Chương 56: Nụ hôn không mong đợi
- Dụ Ngôn!
- Em đây.
Dụ Ngôn đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp bất chợt nghe tiếng gọi từ Hứa Giai Kỳ, cô không nhanh không chậm tiến vào phòng ngủ.
- Kỳ Kỳ, có chuyện gì sao?
- Em có nhìn thấy khuyên tai của chị đâu không?
- Khuyên tai? Có phải ở đằng kia không?
Nàng nhìn theo hướng chỉ tay của Dụ Ngôn vô tình tìm ra vật đang mất tích, ánh mắt rạng rỡ ánh lên, nhanh chóng lại gần cầm lấy. Nàng hất nhẹ mái tóc để xỏ một bên khuyên cư nhiên khiến Dụ Ngôn phát hiện thấy điều xấu hổ.
- Kỳ Kỳ, cổ của chị.....
Dò xét, nàng nhìn vào gương, sắc mặt lập tức biến hoá. Hứa Giai Kỳ đôi chân mày cau nhẹ, xoay người lại lườm cô một cái, giọng điệu hờn dỗi mang vài phần trách móc khẽ cất lên.
- Còn không phải tại em?
Dụ Ngôn ôn nhu sát lại gần ôm chặt lấy nàng, đặt lên trán nữ thần một nụ hôn trìu mến.
- Phải, là do em làm tổn tại đến nhành hoa kiêu sa, mỹ miều. Hôm nay để em đưa chị đi làm nhé!
- Chỉ giỏi điêu ngoa!
Trên con đường từ nhà đến Sở cảnh sát, vòng eo của Dụ Ngôn không khắc nào được buông lỏng. Nàng từ phía sau siết chặt lấy chiếc eo thon gọn kia, đầu ngã vào lưng cô bình yên đến lạ. Dụ Ngôn yêu cảm giác này, cảm giác chỉ có cô và nàng nhẹ nhàng và ấm áp.
- Kỳ Kỳ, chiều nay tan làm đợi em nhé!
- Ừm!
~~~~~
Trong căn hộ của Triệu Linh Nhi, người giúp việc đang dọn dẹp lại phòng ngủ, bất chợt....
Kenggg
- Cô Triệu, đồng xu này là của cô phải không?
Triệu Linh Nhi tay lật trang sách ngước mắt nhìn lên, khuôn mặt có chút nghi hoặc cố nhớ lại vài chi tiết. Dường như ngộ ra điều gì đó, nữ nhân họ Triệu khoé môi nâng lên nét cười, hàng chân mày hơi nhếch cao một tí để lộ sự tính toán tỉ mỉ.
- Phải, dì cứ để lên bàn đấy cho tôi là được.
Người giúp việc vừa rời khỏi, Triệu Linh Nhi toan cầm lấy điện thoại tìm đến số liên lạc của Dụ Ngôn. Không chờ đợi lâu cô ta nhấn phím gọi, vài giây sau đầu dây bên kia đã nhấc máy.
- Alo?
- Dụ Ngôn tỷ, có phải tỷ đánh rơi một đồng xu không?
Dụ Ngôn im lặng trong giây lát, tay lục tìm trong túi áo khoác thì phát hiện hoá ra đồng xu may mắn của cô đã rơi mất. Giọng điệu có phần khẩn trương, Dụ Ngôn cất tiếng hỏi han.
- Đúng là tôi đã làm rơi mất rồi. Nhưng làm sao cô biết?
- Đồng xu ấy bây giờ đang ở chỗ em, có lẽ hôm em bị thương chị đã đưa em về nhà nên đánh rơi ở phòng. Chiều nay em sẽ mang sang cho chị.
- Không cần đâu, tôi sẽ tự đến đấy. Làm vậy phiền Triệu tiểu thư quá.
Triệu Linh Nhi mỉm cười, đưa đồng xu lên ngắm nghía, không nhanh không chậm buông lời thương lượng.
- Thật ra chiều nay em có công việc cần phải ra ngoài nên sẵn tiện ghé sang chị, sẽ không phiền đâu. Dụ Ngôn tỷ, địa chỉ nhà chị là số mấy?
Giờ tan ca của Hứa Giai Kỳ hôm nay là 5 giờ chiều, Dụ Ngôn sau khi đưa nàng về nhà liền quay trở lại chung cư. Đúng lúc cô vừa đến cổng đã nhìn thấy Triệu Linh Nhi đứng đợi trông ngóng. Triệu Linh Nhi mỉm cười vẫy tay chào Dụ Ngôn, cô ta toan tiến lại gần cất giọng....
- Dụ Ngôn tỷ!
- Cô đến rồi sao? Có muốn vào nhà uống một chút nước không?
- Vậy thì tốt quá!
Dụ Ngôn hơi bất ngờ tưởng rằng bản thân không nghe rõ liền hỏi lại....
- Sao cơ?
- Không....không có gì.
Triệu Linh Nhi theo chân Dụ Ngôn vào nhà, vị chủ nhà cẩn thận đặt ly nước xuống bàn rồi nhẹ nhàng ngồi đối diện.
- Linh Nhi, nếu cô không tìm thấy đồng xu đó có lẽ tôi đã chẳng biết mình mất từ bao giờ.
Triệu Linh Nhi móc trong túi áo lấy ra vật thuộc về Dụ Ngôn rồi đưa đến trước mặt cô, mỉm cười đáp lại.
- Chỉ là trùng hợp nhưng em rất vui vì đã tìm được thứ quan trọng cho chị.
- Cảm ơn cô, Linh Nhi.
~~~~~
Hứa Giai Kỳ quay trở về nhà, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến nàng thoáng giật mình bắt máy.
- Em đây, Viễn ca.
- Tiểu Hứa, em gửi e-mail cho anh bản kế hoạch sắp đến nhé!
- Được, đợi em một chút.
Hứa Giai Kỳ lục tìm trong xấp tài liệu trên bàn nhưng 10 phút trôi qua nàng vẫn chưa thấy bản kế hoạch kia đâu.
- Thật kì lạ, rõ ràng mình đã hoàn thành rồi cơ mà.
Trong phút chốc nàng như sực nhớ đêm qua đã ngủ ở nhà tiểu Ngôn, có lẽ để quên bên đấy rồi chăng? Không suy nghĩ nhiều, Hứa Giai Kỳ quyết định lái xe đến chung cư Dụ Ngôn nhưng nàng đâu hay biết rằng tại cái nơi người nàng yêu đang sống còn xuất hiện thêm bóng dáng một nữ nhân khác đầy mưu toán và thâm sâu.
~~~~~
Dụ Ngôn ngồi tiếp chuyện cùng Triệu Linh Nhi khoảng 10 phút, cuối cùng cô tiểu thư họ Triệu cũng cáo từ rời đi. Khoảnh khắc Dụ Ngôn tiến ra mở cửa chẳng hiểu vì sao Triệu Linh Nhi bất chợt xoay người. Cô ta nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn, hai hàng mi đã long lanh ánh lệ từ khi nào, chất giọng run run khẽ cất lên nghẹn ngào.
- Dụ Ngôn, em....có chuyện muốn nói với chị.
Dụ Ngôn xưa nay vốn rất sợ nước mắt của nữ nhân, cô lúng túng gãi đầu nhất thời chưa biết ứng phó làm sao.
- Oh! Tôi nghe đây.
- Em biết chị đã có người thương, nhưng....em thích chị. Dụ Ngôn, chị có thể cho em cơ hội không?
Dụ Ngôn phút chốc ngây người, cô không biết những lời vừa thốt ra kia là thật hay đùa nhưng dù có như thế nào đi nữa thì câu trả lời của Dụ Ngôn vẫn là không thể.
- Triệu tiểu thư, tôi nghĩ cô không cần phí sức chờ đợi cơ hội đâu bởi vì sẽ làm lãng phí thời gian của cô thôi.
Vừa dứt lời Triệu Linh Nhi ngay tức khắc nhướng người tới đặt lên môi Dụ Ngôn một nụ hôn lưu luyến. Trước hành động bất ngờ kia Dụ Ngôn chỉ biết chết lặng nhất thời hoang mang nên không kịp phản ứng.
Thật đúng lúc làm sao khi Hứa Giai Kỳ vừa vặn chứng kiến cảnh tình cảm thắm thiết giữa hai người, nàng tưởng chừng như vạn tiễn xuyên tim, lồng ngực trái của nàng cư nhiên nhói lên ê buốt. Không tin vào mắt mình, đôi bàn tay bủn rủn làm rơi túi xách để phát ra thanh âm đã vô tình kéo Dụ Ngôn quay về thực tại.
Nhận ra Hứa Giai Kỳ đang đứng trước mặt, Dụ Ngôn vội vàng đẩy Triệu Linh Nhi ra nhanh chóng đuổi theo nàng. Cô càng đuổi theo bao nhiêu, nàng liền trốn chạy bấy nhiêu có lẽ lúc này đây, điều mà Hứa Giai Kỳ cần nhất không phải lời giải thích mà chỉ là sự im lặng để nàng bình tâm suy nghĩ lại mọi thứ vừa diễn ra.
Nhưng đôi khi sự im lặng cũng chính là con dao hai lưỡi cắt đứt mối quan hệ giữa hai bên. Từng hồi chuông vang lên vẫn không nghe thấy tín hiệu phản hồi, Dụ Ngôn lo lắng chạy đến nhà nàng tìm kiếm. Cửa khoá ngoài, nàng....vẫn chưa về. Cô bần thần ngồi khuỵ trước thềm cửa, ngón tay vẫn liên tục ấn phím gọi dai dẳng, đã 8 giờ tối trôi qua....
- Kỳ Kỳ, chị đang ở đâu?
Chợt....
- Alo? Kỳ Kỳ chị hãy nghe em giải thích, thật ra mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu....
- Dụ Ngôn, chỉ là chị cần thời gian để bình tâm. Đừng lo cho chị, chị sẽ về nhà sớm thôi.
Câu nói vừa dứt cũng là lúc tín hiệu cũng ngắt hẳn, Dụ Ngôn không muốn rời đi chỉ muốn đợi Hứa Giai Kỳ quay về. Nàng thất vọng bao nhiêu thì Dụ Ngôn cô càng hận bản thân bấy nhiêu. Đã hứa sẽ không làm nàng tổn thương nhưng bây giờ thì sao, Dụ Ngôn mày thật tệ.
Âm báo tin nhắn vang lên, Dụ Ngôn đôi mắt ánh chút hy vọng và rồi ngay sau đó liền bị dập tắt. Không phải nàng mà là Triệu Linh Nhi.
[Triệu tiểu thư]: Dụ Ngôn, em cảm thấy bản thân đã gây nên chuyện xấu hổ. Thực sự em không cố ý để Hứa Giai Kỳ tỷ hiểu lầm chị, chỉ là lúc ấy không kiểm soát được bản thân. Em xin lỗi hai người rất nhiều!
Dụ Ngôn hời hợt đút điện thoại vào túi bỏ mặc mọi thứ, điều cô quan tâm nhất hiện tại chính là nàng, duy nhất mỗi mình nàng mà thôi. Liệu Hứa Giai Kỳ có cảm nhận được sự chân thành mà người nàng yêu mang lại, tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian qua khiến nàng phải bận tâm suy nghĩ dù bản thân rất tin tưởng Dụ Ngôn nhưng điều nàng chứng kiến và quan sát được lại đi ngược với tâm tư bấy lâu nàng gìn giữ.
Triệu Linh Nhi, nữ nhân này luôn mang đến những rắc rối thật "trùng hợp" làm sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro