Chương 55: Vô tình hay hữu ý
Một ngày bình thường cũng như bao ngày khác, Dụ Ngôn tan trường cùng "tiểu bảo bối" thân quen. Ở phía trước cổng từng nhóm học viên đang trò chuyện rôm rả, Khổng Tuyết Nhi không biết từ lúc nào đã theo sau Dụ Ngôn. Nàng tiến lại gần nhẹ nhàng cất tiếng.
- Dụ Ngôn, hôm nay cho chị đi nhờ một đoạn nhé!
- Tuyết Nhi tỷ, yên sau của em lúc nào cũng sẵn sàng.
Khổng Tuyết Nhi vui vẻ chuẩn bị leo lên xe bất chợt từ đâu có thanh âm vọng lại khiến cả hai theo quán tính xoay người.
- Dụ Ngôn tỷ tỷ.
Dụ Ngôn hơi nheo mắt nhìn, nhân ảnh kia dần hiện rõ.
- Triệu Linh Nhi? Sao cô lại ở đây?
Nữ nhân họ Triệu mỉm cười, nháy mắt, hai tay đưa ra phía trước một túi đồ, cô ta niềm nở hướng Dụ Ngôn khẽ cất tiếng.
- Vô tình biết được chị học trường này nên em đã cố ý đến đây. Hôm nay, em có đi shopping cư nhiên phát hiện một chiếc áo rất hợp với chị. Nè, em tặng chị.
- Tặng tôi? Vì lý do gì?
Dụ Ngôn ngạc nhiên mở to mắt, Khổng Tuyết Nhi đứng bên cạnh chỉ quan sát nhìn, không hiểu sao nàng đối với nữ nhân họ Triệu kia lại không có mấy phần thiện cảm. Triệu Linh Nhi điềm tĩnh giải thích....
- Bản tính em vốn không muốn mắc nợ ai. Chị đã giúp đỡ em rất nhiều coi như đây là chút quà em cảm ơn chị đi.
- Triệu tiểu thư, tôi cảm ơn món quà của cô nhưng từ giờ về sau cô không cần phải làm vậy nữa đâu.
Triệu Linh Nhi như cố ý bỏ ngoài tai những lời cự tuyệt kia, cô ta đánh mắt sang nơi khác giả vờ phát hiện thấy Khổng Tuyết Nhi liền vui vẻ chào hỏi.
- Ah! Thì ra vị tỷ tỷ hôm trước cũng ở đây. Thật vô ý quá em không nhìn thấy chị sớm hơn.
Khổng Tuyết Nhi gật đầu cười lịch sự.
- Không có gì. Chào cô, tôi là Khổng Tuyết Nhi.
- Chào chị, em là Triệu Linh Nhi.
Dứt lời Khổng Tuyết Nhi liền kéo tay Dụ Ngôn thúc giục.
- Dụ Ngôn, chúng ta mau về thôi, cũng trễ rồi.
- Được. Linh Nhi chúng tôi đi trước nhé! Cảm ơn món quà của cô.
Dụ Ngôn và Khổng Tuyết Nhi rời khỏi, rất nhanh sau đó đã đến nhà của nàng. Khổng Tuyết Nhi chậm rãi tháo mũ đưa cho Dụ Ngôn, nàng ôn nhu mở lời.
- Hay là em vào nhà chị chơi một lát rồi hẳn về.
- Tuyết Nhi tỷ, vào nhà rồi có cho em ăn gì không?
Nàng thoáng chốc đỏ mặt ngại ngùng, khẽ đánh nhẹ cánh tay cô.
- Ăn gì chứ?
- Thì ăn trưa a~. Tuyết Nhi tỷ tỷ, mặt chị đang đỏ kìa, chị bị ốm sao?
- Không có, không có. Được rồi mau vào nhà đi, chị sẽ nấu bữa trưa cho em.
Dụ Ngôn nhanh nhảu dựng xe theo chân Khổng Tuyết Nhi vào trong nhà. Nàng thay một bộ y phục thoải mái màu hồng nhạt, trên cần cổ trắng ngần Dụ Ngôn vô tình phát hiện thấy sợi dây chuyền hình bán nguyệt lấp lánh. Cô tò mò thắc mắc hỏi han....
- Sợi dây chuyền kia thật đặc biệt. Chị mua ở đâu vậy?
Khổng Tuyết Nhi theo phản xạ đưa tay nắm lấy mặt dây chuyền vuốt ve. Nàng im lặng một hồi rồi trả lời.
- Chị không mua nó cũng không phải được tặng. Chỉ là giữ hộ một người mà thôi.
- Giữ hộ?
Hướng ánh mắt về phía Dụ Ngôn, Tuyết Nhi gật đầu mỉm cười.
- Ừm...thật ra là Kha Nhiên, chị ấy nhờ chị giữ nó cho đến khi chị ấy quay lại.
Dụ Ngôn vừa nghịch điện thoại, vừa ăn trái cây vô tư buông lời bình thản.
- Em nghe Kỳ Kỳ nói Kha Kha phải tham gia vào nhiệm vụ gì đó phải chuyển công tác một thời gian.
- Kha Kha cái gì mà Kha Kha. Người ta lớn tuổi hơn em rất nhiều đấy biết không?
Khổng Tuyết Nhi bỗng dưng cao giọng đầy khẩn trương, nàng cũng chẳng hiểu vì sao bản thân cư nhiên sinh ra loại cảm giác kì lạ như vậy. Dụ Ngôn có phần hơi bất ngờ bởi thái độ của nàng, cô ngước mắt nhìn lên giọng điệu nghi hoặc tỏ ý thăm dò.
- Tuyết Nhi tỷ, chị ta đã làm gì để tỷ bênh vực chằm chặp như vậy?
- Đồ...đồ ăn xong rồi, mau ăn trưa thôi.
Dụ Ngôn nhìn nàng híp mắt, thái độ kia quả thật rất kì lạ. Lẽ nào nàng là đang ngại ngùng khi nhắc về Lục Kha Nhiên?
~~~~~
Buổi chiều tà trên con đường phủ lá, Dụ Ngôn lặng lẽ đứng chờ Hứa Giai Kỳ tan ca. Nàng vừa nhìn thấy cô trên môi đã treo nụ cười hạnh phúc....
- Kỳ Kỳ, hôm nay làm việc thế nào?
- Rất tốt.
- Vậy đã đói bụng chưa?
- Một chút thôi.
Dụ Ngôn vừa hỏi han vừa cài quai mũ cho nữ thần, ánh mắt cô nhìn nàng âu yếm khẽ cất giọng ôn nhu.
- Đi thôi, em dắt chị đi ăn.
30 phút trôi qua cả hai dừng lại ở một nhà hàng lẩu Tứ Xuyên. Yên vị chưa đầy 10 phút bỗng vị khách không mời mà đến đột ngột xuất hiện. Người đó chẳng ai khác chính là Triệu Linh Nhi. Bước vào nhà hàng cô tiểu thư họ Triệu vừa kịp quan sát thấy nhân ảnh thân quen, cô ta không nghĩ ngợi liền lao tới cạnh bên, khoác lấy tay Dụ Ngôn tỏ vẻ thập phần thân thiết.
- Dụ Ngôn tỷ, trái đất này quả thật rất tròn a~. Lại gặp chị nữa rồi.
Dụ Ngôn nhất thời lúng túng liếc nhìn Hứa Giai Kỳ, nàng trước sự tự nhiên kia lại có đôi chút ngẩn người, hàng chân mày hơi cau nhẹ. Tiểu Ngôn khéo léo thoát khỏi vòng tay kia, cô giữ khoảng cách với Triệu Linh Nhi rồi nhẹ nhàng chào hỏi.
- Quả thật rất trùng hợp. Cô đến đây cùng với bạn sao?
- Đúng vậy, bạn em đang đợi trên tầng hai......Dụ Ngôn tỷ, đây là.....?
Ánh mắt nữ nhân họ Triệu đảo sang nhìn Hứa Giai Kỳ ngờ vực.
- Chào cô, tôi là Hứa Giai Kỳ.
Nàng gật đầu nhìn cô ta chào lịch sự.
- Chào chị, em là Triệu Linh Nhi. Chị là bạn của Dụ Ngôn sao?
- Tôi....
- Không phải!
Hứa Giai Kỳ đang định trả lời câu hỏi, bất ngờ bị thanh âm Dụ Ngôn cắt ngang, nàng nhìn cô thắc mắc, Dụ Ngôn chậm rãi buông lời giải thích.
- Cô ấy là người yêu của tôi.
"Cô ấy là người yêu của tôi" từng câu từng chữ rõ ràng, mạch lạc lọt thẳng vào tai người nghe. Sắc mặt Triệu Linh Nhi có chút biến đổi song vẫn cố giữ vẻ hoà hoãn, điềm nhiên để đáp bồi.
- Hoá ra chị là người yêu của Dụ Ngôn tỷ. Rất vui được gặp chị!
Hứa Giai Kỳ trước câu khẳng định đầy trung thực kia, trái tim nàng cư nhiên hẫng đi vài nhịp. Đôi má đào lại được dịp mà phảng phất nét hồng phai, nàng bắt lấy bàn tay đang chỉa về phía mình lắc nhẹ.
- Rất vui lòng!
- Thôi, em không làm phiền không gian của hai người nữa. Dụ Ngôn tỷ, chúc hai người ngon miệng nhé!
Dụ Ngôn mỉm cười gật đầu.
- Cảm ơn cô, Linh Nhi.
Khi Triệu Linh Nhi rời khỏi, lúc này đây Dụ Ngôn mới kịp thời quan sát thấy biểu tình của Hứa Giai Kỳ, cô bật cười hào hứng trước vẻ bẽn lẽn, ngại ngùng từ nàng mà khoé môi cư nhiên khẽ cất lời bông đùa, chọc ghẹo.
- Kỳ Kỳ, chị không khoẻ sao?
- Không có.
- Vậy....cớ gì hai má lại đỏ ửng thế kia?
Nàng chỉ biết cúi mặt hòng che đi sự ngượng nghịu hiện hữu, nàng đối với sự khẳng định chắc chắn của Dụ Ngôn cõi lòng có cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện.
- Kỳ Kỳ, ăn tối rồi lát nữa về "ăn" em nhé!
Hứa Giai Kỳ thoáng chốc ngạc nhiên lẫn hào hứng, nàng ngẩng đầu nhìn tiểu Ngôn, đôi mi tâm híp lại ngờ vực.
- Em....nguyện ý?
Dụ Ngôn ghé sát lại nàng, thì thầm vào tai.
- Chị nghĩ thế nào?
- ......
Quả nhiên đêm xuân tình ấy đã diễn ra, hai nhân ảnh loã thể quấn lấy nhau trên chiếc giường êm ái. Mọi cảnh vật xung quanh tưởng chừng như làm chứng cho tình yêu của đôi trẻ. Đêm nay căn phòng này không phải là của nàng mà thuộc sở hữu của tiểu Ngôn, mọi thứ đều thay đổi ngay cả tư thế "yêu" cũng đổi mới vài phần, nhưng....người nằm trên vẫn là Dụ Ngôn.....Hứa Giai Kỳ nàng đến bao giờ mới có thể lật được tên Dụ Ngôn hừng hực lửa khí đây a???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro