Chương 54: Vết son trên áo
- Alo?
- Dụ Ngôn tỷ, là em. Triệu Linh Nhi.
- Oh! Cô có chuyện gì sao?
Hứa Giai Kỳ như bất giác phát hiện ra cơ thể mình đã bị thoát y từ lúc nào, nàng vội vàng kéo tấm chăn gần đó hòng che đi phần da thịt mềm mại. Đôi má ửng hồng cùng xấu hổ, nàng tò mò đưa mắt nhìn Dụ Ngôn. Vốn dĩ giờ này đã khuya, người ở đầu dây bên kia rốt cuộc vì sao lại gọi điện.
- Thật có lỗi quá, giờ này còn gọi điện làm phiền chị. Nhưng....ngoài chị ra em không biết phải nhờ vả ai.
- Cứ nói đi, nếu giúp được gì tôi sẽ giúp.
Dụ Ngôn bấy giờ giọng nói đã dịu nhẹ hơn phần nào. Triệu Linh Nhi ấp úng mở lời.
- Vốn dĩ ngày mai em có công chuyện phải ra khỏi nhà, nhưng chân lại bị sự cố thế này cũng không thể gọi ai giúp đỡ. Liệu....chiều mai chị có bận gì không? Sẽ không phiền nếu em nhờ vả chị chứ?
Dụ Ngôn suy nghĩ trong giây lát rồi chậm rãi gật đầu.
- Thôi được, dù sao chiều mai tôi cũng không có việc gấp. Tôi sẽ sang đưa cô đi.
- Thật sao? Cảm ơn Dụ Ngôn tỷ. Vậy chị ngủ ngon nhé, em không làm phiền chị nữa.
- Ừm. Cô cũng vậy.
Dụ Ngôn tắt máy, đặt điện thoại xuống bàn liền nhìn thấy Hứa Giai Kỳ từ lúc nào đã nhắm nghiền mắt ngủ thiếp đi. Trên dung mạo mỹ miều kia, Dụ Ngôn không kiềm lòng được bèn đặt lên trán nàng một nụ hôn nhẹ nhàng. Cô mỉm cười, nhìn nàng trìu mến.
- Kỳ Kỳ của em, ngủ ngon!
Khẽ ôm chặt nàng siết vào lòng, Dụ Ngôn tham luyến hít thật sâu mùi hương trên cơ thể kia rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ.
~~~~~
Đúng như đã hứa, 2 giờ chiều trước cổng nhà Triệu Linh Nhi, một chiếc motor phân khối đã đậu sẵn chờ đón. Nữ nhân họ Triệu khập khiễng bước ra, nhận thấy sự khó khăn của người nọ Dụ Ngôn liền lập tức chạy lại giúp đỡ. Cô vịn eo của Linh Nhi, tay còn lại nâng bả vai, thuận lợi di chuyển tới cổng chính.
Chỉ vài phút trôi qua, cả hai đã yên vị trên "bảo bối", Dụ Ngôn phóng xe chạy thẳng một mạch bất giác vòng eo bị ai đó siết chặt. Triệu Linh Nhi ngã đầu vào lưng cô, hai mắt nhắm nghiền run rẩy. Dụ Ngôn dường như phát giác điều gì đó ngay tức khắc giảm tốc mà thắc mắc hỏi han.
- Cô sao vậy?
Triệu Linh Nhi lắp bắp nói không nên lời, hai bàn tay càng báu chặt vào trước bụng cô hơn.
- Em....sợ...
- Tôi đã giảm tốc độ rồi, không sao đâu.
- Nhưng....em vẫn sợ.
Dứt lời từ phía sau lưng của Dụ Ngôn đã truyền đến cảm giác mềm mại, giờ phút này cả cơ thể Triệu Linh Nhi đang áp sát vào người Dụ Ngôn. Điều đó cư nhiên khiến cô có chút không thoải mái, tuy vậy cũng phải gạt bỏ những suy nghĩ kia mà nhanh chóng đưa cô Triệu đến địa điểm đã hẹn.
Chiếc xe dừng lại trước một tiệm cà phê sang trọng. Dụ Ngôn giúp Triệu Linh Nhi bước vào trong. Vốn dĩ từ tiền sảnh tiến tới quầy nhân viên rất đổi thuận lợi thế nhưng không hiểu sao khi vừa nhận bàn, cô tiểu thư họ Triệu kia bất ngờ khuỵ xuống khiến Dụ Ngôn theo quán tính phải ôm lấy cô ta. Tình huống này để người ngoài nhìn vào sẽ thập phần ám muội, thật giống với một đôi tình nhân đang quấn lấy nhau chốn đông người.
- Dụ Ngôn tỷ, cảm ơn chị đã đưa em đến đây. Có lẽ bạn em cũng sắp tới rồi, chị không cần phải lo lắng đâu.
Dụ Ngôn gật đầu mỉm cười, giọng nói điềm tĩnh nhẹ nhàng cất lên.
- Ừm...vậy tôi về trước nhé!
- Vâng!
Dụ Ngôn xoay đầu rời khỏi, không hay biết từ trong tiệm coffee có một ánh mắt cứ dõi nhìn theo, ánh mắt ấy đã kịp thời quan sát hết thảy mọi thứ vừa xảy ra vô cùng chi tiết, rõ ràng và cặn kẽ.
Trở về nhà trong tâm trạng thoải mái, Dụ Ngôn vô tư vô lo chuẩn bị bữa tối cho nữ nhân của mình.
Đồng hồ điểm 7 giờ đúng, cánh cửa từ từ hé mở. Dụ Ngôn nhanh chóng chạy đến gần vội vàng đỡ lấy cặp tài liệu cho Hứa Giai Kỳ. Cô vui vẻ, niềm nở ôm lấy nàng thế nhưng đáp lại cô là cái ôm hời hợt, khuôn mặt nàng kém sắc tỏ rõ sự mệt mỏi, âu lo.
- Kỳ Kỳ, chị bị ốm sao?
- Không có.
Dụ Ngôn lo lắng, tay đặt lên trán nàng kiểm tra.
- Trán không nóng?
- Dụ Ngôn, hôm nay chị hơi mệt. Lát nữa.....à mà thôi.
Dứt lời Hứa Giai Kỳ lặng lẽ tiến vào phòng riêng khoá trái cửa. Dụ Ngôn rất tinh ý liền nhận ra thái độ kì lạ của nàng, trái tim cô như bị ai siết chặt, cảm giác bất an dần dâng lên trong tâm trí. Đứng trước cửa phòng, Dụ Ngôn gõ cửa thăm dò.
- Kỳ Kỳ, dù sao cũng phải ăn một chút gì đó chứ. Em đã nấu xong cả rồi.
Không gian chìm trong tĩnh mịch chờ nàng hồi âm nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng cô phòng. Dụ Ngôn lúc này đây dường như mất kiên nhẫn, cô lên tiếng gọi tên nàng liên tục.
- Kỳ Kỳ~
- Kỳ Kỳ à!
- Kỳ.....
- Chị biết rồi! Lát nữa chị sẽ ra ngay.
Cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi. Dụ Ngôn thở phào nhẹ nhõm, cô thực sự rất ghét sự im lặng đến từ người mình yêu vì vậy cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng để im lặng giết chết mối quan hệ hai bên.
15 phút trôi qua, cánh cửa phòng cuối cùng cũng chịu lay động. Hứa Giai Kỳ đôi mắt có vài phần thoáng buồn, nàng uể oải ngồi xuống bàn ăn. Dụ Ngôn nhiệt tình gắp thức ăn vào chén nàng đầy ắp, cô ôn nhu khẽ mở lời.
- Chị ăn nhiều một chút đi. Hôm nay có phải làm việc rất áp lực không?
-Dụ Ngôn....
- Huh?
- Hôm nay em đã đi đâu?
Dụ Ngôn bất giác dừng đũa, cô nhìn nàng chăm chú khẽ đặt đũa xuống bàn, chậm rãi giải thích.
- Em đi giúp một người gặp khó khăn, cô ấy chân bị thương nên không thể tự mình di chuyển.Chiều nay em đã đưa cô ấy đến một tiệm cà phê để cổ gặp bạn mình.
Dụ Ngôn đối với Hứa Giai Kỳ không muốn nửa lời giấu diếm bởi vì cô hiểu rõ, nàng đáng được trân trọng và có quyền biết mọi thứ về cô. Hứa Giai Kỳ trên dung mạo xinh đẹp đã vài phần khởi sắc. Nàng là thế đấy, nhạy cảm, dễ tổn thương trong tình yêu thế nhưng chỉ cần đối phương thật lòng, nàng cư nhiên sẽ chẳng màng suy nghĩ.
-Kỳ Kỳ, chị phải tin em. Trong lòng của Dụ Ngôn này chỉ chứa mỗi mình chị. Cho dù có thấy gì hay nghe gì chăng nữa cũng chỉ được tin mỗi em thôi, hiểu chưa?
Hứa Giai Kỳ lại lần nữa yếu lòng mất lòng. Nàng đứng trước những lời nói của cô cho dù tim có mạnh mẽ đến đâu cũng sẵn sàng chấp nhận rung động và yếu đuối. Với một người dám nói thẳng, nói thật như Dụ Ngôn thì niềm tin nàng đặt cho cô là vô hạn thế nhưng nàng tin cô, không đồng nghĩa với việc nàng sẽ tin những thứ xung quanh Dụ Ngôn của nàng.
- Dụ Ngôn, chị muốn em từ giờ đừng tiếp xúc với nữ nhân đó nữa.
Dụ Ngôn vẻ mặt ngạc nhiên, hai mắt mở to, suy nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu đồng ý.
- Oh!
- Sao vậy? Em không muốn?
- Không phải. Mệnh lệnh của chị là tối cao. Em không thể kháng chỉ a~
- Xảo quyệt!
Nàng bật cười thành tiếng, cái con khỉ mồm mép kia luôn biết cách để mang đến cho nàng niềm vui tràn đầy. Ở bên Dụ Ngôn, Hứa Giai Kỳ tưởng chừng thanh xuân vĩnh viễn không tan biến.
Sau bữa cơm, Dụ Ngôn lười biếng quấn quanh lấy nàng. Hứa Giai Kỳ nhìn đồng hồ đã điểm 9 giờ đêm, nàng không nhanh không chậm nhắc nhở tiểu Ngôn mau quay về kẻo trễ.
- Dụ Ngôn, đã lâu rồi chị chưa thấy em về nhà buổi tối. Hay là hôm nay em về chung cư đi. Nhà cửa bỏ hoang lâu ngày sẽ không tốt.
Dụ Ngôn tì cổ vào vai nàng, bàn tay ra sức ôm chặt lấy vòng eo thon gọn. Cô cất giọng uỷ mị, đầy quyến luyến.
- Nhưng em chỉ muốn ở bên cạnh Kỳ Kỳ mãi thôi.
- Ngoan nào, chỉ hôm nay thôi. Nghe lời chị.
Dụ Ngôn ngoan ngoãn nới lỏng vòng tay, chậm rãi xoay người nàng lại mặt đối mặt với cô, ôn nhu đặt lên môi nàng một nụ hôn ngọt ngào.
- Vậy em về nhé, ngày mai chị nhất định không được đuổi người nữa đâu a~.
- Ừm
Nàng mỉm cười gật đầu nhìn Dụ Ngôn.
- Để chị lấy áo khoác cho em.
- Được!
Rất nhanh sau đó, chiếc áo khoác trên kệ đã được nàng cẩn thận kéo xuống, phủi nhẹ cho thẳng thớm vô tình khiến cho mùi hương kì lạ thoảng qua. Mùi hương này Hứa Giai Kỳ vừa có chút thân quen, vừa có phần xa lạ, rõ ràng đã ngửi được từ đâu đó.
Cẩn thận mặc áo cho Dụ Ngôn, nàng từ phía sau ngắm nhìn tiểu tình nhân một lượt lại không biết vô tình hay hữu ý phát hiện ra trên vai áo có dấu son môi nhạt. Dụ Ngôn không thể vô ý để son dính vào vai áo càng không phải vết son của nàng vì xưa nay Hứa Giai Kỳ không hề sở hữu màu son như thế, chỉ có một trường hợp duy nhất. Đó là vết son từ nữ nhân khác tạo thành. Khoé mắt nàng hơi tối lại nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ điềm nhiên như ban đầu. Hứa Giai Kỳ cất chất giọng nhẹ nhàng, ôn nhu khẽ gọi tên cô âu yếm.
- Dụ Ngôn, đi đường nhớ cẩn thận nhé!
- Ừm, em biết rồi. Khi về em sẽ gọi cho chị. Kỳ Kỳ, em đi đây!
Chẳng mấy chốc, bóng lưng kia cũng khuất xa dần. Hứa Giai Kỳ đứng trầm ngâm đôi lúc rồi lặng lẽ chốt cửa bước vào trong, đặt tấm lưng nằm yên vị trên giường, nàng bận bịu với dòng suy nghĩ mông lung về mùi hương, về dấu son kì lạ trên vai áo mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
- "Dụ Ngôn, nữ nhân đó là ai?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro