giác cảm nhận được một thân xác khác đang nằm đè lên mình, Dụ Ngôn mơ màng mở mắt....

- Kỳ Kỳ....

- Dụ Ngôn!

Đôi môi theo quán tính tìm lấy nhau, hai nhân ảnh âu yếm quyến luyến mãi không rời. Bàn tay Dụ Ngôn mân mê, sờ soạn khắp cơ thể nữ nhân kia chợt vô tình chiếc ly trên bàn thình lình rơi xuống đất vỡ tan kéo cô quay về với thực tại. Giật mình nhận ra kia không phải Hứa Giai Kỳ, Dụ Ngôn nhanh chóng đẩy Triệu Linh Nhi sang một bên, khó khăn rời khỏi với cái đầu nặng trĩu và cổ họng khô khốc.

Bước vào trong toilet, dùng hết sức bình sinh để cố trấn an cho bản thân tỉnh táo. Dụ Ngôn nhận ra một sự thật mà cả đời cô chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra với mình.

- Chết tiệt! Là xuân dược.

~~~~~

Khổng Tuyết Nhi đang mãi mê với cuốn sách trên tay, chiếc điện thoại từ trên bàn bỗng vang tiếng chuông cuộc gọi đến. Lướt nhìn qua màn hình, nàng có phần bất ngờ lẫn mong đợi, Dụ Ngôn vì cớ gì lại gọi vào giờ này?

- Chị đây!

- Tuyết Nhi tỷ....giúp em.

Ánh mắt Khổng Tuyết Nhi tối lại, giọng điệu nàng khẩn trương, gấp rút khi nhận ra tiểu Ngôn đang thực sự gặp vấn đề.

- Dụ Ngôn, em đang ở đâu?

- Diamond Club...em đang trong...nhà vệ sinh.

Khoảng 15 phút sau, chiếc xe taxi dừng lại trước cổng quán bar, Khổng Tuyết Nhi nhanh chóng vào trong tìm kiếm cũng trùng hợp làm sao khi Triệu Linh Nhi đã nhanh hơn nàng một bước. Chạy đến toilet tầng 3, Khổng Tuyết Nhi cuối cùng cũng tìm được Dụ Ngôn chỉ tiếc là lúc này lại có thêm cả Triệu Linh Nhi đang đứng ve vãn Dụ Ngôn đáng thương. Không chờ đợi lâu, Khổng Tuyết Nhi cất tiếng gọi lớn khiến Triệu tiểu thư phải giật mình nhìn lại.

- Dụ Ngôn, chúng ta về thôi!

-Tuyết Nhi, chị đến rồi.

Khổng Tuyết Nhi dứt khoát đoạt lấy Dụ Ngôn từ tay Triệu Linh Nhi, trước khi rời khỏi nàng không tiếc buông lời cảnh cáo với nữ nhân họ Triệu kia.

- Cô hãy tránh xa Dụ Ngôn một chút nếu để tôi biết cô còn dở thêm thủ đoạn gì thì đừng trách tôi không báo trước.

Hai bóng lưng rời khỏi, lúc này đây Triệu Linh Nhi mới ung dung khoanh tay đắc ý, đôi môi hơi nhếch mép cười tinh quái rồi dùng điện thoại nhấn gửi cho ai đó vài điều cô ta cho là thú vị.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro