Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Mùi hương lạ

Buổi hoàng hôn xế tà trên con đường vẫn còn ngập nắng, Dụ Ngôn hôm nay có hẹn cùng Khổng Tuyết Nhi đi vài nơi mua sắm ít đồ. Nàng ngồi yên sau, đôi tay không còn thoải mái như những ngày đầu, không thể vòng qua siết chặt lấy eo Dụ Ngôn nữa mà chỉ nắm nhẹ lấy vạt áo, khép nép, ngại ngần ngồi yên vị.

Nhận thấy sự thay đổi kia, Dụ Ngôn cư nhiên cảm thấy chút lạ lẫm, có lẽ Tuyết Nhi tỷ tỷ của cô đã xác định tình cảm và vị trí của mình nên không muốn khiến cô khó xử trước Hứa Giai Kỳ.

Dụ Ngôn giúp Tuyết Nhi xách đồ đạc ra khỏi cửa hàng, trên con đường thẳng về nhà ngang qua ngã tư, Dụ Ngôn vô tình phát hiện vài sự cố bên vỉa hè. Một nữ nhân bị hai tên côn đồ chạy xe máy cướp mất túi xách khiến cô ta chới với ngã xuống đường, tiến lại gần hơn thì phát hiện hoá ra là người quen.

- Triệu Linh Nhi, cô không sao chứ?

Nữ nhân họ Triệu bất ngờ ngẩng mặt lên, trên dung mạo kia đã xuất hiện vài tia đau đớn, khó chịu. Cô ta nhìn Dụ Ngôn ngạc nhiên lẫn bối rối. Tuyết Nhi đứng kế bên nhận thấy Dụ Ngôn có vẻ quen biết với nữ nhân nọ bèn thắc mắc cất tiếng dò hỏi.

- Dụ Ngôn, em quen cô ấy sao?

- Phải, bọn em từng gặp nhau cũng trong một tình huống trớ trêu.

Triệu Linh Nhi cố gắng đứng lên để chào hỏi song dường như chân đã bị thương không nhẹ. Cô ta khập khiễng gượng dậy trong khó khăn, vừa nhìn thấy vậy Dụ Ngôn lập tức đỡ lấy eo Triệu Linh Nhi, cẩn thận dìu đến ghế đá gần đó. Dụ Ngôn tinh tế nhận ra điều bất ổn.

- Hình như cô bị thương rồi, có vẻ không nhẹ.

- Em không sao, chỉ là chân hơi đau một chút thôi.

Tuyết Nhi nhìn xuống dưới liền thấy chân phải của Triệu Linh Nhi đang chảy máu, nàng lo lắng tỏ rõ sự quan tâm.

- Nhìn xem, chân cô như vậy còn nói không sao.

- Dụ Ngôn, hay là em đưa cô ấy đi bệnh viện đi. Chị nghĩ với đôi chân kia có lẽ cô ấy không thể tự mình di chuyển được.

Dụ Ngôn nhìn nàng e ngại.

- Tuyết Nhi tỷ tỷ, còn chị....

- Chị không sao đâu, gần đây có thể bắt taxi mà. Vẫn là nên đưa cô ấy đi bệnh viện trước đã.

Triệu Linh Nhi lúng túng, ra vẻ áy náy nhẹ cất tiếng trấn an.

- Em chỉ bị thương một chút thôi, không nên làm phiền hai người. Em tự về cũng được.

- Có thật là cô không sao chứ?

- Ừm.

Dụ Ngôn cảm thấy vài phần yên tâm định xoay người đi, chợt từ phía sau phát ra tiếng la đau đớn.

- Aaaaa...!!!

Tuyết Nhi nhanh chóng kéo tay Dụ Ngôn, đôi chân mày nàng hơi cau nhẹ....

- Dụ Ngôn, chị nghĩ cô ấy cần em giúp đỡ.

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ lâu, Dụ Ngôn bèn quyết định ở lại chăm sóc cho Triệu Linh Nhi. Nhẹ nhàng bế nữ nhân họ Triệu lên xe, Dụ Ngôn chào Tuyết Nhi rồi nhanh chóng đưa Triệu Linh Nhi đến trạm y tế gần nhất. Bóng lưng cả hai khuất dần, lúc này đây cảm giác của Tuyết Nhi bỗng cư nhiên dấy lên vài tia nghi hoặc không rõ nguyên nhân.

Sau khi băng bó vết thương, Dụ Ngôn tử tế đưa Triệu Linh Nhi về nhà. Cẩn thận dìu nữ nhân nọ vào phòng, không biết là vô tình hay hữu ý Triệu tiểu thư lại mất đà kéo cả người Dụ Ngôn ngã xuống theo. Khoảng cách giờ đây gần nhau trong gang tất, Triệu Linh Nhi không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào mắt Dụ Ngôn, tiểu Ngôn ngược lại có vài phần bối rối. Cô nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử kia mà khôi phục lại vẻ điềm tĩnh nên có.

- Xin lỗi, tôi không vô ý chạm vào chân cô chứ?

- Không có, là lỗi của em. Em xin lỗi!

Dụ Ngôn đứng bật dậy, rót một ly nước gần đó mang tới cho nữ nhân họ Triệu.

- Cô nghỉ ngơi đi, tránh vận động nhiều vì sẽ làm vết thương thêm sâu. Tôi phải quay về rồi.

- Dụ Ngôn tỷ, hay tỷ ở lại một chút đi. Em sẽ bảo người làm chuẩn bị vài món chúng ta cùng ăn tối.

Dụ Ngôn trước sự hiếu khách kia có phần cảm kích, song Dụ Ngôn cô từ xưa đến nay chưa một lần phá vỡ nguyên tắc của bản thân trừ trường hợp đối với Hứa đội trưởng.

- Không cần đâu, người yêu của tôi có lẽ đang đợi tôi về cùng ăn tối. Tôi sợ cô ấy sẽ chờ lâu.
Câu nói vừa dứt, dễ dàng nhận thấy trên sắc mặt Triệu Linh Nhi xuất hiện vài tia biến đổi.

- Dụ Ngôn, chị có người yêu rồi sao?

- Ừm.

- Nếu....nếu bây giờ chị cảm thấy không tiện thì để hôm khác em mời chị nhé. Dù sao chúng ta cũng thực sự có duyên a~

Dụ Ngôn mỉm cười đáp lại, khẽ gật đầu lịch sự.

- Cũng được. Vậy tôi đi nhé! Cô nhớ dưỡng thương cẩn thận đấy.

- Em biết rồi.

Ra khỏi cổng, Dụ Ngôn đã ngay tức khắc gọi cho Tuyết Nhi hỏi han, cô cảm thấy áy náy khi để nàng tự về nhà một mình nên bản thân thiết nghĩ cần phải có chút trách nhiệm. Tiếng chuông điện thoại vang lên đều đặn, chưa đầy vài giây sau ở đầu dây kia đã vang lên tiếng nàng

- Alo, Dụ Ngôn.

- Chị đã về đến nhà chưa?

- Ah! Chị tới nhà được 10 phút rồi. Nữ nhân kia, cô ấy ổn chứ?

- Em đã đưa cô ấy về nhà an toàn, bây giờ sẽ ghé qua chung cư một chút.

- Đi đường cẩn thận nhé, Dụ Ngôn.

15 phút trôi qua, với vận tốc như tên bắn chẳng mấy chốc Dụ Ngôn đã đứng trước cửa nhà của Hứa Giai Kỳ. Nhẹ nhàng bấm chuông, rất nhanh sau đó nhân ảnh thân thương dần xuất hiện, cánh cửa hé mở chào đón cô là nụ cười ôn nhu, trìu mến từ nữ nhân cô vạn lần trân quý - Hứa Giai Kỳ.

- Kỳ Kỳ, em về rồi này.

Nàng nhìn cô bật cười, khẽ cất tiếng bông đùa.

- Đây đâu phải nhà em, về là về đâu?

- Kỳ Kỳ lại bắt nạt em.

- Được rồi, mau vào nhà đi. Chị đã nấu rất nhiều món em thích đấy.

Dụ Ngôn vẻ mặt hiện rõ sự phấn khởi lẫn hào hứng, cô kéo nàng lại gần toan đặt nụ hôn lên đôi môi mềm mại. Bỗng bị bàn tay nàng chặn lại, Hứa Giai Kỳ ánh mắt đầy ấm áp nhìn cô, cất tiếng dỗ dành.

- Xem em kìa, còn chưa cởi áo khoác ngoài nữa. Rửa mặt đi rồi chúng ta cùng ăn tối.

- Vì em nhớ chị quá. Kỳ Kỳ, cho em hôn một cái thôi.

Hứa Giai Kỳ tinh nghịch khẩy nhẹ lên chóp mũi đang phập phồng đáng yêu kia, nhỏ giọng tạo nên sự khiêu khích đầy tò mò cho tiểu Ngôn háo thắng.

- Một lát nữa đi!

Vừa nói nàng vừa khéo léo cởi áo khoác cho Dụ Ngôn, bất giác một mùi hương kì lạ toả ra từ người tiểu Dụ Ngôn khiến nàng phút chốc thoáng khựng người trong giây lát.

- Dụ Ngôn, em dùng nước hoa sao?

Dụ Ngôn tháo giày, ngây ngô đáp lại không chút nghĩ ngợi hay băn khoăn.

- Không có a~

Hứa Giai Kỳ lẩm bẩm một mình vài điều gì đó, Dụ Ngôn không mấy tập trung nên chẳng nghe được rõ....

- Kỳ Kỳ, có chuyện gì sao?

- Ừm...không có gì. Chị đói rồi chúng ta ăn cơm thôi.

Bữa tối tuy đơn giản đến đâu nhưng ở cùng người mình yêu cũng có thể trở nên lãng mạn lạ thường. Dụ Ngôn giúp Hứa Giai Kỳ dọn dẹp sau bữa ăn, vẫn luôn là Dụ Ngôn ga lăng, tinh tế không muốn để nữ nhân mình yêu chịu thiệt thòi, cực nhọc. Cô dành hết mọi công việc trong nhà, hoàn thành chúng nhanh chóng và hiệu quả. 

Thoáng cái mọi chuyện đã sớm đâu vào đấy, Dụ Ngôn chậm rãi tiến tới nhà bếp nơi Hứa Giai Kỳ đang loay hoay làm vài ly nước ép mát lạnh. Cô choàng tay ôm lấy vòng éo thon thả của nàng, đặt lên cần cổ trắng ngần một nụ hôn âu yếm. Hứa Giai Kỳ bị tập kích bất ngờ có hơi lúng túng lẫn ngại ngùng, đôi má đào nàng cư nhiên đỏ ửng theo sau là giọng nói ôn nhu, nàng nhẹ nhàng cất tiếng.

- Em mệt lắm không?

Dụ Ngôn quyến luyến hít lấy mùi hương trên cơ thể nàng hồi lâu mới chịu phản bồi hồi đáp.

- Rất mệt a~. Cho nên tối nay phải bù đắp cho em....

Vẻ mặt vô lại trưng ra trên dung mạo Dụ Ngôn tinh quái, chỉ tiếc Hứa Giai Kỳ nàng đang ở phía trước không tiện xoay người để kịp quan sát thấy biểu tình kia. Nhưng thông qua ngữ điệu cũng đủ hiểu Dụ Ngôn là không dễ dàng buông tha nàng tối nay. Dụ Ngôn bất chấp nàng đang vướng tay vướng chân đủ điều, trực tiếp bỏ mặc bế Hứa Giai Kỳ lên cao đưa thẳng vào phòng ngủ.

- Dụ Ngôn, em làm gì vậy?

- Hâm nóng tình cảm a~

Nàng bất ngờ đỏ mặt tía tai trước phát ngôn bạo dạn của tiểu tình nhân ngỗ nghịch, trách ai bây giờ chỉ trách nàng phút yếu lòng chấp nhận nằm dưới thân tiểu Ngôn để giờ đây người ta không xem nàng ra gì cả.

- Em.....ưmmm~

Lời chưa dứt, đôi môi kia đã bị Dụ Ngôn chặn lấy, cô tham luyến hôn lên cánh môi mềm mại đầy quyến rũ của nàng. Hai tay hư hỏng luồng vào trong lớp y phục mỏng tan mà xoa nắn khoả bồng đào đầy đặn. Chiếc lưỡi ranh mãnh rời khỏi đôi môi tìm đến vành tai, mang lại cho nàng cảm giác ướt át rõ rệt, hơi thở Dụ Ngôn thả nhẹ vào cổ nàng khiến Hứa Giai Kỳ có chút rụt người phản ứng.

- Dụ Ngôn....ưmmm~

Bàn tay tinh quái không biết từ lúc nào đã nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y của nữ thần thượng tại, chiếc lưỡi điêu luyện chậm rãi lướt xuống phần đồi núi điệp trùng đang nhấp nhô, cô ngậm lấy "hạt đậu nhỏ" của nàng ra sức trêu đùa, chọc ghẹo khiến cả cơ thể Hứa Giai Kỳ như muốn dâng trào trận cao triều phản kháng. Nàng ưỡn người, cong lên càng lộ rõ từng đường nét trên cơ thể mĩ miều, thanh âm xấu hổ cố gắng kiềm nén cũng trực chờ phóng ra đầy ám muội.

- Hahh.......Aaaaah~........

Reng reng reng

Chuông điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí xuân tình nồng đượm, không khó nhận ra trên khuôn mặt Dụ Ngôn đã hiện hữu vài đường hắc tuyến, hàng chân mày cau chặt tỏ rõ sự bực dọc, khó chịu. Cô bắt máy, giọng nói thập phần băng lãnh cất lên.

- Alo?

- Dụ Ngôn tỷ, là em. Triệu Linh Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro